Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Yên Tĩnh của Lee khanh

Lee Sanghyeok lên đồ xong xuôi thì ra khỏi phòng.

Bánh sữa và thạch mật ong hôm qua cậu mang về đã được Eun Ha bày sẵn trên chiếc bàn đá trong sân.

Cậu chậm rãi bước ra, hai má ửng đỏ đã quay trở về bình thường. Lee Sanghyeok ngồi xuống ăn mấy miếng, cuối cùng cũng cảm thấy được sống lại.

Cậu gọi Eun Ha và Min Yong cùng ăn thử, cả ba quây thành vòng tròn: “Tae Yang đâu?”.

Min Yong nhìn cậu rồi nở một nụ cười đầy chu đáo.

Lee Sanghyeok: ?

Min Yong: “Đại nhân yên tâm đi.”

Lee Sanghyeok: …Cậu yên tâm cái gì cơ???

Lee Sanghyeok định hỏi nhưng Min Yong chỉ cười rồi xua tay: “Không có gì, đại nhân cứ lên chầu triều trước đi.”

Lee Sanghyeok bị đuổi lên chầu triều trong sự hoang mang.

Chuyện gì vậy, cứ có cảm giác chẳng lành.

Buổi chầu triều hôm nay là ngày mà Jeong Jihoon và mấy người Park Sohyun quyết định thử nghiệm “Nội Các Chế”.

Thể chế mới do học giả hàng đầu Park Sohyun nêu ra trước tiên…

Triều đình lập tức bùng nổ! Park Sohyun đức cao vọng trọng và luôn ở thế trung lập, không ai dám đả kích trắng trợn, đành phải quay sang tranh luận với nhau.

Những kẻ không nhạy bén vẫn còn đang cân nhắc về lợi ích ẩn chứa đằng sau.

Người thông minh thì đã ngầm nhận ra đó là ý tưởng của thiên tử.

Lee Sanghyeok đứng giữa đám đông ồn ào, ngẩng đầu lên nhìn phía trên. Cậu chỉ thấy Jeong Jihoon vẫn vững vàng như một ngọn núi, im lặng ngồi quan sát xung quanh.

Cậu đang mải nhìn thì thấy Jeong Jihoon cũng nhìn về phía mình.

Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua nửa triều đình rồi nhìn thẳng vào cậu, giống như đang nói: Nhìn cái gì?

Còn không mau cúi đầu xuống.

“…”

Lee Sanghyeok lập tức cúi thấp xuống.

Là một trong những “người sáng lập”, vậy mà cậu lại ẩn nấp hoàn hảo trong trận mưa máu gió tanh này.

Buổi chầu sớm này cãi lộn những hai canh giờ.

Sau khi bãi triều, Lee Sanghyeok bị các triều thần khác lôi kéo tán gẫu để thăm dò hướng gió.

Đợi đến khi cậu khéo léo đuổi hết bọn họ đi thì đã là một khắc sau.

Cậu chỉnh lại vạt áo, quay đầu đi đến Ngự Thư Phòng:

Kết thúc màn lừa gạt, hoàn thành công việc!

Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Yeo Jin đang đứng ở cửa.

Bình thường Lee Sanghyeok toàn trực tiếp đi vào luôn, nhưng hôm nay vừa bước chân vào cửa thì bị Yeo Jin ngăn lại:

“Lee đại nhân đợi chút đã, bệ hạ đang nghị sự ở trong đó. Để nô tài vào bẩm báo một câu.”

Lee Sanghyeok gật đầu: “Vậy ta chờ một lát cũng được.”

Cậu ôm tay áo đứng đợi ở bên ngoài.

Một lát sau, Yeo Jin vội vàng chạy ra, tốc độ ấy cứ như là hắn chỉ chạy vào đến nơi thì lại quay về. Đối phương lắc đầu với Lee Sanghyeok:

“Hôm nay Lee đại nhân nên về đi ạ.”

Lee Sanghyeok cảm thấy kỳ lạ: “Có chuyện gì vậy?”.

Yeo Jin thầm thì, “Hôm nay tâm trạng Thánh thượng không tốt, nô tài vừa vào tới nơi đã nghe Thánh thượng hô: Cút.”

“…”

Nói cút luôn kìa, tâm trạng phải xấu đến nhường nào chứ?

Trong ấn tượng của Lee Sanghyeok, tuy Jeong Jihoon là đế vương nhưng hắn rất ít khi nặng lời: Có lẽ xuất phát từ tu dưỡng của người quân tử, nếu hắn nói “cút” – một là mỉa mai chế nhạo, còn thứ hai là thật sự nổi giận rồi.

Cậu khẽ hỏi: “Có biết lý do không?”.

“Nô tài không rõ, chỉ thấy Seo đại nhân đang bẩm báo ở trong đó.”

Seo Jin…? Chẳng lẽ có thần tử đã lén lút nói gì đó về thể chế Nội Các mới được ban hành?

Lee Sanghyeok thăm dò: “Ta vào khuyên ngăn bệ hạ nhé?”.

Yeo Jin đau khổ: “Đại nhân, ngài về đi ạ.”

Hắn đã phục vụ bên cạnh bệ hạ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt của bệ hạ tệ đến thế.

Không biết Seo đại nhân đã nói chuyện gì.

Lee Sanghyeok đành gật đầu: “Vậy ta đến Lễ bộ đây.”

Cậu ôm tay áo rời đi, lòng thầm nghĩ:

Nếu như là Seo Jin, chắc chuyện đó không liên quan gì đến cậu đâu.

Nhắc mới nhớ… Sáng nay không nhìn thấy Seo Jun, hắn chạy đi đâu rồi nhỉ?

Trong Ngự Thư Phòng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Cung nhân đều bị đuổi hết ra ngoài, chỉ còn lại Dong Hyun đang thấp thỏm lo âu và Seo Jin quỳ trước Ngự tiền.

Jeong Jihoon cúi đầu nhìn, bờ môi mím lại thành một đường thẳng.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới gằn giọng lên tiếng:

“Ngươi vừa nói gì, nói lại lần nữa đi.”

“Vâng.” Seo Jin đeo cái mặt liệt, bẩm báo lại một lần nữa: “Ti chức nghe nói Lee đại nhân đang tương tư. Cuối tháng này, sau khi cập quan thì sẽ đến cầu hôn một quý nữ tên là Yên Tĩnh ở trong kinh thành. Quản sự của phủ đã chuẩn bị sính lễ rồi ạ.”

Hắn tổng kết lại: “Chắc là mấy ngày nữa sẽ đưa sính lễ sang bên đó.”

“…”

Nói xong, căn phòng lại chìm trong sự im lặng chết chóc.

Seo Jin quỳ trước Ngự án, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hôm nay hắn đã gặp Seo Jun ở một sạp bánh trôi nước phía Đông kinh thành. Đối phương vừa tới nơi đã hỏi hắn có biết quý nữ nào tên là “Yên Tĩnh” ở kinh thành hay không, bảo là Lee đại nhân muốn cầu hôn người ta.

Vốn dĩ hắn không định bẩm báo chuyện này lên Ngự tiền…

Cẩm Y Vệ chỉ phụ trách giám sát triều thần có kết bè kéo cánh, tham ô trái luật hay không. Lee đại nhân không hề phạm vào hai trường hợp trên.

Có lẽ chính vì thế nên bản thân Seo Jun cũng không bẩm báo chuyện này, chỉ lặng lẽ chạy khắp nơi để thăm dò tin tức.

Nhưng nhớ lại lần trước, khi hắn nhắc tới Lee đại nhân thì Thánh thượng có hỏi thăm thêm vài câu, thế là lần này hắn cũng buột miệng nhắc tới.

Không ngờ vừa nói xong thì…

“Yên Tĩnh?” Người phía trên đột nhiên bật cười lạnh lùng.

Seo Jin gạt hết mọi suy nghĩ ngổn ngang, ngẩng đầu lên nhìn.

Jeong Jihoon cứ như đang kiềm chế một ngọn lửa, hắn hờ hững nói: “Gọi thẳng tên luôn rồi, đúng là thân mật thật đấy.”

Dong Hyun toát mồ hôi, vội vàng nói: “Bệ hạ, chắc chắn có hiểu lầm gì đó! Ngài còn lạ gì bản lĩnh truyền lời của Seo hộ vệ nữa?”.

Dường như nhớ ra chuyện gì đó, Jeong Jihoon dịu xuống một chút: “Ngươi đã nghe được chuyện này như thế nào?”.

“Nghe nói sáng nay quản sự của Lee Phủ vừa ra khỏi cửa thì lập tức bảo Seo Jun đi thăm dò tin tức.” Seo Jin nhớ lại giọng điệu chắc nịch của Seo Jun, mô phỏng lại: “—Lee đại nhân chắc chắn là thấy cô đơn vì không có người bên gối.”

Cô đơn vì không có người bên gối.

Jeong Jihoon nhắm mắt lại, đưa tay lên day trán.

Cảnh tượng hắn nhìn thấy khi vén rèm xe ngựa ngày hôm qua lại hiện ra trong đầu, nhưng hắn có phẩm chất quân tử nên không hề nghĩ quá nhiều…

Lát sau, Jeong Jihoon gằn giọng: “Ngươi lui xuống đi.”

Seo Jin dập đầu rồi đứng dậy rời đi, nhưng đột nhiên bị gọi lại: “Khoan đã.”

Jeong Jihoon vừa bóp trán vừa nói: “Ngươi cũng đi thăm dò tin tức đi. Trẫm muốn xem xem, rốt cuộc Yên Tĩnh là người thế nào.”

Seo Jin đáp vâng rồi quay người ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Đợi hắn đi rồi, Ngự Thư Phòng lại quay về trạng thái ngột ngạt.

Jeong Jihoon chống tay lên trán không nói gì.

Dong Hyun đứng bên cạnh vô cùng nóng ruột: Phải biết rằng Thánh thượng là quân chủ một nước, ngài muốn ai thì chỉ cần một câu nói mà thôi, đâu nhất thiết phải đi đường vòng như vậy?

Nhưng bệ hạ lại khăng khăng muốn giữ vững phong độ quân tử.

Giờ thì hay rồi, Lee đại nhân sắp thành thân!

Bệ hạ sẽ tức chết mất… à không tức trường thọ mất!

Dong Hyun lo lắng khuyên bảo: “Bệ hạ, ngài nên thẳng thắn một chút, để cho Lee đại nhân…”

Ánh mắt sắc lẹm liếc qua, Dong Hyun nín lặng.

Jeong Jihoon nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi quay sang chỗ khác: “Trẫm nói rồi, trẫm không ép uổng y làm gì cả. Nếu như y muốn đi, trẫm…” Cũng không thể giữ lại được.

Dong Hyun sốt ruột, không nhịn được mà giậm chân một cái: Ôi trời ơi!

“…” Jeong Jihoon nhìn hắn: “Ngươi sốt ruột cái gì.”

“Nô tài làm sao mà không sốt ruột cho được, bao nhiêu năm nay bệ hạ không có ai bên người…” Khắc kỷ tự giữ mình trong sạch, không chạm vào bất kỳ ai. Dong Hyun ấp úng một lát, tiếp tục nói: “Khó khăn lắm ngài mới để tâm tới một người, nô tài rất mong bệ hạ có thể thỏa lòng.”

Không chỉ hắn, chắng phải Hiên Vương và Cảnh Vương cũng nghĩ như vậy hay sao?

Vậy nên mới hết lần này tới lần khác…

Dong Hyun đau xót: “Bệ hạ nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”

Ngự Thư Phòng không có tiếng động gì.

Dường như Jeong Jihoon vừa hồi tưởng lại những mưa máu gió tanh trong quá khứ, hắn vừa bảo hộ những người bên cạnh mình, vừa vượt một chông gai để leo lên vị trí cao hơn.

Một lát sau mới có tiếng đáp lại: “Trẫm biết rồi.”

Dong Hyun vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nhưng lại thấy Jeong Jihoon bật cười lạnh lẽo: “Nhưng trước lúc đó, trẫm vẫn muốn xem rốt cuộc y vừa ý Yên Tĩnh ở chỗ nào.”

“…”

Giọng điệu lạnh lùng như có một cơn gió rét vừa thổi qua.

Dong Hyun cúi thấp đầu, run rẩy nói: “Bệ hạ anh minh.”

Mấy ngày nay việc triều chính rất bề bộn.

Ba bốn ngày liền, Lee Sanghyeok không có thời gian đến Ngự Thư Phòng…

Cấu trúc của “Nội Các Chế” đã làm dấy lên một cơn sóng ngầm trên triều đình. Từng chồng sớ tâu, từng đợt triều thần tràn vào Ngự Thư Phòng, cậu không tìm được cơ hội để yết kiến.

Cùng lúc đó, Đốc điển thị cũng đông như trẩy hội.

Tháng sau chính là tiết Thừa Thiên, đó chính là “ngày quốc khánh” của Đại Thừa. Những thế gia đến đấu thầu sắp đạp vỡ cả bậc cửa rồi.

Mấy ngày trôi qua trong bận rộn.

Buổi chiều của năm ngày sau, Lee Sanghyeok tan làm và rời khỏi Lễ bộ.

Cậu đi bộ về Lee Phủ, lúc sắp đến cổng thì gặp được Seo Jin đang đi tới.

Hai người chạm mặt nhau, Seo Jin dừng bước.

“Lee đại nhân.”

“Đến đây có chuyện gì à?” Lee Sanghyeok chào hỏi.

“Vừa xong việc.” Seo Jin ngập ngừng, nhớ lại lúc trước Lee Sanghyeok từng cho mình ăn chực, hắn nhìn lên bầu trời xẩm tối, tốt bụng chim lợn một câu:

“Tối nay Lee đại nhân đừng ngủ say quá nhé.”

“???”

Seo Jin chỉ lắc đầu, sau đó lập tức biến mất ở hướng đi về hoàng cung.

…Không phải chứ, hắn có ý gì vậy?

Lee Sanghyeok hoang mang về phủ.

Cậu vừa đi qua sảnh chính thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ cửa viện, đó chính là Seo Jun đã biến mất mấy ngày nay:

“Thăm dò được rồi, đều ở đây cả.”

“Nhiều vậy sao!… Mà còn rất chi tiết nữa chứ, tướng mạo dáng người, hứng thú sở thích đều đủ cả. Ngươi đoán xem, trong số những người này thì Lee đại nhân vừa ý ai?”.

“Cứ hỏi ngài ấy mà biết ngay mà.”

“Mấy ngày nay đại nhân bận tối mắt tối mũi! Chuẩn bị xong xuôi rồi đưa cho đại nhân xem là được. Chúng ta là người hầu, phải tinh ý một chút chứ.”

“…” Lee Sanghyeok.

Cậu không thể nhịn được nữa, vòng qua cửa viện rồi đi vào. Nhìn thấy hai người đang quay lưng về phía cậu mà thì thầm, cậu chột dạ hỏi thăm:

“Rốt cuộc thì hai người đang âm mưu trò gì vậy?”.

Seo Jun và Min Yong giật nảy cả mình!

Hai người cầm tờ giấy quay đầu lại: “Đại nhân về rồi đấy à.”

Bên kia, Dưỡng Tâm Điện trong hoàng cung.

Seo Jin quỳ ở Ngự tiền: “Bệ hạ, đã có tin tức.”

Jeong Jihoon ngồi sau Ngự án, ngón tay siết lại: “Nói đi.”

Seo Jin: “Bẩm bệ hạ, tình báo chính xác đã bị Seo Jun cầm về Lee Phủ rồi.”

Jeong Jihoon lạnh giọng: “Vậy trẫm cần ngươi tới đây làm gì?”.

Seo Jin dập đầu: “Chuyện này… rất khó nói.”

Không phải do hắn lười biếng, sự thật là có quá nhiều cái tên trong danh sách, hắn không biết được rốt cuộc ai mới là người cần tìm. Có lẽ phải đợi Lee đại nhân tự mình chỉ ra.

Bên trên im lặng hồi lâu.

Dong Hyun nhìn vẻ mặt của Jeong Jihoon, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng mấy ngày rồi bệ hạ chưa trò chuyện với Lee đại nhân.”

Jeong Jihoon mím môi.

Dong Hyun nhớ lại những buổi chầu triều của mấy ngày vừa qua, có mấy lần Thánh thượng nhìn về phía Lee đại nhân, rõ ràng là ngài rất để bụng.

Dong Hyun thăm dò thánh ý, nói: “Vừa đúng lúc nên hỏi cho ra nhẽ, xem Yên Tĩnh là người như thế nào…”

“Được rồi.” Giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

Sắc trời bên ngoài điện đã dần tối hơn, ráng chiều xám xịt.

Jeong Jihoon im lặng một lát rồi đứng dậy: “Chuẩn bị xuất cung.”

“…Vâng!”.

Sân viện Lee Phủ.

Lee Sanghyeok cầm tờ giấy chi chít chữ, hơi thở như ngừng lại.

Cậu run rẩy một lúc lâu, mãi sau đó mới bình tĩnh lại để cất tiếng hỏi: “…Đây là cái gì?”.

Min Yong ghé lại gần cậu: “Các nàng…Yên Tĩnh.”

Lee Sanghyeok: “…”

Cậu hít một hơi thật sâu rồi đỡ trán: “Ý ta không phải thế này, ý của ta là…”

“Sao thế, những người này đều không phải ư?” Min Yong không hiểu.

“Không phải vậy.” Lee Sanghyeok vừa mở miệng đã thấy váng đầu, dứt khoát cắt đứt chủ đề này: “Thôi, chuyện này… đừng bận tâm đến chuyện này, cũng đừng tìm yên tĩnh gì đó nữa.”

“Vậy những người khác thì sao?”.

“Người khác cũng không tìm.”

Lee Sanghyeok xua tay: “Để ta ngồi một mình một lát.”

Seo Jun và Min Yong tỏ ra tiếc nuối: “Ồ.”

Sau khi đuổi được hai người đi, sân viện trở nên tĩnh lặng.

Lee Sanghyeok bê ghế nằm ra trước sân, tiện tay treo một cái đèn lồng ở bên cạnh.

Cậu dựa người lên ghế, cảm thấy rất mệt mỏi.

Cậu vốn dĩ không hề muốn kết hôn, sáng sớm hôm ấy chỉ là do bị thoại bản đầu độc nên mới mơ thấy mình và…

Lee Sanghyeok bỗng khựng lại, giấc mơ ướt át lại hiện ra trong đầu.

Cảm giác khô nóng dần dâng lên từ cuối sống lưng.

Tiết trời tháng Sáu rất oi ả, cậu ngồi một lát đã toát một lớp mồ hôi mỏng.

Cảm giác nóng bức trỗi dậy, mãi mà không tan đi. Lee Sanghyeok dứt khoát đứng dậy cởi quan bào ra rồi quàng lên vai, cúi đầu chỉnh lại lớp áo trong màu trắng.

Cậu choàng áo xong thì lại ngả lưng ra ghế, cầm tờ giấy lên xem thử:

Phải công nhận là trình độ thăm dò tin tức của Seo Jun rất chuyên nghiệp.

Nhưng mà chuyên nghiệp quá đà mất rồi…

Trên tờ giấy có tên của người mà cậu gặp ở quán bán bánh bao, có người chỉ lướt qua vai cậu ở trên đường phố; thậm chí còn có người không hề quen biết, chỉ là màu sắc của bộ quần áo nào đó tương đồng với nhau mà thôi…

Đỉnh chóp, Lee Sanghyeok nhìn xuống dưới:

Sao lại viết cả tên của con gái út nhà Park Thái phó vào đây vậy?

Cậu cảm thấy choáng váng, một tay cầm tờ giấy, một tay đỡ trán xoa huyệt thái dương.

Ống tay áo màu tuyết trắng trượt xuống tận khuỷu tay, áo ngoài đỏ rực khoác hờ trên vai. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn lồng chiếu rọi sườn mặt của cậu giữa sân viện trong màn đêm tối.

Vẻ nhăn mày nhíu mi của cậu có cảm giác biếng nhác và yếu đuối lạ thường.

Lee Sanghyeok đang bóp trán, thấp thoáng nghe thấy tiếng động ở ngoài viện, nhưng ngay sau đó lại trở về im lặng.

Một ánh đèn thấp thoáng xuất hiện ở phía xa.

Ánh đèn ấy vòng qua cửa viện, Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeong Jihoon đứng trước mặt mình.

Đối phương mặc một bộ trang phục màu đen, hòa làm một với màn đêm tăm tối. Mấy ngày liền không được nhìn hắn ở khoảng cách gần, khuôn mặt lạnh lùng ấy càng trở nên tuấn tú nhưng cũng khiến lòng người hoảng hốt.

Tim bỗng đập mạnh, cậu ngập ngừng nói: “Bệ hạ?”.

Ánh sáng hắt vào tờ giấy trong tay cậu, chiếu rọi những cái tên trên đó.

Jeong Jihoon nhìn xuống, hơi ngẩn người.

Hai người nhìn nhau vài giây trong khoảng sân viện tĩnh mịch.

Lee Sanghyeok định lên tiếng trước nhưng lại thấy Jeong Jihoon nhắm mắt lại, mím môi bình thản nói:

“Yên Tĩnh của Lee khanh hình như hơi nhiều thì phải?”.

“…”

———

Lời tác giả:

Lee đại nhân: Nhưng Hoon Hoon thì chỉ có một mà thôi.

Jeong Jihoon: ——!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro