Chương 48: Vất vả rồi
Lee Sanghyeok kinh ngạc, vội vàng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế!
Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì chiếc áo đang choàng trên vai đã trượt xuống, chỉ còn lại bộ áo lót màu trắng trên người.
Cậu vội vàng quay lại níu lấy chiếc áo: “Bệ… Sao bệ hạ lại tới đây?”.
Chiếc áo ngoài trơn tuột chỉ còn choàng một nửa lên đầu vai, nửa còn lại rơi xuống ngang lưng.
Cậu thò tay ra phía sau kéo nhưng không được.
Người đang đứng bên cạnh bỗng nhiên di chuyển, hắn vươn tay kéo áo quàng lên vai giúp cậu. Lee Sanghyeok quay đầu lại, không biết Jeong Jihoon đã đi đến trước mặt cậu từ lúc nào.
Đối phương chỉnh lại áo cho cậu xong thì nắm tay lại…
Cậu giữ chiếc áo, vô thức ngả về phía hắn một chút.
Jeong Jihoon kéo áo cho cậu xong, cúi đầu khẽ hỏi:
“Sao vậy, cắt ngang vòng sơ tuyển của Lee khanh rồi?”.
“…”
Lee Sanghyeok nắm lấy tờ giấy theo phản xạ, loạt xoạt giấu ra sau lưng: “Không có, không phải như vậy đâu.”
Jeong Jihoon nhìn cậu không nói gì, ánh mắt trở nên tối tăm.
Bàn tay hắn vẫn còn đang khẽ đáp lên vai cậu…
Khoảng cách hai người đang rất gần, Lee Sanghyeok choàng chiếc áo sau lưng, gần như chỉ cách Jeong Jihoon đúng hai tấc.
Hơi thở của cậu hỗn loạn, không biết đang hoang mang vì điều gì. Lee Sanghyeok vội vàng ngẩng đầu lên: “Sao chỉ có bệ hạ, mấy người Dong Hyun đâu?”.
“Ở tiền viện, không theo vào đây.”
Jeong Jihoon mím môi: “Sao, không muốn ở riêng với trẫm?”.
“Không phải, thần…” Lee Sanghyeok đang định trả lời thì thấy đôi môi đã bặm lại thành đường thẳng của Jeong Jihoon. Có vẻ như tâm trạng của hắn đang rất tệ, vận hết giáo dưỡng quân tử mới có thể kiềm chế được ngọn lửa trong lòng.
Lee Sanghyeok cắn môi, sau đó buông lỏng tay bàn tay đang nắm tờ giấy, chuyển sang kéo ống tay áo của Jeong Jihoon: “Thần chỉ đang nghĩ… bây giờ xung quanh không một bóng người, thần có thể gọi tự của bệ hạ đúng không?”.
“…”
Bàn tay trên vai cậu hơi siết lại.
Hơi thở của Jeong Jihoon run lên, dưới ánh sáng từ chiếc đèn lồng bên cạnh, vành tai hắn hơi đỏ ửng.
Jeong Jihoon mím môi im lặng một lúc, hơi buông lỏng tay ra:
“Đừng nghĩ gọi như vậy là có thể lừa trẫm bỏ qua chuyện này.”
“…”
Cậu… cậu lừa gạt gì đâu?
Hơn nữa, chỉ gọi tên tự thôi mà đã có thể cho qua?
Lee Sanghyeok đang ngẫm nghĩ, lại nghe thấy Jeong Jihoon khẽ nói: “Mặc áo vào cho tử tế trước đi.” Bàn tay ấy kéo vạt áo cậu vào rồi siết chặt, che đi phần xương quai xanh xinh đẹp bên dưới lớp áo trong.
“Sau đó nói cho trẫm nghe…”
Ngón tay hắn chạm vào khiến Lee Sanghyeok hơi run rẩy, cậu giơ tay lên để chỉnh lại áo: “Gì ạ?”.
Jeong Jihoon nhìn cục giấy rơi trên mặt đất:
“Lee khanh vừa ý người nào.”
Lee Sanghyeok đang mặc lại áo, nghe vậy thì run tay!
Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra vấn đề, kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy:
“Lời đồn đó… truyền vào tận trong cung rồi?”.
Truyền miệng suốt cả quãng đường…
Không ai nhận ra đó chỉ là một câu chơi chữ thôi sao!!!
“Lời đồn? Trẫm nghe nói Lee khanh muốn…” Jeong Jihoon khựng lại, dường cảm thấy nói như vậy thì không hợp với lễ nghi vua tôi, thế là hắn kiềm chế lửa lòng, đổi sang cách nói khác: “Muốn thành thân.”
Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu: “Thần đâu có, thần không hề, thần… thần nói yên tĩnh có nghĩa là…”
Lee Sanghyeok tự dưng thấy bí từ, dứt khoát đưa tay lên bịt hai tai lại: “Thần muốn, yên, tĩnh.”
Miêu tả hai chữ “yên tĩnh” một cách sống động.
Sân viện rơi vào im lặng.
Lát sau, Jeong Jihoon cúi đầu day trán: …
Lee Sanghyeok bịt tai im lặng một lát, chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Cậu nhìn vẻ mặt của Jeong Jihoon, không rõ hắn đang mang thái độ gì.
Có vẻ hơi bất lực, nhưng đồng thời lại vô cùng nhẹ nhõm.
Cậu bỏ tay ra khỏi tai: “Bệ hạ?”.
Jeong Jihoon buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ánh đèn lồng hắt vào trong đáy mắt khiến đôi con ngươi giống như viên ngọc đen phản chiếu lấp lánh trong màn đêm. Lee Sanghyeok hé môi lặp lại một lần nữa: “Bệ hạ?”.
“?” Hỏi làm gì, muốn hắn trả lời “À há” hay sao?
Lee Sanghyeok nhìn hắn một lúc, đột nhiên gọi: “…Chung Hee?”.
Vẻ mặt của Jeong Jihoon dịu xuống một chút: “Ừm.”
Hắn im lặng một lát, sau đó lướt qua Lee Sanghyeok để cúi xuống nhặt tờ giấy lên, tiện tay ném vào chiếc đèn lồng.
Lách tách… Ngọn lửa chợt bùng lên rồi lay động.
Ánh lửa hắt lên sườn mặt góc cạnh của Jeong Jihoon. Trong một khoảnh khắc, cảnh tượng ấy đẹp tới mức khiến lòng người rung động: “Vậy đến lúc Lee khanh cập quan, không còn cô gái nào tên là Yên Tĩnh nữa, nhưng lại có Lười Nhác, Nằm Ngủ và Ăn Cơm đúng không?”.
“…”
Sao anh biết tôi thích những thứ ấy?
Lee Sanghyeok thầm khen ngợi trong lòng: “Đương nhiên là không rồi, thần không hề nghĩ tới chuyện thành thân.”
Jeong Jihoon nhìn cậu một lát, khẽ nhếch miệng cười.
Lee Sanghyeok giật mình:… Anh cười gì?
Khi Lee Sanghyeok đang thấp thỏm thì thấy Jeong Jihoon đã nhìn sang chỗ khác, hỏi cậu: “Cập quan vào ngày nào?”.
Lee Sanghyeok ngẩn người, nói ra một ngày theo phản xạ.
Jeong Jihoon ừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Đã lấy tự chưa?”
Lee Sanghyeok gật đầu: “Lấy rồi ạ.” Chính là tên thật của cậu.
Người trước mặt im lặng, không biết Jeong Jihoon lại nhớ tới điều gì, hắn nhìn cậu rồi cười như có như không:
“Trẫm rất trông chờ đến ngày đó.”
Lee Sanghyeok: Hả???
—
Lúc này trời đã tốt mịt, Jeong Jihoon ở lại một lát rồi ra về.
Lee Sanghyeok dẫn người hầu Lee Phủ ra cửa tiễn Ngự giá, lòng thầm nghĩ rốt cuộc thì Jeong Jihoon tới đây làm gì?
Đêm hôm khuya khoắt, đến một chuyến chỉ để hỏi thăm về “Yên Tĩnh”?
Cậu quay về chủ viện, lại đuổi Min Yong và Seo Jun đi:
“Hai người… vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, đại nhân.”
Seo Jun khựng lại: “À đúng rồi, vừa rồi thủ lĩnh khen ta chạy việc vặt rất tốt, bảo ta sau này không cần quay về hoàng cung nữa, cứ chuyên tâm chạy việc vặt cho ngài là được.”
“…” Lee Sanghyeok nói: “Ngươi sắp không còn chân mà chạy nữa đâu.”
Miễn cho chạy lung tung để rải rác tin đồn.
“Sau này ngươi…” Cậu nhìn xung quanh: “Nuôi dưỡng hai con chim béo, không được nuốt nước miếng! Phải giữ chúng nó sống.”
Seo Jun đồng ý trong tiếc nuối: “Ồ.”
Nhắc tới chim bồ câu, Lee Sanghyeok đột nhiên nhớ ra một chuyện:
Lúc trước Hiên Vương cứ dăm hôm ba bữa lại gửi thư cho cậu, nói rất nhớ cậu, rồi hỏi thăm tình hình của cậu…
Hóa ra là muốn thu thập tư liệu để viết truyện segg!
Bảo sao lần nào Jeong Jihoon cũng trả lời lại hai chữ “ha ha”.
Lee Sanghyeok lập tức cảm thấy hối hận: Thế là nhớ cậu à? Thế là hại cậu rồi còn gì!
Không được, cậu phải vẽ một dấu chấm hết cho sự nghiệp của Hiên Vương.
Lee Sanghyeok ngẫm nghĩ rồi đi lấy bút mực.
Với thái độ hiện tại của Jeong Jihoon, chắc hẳn hắn cũng sẽ đồng tình với cách xử lý của cậu.
Trên tờ giấy hỏi thăm sức khỏe ấy, cậu bắt đầu trả lời Hiên Vương:
[Nhiều ngày không gặp, đường ai nấy đi rồi.]
Cậu trả lời xong thì ném Phân Bón Xám lên cao—— Đi đi!
—
Kết thúc một tuần đầy giày vò, cuối cùng Nội Các cũng được quy hoạch sơ bộ.
Ngoài năm vị trọng thần được chọn ngay từ đầu, có rất nhiều thần tử cũng muốn tham gia. Tất cả chỉ vì mục đích cân bằng các thế lực, cuối cùng sẽ căn cứ vào lập trường để quyết định lựa chọn ai.
Ngày càng nhiều đại thần tham gia vào Nội Các.
Lee Sanghyeok không hề nổi bật trong số đó.
Bây giờ cậu kiêm ba chức vụ: Đại thần Nội Các, đứng trực Ngự tiền, làm việc ở Lễ bộ. Phải chạy đi chạy lại giữa ba nơi, cậu không có nhiều thời gian đứng trực như trước.
Cậu tìm một cơ hội để đưa cuốn “sách cổ” cho Park Thái phó: “Vãn bối viết một nửa, nửa còn lại được Baek Trạng nguyên giúp đỡ nên nét bút hơi khác nhau.”
“Không sao không sao…” Baek Seon thích không nỡ buông tay.
Ông ấy lật xem vài trang, ôm vào lòng một cách trân quý rồi vỗ vai Lee Sanghyeok: “Lee đại nhân quả nhiên rất tài giỏi, không chỉ cuốn sách cổ rất quý giá này mà còn chuyện thiết lập Nội Các…”
Park Sohyun dừng lại đúng lúc.
Lee Sanghyeok xua tay: “Không không, ta có giúp được gì đâu.”
Park Sohyun nhíu mày: “Khiêm tốn quá!”.
Lee Sanghyeok: “…”
Ông ý nhìn cậu một lúc rồi nói: “Lee đại nhân sắp cập quan rồi nhỉ, đã có trưởng bối làm lễ gia quan chưa? Nếu không chê thì…”
Lee Sanghyeok hiểu ra ý của ông, cảm thấy rất vui mừng.
Ở thế giới này, cậu không có cha mẹ hay họ hàng nên đang rất buồn phiền chuyện tìm trưởng bối làm lễ gia quan. Park Sohyun chính là học giả danh giá, làm người liêm khiết, đức cao vọng trọng, được ông ấy làm lễ cho là một niềm vinh dự rất lớn.
Lee Sanghyeok đồng ý: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn Park lão!”.
Park Sohyun ôm sách trong lòng: “Ô ha ha ha ha.”
—
Qua trung tuần, tiến vào những ngày cuối cùng của tháng Sáu.
Ngày lành để tổ chức lễ cập quan sắp đến gần.
Lee Sanghyeok không có họ hàng hay trưởng bối, vừa hay bớt được rất nhiều khâu chuẩn bị rườm rà.
Chỉ cần mời Park Sohyun tới làm lễ gia quan vào ngày cập quan, sau đó mời một số đồng liêu thân thiết đến để chứng kiến.
Lee Phủ chuẩn bị rất rầm rộ.
Còn bên kia, một con chim bồ câu trắng khỏe đẹp bay vào trong hoàng cung.
Sau Ngự án, Jeong Jihoon mở thư ra đọc.
Trên tờ giấy văn chương lai láng toàn là những từ ngữ tỏ vẻ lo lắng khổ tâm, thấp thoáng như có thể nhìn thấy dáng vẻ nhảy chồm chồm của Hiên Vương ở ngay trước mặt, vừa ôm hận vừa viết…
Tóm tắt lại trong bốn chữ: Mau chóng làm hòa!
Cuối thư còn trích dẫn câu trả lời lần trước của Lee Sanghyeok.
[Nhiều ngày không gặp, đường ai nấy đi rồi.]
“…”
Jeong Jihoon im lặng đọc đi đọc lại, sau đó đưa thư ra cho Dong Hyun xem: “Y đang oán trách trẫm sao?”.
“Y” này là ai, không cần nghĩ cũng biết.
Dong Hyun nhìn lướt qua rồi đánh giá thái độ của đế vương.
Chỉ thấy Jeong Jihoon nói vậy nhưng không hề có dấu hiệu tỏ ra tức giận, thậm chí còn đang cố gắng kiềm chế không mỉm cười. Dong Hyun ngộ ra, lập tức vờ vịt quở trách:
“Lee đại nhân đúng thật là~ Còn dám oán trách bệ hạ cơ đấy!”.
“Muốn gặp bệ hạ mà không biết đường tự đến đây hay sao?”.
Jeong Jihoon: “Thôi được rồi.”
Hắn vo tròn lá thư của Hiên Vương lại rồi vứt đi theo thói quen, nhưng ngay sau đó lại sững người, nhặt về mở ra đọc thêm mấy lần.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào câu trích dẫn ấy.
“Lễ cập quan vào ba ngày tới đúng không?”.
Dong Hyun vui mừng: “Vâng ạ.”
Jeong Jihoon đặt thư sang bên cạnh,”Ừ.”
—
Ba ngày sau, lễ cập quan.
Từ sáng sớm, Lee Phủ đã tất bật chuẩn bị.
Các đồ dùng cần thiết cho lễ cập quan, áo mũ đều được đặt ở vị trí phù hợp. Nơi tổ chức buổi lễ cũng được bày biện tươm tất.
Trong phòng ngủ, Lee Sanghyeok đang tự chải đầu.
Tối hôm qua cậu mơ thấy mình đi biểu diễn ở đầu đường, lộn mèo một cái là được thưởng một lồng bánh hấp, thế là cậu lộn nhào liền tám chục cái. Sáng nay tỉnh dậy, đầu tóc cậu rối thành một nùi.
Eun Ha chải đầu quá đau, cậu dứt khoát đuổi hết người hầu ra ngoài rồi tự mình chải đầu thay quần áo.
Lễ cập quan của Đại Thừa cần phải mặc một bộ thâm y màu trắng, tóc vấn lên gọn gàng. [1]
[1] Thâm y là một loại trang phục có phần áo trên liền với hạ thường (vạt dưới), có thể che kín kẽ toàn thân.
Lee Sanghyeok tốn rất nhiều công sức mới chải xong quả đầu rối tung
Lee Sanghyeok tốn rất nhiều công sức mới chải xong quả đầu rối tung.
Sau đó cậu thay sang bộ thâm y màu trắng.
Cậu đứng quay lưng ra cửa phòng, mái tóc dài vén hết sang một bên vai, còn vài sợi xõa xuống lưng. Thấp thoáng có thể thấy được gáy cổ trắng trẻo ở dưới tóc.
Lee Sanghyeok đang cúi đầu buộc đai lưng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cộc cộc hai tiếng, không nặng không nhẹ.
Cậu tưởng là người hầu tới thúc giục, vẫn cúi đầu rồi trả lời: “Đang mặc, sắp xong rồi đây.”
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó có tiếng cửa mở ra.
Lee Sanghyeok quay đầu lại, thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa: Jeong Jihoon đẩy cửa ra, ánh nắng chiếu vào đọng lại trên bờ vai hắn.
Lee Sanghyeok sững sờ, mới sáng sớm ngày ra…
“Sao bệ hạ lại tới đây?”.
Jeong Jihoon nhìn về phía Lee Sanghyeok.
Chỉ thấy mái tóc đen của cậu vắt hết ra trước ngực áo. Trên cần cổ trắng trẻo, yết hầu hơi chuyển động.
Jeong Jihoon bình tĩnh nói: “Chẳng phải oán trách trẫm ít đến gặp khanh hay sao?”.
———
Lời tác giả:
Jeong Jihoon: Còn biết oán trách trẫm cơ đấy. (kiềm chế khóe miệng muống nhếch lên cười)
Dong Hyun: Lee đại nhân đúng thật là~
Lee Sanghyeok: …
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro