Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Cứu Heo Junho

Lee Sanghyeok vẫn ngủ đến khi bụng réo ầm ĩ mới chịu lục đục mà dậy. Khi tỉnh lại cũng không dậy liền mà ngồi thộn ra hơn vài phút sau đó mới chậm chậm đứng dậy, quả thật ông già bà lão nhìn còn dẻo dai nhanh nhẹn hơn y.

Chờ Lee Sanghyeok rửa mặt xong xuôi mà xuất hiện thì Jeong Jihoon chuẩn bị xong cơm trưa.

Lee Minhyung trơ mắt nhìn Jeong Jihoon bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, sau đó bới một chén cơm để trước mặt Lee Sanghyeok.

Lee Minhyung cảm thấy không thể tin nổi, vội vàng bước vào phòng bếp, sau đó cảm thấy bản thân đúng là không gặp ảo giác. Đành phải lủi thủi tự động thủ.

Khổ quá mừ, độc thân chúng khinh! Cơm cũng không cho...

Sau khi tự nấu cho bản thân tô mì trứng, Lee Minhyung ôm tô mì ngồi một góc như tự kỉ mà hút rột rột, chóp mũi còn ngửi được mùi thịt kho Lee Sanghyeok đang ăn.

Lee Sanghyeok ăn uống no đủ, mới đem Lee Minhyung kêu tới: "Mày định điều tra chuyện này thế nào?"

"S Entertainment hình như đang tuyển thực tập sinh, em định giả làm thực tập sinh."

Lee Minhyung nói ra kế hoạch của mình rồi nhìn Lee Sanghyeok: "Kỳ thật S Entertainment có rất nhiều nghệ sĩ mất tích, theo như em điều tra những nghệ sĩ từng mất tích đều có cái đặc điểm chung chính là lúc đầu khá nổi tiếng, sau đó không hiểu tại sao lại dính vào scandal khá lớn rồi bị phòng sát, sau đó chính là im hơi lặng tiếng mag biến mất."

Có lẽ sẽ có vài fan chú ý nhưng giới giải trí mà người mới lên quá nhanh quá nhiều, fan trung thành cách mấy mà nghệ sĩ không xuất hiện thì cũng bò tường qua nhà khác.

Những người từng là "nghệ sĩ" đó về sau thế nào thì ngoài trừ người nhà thì chắc cũng không còn ai để ý tới.

Lee Minhyung có điều tra qua gia đình của những người nghệ sĩ đã từng mất tích, đều giống như không quá quan tâm xem rốt cuộc họ ở nơi nào, còn có vài người thân nghe đến tên con mình còn có chút biến sắc.

Không lẽ tấy cả là vì scandal của họ mà đến cả gia đình cũng bỏ mặc hay sao???

Còn có người lại nói con họ gây ra nông nỗi này vậy mà S Entertainment lại vô cùng tri kỷ giúp con mình xuất ngoại rời đi dư luận trong nước.

Nói đến xuất ngoại thì họ cũng chả biết con mình đang ở nước nào. Chỉ có S Entertainment là rõ nhất.

Vì những điều đó nên Lee Minhyung lại hoài nghi về S Entertainment.

Vừa lúc bên S Entertainment tuyển thực tập sinh, nên cậu muốn đến đó thử một lần, vì chỉ khi trở thànhc nghệ sĩ ở đó mới có thể biết được trong đó đang ẩn giấu cái gì. Mới đào ra được nguyên nhân mất tích của những nghệ sĩ kia.

Nghĩ đến đây, Lee Minhyung còn rất là tự luyến mà sờ sờ chính mình mặt: "Haizz, cái bộ dáng của em đi ngang qua đó thôi chắc khối người chạy ra mà mời mọc ấy chứ!!!"

Lee Minhyung cùng Lee Sanghyeok lớn lên có vài phần tương tự, đều kế thừa nhận sắc của bà ngoại Lee. Quả thật Lee Minhyung ăn hại không tài năng gì thì dựa vào cái mặt cũng có thể trúng cử.

"Phiền phức." Lee Sanghyeok nghe xong nhả ra câu, không để Lee Minhyung nói thì y liền nói tiếp: "Tao chỉ mày cách đơn giản hơn."

"Là sao?"

Lee Minhyung tin tưởng thằng anh họ tuyệt đối, nếu y đã nói vậy hẳn đã có một kế hoạch vẹn toàn rồi. Lee Sanghyeok cũng nói vài câu sau đó đưa Lee Minhyung một cái địa chỉ.

Lee Minhyung có chút nghi hoặc mà nhìn thằng anh: "Khoan đã thím, sao thím rành S Entertainment thế?"

Hôm qua cậu còn nói Lee Sanghyeok không biết gì về S Entertainment không lẽ mới hôm nay mà đã bị vả mặt bẹp bẹp rồi sao?

Lee Sanghyeok đánh ngáp một cái.

Lười giải thích. Trực tiếp xua tay.

Cũng may Lee Minhyung biết tính cách Lee Sanghyeok, bằng không là người ngoài thì Lee Sanghyeok đã bị nước miếng dìm chết rồi.

Lee Minhyung ở khai tiệm đến tối mới gọi taxi mà chạy đến địa chỉ Lee Sanghyeok đưa.

Đêm nay bóng đêm đặc biệt nùng.Ánh trăng đã bị mây che phủ.

Hảo xảo bất xảo, đèn đường bên chung cư chớp tắt máy lượt sau liền tắt ngúm, thậm chí còn nghe được tiếng xẹt xẹt của điện chập.

Không có gió, cũng không có tiếng người.

Toàn bộ thế giới an tĩnh đến đáng sợ.

Heo Junho uống rượu đến mơ màng, được tài xế thả xuống bên đường, bộ dáng thất thiểu ngã trái ngã phải. Tuy là uống đến không rõ đường đi những đầu vẫn còn chút tỉnh táo l, vẫn nghe được âm thanh giống như có người theo sau lưng.

“Đát…”

“Đát…”

Giống tiếng giọt mưa rơi trên mặt đất, lại vừa giống như tiếng giày cao gót, ngẫu nhiên còn có tiếng nuốt nước bọt.

Heo Junho nhíu nhíu mày, đột nhiên  không đứng được liền vội duỗi tay đỡ cột điện, mới ổn định được thân mình.

Anh đột nhiên vừa quay đầu lại.

Phía sau lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

Heo Junho nhíu nhíu mày, chẳng lẽ anh say rồi sao?

Cố gắng nhìn vài cái nhưng cũng không thấy được gì cả. Anh lại tiếp tục thất thểu mà đi về phía trước.

Heo Junho hiện tại sống ở một khu chung cư cũ của Seoul, lúc trước anh sống tại chung cư của S Entertainment, nhưng sau khi từ chối "giao dịch" liền bị Cha Taehyun bỏ rơi, anh cũng không sống ở chung cư công ty nữa, còn chút tiền trong túi liền dọn ra thuê một căn hộ ở khu chung cư cũ.

Cha Taehyun chết, anh thật sự vô cùng cao hứng. Nên đã đi nhậu đến 2 đêm nay.

"Chị Hyejin, chị về báo thù đúng không?"

Anh vừa nỉ non vừa tự cười, nhưng mắt đều đỏ hoe, bước chân cũng liêu xiêu mà vào chung cư.

Đèn hành lang mấy ngày trước hỏng rồi mà chưa có ai thay, phía trước tối như mực, duỗi tay cũng không thấy rõ 5 ngón.

Heo Junho lấy ra di động mở ra đèn flash, chậm rì rì mà lên tầng 3.

“Xoạch…”

Heo Junho cảm thấy lạnh giống như nước nhiễu lên trán, đưa tay lên lại không sờ ra được gì. Anh lại tiếp tục lên lầu, sau đó lại tích tích vài giọt nước.

Lần nữa đưa tay sờ trán, Heo Junho mới phát hiện cái này không phải nước mà nó dính dính nhớt nhớt không biết là thứ gì.

Cầm điện thoại chiếu vào tay thì thấy một mảng đỏ rực.

Là máu!!!

Lúc này trên đỉnh đầu lại tích tích chảy xuống, trước chân của anh cũng đọng một vũng nhỏ.

Heo Junho khống chế không được mà run run chiếu lên hành lang trước mặt thì cả kinh-- từ khi nào trên mặt đất đã tích một vũng máu nhỏ.

Dũng khí của anh cũng bị cuốn bay, cồn cũng bay mất, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Bây giờ không thể đứng tại chỗ được. Hít sâu một, liền đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Bốn phía như bị cách âm. Heo Junho không thể nghe âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng bước chân đồn dập  cùng tiếng thở hổn hển của chính mình.

Nhưng tiếng nước nhiễu phía sau cũng vô cùng rõ ràng. Chỉ có 3 tầng nhưng không hiểu sao Heo Junho lại cảm thấy thật xa, giống như không bao giờ có điểm dừng.

Tiếng thở ngày càng thô nặng, anh không chú ý đến trạng thái thân thể chính mình đã dần lả. Khoảng cách của anh cùng "nó" càng ngày càng gần. Gáy bỗng nhiên cảm giác như có thứ gì đó liếm láp khiến Heo Junho không phòng ngừa mà lảo đảo mà lăn xuống cầu thang.

Điện thoại cũng theo đó mà bị quăng quá một bên, vô tình soi rõ được "nó".

Heo Junho gian nan mà bò dậy, "nó" tròn trịa như một quả cầu, có mắt mũi miệng, thoáng nhìn rất giống thủ cấp của người. Nhưng đầu không phải làn da lành lặn mà là sự tập hợp của không ít những khuôn mặt thống khổ và dữ tợn.

Đây là cái thứ quái dị gì, khi nó chính là tập hợp của những khuôn mặt người tạo thành. Heo Junho nhìn rõ bộ dáng quái vật mà dại ra.

Sợ hãi là một chuyện, quan trọng nhất chính là, những khuôn măt tạo nên con quái vật này đối với anh vô cùng quen thuộc. Đặc biệt là khuôn mặt ở vị trí cái mũi.

Đó chính là Yoo In-na, là nữ thần trong lòng Heo Junho. Anh tiến vào giới giải trí ít nhiều là vì sự ảnh hưởng của Yoo In-na.

Mà khi Heo Junho vào giới giải trí thì Yoo In-na đã bị vô số scandal cuốn thân, không bao lâu liền mai danh ẩn tích.

Heo Junho không nghĩ tới lần gặp lại  Yoo In-na sẽ là tình huống thế này.

Không chỉ có có Yoo In-na.

Heo Junho còn nhìn ra được không ít khuôn mặt quen thuộc của nhiều vị tiền bối trông giới... Anh nhìn "nó" bò lại gần mà quên mất phản ứng.

"Nó" vươn cái lưỡi dài đầm đìa máu tươi, cứ liên tục nhiễu lách tách xuống sàn. Trong mắt nó bây giờ, Heo Junho chính là một bữa ăn, tùy thời có thể nuốt vào bụng. Nhưng nó lại không muốn trực tiếp ăn, mà muốn vờn anh như mèo vờn chuột.

Hiện tại, "nó" chơi đủ rồi muốn nuốt chửng con mồi, muốn đem sự sợ hãi tột độ của con mồi làm niềm vui.

"Nó" há to miệng như một bồn máu hướng về Heo Junho, anh có thể ngửi được sự tanh hôi của "nó" mà sực tỉnh, vội vàng mà té lộn nhào để bỏ chạy.

Nhưng cái đầu lưỡi dài ngoằng của "nó" đã nhanh chóng cuốn lấy chân của Heo Junho mà kéo anh trở lại.

Mắt thấy bản thân sắp vào miệng của "nó" thì đột nhiên một trận sáng choé, một đạo kiếm pháp như bổ núi mà trực tiếp chém đứt cái lưỡi của "nó".

Xèo xèo!

Cái lưỡi bị chém đứt khiến Heo Junho cũng rớt xuống đất. Trong bóng đêm, anh không thấy được gì, chỉ thấy kiếm quang như ảnh xoẹt tới xoẹt lui, tiếng xèo xèo như thịt nướng trên than liên tục vang lên.

Heo Junho còn đang ngơ ra thì trong bóng tối heo hắt vì cái đèn flash bay thằng đến góc bên kia chiếu ra "nó" đột nhiên bành trướng như một quả bóng, sau đó nổ tung. Một trận tanh tưởi, khiến Heo Junho chịu không nổi mà chống vào tường— ọeeeee.

Lúc này, màn mây che trăng dần thối lui, ánh trăng sáng chiếu xuống. Heo Junho mới nương theo mà nhìn xung quanh một lúc, cảm thấy như khi nãy bản thân đã đi vào một thế giới khác, nơi không có âm thanh cùng ánh sáng.

Heo Junho phun ra một hồi lâu mới hoãn lại đây, hắn nương theo ánh trăng mà đánh giá chung quanh biết biết từ khi nào đã chạy đến sân thượng.

Mà chỗ của anh đứng là ngay sát ban công, chỉ cần lật người liền ngã xuống ngay.

Nói cách khác, nếu lúc nãy không cẩn thận thì dưới tình huống chạy trốn anh đã nhảy lầu rồi. Nghĩ đến như vậy Heo Junho sợ đến tái nhợt.

Nếu anh hoảng loạn mà chạy tiếp thì chính là nhảy lầu, còn đứng yên thì chính là bị "nó" xơi tái. Có ngu Heo Junho cũng nhận ra chính là có người gài tử cục cho anh, dù chọn cách nào thì cũng là CHẾT.

Mà nhảy xuống…

Chung cư cũ tổng cộng 7 lầu, cũng không có thảm cỏ xanh, bên dưới đều là đất nền xi măng, nhảy xuống không chết cũng không sống nổi.

Heo Junho cả người như mất hết sức lực, tê liệt ngã xuống đất, bộ mặt tái nhợt, ân nhân cứu mạng anh cũng không còn sức để cảm ơn.

Lee Minhyung không khác gì siêu nhân ôm kiếm gỗ đào, cách Heo Junho một đoạn mà đứng thẳng thân mình, chờ Heo Junho đến bái kiến.

Kết quả, đứng tạo nét muốn trật cả háng mà Heo Junho vẫn ngồi bệt dưới đất ngơ ngẩn khiến Lee Minhyung nhíu mày, đành phải ôm kiếm đi đến mà đạp đạp anh mấy cái hỏi: "Alo, còn sống không?"

Heo Junho ngơ ngác mà nhìn về phía Lee Minhyung, đại não hỗn độn trong khoảng thời gian ngắn không thể phản hồi.

Lee Minhyung lại đạp anh một chút, "Alo, choáng váng rồi hả?"

Heo Junho lúc này mới chậm rãi phản ứng lại gian nan mà đứng lên, nhìn Lee Minhyung trong ánh mắt như cũ tràn ngập đề phòng, khi nãy trải qua một loạt chuyện, nên anh vẫn chưa thể tin tưởng bất cứ cái gì xuất hiện trước mặt.

Lee Minhyung đại khái có thể lý giải suy nghĩ của Heo Junho, cũng không hy vọng Heo Junho có thể cảm tạ nên trực tiếp nói: "Tôi là thiên sư, nhận ủy thác của Han tiểu thư, tới điều tra về sự mất tích của chị gái cô ta là Han Hyejin."

Heo Junho đồng tử rụt lại, "Han Hyejin có em gái? Cô ta đang ở đâu? Tôi hiện tại đi tìm cô ta!"

Lee Minhyung liếc hắn liếc mắt một cái: "Anh xác định muốn đi tìm Han tiểu thư?"

Heo Junho bỗng dưng trầm mặc. Nghĩ đến những sự tình phát sinh, khi nãy không phải Lee Minhyung xuất hiện đúng lúc thì anh đã chết rồi, tùy tiện đi tìm muội muội của Han Hyejin có khi lại liên lụy đối phương.

Heo Junho: "Cậu thật là thiên sư?"

"Nếu không phải tôi, khi nãy chim bồ câu cứu anh à?" Lee Minhyung hỏi lại, hơn nữa còn nói một câu kinh thiên: "Thứ kia chưa chết đâu, nó sẽ còn trở lại."

Lee Minhyung nói có chút nghiến răng nghiến lợi. Cậu cảm thấy bản thân đang bị Lee Sanghyeok lợi dụng, cậu tới đây giống như làm bảo tiêu cho Heo Junho vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro