Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Mơ

Bầu trời dần chuyển tối, không khí cũng lạnh dần. Trong phòng học bấy giờ chỉ còn mỗi bóng dáng mảnh khảnh đang say giấc nồng ở bàn cuối phòng học.

Lee Sanghyeok giật mình tỉnh giấc. Đây là ngày đầu tiên anh nhập học tại ước mơ của mình - Trường Legends. Ngôi trường cấp ba bao học sinh mơ ước, anh cũng không phải ngoại lệ. Nhưng có vẻ ngày đầu tiên của anh luôn không được suôn sẻ hoặc là do hôm nay anh đã bước chân trái khi ra khỏi nhà. Và dù là vế trước hay vế sau thì chuyện cũng đã đành, Lee Sanghyeok đã ngủ quên từ sáng đến tận chiều tối tại phòng học.

Mặt trời đã lặn, phòng học cũng chẳng được bật đèn. Với đôi mắt cận của mình, Lee Sanghyeok chậm chạp tiến đến cửa phòng học.

Thức giấc trong phòng học vào lúc trời tối thật sự đem lại cho Lee Sanghyeok một cảm giác gì đó kỳ lạ. Không hiểu tại sao mình lại ngủ quên trong phòng học và những gì đang diễn ra tại đây. Tất cả bàn học trong lớp đều được che phủ bởi một lớp vải trắng, mỏng có thể nhìn từ trong ra ngoài, phòng cũng không bật đèn nhưng cửa sổ phía ngoài vẫn mở. Từng cơn gió lạnh lùa vào trong cùng không khí quái lạ có sẵn từ trước khiến Lee Sanghyeok cảm thấy bất an thêm vài phần.

Lee Sanghyeok biết mình phải rời khỏi đây trước khi bảo vệ đến kiểm tra. Nhưng anh đã chậm một bước, bóng dáng ai đó trên hành lang đang tiến lại gần. Bỗng, tay anh bị nắm lấy kéo cả người ngồi xuống trốn dưới bàn.

"!?"

"Suỵt."

Tiếng bước chân lớn dần, không nhanh không chậm cửa phòng được mở ra, một người mặc áo choàng dài che khuất đôi chân, đầu đội mũ gắn liền với áo che cả khuôn mặt. Người nọ chỉ đi vòng quanh phòng rồi rời đi.

"..."

"May thật."

Những tiếng thở phào cùng tiếng nói nho nhỏ vang lên bên tai Lee Sanghyeok. Bấy giờ anh mới nhận ra phòng học không chỉ có mỗi mình anh mà còn có sáu người khác đang trốn dưới bàn học như anh.

"Phải giải quyết tên đó đã."

"Ji- Chovy."

"Đây."

Lee Sanghyeok không hiểu nhưng anh không thể hỏi bất cứ thứ gì hay là nghĩ đến chuyện rời đi.

Tình huống ngày càng tệ khi người mặc áo choàng ban nãy quay lại. Lần này có vẻ là vừa đi vừa kiểm tra lần cuối nên tốc độ của người nọ rất chậm.

Phòng học khá rộng nhưng chỉ có một cửa ra vào và nó cũng là mấu chốt của vấn đề. Lee Sanghyeok chắc chắn anh đã nhìn thấy một cánh cửa khác xuất hiện ở cuối phòng, nhưng như đã nói ở trên thì chả phải nó đáng lẽ chỉ là một bức tường trống thôi sao?

Lee Sanghyeok cảm thấy có chút chóng mặt, mọi thứ trước mắt đang quay cuồng. Trong giây phút anh sắp ngất đi, anh nhìn thấy người mặc áo choàng dài khi nãy bị người nào đó đánh gục...

Reng reng reng.

Lee Sanghyeok giật mình thức giấc lần nữa. Lần này là ở phòng ngủ.

Bảy giờ ba mươi.

Chưa muộn lắm nếu như hôm nay là chủ nhật. Nhưng cuộc đời đâu nhẹ nhàng đến vậy, hôm nay là thứ sáu, là ngày đầu tiên nhập học trường mới.

Lee Sanghyeok chẳng còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị và đến trường. Nhưng anh không vội.

Đằng nào cũng trễ rồi thì cứ từ từ thôi.

Tám giờ mười hai.

Lee Sanghyeok đến lớp. Thật may là giáo viên chưa vào. Lee Sanghyeok chọn ngồi chỗ bàn trống cuối lớp, anh bị cận nhưng cũng không đến nỗi không thấy gì khi nhìn bảng từ bàn cuối. Kể ra thì lúc lên lớp sáu đến giờ Lee Sanghyeok vẫn luôn ngồi bàn cuối trong mọi lớp học.

Năm nay Lee Sanghyeok học lớp 10C3. Mọi thứ sẽ rất bình thường trừ việc Lee Sanghyeok đã 18 tuổi. Nghĩ đến có chút tiếc nuối, đáng lẽ ra năm nay anh đã học lớp mười hai và chuẩn bị đứng trước ngưỡng cửa đại học. Nhưng vì biến cố gia đình nên Lee Sanghyeok học muộn tận hai năm. Tất nhiên Lee Sanghyeok có đủ điều kiện để học vượt lớp nhưng anh không muốn từ bỏ bất cứ kỳ nghỉ hè nào khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nên thôi vậy, đối với anh việc học chung với các bạn học nhỏ tuổi hơn mình cũng không tệ.

"Chúng ta bắt đầu điểm danh nhé."

[...]

"Jeong Jihoon."

"Có."

Jeong Jihoon à? Hình như anh từng nghe ở đâu rồi thì phải. Nghe ở đâu rồi nhỉ...? Jeong Jihoon, Jihoon, Jihoon, Ji-

"Lee Sanghyeok."

"Dạ có."

[...]

"Vậy đủ nhé. Lớp chúng ta sẽ có 24 thành viên với những cá tính, đặc điểm riêng biệt, thầy mong các em không vì sự khác biệt này mà cô lập hay bắt nạt nhau. Mong rằng các em sẽ có những năm học đầy thú vị và vui vẻ tại ngôi trường mới của mình - trường Legends."

"Các em truyền xuống giúp thầy. Giấy đăng ký ở ký túc xá của trường, bạn nào đăng ký điền đầy đủ thông tin, nộp lại cho thầy vào ngày mai tại văn phòng và nhận chìa khóa. Ngày đầu tiên nhập học chỉ có vậy các em có thể về chuẩn bị cho buổi học đầu tiên vào thứ hai tuần sau."

Ký túc xá khu A, B, C trường Legends đều là phòng đôi, ngoài trừ khu D có khoảng 40 phòng đơn nhưng chỉ dành riêng cho học sinh khối 12 của trường. Điều này thật tệ đối với những người quen sống một mình như Lee Sanghyeok và sẽ thật sự rất tệ khi nhà người đó cách xa trường hơn bốn mươi phút đi xe.

Sự thật luôn mất lòng và bạn chẳng thể làm gì ngoài cách chấp nhận nó.

Ngày nhận phòng ký túc xá, Lee Sanghyeok thầm cầu nguyện bản thân không dính phải người bạn cùng phòng ất ơ nào đó hay vi phạm nội quy.

Cạch.

"Xin chào."

Không có tiếng đáp lại.

"Xin chào... vẫn chưa tới à?"

Bây giờ mới hơn bảy giờ hai mươi vài phút. Có lẽ bạn cùng phòng của anh vẫn đang ở nhà và chưa thức dậy cũng nên. Lee Sanghyeok đến sớm vì muốn biết bạn cùng phòng là ai nhưng có vẻ hơi sớm quá thì phải, bù lại anh có khoảng thời gian riêng tư để sắp xếp đồ và nghỉ ngơi.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Lee Sanghyeok không khỏi tò mò về người bạn cùng phòng sẽ sống cùng mình trong ba năm cấp ba. Anh quay sang nhìn phía cửa ra vào.

Cạch.

Một cậu trai trẻ kéo vali bước vào. Lee Sanghyeok thề nếu cậu bạn này không cao hơn mét tám thì anh đã tưởng cậu còn học cấp hai luôn ấy. Mặt không hẳn trẻ con nhưng cứ nhìn đến hai má bư khiến anh không khỏi muốn lao đến nhéo vài cái.

"Chào ạ."

"À chào."

"Em là Jeong Jihoon, rất vui được làm quen với đàn anh."

Đàn anh? Ý cậu là nhìn tôi già?

"Tôi chỉ lớn tuổi hơn cậu thôi, chúng ta vẫn là bạn cùng lớp."

"Vâng, em biết."

"Vậy thì đừng gọi là đàn anh."

"... Em biết rồi."

Lee Sanghyeok quay lại với công việc xếp đồ đạc của mình. Bên phía Jeong Jihoon cũng chẳng rảnh rỗi với đóng hành lý của bản thân.

Cứ thế đến mười một giờ mười lăm, giờ ăn trưa.

"Anh không đi ăn trưa ạ?"

"Không, tôi muốn ngủ một chút."

Jeong Jihoon ậm ừ rồi rời đi ngay sau đó trả lại không gian yên tĩnh cho anh.

"Ê lạc đà tao thề với mày, tao chắc chắn trăm phần trăm tao từng gặp Jihoon rồi."

"Sao mày lại chắc chắn? Nếu là vậy thì mày đã gặp em ấy ở đâu? Khi nào?"

"Tao biết thì tao cần gì phải gọi hỏi mày."

"Nhưng tao cũng có biết đâu. Sao mày không hỏi thẳng là 'anh với em từng gặp nhau chưa' đi?"

"Tao không biết... phải bắt chuyện như thế nào."

"... Bố mày chịu."

Jeong Jihoon đang ngồi chờ đám bạn giờ cao su của mình đến. Tình bạn của Jeong Jihoon với đám bạn kéo dài chục năm chứ không ý gì. Cậu đủ hiểu tụi nó chuẩn bị lâu đến chừng nào vì thế cậu luôn đi sát giờ để trừ hao thời gian chờ đợi, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Jeong Jihoon vẫn phải đợi hơn bốn mươi phút.

"Sao không ngủ ở ký túc xá luôn đi." Jeong Jihoon khó chịu lên tiếng.

"Wooje với Hyeonjun chưa tới mà."

"Thằng này không phải Hyeonjun à?" Cậu chỉ tay vào cậu bạn ngồi đối diện.

"Ý tao là Moon Hyeonjun."

Hơn hai mươi phút trôi qua. Cuối cùng trong giây phút Jeong Jihoon gần như tuyệt vọng vì chờ đợi. Moon Hyeonjun và Choi Wooje đã đến.

"Đến trễ quá đấy anh bạn."

"Minhyung, tao không đi một mình."

"Sao lại đến trễ?" Ryu Minseok ép Choi Wooje ngồi xuống ghế tra hỏi.

"Em đi mua hot choco."

Choi Wooje vẫn còn nhỏ, không được đánh em ấy.

Choi Wooje nhỏ hơn cả nhóm một tuổi. Ba mẹ Choi Wooje đã sửa đổi năm sinh trên giấy khai sinh của Wooje lùi về một năm. Vì Choi Hyeonjun là anh họ của Choi Wooje và cả hai lệch nhau chỉ một tuổi, để cả hai học chung nên ba mẹ hai bên đã quyết định sửa đổi tuổi của Wooje. Đó cũng là lý do vì sao Choi Wooje có tính cách vô tư, trẻ con hơn so với các thành viên trong nhóm.

Mọi người trong nhóm đều chiều Choi Wooje, đặc biệt là cậu bạn họ Moon tên Hyeonjun. Cũng vì được chiều từ nhỏ nên Choi Wooje có tính muốn gì được đó. Chẳng hạn như hôm nay, Moon Hyeonjun bảo đáng lẽ cả hai đến đã cùng lúc với những người còn lại, nhưng vì trời lạnh Wooje muốn uống hot choco nên cả hai đành tách nhóm đi riêng dẫn đến việc đến sau.

"Ê Jihoon, mày chung phòng với ai vậy." Choi Hyeonjun hỏi.

"Mày có đi học không mà hỏi?"

"Tao sẽ chuyển vô vào tuần tới."

"Thì sao?"

"Còn sao nữa? Tất nhiên tao phải kiếm bạn cùng phòng chứ sao."

"Tao ở chung với bạn cùng phòng lớn tuổi hơn tao."

"Anh Sanghyeok hả?" Lee Minhyung từ đâu nhảy vào cuộc trò chuyện.

"Ừ, sao mày biết?"

"Chú tao mà họ hàng xa nên cũng không thân lắm."

Lee Minhyung mới biết Lee Sanghyeok chừng hai năm sau khi học chung lớp lúc cấp hai. Ban đầu sau khi biết anh là chú mình Lee Minhyung cũng tìm cách mọi cách tiếp cận Lee Sanghyeok. Nhưng khổ nỗi tính cách Lee Sanghyeok vốn trầm lặng, ít nói từ nhỏ. Bù lại anh học giỏi, nghệ thuật cũng giỏi, chơi game cũng giỏi nốt luôn. Vì đó, Lee Minhyung nhìn nhận và đánh giá Lee Sanghyeok qua các năm cấp hai là một người hoàn hảo mọi mặt dù không có bạn đồng hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro