Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Ổ mèo vàng

Trong sân viện, Đại Sư vẫn mỉm cười không nói gì.

Lee Sanghyeok đợi một lát không có câu trả lời, bắt đầu nghi ngờ: Lẽ nào chỉ tán dóc với cậu cho vui mồm thôi sao?

Cũng đúng, làm gì có chuyện kỳ diệu như vậy được.

Cậu gật đầu với Đại Sư: “Vậy con xin phép về trước.”

Cậu nói xong thì đi ra ngoài sân viện, khi lướt qua vai Đại Sư thì đột nhiên bị gọi lại:

“Thí chủ đợi một chút đã.”

Đại Sư lấy ra một hạt bồ đề từ trong tay áo.

Lee Sanghyeok giật mình, khẽ nói: “Thứ này có thể giúp con quay về sao?”.

Đại Sư vội xua tay, “À… không phải không phải. Đây là hạt bồ đề ngàn năm đã được bần tăng tụng kinh để khai quang. Nó cũng đã được cúng bái ở trước mặt Đức Phật chín trăm chín mươi chín ngày… Bây giờ chỉ cần năm mươi công đức, thí chủ có muốn một hạt không?”.

Lee Sanghyeok: “…”

Hóa ra là chào hàng.

Cậu nhìn nụ cười tươi rói của Đại Sư mà cạn lời, sau đó móc ra năm mươi văn tiền: “Vậy cho con một hạt là được rồi.”

Đại Sư chắp tay: “A Di Đà Phật”

Mua hạt bồ đề xong, Lee Sanghyeok ra khỏi sân viện.

Bên ngoài không có bóng người nào.

Nhìn ra xa chỉ thấy vài chiếc lá rụng trên lối đi dẫn đến đình viện này, chứng tỏ rằng đã có một cơn gió thổi qua đây.

Cậu đứng tại chỗ một lát rồi ôm tay áo đi tới tiền điện.

Đình viện ở tiền điện có vài tăng nhân đang quét lá hoặc tập luyện, còn có vài thị vệ và quan viên của Tăng Lục Ti.

Jeong Soohwan đang ngồi cạnh chiếc bàn đá dưới gốc cây.

Lee Sanghyeok tới gần hành lễ: “Tiểu điện hạ.”

“Lee đại nhân đấy à.” Jeong Soohwan vỗ ghế: “Ngồi xuống đi.”

Lee Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh thằng nhóc: “Sao điện hạ lại ngồi một mình ở đây?”.

Jeong Soohwan: “Ta đang đợi hoàng huynh.”

Lee Sanghyeok nhìn xung quanh: “Đợi bệ hạ ư?”

Nhắc mới nhớ, cậu chỉ chạm mắt một lúc với Jeong Jihoon vào ban sáng, đến bây giờ vẫn chưa gặp lại lần nào để trò chuyện.

Nghe Tịnh Hỷ Đại Sư nói bọn họ đã bàn luận về kinh thư cả một buổi sáng.

Không biết bàn luận xong thì hắn đã đi đâu.

Jeong Soohwan nói: “Hoàng huynh đi khắc bát hoa sen rồi.”

“Bát hoa sen?”.

“Ừm, cũng dùng để cầu nguyện. Hoàng huynh phải tự tay khắc một đóa hoa, lát nữa sẽ dùng nó để cúng tế trước đèn Trường Minh của mẫu phi.”

Lee Sanghyeok hiểu ra “ồ” một tiếng.

Jeong Soohwan thò đầu ra: “Lee đại nhân, ngươi lén lút nghe ngóng tin tức của hoàng huynh là muốn đi tìm huynh ấy sao? Bản vương sẽ dẫn ngươi đi.”

“…”

Đã bảo là không lén lút rồi mà.

Lee Sanghyeok: “Thần không muốn làm phiền bệ hạ.”

Jeong Soohwan tỏ ra tiếc nuối: “Thôi được rồi.”

Hai người ngồi bên này tán dóc trong chốc lát, ánh mặt trời trên đầu xuyên qua kẽ lá rồi hắt những vệt nắng lốm đốm xuống mặt đất.

Đang trò chuyện, đột nhiên bên kia có âm thanh gì đó.

Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn, thấy vài cung nhân hoảng hốt chạy về một hướng.

Cậu cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”.

Jeong Soohwan vội gọi một cung nhân tới để hỏi chuyện.

Cung nhân đó sốt sắng: “Bệ hạ bị thương ở tay, bị thương rất nặng ạ!”.

Lee Sanghyeok thắt tim lại: Sao lại bị thương?

Jeong Soohwan sợ hãi đứng dậy: “Bản vương muốn đi xem!”.

Lee Sanghyeok vội vàng đi theo: “Thần cũng đi.”

Hai người theo cung nhân chạy tới một đình viện yên tĩnh, bên trong đã trở nên hỗn loạn.

Lee Sanghyeok bước vào trong viện và nghển cổ lên nhìn.

Cậu thấy Jeong Jihoon đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh một chiếc bàn đá, sườn mặt vừa lạnh lẽo vừa trầm lặng. Hắn vươn tay trái ra đặt lên bàn, trong lòng bàn tay là một miếng vải để cầm máu, bên trên đầy những vết máu loang lổ.

Bát hoa sen chưa khắc xong nằm ở bên cạnh.

Vì đã dính máu nên không thể sử dụng được nữa.

Lee Sanghyeok nín thở: “Bệ hạ…”

Trong viện nhốn nháo tiếng người, giọng nói của cậu chìm nghỉm trong số đó.

Nhưng dường như Jeong Jihoon đã nghe thấy, hắn quay ra nhìn cậu.

Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua đám cung nhân hoảng hốt chạy đi chạy lại, nhìn thẳng vào Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok bình tĩnh lại, cất bước lại gần.

Jeong Soohwan đang hoảng sợ đứng ở bên cạnh, xung quanh thì nhốn nháo. Thái y đã chuẩn bị thuốc, bồn nước và vải xô, chuẩn bị xử lý rồi băng bó vết thương cho Thánh thượng.

Vừa giơ tay lên thì bị ngăn lại…

“Không cần, trẫm tự làm.”

Thái y hoảng sợ: “Bệ hạ, không thể như vậy được!”.

“Ngươi đã bảo chỉ là vết thương trên da thịt thôi mà.”

Jeong Jihoon vừa nói vừa lấy miếng vải cầm máu ra.

Miếng vải dính máu rơi xuống chậu nước khiến máu loang ra đỏ rực.

Lee Sanghyeok nhìn mà thấy đau thay cho hắn, cậu vô thức nắm chặt tay áo rồi nhìn hắn. Đang đứng nhìn, đột nhiên cậu thấy đôi mắt của Dong Hyun nhìn mình như thể hai chiếc đèn tín hiệu.

Cậu quay đầu ra nhìn: ?

Trong mắt Dong Hyun chứa đựng những cảm xúc hỗn loạn phức tạp, hắn cứ muốn nói lại thôi. Cuối cùng, Dong Hyun tổng kết thành hai chữ cô đọng: Lên đi!

Lee Sanghyeok: “…”

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Jeong Jihoon đã lau sạch tay rồi.

Thấy hắn vẫn không có ý định để người khác xử lý vết thương cho mình, cũng không biết là đang háo thắng cái gì, thậm chí còn tự băng bó cho mình bằng một tay.

Lee Sanghyeok không nhịn được nữa: “Bệ hạ, để thần giúp nhé?”.

Jeong Jihoon khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.

Khi cậu nghĩ mình bị từ chối rồi thì lại thấy Jeong Jihoon đưa tay về phía mình; “Ừm.”

…Ừm?

Lee Sanghyeok ngập ngừng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Jeong Jihoon, kéo bàn tay ấy tới trước mặt mình…

Bàn tay ấm áp được cậu nắm trong tay.

Lúc này cậu mới phát hiện ra vết thương của Jeong Jihoon rất sâu.

Lúc này nó đang chảy ra một ít máu, ngoài rìa dính một chút vụn gỗ. Chỉ tay trong lòng bàn tay đan xen hỗn loạn lên nhau, vừa nhìn đã biết là số phận bấp bênh.

Lee Sanghyeok thấy xót lòng thay cho hắn.

Cậu thầm thở dài rồi nâng tay Jeong Jihoon lên, cúi đầu xử lý cho sạch sẽ.

Ngón tay mềm mại cẩn thận ấn lên bàn tay thô ráp.

Bột thuốc được rắc lên vết thương.

Lee Sanghyeok tập trung bôi thuốc cho Jeong Jihoon. Để tiện xử lý hơn, cậu ôm cả cánh tay hắn vào trong lòng. Tư thế này khiến hai người sát lại gần nhau, trong lúc cúi đầu, sợi tóc rơi xuống rồi quấn quanh nơi cánh tay đan vào nhau của cả hai.

Cung nhân trong sân viện đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Hàng mi của Lee Sanghyeok rủ xuống, động tác trên tay rất cẩn thận.

Lee Sanghyeok vừa bôi thuốc vừa thổi phù phù. Cậu nhìn vết thương mà cũng thấy đau, thế là không nhịn được kêu: “Shhh.”

Jeong Jihoon: “…”

Trong sân viện yên tĩnh chỉ có âm thanh xịt xịt của Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon nhìn hai má phồng lên của cậu, cuối cùng không nhịn được mà nói:

“Nếu trẫm không nhầm thì người bị thương là trẫm phải không?”.

“…”

Lee Sanghyeok khựng lại, ngại ngùng nói: “Năng lực đồng cảm của thần khá là mạnh.”

Jeong Jihoon bật cười: “Mạnh hơn cả người bị thương rồi.”

Lee Sanghyeok nhìn hắn: “Bệ hạ không đau sao?”.

Dứt lời, Jeong Jihoon nhìn cậu một lúc lâu. Sau đó hắn cúi đầu, co ngón tay lại mà không nói gì.

Lee Sanghyeok thầm nghĩ: Quả nhiên là đau đúng không.

Nhưng dựa theo tính cách của Jeong Jihoon, cho dù có đau thì hắn cũng không bao giờ nói ra. Trước kia Hiên Vương đã từng bảo: Jeong Jihoon luôn thích tự gánh vác tất cả mọi chuyện.

Khổ quen rồi, cũng quen với việc giấu mọi chuyện ở trong lòng.

Lee Sanghyeok bôi thuốc xong thì cầm lấy vải băng bó.

Đúng lúc này, bên ngoài viện có âm thanh gì đó.

Cậu quay ra nhìn thì thấy Thục Thái phi hay tin chạy tới: “Bệ hạ!”

Thục Thái phi thấy Lee Sanghyeok thì nghiêng đầu một chút với vẻ khó hiểu, nhưng sự chú ý của bà nhanh chóng quay trở về với vết thương của Jeong Jihoon:

“Thái y đã khám chưa?”.

Jeong Jihoon đáp: “Vết thương ngoài da thôi, không sao cả.”

Thục Thái phi lo lắng: “Sao lại bị thương?”.

Lee Sanghyeok cúi đầu vừa băng bó vừa nghe hai người nói chuyện, cậu thấy Jeong Jihoon im lặng rất lâu mới lên tiếng:

“Thất thần một chút nên sảy tay.”

… Jeong Jihoon mà cũng có lúc thất thần sao?

Trong lúc Lee Sanghyeok suy nghĩ linh tinh, vết thương đã được băng bó xong xuôi.

Cậu đang định rút tay về thì ngón tay của Jeong Jihoon chợt khép lại.

Ngón tay chạm vào nhau, giống như là muốn giữ cậu lại vậy.

Lee Sanghyeok ngẩn người nhìn hắn: “?”

Ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Jeong Jihoon vẫn bình thản như thường.

Cậu lại cảm thấy mình nghĩ quá rồi: Có lẽ là Jeong Jihoon đau quá nên ngón tay mới vô thức siết lại.

Vết thương của Jeong Jihoon đã được xử lý xong.

Chiếc bát hoa sen mới khắc được một nửa bị dính máu nên không thể sử dụng được nữa, hắn phải khắc lại chiếc mới.

Thục Thái phi khuyên mãi mà không được, đành phải căn dặn mấy câu rồi quay về.

Lee Sanghyeok đứng bên cạnh: “Vậy thần cũng xin phép cáo lui nhé ạ?”.

Jeong Jihoon nhìn cậu: “Lui xuống đi.”

Lee Sanghyeok và Jeong Soohwan cùng lui xuống.

Cung nhân trong viện cũng bị xua hết ra ngoài, chỉ còn Dong Hyun ở lại chăm sóc.

Mọi người đi hết, sân viện lại trở nên tĩnh mịch.

Dong Hyun vô cùng lo âu: “Bệ hạ…”

Jeong Jihoon giơ tay lên ngăn hắn nói tiếp, sau đó cầm một khúc gỗ mới lên, tiếp tục khắc một chiếc bát khác:

“Để trẫm khắc xong bát cho mẫu phi đã.”

“Vâng, bệ hạ.”

Gần nửa canh giờ sau.

Một đóa hoa sen mới đã được khắc xong và đặt lên bàn.

Jeong Jihoon thở dài, đặt con dao sang một bên.

Vết thương ở tay trái lại rách nên rớm một chút máu. Hắn tháo băng vải ra, sai Dong Hyun lấy thuốc và băng vải mới.

Băng vải rơi xuống đất, bàn tay lại đầm đìa máu.

Jeong Jihoon không cho Dong Hyun nhúng tay, tự mình xử lý vết thương.

Dong Hyun đứng bên cạnh nhìn mà chỉ biết thở dài, nhớ lại đoạn hội thoại mà mình nghe thấy ở đình viện sau núi, đúng là không thể thôi lo lắng được:

Lee đại nhân định quay về đâu?

Lẽ nào vẫn còn muốn cáo lão về quê?

Thánh thượng cũng thật là, rõ ràng ngài rất để tâm. Nhìn vẻ mặt này đi, đến bây giờ vẫn còn thấy bận lòng.

Dong Hyun không nhịn được nữa, cả gan nói: “Bệ hạ đừng lo lắng quá, hoàng mệnh ở đây, Lee đại nhân còn có thể trút quan bào chạy đi hay sao? Vả lại, nô tài thấy Lee đại nhân cũng rất để tâm tới bệ hạ, sao mà nỡ lòng bỏ đi được?”

Dứt lời, Jeong Jihoon rơi vào im lặng.

“Không phải như ngươi nghĩ…”

Hắn cúi đầu lau đi vết máu trên tay, ánh mắt sáng tỏ vẫn đầy phong thái quân tử: “Hơn nữa, trẫm sẽ không bắt ép y làm gì cả.”

Dong Hyun thở dài thầm nhủ: Bệ hạ nói vậy thôi, chứ lúc ngài nghe thấy cung nhân nhắc một câu ‘Lee đại nhân” trong lúc bẩm báo chuyện của tiểu Vương gia, ngài đã thất thần rồi cứa dao vào tay đấy…

Còn nắm chặt lấy chiếc bát hoa sen không chịu buông nữa.

Trong lúc suy nghĩ, Jeong Jihoon đã băng bó xong rồi đứng dậy: “Gọi người đi, ra sau điện bắt đầu cúng tế đèn Trường Minh.”

Dong Hyun đáp: “Vâng.”

“Còn nữa.” Jeong Jihoon mím môi: “Sai một người xuống núi để…”

Sau khi nghe câu dặn dò của hắn, mặt mày Dong Hyun đã tươi tỉnh trở lại.

Hắn cúi người, cười tươi như hoa: “Vâng, bệ hạ~”

Việc cuối cùng phải làm trong chuyến đi đến chùa Thiệu Giác chính là cúng tế đèn Trường Minh cho Nhàn Thái phi.

Jeong Soohwan và Thục Thái phi là người thân nên cũng sẽ có mặt.

Cung nhân, thị vệ đi theo hầu và tất cả quan viên ở lại đều ra đại điện phía sau.

Lee Sanghyeok đi cùng Jeong Soohwan.

Đến trước đại điện, bức tường với một trăm chiếc đèn Trường Minh được bày ngay trước mắt. Từng ngọn nến được thắp lên, phát ra ánh sáng thần thánh đầy trang nghiêm.

Jeong Jihoon đứng trước điện, bóng lưng cao lớn thẳng tắp.

Lee Sanghyeok lại gần, thấy hắn đã cầm chiếc bát hoa sen trong tay: “Vết thương của bệ hạ ổn chưa ạ?”.

Jeong Jihoon nhìn cậu: “Y thuật của Lee khanh rất cao siêu, đương nhiên là khỏi rồi.”

“…”

Sao hắn cứ ghim mãi chuyện “y thuật ở quê nhà” cậu vậy?

Lee Sanghyeok u ám nhìn hắn: “Chủ yếu là do bệ hạ khỏe sẵn rồi.”

Jeong Jihoon nhìn vào mắt cậu rồi bật cười.

Trong lúc trò chuyện, Thục Thái phi cũng đã tới nơi:;“Bệ hạ.”

Jeong Jihoon gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Hắn dẫn đầu bước vào đại điện: “Đi thôi.”

Hắn vừa xuất phát, Lee Sanghyeok cũng đi theo sau như một thói quen.

Tả Thiện Thế của Tăng Lục Ti đứng cách đó vài bước, thấy vậy thì tỏ ra kinh hoàng!

Ông vừa định gọi Lee Sanghyeok lại thì bị cây phất trần của Đại Thái giám Dong Hyun chắn lại:

Hầy, cuối cùng chỉ có mỗi ta là tinh ý nhất~

Trong điện, Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok đi theo mình vào đây, hắn hé môi định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lee Sanghyeok khó hiểu: “?”

Jeong Jihoon đáp lại bằng ánh mắt: Lát nữa đứng ở bên cạnh.

Lee Sanghyeok: Vâng vâng.

Bên kia, Thục Thái phi quan sát hai người. Bà nhìn Lee Sanghyeok rồi lại nhìn sang Jeong Jihoon.

Lát sau, bà quay đầu đi một cách phật phật á, không nói gì cả.

Đèn Trường Minh của Nhàn Thái phi được cúng tế ở trên đài cao.

Jeong Jihoon, Jeong Soohwan, Thục Thái phi đều bước lên để cầu nguyện.

Lee Sanghyeok đứng chếch ở phía sau, nhìn những ngọn nến trong đèn Trường Minh mang tên húy của Nhàn Thái phi đang khẽ lay động. Cậu thầm nghĩ: Đó chính là Nhàn Thái phi – mẹ ruột sinh ra Jeong Jihoon, chắc hẳn lúc còn sống thì bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng và nhã nhặn…

Trừ chuyện chọc móng tay vào mặt Hiên Vương.

Còn cả chuyện gọi sai tên của con trai mình.

Nhìn một lúc, cuối cùng cậu chắp tay bái lạy một cái.

Cúng tế cho đèn Trường Minh của Nhàn Thái phi xong, tất cả chuẩn bị dẹp đường về cung.

Bọn họ thu dọn hết đồ đạc rồi tạm biệt chùa Thiệu Giác.

Đội hình quay về đã vãn người hơn nhiều.

Lee Sanghyeok xuống núi, đang chuẩn bị về xe ngựa của mình thì đột nhiên nghe tiếng cung nhân gọi:

“Lee đại nhân, bệ hạ gọi ngài tới phục vụ Ngự tiền.”

“?” Lee Sanghyeok đáp: “Ừ.”

Lần xuất cung này có bách quan đi theo, cho nên Jeong Jihoon không ngồi chiếc xe ngựa trúc xanh kia nữa.

Lee Sanghyeok đến bên chiếc xe ngựa màu vàng kim, cậu lóa mắt bởi con xe sang đang tỏa sáng lấp lánh. Cho đến khi Dong Hyun thò đầu ra từ trong xe:

“Lee đại nhân còn đứng đấy làm gì thế, sao không lên xe?”.

Lee Sanghyeok lại xuýt xoa ngắm con siêu xe một lát rồi mới trèo lên.

Cậu vừa vén rèm cửa lên…

Không biết có phải do điều kiện được nâng cao hay không, cậu thấy nội thất bên trong xa xỉ hơn nhiều.

Jeong Jihoon ngồi trên ghế, bên cạnh hắn là một một đống chăn được đắp lên rõ cao, cao đến mức cứ như thể đó là chiếc ổ mèo dành cho cậu vậy.

Lee Sanghyeok: “…”

Cậu đánh giá cảnh tượng trước mắt…

Sau đó hoàn toàn bị dụ dỗ!

Cậu lập tức tuân lệnh ngồi vào đống chăn mềm mại đó, thoải mái đến mức suýt thì chảy thành chất lỏng trước mặt Jeong Jihoon: “Bệ hạ, đây là chỗ ngồi dành cho thần ạ?”.

Jeong Jihoon liếc nhìn: “Chứ không lẽ đó là tác phẩm trẫm nặn ra từ vải?”.

“…” Hây dà, lại hề hước rồi đấy.

Lee Sanghyeok vừa ngả lưng ra, bỗng nhiên một hộp bánh được đưa tới trước mặt.

“Vừa sai người mang tới đây.”

“???”

Không chỉ có nhân ngọt mà còn có nhân thịt mặn.

Hai ngày qua Lee Sanghyeok luôn ăn chay tịnh trong chùa, bây giờ ngửi thấy mùi thịt thì tim đập bình bịch.

Cậu được chiều mà lo, nhìn sang Jeong Jihoon: “Cái này cũng là cho thần ăn ạ?”.

Jeong Jihoon gõ mặt bàn, chậm rãi đáp: “Đưa cho Lee khanh đánh giá chất lượng.”

“…”

Lee Sanghyeok choáng váng hít sâu một hơi, cầm một miếng lên rồi cắn. Bánh rất ngon, ổ mèo cũng rất dễ chịu, nhưng cậu cứ cảm thấy:

Tâm trạng của Jeong Jihoon không được tốt cho lắm, nhưng hắn lại đối xử với cậu rất tốt.

Cậu vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt Jeong Jihoon.

Cậu vốn dĩ đã trắng, mặt cứ ngoảnh đi ngoảnh lại khiến khóe mắt của Jeong Jihoon buộc phải chú ý.

Jeong Jihoon đau đầu: “Cứ ngoảnh ra ngoảnh vào làm gì vậy?”.

Lee Sanghyeok: “Thần cả gan hỏi một câu, đây là bữa ăn cuối cùng trước khi chém đầu sao?”.

“…” Jeong Jihoon: “Nghĩ lung tung cái gì thế.”

Lee Sanghyeok: “Không phải người ta luôn làm vậy trước khi tiễn người khác lên đường sao…”

Cậu nói được một nửa thì thấy lông mi của Jeong Jihoon run lên, hắn mím môi nói một cách bình thản:

“Xem ra lúc nào Lee khanh cũng sẵn sàng để ra đi.”

Lee Sanghyeok: …

Lee Sanghyeok: ???

Jeong Jihoon nói xong thì quay đầu đi, không nói gì nữa.

Lee Sanghyeok mở to mắt nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn: Sao vậy nhỉ, cậu động vào từ ngữ nhạy cảm gì à? Sao hắn lại nghĩ là cậu muốn đi?

Cậu ghé lại gần: “Bệ hạ, thần đâu có…”

“Lại có ai đó truyền lời linh tinh cho bệ hạ sao?”

“Ồ, Seo Jun đúng không? Thần cảm thấy dạo này hắn đang đầu độc người khác…”

Sau vài câu đoán già đoán non, Jeong Jihoon vẫn không có phản ứng gì.

Những cảm xúc sâu kín không rõ ràng cộng thêm lời tiên tri không thể nói ra khỏi miệng khiến cho hắn cảm thấy lòng mình thật nặng nề.

Tay trái dưới ống tay áo hơi nắm chặt lại, cảm giác đau đớn dần trỗi dậy.

Lee Sanghyeok hỏi vài câu không thấy hắn trả lời: “Bệ hạ?”.

Cậu lại lắc tay áo của hắn: “Bệ hạ, để ý đến thần đi mà?”.

Jeong Jihoon vẫn cúi đầu không đáp, thế nhưng ổ chăn mà hắn chuẩn bị cho cậu thật là mềm mại, bánh cũng vẫn còn tỏa hơi ấm.

Lee Sanghyeok nhìn vẻ mặt bỗng dưng tràn đầy cảm xúc khó tả của hắn, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi liếc nhìn Dong Hyun đang dỏng tai nghe ở trong góc.

Sau đó cậu lại gần thì thầm với hắn: “… Chung Hee?”.

———

Lời tác giả:

Jeong Jihoon: Làm một cái ổ vàng cho mèo của trẫm, không nơi nào có cả.

Lee Meo Meo: Ổ mèo thoải mái hơn, đồ ăn cũng nhiều hơn.

Lee Meo Meo: Chính là Seo Jun đã đầu độc người khác, quan hốt phân đã nghe được tin đồn rồi.

Seo Jun: ???

Người chuyên đưa tin giả đã bị đưa tin giả 🙂

Bệ hạ đã biết đại khái về lai lịch của Lee đại nhân rồi, dù sao thì anh ta cũng là người duy nhất có não trong hoàng thất (?). Những chương trước có rất nhiều manh mối, bạn nào đọc nhanh quá không để ý chi tiết thì hãy đọc lại nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro