Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy thì đã không thấy hắn đâu nữa. Anh vừa suy nghĩ vừa nói.

"Đây là cơ hội để mình chạy thoát"

Khi anh vừa bước xuống giường thì anh cảm nhận được chân anh bị một thứ gì đó xích lại. Quay đầu lại thì đúng như anh đoán, hắn đã xích chân anh lại từ sáng sớm vì hắn biết anh sẽ bỏ trốn khỏi hắn.

Anh bất lực rồi cơ hội cuối cùng để chạy cũng không được rồi, chẳng lẽ anh phải sống ở đây với hắn sao?

Hắn như một con quỷ vậy, thích thì nâng niu, không thích thì đánh đập. Đây là những lời kể từ những người trước đây qua lại với hắn kể cho anh nghe. Nghe thôi mà đã rùng mình rồi, có ngày hắn nổi điên chắc sẽ giết anh mất chứ không chỉ là đánh đập đâu.

Anh đang suy nghĩ trong đầu thì bổng có tiếng tin nhắn vang lên, anh quay qua trên bàn thì thấy điện thoại của anh, cầm lên để xem ai nhắn cho anh thì anh thấy là tin nhắn của hắn.

Jihoon>Sanghyeok

JH

Anh dậy chưa?

SH
Chẳng phải cậu là người rõ nhất sao?

JH

Anh ăn sáng nhá, em kêu quản gia làm rồi đem lên cho anh, anh thích ăn gì

SH
Tôi ăn gì cũng được

JH

Được rồi, để em kêu quản gia làm rồi đem lên cho anh, anh nhớ ăn hết nhá không là em giận anh đấy

SH




___________________________________________

Thắc mắc tại sao anh lại nói câu "chẳng phải cậu là người rõ nhất sao?" vì vừa nãy anh có quan sát phòng thì thấy có camera hắn đặt ở góc phòng để tiện quan sát anh nên mọi hành động của anh hắn đều biết khi ở trên trường.

Hắn nhận được câu trả lời của anh thì đã gửi một tin nhắn cho quản gia để làm đồ ăn cho anh. Sau khi nhận được tin nhắn quản gia lập tức làm đồ ăn sáng cho anh và đem lên cho anh. Vừa tới cửa phòng quản gia gõ cửa và nói.

"Cậu Jihoon kêu tôi làm đồ ăn sáng đem lên cho cậu, tôi vào được không?"

"Bác vào đi ạ"

Nghe được câu trả lời quản gia mở cửa bước vào thì quản gia nhìn thấy chân anh bị xích lại quản gia thầm nghĩ 'kì này thì thôi rồi'.

"Tôi để trên bàn nhé"

Quản gia vừa nói vừa đặt khay đồ ăn xuống. Bất ngờ anh lao vào ôm cánh tay của quản gia vừa nói vừa khóc nức nở.

"Bác ơi...hức bác làm ơn...hức bác giúp con ra....hức khỏi đây...hức được không bác hức..."

"Xin lỗi cậu, nếu cậu Jihoon không cho phép thì tôi không dám cãi cậu ấy, cậu có cầu xin tôi đến mấy tôi cũng không cứu được cậu đâu"

Anh nghe quản gia nói vậy cũng hụt hẫng mà buông cánh tay của quản gia ra. Quản gia liền nói.

"Cậu cứ ở đây ngoan ngoãn nghe lời cậu Jihoon đi đừng làm trái ý cậu ấy, nhìn cậu ấy vậy thôi chứ cậu ấy thương cậu thiệt lòng đấy"

"Sao bác biết ạ?"

"Mỗi lần cậu ấy dẫn người về đây thì không có ai có thể ở lại qua đêm như cậu cậu, cậu là người đầu tiên"

"Vậy cậu ấy đâu cần phải xích con đâu"

"Từ từ con sẽ hiểu"

Nói xong quản gia liền đi ra ngoài cho anh không gian riêng tư. Còn anh thì suy ngẫm với câu nói của quản gia.

Tới chiều hắn từ trường học trở về thì đã lên phòng kiếm anh, vừa mở cửa bước nào thì đã thấy anh say giấc nồng trên giường hắn không muốn phá giấc ngủ của anh nên đã đi đến bên cạnh giường và nắm xuống ngắm anh. Còn anh đang ngủ thì cảm nhận được kế bên mình nằm bị lõm xuống thì từ từ mở mắt ra để xem là ai. Vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy hắn anh giật mình.

"Sao anh dậy sớm vậy, em phá giấc ngủ của anh hả?"

Hắn ngồi dậy hỏi anh.

"Không, chỉ là thấy ngủ đủ rồi"

"Vâng, vậy anh rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm với em được không"

"Ừm cậu xuống trước đi xíu tôi xuống sau"

"Được rồi, nhưng mà này...."

"Còn chuyện gì nữa?"

"Anh đổi cách xưng hô được không, cậu tôi nghe xa lạ quá à"

"Muốn tôi đổi như nào?"

"Anh em bình thường được rồi, nha nha"

"Ừm, anh không biết em nhõng nhẽo như thế đó"

"Với mỗi anh, thôi anh rửa mặt đi rồi xuống ăn với em"

"Ừm anh biết rồi"

Bữa tối của anh và hắn xảy ra rất bình thường như bữa tối của bao nhà, khi ăn tối xong anh và hắn lên phòng để thư giản.

Anh chuẩn bị ngủ tiếp thì hắn nói.

"Hồi sáng này tụi Minhyung hỏi em về anh"

"Tụi nó hỏi gì?"

"Tụi nó hỏi là anh đang ở đâu"

"Em trả lời như nào?"

"Em nói ở nhà em, rồi đột nhiên Hyeonjoon lao vào đấm em rồi mắng em là 'thằng chó mày bắt anh tao về nhà mày làm gì'"

"Em ấy nóng tính thật, nhưng anh cũng thắc mắc là em bắt anh về đây làm gì?"

"Làm vợ em"

"Đùa à?"

"Không đùa"

Vừa nói hắn vừa quay sang nhìn anh. Anh ngại ngùng không biết làm gì liền tìm một lí do để tránh hắn.

"Thôi trễ rồi anh ngủ đây, em cũng đi ngủ sớm đi mai còn đi học"

"Vâng em biết rồi, để em đọc hết trang sách này rồi em đi ngủ"

Anh nghe hắn nói vậy thì cũng kệ hắn mà nằm xuống ngủ, nhưng nằm mãi được 15 phút rồi mà vẫn không ngủ được. Còn hắn thì đã đọc xong trang sách bỏ sách xuống bàn và leo lên giường với anh, thấy anh nhắm mắt tưởng anh đã ngủ rồi hắn vừa vuốt tóc anh vừa nói.

"Anh đừng trốn khỏi em nhé, em yêu anh nhiều lắm"

Anh vẫn chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt nhưng không ngủ được vô tình nghe được câu nói của hắn làm anh phải suy nghĩ cả đêm.

___________________________________________

aaa tuần sau tui trả chap bù nha mấy ní, tuần này bận quá ra được 1 chap thoii

mấy ní coi nhớ góp í cho tui với nhen c.ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #choker