Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Bán đứng linh hồn

Trợ lý Ha dập đầu ình ình vang vọng cả phòng họp. Khi gã ngẩng đầu lại lần nữa thì cả người đều cảm thấy hoảng hốt, đầu choáng mắt hoa như bị tiền đình, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi gã nhìn về phía Lee Sanghyeok lại không thấy rõ mặt mũi của y, cứ như có một tần sương mờ che đi dung mạo khiến y vô cùng thần bí.

Trợ lý Ha nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào gã cũng không biết, nhìn qua Ahn Changwoo gã cũng quên những lời vừa nói khi nãy, mà lặp lại lần nữa.

"Phòng tôi đã đặt sẵn rồi, tối anh cứ mang người đến. Tôi cảnh cáo anh nếu dám có tư tâm gì thì..."

Gã không nói hết câu mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt 10 phần uy hiếp chíu chíu bắn vào người Ahn Changwoo, sau đó xoay lưng ra khỏi phòng họp mà không biết nét sợ hãi trên khuôn mặt Ahn Changwoo không phải do gã uy hiếp mà chính là do sự việc xảy ra ban nãy.

Trợ lý Ha không biết răng đã gãy răng vài cái, miệng thì đầy máu, trán cũng sưng vì đang tươm máu cứ thế mà đi trên hành lang. Những người đi ngang qua trợ lý Ha cứ như không thấy thảm trạng của gã cứ vậy chào hỏi rồi đi ngang qua rất bình thường.

Chỉ đến khi trợ lý Ha bước vào WC, thấy trước gương là cái mặt của gã sưng như đầu heo, trán cũng tụ máu một bệt, môi dập sưng vù răng gãy đến vài cái thì dây thán kinh cảm giác của gã mới online.

Theo sự đau đớn chính là cảm giác sợ hãi tột bậc, gã không nhớ bản thân té khi nào mà khuôn mặt thảm đến vậy. Gã lại nghĩ đến cái chết kinh dị tối qua của Cha Taehyun mà cả người run lên, lưng nhanh chóng ướt mồ hôi, cũng không kịp rửa máu trên mặt mà vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Park Chulmin.

Chuyện của trợ lý Ha thế nào Ahn Changwoo không rảnh để quan tâm. Vì bây giờ gã chỉ tò mò khi nãy trợ lý Ha bị cái gì. Nhưng lời chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng Lee Sanghyeok.

"Còn chưa định nói sự thật cho tôi sao?"

"A!!!" Ahn Changwoo vừa nghe đã hiểu Lee Sanghyeok đang nói về chuyện gì, nhưng gã không dám nói ra, ánh mắt liền né tránh, giả ngu mà nói: "Ông chủ nhỏ, cậu nói gì tôi không hiểu."

Lee Sanghyeok nghe gã nói cũng không nói nữa, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ahn Changwoo rồi ngáp một cái, đứng dậy rời đi.

Ahn Changwoo không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng dáng Lee Sanghyeok, gã cảm thấy ánh mắt của y như hoả nhãn kim tinh có thể nhìn thấu tất cả, khiến gã chột dạ không thôi.

Trong phòng họp điều hoà vẫn chạy đều đều, cả người Ahn Changwoo lại ướt nhẹp mồ hôi. Gã thầm nghĩ, chỉ cần gã kín miệng không nói thì Lee Sanghyeok sẽ không biết. Hơn nữa…

Hơn nữa, giờ đã có Hiệp hội thiên sư nhúng tay vào, không có Lee Sanghyeok thì cũng có người giải quyết chuyện này. Gã nói hay không cũng có gì khác nhau. Hiện tại gã lo không phải là câu Lee Sanghyeok hỏi, mà lo chính là tập tài liệu đang nằm trên bàn kia.

Mấy ngày trước, trợ lý Ha đã gọi gã lên văn phòng mà trắng trợn nói Park tổng coi trọng Han Sohee và cho gã mấy ngày để làm công tác tư tưởng cho Han Sohee, sau đó nói gã chờ ngày trợ lý Ha thông báo mà đưa cô ta đến.

Ahn Changwoo trước đây dưới trướng Cha Taehyun bị chèn ép mấy năm, nay đã là người quản lí chính thức, chính là đã đến nhờ Park Chulmin chiếu cố. Nếu lúc đó gã không phát hiện Han Sohee tư chất hơn người thì cũng không đến thoả hiệp với Park Chulmin.

Bấy giờ, đối với Ahn Changwoo, Han Sohee có thể nói là quả bom hẹn giờ. Tùy thời có thể đem gã nổ đến thịt nát xương tan, sao gã dám đến gặp cô ta để nói chủ ý.

Lee Sanghyeok khi ra khỏi phòng họp thì tìm được phòng nghỉ của Han Sohee.

Cô ta bên trong đang ngồi trước bàn trang điểm, chiếc gương phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, nhất là đôi mắt có thể hút linh hồn của bất kì ai.

Cửa mở ra một người bước vào, Han Sohee cũng không có xoay lại vì cô ta biết người bước vào là ai.

Lee Sanghyeok vào phòng nghỉ người khác mà như thánh thượng đi dạo ngự hoa viên, rất tỉnh mà đến sofa ngồi xuống cả người đều nhũn ra muốn dán hết lên đó.

"Gã vẫn không dám nói ra đúng không?" Han Sohee vừa cầm bút kẻ chân mày họa lại hàng chân mày của bản thân, câu hỏi đều là châm chọc, khinh thường.

Cô ta nói đến không ai khác chính là Ahn Changwoo.

Gã chính là một kẻ hèn nhát, nhưng lòng tham lại rất lớn.

Lee Sanghyeok nghe nhưng không có trả lời Han Sohee. Y nhìn ra được thái độ của Ahn Changwoo, vì khi nghe y nói có Hiệp hội thiên sư nhúng tay vào thì thái độ của gã cũng chuyển biến không ít.

Lúc trước Lee Sanghyeok chính là cọng rơm duy nhất có thể cứu mạng gã, nhưng hiện tại Ahn Changwoo thấy được có cọng rơm khác mạnh mẽ hơn xuất hiện thì gã đương nhiên chả cần cọng rơm là Lee Sanghyeok làm gì.

Cái này Lee Sanghyeok cũng không để trong lòng. Vì sinh tử có mệnh, phú quý tại trời. Có người muốn tìm đường chết, y cũng không rảnh rang mà đi cản.

Nếu lúc trước không phải tại lão quỷ nhà y kêu đói, y cũng chả hơi sức đâu mà lo cái chuyện ruồi này .

Han Sohee cười lạnh một tiếng.

“Thật sự nhìn không ra, gã có gì mà cậu lại ra tay giúp đỡ." Han Sohee buông bút kẻ mày lại chuyển qua cây son, son son họa họa sau đó lại cảm thấy vừa lòng với dung mạo diễm lệ của chính mình.

Lee Sanghyeok không trả lời, cô cũng không thấy bất ngờ, nhìn qua gương cô thấy bộ dáng Lee Sanghyeok như đã ngủ say. Nhưng cô biết y vẫn nghe cô nói, nên liền nói tiếp.

"Tôi đã nghĩ kĩ rồi, kỳ thật chúng ta hợp tác cũng khá được, cậu trực tiếp giúp tôi giết kẻ kia, thù được báo thì oán khí của tôi sẽ đưa hết cho cậu."

"Kẻ kia" bên người có đồ bảo hộ, cô không thể đến gần, kế hoạch của cô chính là từng bước từ một nghệ sĩ nhỏ sau đó tiếp xúc từng kẻ thù mà lấy mạng chúng sau đó tập hợp năng lực mà tiếp xúc "kẻ kia".

Chỉ là tính toán hoàn hảo nhưng cô vẫn không thể tiếp cận "kẻ kia" được.

Bất quá…

Han Sohee lại nhìn Lee Sanghyeok liếc mắt một cái.

Hôm qua cô đã được Lee Sanghyeok thị phạm cho một trận, nên rõ ràng thực lực của y. Cô làm không được thì Lee Sanghyeok và người đàn ông thần bí bên cạnh y nhất định sẽ làm được.

Đó chính là biện pháp tốt nhất.

Han Sohee xoay người nhìn Lee Sanghyeok nói: “Khi nãy ở phòng họp tôi cũng nghe rồi, "kẻ kia" tối nay sẽ đến tìm tôi, đây là một cơ hội tốt nhất..."

Cô lại hạ âm giọng, mang theo chút dụ dỗ: "Cậu chỉ cần giúp tôi giết "kẻ kia", thì tôi sẽ đem tất cả oán khí cho cậu. Thế nào?"

"Bao gồm cả linh hồn của cô sao?" Lee Sanghyeok đột nhiên mở mắt, cặp mắt hoa đào tỉnh táo không có nửa điểm buồn ngủ, trong trẻo như tấm gương, phảng phất như muốn xuyên thấu linh hồn Han Sohee.

Han Sohee trả lời không được, cô đã sớm bán linh hồn của mình, nên căn bản linh hồn của cô hiện tại không phải do cô làm chủ.

Lee Sanghyeok trở mình, lại nhắm lại mắt, giống như cái gì cũng chưa phát sinh. Phòng nghỉ lại một lần nữa lâm vào trạng thái im lặng.

Thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên.

Han Sohee ánh mắt trầm trầm, thật sâu mà nhìn Lee Sanghyeok một cái sau, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra khe hở thì đã bị người khác hung hăng đẩy vào, Han Sohee không kịp phòng bị mà lui vài bước, một thành kiếm gỗ đào thừa lúc hướng ngực của cô đâm đến.

Han Sohee ngẩng đầu, nhìn đến kẻ đang đứng tránh sau lưng của người nam nhân áo dài, không ai khác chính là Ahn Changwoo.

Han Sohee một chút cũng không kinh ngạc. Cô biết rõ Ahn Changwoo là người thế nào, gã trước nay là người nhát gan yếu đuối, chỉ biết bo bo giữ mình, tình huống hiện tại gã đương nhiên sẽ nói ra sự dị thường của cô cho tên thiên sư đó.

Đại khái Ahn Changwoo cảm thấy nam nhân áo dài có thể giết Han Sohee. Lúc đó, nguy hiểm sẽ biến mất, gã không cần sống trong nươm nướp lo sợ nữa.

Kiếm gỗ đào lần thứ 2 hướng thẳng đến ngực Han Sohee mà đâm, cô nhìn rõ tất cả, nhìn rõ được tia tàn nhẫn trong mắt của Ahn Changwoo.

Cũng tốt, xem như gã đã có sự lựa chọn của mình. Han Sohee mặt mày đều lộ ra vẻ châm chọc. Quả thật dù ngươi nhát gan hay yếu đuối đến đâu, chỉ cần chạm đến lợi ích thì so với người khác còn tàn nhẫn hơn.

Han Sohee bắt đầu chuyển lực, muốn dùng chính thân mình mà cản kiếm gỗ đào, dù biết sẽ mang đến thương tổn.

Nhưng cô không nghĩ đến, kiếm gỗ đào của gã thiên sư áo dài lại không gây vết thương nào cả. Nếu là con người thì kiếm gỗ đào chính là kiếm cùn khi chạm vào chỉ đau đớn ngoài da, có khi còn không tạo nên vết thương.

Nhưng nó lại là khắc tinh của những thứ âm tà.

Han Sohee rất nhanh phản ứng lại, kiếm gỗ đào là thật nhưng không tạo vết thương cho cô. Không phải nó vô tác dụng mà có thể nguyên nhân do Lee Sanghyeok đã ra tay.

Ánh mắt cô khẽ chuyển tròng mắt nhanh chóng ầng ậc nước, mí mắt đỏ hoe. Giọng khẽ run.

"Đại sư, ngài đây là có ý gì?" Han Sohee che lấy chỗ bị kiếm gỗ đào đâm, nhướn mày nhìn về phía nam nhân áo dài, mắt đen lưu chuyển, mị ý tràn trề. Ánh mắt của cô ta giống như mang theo điện, nam nhân áo dài bị điện tình của Han Sohee giật cho hoảng hốt.

Hơn nữa Han Sohee không bị kiếm gỗ đào gây thương tích,nam nhân áo dài liền xác định Han Sohee là người, nên nhanh chóng thu lại kiếm gỗ đào, trong giọng còn mang chút thương tiếc.

"Ta thấy phòng nghỉ âm khí ngút trời nên nghĩ "thứ kia" đang trốn ở đây. Bất quá cô cứ yên tâm, ta vừa mới đuổi đi rồi."

Có thể giải thích đến đến mặt trơ mày dạn như vậy quả thật gã cũng là người rất có bản lĩnh chém gió thành bão. Han Sohee đầu tiên là lộ ra bộ dáng sợ hãi thất kinh cố tình nhích một bước muốn nép vào lòng của gã, đôi mắt xinh đẹp đầy sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.

"Vậy đại sư, ngài phải bảo vệ tôi nha."

Bàn tay của gã không tiện giác mà bò lên vai Han Sohee, mũi hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô, khiến tinh thần gã nhộn nhạo. Rất hào khí mà nói.

"Yên tâm, bắt yêu diệt quỷ là thiên chức của ta. Sẽ không để cô xảy ra vấn đều gì."

Han Sohee thẹn thùng mà cúi đầu cười cười, "Vậy phiền toái ngài rồi."

Thanh âm mềm mại, nhưng trong ánh mắt đều là âm trầm lạnh lẽo. Gã nam nhân áo dài làm bộ làm tịch một hồi thì cũng rời đi, trước đó còn nhả lại một câu trấn an Han Sohee, "Thứ đó đã bị ta đuổi đi khỏi phòng này, cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."

Nếu không phải gã còn nhiệm vụ phải làm thì không chừng gã đã vào đây mà trong chuyện với Han Sohee thêm vài câu rồi. Han Sohee đứng ngoài cửa mỉm cười tiễn khách, khi ánh mắt đảo đến Ahn Changwoo thì không khác gì nhìn một cái xác chết.

Ahn Changwoo chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, gã không thể tin được nam nhân áo dài lại không thể gây ra chút gì thương tổn với Han Sohee. Nếu như vậy thì không khác gì phán gã tử hình, gã biết Han Sohee nhất định đã nhận ra, thậm chí có thể người tiếp theo sau Cha Taehyun chính là gã đây.

Hiện tại cả người Ahn Changwoo như là chim cút mắc mưa, thở cũng không dám thở mạnh.

Đến khi cửa phòng đóng lại, tầm mắt của Han Sohee bị ngăn cách, Ahn Changwoo mới dám thở lấy một hơi.

Cũng là khi cửa phòng đóng lại, trong ánh mắt nam nhân áo dài khi nãy còn si mê với Han Sohee đã biến mất hầu như không còn, gã nhìn về phía người nam nhân trẻ hơn đứng bên cạnh, ngữ khí tràn đầy cũng kính: "Sư huynh m, thứ lỗi ta tài hèn sức mọn, vẫn chưa nhìn ra dị thường của Han Sohee."

Mọi người cứ nghĩ vị thanh niên trẻ tuổi đi theo nam nhân áo dài là đồ đệ, nhưng thật ra là ngược lại, thanh niên đó là sư huynh của người nam nhân áo dài kia.

Thanh niên trẻ tuổi: "Xác thật không có dị thường."

Nam nhân áo dài lại nói: "Một khi đã như vậy, Han Sohee hẳn là không có vấn đề."

Thanh niên trẻ tuổi liền gọi Ahn Changwoo lại gàn mà hỏi cặn kẽ hơn chuyện của Han Sohee.

Ahn Changwoo khi nãy thấy Han Sohee lông tóc vô thương cũng đã cân nhắc bên lợi bên hại, gã biết hai kẻ này không bằng Lee Sanghyeok, nên khi kể lại thì cũng không tỉ mỉ.

Bất quá, nam nhân áo dài cùng thanh niên trẻ tuổi cũng không hỏi quá nhiều, họ chỉ nhìn Ahn Changwoo một cái sau đó xoay lưng cùng rời đi.

Cả hai người đi dạo một vòng hết toà nhà S, sau đó liền rời đi.

Ahn Changwoo theo sau họ, nhìn rõ từng cái, hai người này không đến bắt quỷ mà giống như đi tham quan mà thôi.

Họ tham quan xong rồi thì rời đi, thì ra đây là nguyên do lúc trong phòng họp Heo Junho như chó điên dựa mà vừa cười vừa rú, hai người họ cũng không điều tra.

Càng nghĩ Ahn Changwoo càng cảm thấy hối hận tột độ gã đúng là thằng ngu thiển cận, khi cao nhân ở bên cạnh mà gã lại muốn dựa hơi kẻ khác.
Ahn Changwoo nghĩ nghĩ, quyết định vẫn mặt dày đi tìm Lee Sanghyeok đầu thú để xin khoan hồng.

Gã đã múa lửa như vậy trước mặt Han Sohee bây giờ người có thể cứu mạng gã chỉ có thể là Lee Sanghyeok mà thôi. Vừa nghĩ xong thì gã lập tức ba chân bốn cẳng ầm ầm mà chạy xuống gara lái xe đến cửa hàng nhang đèn mà tìm Lee Sanghyeok.

Cùng lúc đó người nam nhân áo dài đang lái xe xoay đầu qua nhìn thanh niên trẻ tuổi bên ghế phụ lái nói: "Sư huynh, ta thấy "thứ" lần này không đơn giản."

Thanh niên trẻ tuổi đang ngồi mân mê khối ngọc thạch hơi phát ra ánh sáng, nghe người bên cạnh nói thì chỉ khẽ cười cười.

"Càng không đơn giản thì càng tốt chứ sao!"

Càng lợi hại, thì kết quả thu được mới càng mỹ vị.

Nam nhân áo dài nghe vậy cũng hiểu ý, nhưng gã vẫn cảm thấy có gì nó không ổn, giống như mất đi khống chế, nhưng nhìn đến vị sư huynh ngồi bên cạnh bộ dáng thản thơi điềm nhiên lại tự cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Nếu có chuyện ngoài ý muốn. Gã cùng sư huynh không giải quyết được, không phải còn sư phụ hay sao.

Giữa trưa nắng quả thật rát da rát thịt, cửa hàng nhang đèn nằm trong sâu trong hẻm nhỏ quanh năm cũng không mấy ngày thấy được ánh nắng, thậm chí có thể nói khỏi cần mua máy lạnh cũng mát mẻ vô cùng.

Lee Sanghyeok từ S Entertainment trở lại trong tiệm, cả người liền nhũn ra như cái bánh mèo trên ghế nằm trong quầy, lười đến độ cơm cũng không muốn mua.

Jeong Jihoon ngồi bên cạnh xem tiểu thuyết trên điện thoại lâu lâu lại xoay sang nhìn cậu vợ, cuối cùng bất đắc dĩ mà phải đứng dậy đi ra phòng bếp phía sau

Theo sau một loạt tiếng leng keng chính là mùi hương thơm nức mũi của mì cà chua trứng, Lee Sanghyeok nằm nhớt thây cũng không chịu nổi mà mở to mắt ra thì thấy ông chồng quỷ đang đứng trước mặt nhìn xuống.

"Muốn ta đút cho em không?"

Lee Sanghyeok nghe xong cũng nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó cảm thấy có hơi mắc cỡ nên thôi mà ngồi dậy, mà tiếp lấy tô mì bắt đầu cầm đũa ăn.

Từ lúc ký hôn khế cùng lão quỷ, trừ bỏ những lúc phải ra ngoài tìm oán khí cho lão quỷ dùng bữa thì cũng chả phải làm gì thêm. Sinh hoạt của cậu đều do lão quỷ phụ trách. Nấu cơm, giặt quần áo, dọn hàng quán, có khi cậu không muốn động tay lão quỷ còn có thể vừa thổi vừa đút cho cậu ăn... Quả thật có lão quỷ, y cảm thấy bản thân quá lời, đỡ phải tốn tiền thuê người giúp việc.

Nhưng ngẫm lại, cũng cảm thấy có chút cấn cấn, nhưng mà thôi y cũng chả nghĩ ra cấn chỗ nào nên cho qua.

Ăn xong xuôi no nê phè phỡn, tâm trạng của Lee Sanghyeok cũng tốt hơn, liền vung tay nạp vào tài khoản đọc truyện của lão quỷ... 3 đồng.

Jeong Jihoon cúi đầu nhìn thoáng qua tài khoản thêm 3 đồng rồi nhìn cậu vợ bộ mặt như "ái phi, không cần đa lễ", liền trực tiếp ngậm miệng.

3 đồng... hào phóng ghia!!!

Jeong Jihoon im lặng mà đem bát đũa dơ vào tẩy rửa, sau đó bước ra thì thấy cậu vợ lại lần nữa ngáy như heo. Hắn cũng quá quen rồi, nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là trong thinh lặng một cái mền mỏng nhẹ nhàng phủ lên người Lee Sanghyeok.

Trên ghế Lee Sanghyeok trở mình, ngọ ngậy một chút sau đó lại ngủ tiếp. Khi trời sắp tối, cuối cùng cũng có một nhân vật nhẵn mặt mò tới tiệm.

Ahn Changwoo đứng trước cửa do dự một hồi, môi cũng giật giật đang tìm lời để giải thích chuyện ban sáng. Gã không biết Lee Sanghyeok có biết chuyện gã lúc đó xoay đầu nhờ hai người kia hay không, chỉ cần Lee Sanghyeok chưa biết gã liền coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cắn chặt răng, Ahn Changwoo bước chán vào trong tiệm. Khi vừa bước vào, gã không nhịn được mà rùng mình một cái, nhiệt độ trong này sao lại thấp như vậy, rồi còn giấy tiền vòng hoa các loại, dù đèn sáng vẫn thấy âm u lạnh lẽo lạ thường.

Không những thế, gã còn cảm thấy một đạo tầm mắt nhìn mình nên không nhịn được mà xoay đầu nhìn về hai hình nhân giấy đang đứng ngoài cửa.

Đại khái là tự nhát?

Ahn Changwoo ở trong lòng cùng chính mình nói, sau đó bước đến gần quầy mà nhìn vào. Quả thật, như ngày đầu đến đây Lee Sanghyeok đang nằm trên ghế ngang bên trong mà ngủ.

Gã cũng không dám làm phiền mà im lặng khẽ bước qua một bên lấy ghế mà ngồi, hơn 30 phút sau cuối cùng cũng gã cũng đợi được bệ hạ tỉnh giấc. Ahn Changwoo cẩn thận mà nhướn cổ khẽ gọi.

"Ông chủ nhỏ... "

"Ông chủ nhỏ...."

Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng ngồi dậy mà nhìn về phía Ahn Changwoo, âm thanh vừa ngủ dậy: "Là ngươi sao?"

Ahn Changwoo khô cằn mà cười vì nhận ra sự xưng hô có chút thay đổi, đôi tay khẩn trương mà chà xát trên quần áo.

"Ông chủ nhỏ... Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi tới đây là muốn cùng cậu nói rõ mọi chuyện."

Quả thật gã không còn biện pháp gì, cái Hiệp hội thiên sư kia rõ ràng chả giúp ích được gì, chỉ có Lee Sanghyeok có thể giúp gã mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro