Chương 7: Đừng mong sống tốt
Han Sohee chưa bao giờ gặp một đối tác mặt trơ mày dạn không chút đáng tin như vậy, chính thằng chả đưa ra vấn đề giao dịch cũng chính thằng chả không có kế hoạch. Do đánh không lại nếu không bây giờ Han Sohee đã muốn hoá hình mà lao đến cào toét mặt y ra.
Đôi mắt đen nhánh của Han Sohee nhanh chóng mà hiện đầy ác ý. Nhưng giây tiếp theo đã có một luồng điện chạy dọc khắp người cô, tuy không tạo thương tổn nhưng rõ ràng chính là cảnh cáo.
Han Sohee vội vàng nhìn về phía nam nhân đứng bên cạnh Lee Sanghyeok, hiện tại hắn đang rũ mắt nhìn y, ánh mắt chuyên chú dường như trên thế giới này chỉ có Lee Sanghyeok mà thôi.
Nếu không phải cảm giác bị giật quá chân thật, cô còn hoài nghi chuyện khi nãy chỉ là mơ. Khẽ cúi đầu, trong lòng Han Sohee không dám có chút tâm tư nào khác, cô xem như nhìn rõ, Lee Sanghyeok muốn giết cô không khác gì đắp mền ngủ, nếu y không muốn ra tay thì nam nhân thần bí bên cạnh cũng có thể làm cô hôi phi yên diệt.
Người nam nhân này sâu không lường được, cô cũng không nhìn ra được hắn là người hay quỷ. Nếu đối phương thực lực cường đại như vậy, chọn hợp tác với họ cũng xem như cho bản thân một lối đi, chỉ là cô còn phải xem họ rốt cuộc muốn cái gì.
Han Sohee đứng suy nghĩ thì Lee Sanghyeok cùng Jeong Jihoon đã rời đi. Hai người đi càng lúc càng xa, nhưng Han Sohee vẫn có thể nghe đến rõ ràng những gì họ đang nói.
Lee Sanghyeok đánh ngáp một cái, "Lão quỷ, em không đi nổi nữa, anh cõng em về đi."
Câu hỏi nhưng không hề có ý để đối phương trả lời, Lee Sanghyeok đã nhích đến lồng ngực của ông chồng quỷ mà dựa vào, bộ dáng vô cùng tín nhiệm ông chồng, vì y biết Jeong Jihoon sẽ đỡ được mình.
Mà quả thật như vậy, Jeong Jihoon nhanh chóng đỡ lấy cậu vợ, nhưng hắn không cõng y mà trực tiếp bồng ngang Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok được Jeong Jihoon ẵm thì ngọ nguậy trong ngực hắn vài cái tìm vị trí thoải mái mà nói: "Em nói anh cõng chứ không phải ẵm..."
Giọng nói nhão nhoét đầy buồn ngủ, thanh âm dính nùi lại vào nhau không nghe rõ được vài từ. Nhưng Jeong Jihoon rất hợp tình hợp lí mà nói: "Tiểu thuyết đều như vậy mà."
Lee Sanghyeok: "..." Đờ mờ tiểu thuyết.
Môi y giật giật muốn khẩu nghiệp nhưng lại lười nên thôi, mặt liền cọ cọ vào ngực Jeong Jihoon, chưa đầy 1 phút đã ngủ say. Jeong Jihoon tay bồng cậu vợ, chân cũng nhẹ nhàng mà bước.
-
Sáng sớm hôm sau.
Một tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi, khiến Lee Sanghyeok đang ngủ say cực kì khó chịu mà nhíu mi trở mình, lẩm bẩm nói: "Lão quỷ, nghe điện thoại đêee!"
Sau câu nhựa nhựa của y, thì cái điện thoại nằm ở đầu giường liền lơ lửng bay trên không trung, sau đó tự động áp vào bên tai của Lee Sanghyeok.
Giọng nói run rẩy không giấu được sự sợ hãi cùa Ahn Changwoo truyền ra từ loa.
"Ông ... Ông chủ nhỏ. Chết rồi... chết... chết rồi!!!"
Lee Sanghyeok đang lười biếng ưỡn ẹo trên giường nghe gã nói thì chân mày liền nhăn lại thành một cục, giọng cũng không còn chút gì buồn ngủ.
"Cảm ơn, tôi vẫn còn sống!"
Giọng nói khó chịu gắt ngủ không có chút kiên nhẫn này xuyên qua loa đập thẳng vào lỗ tai Ahn Changwoo khiến gã cảm thấy một trận thanh tỉnh, cứ như sương mù nháy mắt tan đi, cả người gã cũng bình tĩnh không ít. Gã liền hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở và âm lượng mà chậm rãi nói.
"Ông chủ nhỏ, Cha Taehyun chết rồi."
Quả thật không khác gì câu nói hôm qua mà Lee Sanghyeok nói, không thể thấy ánh nắng hôm sau...
Ahn Changwoo cảm thấy bản thân thật quá sức may mắn, vì gã tìm gặp được Lee Sanghyeok, bằng không kết cục của sẽ không khác gì Cha Taehyun mất.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy sợ hãi, mồ hôi cũng tuôn ra.
"Ông chủ nhỏ..."
Ahn Changwoo chờ này giờ vẫn không nghe đầu dây bên kia lên tiếng, thì nghe được tiếng thở đều đều nhẹ nhàng, Lee Sanghyeok phía đầu kia đã ngủ mất mịe rồi!!!
Ahn Changwoo: "..."
Nhưng thái độ của Lee Sanghyeok như vậy lại khiến gã cảm thấy nhẹ nhõm, bàn tay tắt di động xong nhét vào túi mà xoa bên trái tim đã đập lại đều đều, còn tay kia thì cầm chặt lá bùa hôm trước vừa mua của Lee Sanghyeok.
Để chút nữa gặp Lee Sanghyeok, y phải mua thêm mấy chục tấm nữa mới được.
-
Lee Sanghyeok chà lết trên giường đến tận 10 giờ mới chịu dậy. Y chậm rãi đi rửa mặt mũi rồi mới rị mọ mà đến tòa nhà S.
Ahn Changwoo sáng sớm đã đứng ở cửa mà chờ y, không biết đã đi hơn chục vòng trước cửa toà nhà hay chưa nhưng bảo vệ ở cửa cũng choáng vì nhìn gã. Khi gã thấy bóng dáng Lee Sanghyeok từ phía xa liền vội vàng lao đến tiếp giá.
"Ông chủ nhỏ, cậu nhìn ra được tương lai sao?"
Ahn Changwoo định kề sát đến gần Lee Sanghyeok để nói, nhưng chưa kịp kề thì đã có một lực thần bí đấy gã ra, bảo trì 2m an toàn.
Gã chỉ định sát đến để nhỏ giọng hỏi nhưng giờ bị đẩy ra cũng hơi ngại ngùng, chỉ có thể cách một khoảng mà nói: "Đi đến văn phòng tôi trước đi."
Ahn Changwoo vừa dứt lời thì bên sảnh đã có một chiếc xe hơi đen dừng lại, trên xe lần lượt bước xuống 3 người.
Trong đó có một người đàn ông tây trắng giày da, vuốt tóc bóng lưỡng, bộ dáng tinh anh, còn hai người kia thì một kẻ bận đồ đơn giản áo thun quần jean, kẻ còn lại thì quất nguyên một thân áo dài...
Đặc biệt ở kẻ bận áo dài kia chính là trên hông còn vắt theo một cây kiếm gỗ đào.
Cả ba vừa xuống xe đã vội vàng mà bước thẳng vào toà nhà S, người nam nhân bận tây trang dẫn đường bộ dạng đối với hai người trẻ kia khá cung kính.
Ahn Changwoo bên này thấy Lee Sanghyeok nhìn 3 người kia thì nhỏ giọng mà báo cáo.
"Người bận tây trang chính là trợ lý tổng giám đốc, họ Ha. Còn hai người kia hình như là đồng nghiệp của ông chủ nhỏ đó."
Ahn Changwoo vừa nói vừa đưa Lee Sanghyeok đến văn phòng của gã. Vào phòng xong gã còn nhìn xung quanh một vòng thấy không có ai, sau đó mới đóng cửa lại.
"Ông chủ nhỏ, Cha Taehyun chết rồi." Ahn Changwoo lần nữa thông báo cho Lee Sanghyeok, trong mắt của gã không giấu được vẻ sợ hãi. Còn bên này Lee Sanghyeok nhàn nhã tìm chỗ đặt mông ngồi, chờ gã nói tiếp. Ahn Changwoo cũng khá loạn nên chưa biết phải đầu đuôi nói từ đâu, im lặng tìm từ thích hợp gã mới lên tiếng.
"Người phát hiện xác của Cha Taehyun chính là trợ lý Haejin của gã, cậu ta sáng nay đến mở cửa văn phòng thì phát hiện xác của gã trong đó..."
Nói đến đây thì Ahn Changwoo dừng một hồi, tuy là gã chỉ nghe người khác kể lại, nhưng nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó cũng khiến cả người gã rét lạnh, chứ đừng nói người chứng kiến hiện trường.
Khi Haejin đến thì theo thói quen liền mở cửa văn phòng ra, chỉ là khác mọi ngày cánh cửa vừa được mở ra đón cậu chính là cái đầu của Cha Taehyun bị đứt ra khỏi thân thể đang lăn lốc lóc dưới chân cậu. Cái thủ cấp bê bết máu thịt, hai mắt trừng to như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, nhìn thì liền biết được trước khi gã chết đã trải qua sợ hãi kinh khủng thế nào.
Haejin bị hiện trường doạ đến ngất đi, hiện tại còn nằm ở bệnh viện.
"Khi báo cảnh sát rồi, cảnh sát lấy camera theo dõi thì phát hiện tối qua Cha Taehyun một mình đêm khuya trở lại công ty, chỉ có mỗi gã thôi không thấy được người nào khác. Khám nghiệm pháp y bước đầu cảnh sát nói là thi thể của gã chính là... Tươi sống mà bị bứt đầu ra..."
Càng nói Ahn Changwoo càng run rẩy, da gà da vịt cũng nổi lên cả kí, hai mắt gã như thất thần mà nhìn Lee Sanghyeok.
"Là bứt ra đó... Cái đó con người sao có thể làm được? Sao có thể! Sao có thể!"
Lee Sanghyeok nghe xong, liền ngáp một cái, "Cho nên Hiệp hội thiên sư phái người đến à."
"Hiệp hội Thiên Sư?" Ahn Changwoo hoãn trong chốc lát, nghe được Hiệp hội Thiên Sư liền khó hiểu hỏi lại: "Ý cậu nói hai người khi nãy đi cũng trợ lý Ha chính là người bên Hiệp hội thiên sư sao?"
Ahn Changwoo hồi đó có nghe qua thiên sư, nhưng đều là trong những tác phẩm văn học nghệ thuật, không hề nghĩ đến ngoài đời thật ra cũng có cái Hội thiên sư luôn.
Lee Sanghyeok "ừm" một tiếng, xem như đáp lại vấn đề của Ahn Changwoo. Y cũng không muốn biết tại sao Ahn Changwoo biết thiên sư.
Lee Sanghyeok cảm thấy kẻ bận áo dài đeo kiếm gỗ đào có thể là thiên sư trong Hiệp hội.
Ở giới thiên sư, căn cứ năng lực mà phân cấp bậc, kiếm gỗ đào chính là tượng trưng cho cấp bậc sức lực. Kiếm hơn nửa tấc cỡ ngón tay út lớn nhỏ tùy thuộc theo cấp bậc và được phân thành 7 bậc.
Bậc 1 gọi là Biện âm dương cảnh, bậc 2 là Khai thiên nhãn, bậc 3 gọi Đoạn cát hung cạn, bậc 4 Tính tử sinh cảnh, bạc 5 Khuy ý thiên cảnh, bậc 6 Túc trực bên linh cữu đài cảnh, cấp 7 chính là Nhất cảnh.
Người trung niên mang kiếm gỗ đào chính là Thiên sư Bậc 1 biện âm dương cảnh, bậc này có thể thông qua giác quan mà cảm nhận âm khí, là một cảnh giới khi vừa nhập môn.
Lee Sanghyeok cảm thấy bên Hiệp hội thiên sư xem việc ở toà nhà S trở thành chuyện nhỏ, nên mới đưa một thiên sư cấp 1 đến đây.
Cửa văn phòng bị gõ vang, "Quản lý Ahn, Trợ lý Ha nói mọi người đến phòng họp tầng 9."
Ahn Changwoo đáp một câu "Đã biết."
Sau đó nhìn về phía Lee Sanghyeok, "Ông chủ nhỏ cậu đi chung với tôi chứ?"
Lee Sanghyeok thì chả có ý kiến, nên nhìn thoáng qua Jeong Jihoon đang ngồi bên cạnh, ý tứ vô cùng rõ ràng. Nhưng lão quỷ Jeong Jihoon đi đâu cũng chỉ dán mắt vào điện thoại coi tiểu thuyết tổng tài chả thèm ngó lấy Lee Sanghyeok một cái khiến y chỉ biết thở dài... Mệt tâm quá đi mà.
Lee Sanghyeok chầm chậm đứng lên đi theo Ahn Changwoo, trong lòng liên tục chửi đm đm, y quyết lần sau sẽ không nạp thêm tiền vào tài khoản đọc truyện của lão quỷ nữa, suốt ngày cứ chúi mũi đọc mấy cái gì đâu không thôi.
Văn phòng của Ahn Changwoo ở lầu 8 còn phòng họp thì lầu 9 nên rất nhanh đã đến nơi. Gã đứng ngoài cửa gõ gõ vài cái, sau đó bên trong vang lên tiếng của trợ lý Ha, "Vào đi".
Đẩy cửa bước vào trong Ahn Changwoo mới phát hiện bên trong không chỉ có trợ lí Ha mà thêm 2 người thiên sư cùng với vài vị quản lí và 3 nghệ sĩ dưới trướng của Cha Taehyun. Nhưng khiến gã ngạc nhiên nhất là Han Sohee cũng có mặt tại đây.
Khi gã nhìn Han Sohee bản năng không khỏi có rúm lại, sau đó nghĩ đến bên cạnh có Lee Sanghyeok thì gan cũng phình lại đôi chút, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn đến bên Han Sohee.
Gã dám cá 100% cái chết của Cha Taehyun thủ phạm chính là Han Sohee.
Ahn Changwoo đi tìm chỗ để Lee Sanghyeok và gã ngồi, bên trợ lí Ha cũng chả để ý gì đến gương mặt xa lạ là Lee Sanghyeok, chỉ nghiêng đầu nhìn về người trung niên bận áo dài kia.
"Mọi người đến đông đủ rồi." Sau khi nói xong thái độ còn vô cùng cũng kính mà nhích lại chỗ ngồi của mình.
Nam nhân trung niên áo dài kia chỉnh lại tà áo, cố tình để mọi người xung quanh thấy được kiếm gỗ đào vắt bên hông, sau đó nâng cằm bộ dáng như cao nhân mà lên tiếng.
"Ta là thiên sư ở Hiệp hội thiên sư tới điều tra về cái chết của Cha Taehyun, mọi người ở đây đều rất nhiều có quan hệ với Cha Taehyun, ta hy vọng các ngươi phối hợp điều tra, để nhanh chóng tìm ra thứ đồ dơ đang giấu ở công ty, nếu không kẻ kế tiếp ngã xuống có thể là các ngươi đó."
Nam nhân trung niên vừa dứt lời thì vô cùng vừa lòng khi thấy khuôn mặt sợ hãi của những người ở đây, đang định tiếp tục nói thì lại nghe một tiếng cười nhạo.
Đầu tiên chỉ là cười khẽ, những sau đó chính là haha cười đến điên cuồng, một đôi mắt như nhiễm máu cực kì hung ác mà quét qua từng người có mặt tại đây.
"Ha ha ha... Cha Taehyun chết là vừa!"
"Các người thấy được sao? Nhất định là cô ấy trở về trả thù!"
"Các người hại chết cô ấy, một kẻ cũng đừng mong mà sống tốt... ! Ha ha ha ha... Đừng mong mà sống tốt... Ha ha ha"
-
Toàn bộ phòng họp ngoại trừ tiếng cười điên cuồng này ra thì không còn âm thanh nào khác.
Lee Sanghyeok ngồi cực kì lười biếng, ánh mắt cũng khẽ quét một vòng người tại đây. Trừ 2 người trong Hiệp hội Thiên Sư chưa nói đến, thì từ trợ lý Ha đến những quản lí rồi cả nghệ sĩ dưới trướng Cha Taehyun đều mặt mũi tái nhợt sợ hãi vô cùng.
Bọn họ ngồi trên ghế mà đầu rụt lại muốn không thấy được cổ, cơ thể cũng run rẩy, dù có người nhìn có vẻ trấn định nhưng bàn tay đang vò nhàu y phục đã bán đứng nội tâm của họ.
Ahn Changwoo ngồi bên cạnh y cũng không khác là mấy, đồng tử như muốn tan rã, không dám nhìn Han Sohee lấy một cái, phảng phất như Han Sohee chính là lệ quỷ đến đòi mạng.
Lee Sanghyeok nhìn chán chê mê mỏi thì ngáp một cái đến cong tròn miệng, cơ thể ngọ nguậy để tìm vị trí thoải mái trên ghế, mơ màng chuẩn bị ngủ.
Một hồi sau, Ahn Changwoo mới tìm lại được giọng nói của mình, gã nhỏ giọng mà hướng Lee Sanghyeok giải thích.
"Người đang nói chính là nghệ sĩ dưới trướng Cha Taehyun tên là Heo Junho."
Heo Junho có thể gọi là một tiểu thịt tươi, ngũ quan hợp thời thượng nhìn khá hiện đại, thận chí tướng tá cũng có chút nam chút nữ.
Nhưng hiện tại khuôn mặt của cậu ta đã vặn vẹo vô cùng, đôi mắt đỏ kè như nhuốm máu, khoé miệng câu lên nụ cười vô cùng quỷ dị, trạng thái tinh thần có thể tóm lại bằng chữ điên mà nhìn những người ở đây.
Lee Sanghyeok nhìn qua hướng Heo Junho, cũng không thấy trên người cậu ta có huyết quang hay sương đen gì, có thể nói trong phòng này cậu ta là người duy nhất có thể nói là "trong sạch" nhất.
Ngay cả hai kẻ thiên sư kia cũng chưa "trong sạch" bằng cậu ta. Nhất là nam trung niên bận áo dài, cả người của gã đều đen, đến cả mặt cũng sắp bị sương đen phủ dày.
Lee Sanghyeok cứ nghĩ dù là thiên sư cấp 1 thì đến chỗ nào cũng được tôn trọng cơ chứ. Nào ngờ ở đây vẫn có người dám chen ngang lời nói của gã.
Nam trung niên áo dài nhìn người như phát rồ kia sau đó nhìn trợ lý Ha mà nhíu mi.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Trợ lý Ha sắc mặt trầm ngưng nói: "Tôi đuổi cậu ta ra ngoài liền."
Nói xong thì trợ lý Ha liền bước ngay đến chỗ Heo Junho muốn kéo cậu ta ra khỏi phòng, nhưng sức của Heo Junho lại cực lớn, một mình trợ lý Ha không thể đem cậu ta kéo ra còn bị cậu ta giằng lại mà trốn thoát.
"Các người còn ngồi đơ ra đó mà không đến giúp tôi."
Mấy người quản lí cùng nghệ sĩ bị quát mà giật bắn mình vội vàng đứng dậy hỗ trợ nhau kéo Heo Junho ra khỏi phòng họp.
Nam nhân áo dài thấy mọi người đã yên vị lại liền hắng giọng nói.
"Các ngươi không nói đúng không? Vậy thì thôi, các ngươi không nói cũng được, lấy thực lực của ta bắt lấy "thứ" đó chỉ là trở bàn tay. Các ngươi cũng không cần lo nó tìm các ngươi trả thù."
Dứt lời thì gã liền liếc nhìn tiểu đồ đệ đứng bên cạnh: "Woojin, cùng sư phụ đi một vòng nào."
Hai thầy trò nói xong thì đứng dậy nghênh ngang mà đi ra. Đến khi cửa phòng đóng lại thì bên trong như muốn nổ tung.
"Trợ ký Ha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không lẽ cô ta trở về trả thù?"
"Gì vậy, không phải cô ta tự sát sao? Chúng ta đâu có hại cô ta, tại sao lại tìm chúng ta báo thù?"
-
Trợ ký Ha nghe cả phòng nhốn nháo ồn ào thì nhức hết cả đầu, lạnh lùng mà lên tiếng: "Ồn cái gì mà ồn? Không thấy có người đến xử lí sao? Có họ ở đây, mấy người còn lo lắng cái gì?"
Có lẽ trợ lí Ha quá bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thường nên khi gã dứt lời thì phòng họp cũng im lặng trở lại. Gã lại nói tiếp.
"Nhớ quản cái miệng của mấy người, cái gì nên nói cái gì không nên đừng để tôi phải dạy lại."
Có người sắc mặt cứng đờ.
Có người há miệng thở dốc, sau đó không nói tiếng nào. Trợ lí Ha nhìn phản ứng của bọn họ thì khá vừa lòng.
"Được rồi, các người trở lại làm việc đi. Ahn Changwoo thì ở lại."
Những người trong phòng biểu tình cũng dần bĩnh tình lại, giống như họ tin tưởng những lời trợ lý Ha nói, họ sẽ không sao.
Chỉ có Ahn Changwoo lại không cảm thấy như vậy, nếu nam nhân trung niên bận áo dài kia đến để xử lí chuyện Cha Taehyun thì khi nãy những lời Heo Junho nói gã phải theo hướng đó mà điều tra chứ. Còn đằng này không chỉ hỏi gì, mà gã còn kêu người đuổi Heo Junho ra.
Chuyện này quá kỳ quái.
Nếu khi nãy không phải Lee Sanghyeok nói hai kẻ đó là thiên sư tại Hiệp hội thiên sư thì gã chỉ xem 2 kẻ đó chính là thần côn thôi.
Ahn Changwoo đang cảm thấy bứt rứt và lo lắng thì đột nhiên trước mặt ập đến một trận âm phong, khi gã ngẩng mặt lên đã thấy Han Sohee từ khi nào đã đứng trước mặt.
Đôi mắt không mang theo bất kì cảm xúc nào, tối đen sâu hút không khác gì miệng giếng, phảng phất như muốn hút đi linh hồn của gã.
Ahn Changwoo cả người cứng đờ, đến khi tỉnh lại gã vội vàng nhìn qua Lee Sanghyeok mà xin giúp đỡ. Han Sohee nhìn hành động của gã không khỏi nhếch mép cười, sau đó xem như không có gì mà theo đoàn người đi ra khỏi phòng họp. Đến khi bóng cô đi khuất thì Ahn Changwoo mới cảm thấy mình sống lại, hô hấp cũng thông thuận hơn.
Gã nhìn lại thì thấy ánh mắt của trợ lý Ha chăm chăm mà nhìn bóng dáng đã đi khuất của Han Sohee, đôi mắt không chế dấu được sự dâm tà, bộ dáng không có chút gì bình tĩnh như khi nãy.
Cửa phòng họp đóng lại lần nữa, trợ lý Ha mới đem sự chú ý đặt lên người Ahn Changwoo, đồng thời cũng nhìn qua Lee Sanghyeok đang ngồi bên cạnh đã ngủ từ lúc nào, gã liền nhíu mày. Từ khi nào lại có một người ở đây, sao từ nãy giờ gã lại không nhận ra.
Trợ lý Ha đang tính mở miệng kêu Lee Sanghyeok ra ngoài, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng bộ dáng của y thì liền thay đổi chủ ý.
Sau đó gã nhìn lại Ahn Changwoo: "Ahn Changwoo, anh suy xét thế nào rồi?"
Ahn Changwoo vừa nghe thì sắc mặt liền trắng nhợt, từ khi biết Han Sohee quỷ dị gã đã không dám có ý nghĩ gì cả, giờ bị hỏi khiến gã không dám nói.
Trợ lí Ha cũng là người tinh ý, nhìn ra sự do dự của Ahn Changwoo, nên liền cười lạnh một tiếng.
"Lúc trước, anh ở trước mặt Park tổng đâu phải bộ dạng này? Thế nào, bây giờ nghĩ bản thân dựa vào Han Sohee bay lên cành cao rồi sao! Anh đừng quên, lúc trước anh đến cầu xin Park tổng trở thành quản lí chính thức anh đã nói gì, nhanh như vậy đã quên rồi à."
Ánh mắt trợ lý Ha bễ nghễ mà nhìn xuống Ahn Changwoo, khoé miệng mắng theo nét mỉa mai: "Park tổng cho anh lên được thế này, thì ngài ấy cũng có thể kéo anh xuống, anh đừng nên không biết tốt xấu."
Dứt lời, trợ lý Ha rút ra một tập tài liệu, sau đó phóng tới trước mặt Ahn Changwoo.
"Anh xem mà nghĩ cho kĩ. Đêm nay đưa Han Sohee đến."
Ahn Changwoo nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay trợ lý Ha, trán nhanh chóng xuất hiện mồ hôi, cảm thấy tập tài liệu không khác gì thứ bẩn thỉu, gã không dám đưa tay tiếp nhận.
Trợ lý Ha cũng mặc kệ gã nghĩ thế nào, sau đó khẽ cúi người kề bên tai Ahn Changwoo mà nói: "Park tổng để tôi kiểm hàng trước, anh biết nên làm thế nào rồi đó, còn có..."
Nói nửa lời thì ánh mắt trợ lý Ha liền đảo qua Lee Sanghyeok đang ngủ gục bên cạnh, khoé miệng cười đến dâm đãng: "Người mới anh mang tới không tồi."
Ahn Changwoo vừa nghe lòng liền rùng lên, vội vàng mở miệng giải thích: "Trợ lý Ha hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải..."
Trợ lý Ha không để Ahn Changwoo nói hết câu thì đã vỗ vai gã, sau đó cười mà xoay người muốn rời đi.
Ahn Changwoo nhìn bóng lưng trợ lý Ha rời đi mà run sợ vô cùng, gã biết trợ lý Ha nhắm trúng Lee Sanghyeok, nhưng Lee Sanghyeok không phải là người ai cũng có thể nhắm vào được. Đang tính há miệng muốn giải thích thì gã lại thấy thân hình trợ lý Ha bỗng lảo đảo, sau đó ngã dúi dụi về phía trước
"Trợ lý Ha! Cẩn thận!"
Ahn Changwoo vươn tay muốn đỡ trợ lý Ha nhưng động tác vẫn chậm một nhịp, trợ lý Ha tiếp xúc thân mật với chiếc ghế, cả miệng đầy máu. Nhưng càng đáng sợ hơn chính là trợ lý Ha lại không cảm giác đau, mà lại quỳ dập gối sau đó xoay 180°.
Tiếng động khá lớn nhanh chóng đánh thức Lee Sanghyeok, y vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là trợ lý Ha cả miệng đầy máu đang quỳ trước mặt, dập đầu ình ình xuống đất. Lee Sanghyeok nhìn thấy cũng chả bất ngờ, còn nhàn nhã mà nói.
"Bình thân!!!"
Ahn Changwoo trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt nhìn Lee Sanghyeok càng thêm kính sợ và sùng bái.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Jeong Jihoon: Dám mơ ước vợ của bố???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro