Ngoại truyện 1: Cậu quay về rồi
[Đại Thừa Sử – Lee Tướng Truyện]
Lee Sanghoon, tự Sanghyeok, người huyện Cừ Ninh. Trạng Nguyên Lang của năm Thừa Bình thứ ba mươi tám, Tá Chính Đại Thần do Thừa Bình Đế khâm điểm.
Thừa Bình kết thúc, Thừa Hóa được thành lập. Sanghyeok được phong làm Cẩn Học Đại Học sĩ, phục vụ Ngự tiền. Sanghyeok có nhiều ý tưởng mới lạ, chấn hưng điển thị, trợ giúp tân đế lập ra Nội Các.
Chiến sự Bắc Cương nổi lên, Sanghyeok nhận chức Giám quân, thâm nhập vào trại địch. Thừa Hóa Đế Ngự giá thân chinh, nội ứng ngoại hợp bắt giữ Đại Vương tử Bắc Địch, đổi lấy Thiện Thành và bình yên cho biên quan.
Sau khi về kinh, Sanghyeok trở thành một trong những người đứng đầu Nội Các. Bình định nạn thổ phỉ Nghiêu Tân, nhậm chức Thiếu sư, dạy dỗ Soohwan.
Năm Thừa Hóa thứ sáu, Sanghyeok được phong làm Tể tướng, chấn hưng sĩ nông công thương, mở lớp học cho dân thường; đề ra học thuyết “tự do, bình đẳng, văn minh”. Thời kỳ thịnh trị của Đại Thừa bắt đầu từ đây, nó đã đạt đến đỉnh cao trong thời gian trị vì của Thừa Cảnh Đế và kéo dài đến mấy trăm năm về sau.
Người đời sau có viết:
Trong suốt cuộc đời mình, Lee tướng lập được rất nhiều công lao, có quan hệ thân thiết với Thừa Hóa Đế.
Đế tướng đều cả đời không lập gia đình, sau này đã cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi, hoặc là chung vui với dân chúng, hoặc là tự do tự tại thoái ẩn chốn rừng núi.
—
1.
Thành phố S, phòng y tế trong đại học thủ đô.
Xung quanh là những bức tường trắng xóa, bên cạnh giường có một chiếc rèm che. Người đang nằm trên giường có khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen mềm mại che trước trán.
Hàng mi khẽ động đậy.
Sau đó, Lee Sanghyeok nhíu mày mở mắt ra…
Nội thất trong phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu hoảng hốt một lúc lâu.
Lát sau mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại: Mình thật sự quay về rồi…
Sống hết một đời ở thế giới khác rồi quay về đây, cậu đã trải qua những sáu mươi năm rồi. Giống như là một giấc mộng Nam Kha, không biết đây có phải hiện thực hay không.
Lee Sanghyeok hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại:
Đúng rồi, Bae Junsik đâu?
Đầu đau như búa bổ, cậu không có tâm trạng để ý, vội vàng sờ soạng tìm điện thoại.
Đúng lúc này, cửa phòng y tế bật mở.
Bae Junsik đẩy cửa đi vào, ngẩn người một lát rồi mừng rỡ: “Sanghyeok! Mày tỉnh rồi à? Tao mới đi vệ sinh một chút…”
Lee Sanghyeok nhìn Bang khỏe khoắn trước mắt, nhất thời ngẩn người, tim bỗng nhiên đập nhanh:
“Xúc Xích…”
“Ai là…!” Bae Junsik muốn chửi lại thôi, cuối cùng vẫn ngồi xuống: “Cảm thấy thế nào rồi? Còn đau đầu không?”.
Lee Sanghyeok không có tâm trạng trả lời những câu hỏi ấy, cậu tóm lấy Bae Junsik rồi hỏi: “Mày còn nhớ không?”.
“Nhớ cái gì?”.
Tim cậu như ngừng đập.
Ngay sau đó, Bae Junsik cười hê hê: “Mở mắt gặp lại à?”.
Trái tim bị treo ngược lên đã lắng xuống, Lee Sanghyeok thở phào một hơi, sau đó cảm thấy yên tâm và vui mừng:
Không phải là mơ, tất cả những chuyện xảy ra ở Đại Thừa đều là thật.
Cậu quơ tay cào Bae Junsik một phát: “Mày dọa chết tao rồi đấy!”.
“Áu! Tao lấy hơi một tý thôi mà…”
Bae Junsik ôm đầu: “Đúng rồi, tao phát hiện ra một phút ở đây bằng một năm ở bên đó.”
Thật sự là như vậy…! Lee Sanghyeok hỏi: “Vậy còn tao?”.
Bae Junsik móc di động ra, cảm thán: “Tao còn bấm giờ cho mày cơ, mày sống dai thật đấy.”
“…”
Có tâm quá, nhưng không cần thiết.
Vậy thì cậu đã nằm đây một tiếng đồng hồ.
Lee Sanghyeok yên tâm hơn, đồng thời cũng nhớ tới Jeong Jihoon: “Vậy Jeong Jihoon…”
“À đúng rồi, hoàng đế của mày!”.
“Sao thế?”.
“Lúc tao quay lại thì có tra trên mạng.” Bae Junsik lập tức tìm tới trang web trên di động: “Thật sự có người đó, mày xem đi.”
Lee Sanghyeok vội vàng chồm lên nhìn.
Trang web đó là một tờ báo tài chính kinh tế.
Nói rằng người cầm quyền hiện tại của tập đoàn GenG là Jeong Jihoon, tuổi còn trẻ mà đã tiếp quản cả một tập đoàn lớn, năng lực không thể xem thường.
Bên trên còn kèm theo một tấm ảnh của Jeong Jihoon:
Khuôn mặt giống hệt với kiếp trước. Mặt mày lạnh lùng, đường nét góc cạnh, một cảm giác quen thuộc ập tới.
Tim Lee Sanghyeok đập dữ dội, cậu lập tức cảm thấy mừng rỡ.
Cậu nhảy xuống giường: “Tao phải đi…”
Chân vừa chạm đất, cơn đau đầu ập tới khiến cho cậu suýt thì ngã sõng xoài. Bae Junsik sợ hãi xách cậu lên: “Đù má!”.
Lee Sanghyeok được xách lên giường.
Bae Junsik như một bà mẹ già: “Mày vội cái gì? Phu quân yêu dấu của mày chạy đi đâu được.”
… Cái gì mà phu quân yêu dấu!
Bae Junsik tiếp tục: “Tao tìm hiểu kỹ rồi, người ta vẫn còn độc thân chưa cưới xin gì hết, không hề có một scandal tình yêu tình báo nào luôn.”
Lee Sanghyeok hơi phấn khích, cậu tỏ ra rụt rè: “Ò.”
Bae Junsik nhe răng cười, mở bản đồ trên điện thoại ra: “Cho mày xem cái này nữa…”
“Trụ sở tập đoàn GenG ở ngay thành phố S.”
2.
Đi xe từ đại học thủ đô đến tập đoàn GenG mất một tiếng đồng hồ.
Lee Sanghyeok cố ý lên đồ lồng lộn trước khi ra cửa.
Trong gương phản chiếu một gương mặt khác với kiếp trước, nhưng ánh mắt vẫn trong veo và sáng tỏ như xưa.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ kiếp trước hay không, cậu có thêm một chút khí chất nhã nhặn của người cổ đại. Mặt mày đầy vẻ cao ngạo, không hề yếu ớt như kiếp trước, trái lại càng tăng thêm nét thu hút.
Cậu đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy Xúc Xích số 2 nói:
“Vừa mới ngã xong đã chuẩn bị đi hẹn hò?”.
Lee Sanghyeok mím môi không đáp.
“?” Lee Jaewan bò dậy: “Đi hẹn hò thật à?”.
“Không hẳn, chắc là xem… xem mắt.” Vợ chồng già gặp nhau.
Dường như cảm thấy xem mắt thì đỡ chấn động hơn là hẹn hò, Lee Jaewan đáp ờ rồi trượt xuống định đi ra ngoài, đột nhiên tò mò hỏi:
“Ấy, vành tai mày có nốt ruồi từ lúc nào vậy?”.
Lee Sanghyeok nghe vậy thì ngẩn người, đưa tay lên sờ.
Lee Jaewan: “Đúng rồi, đúng là chỗ đó, màu đỏ luôn. Trông cũng khá là…” Cậu ta nhìn một lát rồi nuốt lại chữ định nói.
Lẽ nào còn sót lại từ kiếp trước?
Lee Sanghyeok buột miệng: “Không biết, nó tới có thông báo cho tao biết đâu.”
“…” Lee Jaewan: “Thôi vậy, trông cũng độc đáo ra phết.”
3.
Tập đoàn GenG là một doanh nghiệp lớn.
Trụ sở được đặt ở nơi tấc đất tấc vàng giữa trung tâm thành phố S.
Tuy giá đất đắt đỏ nhưng tập đoàn vẫn chiếm một diện tích rất lớn. Ở giữa là một quảng trường rộng rãi, xung quanh là những tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà lớn nhất ở giữa chính là trụ sở chính.
Vốn dĩ Lee Sanghyeok định tới quầy lễ tân để hỏi xem có thể gặp Jeong Jihoon hay không, nhưng cậu không thể chứng minh rằng mình hẹn lịch trước cho nên không thể vào trụ sở chính.
Cậu đành phải đứng ở luống hoa bên ngoài rồi nghển cổ nhìn.
Nắng đầu giờ chiều chói chang, những tòa nhà sáng sủa sạch sẽ kia phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Nghĩ tới việc có thể Jeong Jihoon đang ở bên trong, cậu ngồi xuống cạnh luống hoa.
Sanghyeok ngồi xổm.jpg
Nhưng với địa vị như Jeong Jihoon, đi làm và tan làm đều ngồi xe xuống tầng hầm. Hơn nữa Lee Sanghyeok còn phải đi học, cho nên cậu chỉ ngồi được một lúc.
Không biết có phải do cậu may mắn hay không.
Vào ngày thứ ba sau khi cậu bắt đầu ôm ngọc đợi rồng, cửa lớn của tòa nhà chính mở ra, một bóng người đi ra ngoài.
Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn…
Cậu thấy Jeong Jihoon mặc một bộ âu phục thẳng thớm, cà vạt thắt nghiêm chỉnh dưới yết hầu. Gương mặt lạnh lùng điển trai, vẫn mang khí thế khiến người ta phải khiếp sợ như trước.
Bên cạnh anh là một thư ký, anh ta đang bận báo cáo về chuyện gì đó, hai người cùng đi ra khỏi tòa nhà.
Khuôn mặt quen thuộc đến đáng sợ ấy lọt vào trong mắt cậu.
Lee Sanghyeok nghẹn họng không thể nói nên lời.
Cho đến khi bóng dáng ấy lướt qua trước mặt cậu, cậu mới đứng phắt dậy gọi to: “Jeong Jihoon!”.
Người trước mắt khựng lại rồi nhìn cậu.
Sau đó đôi chân dài của Jeong Jihoon đi tới trước mặt cậu, anh cúi đầu đánh giá: “Tìm tôi có việc gì?”.
Lee Sanghyeok ngẩn ngơ, tim cậu đập thình thịch: “Anh không nhớ em nữa à?”.
“Cậu là…”
“Lee Sanghyeok.”
Người trước mặt im lặng một lát, Jeong Jihoon khẽ nhíu mày.
Thư ký đứng cạnh đờ đẫn: Chuyện gì đây, bắt chuyện tán tỉnh à? Thoạt nhìn… vẫn còn là sinh viên đại học.
Có cần đuổi đi thay sếp không nhỉ?
Nhưng ánh mắt của đối phương như có trăm ngàn lời muốn nói, vừa nhiệt tình vừa khẩn thiết, lại còn pha lẫn một chút thấp thỏm chờ mong, thật sự khiến người ta không nỡ làm cậu buồn.
Im lặng một lát, người trước mặt chỉ nói: “Xin lỗi.”
Tim Lee Sanghyeok như rơi xuống, cậu ngơ ngác:
Jeong Jihoon thật sự không nhớ gì nữa sao? Vậy cậu…
Đang ngẫm nghĩ, người trước mặt bỗng nhiên di chuyển, cậu thấp thoáng nhìn thấy một hạt bồ đề bên dưới ống tay áo của bộ âu phục đầy nghiêm chỉnh… Hạt châu màu đen nhánh không hề phù hợp với thân phận, nó đang buộc chặt trên cổ tay.
Nhịp tim cậu bỗng tăng nhanh: “Anh lấy thứ này ở đâu ra?”.
Hỏi một người xa lạ câu này thì hơi thất lễ.
Nhưng Jeong Jihoon rất có giáo dưỡng, hoặc là do một nguyên nhân khác, anh im lặng một lúc rồi trả lời:
“Tôi đeo nó từ khi còn nhỏ.”
Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên: “Anh có biết nó từ đâu ra không?”.
“Cậu biết à?”.
Lee Sanghyeok thầm nhủ, là do em tặng anh mà.
Anh đã hứa rằng sẽ giữ gìn nó thay em, sau khi đeo vào rồi thì chưa từng thấy anh tháo nó ra bao giờ.
Lee Sanghyeok nghẹn lại: “Nó rơi xuống từ cây bồ đề.”
Thư ký đứng cạnh: “…”
Người trước mặt bật cười.
Lee Sanghyeok ngẩng lên nhìn, thấy Jeong Jihoon không nhịn được cười, cúi đầu nhìn cậu rồi nhếch môi.
Khuôn mặt lạnh lẽo như đã tan băng, đường nét tuấn tú càng khiến lòng người rung động. Cho dù đã quen mấy chục năm rồi nhưng Lee Sanghyeok vẫn phải ngẩn ngơ.
Sau đó cậu quay đầu né tránh với nhịp tim đập nhanh:
… Cười gì mà cười, có nhớ cậu nữa đâu.
Hai người đứng một lúc, một giám đốc đột nhiên chạy ra từ tòa nhà bên cạnh, vội vàng tới trước mặt Jeong Jihoon:
“Chủ tịch Jeong… đối tác đang đợi ở bên kia!”.
Jeong Jihoon gật đầu: “Được rồi.”
Anh cất bước định đi, Lee Sanghyeok túm lấy ống tay áo của anh. Giám đốc và thư ký nhìn thấy thì giật nảy cả mình!
Jeong Jihoon sững lại, quay đầu lại nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, Lee Sanghyeok buông tay ra.
“… Không có gì.” Cậu cúi đầu xuống: “Anh đi đi.”
Khuôn mặt non nớt của cậu trông rất mềm mại, cậu không giấu được sự buồn bã và hụt hẫng. Đại khái là do ánh nắng quá gay gắt, sắc mặt cậu hơi tái nhợt.
Jeong Jihoon đột nhiên nín thở, trái tim thắt lại.
Rõ ràng đối tác đang đợi ở bên kia.
Vậy mà anh lại giống như bị trói chân ở chỗ này, yết hầu của Jeong Jihoon hơi dịch chuyển: “Cậu… có nóng không? Có muốn uống chút nước không?”.
Lúc này Lee Sanghyeok giận dỗi ra mặt, cậu cúi đầu không thèm nhìn: “Không thèm uống nước của anh.”
Jeong Jihoon mím môi lại, không biết phải làm sao.
Hai đôi mắt ở phía sau đều tỏ ra kinh hoàng. Giám đốc trợn mắt nhìn thư ký: Ai đây?
Anh thư ký cũng trợn mắt đáp lại: Không biết!
Giám đốc nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: “Chủ tịch Jeong, đối tác đã đợi khá lâu rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Bây giờ là đầu giờ chiều, mặt trời lên đứng bóng.
Lee Sanghyeok cúi đầu, dưới chân chỉ có bóng của hai người.
Cái bóng trước mặt cậu hơi lay động, sau đó cậu nghe thấy người đó nói:
“Mua một chai nước tăng lực cho cậu ấy.”
Jeong Jihoon ngập ngừng: “Đừng lấy loại lạnh.”
“?” Lee Sanghyeok ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Jeong Jihoon, đôi mắt mang theo một cảm giác chuyên chú mà chính anh cũng không nhận ra.
Jeong Jihoon nhìn cậu một lát, lúc này mới rời đi dưới sự thúc giục của giám đốc.
Chỉ còn lại thư ký đứng sững như trời trồng: Hả?
Sai mình đi mua nước cho người ta? Còn đòi mua loại không lạnh??
4.
Lee Sanghyeok về ký túc xá, cầm theo một chai nước tăng lực.
Chai nước ở nhiệt độ thường, uống vào trong thời tiết này vừa giải nhiệt lại không bị đau dạ dày.
Cậu uống ừng ực mấy hớp: Chua chua ngọt ngọt.
Về đến ký túc xá, Lee Jaewan nhìn thấy cậu: “Xem mắt xong rồi à? Mấy ngày nay mày đều đi xem mắt, tình hình ra sao rồi?”.
Lee Sanghyeok đáp: “Thấy mặt nhau rồi.”
Lee Jaewan nghẹn họng: “…”
Lát sau cậu ta mới lắp bắp nói: “Tiến, tiến triển lớn đấy.”
Bae Junsik ngồi ở một bên suy ngẫm một lát, kéo Lee Sanghyeok lại rồi thì thầm: “Có chuyện gì vậy? Phu quân yêu dấu của mày đâu?”.
Lee Sanghyeok chỉ vào đầu.
Bae Junsik: “Tư tưởng có vấn đề?”.
“…” Không hổ là ủy viên đoàn trường: “Anh ấy không nhớ tao nữa.”
Bae Junsik hít sâu một hơi: “Sao mày không nói cho anh ta biết?”.
“Nói thế nào bây giờ?” Lee Sanghyeok triển khai mạch não:;“Nói kiếp trước anh là hoàng đế, em là Tể tướng. Em ngủ một giấc tỉnh dậy nhớ ra chuyện này nên đến tìm anh để tiếp tục tiền duyên?”.
Từng chữ đều toát lên sự vô lý.
Bae Junsik chân thành: “Nghe như bị thần kinh.”
Cậu ta ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Hay là vì khuôn mặt mày không giống với kiếp trước?”.
Lee Sanghyeok quả quyết lắc đầu: “Không phải.”
Chỉ cần Jeong Jihoon ghi nhớ, cậu trở thành dáng vẻ như thế nào thì hắn vẫn có thể nhận ra…
Cậu nhớ có lần ra ngoài đi du lịch, vừa hay gặp một gánh hát. Cậu đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc Jeong Jihoon thế là bảo người ta hóa trang cho mình rồi thay một bộ váy.
Kết quả là đợi đến khi cậu đi tới trước mặt Jeong Jihoon, hắn còn không thèm ngẩng đầu lên, kéo tay cậu lại rồi hỏi: “Lại đùa nghịch gì vậy?.”
—
Trong lúc hồi tưởng, Bae Junsik chợt lên tiếng: “Sanghyeok, tao có một giả thiết.”
Lee Sanghyeok sực tỉnh: “Gì cơ?”.
Bae Junsik nói: “Ký ức của anh ta chỉ tạm thời chưa quay về thôi. Mày nghĩ mà xem, nếu như anh ta còn ký ức kiếp trước, hai mươi năm về trước đã đi tìm mày rồi.”
“Hai mươi năm qua mày cũng đâu tìm đến anh ta, phải không?”.
Lee Sanghyeok sững người: Cũng đúng…
Sự tồn tại của “Jeong Jihoon” chỉ có sau khi cậu xuyên không trở về.
Chuyện kiếp trước kiếp này vốn dĩ đã rất khó hiểu rồi.
Nhưng tình huống của Jeong Jihoon có vẻ không giống cậu cho lắm.
Hắn vẫn mang ngoại hình của kiếp trước, trên tay vẫn đeo vòng hạt bồ đề.
Tâm trạng hụt hẫng của cậu lại phấn chấn hơn: “Vậy bao nhiêu lâu thì Jeong Jihoon mới nhớ lại…”
“Hầy, ai biết được! Nghĩ nữa cũng không giải quyết được gì.”
Bae Junsik vỗ vai cậu: “Để chúc mừng mày cải tử hoàn sinh, ký túc xá chúng ta phải đi nhậu một bữa đã!”.
5.
Trung tâm thành phố S, khu căn hộ Gangnam.
Màn đêm buông xuống, Jeong Jihoon vừa kết thúc buổi đàm phán hợp đồng.
Cửa phòng đóng lại, anh đưa tay nới lỏng cà vạt.
Jeong Jihoon còn trẻ tuổi mà đã trở thành người cầm quyền của cả tập đoàn, gia thế hiển hách, ngoại hình xuất chúng. Thế nhưng trong suốt hai mươi bảy năm qua, anh vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
Trong tim cứ như cố tình để trống một chỗ, không ai có thể bước chân vào.
Nhưng lúc này, chỗ trống đó đã bị lấp đầy bởi hình bóng của một người.
Giữa căn phòng yên tĩnh, cảnh tượng ban sáng lại hiện ra trong đầu…
Anh có thể nhớ rất rõ ràng từng biểu cảm, từng lời nói, từng hành động cử chỉ của người đó.
Thậm chí là động tác cúi đầu nhắm mắt, nốt ruồi son trên vành tai…
Và cả khi anh nói “xin lỗi”, người đó rõ ràng rất hụt hẫng.
Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, day trán một lúc.
Hạt bồ đề rơi xuống cổ tay, dừng lại ngay trước mặt.
Từ khi anh bắt đầu có ký ức thì đã đeo hạt bồ đề này trên tay, anh luôn cảm thấy nó là một đồ vật rất quan trọng nên chưa bao giờ để nó rời khỏi người mình.
Anh lại nhớ tới ánh mắt nhìn chăm chú của Lee Sanghyeok:
“Anh có biết nó từ đâu ra không?”.
“Cậu biết à?”.
“Nó rơi xuống từ cây bồ đề.”
Jeong Jihoon không nhịn được khẽ cười, ngón tay xoa nhẹ lên hạt bồ đề ấy, quay lại bắt đầu thay quần áo.
Thời gian không còn sớm nữa, anh vệ sinh cá nhân xong thì lên giường đi ngủ.
Ánh trăng lành lạnh chiếu xuyên qua khung cửa sổ.
Tia sáng trong veo chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Jeong Jihoon, hạt bồ đề trên cổ tay để bên ngoài chăn bỗng tỏa sáng lấp lánh.
Không biết có phải do ngày nghĩ đêm mơ hay không.
Đêm ấy, anh chìm trong một giấc mộng vô cùng hỗn loạn.
Trong mơ có một bóng người mờ ảo, mái tóc đen với trang phục đỏ rực, mặt mày xinh đẹp dịu dàng.
Vô số cảnh tượng lướt qua trước mắt, từ đại điện nguy nga tráng lệ đến vùng sa mạc cuồn cuộn cát vàng, từ những cây vàng lá ngọc tới giáo mác khói lửa.
Hai người thúc ngựa chạy trong gió, trời rộng sông dài.
Còn cả những lần quấn quýt bên nhau, những lời thề hẹn…
Từng cảnh tượng đều khiến trái tim rung động mãnh liệt, cuối cùng dừng lại ở một khuôn mặt tươi cười: “Bệ hạ.”
—
Ký ức tràn điên cuồng tràn về, Jeong Jihoon giật mình tỉnh dậy!
Giữa căn phòng yên lặng, tất cả những cảnh tượng trong mơ đều rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
Anh ngồi dậy rồi chống tay lên đầu, toàn thân toát mồ hôi. Yết hầu phía trên cổ áo hơi mở rộng đỏ bừng lên, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
———
Lời tác giả:
Jeong Jihoon: A! Bà xã! (Long Long giãy đành đạch).
Hoảng hốt tỉnh lại từ cơn mơ, khắc mèo vào trong DNA!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro