2
Đường đến chợ khá xa nhà Chí Huân, con đường mòn ngoằn nghèo khiến nó mỗi lần ham thịt đi đổi vải đều rất phân vân, muốn đi phải đi từ sáng thì tầm chiều sẽ về được , nhưng hiện tại là trưa nếu lội bộ đi sẽ đến tối mới có thể đến nhà.
Nhưng hôm nay ai xui khiến nó bắt buộc phải đến chợ tìm thịt về, Chí Huân cuối cùng cũng vác thân đi đến chợ. Được giữa đoạn đường Huân bắt gặp Tương Hách, lạ thay cái Hách đi sao mà nhanh quá, ngay vừa sáng nó thấy anh vẫn còn giặc áo bên sông mà giờ lại đã ở giữa con đường mòn, nãy giờ nó mò đến đây hơn hai tiếng rồi.
Mắt Tương Hách nay ngồ ngộ khác xa thường ngày, nó cứ vui vẻ nhưng lại trầm tối không thể hiểu, Huân nhanh nhảu ôm cái xô vào lòng, nó đến bên anh hỏi chuyện. Nó cảm thấy cái Hách nay như con người khác, chẳng khó ở tự cao như ngày thường, dù như thế nó cảm thấy cũng thoải mái trong lòng nhưng vẫn lo lo kiểu gì không hiểu được.
Nay Huân lục được nhà còn quyển kinh của má nó trước chết, nó muốn đem sang chợ xem có đổi được gì về ăn không. Nói chuyện xong rồi mà Hách cứ trả lời trật lất mấy câu Huân hỏi khiến nó cảm thấy bị mất niềm tin, nó tưởng cái Hách thông minh nhất làng cơ mà, thấy anh cứ tránh né mình, Huân sợ anh không thích cái mùi bẩn nó từ đồng về nên bắt sang chuyện khác.
Dù ghét anh nhưng chỉ có mỗi anh biết chữ, nó lôi quyển kinh giấu trong áo ra hớn hở bảo anh đọc nó nghe, ai dè cái Hách vừa nhìn thấy liền bắt cớ đi tìm cái Huỳnh đi chơi chưa về, anh nói dối, nãy vừa thấy thằng Mẫn Huỳnh ngủ trưa ở nhà xong đây. Nó không thèm bắt bẻ anh đấy, nó quyết định đến chợ.
Ra đến chợ rồi, nó loay hoay mãi không biết nên chọn thịt lợn hay thịt gà về, bỗng nó nghe mấy cô trong làng kể chuyện.
"Bà bỏ cái tật hay đem áo ra sông giặc đi nhá, ngoài đấy biết bao nhiêu là vong hồn vất vưởng, biết đâu yếu bóng vía sợ người ta đeo bám thôi rồi, không cứu được đâu."
"Bà lo tôi làm gì, thầy bói bảo vía tôi mạnh lắm, trưa nào tôi cũng thấy cái Hách nó sang giặc đồ, xem chừng nên bảo ban nó nên cẩn thận thì hơn."
Thằng Huân nghe xong cũng man mán nhớ tới cái Hách khi nãy, miên man mãi thằng Huân mới chọn một miếng thịt ba chỉ vừa để nấu cho mình nó ăn, số vải còn dư ra để nó nài nỉ bà cô hai bán cho nó ít gạo. Bỗng ; nó nghe thấy tiếng chạy lạch bạch tới, Mân Tích với Huyền Thuân thở hì hục nói không ra hơi, không biết hai đứa nó thân nhau từ bao giờ, Chí Huân trách móc.
"Ai rượt mày mà chạy như ma đuổi."
Mân Tích tay chống gối, mắt trợn tròn nhìn Chí Huân, nói không thành câu, tiếng thở gấp gáp chen chúc trong lòng ngực nó khiến việc nói trở nên khó khăn ;
"Không... không phải ma... mà... cái Hách! Ảnh.. Ảnh..."
Chí Huân nhíu mày, kéo tay Mân Tích với nhóc Huyền Thuân ngồi xuống cạnh hàng thịt, nói nho nhỏ cho ba đứa nghe, giọng nghiêm trọng hơn:
"Cái Hách làm sao? Nói rõ ra coi! Tao chẳng hiểu mô tê gì cả"
Mân Tích hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thốt ra được:
"Nó... nó ngồi bên bờ sông, tự dưng cười một mình! Nhưng... không giống cười vui, mà giống cười... cười điên! Tao hỏi nó làm gì, nó chỉ ngước lên nhìn tao... ánh mắt kỳ quái lắm, như người khác vậy!"
Lời của Mân Tích khiến Huân giật mình. Nó nhớ lại ánh mắt của Tương Hách trên con đường mòn lúc nãy, vừa vui vẻ mà vừa tối tăm, khiến nó rợn người.
"Rồi sao nữa? Mày bỏ đi à hay mày như nào?"
Mân Tích nhìn Huyền Thuân chốc lát rồi gật gật đầu.
"Chứ còn gì nữa! Tao hỏi không được, nó chỉ nhìn tao cười. Tao sợ quá, chạy thẳng ra đây!"
Huân nheo mắt, cảm giác bất an càng lớn. Nó đặt miếng thịt ba chỉ vào rổ, quyết định không lưỡng lự nữa:
"Tao phải quay lại tìm cái Hách coi nó làm sao. Mày ngồi đây đợi, còn Huyền Thuân đừng có đi lung tung nhớ bám theo cái Tích, Tích mày sang nhà ảnh kêu Mẫn Huỳnh sang nhà mày chơi đi, tuyệt đối đừng để nó biết chuyện gì nghe chưa."
Mân Tích trố mắt: "Mày điên à? Nhỡ ảnh làm gì mày thì sao?!" Huyền Thuân gật vài cái phụ hoạ, ánh mắt lo lắng giương lên nhìn Chí Huân, Huân nhún vai, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết:
"Dù sao thì tao cũng không yên lòng. Nếu có chuyện gì, tao phải biết rõ! Ảnh là đối thủ, người tao ghét nhất thì không được có mệnh hệ gì khác nếu người làm nó không phải tao!"
Nói rồi, Huân cầm chặt chiếc xô, rời chợ mà quay lại con đường mòn dẫn đến bờ sông.
Đến gần bờ sông, Huân nghe tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng gì đó như giọng ai thầm thì. Nó bước chậm lại, rón rén đến gần. Đúng như lời Mân Tích, cái Hách đang ngồi bên bờ sông, hai chân buông thõng xuống nước, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh nắng chiều vàng vọt, nhưng điều làm Huân rùng mình là cái Hách đang lẩm bẩm gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.
"Hách! Mày làm gì đấy?"
Huân gọi lớn, cố giữ bình tĩnh. Tương Hách không trả lời, thay vào đó, anh từ từ quay đầu lại. Ánh mắt anh gặp Huân, nụ cười trên môi kéo dài đến lạnh sống lưng.
"Huân... mày cũng đến rồi à?, má tía mày cũng kêu mày tới à.."
Giọng anh kéo dài, nghe như không phải của mình. Chí Huân cảm thấy hai chân mình như muốn khuỵu xuống. Nhưng nó cố giữ giọng cứng rắn:
"Mày bị làm sao đấy? Từ sáng tao thấy mày đã kỳ quái rồi. Có chuyện gì, nói tao nghe coi!"
Tương Hách cười nhạt, rồi lại quay mặt về phía sông. Anh chỉ tay xuống dòng nước, giọng khẽ khàng:
"Má tao... má tao dưới kia gọi tao mày ạ.."
Chí Huân sững sờ, bước lên một bước, cũng ngó xuống nước mà chẳng có gì cả.
"Mày nói cái gì? Má mày mất lâu rồi mà!"
Tương Hách không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn xuống nước, lẩm bẩm:
"Má kêu tao xuống... má nói ở đây lạnh lắm, má muốn tao ở với má..."
Lúc này, Huân nhận ra toàn thân Tương Hách đang run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt anh. Cảm giác sợ hãi xen lẫn lo lắng bủa vây lấy Huân. Nó biết, nếu không làm gì ngay, cái Hách có thể làm chuyện dại dột.
"Hách! Nghe tao này!"
Huân bước nhanh lại gần, đặt tay lên vai Tương Hách. Tương Hách ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn Huân:
"Huân... mày nghĩ... chết có đau không? T-Tao có sẹo xấu xí quá..có phải chết đi là sẽ bớt đau không?.."
Câu hỏi ấy làm Huân đứng hình. Nó không nghĩ ngợi gì nữa, nắm chặt lấy vai Tương Hách, lắc mạnh:
"Đồ ngu! Má mày không muốn mày chết đâu! Mày tỉnh lại đi, Hách! Nếu mày chết, tao thề sẽ ghét mày cả đời!"
Tương Hách nhìn Huân, ánh mắt dường như lóe lên một tia tỉnh táo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh lại quay đầu, cười nhạt:
"Mày làm gì hiểu đâu, Huân..."
Ngay lúc ấy, một cơn gió lạnh lùa qua, làm Huân lạnh toát cả người. Nó cắn răng, hét lớn:
"Tao không cần hiểu! Tao chỉ biết, mày không được bỏ tao, không được bỏ má mày! Mày nghe không?!"
Tiếng hét của Huân như đánh thức Tương Hách. Anh chớp mắt, toàn thân run rẩy, rồi bật khóc nức nở.
Nó làm liều, Chí Huân ôm chặt lấy Tương Hách, cảm nhận hơi thở gấp gáp của anh. Trong lòng, nó thầm hứa sẽ không bao giờ để cái Hách một mình nữa hôm nay đã quá đủ rồi, cuối cùng Tương Hách cũng cặm cụi đọc kinh cho thằng Huân nghe. Lúc ra về, ánh mắt sắc lẹm của thằng Huân liếc nhìn thứ kinh tởm ẩn nấp dưới sông- ngay lập tức thứ đó gầm gừ tan biến vào hư không, tia hận thù trong Chí Huân cảnh cáo thứ nhớt nhát đó sau lưng Tương Hách.
Trịnh Chí Huân nó cũng không đơn thuần chỉ là một thằng chăn trâu đâu.
Chí Huân không biết mình đã đứng im ở bờ sông bao lâu, chỉ biết cảm giác lo lắng và sợ hãi dần dịu xuống khi Tương Hách bắt đầu tỉnh táo hơn. Anh không còn cười như người điên, ánh mắt của anh bây giờ nhìn Huân đầy sự trìu mến, như tìm thấy một người thật sự thấu hiểu mình.
"Huân..."
Tương Hách khẽ gọi tên, giọng anh thấp, yếu ớt.
"Mày... mày thật sự không ghét tao sao?"
Huân nhìn anh, đôi mắt như muốn nói gì đó nhưng chỉ im lặng. Anh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Không, tao không ghét mày. Mày là người duy nhất tao không thể bỏ mặc, ít nhất là bây giờ."
Tương Hách nhìn Huân, trái tim anh thắt lại. Cảm giác tội lỗi trong lòng anh tan đi một chút, nhưng những nỗi đau, những cảm xúc kì lạ trào dâng trong lòng ngực vẫn đang ra sức dày vò Hách.
"Huân, tao..."
Tương Hách ngập ngừng.
"Tao chưa bao giờ nghĩ mình có thể như vậy. Tao không muốn mày nhìn thấy tao yếu đuối như thế này."
Huân ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ vỗ nhẹ lên vai Tương Hách.
"Không ai là hoàn hảo cả.. Hách. Mày không cần phải che giấu hay gồng mình. Tao không cần cái Hách mạnh mẽ, tao chỉ cần mày, dù là như thế nào."
Những lời nói ấy làm Tương Hách cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh cúi đầu, đôi mắt long lanh, nước mắt vừa mới ngừng chảy lại bắt đầu rơi xuống, Hách lau nước mắt bằng mu bàn tay, cười khẩy đùa rằng ;
"Huân nói chuyện theo cách ở thành phố à? sến rện hà."
Huân ôm lấy Tương Hách, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Anh không nói gì thêm, chỉ cười khúc khích, siết chặt người đang ngồi ngay trước, không cho anh đi đâu nữa. Mọi thứ lúc này đều không quan trọng, chỉ có Tương Hách và mình, cùng nhau đối diện với bóng tối và những nỗi sợ hãi.
Cùng lúc đó, ở phía xa, Huyền Thuân và Mẫn Huỳnh đang đứng lặng im, theo dõi cảnh tượng trước mặt. Huyền Thuân khẽ liếc nhìn Mẫn Huỳnh, đôi mắt em ta đầy bối rối.
"Mày nghĩ... họ sẽ ổn không?"
Huyền Thuân hỏi, giọng lo lắng.
Mẫn Huỳnh không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào hai cậu trai đang đứng bên nhau, nhưng trong đôi mắt anh, một sự mơ hồ lướt qua.
"sẽ ổn thôi.. anh trai tao không yếu mềm đến thế đâu.."
Mẫn Huỳnh khẽ thở dài, rồi ngập ngừng nói: "Mày biết không, tao thấy có gì đó lạ lắm giữa hai người bọn họ."
Huyền Thuân nheo mắt, ánh mắt có phần mơ màng.
"chúng ta không ai là bình thường cả đâu."
Chỉ một câu nói đơn giản của Huyền Thuân khiến Mẫn Huỳnh ngẩn ngơ. Anh nhìn Huyền Thuân, rồi im lặng quay lại nhìn hai người bạn phía xa. Từ trong sâu thẳm, một cảm xúc mới mẻ nảy sinh trong lòng anh – sự tò mò, liệu cảm xúc của anh hiện tại với Huyền Thuân liệu có tựa như cái Hách với thằng Huân không, cảm xúc đó gọi tên là gì, Mẫn Huỳnh không hiểu nổi những mầm cây đang đâm chồi trong tim mình.
Mẫn Huỳnh không thể không nhận thấy cái gì đó rất đặc biệt giữa mình và Huyền Thuân. Mặc dù họ không có mối quan hệ rõ ràng, nhưng cảm giác ấy không thể che giấu. Một sự kết nối vô hình, như thể hai trái tim đang dần tìm thấy nhau, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Kể từ ngày Huyền Thuân theo Tương Hách đến, Mẫn Huỳnh không đi lang thang cùng Chí Huân hay Mân Tích nữa mà lẩn quẩn ở nhà cùng em, cùng em nói đủ thứ, nhưng lại không nói về những gì anh cảm nhận được với em.
Đến lúc này, Huyền Thuân nhìn Mẫn Huỳnh, ánh mắt không còn ngần ngại như trước.
"Huỳnh.. cảm xúc của cái Hách với Huân gọi là gì vậy?"
Mẫn Huỳnh khẽ mỉm cười, khẽ liếc nhìn anh trai mình cùng với Chí Huân vẫn còn đang chìm đắm trong vòng tay nhau.
"Là yêu, giống như anh Vương Hạo với cả anh Khuê ấy."
Huyền Thuân nghiêng đầu thắc mắc.
"Hai người con trai cũng là yêu sao?"
"Có đấy, anh Hạo với anh Khuê thương nhau không hết còn gì."
Huyền Thuân gật gật đầu suy nghĩ gì đó, em ngỡ chỉ có nam nữ mới có thể nên đôi vợ chồng, vậy có phải những thứ em nghĩ về Mẫn Huỳnh có là bạn không, hay cũng là thứ được gọi là tình yêu như anh đã nói?
Về phía Chí Huân và Tương Hách, tình cảm giữa họ cũng không còn là những lời nói hời hợt, mà là sự hiểu nhau sâu sắc hơn bao giờ hết. Những bóng ma trong quá khứ, những lo lắng về tương lai dường như không còn quan trọng nữa. Chỉ có họ, cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn, cùng nhau bước tiếp trên con đường mà cả hai đều chưa thể đoán trước.
Tình yêu của họ, tuy chưa rõ ràng và vững vàng, nhưng nó sẽ phát triển, qua từng ngày, từng giờ, và dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người.
Sáng hôm sau, Chí Huân thức dậy với cảm giác đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy Tương Hách vẫn đang nằm bên cạnh mình, anh chợt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua. Đêm qua, anh đã ôm lấy Tương Hách, đã kiên quyết không để anh một mình trong cơn tuyệt vọng, và giờ đây, cảm giác ấm áp từ cơ thể anh khiến trái tim Huân nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Tương Hách mở mắt, ánh nhìn đầu tiên là một chút ngỡ ngàng, rồi khi thấy Chí Huân đang ngồi đó, anh khẽ mỉm cười. Cái cười dịu dàng, không còn sự gượng ép hay cứng rắn như trước, mà là nụ cười của một người đã tìm thấy sự an yên.
"Huân..." Giọng Tương Hách khẽ gọi, như một lời chào buổi sáng, nhưng đầy ý nghĩa hơn rất nhiều.
"Ừm?" Chí Huân đáp lại, không quay đi, chỉ nhìn vào anh, cảm giác như mọi từ ngữ đều trở nên thừa thãi.
"Cảm ơn mày... vì đã ở bên tao," Tương Hách nói, giọng anh yếu ớt nhưng đầy thành thật. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người thật sự ở bên cạnh mình, dù khi anh yếu đuối nhất.
Huân mỉm cười nhẹ, cái cười mơ hồ và ấm áp. "Tao nói rồi mà, mày không phải một mình. Tao luôn ở đây."
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, trong không gian ấy, chỉ có sự hiểu nhau sâu sắc, không cần phải nói ra. Chí Huân biết rằng Tương Hách đã vượt qua cơn bão lòng, và giờ đây, anh không còn sợ hãi những điều chưa biết.
Chợt, từ xa vọng lại tiếng bước chân. Huyền Thuân và Mẫn Huỳnh xuất hiện. Huyền Thuân nhìn qua, đôi mắt có chút ngập ngừng, bỗng ghen tỵ với thứ đang nảy nở giữa Hách và Huân, nhưng anh không nói gì. Mẫn Huỳnh đứng bên cạnh, không nói cũng không nhìn, nhưng anh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một thứ gì đó nhẹ nhàng, nhưng rất rõ ràng.
Huyền Thuân quay sang Mẫn Huỳnh, đôi mắt trầm ngâm. Mẫn Huỳnh im lặng một lúc, ánh mắt vẫn hướng về hai người kia. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói với Huyền Thuân.
"Huyền Thuân, đợi họ nói chuyện xong tao với mày sang nhờ cậu Khuê nấu cho chén cháo mang sang thổi cho anh hai tao"
"ừ-ừm.."
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Mẫn Huỳnh, nhưng rồi nó lại bị che khuất bởi một điều gì đó mơ hồ. Anh cảm thấy có sự kết nối giữa mình và Huyền Thuân, không chỉ là bạn bè, mà là một thứ gì đó nhiều hơn thế. Cảm xúc ấy lạ lẫm và không thể gọi tên, nhưng anh cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Huyền Thuân nhận ra sự im lặng của Mẫn Huỳnh và không thúc giục anh nữa. Cậu quay lại nhìn hai người bạn, cảm giác hạnh phúc trong lòng. Cảm giác ấy không phải là sự ngạc nhiên, mà là một sự an yên sâu sắc.
Chí Huân nhìn Tương Hách, ánh mắt không còn nghi ngờ hay lo lắng, mà là sự quyết tâm. Anh biết rằng dù thế nào, anh cũng sẽ luôn bên cạnh Tương Hách, không chỉ trong những lúc vui vẻ, mà còn trong những khoảnh khắc đen tối nhất. Cả hai cùng nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong lòng họ đều biết, họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.
Tình yêu của họ có thể chưa rõ ràng, nhưng nó thật sự tồn tại, như một ngọn lửa âm thầm cháy, không cần phải khoe khoang, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
Mẫn Huỳnh quay lại nhìn Huyền Thuân, đôi mắt anh sáng lên. Anh tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy thứ tình cảm mà anh đang cảm nhận với Huyền Thuân không, hay tất cả chỉ là một cảm giác thoáng qua. Nhưng trong lòng anh, một thứ tình cảm mới mẻ đang nảy sinh, và dù không rõ ràng, anh cảm nhận được nó mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì trước đây.
Cả bốn người đứng trong ánh sáng buổi sáng, không ai nói gì thêm, nhưng tất cả đều biết rằng một sự thay đổi lớn đã đến. Tình bạn, tình yêu, và những cảm xúc chưa thể gọi tên, tất cả đều đang hình thành trong không gian này. Mỗi người, mỗi cảm xúc đều đang tìm kiếm nhau, như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh, nhưng sẽ dần dần trở nên đầy đủ.
Trên cánh đồng, bóng dáng hai người một lớn một cao, Mẫn Huỳnh nắm lấy bàn tay Huyền Thuân chạy dọc đường, hướng đến nhà cậu Khuê với cu Hạo.
Và rồi, trong sự im lặng ấy, ngày mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro