Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Oán khí thật dày

Lee Sanghyeok lười biếng mà nằm bò ra bàn, tay thì khuấy tách cà phê, mắt hơi nghiêng ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài đối diện chính là tòa nhà S Entertainment.

Cà phê khuấy đến nguội lạnh thì bỗng có một chiếc ống hút ghim vào, sau đó thì đầu ống hút xoay đến miệng Lee Sanghyeok.

Chỉ chờ như vậy, Lee Sanghyeok bộ dáng như tê liệt nửa người mới hé miệng mà hút một hơi, sau đó thì cả khuôn mặt xinh đẹp liền nhăn như trái xoài già... Ậu mịa đắng thía.

Dù đắng như y vẫn lười không muốn động tay thêm đường, ánh mắt liền lia qua Jeong Jihoon mà nhìn một cái.

Jeong Jihoon ngồi đối diện Lee Sanghyeok, vẫn là một thân suit thẳng tắp sang chảnh, nhận ra ánh mắt thị dâm của Lee Sanghyeok thì không nói gì, tay tự động mà lấy một túi đường nhỏ xé bỏ vào tách cà phê. Hắn đã quá quen thuộc với bộ dáng lười trương thây nứt cốt này của y, nói chỉ thêm nặng hơi mỏi cổ.

Được lão quỷ phục vụ tận răng, Lee Sanghyeok hài lòng vô cùng còn hướng lão quỷ mà nở nụ cười.

Tách cà phê cuối cùng cũng thấy đáy, Lee Sanghyeok cũng tỉnh táo khoảng 15%, mới chịu ngồi thẳng thớm dậy mà hỏi Jeong Jihoon.

"Lão quỷ, anh có phát hiện gì không?"

Jeong Jihoon cùng đến S Entertainment cùng lượt với Lee Sanghyeok, nhưng khi bước vào toà nhà thì hắn lại tách ra mà đi một vòng xung quanh toà nhà, đến khi Ahn Changwoo đưa Lee Sanghyeok đi gặp Han Sohee thì hắn mới trở lại bên cạnh y.

"Oán khí thật dày"

Cái này thì Lee Sanghyeok có thể nhìn ra. Jeong Jihoon liền nói tiếp.

"Lầu 8 có một văn phòng, oán khí nơi đó là dày nhất."

Chỉ cần nói vậy cũng đủ hiểu cái văn phòng trên lầu 8 đó có gì rồi, Jeong Jihoon cũng không muốn hiểu sâu thêm nên mới xoay về tìm bé vợ. Lee Sanghyeok nghe hắn nói cũng không nói gì thêm, khẽ nghiêng đầu nhìn về toà nhà S phía đối diện.

Trong mắt người thường thì nơi đó chỉ là một toà nhà xa hoa sang trọng, là nơi phồn vinh tụ hợp tinh anh. Nhưng trong mắt Lee Sanghyeok lại là một cảnh tượng khác—

Cả toà nhà đều bị bao phủ bởi một tầng sương đen, nơi lầu 8 lại dày đặc hơn nhưng nơi khác rất nhiều. Lee Sanghyeok ngồi thẳng được một chút thì lại bò trườn ra bàn, bộ dáng quả thật lười hết sức, y lẩm bẩm một câu.

"Một thứ như vậy sao có thể sinh ra oán khí nhiều thế chứ?"

Thật ra toà nhà S này không thiếu chuyện xưa, nhưng Jeong Jihoon cũng không nói, hắn vẫn một bộ dáng sang chảnh đầy khí chất tổng tài mà ngồi lướt tiểu thuyết tổng tài bá đạo...

Bóng đêm dần dần bao phủ. Nhân viên trong toà nhà S cũng lục đục mà tan ca ra về, đèn trong từng phòng cũng lần lượt được tắt đi.

Trên hành lang, bảo vệ cầm đèn pin tuần tra xung quanh, bộ dáng buồn ngủ vừa đi vừa ngáp.

Cha Taehyun lại từ thang máy bước ra, quen cửa quen nẻo mà bước vào một phòng trên tầng 8. Gã vừa đi vừa cầm điện thoại mà bấm tin nhắn.

"Tôi đến công ty rồi, há há để tôi nếm thử hương vị của Han Sohee thế nào rồi sẽ đến lượt các người thôi."

Cha Taehyun: “Con phò đó suốt ngày trưng ra bộ dáng chảnh chọe cao ngạo, không ngờ lại dâm đến như vậy, há há.... nó hẹn tôi tối nay ở văn phòng chứ đâu."

Trong group rất nhanh liền có người rep ngay.

13: Vậy chút có livestream không?

13: Anh phải chỉnh camera quay thẳng mặt của ả đó. Nhất là đôi mắt.

11: Không livestream cũng được, nhưng ngươi phải quay lại chứ, lúc đó còn lấy ra để ả khỏi chối chứ.

08: Tôi cũng thích mắt của ả, nhưng cái thân hình dâm đãng đó thì vẫn là... Hé hé.

06: Mấy người cũng đừng nên hi vọng sớm vậy, 03 có khi ả nói không phải chuyện đó đâu.

13: Không phải càng tốt chứ sao? 03 tốt nhất là cái thể loại cường đó mà.

11: Cường thì kích thích hơn đấy.

Những tin nhắn trong cái group càng lúc càng dơ bẩn nhưng Cha Taehyun càng xem lại càng hưng phấn như được tiêm máu gà.

Khi đến cửa văn phòng, Cha Taehyun liền gửi vào group một đường link cùng một tin nhắn.

03: Tôi đã cài sẵn camera trong đó rồi, chút các ngươi sẽ được xem trực tuyến.

Tin nhắn được gửi đi thì gã cũng liền cất điện thoại vào túi quần, sau đó nhàn nhà mà mở cửa văn phòng. Văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng đèn đường bên ngoài le lói vào, tuy không sáng, nhưng cũng không quá tối, vẫn có thể lờ mờ thấy được mọi thứ bên trong.

Cha Taehyun định vươn tay bật công tắc đèn thì một giọng nói nho nhỏ có chút mơ hồ truyền đến.

"Đừng bật đèn."

Tay gã liền khựng lai khoé môi không khỏi nhếch lẻn, ánh mắt đều tràn ngập nhục dục, giọng gã khàn khàn nói.

"Được, được. Anh không bật đèn."

Gã thấy Han Sohee đang ngồi trên ghế dựa ở bàn làm việc, lưng xoay về phía gã. Một mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước. Cha Taehyun miệng khô lưỡi khô khẽ hắng giọng, ra vẻ đứng đắn mà hỏi.

"Sohee, tối nay em hẹn anh có chuyện gì sao?"

Han Sohee không trả lời.

Cha Taehyun có chút gấp, không chờ nổi mà từng bước một tới gần cô ta.

Văn phòng cực kỳ yên tĩnh, gã có thể tiến nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng giày da đang đạp trên gạch men của bản thân. Ngoại trừ cái đó ra thì không còn tiếng gì cả.

Cha Taehyun lại không nhận ra dị thường vì hiện tại đầu óc của gã đã bị nhục dục làm mờ trong mắt gã bây giờ chỉ còn lại hình dáng nóng bỏng của Han Sohee.

Gã mơ ước Han Sohee đã hơn vài tháng rồi, cũng vận dụng không ít quan hệ cùng thủ đoạn để lôi kéo cô về dưới trướng của mình. Nhưng Han Sohee lại kịch liệt phản kháng, nên mọi chuyện đều không xuôi lọt. Vậy mà hiện giờ cô ta lại chủ động hẹn gã. Đây không phải mèo mù vớ cá rán thì là gì.

Trước đây gã không có chuyện mà để ý xem nữ nhân mà bản thân ngắm trúng có nguyện ý hay không, gả thích nhất là ép buộc. Ép lên bàn quay một đoạn phim mát mẻ sau đó dù nguyện hay không nguyện cũng phải phục dưới chân gã mà thôi.

Nhưng không biết cái gì, khi đối diện với Han Sohee gã lại như bị người thôi miên, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô thì gã lại mê muội mà nghe răm rắp theo lời Han Sohee nói.

Mấy tháng nay gã chưa bắt được thóp của Han Sohee khiến mọi người trong group liên tục cười gã. Cha Taehyun còn thầm nghĩ nếu Han Sohee còn không thức thời thì đừng trách gã tại sao không văn minh.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Cha Taehyun cũng khá bất ngờ vì Han Sohee hẹn tại văn phòng của gã, trong này gã đã lắp đặt không ít camera 360° dạng lỗ kim, không có góc chết.

Càng nghĩ gã càng cảm thấy rạo rực khôn nguôi, nghĩ đến cảnh Han Sohee bị gã đặt trên bàn, trên người không có mảnh vải, camera sắc nét ghi lại hết thì gã đã có thể cười 3 ngày rồi.

Vừa suy nghĩ Cha Taehyun vừa bước đến bàn làm việc, Han Sohee thì vẫn ngồi yên ở ghế, bộ dáng cứng đờ không nhúc nhích nhìn khá kì dị, nhưng gã cũng không nhận ra.

Đến gần sau lưng Han Sohee, gã liền vươn tay mà ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào mái tóc của cô. Gã liền nói.

"Em hẹn tại văn phòng của anh, chắc là không phải nói chuyện thôi đúng không nào?"

Gã vùi mặt vào tóc Han Sohee mà hít một hơi thật sâu lại nói tiếp: "Anh không cần biết em có mục đích gì, nhưng em đã đến đây thì phải thực hiện mục đích của anh."

Cha Taehyun vừa nói, bàn tay cũng đã vuốt ve xoa ngực của Han Sohee, nhưng cảm xúc mềm mại lại không có, gã chỉ cảm thấy một mảng phẳng phiu và không có phập phồng. Cái gì đây chứ???

Gã nhớ thân hình Han Sohee vô cùng vừa người quyến rũ, vòng nào ra vòng đó cơ mà. Chính là ngay lúc Cha Taehyun còn ngơ ngác chưa hiểu sự đời thì gã lại cảm nhận được cái đầu trong lồng ngực gã đang chậm rãi ngẩng lên.

Đúng vậy chính là từ từ mà ngẩng lên.

Cha Taehyun cả kinh, cả người lập tức cứng đờ như bị đổ bê tông, bởi vì khi nãy gã nhớ Han Sohee ngồi xoay lưng với mình nếu bây giờ cái đầu ngẩng lên vậy từ lúc bắt đầu cô ta đã ngồi đối diện với gã sao???

Càng không thể tin được khi gã nhìn kĩ lại thì thấy, hai chân Han Sohee xoay phía trước, nhưng từ phần eo trở lên lại xoay về phía gã. Nói cách khác từ lúc gã bước vào Han Sohee đã vặn vẹo cơ thể kì quái mà ngồi đây!!!

Chuyện này người có thể làm được hay sao? Càng nghĩ gã càng cảm thấy sợ hãi, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Gã không dám cử động mạnh, không dám đảo mắt nhìn xuống, nhưng tầm mắt lại như bị thứ gì điều khiển khiến gã cúi xuống mà nhìn.

Khi vừa nhìn thì gã liền chết lặng, mái tóc dài tự bao giờ đã tản ra hai bên lộ ra khuôn mặt. Là một khuôn mặt không có đôi mắt, đôi mắt của cô ta như vừa bị ai đó moi ra, hốc mắt bầy nhầy thịt máu chảy đầm đìa, còn có thể nhìn thấy được những sợi gân máu và thịt còn dính trên đó.

Máu tươi liên tục trào ra, làm cả khuôn mặt ướt sũng, khiến ngũ quan của cô càng mơ hồ hơn.

Đồng tử Cha Taehyun co chặt, cổ như bị ai bóp nghẹn, miệng muốn la cũng không thể phát ra tiếng, cứ ứ nghẹn mà trợn mắt nhìn thứ đáng sợ trước mắt đang dần sáp lại.

"Vậy mục đích của ngươi là gì?"

Căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói trầm bổng lạ thường, khiến cả văn phòng kín cứ như có hiệu ứng echo mà vang vọng đến méo mó đáng sợ. Cha Taehyun cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, hơi lạnh phả trên lỗ tai khiến cả người gả bất giác run rẩy, máu trong cơ thể như bị đóng băng.

Camera trong văn phòng vẫn mở, mọi thứ trong này vẫn được ghi lại đầy đủ và vô cùng sắc nét, khi nãy Cha Taehyun che trước mặt của thứ kia nên những người đang ngồi sau màn hình hoàn toàn không thấy mặt của thứ đó, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Vẫn nghĩ thứ đó chính là Han Sohee.

11: Bắt đầu chưa vậy?

13: Cha Taehyun sao tự nhiên hoá đá thế?

09: Sao đéo mở được cái đèn vậy, tối um mù như vậy thấy được cc gì.

Trong group liền yên tĩnh một hồi. Thì có người đã nhắn lên.

08: Trên cổ 03 có gì vậy, nó cử động đúng không?

11: Còn là đéo gì nữa, tay của Han Sohee đó. Bọn họ sắp đụ nhau rồi.

Ở nhiều vị trí trong thành phố, bọn họ đang háo hức ngồi nhìn màn hình, xem cảnh quay lén văn phòng mà Cha Taehyun gửi link. Nhưng nãy đến giờ chỉ thấy Cha Taehyun đứng đơ trước người Han Sohee, còn trên cổ của gã như có thứ gì đó ngọ nguậy trườn bò.

08: Không phải tay! Là tóc!

08 đã cố căng mắt ra mà nhìn, rốt cuộc cũng thấy được thứ đang bò trườn trên cổ của Cha Taehyun chính là tóc.

Tóc sẽ tự cử động như vậy sao?

08 liền cảm thấy sợ hãi, gã còn cố gắng dụi mắt vài lần rồi phóng to chỗ cổ của Cha Taehyun nhìn vài lần để chứng minh bản thân không nhìn nhầm.

Một câu của 08, khiến cả group trực tiếp yên tĩnh, giờ phút này những kẻ ngồi sau màn hình đều làm một động tác y hệt nhau chính là zoom to chỗ cổ của Cha Taehyun mà nhìn. Vừa thấy rõ được thứ đang trườn bò trên đó thì màn hình bỗng phụt một cái tắt ngúm.

Xẹt xẹt…

Xẹt xẹt…

Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng điện từ màn hình truyền ra.

Phịch...

Âm thanh như vậy gì đó rơi xuống đất.

Mọi người cứ ngỡ camera có vấn đề thì lần nữa màn hình lại sáng lên. Chính là không có sự báo trước, cái họ thấy được khi màn hình sáng lên chính là một cái đầu đầy máu tóc tai lẫn lộn nằm đó, sắc mặt của cái đầu bị bứt ra đó vẫn còn tràn ngập sự sợ hãi.

Đôi mắt thì trừng to, đồng tử thì co rút lại, phần cổ nhầy nhụa máu thịt như bị xé toạt, máu vẫn chảy liên tục. Đó chính là đầu của Cha Taehyun!!!

Yên tĩnh, cái chết đến vô cùng yên tĩnh.

Những người đang ngồi trước màn hình đều như bị đóng thành đá, từ lòng bàn chân như có khí lạnh chạy khắp cơ thể, nhưng mồ hôi lại tuôn ướt đẫm cả người, đến khi bọn họ lấy lại được phản ứng thì cả người lại giống bị điện giật, tay liền ném thẳng di động hoặc máy tính sau đó ngã nhào mà dùng tay chân run rẩy bò ra cửa mà trốn.

Nhưng bọn họ chạy tới nơi nào để trốn, dù chạy tới đâu họ cũng cảm thấy như có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía họ.

Họ cảm nhận được có một lực thần bí nào đó kéo họ về lại trước màn hình, dù thần trí họ minh mẩn nhưng lại không thể tự điều khiển tứ chi của mình. Hai mí mắt cũng như có bàn tay căng ra để họ tiếp tụ nhìn màn hình.

Màn hình vẫn chiếu cảnh trong văn phòng của Cha Taehyun, góc quay bây giờ đã rộng họ có thể thấy rõ được đầu lẫn thân của Cha Taehyun rải rác mỗi nơi và máu vẫn chảy đầy đất.

Bọn họ thấy được cái thứ kia từ ghế xoay ở bàn làm việc đứng dậy, máu tóc xõa tung che khuất khuôn mặt. Tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch men phát ra tiếng “Lộc cộc” giòn vang, khiến không gian yên tĩnh càng thêm âm trầm kinh dị.

Thứ đó đứng trong góc tường. Đây lại răng rắc mà xoay qua mỗi một góc trong căn phòng. Sau đó màn hình lại tối đen...

Bọn họ chưa kịp thở phào thì màn hình lại xoẹt một tiếng phát lên hình, ở trước màn hình của từng người bọn họ, khuôn mặt của thứ kia bất ngờ hiện lên, là một khuôn mặt của nữ nhân, nhưng hốc mắt lại trống rỗng tối đen. Ngũ quan vặn vẹo, khoé miệng nhếch lên độ cong quỷ dị.

“Chờ ta…”

“Chờ ta…”

Âm thanh trầm bổng như đâm vào tai họ, nó cứ lặp đi lặp lại liên tục. Có người không chịu nổi đã hét toáng lên, có người hất cả laptop xuống, có người lại điên cuồng mà cầm thứ gì đó đập vào máy tính, giống như làm như thế mới có thể xua đi hình ảnh đáng sợ khi nãy.

Dù mọi thứ đã hư hay tối đen thì bên tai họ vẫn vang vọng âm thanh trầm bổng của thứ đó.

Đêm đen, ánh trăng bị mây che khuất dần hiện ra.

Lee Sanghyeok dựa trong vách thang máy lười biếng nhìn bảng điện tử đang nhích từng tầng mà ngáp một cái cong cả miệng.

Mệt quá à... Đến khi cửa thang máy mở ra ở tầng 8, Lee Sanghyeok nhàn nhã bước ra sau đó bước thẳng đến cửa sổ mà lười biếng dựa vào, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa.

Dù đã khuya nhưng thành phố vẫn sáng trưng ánh đèn, ô tô vẫn chạy khá đông, vô cùng nhộn nhịp. Đó chính là nhân gian.

Nhưng ở nơi này bóng tối lại bao trùm, oán khí ngút trời âm u dơ bẩn không khác gì một cái địa ngục.

“Lộc cộc…”

Tiếng giày cao gót nền trên sàn vang lên trầm bổng, âm thanh càng lúc càng gần, Lee Sanghyeok bộ dáng lại lười biếng ngáp một cái, bộ dáng không hề muốn động đậy.

Ánh trăng phía trên soi vào hành lang tối càng khiến nó thêm âm u ám ảnh, chỉ một chốc sau chủ nhân của tiếng gót giày đã xuất hiện trước mặt Lee Sanghyeok, cô ta không ngờ giờ này y vẫn còn ở đây, dù sửng sốt nhưng cô ta đã nhanh chóng nở nụ cười quyến rũ mà nhẹ giọng hỏi.

"Anh bé Lee, trễ rồi sao còn ở lại công ty?"

Lee Sanghyeok lời ít mà ý nhiều: “Chờ cô.”

“Không phải anh bé nói bản thân đã kết hôn rồi ư?” Han Sohee tới gần Lee Sanghyeok, ánh mắt vô cùng ái muội, “Sao khuya lơ khuya lắc vẫn còn chờ tôi, không sợ vị ở nhà tức giận à?"

"Vị kia của tôi cũng đến." Lee Sanghyeok cực kỳ buồn ngủ, hai mắt cũng sắp díp lại.

Han Sohee vừa nghe không khỏi cứng người, cảnh giác mà đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng trên hành lang này ngoại trừ cô cùng Lee Sanghyeok thì không còn người nào khác cả.

"Anh ấy đứng cạnh tôi, cô không nhìn thấy sao?"

Sau câu hỏi của Lee Sanghyeok, Han Sohee mới nhìn thấy được bên cạnh y bỗng dưng hiện lên một nam nhân cao to bận suit lịch lãm, trên tay lại cầm một cây dù giấy.

"Người" bên cạnh Lee Sanghyeok càng rõ ràng hơn thì Han Sohee theo bản năng mà lui lại sau vài bước. Cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng sợ hãi và bất an trên người nam nhân này, cái cảm giác áp bách khiến lồng ngực bị đè ép đến thở không thông, giống như chỉ cần một giây nữa thôi
"người" này sẽ xé nát cô ra trăm mảnh vậy.

"Cậu rốt cuộc là ai?"

Biểu tình trên mặt của Han Sohee không còn nhàn nhã thoải mái như khi nãy nữa, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok và "người" bên cạnh y.

"Ầy, bình tĩnh nào chị gái. Tôi chỉ đến để làm một cái giao dịch với cô thôi."

Lee Sanghyeok nhàn nhã đứng sát lại gần Jeong Jihoon mà dựa hết nửa người trên vào người của lão quỷ, thiếu điều muốn lấy keo 502 dán lên để y khỏi phải đứng chi cho mệt.

“Giao dịch?” Han Sohee hồ nghi hỏi lại: “Giao dịch gì cơ?”

Cô hiện tại thật không biết bản thân có gì đáng giá để cùng người khác giao dịch.

Lee Sanghyeok nhìn thẳng vào đôi mắt Han Sohee.

Đó là một đôi mắt bình thường của nhân loại, nhưng trong mắt Lee Sanghyeok nó lại ngập tràn sương đen cùng huyết quang thâm thù, oán khí ngất trời.

"Tôi có thể giúp cô báo thù nhưng khi mọi việc xong xuôi, cô phải đem tất cả oán khí cho tôi."

Ở lệ quỷ, oán khí chính là cỗ lực mạnh mẽ nhất, một khi oán khí biến mất cũng đồng nghĩa với việc sức lực của lệ quỷ cũng tiêu tán.

"Tại sao tôi phải làm giao dịch với cậu?" Han Sohee có phần nghi hoặc nên cũng không đồng ý ngay.

Lee Sanghyeok: “Bởi vì tôi lười."

Câu trả lời ngắn gọn mà éo súc tích chút nào, cũng chả có ý định muốn giải thích.

Han Sohee: “……”

Lee Sanghyeok lơ đi việc Han Sohee có hiểu hay không mà trực tiếp nói.

"Làm giao dịch hoặc biến mất, chọn 1"

Lúc này Han Sohee không hiểu nữa thì cô chính là đứa ngu rồi, bởi vì y lười ra tay nên mới cùng cô giao dịch. Nói trắng ra chính là thằng chả ép mua ép bán.

The fuck...

Còn là loại muốn Han Sohee tự buông tay chịu trói, Han Sohee tuy rằng kiêng kị "người" đang đứng để Lee Sanghyeok dựa, nhưng dù gì cô cũng là lệ quỷ, dù người hay quỷ ai chả có tôn nghiêm, đâu thể nào thấy sợ liền rén để kẻ khác nắm mũi dắt đi được.

Ánh trăng lại lần nữa bị tầng mây che khuất, nhưng lần này đèn bên ngoài lại không thể chiếu vào bên trong toà nhà được, toàn bộ toà nhà như bộ toà nhà như bị một tấm rèm đen thật lớn che phủ, duỗi năm ngón tay trước mặt cũng không thấy rõ.

Nhưng lại không thể che được ánh mắt của Lee Sanghyeok, mà càng khiến giác quan của y trở nên nhanh nhạy hơn.

Ở trong mắt y, khuôn mặt Han Sohee đứng trước mắt đang từ từ rã ra, tròng mắt cũng rớt ra khỏi hốc mắt. Tóc cũng dài rất nhanh và đang bò trườn như một con rắn đến phía Lee Sanghyeok.

“Han Sohee” lúc làm những việc này lực chú ý luôn đổ dồn về phía Jeong Jihoon, để tùy thời ngăn sự công kích từ hắn.

Lee Sanghyeok đứng dựa vào ngực Jeong Jihoon không khỏi ngẩng mặt lên mà nhìn lão quỷ nhà mình.

Anh tới luôn đê...

Y đang mệt mỏi lắm, còn buồn ngủ nữa, chả có sức đâu mà quẩy với bà chị này. Nhưng nào ngờ Jeong Jihoon lại quá thô bỉ, hắn tiếp thu ánh mắt của cậu vợ, sau đó liền lui một bước. Khiến Lee Sanghyeok đang đồn hết trọng lượng về hắn thì không phòng ngừa mà lảo đảo một hơi.

Lee Sanghyeok: “…” Gì vậy thím!!!

Anh lùi vậy mà coi được hay sao hả? Jeong Jihoon cũng nhận ra hành động hơi mất nết của mình nên vội vàng đưa tay ra đỡ hông của cậu vợ, còn giơ tay tạo nắm đấm mà hô: "Cố lên!"

Lee Sanghyeok: “…”

Trong lúc hai vợ chồng liếc mắt đưa tình thì tóc của "Han Sohee" đã lao đến trước mặt Lee Sanghyeok cùng Jeong Jihoon. Mỗi một sợi tóc như có sinh mệnh, vùng vẫy đung đưa, giương nanh múa vuốt.

Lee Sanghyeok quá chán với ông chồng, chỉ biết thở dài mà nhận mệnh, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.

Linh khí bốn phía vì cái cử động của y mà hội tụ thành một cây roi dài. Tóc của "Han Sohee" đụng vào roi trên tay của Lee Sanghyeok như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếng xèo xèo phát ra, tóc bị đốt trụi hầu như không còn.

Lee Sanghyeok vung cánh tay, roi linh khí không lao về phía "Han Sohee", mà nằm xụi dưới chân của y. "Han Sohee" bên này như ý thức được việc Lee Sanghyeok sắp làm liền bén nhọn mà hét lớn.

"Không được, ngươi trả lại cho ta."

Chì thấy roi linh khí bên này đã từ từ nâng lên, trên đó chứa hài cái tròng mắt. Đôi tròng mắt đầy máu, đồng tử đen nháy nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok, tràn đầy oán niệm.

Nhưng oán khí trên đôi tròng mắt đang bị roi linh khí đang ăn dần. Nó cũng chính là vật dẫn oán khí của "Han Sohee", nếu một trong hai tròng mắt bị hủy thì đồng nghĩa với việc nỗ lực trước nay của cô ta đều đồ sông đổ biển.

Vì hai tròng mắt trong tay Lee Sanghyeok, dù muốn hay không, "Han Sohee" cũng phải chấp nhận giao dịch. Cô ta thu lại tóc, ánh hành lang lần nữa được ánh sáng đèn đường chiếu vào, Hứa Tư Nhã cũng khôi phục lại bộ dáng ban đầu chỉ là hốc mắt giờ lại tối đen sâu hoắm không có tròng.

Han Sohee thanh âm bén nhọn: “Đem đôi mắt trả ta!”

Người thường nghe giọng của cô hẳn đã sợ mất mật, nhưng Lee Sanghyeok thì một chút phản ứng cũng chả có.

Han Sohee khẽ cắn môi, “Ta đáp ứng cùng ngươi làm giao dịch!”

Đánh thì đánh không lại, giờ đâu thể bố đời được. Khi Han Sohee vừa dứt lời thì đôi tròng mắt liền bay trở về hốc mắt của cô ta

Han Sohee: “Ngươi tính giúp ta báo thù thế nào?"

Khi trải nghiệm năng lực của Lee Sanghyeok, Han Sohee cũng không kháng cự nữa, nhưng vẫn còn chút e dè.

"Chưa biết nữa, cô nghĩ sao?"

Han Sohee: “……”

Anh trương đang làm cái quái gì vậy? Bực mình điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro