nspttte.02
"Xin lỗi, tôi không có ý định duy trì mối quan hệ kiểu này với học sinh của mình. Xin giữ tự trọng."
Jeong Jihoon nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lee Sanghyuk, không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
"Quên đi, em không trêu thầy nữa, cảm ơn thầy vì bánh donut." Jeong Jihoon chỉnh lại quần áo, đứng dậy và vẫy tay với Lee Sanghyuk.
Đi được hai bước, cậu quay người lại, vẫn là cái dáng vẻ cà lơ phất phơ,
"Mà này, thầy Lee!"
Lee Sanghyuk vẫn ngồi yên đó.
"Vì tình nghĩa thầy trò, thầy nhớ đánh giá nhiều sao chút nhé."
Một tuần sau, khi Jeong Jihoon nhớ đến việc gỡ app, cậu đã tìm thấy một "đánh giá tốt" của Lee Sanghyuk dành cho cậu.
"Kĩ thuật dở tệ."
Jeong Jihoon nhìn điện thoại như có vẻ thích thú, sau đó lại nhìn xuống phần thân dưới của mình.
Bạn cùng phòng bị nụ cười khó hiểu của cậu gây chú ý, hỏi cậu xem gì vậy, buồn cười đến thế sao.
"Một người đàn ông rất thú vị."
Lee Sanghyuk nghĩ rằng sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, hai người sẽ không có những liên lạc không cần thiết nữa.
Lớp học vẫn yên tĩnh như thường lệ, Lee Sanghyuk nhân lúc rảnh rỗi để lén nhìn, Jeong Jihoon cúi đầu ở đó, không biết đang viết gì đó, điều này khiến anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay, Uijin và Haneul rủ anh đi ăn tối, Lee Sanghyuk xem giờ, tắt máy tính, lấy chìa khóa xe và lái xe đến gặp họ.
Ăn xong, hai người dẫn Lee Sanghyuk đến một quán bar gần đó, lúc đó đã về đêm và rất náo nhiệt.
"Này, ngày mai không phải là cuối tuần sao. Hyung, đừng ngày nào cũng chạy qua chạy lại giữa lớp học và phòng thí nghiệm nữa. Hãy thư giãn đi nào."
Lee Sanghyuk cầm ly lên nhấp một ngụm, Kim Haneul rốt cuộc thì cũng cân nhắc công việc của anh nên chỉ gọi cho anh một ly đồ uống có nồng độ cồn thấp, không dễ say.
Lee Sanghyuk đứng ở một bên quầy bar nhìn người ra vào trong quán, đủ loại người, anh nhấm nháp uống một cách chậm rãi, vị êm dịu và dư vị hơi đắng.
Sau đó, Jeong Jihoon lọt vào tầm mắt của anh.
Bản năng mách bảo Lee Sanghyuk, người đó chính là cậu ta.
Khi đó, Jeong Jihoon đang trò chuyện với cô gái trẻ vừa hỏi xin cậu thông tin liên lạc.
Trong xa hoa trụy lạc, cậu luôn có cảm giác như có một đôi mắt nào đó đang theo dõi mình, cậu rất ít khi đến những nơi như thế này, bình thường hoặc là làm bài tập về nhà, ở ký túc xá chơi game hoặc làm thí nghiệm.
Trời ạ, có vẻ như ngoại hình cậu ở đây rất được chào đón.
Trong lúc Jeong Jihoon vừa tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cô gái xinh đẹp trước mặt, vừa sờ cằm liếc nhìn về hướng người đó, sau đó sửng sốt, độ cận thị của cậu cũng không cao lắm, vị trí cậu đang ngồi bây giờ so với ở trên lớp gần hơn rất nhiều.
Jeong Jihoon nheo mắt và nhìn Lee Sanghyuk một cách công khai.
Ánh mắt hai người giao nhau, phản ứng đầu tiên của Lee Sanghyuk là né tránh, nhanh chóng cúi đầu giả vờ uống rượu.
"Này, oppa, có đang nghe em nói không vậy?"
Jeong Jihoon định thần lại, mím môi, "Xin lỗi, có thể nói lại được không?"
Khi cậu quay đầu nhìn lại về hướng đó, Lee Sanghyuk đã biến mất.
Khi Lee Sanghyuk bước ra khỏi nhà vệ sinh, Jeong Jihoon người mà vừa mới thao thao bất tuyệt với người đẹp, vâng chính là Jeong Jihoon cậu học trò ngoan ngoãn đáng yêu của anh, đang khoanh tay dựa vào bồn rửa và nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lee Sanghyuk rửa tay giả vờ như không để ý, sau đó quay người lại thì bị một đôi chân thon dài chặn lại.
"Chà, thầy tới tìm bạn tình mới à?"
Lee Sanghyuk không muốn để ý đến cậu, lạnh lùng tỏ vẻ không muốn đến gần người lạ.
"Không liên quan đến em."
"Aiya, với tư cách bạn tình cũ cũng không được hả thầy?"
Jeong Jihoon dùng đầu liếm nhẹ răng nanh và nhìn xuống phía dưới của Lee Sanghyuk với vẻ mặt trầm ngâm.
Rồi cố tình sáp lại gần, thì thầm vào tai anh, "Hay với tư cách học sinh của thầy thì sao?"
Bất cần đời thật đấy, Lee Sanghyuk thầm nhận xét trong lòng.
"Ô, Sanghyuk thì ra cậu ở đây!" Người bạn tốt xuất hiện thật đúng lúc.
Nhìn thấy bên cạnh còn có người khác, Park Uijin đã bị Lee Sanghyuk kéo tay áo đi mà chưa kịp hỏi gì, để lại Jeong Jihoon nhìn họ rời đi mà không biết đang nghĩ gì.
Lee Sanghyuk không có ý định ở lại nữa, nói với họ mấy câu rồi anh chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Vừa ra ngoài cửa, anh đã thấy bên ngoài trời bắt đầu mưa to. Lee Sanghyuk hơi nhức đầu, ngoài cửa không có lấy một chiếc taxi. Nhìn vào điện thoại sắp hết pin, dù bắt được taxi cũng không biết có cầm cự được đến khi tài xế đến không, liền cảm thấy có chút hối hận.
Anh không còn cách nào khác đành phải quay lại quán bar, chuẩn bị tìm hai người bạn để giúp anh bắt taxi.
Trong ồn ào náo nhiệt, Lee Sanghyuk đã cẩn thận tìm kiếm trong đám đông đang nhảy múa để tránh va vào người khác.
Ánh đèn trong quán bar xoay tròn, âm thanh rất ầm ĩ, Lee Sanghyuk không dễ dàng tìm được bạn mình giữa rất nhiều người.
Đột nhiên anh quay người lại và vô tình đụng phải người khác, Lee Sanghyuk vô thức nói: "Xin lỗi".
"Không sao đâu thầy."
Lee Sanghyuk thoát khỏi vòng tay của người đó và đó chính là Jeong Jihoon.
Với ý thức làm thầy, Lee Sanghyuk vẫn khuyên Jeong Jihoon nếu không có việc gì quan trọng thì về sớm
"Thầy có biết từ "làm gương" không?" Lee Sanghyuk ngửi thấy mùi cồn vương vấn quanh cổ Jeong Jihoon trong đám đông.
Anh xoa xoa cổ tay và hắng giọng, "Tôi đang định đi về."
Anh quay người định bỏ đi thì bị Jeong Jihoon kéo lại.
"Đi đâu vậy? Đi thuê phòng với cái tên xấu xí đó sao?"
Bàn tay của Jeong Jihoon có chút mạnh mẽ, lần đầu trên giường, hai chân của Lee Sanghyuk cũng đã bị đôi bàn tay này tách ra đột ngột.
Lee Sanghyuk cảm thấy cậu trai này vô lí thật đấy, thuê phòng gì cơ? Tên xấu xí nào nữa?
"Bạn học Jeong say rồi, về sớm nghỉ ngơi đi." Lee Sanghyuk dùng hết sức, cuối cùng cũng gỡ được tay của Jeong Jihoon ra.
Sau lần làm tình nhớ đời đó, Lee Sanghyuk vứt luôn suy nghĩ đi tìm ai đó, anh chỉnh lại quần áo và lại ra cửa thử vận may, có lẽ sẽ sớm có taxi thôi.
Vừa đến cửa, tình cờ có một chiếc xe trống, Lee Sanghyuk vừa bước vào, một bóng người vụt tới và bước vào ngay sau anh.
Tâm trạng vui vẻ bắt được xe biến mất ngay lập tức.
Người lái xe không hiểu tình hình nên hỏi Jeong Jihoon sẽ đi đâu.
"Chú ơi, cháu đi với anh ấy."
Lee Sanghyuk ngay lập tức nói tên trường, nói rằng đó là nơi cậu sẽ đến.
Jeong Jihoon liếc nhìn đồng hồ và quay sang Lee Sanghyuk.
"Thầy ơi, giờ kí túc đóng rồi ạ."
Nói xong liền giả vờ đau khổ, "Trong người em không có nhiều tiền, ngoài trời vẫn mưa to, nhà em lại ở ngoại thành, em thật sự không có nơi nào để đi."
Chú tài xế im lặng nhìn hai người, cuối cùng mọi chuyện kết thúc trong sự im lặng của Lee Sanghyuk.
Nơi Lee Sanghyuk sống cách trường học không xa, Jeong Jihoon xuống xe, nhìn căn biệt thự biệt lập trước mặt, trong đêm mưa này, Lee Sanghyuk lại lờ mờ xuất hiện với dáng vẻ "kim chủ" rồi.
Với tư cách là chủ nhà, Lee Sanghyuk đưa cho cậu đôi dép để thay, quay người đi về phía tầng hai.
Anh không có ý định nói chuyện, vừa rồi người còn ướt đẫm nước mưa, trên người có chút mùi rượu, đang rất cần được tắm nước nóng.
Jeong Jihoon hỏi anh trước khi anh biến mất khỏi tầm mắt, "Thầy ơi em thì sao?"
Lee Sanghyuk tiếp tục leo lên cầu thang với giọng nói có chút mệt mỏi, "Có một phòng tắm ở tầng một."
Jeong Jihoon rất tự giác, treo áo khoác lên móc áo và nhìn quanh nhà Lee Sanghyuk, trông giống hệt chủ nhân của nó, dáng vẻ "cẩn thận tỉ mỉ".
Chỉ là trong ngôi nhà lớn như vậy lại không hề cảm thấy hơi ấm con người.
Jeong Jihoon không nhịn được mà hắt hơi, căn phòng vừa mở toang ra vẫn còn hơi lạnh nên cậu nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Tắm rửa một lúc, Jeong Jihoon đang lo lắng xem giờ phải mặc gì, cậu không muốn mặc quần áo ướt, cũng không có thói quen thả rông ở nhà người khác.
Lee Sanghyuk chủ động gõ cửa, đứng ở cửa cầm quần áo mới đưa cho Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon trêu chọc Lee Sanghyuk khi anh đưa nó qua khe cửa: "Thầy có biết em mặc cỡ nào không?"
Mở miệng ra chẳng có câu nào là đứng đắn cả.
Người đàn ông tốt bụng nhét quần áo vào tay cậu, xoay người rời đi.
Cái tên bỉ ổi Jeong Jihoon vừa mặc quần áo, vừa phàn nàn Lee Sanghyuk thật sự rất nhàm chán.
Lee Sanghyuk quay lại phòng học trên lầu, bật máy tính lên và soạn bài chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, khi làm xong thì đã là ba rưỡi sáng.
Anh mệt mỏi dụi dụi mắt, việc thức khuya đối với anh là chuyện bình thường.
Lúc này, Lee Sanghyuk sờ bụng, cảm thấy hơi đói, khi xuống bếp tìm đồ ăn, anh mới nhớ ra trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Lúc này, Jeong Jihoon đang cuộn tròn trên ghế sofa, chùm áo khoác lên, đầu tựa lên tay.
Trong phòng khách không mở máy điều hòa, từ góc nhìn của Lee Sanghyuk, cậu trông giống như một chú mèo con được chiều chuộng nhưng đột nhiên bị bỏ rơi. Lee Sanghyuk đưa tay ra lay lay người cậu, "Đừng ngủ ở đây."
Jeong Jihoon ngơ ngác đứng dậy, sau đó nghiêng đầu rồi lại ngã gục xuống như rất buồn ngủ, vẫn lẩm bẩm: "Thầy, ngày mai em sẽ rời đi mà."
Lee Sanghyuk không thể gọi được cậu dậy nên bước tới bật điều hòa trong phòng khách, nhiệt độ dần dần dễ chịu hơn, anh nhét bánh mì vào miệng rồi lên lầu ngủ.
Một lúc sau, anh lại ôm chăn chạy xuống.
Anh mới chuyển đến chưa lâu nên chưa thu dọn đồ đạc, phòng ngủ anh ở chỉ có một chiếc chăn.
Hơn nữa, anh không muốn phải trả tiền viện phí cho Jeong Jihoon.
Cũng may sofa đủ lớn, vừa rồi con mèo cuộn tròn vì lạnh cảm nhận được hơi ấm của chăn, dường như đã trở lại dáng vẻ của chú mèo con được nhiều người yêu thương chăm sóc.
Lee Sanghyuk di chuyển đôi chân dài của Jeong Jihoon, tìm một chỗ ngồi xuống, đắp chăn với Jeong Jihoon, thuận tay nhặt cuốn tiểu thuyết nhét trong góc ghế sofa lên đọc để giết thời gian, mí mắt trở nên nặng trĩu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Lee Sanghyuk, người vốn đang dựa vào lưng ghế sofa, đã rúc vào vòng tay của một con mèo lớn.
"Thầy à, chào buổi sáng."
Con mèo đã thức dậy, lại bắt đầu mỉm cười đầy tinh nghịch.
"Sao mới sáng sớm mà thầy đã lao vào vòng tay của em thế?"
Lee Sanghyuk trợn mắt nhìn cậu, không muốn nghe cậu nói bậy bạ nên bịt miệng cậu lại.
Sau đó anh đang định đứng dậy thì cái chăn đã quấn lấy hai người, Lee Sanghyuk vô tình ngã xuống ghế sofa, với cú ngã này, Jeong Jihoon cũng bị kéo xuống.
Lee Sanghyuk rên rỉ, may mắn là anh không tiếc tiền tiền mua thảm nên cú ngã cũng không đau lắm.
Khoảng cách giữa ghế sofa và bàn không rộng, chăn vẫn quấn quanh hai người, Jeong Jihoon đối diện với Lee Sanghyuk, bốn mắt nhìn nhau, Lee Sanghyuk xấu hổ quay mặt đi.
Jeong Jihoon cố gắng đứng dậy, nhưng mép chăn đã bị Lee Sanghyuk đè xuống dưới thân, Jeong Jihoon lại cố gắng dùng tay mở chăn ra,
Nhưng khoảng cách chật hẹp, cậu không mở được chăn ra, ngược lại còn quấn chặt vào người Lee Sanghyuk.
Lee Sanghyuk không chịu nổi sức nặng của Jeong Jihoon nên cố gắng vùng vẫy, vươn tay ra tìm góc chăn.
Chân cũng bắt đầu dùng lực, đạp sang trái sang phải xem có thể ra khỏi chăn hay không, không chú ý đến hơi thở của người phía trên đang dần nặng nề hơn.
Cuối cùng, Jeong Jihoon không thể chịu đựng được nữa, nếu không phải phần thân dưới của Lee Sanghyuk không hề phản ứng, Jeong Jihoon thậm chí còn nghi ngờ liệu Lee Sanghyuk có cố ý làm điều này ngay từ sáng sớm không.
Jeong Jihoon đưa tay nắm lấy tay Lee Sanghyuk để ngăn chân đối phương cử động, giọng nói khàn khàn.
Đầu óc cứng đờ rúc vào cổ Lee Sanghyuk, thở dốc: "Được rồi, đừng cử động nữa mà."
Lee Sanghyuk dù sao cũng là đàn ông, tự nhiên cảm giác được thứ ở bụng dưới ngày càng nóng hơn, bắp chân run lên.
Nhìn Jeong Jihoon với vẻ khó tin, đối phương trực tiếp lấy tay che đôi mắt khó chịu của Lee Sanghyuk, tự hỏi tại sao anh cứ nhìn chằm chằm mình.
Sau khi Jeong Jihoon ra vào xong, Lee Sanghyuk cảm thấy trên người có một mảng ươn ướt, cộng với cảm giác đau rát giữa hai chân, anh tức giận phàn nàn:
"Giống như một con chó có thể động dục mọi lúc, mọi nơi."
Jeong Jihoon cũng chả chịu thua, cậu đưa tay ra nhéo cằm Lee Sanghyuk.
"Ừ, đúng đấy, ít ra thì cũng đỡ hơn là không cứng nổi nhé."
Lee Sanghyuk chán ghét hất tay Jeong Jihoon ra, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, miễn cưỡng dùng chút sức lực còn lại đẩy chiếc bàn nặng nề ra, cuối cùng cũng thoát ra khỏi chăn được.
"Em vẫn chưa đi nữa à?" Lee Sanghyuk cài cúc áo và cau mày nhìn cậu.
"Thầy thật là vô tâm."
"Không đáng yêu như lúc trên giường." Jeong Jihoon dựa sát vào anh, nhỏ giọng thì thầm, vừa đủ để có thể nghe thấy.
"Em rốt cuộc muốn làm gì?"
Từ hôm qua đến giờ, thỉnh thoảng Jeong Jihoon như muốn đem mấy chuyện mờ ám của họ ra ánh sáng.
"Em chẳng muốn làm gì cả? Chỉ đang nghĩ là, có những chuyện đã xảy ra một lần thì có lần thứ hai cũng không kì đâu nhỉ?"
"Xin lỗi, tôi không có ý nghĩ đó, và tôi nghĩ em cũng nên biết rằng tôi thực sự không cần nó đâu."
Lee Sanghyuk bắt đầu có chút hối hận, tại sao mình lại động vào một người khó đối phó như vậy?
Giọng điệu thân mật của Jeong Jihoon ngừng lại, trầm ngâm liếc nhìn đối phương: "Vấn đề của thầy, biết đâu em giải quyết được thì sao?"
"Hơn nữa, em nghĩ thầy cũng thích thú mà, điều này chẳng phải rất tuyệt vời sao?" Cậu ấn tượng sâu sắc với cảnh tượng Lee Sanghyuk thở hổn hển dưới thân mình ngày hôm đó.
Càng nói càng khùng, Lee Sanghyuk vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: "Bạn học Jeong nên tập trung vào việc học đi, chuyện của tôi không cần em lo lắng."
"Thầy ơi, thầy lo lắng về chuyện tiền bạc à?" Góc độ của Jeong Jihoon rất kỳ lạ, "Chúng ta không dùng app mà, tiết kiệm được rất nhiều tiền đúng chứ?"
...
Ai tới cứu anh đi?
"Đúng vậy, tôi không có tiền bao nuôi em, vậy chúng ta dừng lại ở đây đi." Lee Sanghyuk có chút cam chịu nói: "Chuyện này không phải quên đi là tốt nhất sao? Đường ai nấy đi."
"Không sao đâu, em bao nuôi thầy."
Đối phương không có ý định tha cho anh
"Tôi có thể hỏi lý do được không?" Lee Sanghyuk kiên nhẫn hỏi, định bao nuôi anh ấy hả? Anh thực sự không thể hiểu được hành vi khó hiểu của Jeong Jihoon.
Người trước mặt có vẻ nghẹn ngào, sau đó liền nói: "Nếu phải đưa ra lý do, thì đằng nào cũng là ngủ với người khác, em muốn ngủ với người sạch sẽ và biết nghe lời."
Thì ra đây chính là điều mà đối phương nghĩ. Lee Sanghyuk cười khẩy, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: "Vậy em nhầm rồi, tôi không phải là người sạch sẽ và nghe lời như em nói đâu."
Ngược lại, nếu bị thúc ép, anh sẽ quay lại cắn đấy.
"Bây giờ em có thể rời khỏi nhà tôi được chưa?" Lee Sanghyuk thờ ơ nhìn cậu, không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Nhưng lúc này Jeong Jihoon chỉ thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại bên cạnh, tỏ ra có chút tiếc nuối: "Nhưng thầy không sợ sao?"
"Sợ cái gì cơ?"
"Sợ em sẽ nói ra chuyện này." Jeong Jihoon nhìn anh với ánh mắt trêu đùa, "Hơn nữa, mọi người sẽ tin tưởng giáo viên hay sinh viên hơn nhỉ?"
"Lịch sử của thầy có thể dùng làm bằng chứng được không?" Jeong Jihoon sờ cằm, giả vờ kinh ngạc: "Không đúng, sao thầy có thể dạy hư sinh viên chứ?"
"Còn nữa, liệu một học sinh đơn thuần liệu có chủ động quyến rũ giáo viên của mình không?"
Giáo viên thường đóng vai trò giáo dục, hướng dẫn và bảo vệ tâm trí học sinh, họ được ban cho một số quyền hạn và sự tin cậy nhất định.
Jeong Jihoon nắm bắt được điểm mấu chốt của Lee Sanghyuk với tư cách là một giáo viên: "Có khả năng đó, nhưng với tư cách là một giáo viên, nếu không quản lí được học sinh của mình, em nghĩ mọi người sẽ lo lắng và đặt ra nghi vấn đấy?"
Không khí dường như đông cứng lại, đầy căng thẳng và bức bối. Lee Sanghyuk vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, Jeong Jihoon cũng không ngại thêm chút lửa:
"Em biết trong trường học đang tiến hành bình bầu, một khi bài viết như vậy xuất hiện trên diễn đàn của trường, nhất định là không thích hợp nhỉ, thầy thấy thế nào?"
Phương pháp này có tác dụng rất tốt, Lee Sanghyuk như lạc vào bóng tối, trái tim như bị một bàn tay tàn nhẫn chèn ép, lời nói lạnh lùng xuyên thấu như những lưỡi dao sắc bén khiến anh cảm thấy ớn lạnh.
"Em..."
Đánh rắn đánh bảy tấc*, đối đầu với một người như Lee Sanghyuk, cưỡng ép dụ dỗ hay là bất cứ cách nào,
Cậu nhất định sẽ thắng.
*ngạn ngữ trung: làm việc gì cũng phải hiểu rõ sâu xa nguồn gốc, phải nắm được điểm cốt lõi của vấn đề.
Jeong Jihoon đứng dậy, miết nhẹ tai anh, giọng nói mang đầy ý xấu xa: "Em hư quá đi mất, thầy dùng thân thể để cảm hóa em đi, không được ư?"
Trái tim Lee Sanghyuk đầy giằng co và đau đớn nhưng anh không thể thay đổi được tình thế. Anh thở dài bất lực nhắm mắt lại.
"Người chiến thắng" tự nhiên chồm tới muốn hôn lên miệng anh nhưng Lee Sanghyuk đã quay đầu né tránh.
Jeong Jihoon không hề tỏ ra thất vọng, thậm chí không hề có chút bất mãn nào, cậu hơi nhướng mày và nhìn chằm chằm vào vùng da rộng lớn lộ ra trên cổ Lee Sanghyuk.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh rất hợp với anh, lớp vải mỏng manh dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mềm mại, Jeong Jihoon nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm hé mở chiếu sáng cả căn phòng, giống như một chiếc chiếc cọ vẽ, vẽ nên vẻ nhượng bộ ảm đạm của Lee Sanghyuk.
Giống như Lee Sanghyuk, người đã bị cậu điên cuồng đụng chạm trên giường ngày hôm đó.
Mùi hương quyến rũ nhàn nhạt trong phòng khách vẫn chưa tan đi, Lee Sanghyuk cắn chặt môi, anh biết rõ rằng dù có bất đắc dĩ và bất lực đến đâu, anh cũng phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Jeong Jihoon kiên nhẫn căn chỉnh chiếc cúc với lỗ khuyết của áo sơ mi, sau đó nhẹ nhàng cài nút xuống, vừa phải che làn da trắng nõn, không quá lỏng hay quá chật. Jeong Jihoon lùi lại một bước, vô cùng thích thú chiêm ngưỡng kiệt tác của mình và gật đầu hài lòng.
"Thầy, thầy không được dùng dáng vẻ này đứng trước mặt người khác, em sẽ ghen đó." Rõ ràng là nói đùa, nhưng Lee Sanghyuk ngửi thấy mùi cảnh cáo nào đó.
Lee Sanghyuk bất lực cúi đầu, hai tay buông thõng bất lực.
"Tới khi nào?" Anh nghe thấy hơi thở yếu ớt của mình.
Jeong Jihoon dường như không có suy nghĩ gì về câu trả lời, cậu nhìn chằm chằm vào anh ấy một lúc và nói với vẻ mặt bình thản: "Tới khi em chán."
"KHÔNG!"
Lee Sanghyuk thẳng thừng từ chối, hít một hơi thật sâu và cố gắng xoa dịu sự rối loạn trong nội tâm.
"Vậy thầy nói xem tới khi nào nhỉ?" Jeong Jihoon nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lee Sanghyuk, hiếm khi chịu thương lượng với anh.
"Tốt nghiệp," Lee Sanghyuk tránh né sự đụng chạm của cậu, lặp lại lần nữa: "Chờ tới khi em tốt nghiệp."
Jeong Jihoon còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, anh không chắc sau này mình có thể thoát khỏi tên điên này hay không, anh phải nắm chắc trong tay thứ gì đó, ít nhất là có thứ gì đó để hy vọng.
"Được." Jeong Jihoon không chút do dự áp vai vào vai anh, trả lời đơn giản.
Vào buổi chiều tà, ánh hoàng hôn tràn ngập khuôn viên trường.
Đã một tuần kể từ lần gặp mặt trước, Jeong Jihoon không chủ động liên lạc với anh, điều này khiến Lee Sanghyuk thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống của anh vẫn bình yên như thường lệ, vẫn chỉ xoay quanh lớp học, văn phòng, phòng thí nghiệm.
Lễ kỷ niệm thành lập trường sắp diễn ra, mọi ngóc ngách trong trường đều tràn đầy sức sống và là ngày bận rộn nhất trong năm của trường đại học, toàn bộ khuôn viên trường đều chìm trong không khí bận rộn và sôi động.
Lee Sanghyuk vừa tan lớp, bước vào văn phòng, chưa kịp uống ngụm nước đã bị nữ giáo viên đối diện chặn lại: "Thầy Lee, tối nay thầy bận không?"
Lee Sanghyuk lắc đầu, sau đó anh nghe thấy đối phương nói: "Vậy thầy có thể giúp tôi trông coi hoạt động của câu lạc bộ piano được không?"
"Tối nay tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng. Bạn trai tôi vừa từ nước ngoài về." Vì lý do này, Lee Sanghyuk cảm thấy khó từ chối nên gật đầu đồng ý.
Khu vực hoạt động của câu lạc bộ vẫn còn cách tòa nhà giảng dạy một đoạn, Lee Sanghyuk nhìn đồng hồ và thấy rằng cũng gần đến giờ nên anh cầm điện thoại lên và đi về phía trung tâm hoạt động các câu lạc bộ.
Nhiều áp phích, biểu ngữ được bố trí dọc đường đi, sử dụng màu sắc tươi sáng, hoa văn độc đáo thể hiện tinh thần của ngôi trường, ánh hoàng hôn hoàn hảo đã khoác cho nơi đây một tấm áo vàng.
Âm thanh ngọt ngào của đàn piano tràn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm rèm mỏng, nhảy múa hòa quyện với không khí.
Lee Sanghyuk gõ nhẹ cửa, một số học sinh trong câu lạc bộ piano quay lại chào anh, trong mắt họ có chút ngạc nhiên. Lee Sanghyuk giải thích lý do rồi ngồi im lặng tiếp tục lắng nghe học sinh chơi đàn.
Nhà trường sẽ tổ chức nhiều hoạt động khác nhau trong khuôn viên trường trong dịp kỷ niệm trường, bao gồm biểu diễn câu lạc bộ, lễ hội ẩm thực trong khuôn viên trường, buổi hòa nhạc trong khuôn viên trường, v.v. Một trong những bài hát được câu lạc bộ piano chuẩn bị trong bữa tiệc kỷ niệm trường lần này là "Playing Love".
Một sinh viên đã học tiết của anh ngồi bên cạnh, thấy Lee Sanghyuk đang ngơ ngác nhìn cây đàn piano, cậu đã vui vẻ giới thiệu bản nhạc. Lee Sanghyuk chăm chú lắng nghe những gì cậu nói và nhướng mày: "Có phải là bản "Yêu từ cái nhìn đầu tiên" 1900* không?"
*Có một phim về nhân vật 1900 này (The legend of 1990)
"Thầy biết ạ?"
"Trước đây tôi đã từng chơi qua một lần." Nghĩ kỹ lại, hẳn là đã lâu lắm rồi.
Lần này người đối diện có vẻ rất hưng phấn, các học sinh xung quanh cũng bắt đầu cổ vũ anh chơi thử một bài.
Lee Sanghyuk vừa định giải thích rằng đã lâu không chơi đàn nên thôi vậy, nhưng mấy sinh viên vừa chơi đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: "Thầy đàn một bài cho chúng em nghe đi ạ." Dưới ánh mắt đầy mong đợi như vậy, Lee Sanghyuk không còn cách nào khác là phải đi về phía cây đàn piano và ngồi lên ghế đàn piano.
Bản nhạc piano này là một bản nhạc giàu cảm xúc và có sức lan tỏa, được 1900 ngẫu hứng viết khi ông nhìn thấy cô gái bên ngoài cabin lần đầu tiên, thực tế giả dối và tình yêu thuần khiết đan xen, trái tim cô đơn bắt đâu đập rộn ràng.
Lee Sanghyuk khó có thể diễn tả được cảm xúc này, anh giống như đang kể lại sự bất lực của nhân vật chính hơn. Giai điệu ở phần đầu của bài hát sôi động và sống động, giống như những đợt sóng xô tuyệt đẹp, những cảm xúc phức tạp lặng lẽ tạm dừng ở khoảnh khắc tiếp theo, giai điệu êm dịu thay đổi, những cảm xúc từ từ trỗi dậy, nhẹ nhàng và mất mát tột độ.
Anh ấy từng học piano chuyên nghiệp và thậm chí còn giành được nhiều giải thưởng, "Những ngón tay của em giống như những chú yêu tinh nhảy múa trên phím đàn, và em sẽ trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc." Đó là đánh giá của một giáo viên tại học viện piano dành cho anh.
Sau này khi anh trở thành giảng viên đại học, giáo viên dạy piano từng hướng dẫn anh chỉ vỗ vai anh và cười nói: "Em làm gì cũng đều rất nỗ lực, hãy trở thành con người mà em muốn và sống cuộc sống mà em muốn đi."
Dù không làm theo lời khuyên của người khác nhưng niềm đam mê âm nhạc trong anh không hề giảm sút, khi Lee Sang Hyuk chạm vào phím đàn sau một thời gian dài không đụng đến, anh vẫn còn ngây ngất trong giây lát, ánh chạng vạng tán đi, đèn huỳnh quang trong phòng học lặng lẽ bật lên, mọi thứ vẫn rất giống như khung cảnh ban đầu.
Lee Sanghyuk nhẹ nhàng vuốt ve các phím đàn, những ngón tay thon dài của anh từ từ đặt lên những phím trắng đen, ngón tay vẫn còn hơi cứng đang tập làm quen lại.
Anh không biết nhiều về bản nhạc này, hơn nữa vì đã làm thí nghiệm và chuẩn bị các tiết học trong thời gian dài nên đôi tay anh ấy dần dần rời xa cây đàn, anh vẫn còn hơi xa lạ với nó và đã mắc hai lỗi ở những âm tiết đầu.
Lee Sanghyuk ngước mắt nhìn bản nhạc piano trước mặt, không ngừng điều chỉnh trạng thái và cảm giác của bản thân, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng và cống hiến hết mình cho màn trình diễn.
Dần dần, đôi bàn tay này dần thoải mái hơn, giai điệu âm nhạc chảy qua đầu ngón tay, từng nốt nhạc tự nhiên đập vào lòng, tạo nên những gợn sóng.
Lee Sanghyuk dần lấy lại cảm giác quen thuộc đó, đồng thời giai điệu cũng bước vào giai đoạn tương đối êm ái, giống như làn gió buổi sáng, chậm rãi từ tốn.
Quãng giữa, các nốt trở nên ngân nga hơn và nhẹ nhàng hơn. Những ngón tay lướt trên phím đàn, một giai điệu đều đặn vang lên, khi cả bài hát kết thúc, cả lớp học chìm vào bầu không khí yên bình.
Những ngón tay thon dài của anh lặng lẽ đặt trên phím đàn, nhìn phản ứng của các học sinh ngồi xung quanh, Lee Sanghyuk thầm nghĩ có vẻ mình cũng không quên quá nhiều.
Ngoài cửa sổ có một bóng người đi ngang qua, khiến anh mơ hồ xuất hiện ảo giác. Lee Sanghyuk sững sờ một lúc rồi lại đứng dậy để học sinh tự do chơi đàn, sau đó anh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và nhìn vào box chat trống trơn.
Hy vọng là anh chỉ nhìn nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro