Chương 80: Về kinh rồi
Ánh mắt của Jeong Jihoon vẫn còn như đang cười.
Kang Chanyeul ngạc nhiên quan sát một lúc lâu, giống như đang ngẫm nghĩ xem sợi tóc nào trên đầu cậu có khả năng hộ giá.
Lee Sanghyeok bất chấp nhìn với ánh mắt tối tăm:
… Cười gì mà cười? Không định lên tiếng giữ cậu lại à???
Cậu mím môi: “Nếu như bệ hạ không cần…”
“Cần.” Jeong Jihoon thấy cậu sắp xù lông thì vội dừng lại đúng lúc: “Vào đi.”
Vậy còn nghe được.
Lee Sanghyeok thở ra một hơi, đi vào trong rồi khép cửa lại.
Cậu nhìn tình hình trong phòng: “Bệ hạ đang bàn bạc công việc ạ?”.
“Ừm, về nạn thổ phỉ.” Jeong Jihoon ra hiệu cho Kang Chanyeul tiếp tục nói, sau đó bảo Lee Sanghyeok: “Ngồi xuống cùng nghe đi.”
Kang Chanyeul tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Bên cạnh giường không có ghế, Tri phủ thì đang đứng.
Lee Sanghyeok nhìn mép giường bên cạnh Jeong Jihoon vẫn còn chỗ trống, thế là ngồi xuống vô cùng tự nhiên.
Cậu ngồi luôn xuống giường của vua.
Kang Chanyeul đột nhiên nín bặt, kinh ngạc tới mức không nói nên lời:
Đó… đó là chỗ có thể tùy tiện ngồi vào hay sao???
Giọng nói trước mặt đầy bình thản: “Sao vậy?”
Kang Chanyeul vội vàng bình tĩnh lại, tiếp tục báo cáo: “Vâng… Ngọn núi Bàn Nhận đó ở ngay bên ngoài thành Nghiêu Tân, nạn trộm cướp bắt đầu nổi lên từ năm Thừa Bình thứ ba mươi chín, từ đó chưa hề dừng lại.”
“Nhưng từ khi bệ hạ Ngự giá thân chinh tới nay thì bọn thổ phỉ bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, không biết vì nguyên nhân gì.”
Lee Sanghyeok ngả người về phía trước một chút: “Các ngài đã điều tra chưa?”.
Cậu vừa mới tắm xong nên tỏa ra mùi hương thoang thoảng và hơi nước ấm. Tay áo thõng xuống cạnh giường và đè lên ống tay áo màu đen của Jeong Jihoon, khẽ đáp lên mu bàn tay hắn, cảm giác lành lạnh hơi ngứa ngáy.
Jeong Jihoon nhìn xuống, ngón tay lặng lẽ nhúc nhích.
Kang Chanyeul đáp: “Binh lực Nghiêu Tân có hạn, chỉ giữ gìn trị an thôi đã nhọc nhằn lắm rồi… Thực sự không dám tùy tiện lên núi.”
Lee Sanghyeok gật đầu rồi ngồi thẳng lên: “Vậy à.”
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cậu lướt qua trước mặt Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Hắn hồi tưởng lại:
Nếu như hắn nhớ không nhầm, tin tức về nạn trộm cướp ở Nghiêu Tân sẽ truyền tới kinh thành vào năm Thừa Hóa thứ hai.
Ở kiếp trước, cuộc chiến với Bắc Địch kéo dài năm tháng. Giữa khoảng thời gian ấy, thổ phỉ trên núi Bàn Nhận tranh thủ lúc Ngự giá ở nơi xa, bắt đầu hoành hành khắp Nghiêu Tân. Bây giờ bọn chúng bỗng dưng im hơi lặng tiếng… Vì sao?
Căn phòng rơi vào im lặng.
Cho đến khi ngọn nến bỗng lay động, cái lưng cúi xuống của Kang Tri phủ trở nên nhức mỏi, cuối cùng cũng nghe thấy đế vương lên tiếng:
“Ngươi ra ngoài trước đi, trẫm sẽ xử lý chuyện này.”
“Vâng, bệ hạ!”.
Kang Chanyeul vội vàng đáp rồi đứng thẳng lên, sau đó lại nhìn thêm một chút.
Ông thấy thiên tử khôi ngô đang ngồi nghiêm chỉnh ở phía trước, thần tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh không biết đang nghĩ đến cái gì, ngón tay trắng trẻo chống lên khóe môi. Bộ áo lót màu tuyết trắng của y phủ kín mép giường.
Mái tóc xõa tung và buông xuống, có vài sợi tóc còn quấn lên tay của đế vương.
Kang Chanyeul nhìn mà thầm sợ hãi, bỗng dưng không dám tiếp tục nhìn nữa, cúi người lui xuống.
—
Cửa phòng kẽo kẹt đóng lại.
Căn phòng im lặng vài giây, Lee Sanghyeok vẫn còn chìm đắm trong suy ngẫm.
Đột nhiên, cậu nhận ra ánh mắt ở bên cạnh, quay đầu ra thì đúng là Jeong Jihoon đang nhìn thật, đôi mắt hắn phản chiếu ánh sáng ấm áp:
“Đặc biệt tới tìm trẫm sao?”.
Lee Sanghyeok nghe vậy thì đỏ tai.
Cậu thầm nhủ, không thì tới tìm Dong Hyun chắc?
Cậu cố gắng tỏ ra nghiêm túc, ngồi thẳng người lên: “Thần nghe người hầu nói gần đây có nạn thổ phỉ, lo lắng bệ hạ ở một mình trong long ổ thì rất nguy hiểm.”
Jeong Jihoon bật cười: “Ừ.”
Lee Sanghyeok kiềm chế cảm giác xấu hổ, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Dong Hyun đâu?”.
“Sai hắn đi làm chuyện khác rồi.”
“Ồ.”
Dứt lời, hai người lại im lặng.
Lee Sanghyeok đang nghĩ liệu mình có chủ động quá hay không, bỗng dưng bị kéo lại…
Jeong Jihoon vươn tay ra kéo eo cậu lại gần. Giống như là không thể kìm nén nổi cảm xúc đang dâng trào, hắn cúi đầu hôn liếm hai cánh môi cậu, khẽ tách môi cậu ra.
“Ư…” Lee Sanghyeok thở gấp, cậu lập tức bị hôn đến mức mềm cả người, cứ vậy mà ngả người nằm ra giường.
Những sợi tóc phủ lên gối, quấn quýt cùng với hơi thở nóng rực triền miên.
Jeong Jihoon chống tay nhìn cậu: “Sao tự dưng nhớ ra mà đi tìm trẫm?”.
Lee Sanghyeok đỏ mặt, không nói nên lời.
Với lễ nghi quân tử đầy dịu dàng của Jeong Jihoon, hắn kiềm chế sự kích động, nhẹ giọng hỏi: “… Lại muốn rồi?”.
Lee Sanghyeok nghe vậy thì run lên.
Cảm nhận được người phía trên đang động tình, cậu khép chặt hai chân lại để chứng minh sự trong sáng: “Thần… chỉ muốn tới ở cùng bệ hạ thôi…”
Jeong Jihoon cúi đầu bật cười: “Vậy thì trẫm muốn rồi.”
Lee Sanghyeok ngẩng phắt lên nhìn hắn.
Đế vương luôn khắc chế và cẩn trọng đang động tình vì cậu…
Toàn thân cậu nóng bừng lên trong cảm giác rung động, Lee Sanghyeok nhắm mắt lại.
Người phía trên đặt xuống một nụ hôn, tiện tay buông màn giường.
Lụa trắng che khuất ánh nến trên bàn, những cái bóng khẽ lay động, quần áo trượt xuống mặt đất.
—
Ngày hôm sau, Lee Sanghyeok tỉnh lại trong long ổ.
Dong Hyun đã tinh ý mang nước nóng tới trong trạng thái đóng chặt các giác quan.
Lee Sanghyeok bình tĩnh ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì ra khỏi phòng. Cậu nhìn thấy trong sân chỉ có các thị vệ theo hầu, tất cả đều nhìn thẳng về phía trước, coi như không thấy gì.
Jeong Jihoon cũng ra cửa, chỉnh lại vạt áo cổ: “Đi thôi.”
Tuy Nghiêu Tân đang có nạn thổ phỉ nhưng Ngự giá không thể ở lại lâu.
Trước khi đi, Jeong Jihoon dặn dò mấy câu: “Tăng cường bảo vệ thành. Trẫm đã truyền tin vào kinh để phân phối thêm binh lực canh giữ bên ngoài thành, sau này sẽ phái người tới đây xử lý.”
Kang Chanyeul cuống quýt hành lễ: “Cảm tạ long ân của bệ hạ!”.
Ra khỏi phủ, cả đoàn người tiếp tục lên đường.
Nghiêu Tân rất gần kinh thành, sau hai ngày đi xe, cuối cùng cũng trông thấy cổng thành từ phía xa.
Lee Sanghyeok vén rèm lên nhìn, lòng thầm phấn khích.
Đợi cho xe ngựa dừng lại, cậu theo Jeong Jihoon xuống xe.
Bên ngoài cổng thành, các quan triều đình đã đứng chờ từ lâu.
Dưới lớp cổng thành nguy nga tráng lệ, bách quan đứng chờ trên con đường cuồn cuộn cát bụi, phấn khởi nghển cổ trông ngóng.
Park Sohyun đứng ở hàng đầu cùng các đại thần Nội Các. Giữa bầu trời bao la và mặt đất trải rộng, tiếng chúc mừng đồng thanh cất lên:
“Chúng thần cung nghênh Ngự giá về triều!”.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”.
Jeong Jihoon giơ tay lên: “Chúng ái khanh bình thân, khởi giá về cung.”
Quần thần lại xôn xao đứng thẳng lên, đứng tản ra hai bên.
Lee Sanghyeok đứng bên cạnh Jeong Jihoon, cảm thấy rất bồi hồi: Cuối cùng cũng về rồi!
Cậu nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trong cảm xúc bùi ngùi và hoài niệm. Bỗng dưng ánh mắt dừng lại, cậu đối diện với ánh mắt sáng quắc của Kim Hyukkyu đang đứng giữa bách quan: Hô!
Cuối cùng cũng chạm mắt nhau.
Kim Hyukkyu nhảy chồm chồm lên đầy phấn khởi, sau đó vỗ vào bắp tay rồi giơ ngón tay cái, gật đầu khen ngợi.
Lee Sanghyeok: “…”
Mấy tháng không gặp, bệnh vẫn còn nặng lắm.
—
Cả đoàn người cùng quay về hoàng cung.
Jeong Jihoon còn phải xử lý công việc của hai tháng qua, gọi chúng thần cùng tới Văn Hoa Điện.
Lee Sanghyeok dừng lại trước cổng hoàng cung, chuẩn bị về phủ.
Min Yong đã đứng chờ cạnh xe ngựa từ lâu.
Cậu quay đầu lại nhìn Jeong Jihoon một cái, đối phương như cảm nhận được, cũng ngoái lại nhìn cậu.
Cách một đám đông toàn là quan triều đình, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không ai biết rằng mối quan hệ vua tôi của hai người đã phát triển lên một tầm cao mới khi ở Bắc Cương.
Tim Lee Sanghyeok đập hơi nhanh, cậu nói bằng khẩu hình: Về đây.
Jeong Jihoon mỉm cười, chớp mắt đáp lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, tim Lee Sanghyeok như được ngâm trong nước đường, một cảm giác ngọt ngào đầy bí mật.
Cậu quay lại leo lên xe ngựa: “Về phủ.”
—
Lee Phủ được quét dọn sạch sẽ.
Thậm chí trước cổng còn treo một cái đèn lồng khắc hoa rất có không khí lễ hội.
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ, Eun Ha, Seong Ahn đi ra nghênh đón từ xa:
“Đại nhân kìa! Đại nhân của chúng ta cuối cùng cũng về rồi!”.
Mọi người đón Lee Sanghyeok vào trong phủ, lấy nước nóng cho cậu, rồi lấy thêm cả canh nóng và bánh kẹo ăn vặt.
“Đại nhân, canh này vừa được ninh xong đấy.”
“Đây là kẹo râu rồng ở cửa hàng phía Nam, lâu lắm rồi đại nhân chưa ăn phải không?”.
Lee Sanghyeok ôm đồ ăn đầy tay, nhìn sân viện nhộn nhịp đông người, đột nhiên cảm thấy mình đã có chốn về.
Cậu cảm động nhận lấy bánh kẹo rồi bắt đầu cắn răng rắc.
Min Yong xót lòng: “Đại nhân vất vả rồi, gầy đi nhiều quá!”.
Eun Ha cũng nhìn cậu: “Cát mài vào da khiến đại trắng hơn kìa!”.
Lee Sanghyeok khựng lại: …
Sao chứ, cậu được lột da bằng cát à?
Cậu nghe những lời than thở đầy phóng đại ấy, bưng bát lên uống một hớp canh nóng. Người hầu đứng bên cạnh vẫn lải nhải không ngừng, Min Yong vỗ tay:
“Hầy! Không nói chuyện này nữa, nói chuyện gì vui đi…”
“Chúng tiểu nhân đã nghe chuyện đại nhân bắt sống Đại Vương tử Bắc Địch rồi, đúng là lập công lớn!”.
Lee Sanghyeok sặc: Sao mà…
….Rốt cuộc là tên nào đồn bậy thế!?
Cậu thanh minh: “Không có bắt sống, mà là nội ứng ngoại hợp giúp bệ hạ dẫn Định Viễn Quân tới bắt sống Jang Daehwi.”
Dứt lời, mọi người đều tỏ ra tiếc nuối: Ồ…
Lee Sanghyeok: Đủ rồi đấy, các người tiếc cái gì vậy.
Ráng chiều dần buông, cậu đứng dậy phẩy tay: “Mở tiệc tại gia thôi, tất cả cùng ăn chung!”.
Mọi người mừng rỡ: “Ồ ồ!!!”
—
Kết thúc bữa tiệc gia đình rất náo nhiệt.
Lee Sanghyeok về nghỉ ngơi trong tiểu viện của mình.
Đã mấy tháng trôi qua, dường như cây trong sân đã cao lên một chút. Cậu tựa lưng vào chiếc ghế nằm quen thuộc, cảm nhận được sự yên bình và yên tâm xa cách từ lâu.
Đang lắc lư thì Min Yong đi vào châm thêm trà:
“Đại nhân, sao không thấy tiểu hộ vệ đâu?”.
“…” Tiếng lắc lư ghế bỗng dừng lại.
Lee Sanghyeok chớp mắt: Đúng thế, Seo Jun và Seo Jin đâu rồi?
Trên đường về kinh vẫn còn nhìn thấy, nhưng từ khi vào thành thì lại mất tích.
Lẽ nào phải về “sơn trại” để báo cáo công việc?
Cậu không nghĩ nữa: “Ồ, chắc là về nhà rồi.”
Đó cũng là một chuyện thường tình, Min Yong không hỏi thêm nữa.
Lee Sanghyeok đoán bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ nên không nghĩ ngợi nữa, vệ sinh cá nhân xong thì về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Nhà chính đang sáng đèn.
Trăng sáng treo trên đỉnh đầu, sân viện tĩnh lặng.
Lee Sanghyeok đang ngồi cạnh bàn để sắp xếp những món quà đem về từ Bắc Cương, bỗng dưng cửa phòng bị thứ gì đó đập vào.
Lạch cạch.
… Seo Jun? Cậu ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Seo Jun ôm một đống giấy đi vào.
Lee Sanghyeok trợn mắt lên: Thứ gì vậy?
Ngươi chui ra từ ngóc ngách nào thế?
Seo Jun đi một mạch đến bên bàn rồi trải giấy ra. Ánh nến sáng rực chiếu rọi những bản thiết kế cửa ngầm vô cùng tinh xảo…
Lee Sanghyeok chấn động: Đây là cái gì???
Seo Jun hỏi: “Ngài thích loại cửa xoay hay là cửa kéo đẩy?”.
Lee Sanghyeok hoang mang: “Hả?”.
Seo Jun vẫn thản nhiên như thường: “Không có gì, thì là cửa ấy.”
Ngập ngừng một lát, hắn bổ sung một cách giấu đầu hở đuôi: “Là do bản thân ta tò mò nên hỏi chơi thôi.”
—–
Lời tác giả:
Seo Jun: Lần này không bán đứng trùm thổ phỉ nữa, chuẩn không phải chỉnh.
Lee Sanghyeok: …
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro