Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Bị đuổi đi

Lee Sanghyeok thu dọn xong đống đồ vật linh tinh.

Jeong Jihoon hờ hững cười: “Ồ, nhẫn ban chỉ của trẫm là hạt gạo nào trong số đó?”.

“…” Lee Sanghyeok nâng niu chiếc nhẫn: “Hạt nổi bật nhất.”

Đáp lại cậu lại là một tiếng cười châm biếm.

Chiếc nhẫn ấy được gắn với một chùm tua rua dài để đem theo bên người. Tuy làm vậy hơi xuề xòa nhưng cũng xem như có tâm.

Jeong Jihoon liếc mắt nhìn, không truy cứu nữa.

Cung nhân nhanh chóng đi lên quấn hai vòng vải xô lên ngón tay của Lee Sanghyeok để tay cậu bớt đau khi kéo dây cung.

Lee Sanghyeok ngạc nhiên nắm lấy tay mình: “Đa tạ bệ hạ.”

“Không cần cảm ơn.” Jeong Jihoon thờ ơ:;“Tiếp tục đi.”

“…”

Từng mũi tên được bắn ra.

Lee Sanghyeok tê vai mỏi tay, Jeong Jihoon vẫn còn đứng nhìn ở bên cạnh như là đang giám sát cậu.

“Tay lại không nâng lên rồi. Thân thủ của Lee khanh khá lắm mà, sao bây giờ lại không được?”.

“Không được” cái gì cơ, câu này có thể tùy tiện nói sao?

Lee Sanghyeok định lên tiếng đáp thì một bàn tay lớn đột nhiên vặn vai cậu lại: “Ư…!”.

Cậu cảm thấy người mình rã ra từng khúc.

Bàn tay của Jeong Jihoon nắm chặt lấy vai cậu không cho phép nhúc nhích. Lee Sanghyeok giống như một cục bột mì bị người ta nắm trong tay để vo tròn nắn vuông, xương sống của cậu run rẩy:;“Bệ, bệ hạ.”

“Sao lại run nữa rồi.”

Lee Sanghyeok run rẩy trả lời: “Thần… không chịu nổi sức lực lớn như vậy.”

Jeong Jihoon: “…”

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Đúng lúc này, một tên thị vệ chạy lại gần để báo cáo: “Bệ hạ, Định Viễn Tướng quân đến rồi ạ!”.

Jeong Jihoon không hề thấy bất ngờ: “Cho phép vào.”

Ninh Như Thâm chớp mắt: Ai vậy?

Tướng quân muốn yết kiến, lớp học dạy bắn cung cuối cùng cũng tạm dừng.

Lee Sanghyeok buông cung tên xuống, quay đầu nhìn hai đôi mắt đang thập thò như ăn trộm sau lưng ngựa.

“…”

Lại tính làm gì vậy.

Cùng lúc đó, giọng nói cáu bẳn của Jeong Jihoon lại vang lên ở phía sau: “Còn ra thể thống gì, mau ra đây!”.

Jeong Jaehyuk, Jeong Soohwan chậm rãi thò ra: “Ò.”

Định Viễn Tướng quân nhanh chóng được dẫn vào.

Lee Sanghyeok thấy một vị tướng lĩnh trẻ tuổi rất cao lớn đang rảo bước lại gần. Bộ trang phục áo giáp vẫn chưa cởi ra, mày rậm mũi cao, trong lúc đi lại vẫn thoáng mang theo cảm giác đao kiếm giao tranh.

Cậu chợt nhớ lại…

Trong đại lễ đăng cơ, cậu đã từng thấy Định Viễn Tướng quân: Choi Hyeonjun.

Có điều sau khi đại lễ kết thúc thì Choi Hyeonjun lập tức quay về trấn thủ biên quan, không biết bây giờ về đây để làm gì.

Biên quan có vấn đề ư?

Đang đoán già đoán non thì Choi Hyeonjun tới gần, tiếng trò chuyện của hắn với tên thị vệ bên cạnh cũng trở nên rõ ràng hơn:

“Cuối cùng cũng kịp, vẫn chưa kết thúc nhỉ? Chuẩn bị xem bản Tướng quân bộc lộ tài năng đi, giết giết giết!”.

Nói xong thì vỗ vai tên thị vệ bên cạnh một cách hào sảng, bộp!

Lee Sanghyeok “…”

Hình như thứ có vấn đề không phải là biên quan.

Choi Hyeonjun bước lại gần, quỳ một chân xuống và ôm quyền: “Thần tham kiến bệ hạ! Hiên Vương điện hạ, Cảnh Vương điện hạ!”.

Jeong Jihoon: “Miễn lễ.”

Choi Hyeonjun đứng dậy quay ra nhìn Lee Sanghyeok, dường như đang tò mò vì sao cậu lại đứng ở đây. Hắn lập tức chú ý tới cây cung trong tay Lee Sanghyeok: “Ấy?”.

“…” Ấy là ý gì?

Cứ như thể cậu và cây cung này không nên xuất hiện trong cùng một khung hình vậy.

Jeong Jihoon đứng cạnh không nói gì, Lee Sanghyeok đành phải đáp: “Ta đang học bắn cung với bệ hạ.”

Khuôn mặt khôi ngô của Choi Hyeonjun lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Lee Sanghyeok giải thích: “Chủ yếu là do không có ai…”

Choi Hyeonjun: “Ngươi dùng cây cung nặng quá!”

…Hóa ra là kinh ngạc vì chuyện này sao!

Choi Hyeonjun nói xong thì hướng dẫn một cách đầy nghiêm túc và quen thuộc: “Người mới học dùng cái này sẽ không…”

Jeong Jihoon liếc mắt.

Lee Sanghyeok giật mình, vội vàng nói: “Chủ yếu là do được ban thưởng, rất là vinh dự.”

Choi Hyeonjun không phanh kịp, đành phải sửa miệng: “…Không phải là rất tốt sao?”.

“…”

Âm luyến láy quen thuộc này cứ như là trở về với hai khắc trước.

Lee Sanghyeok lén nhìn Jeong Jihoon, vẻ mặt của hắn còn lạnh lẽo hơn cả gió đông ở biên quan phía Bắc.

Một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Trẫm thấy Choi Tướng quân mới quay về nên chưa quen khí hậu, nói năng không rõ ràng, có cần quay về Bắc Cương không?”

Choi Hyeonjun vội vàng xua tay, “Không ạ không ạ! Thần vẫn còn muốn cống hiến!”.

Hình như nhớ ra gì đó, Jeong Jihoon giơ tay lên ra hiệu cho hắn lui xuống.

Đợi cho bóng lưng đầy bụi bặm ấy khuất sau lối ra vào bãi săn, Lee Sanghyeok mới không nhìn nữa và thầm cảm thán:

Rốt cuộc thì Choi Tướng quân tới đây làm gì…

Vẻ mặt của cậu quá lộ liễu nên Jeong Jihoon để ý:;“Xem ra Lee khanh không còn nhớ gì nữa.”

Lee Sanghyeok quay ra, lông mi hơi động đậy: “Cái gì ạ?”.

“Kỳ thi Hội bị trì hoãn tới cuối tháng này. Choi Tướng quân là Võ Trạng Nguyên của năm Thừa Bình thứ ba mươi tám, được đặc biệt triệu về kinh để chấm điểm phần thi võ.”

…Bị trì hoãn.

Lee Sanghyeok chợt nhớ tới cuộc chiến tranh giành ngai vàng, tiên hoàng băng hà, quốc tang, sau đó là Jeong Jihoon lên ngôi, thanh trừng tàn dư đảng phái cũ…

Cậu đang mải mê suy nghĩ thì chợt cảm nhận được ánh nhìn chăm chú.

“Nhắc mới nhớ, Lee khanh chính là Văn Trạng Nguyên của năm ấy.”

Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên: ?

Jeong Jihoon cười như có như không, quay người rời đi.

Lee Sanghyeok: ???

Nụ cười của Jeong Jihoon khiến Lee Sanghyeok cảm thấy khó hiểu.

Sau khi về doanh trại, cậu cảnh giác mấy ngày liền nhưng Jeong Jihoon lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không hề nhắc thêm một chữ nào.

Trái lại thì khi đang đứng ở hàng rào ăn dưa hấu và ngắm hoàng hôn, cậu đụng phải Choi Hyeonjun đi ra uống rượu.

Lee Sanghyeok chào hỏi: “Choi Tướng quân.”

Choi Hyeonjun nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Ngươi thay đổi nhiều quá.”

Hắn xách bầu rượu ngồi xuống bên cạnh cậu, bắt đầu lải nhải: “Nhưng mà ngươi như bây giờ cũng tốt, thoải mái hơn trước kia nhiều.”

Lee Sanghyeok thò đầu ra: “?”

Sao vậy, lại có yêu hận tình thù gì mới à?

Choi Hyeonjun nhanh mồm nhanh miệng: “À, chúng ta là Trạng Nguyên cùng năm. Lúc ấy ta cảm thấy ngươi là một người có tham vọng rất lớn.”

Lee Sanghyeok đáp: “Ồ, vậy sao.”

Cậu còn nhớ nguyên chủ mồ côi từ nhỏ, xuất thân hàn vi.

Hay là do hoàn cảnh trưởng thành? Thời niên thiếu thiếu thứ gì thì sẽ trở thành chấp niệm khi lớn lên.

Choi Hyeonjun thở dài: “Những kẻ quanh năm chém giết sa trường như bọn ta luôn ăn bữa nay lo bữa mai. Công danh phú quý chỉ là phù du, không biết mình sẽ chết lúc nào… Chắc là ngươi không hiểu cảm giác ấy đâu.”

Lee Sanghyeok nhớ lại mình đã sảy chân ngã cầu thang, tâm trạng trở nên phức tạp: “Ta khá là hiểu đấy.”

“Vậy à?” Choi Hyeonjun liếc nhìn cậu, thoải mái đưa bầu rượu ra: “Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi. Nào, chúng ta cùng cạn chén!”.

Lee Sanghyeok bưng nửa quả dưa hấu lên để cạn chén: “Lấy dưa thay rượu.”

Choi Hyeonjun “Sao thế, không uống được rượu à?”.

Lee Sanghyeok lắc đầu: “Không uống nữa, ta uống xong sẽ thấy hoa với cầu.”

Choi Hyeonjun: ?

Cuộc đi săn kết thúc sau mười ngày.

Mười ngày sau, văn võ bách quan đều theo Ngự giá của thiên tử về kinh.

Lee Sanghyeok rời kinh thành mười ngày, cuối cùng cũng được trở về phủ. Cậu vừa bước vào cổng thì Seo Jun cũng theo sát phía sau.

Hai người nhìn nhau một lát rồi quay đầu đi.

Rất ăn ý mà không nhắc lại cuộc gặp gỡ ở bãi săn.

Về kinh rồi lại phải lên triều như thường lệ.

Lần này Lee Sanghyeok không còn bệnh tật gì cả, lại phải lên triều sớm.

Thời gian lâm triều quá sớm, cậu đứng trong hàng buồn ngủ đến mức mắt díp lại, chỉ muốn nhanh chóng bãi triều để quay về ngủ bù.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Dong Hyun hô: “Bãi triều…!”.

Lee Sanghyeok quay người định ra về, chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót kéo dài: “Lee Học sĩ tới Ngự Thư Phòng yết kiến.”

Cậu: …

Jeong Jihoon có thù với giấc ngủ của cậu hả?

Lee Sanghyeok theo Thái giám đến Ngự Thư Phòng, đi vào thì thấy Jeong Jihoon đang rửa tay.

“Bệ hạ triệu kiến thần có việc gì ạ?”.

Cậu vừa mở miệng ra đã khẽ ngáp một cái, nước mắt lưng tròng.

Jeong Jihoon quay lại, thấy Lee Sanghyeok nhìn mình với đôi mắt lóng lánh nước, tay hắn hơi khựng lại: “Trẫm còn chưa nói gì, sao lại trưng ra cái mặt ấy?”.

Lee Sanghyeok: “Kích động rơi lệ.”

Jeong Jihoon không muốn tranh luận vấn đề này nữa, đi vòng ra sau bàn rồi rút một quyển sớ tâu quăng ra: “Xem cái này đi.”

“Vâng.” Lee Sanghyeok tới gần lật ra nhìn, thấy bên trên toàn là danh gia vọng tộc, cậu không biết một ai cả.

Cậu cầm quyển sớ tâu rồi ngước mắt lên: “Bệ hạ chuẩn bị cho thần ăn cơm thiên hạ sao?” [1]

[1] Gốc là ăn cơm của trăm nhà, chỉ việc trẻ nhỏ nếu lâu ngày bị ốm yếu không khỏi, cha mẹ hoặc người thân sẽ cầm túi đỏ lớn tự may đi từ nhà này sang nhà khác để xin gạo về nấu cơm. Họ tin rằng việc này có thể giúp xua tan bệnh tật, giúp trẻ em khỏe mạnh và lớn lên bình an. Đồng thời, ăn cơm trăm nhà cũng là cách gọi khác của người đi ăn xin. Lee Sanghyeok nhìn thấy tấu sớ ghi họ tên của nhiều người, rất giống danh sách họ của trăm nhà (bách gia tính) nên đã liên tưởng đến ăn cơm trăm nhà (bách gia phạn).

Jeong Jihoon: “…”

Dong Hyun vội vàng phẩy phất trần, “Ôi trời, Lee đại nhân đúng là hay quên~ Đó đều là những gia tộc nương nhờ Lim gia. Lần trước chưa kịp xử tội, vì vậy nên có nhiều người từ những gia tộc này tham gia thi Hội.”

Lee Sanghyeok ngộ ra: Chân rết của Lim gia à.

Jeong Jihoon nhìn cậu: “Lee khanh cảm thấy… Có nên cho những gia tộc này cơ hội để quay về triều đình không?”.

Lee Sanghyeok gật đầu: “Đương nhiên là có.”

Ánh mắt của Jeong Jihoon chợt tối đi, nhưng lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Nhưng chỉ cho một cơ hội duy nhất.”

Bàn tính của Lee Sanghyeok đã bắt đầu kêu tanh tách: “Chỉ thả ra một miếng mồi duy nhất, bọn họ sẽ giống như những con cá tranh mồi, tự tiêu diệt lẫn nhau.”

Đấu đá nội bộ thôi mà, cậu quá hiểu lĩnh vực này.

“…”

Im lặng một lát, Jeong Jihoon hỏi: “Ồ? Có rất nhiều thí sinh tham gia thi Hội, Lee khanh định làm gì để họ tiêu diệt lẫn nhau.”

Lee Sanghyeok không biết thi Hội của Đại Thừa có quy trình như thế nào.

Cậu đành phải tính toán sơ bộ dựa trên ý tưởng của mình: “Thêm một vòng phỏng vấn theo tổ trước lúc thi Đình, chia các thế gia vào cùng một tổ. Cuối cùng chọn gia tộc nào là do bệ hạ quyết định.”

Cậu nói xong, Jeong Jihoon không hỏi gì nữa.

Dong Hyun hoảng sợ nhìn cả hai:

Hắn đã thoáng nhìn thấy bản thảo của Thánh thượng, nó gần như giống hệt với những gì Lee đại nhân vừa nói, chỉ là bản thảo ấy đầy đủ hơn mà thôi.

Ngự Thư Phòng chìm trong im lặng.

Sau đó tiếng cười của Jeong Jihoon vang lên: “Lee khanh.”

Lee Sanghyeok nhìn hắn, thấy Jeong Jihoon hơi cúi đầu xuống, khóe miệng nở một nụ cười không rõ thái độ.

Hiếm khi hắn không kháy đểu cậu, cũng khá là dịu dàng ấm áp.

Lee Sanghyeok: “Dạ?”

Jeong Jihoon nói: “Ý tưởng của Lee khanh rất hay, màn phỏng vấn theo tổ các thế gia sẽ giao cho Lee khanh xử lý.”

Lee Sanghyeok: ???

Cậu hoảng hốt, mình chỉ buột miệng nói ra thôi mà! Hơn nữa…

“Bệ hạ, nhưng thần bị ngã hỏng đầu rồi!”.

Jeong Jihoon gật đầu: “Cho nên mới giao cho khanh phụ trách.”

Lee Sanghyeok: “…”

Anh thử nói lại đi, xem câu nói vừa rồi có tôn trọng bất cứ bên nào hay không?

Ánh mắt cậu tối đi: “Thần tuân chỉ.”

Tự dưng phải gách vác nhiệm vụ phỏng vấn các nồi cơm thiên hạ.

Lee Sanghyeok thấy Jeong Jihoon không còn việc gì để nói với mình nữa thì chuẩn bị cáo từ quay về phủ ngủ bù: “Bệ hạ, vậy thần xin lui trước.”

Jeong Jihoon đang sắp xếp sớ tâu: “Lee khanh định về ngủ đấy à?”.

“…” Lee Sanghyeok: “Sao có thể chứ, thần…”

Cậu khựng lại, nhớ tới cây cung được ban thưởng, “Thần chuẩn bị quay về luyện bắn cung, không phụ thánh ân của bệ hạ.”

Động tác xếp sớ tâu của hắn ngừng lại: “Vậy sao?”

Lee Sanghyeok nước mắt lưng tròng, ánh mắt rất chân thành.

Jeong Jihoon nhìn cậu rồi bật cười: “Lee khanh có lòng như vậy, trẫm phải ân sủng nhiều hơn mới được. Từ hôm nay trở đi, khanh sẽ luyện bắn cung cùng trẫm.”

Nước mắt của Lee Sanghyeok rụt về: “…Gì ạ?”

Jeong Jihoon buông sớ tâu xuống: “Vừa hay trẫm cũng muốn luyện tập. Đi thôi, Lee khanh.”

Lee Sanghyeok: …%&*\]#<$!

Khu vực đình bắn cung trong hoàng cung tọa lạc ở bên một hồ nước cạnh Đông Môn.

Bốn phía là tường đỏ, vài nhành hoa lê rủ xuống, cánh hoa trắng muốt rơi rụng lên mái hiên xanh.

Phía trước đặt bia ngắm, xung quanh còn có ghế nhỏ để nghỉ ngơi.

Cung nhân đứng cạnh để tiện hầu hạ. Các loại nhẫn ban chỉ và cung tên được trưng bày rất phong phú.

Jeong Jihoon đổi sang trang phục gọn nhẹ, buộc gọn ống tay áo lại rồi chọn lấy cây cung thường dùng. Hắn tiện thể sai nội thị chọn cho Lee Sanghyeok một bộ cung tên: “Đừng nặng quá.”

“Vâng, bệ hạ.”

Lee Sanghyeok chọn cung tên xong, quay lại đúng lúc nhìn thấy một mũi tên được bắn ra.

Vụt!

Lông vũ khẽ rung, mũi tên cắm phập vào chính giữa bia ngắm.

Jeong Jihoon lại tiếp tục đáp mũi tên khác lên dây cung.

Sườn mặt góc cạnh vô cùng tuấn tú đang rất tập trung, một thân thường phục càng tôn lên dáng người cao lớn, vòng eo hẹp và đường cong cơ bắp đẹp đẽ ở cánh tay.

Lee Sanghyeok nhìn một lát, học theo tư thế đứng của hắn.

Vừa mới giương cung lên thì nghe thấy tiếng thở ngắn than dài của Dong Hyun ở bên cạnh: “Lee đại nhân, tư thế của ngài không tiêu chuẩn lắm~”.

Lee Sanghyeok: “?”

Jeong Jihoon đứng cách đó mấy bước, quay đầu ra rồi nhíu mày: “Trẫm dạy khanh thế nào, khanh quên rồi sao?”.

Lee Sanghyeok chỉnh lại: “Thần vẫn nhớ mà.”

Jeong Jihoon nhìn một lát, thật sự không nhịn được nữa, buông cung xuống rồi bước lại gần. Hắn giơ tay lên định chạm vào vai của Lee Sanghyeok nhưng dừng lại giữa chừng:

“Lee khanh còn chỗ nào không chịu nổi không?”.

Lee Sanghyeok vội vàng nói: “Thần chuẩn bị xong xuôi rồi, thế nào cũng chịu được ạ.”

“Còn run nữa không?”.

“Không run nữa.”

Thế là Jeong Jihoon giơ tay lên chỉnh lại tư thế cho cậu.

Lee Sanghyeok cố gắng kiềm chế không đỏ tai nhưng hông vẫn run rẩy. Trong lúc Jeong Jihoon chỉnh tư thế tới lui cho cậu, đầu Lee Sanghyeok lại nhớ đến câu nói của Jeong Soohwan…

Xem xem hoàng huynh làm gì đại nhân.

“…”

Câu nói “từ hôm nay trở đi” của Jeong Jihoon thật sự có nghĩa là “từ hôm nay trở đi”.

Mấy ngày tiếp theo, Lee Sanghyeok vừa mới xong buổi triều sớm thì lại bị lôi đi luyện bắn cung, không hề nghỉ ngày nào.

Giữa lúc đó còn đụng phải Choi Tướng quân đến yết kiến.

Choi Hyeonjun nhìn thấy Lee Sanghyeok thì khen ngợi đầy sảng khoái: “Lee đại nhân đúng là thay da đổi thịt!”.

Lee Sanghyeok cười yếu ớt: “Luyện thêm mấy ngày nữa là ta phá kén thành bướm rồi.”

Jeong Jihoon liếc nhìn: “Ý của Lee khanh là sao?”.

Lee Sanghyeok: “Tấm lòng biết ơn của thần ạ.”

“…”

Cứ vậy liên tục khoảng năm sáu ngày.

Hôm nay Lee Sanghyeok cũng đi bắn cung như thường lệ.

Sau khi bãi triều, Jeong Jihoon phải bàn chuyện thi Hội với Lễ bộ, Lee Sanghyeok đi luyện trước một mình.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Jeong Jihoon bàn bạc xong thì tới nơi, đứng từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Lee Sanghyeok: “Eo lại thả lỏng rồi, đã nói phải căng lên mà.”

Lee Sanghyeok hóp bụng lại.

“…” Jeong Jihoon: “Không phải căng lên như vậy.”

Lee Sanghyeok đứng thẳng lưng lên, đai lưng bạc trên eo hơi đung đưa trong lúc cậu nhúc nhích: “Như thế này ạ?”.

Jeong Jihoon không nhịn được nữa, vỗ vào eo cậu: “Như thế này.”

Vừa vỗ một cái đã thấy cậu khẽ rên rỉ rồi ôm bụng cúi gập người, tóc rơi xuống che khuất nửa khuôn mặt: “Ưm!”.

Tay Jeong Jihoon dừng lại giữa không trung.

Hắn có nặng tay đến vậy đâu? Hay là vỗ trúng chỗ nào rồi?

“Lee Sanghoon!” Hắn nhíu mày, kéo cánh tay cậu lên rồi quay lại gọi người: “Gọi Thái…”

“Không, không cần đâu.” Lee Sanghyeok vội vàng đứng dậy.

Dưới ánh nhìn của Jeong Jihoon, cậu ngại ngùng nói: “Bệ hạ vỗ trúng hạt hạnh nhân trên đai lưng của thần, đè lên thịt nên hơi đau ạ.”

Jeong Jihoon: “…”

Hắn cúi đầu nhìn, trên đai lưng của Lee Sanghyeok có vài hạt hạnh nhân vỡ nát cùng với chiếc nhẫn ban chỉ.

Lần này không nhét hạt hướng dương nữa mà đổi thành nhét những thứ linh tinh khác.

Mặt Jeong Jihoon đen thui.

Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng được thả về.

Cậu nhớ lại vẻ mặt đen như đáy nồi của Jeong Jihoon, hắn thậm chí còn bảo rằng “không cần tới nữa”…

Không biết hắn tức giận vì mấy hạt hạnh nhân trên lưng cậu, tức giận vì hiểu lầm cậu đau đớn nên gọi Thái y, hay là tức giận vì cậu tập luyện mấy ngày trời mà vẫn èo uột…

Lee Sanghyeok liệt kê ra một đống rồi sững sờ.

Cậu thật sự rất hay làm hắn tức giận!

Lee Sanghyeok thở dài, vừa đi ra khỏi cổng cung vừa bóp mấy hạt hạnh nhân: rắc rắc.

Vừa ra khỏi cổng thì gặp Choi Hyeonjun.

Choi Hyeonjun: “Ấy, hôm nay ngươi không luyện bắn cung với bệ hạ à?”.

Lee Sanghyeok lắc đầu: “Ta nhét hạt hạnh nhân trong đai lưng nên bị bệ hạ đuổi đi rồi.”

“…”

Choi Hyeonjun không hiểu nhưng vẫn rất ngạc nhiên: “Nhét hạt hạnh nhân vào đai lưng sẽ bị đuổi?”.

Lee Sanghyeok: “Có rất nhiều nguyên nhân sâu xa.”

Suy ngẫm một lát, Choi Hyeonjun vỗ vai cậu: “Đừng buồn, ngày mai đến Tướng quân phủ của ta mà tập.”

Hạt hạnh nhân rơi khỏi miệng Lee Sanghyeok:

Sợi lông nào trên người cậu đang tỏ ra buồn bã vậy!

Choi Hyeonjun đã rảo bước đi rồi, lại còn vẫy tay với cậu: “Đồng ý rồi đấy nhé, nhớ đến Tướng quân phủ!”

Lee Sanghyeok: “…”

Đúng là người thân thiện.

Thôi vậy, vừa lúc cậu cũng chưa đến Tướng quân phủ bao giờ.

Lee Sanghyeok lại vui vẻ phủi vụn hạnh nhân trong tay, ra khỏi cổng hoàng cung rồi bước lên xe ngựa.

Ngày hôm sau, sau khi bãi triều.

Jeong Jihoon vẫn đến Ngự Thư Phòng để rửa tay thay quần áo như thường lệ, hắn thay xong thì dẫn Dong Hyun đến đình bắn cung.

Đình viện luôn ồn ào lúc trước bây giờ không một tiếng động.

Chỉ có hai hàng cung nhân đang đứng cúi đầu ở bên cạnh.

Dong Hyun lén nhìn vẻ mặt của đế vương, thấy hắn vẫn như bình thường. Jeong Jihoon cầm cung lên bắt đầu tập luyện, mũi tên xé gió bay đi không hề trượt khỏi bia ngắm.

Ở gần đó chính là bộ cung tên mà Lee Sanghyeok thường dùng.

Chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh vẫn đặt nhẫn ban chỉ và đồ pha trà của Lee Sanghyeok.

Dong Hyun đang thầm thở dài thì phát hiện ra tiếng bắn cung đã ngừng lại.

Khi Jeong Jihoon liếc nhìn thấy bộ đồ pha trà ấy thì khựng lại, sau đó lạnh lùng rời mắt đi.

Dong Hyun thấy thế, vội vã giả vờ trách móc: “Ôi trời tên cung nhân nào tắc trách quá, vẫn còn bày bừa đồ đạc ở đây. Không biết bệ hạ đã bảo Lee đại nhân không cần đến nữa rồi hay sao~”.

Cung nhân đứng cạnh đi lên thu dọn đồ đạc.

Trước bàn vang lên tiếng cười lạnh lẽo: “Trẫm thả y về, y liền dám lén lút ngủ nướng. Đúng là khi quân kháng chỉ.”

“Lee đại nhân vẫn luyện tập đấy ạ…”

Jeong Jihoon liếc nhìn.

Dong Hyun nhớ rằng một tên nội thị đã hóng được chuyện ở cổng hoàng cung. Sau khi cân nhắc đến thái độ của Jeong Jihoon, hắn dè dặt nói: “Đại nhân đã đến Tướng quân phủ để tập luyện với Choi Tướng quân.”

——–

Lời tác giả:

Lee Sanghyeok: Đi tìm bạn nhỏ khác để chơi thôi!

Jeong Jihoon: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro