Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Miếng mồi mệnh khổ

Jeong Jihoon đứng im lặng một lát, cuối cùng đi về hướng xe ngựa của Baek Seon.

Bên kia, Baek Seon đang vô cùng bối rối, bỗng dưng thấy Thánh thượng dẫn theo Đại Thái giám Dong Hyun đi về phía mình.

Hắn giật mình, vội vàng xuống xe để bái kiến: “Bệ hạ!”.

Jeong Jihoon chỉ đáp ừ một câu.

Baek Seon sợ mình làm sai chuyện gì đó, vừa định mở miệng hỏi thì thấy Jeong Jihoon bỏ qua mình, nhìn thẳng chiếc xe ngựa ở sau lưng…

Rèm cửa xe được vén lên, để lộ người bên trong.

Lee Sanghyeok quấn chăn ngủ rất sâu, cậu co người thành một cục, trên mặt còn hơi ửng đỏ.

Tiếng nói chuyện bên ngoài khá ồn ào, vậy mà cậu vẫn chưa bị đánh thức.

Baek Seon không biết phải làm gì, cũng không biết phải giải thích với Thánh thượng ra sao về chuyện Lee đại nhân tự dưng xuất hiện trong xe hắn và nằm lăn ra ngủ. Hắn ngẫm nghĩ rồi lựa lời:

“Ờ, Lee đại nhân… chỉ lên xe để nghỉ chân một chút thôi…”

Mỗi khi hắn nói thêm một chữ, khuôn mặt đối diện càng thêm tối tăm. Baek Seon dần lí nhí rồi tắt tiếng.

Jeong Jihoon nhìn vào trong xe với ánh mắt lạnh tanh.

Baek Seon đổ mồ hôi hột.

Hắn phục sát đất Lee Sanghyeok luôn rồi: Bệ hạ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, vậy mà vẫn có thể lăn ra ngủ ngon lành.

Cuối cùng Dong Hyun không nhịn nổi nữa, khẽ hắng giọng: Khụ…!

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo và lời cảnh báo yếu ớt, cuối cùng linh hồn đang ngủ say của Lee Sanghyeok cũng được đánh thức.

Cậu chậm chạp mở mắt ra.

…Vừa mở mắt, cậu thấy Jeong Jihoon và Dong Hyun đứng bên xe, ngoài ra còn có Baek Trạng nguyên đang vã mồ hôi như tắm.

Lee Sanghyeok hơi tỉnh táo lại một chút, chào một câu “bệ hạ”.

Cậu ngồi dậy thò đầu ra, trên người vẫn còn khoác chăn: “Baek Trạng nguyên cũng muốn đi cùng chúng ta sao?”.

Jeong Jihoon: “…”

Baek Seon: “Không không, không phải…”

Đợi đã, “đi cùng chúng ta” là sao?

Dong Hyun thực sự không chịu đựng được nữa, sốt ruột nhắc nhở: “Ôi trời ơi Lee đại nhân! Ngài lên nhầm xe rồi, mau đi xuống đi~ Trả lại chăn cho người ta, đừng để bệ hạ phải đợi nữa!”.

…Lên nhầm xe?

Móe! Lee Sanghyeok giật nảy mình, hoàn toàn lấy lại tỉnh táo.

Baek Seon chào tạm biệt với vẻ mặt mất hồn tràn đầy áy náy.

Lee Sanghyeok cúi đầu đi sau Jeong Jihoon để theo hắn lên xe: Nói đi nói lại, cũng không thể hoàn toàn trách cậu được… Lúc ấy có bao nhiêu xe ngựa đỗ ở bên ngoài, chiếc xe màu xanh kia là thứ đầu tiên đập vào mắt cậu.

Thời học sinh, ai mà chẳng có lúc lên nhầm xe của phụ huynh khác?

Cậu vừa ngồi xuống thì nghe thấy Jeong Jihoon hỏi:

“Ngủ có ngon không?”.

“Cũng tạ…” Lee Sanghyeok đang nói dở thì ngừng lại, hiếm khi lắm mới nhanh trí: “Không, không ngon chút nào.”

Jeong Jihoon: “Ồ, vì sao ngủ không ngon?”.

Lee Sanghyeok chậm rãi nhích lại gần hắn: “Không thể ngủ ngon như khi ở trên xe của bệ hạ.”

Xin lỗi nha Baek Seon, không cố ý kéo chú em vào để làm lá chắn đâu.

Thực sự chỉ vì mục đích sinh tồn mà thôi.

Sườn mặt lạnh lùng của Lý Vô Đình đã dịu xuống một chút.

Hắn ra lệnh cho bên ngoài xuất phát, sau đó nhìn kỹ mặt Lee Sanghyeok:

“Ngủ đến mức bị hằn lên mặt rồi kìa, âm thanh chào hỏi bên ngoài cũng không thể khiến khanh tỉnh giấc. Vậy là ngủ không ngon ư? Nếu như là xe của trẫm, Lee khanh còn có thể ngủ ngon hơn nữa sao?”.

Lee Sanghyeok cố gắng ngồi thẳng lưng trong khi chiếc xe đang rung lắc: “Thần… thần có thể ngủ ngon tới mức bị bệ hạ đấm cũng không tỉnh.”

Jeong Jihoon: “…”

Lát sau, hắn khẽ nói: “Vậy thì e là không thể tỉnh lại được đâu, Lee khanh.”

Lee Sanghyeok cúi đầu ngại ngùng.

Xe ngựa tiến về phía trước.

Sau câu nói ấy thì Jeong Jihoon không lên tiếng nữa, bầu không khí trong xe trầm lặng hơn bình thường.

Lee Sanghyeok lén nhìn hắn: Sao vậy nhỉ?

Chẳng phải cậu đã nhận lỗi và quay về ngay lập tức rồi hay sao?

Lẽ nào Jeong Jihoon thấy việc cậu lên nhầm xe của người khác rất mất mặt? Nhưng người mất mặt có phải là hắn đâu…

Lee Sanghyeok sờ chóp mũi, quay sang xin sự trợ giúp của Dong Hyun.

Dong Hyun ra hiệu cho cậu nhìn bánh ngọt trên bàn, tấm chăn trên ghế và trầm hương ở trong góc xe: Đó, bệ hạ chuẩn bị tất cả những thứ này cho ngài đấy. Chiếc xe xanh ọp ẹp kia có những thứ này không?

Xe ngựa của bệ hạ làm sao giống xe của người khác được chứ?

Thế mà lại nhìn nhầm! Hầy!

Lee Sanghyeok: “…”

Có lẽ hắn đang giận cậu vì không nhận ra chiếc xe ngựa cao quý này.

Lee Sanghyeok lí nhí: “Bệ hạ, thần sai rồi. Lúc thần ra thì bên ngoài có rất nhiều xe ngựa, nhìn mà hoa cả mắt. Xe ngựa của bệ hạ chắc chắn là khác biệt với tất cả mọi người rồi.”

“Ồ.” Cuối cùng Jeong Jihoon cũng lên tiếng: “Khác chỗ nào?”.

“…”

Lee Sanghyeok bị hỏi vặn như vậy thì á khẩu, lén lút ngắm nghía xung quanh:

“Rèm xe là màu xanh, đệm ghế là màu xám, thành xe màu xám bạc. Có đệm tựa, có chăn, có bàn nhỏ, có Dong Hyun…”

“Ha.” Jeong Jihoon bật cười lạnh lùng, bổ sung giúp cậu: “Còn có hai cái cửa sổ, một cái màn xe? Câu trả lời của Lee khanh còn có thể qua loa hơn nữa được không.”

Lee Sanghyeok: .

Lửa giận của hắn lại bị cậu quạt cho bùng lên, Lee Sanghyeok bất chấp tất cả, mở miệng thề thốt: “Về sau, dù thần có nhắm mắt thì vẫn có thể phân biệt được xe ngựa của bệ hạ!”.

Hắn im lặng trong chốc lát.

“Nhắm mắt vẫn có thể phân biệt được?”.

Xoạt, một dải lụa rộng bằng hai ngón tay được rút ra từ trên nắp hộp bánh rồi thả xuống trước mặt cậu.

Lee Sanghyeok: ?

Jeong Jihoon nhìn cậu với vẻ mặt rất đứng đắn: “Trẫm muốn xem Lee khanh làm thế nào mà nhắm mắt vẫn nhận ra được.”

Lee Sanghyeok: “…”

Không phải, cậu chỉ lấy một ví dụ nói quá thôi mà.

Jeong Jihoon ung dung nhìn cậu.

Lee Sanghyeok nuốt nước miếng. Lát sau, cậu vươn tay ra cầm lấy dải lụa ấy rồi tự bịt mắt mình lại.

Cảm giác lành lạnh của lụa khiến cậu hơi run lên, sau đó cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm: “Bắt đầu đi.”

“Vâng…” Nhịp tim của Lee Sanghyeok bỗng tăng tốc.

Sau khi thị giác bị che đi, các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy cảm hơn.

Còn sinh ra một chút cảm giác bất an khác với thường ngày.

Đầu tiên Lee Sanghyeok thử sờ đệm ngồi dưới người mình, chất liệu nhẵn nhụi mềm mại, thấp thoáng có thể nhận ra đường đi của những thớ lụa. Lúc này cậu mới phát hiện ra, chiếc đệm ngồi thoạt nhìn có vẻ mộc mạc nhưng lại được chế tác vô cùng cầu kỳ.

Cậu men theo đệm ngồi sờ lên thành xe.

Thành xe trong tay hình như không phải mặt gỗ, mà là được bọc một lớp vải lụa vô cùng tinh xảo.

Đúng thật là khác biệt với những chiếc xe ngựa bình thường…

Lee Sanghyeok sờ từng tấc từng thước quanh chỗ ngồi của mình, chợt nhớ ra Jeong Jihoon ngồi ngay bên cạnh, cậu dè dặt không dám thò tay sang bên ấy.

“Nhận ra được những gì rồi?” Jeong Jihoon đột nhiên hỏi.

“Đệm ngồi, vách trong của xe đều có hoa văn chìm…” Lee Sanghyeok quay đầu về nơi phát ra âm thanh rồi đáp.

Một tay cậu vẫn đang chống xuống ghế, bởi vì muốn trả lời cho rõ ràng nên cậu vô thức ngửa cổ lên.

Jeong Jihoon cúi đầu nhìn người đang ghé sát lại gần mình.

Dải lụa màu đen che đi đôi mắt, chỉ để lại sống mũi cao thẳng và đôi môi hơi hé mở ở bên dưới. Nó khiến làn da tuyết trắng, mái tóc đen và nốt ruồi son của Lee Sanghyeok càng trở nên xinh đẹp.

Giọng hắn trầm xuống: “Còn gì nữa.”

“Còn, còn có góc bàn cũng được chạm khắc…”

Cậu chỉ để tâm tới chuyện tránh sờ tay vào Jeong Jihoon, trong lúc rướn người ra, cậu không hề biết rằng mình sắp nhào vào lòng thiên tử luôn rồi.

Dong Hyun quỳ trong góc xe lén nhìn bằng khóe mắt, không nhịn được nhịp tim đập càng lúc càng mạnh: Lee đại nhân làm vậy chẳng khác nào tự nhào vào lòng người ta…

Khi cậu cách Jeong Jihoon thật gần, xe ngựa đột nhiên lắc mạnh.

Lee Sanghyeok lảo đảo rồi chúi về phía trước.

Trước khi hai cơ thể dán vào nhau, một bàn tay lớn bỗng dưng đưa ra giữ chặt lấy vai cậu. Lee Sanghyeok hoảng hốt! Bàn tay chống bên người nhích lên trên một chút, chạm vào một nơi rắn chắc mang theo nhiệt độ ấm áp.

Bàn tay nắm lấy vai cậu lập tức đẩy ra.

Không khí trong lành tràn vào, Lee Sanghyeok vội vàng kéo dải lụa trên mắt xuống, tim vẫn còn đập thình thịch:

“Bệ hạ?”.

“Ngồi hẳn hoi.” Jeong Jihoon vẫn thờ ơ như cũ: “Khanh sắp chen trẫm rơi xuống xe rồi đấy.”

Lee Sanghyeok: “…”

Làm gì có! Rõ ràng còn chưa chạm vào.

Chen bằng cách nào, dùng khí thế có phạm vi một mét tám của cậu à?

Dường như Jeong Jihoon có thể hiểu được biểu cảm của Lee Sanghyeok hắn nhìn xuống tay cậu: “Khanh đang nhận xe hay là nhận trẫm?”.

Hóa ra hắn đang ám chỉ vừa nãy cậu đụng vào hắn.

Lee Sanghyeok cảm thấy Jeong Jihoon đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là muốn cậu đuối lý. Cuối cùng Lee Sanghyeok vẫn khoan dung vuốt lông hổ:

“Thần nhận ra bệ hạ là có thể nhận ra xe rồi.”

Dứt lời, Jeong Jihoon không nói gì nữa.

Khi Lee Sanghyeok nghĩ rằng hắn sắp mở miệng chê cậu bịa lý do quá qua loa thì lại nghe thấy giọng nói của hắn hòa hoãn hơn:

“Coi như biết cách phân biệt rồi đấy.”

“…?” Lee Sanghyeok chớp mắt.

Jeong Jihoon bỏ qua chủ đề này, ra hiệu cho cậu nhìn hộp bánh: “Có ăn không, không ăn thì bảo Dong Hyun vứt đi.”

Đang yên đang lành vứt cái gì mà vứt!

Lee Sanghyeok vội vàng kéo hộp bánh về phía mình: “Có ăn ạ.”

Jeong Jihoon ném chiếc chăn lên đầu gối cậu, sau đó ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi cơn bão táp đi qua, Lee Sanghyeok đắp chăn lên đùi rồi bắt đầu gặm bánh.

Ăn được một nửa, cậu chợt nghĩ:

…Nhắc mới nhớ, vì sao Jeong Jihoon lại bảo cậu lên xe trước để đợi hắn nửa canh giờ nhỉ?

Sau khi Quỳnh Lâm Yến diễn ra, các tiến sĩ mới vào triều nhậm chức cũng bắt đầu công việc của mình.

Nhân thủ nhiều lên rồi, một số người còn được phân phối tới dưới quyền Lee Sanghyeok. Lượng công việc của cậu nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Khoa cử đã hoàn toàn khép lại.

Choi Hyeonjun phụ trách Võ cử và Định Viễn Quân đều phải quay trở về Bắc Cương để trấn thủ.

Định Viễn Quân lên đường rất gấp rút.

Sau khi Lee Sanghyeok tan làm về phủ thì mới biết đám Choi Hyeonjun đã đi rồi, hắn chỉ gửi lại một chút quà cáp cho cậu: Có con dao nhỏ của Choi Hyeonjun, một chút đồ ăn uống và đồ dùng do các thân binh khác tặng…

Xếp thành một đống lộn xộn ở trên bàn.

Lee Sanghyeok nhìn chúng, tự dưng thấy sống mũi hơi cay.

Cậu ngẫm nghĩ: Lúc này có lẽ bọn họ đã ở rất xa rồi, muốn đáp lễ cũng chẳng kịp.

“Cuộc vui nào cũng có lúc chia ly.” Min Yong an ủi.

“Nhưng ta phải đáp lại phần tình cảm này của các anh em.”

Cậu thở dài một hơi, sau đó đi tới bên chuồng chim, buồn bã bắt lấy con bồ câu xám: “Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi mày mới có thể đuổi kịp.”

Min Yong: Hả?

Bồ câu xám: ?

Lee Sanghyeok mắt to mắt nhỏ nhìn con bồ câu, sau đó cầm bút viết một phong thư cho Choi Hyeonjun. Thậm chí cậu còn lấy biệt danh cho con bồ câu xám là “Phân Bón Xám”, sau đó tung cả thư và chim lên trời… [1]

[1] Phân bón xám 灰化肥 hôi hóa phì /hui hua fei/ là một từ dễ nói nhịu, dễ lẹo lưỡi. Tương tự như “buổi trưa ăn bưởi chua” hay “con lươn luồn qua lườn”. Ẻm lấy biệt danh như vậy vì hôi là màu xám, phì là béo.

Cậu nói với con chim đang tìm cách trở về lồng: “Mày quay về là tao hầm mày lên đấy, bay đến chỗ Choi Hyeonjun thì may ra còn đường sống.”

Phành phạch! Phân Bón Xám xù lông sải cánh bay đi.

Hôm sau, Lee Sanghyeok lại đến trực ban ở Ngự Thư Phòng.

Cậu lại xắn tay áo lên rồi mài mực cho người ta như thường lệ, vừa mài được mấy nhát thì nghe thấy Jeong Jihoon bình thản lên tiếng:

“Nghe nói Lee khanh gửi quân lương cho Định Viễn Quân?”.

“…” Hay lắm Seo Jun.

Lee Sanghyeok khéo léo đính chính lại: “Đáp lễ một chút thôi ạ.”

Chắc gì họ đã ăn.

Jeong Jihoon: “Ồ. Lee khanh với Định Viễn Quân có vẻ rất hợp nhau. Trước nay họ luôn không thích các Văn quan, vậy mà lại đối xử với Lee khanh thật là khác biệt.”

Lee Sanghyeok tự dưng được khen, cảm thấy hơi áp lực: “Đều là… đều là bởi trước kia đến Tướng Quân Phủ để làm quen, sau đó lại tụ tập với nhau mấy lần.”

Nhắc tới sự cố lần trước, Jeong Jihoon chìm vào im lặng.

Sau đó hắn lập tức đổi chủ đề: “Lee khanh nói muốn luyện bắn cung, có tiếp tục luyện nữa không?”.

“…”

Lee Sanghyeok nuốt nước miếng: “Thời gian qua hơi bận, thỉnh thoảng mới tập.”

“Vậy hôm nay không bận gì cả, cùng đi luyện thôi.”

“?”

Jeong Jihoon nói xong thì lấy đi thỏi mực trong tay cậu: “Không cần mài nữa, đủ để trẫm uống rồi đấy. Đến lương đình để tập trước đi, trẫm phê duyệt xong sớ tâu sẽ qua đó.”

Lee Sanghyeok nhìn hắn rồi hé môi đáp: “…Vâng.”

Con đường từ Ngự Thư Phòng ra đình tập bắn cung rất quen thuộc với Lee Sanghyeok.

Cậu không sai cung nhân nào dẫn đường mà tự mình qua đó.

Đình bắn cung ở ngay bên cạnh hồ hoa sen ở Đông Môn.

Đang là mùa hạ, hoa sen nở rộ khắp mặt hồ. Cây cầu ngoằn ngoèo nối từ hồ sen ra tới đình bắn cung.

Cậu đang đi qua hồ sen, sắp tới điểm cuối của cầu thì gặp một hàng dài cung nhân…

Tới gần rồi mới nhận ra đó chính là Thục Thái phi đã từng gặp ở cung yến.

Ninh Như Thâm hành lễ: “Vi thần tham kiến Thục Thái phi nương nương.”

Đối phương đáp lại một tiếng “ừ” đầy nhẹ nhàng.

Cậu nghiêng người đứng tránh sang một bên để đợi hàng người đi qua, nhưng vạt váy màu nâu vỏ táo ấy lại dừng ngay trước mặt cậu. Lee Sanghyeok nghe thấy bà nói:

“Lee Học sĩ phải không?”.

Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên, thấy Thục Thái phi đang nhìn mình đầy hiền từ.

Vẻ mặt bà ấy rất điềm đạm, trên tóc cài một chiếc trâm gỗ khắc hoa mẫu đơn, thoạt nhìn có vẻ rất giản dị mộc mạc.

Lee Sanghyeok không hiểu lắm: “Vâng ạ?”.

Thục Thái phi nhìn cậu kỹ hơn, đánh giá khuôn mặt cậu: “Cung yến lần trước có nghe Jaehyuk Nhi nhắc tới ngươi, nó nói bệ hạ rất coi trọng Lee đại nhân. Ai gia đứng từ xa mà nhìn thử, hôm nay có duyên gặp mặt, xem ra ngươi đúng là một người rất phóng khoáng rộng rãi.”

…Hiên Vương quả nhiên là quan tâm mọi chuyện liên quan đến cậu.

Lee Sanghyeok: “Cảm ơn nương nương và điện hạ đã khen ngợi.”

Thục Thái phi lại nhìn cậu rồi nói: “Dường như Lee đại nhân cũng rất có duyên với Phật pháp.”

Lee Sanghyeok thầm nhủ, đúng là mình rất Phật hệ: [2]

[2] 佛系: Người sống không có tham vọng lớn, không hối hả xô bồ, chỉ muốn bình yên qua ngày thì gọi là người hệ Phật (Phật hệ).

“Thần cũng thấy mình phật phật á.”

Lee Sanghyeok lỡ miệng nói ra, đành phải bổ sung: “Chính là từ dùng để miêu tả một người rất có tính Phật hoặc hệ Phật. Tâm thái ôn hòa, gặp sao hay vậy.”

Dường như Thục Thái phi cũng đã ngộ ra: “Lần đầu tiên ai gia được nghe từ này.”

Hai người bắt đầu vừa đi vừa trò chuyện trên hành lang.

Đợi đến khi Jeong Jihoon phê duyệt sớ tâu xong tìm tới, từ xa đã nhìn thấy một vạt áo đỏ rực khiến hắn đau đầu đang đứng chung với Thục Thái phi. Dường như hai người nói chuyện rất hợp rơ.

Jeong Jihoon cất bước lại gần.

Các cung nhân thấy hắn thì nhao nhao hành lễ: “Tham kiến bệ hạ!”

Lee Sanghyeok nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại: “Bệ hạ.”

Jeong Jihoon nhìn cậu, sau đó thỉnh an Thục Thái phi: “Mấy ngày không gặp mẫu phi rồi. Dạo này người có khỏe không, cảm thấy thế nào?”.

Thục Thái phi: “Dạo này ai gia khỏe lắm, cảm thấy mình phật phật á.”

“…” Jeong Jihoon: “???”

Hắn sững sờ một lát, sau đó nhìn sang Lee Sanghyeok với ánh mắt vừa rõ ràng vừa sâu xa.

Lee Sanghyeok chột dạ cúi đầu xuống.

Nhưng may là Jeong Jihoon không hỏi tội cậu trước mặt Thục Thái phi, hai người chuyển sang chủ đề khác:

“Qua mấy ngày nữa là tới tháng Sáu, chính là tiết Thiên Huống rồi.” [3]

[3] Thiên Huống Tiết: Tương truyền Huyền Trang – cao tăng nhà Đường sang Tây Thiên thỉnh kinh, trên đường trở về nước, khi đi ngang qua biển thì một số quyển kinh bị rơi xuống biển ẩm ướt nên vào ngày mồng 6 tháng 6 này người ta lấy kinh văn ra để phơi khô. Vào ngày này trong hoàng cung tiến hành phơi long bào của nhà vua, sau đó tập tục này được lưu truyền ra dân gian. Vào đúng ngày này, nhà nào cũng đem áo quần ra phơi nơi cổng nhà.

“Tiết Thiên Huống năm nay… Ai gia muốn tới chùa Thiệu Giác để cầu phúc… Đèn Trường Minh của mẫu phi con vẫn đang được cúng bái ở đó.”

Jeong Jihoon im lặng một lát: “Vâng.”

Có lẽ vì ngại cung nhân và ngoại thần còn đứng ở đây nên Thục Thái phi không nói quá sâu, bà chỉ xúc động trong giây lát rồi thở dài, lải nhải một chút về chuyện năm xưa của Nhàn Thái phi.

Lee Sanghyeok đứng cạnh cúi đầu lắng nghe.

Nghe họ trò chuyện, cậu chỉ cảm thấy có lẽ mẹ ruột của Jeong Jihoon là một người phụ nữ rất dịu dàng và xinh đẹp… À, ngoại trừ chuyện chọc móng tay.

Trong lúc Lee Sanghyeok mải mê suy nghĩ, hai người trước mặt đã nói chuyện xong.

“Ai gia thấy hơi mệt rồi, về trước đây.”

Hiếm khi Thục Thái phi mới ra ngoài và trò chuyện nhiều như thế này, sau khi cáo từ thì bà lại về cung.

Hàng dài cung nhân cùng đi theo.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Lee Sanghyeok đang nhìn theo Thục Thái phi thì nghe thấy giọng nói vang lên ở bên cạnh:

“Phật phật á?”.

Cậu: “…”

Jeong Jihoon cười nhạt nhẽo rồi nhìn cậu: “Dám truyền bá những từ ngữ quái đản cho Thục Thái phi, lá gan của Lee khanh đúng là càng ngày càng lớn.”

Lee Sanghyeok yếu ớt cãi lại: “Chỉ là một chút tiếng địa phương ở quê nhà.”

Jeong Jihoon cười lạnh: “Tiếng địa phương ở Ngu Xuyên? Người Ngu Xuyên các khanh đều nói chuyện như vậy sao? Còn từ gì nữa không, nói thử trẫm nghe xem.”

Lee Sanghyeok đành phải bất chấp tất cả tiếp tục bịa chuyện: “Đúng vậy, chúng thần sẽ dùng những từ láy và thêm chữ á vào đằng sau, như vậy nghe có vẻ đáng yêu hơn.”

Jeong Jihoon tiêu hóa thông tin trong giây lát.

Sau đó hắn nhìn Lee Sanghyeok, chỉ ngón tay vào trán cậu: “Ví dụ như chỗ này của Lee khanh, khờ khờ á?”

Lee Sanghyeok: “…”

Đừng dùng giọng điệu dễ thương như vậy để nói ra những lời kháy đểu nhau.

Chủ đề nhảm nhí này cuối cùng cũng kết thúc.

Lee Sanghyeok đi theo Jeong Jihoon ra đình bắn cung.

Cậu nhớ vừa rồi có nhắc tới tiết Thiên Huống, thế là hỏi: “Bệ hạ, chùa Thiệu Giác ở đâu vậy, có xa không?”.

“Không xa, ngay trên núi Thiệu Quang ở phía Tây kinh thành.”

Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đi hết cây cầu, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu sáng cả mặt đất. Jeong Jihoon nhìn về phía trước, vạt áo màu đen khẽ bay trong gió:

“Đến lúc đó trẫm sẽ đi, Lee khanh cũng đi cùng.”

“?” Lee Sanghyeok đột nhiên bị điểm danh, chấp nhận số phận theo thói quen: “Vâng.”

Cậu cảm thấy rất hứng thú: “Chùa Thiệu Giác có thiêng không ạ?”.

“Có.” Không biết Jeong Jihoon đang nghĩ tới điều gì: “Đặc biệt là thuật đoán mệnh của Tịnh Hỷ Đại Sư.”

Lee Sanghyeok cảm thấy Jeong Jihoon thật sự tin vào thuật bói toán ấy.

Cậu thầm nhủ, lẽ nào hắn cũng muốn đến đó để xem bói?

Jeong Jihoon nhìn ánh mắt rất lộ liễu của cậu, khẽ nhếch miệng cười: “Đó là chuyện từ rất lâu rồi.”

Nói xong, hắn lại nhìn phía trước, ánh mắt như thể đang nhìn về một nơi rất xa xăm.

Chuyện từ rất lâu rồi?

Lee Sanghyeok thầm nghĩ, chẳng lẽ là từ hồi nhỏ?

Cậu thò đầu lại gần: “Vậy nên… người đó đã phán bệ hạ có mệnh thiên tử?”.

Dứt lời, cậu thấy ánh mắt của Jeong Jihoon lấy lại tiêu cự. Hắn cười nhạt rồi nhìn cậu: “Không.”

“Không phải là một quẻ tốt. Có muốn nghe không?”.

—-

Lời tác giả:

Jeong Jihoon: Ném ra miếng mồi mệnh khổ.

Lee Sanghyeok: ? (thử thò móng ra)

Thục Thái phi: Mệnh cứ khổ khổ á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro