nspttte.01
Lần thứ hai Jeong Jihoon gặp Lee Sanghyuk là trong buổi đầu năm 3 của lớp môn chuyên ngành, còn lần đầu tiên là trên giường trong một khách sạn cao cấp.
Jeong Jihoon vừa tỉnh dậy không lâu đã nhanh chóng dụi dụi mắt, tưởng rằng mình mới ngủ dậy nên đã nhìn nhầm, cho đến khi người trên bục mở miệng giới thiệu về mình.
Jeong Jihoon chống cằm nhìn chằm chằm vào bục giảng hồi lâu, cuối cùng xác nhận đây chính là người đã thuê phòng với mình hai ngày trước.
Không, nói chính xác thì anh có lẽ là kim chủ* của Jeong Jihoon, nhưng chỉ làm một lần rồi biến mất.
*ý là JJH là trai bao=)) Tui muốn thay bằng một từ thuần Việt hơn, nhưng ghép vào đoạn dưới lằng nhằng dài quá nên tui xin phép giữ từ này
Lúc kết thúc, người đàn ông cứ xoa xoa cái eo sưng tấy đau nhức của mình, hoàn toàn không có ý định làm thêm lần nữa.
Thế giới thật sự rất nhỏ!
Jeong Jihoon nhìn sang chỗ khác, không khỏi thở dài.
Ở trên bục giảng, Lee Sanghyuk đã mở danh sách điểm danh, khi đọc đến Jeong Jihoon, một tiếng "Có" nhẹ nhàng và kiêu ngạo khiến anh phải rời mắt khỏi danh sách và nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trí nhớ của Lee Sanghyuk luôn rất tốt, rõ ràng việc ngưng lại trong chốc lát rồi phát âm sai cái tên bên dưới đã thể hiện sự hoảng loạn của anh lúc này.
Người phía dưới thầm vui trong lòng một lúc, rồi nhìn Lee Sanghyuk với đôi mắt đờ đẫn trên bục giảng một lúc lâu, rồi nghiêng đầu mỉm cười nhìn đàn chim bồ câu đang bay vòng quanh dưới bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Hành động của kim chủ nhanh hơn một bước so với dự kiến của Jeong Jihoon, vốn dĩ cậu cho rằng đối phương sẽ phải ẩn náu hồi lâu mới tới tìm cậu, hay nói cách khác, cứ giả vờ như không quen biết cậu và coi như chưa có chuyện gì xảy ra thôi.
Lee Sanghyuk yêu cầu cậu đừng nói ra chuyện đã xảy ra trước đó.
Cậu ngồi đối diện với Lee Sanghyuk, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, mím môi, chậc, có chút đắng.
Jeong Jihoon không trả lời yêu cầu của Lee Sanghyuk trước mà chỉ nói điều gì đó khiến Lee Sanghyuk có vẻ bối rối:
"Em không thích vị đắng, em thích vị ngọt.
Vậy thầy ơi, thầy có thể mua cho em một cái bánh donut được không?"
Lee Sanghyuk đưa Jeong Jihoon đến một cửa hàng bánh ngọt, và mua cho Jeong Jihoon một chiếc donut mà cậu thích
Sau khi cắn một miếng, Jeong Jihoon đưa một miếng cho đối phương, thầy có muốn ăn không?
Lee Sanghyuk không từ chối, cầm lấy và cắn một miếng, đồng ý rằng nó rất ngon.
"Thầy đến gặp em chỉ để nói điều này à?"
Jeong Jihoon nhét miếng cuối cùng vào miệng và lẩm bẩm:
"Thực ra thầy có thể nhắn tin trực tiếp cho em, em nhớ mình đã để lại thông tin liên lạc cho thầy rồi mà."
Jeong Jihoon lấy khăn giấy ra lau miệng,
"Ngay cả khi thầy không thể nhớ được, thì lịch sử giao dịch trên điện thoại thầy vẫn luôn phải được lưu lại mà, phải không?
Lee Sanghyuk nghẹn ngào, có trời mới biết mấy ngày trước, khi kết thúc, cái tên cầm thú trước mắt anh đây một tay lau thứ chất lỏng trắng đục trên bụng anh, một tay cầm lấy tay anh vẽ vẽ lên đó một dãy số, lúc đó, anh vừa phải chịu cơn đau ở phía dưới vừa cảm nhận được sự nhớp nháp dinh dính bao trùm lên cả bàn tay mình.
Anh đau đầu và không muốn nghĩ về điều đó nữa, gượng gạo nói,
"Nếu đã như vậy, tôi có thể cho rằng, em cũng không muốn ai biết về chuyện này?"
Jeong Jihoon thản nhiên ném khăn giấy đã lau tay vào thùng rác cạnh ghế dài, quay đầu chớp chớp mắt, ôn hòa nói:
"Sao thầy lại nghĩ em muốn kể nó ra nhỉ?
Hay trong mắt thầy, em là loại người sẽ đi kể lể luyên thuyên về việc mình đã ngủ với thầy mình?"
Lee Sanghyuk hiểu ý cậu, nghĩ: Hyung-nim, anh là loại người như nào em đây sao mà biết được?
Ngay khi anh định nói: "Nếu vậy thì, hãy coi như chúng ta không quen biết nhau," Jeong Jihoon đã tàn nhẫn ngắt lời.
"Nhưng mà thầy nói như vậy, thực sự khiến người ta khó chịu đấy nhé?"
Lee Sanghyuk không hiểu Jeong Ji Hoon có ý gì nữa.
Vừa rồi vừa nói em không phải người này người nọ cái gì gì đó cơ mà, sao bây giờ lại kêu thấy khó chịu chứ.
Jeong Jihoon hất cằm lên,
"Em đổi ý rồi."
? ? ?
Lee Sanghyuk, thật ra thì làm giáo viên và làm kim chủ thì cũng đâu có gì liên quan đến nhau đâu nhỉ?
Mặc dù chuyên ngành đại học của Jeong Jihoon là kỹ thuật hóa học nhưng ước mơ của cậu là chơi những bản nhạc hay nhất trên sân khấu.
Khi còn nhỏ, cậu đã xem nghệ sĩ piano trên TV mô tả cảm xúc bằng ngón tay một cách duyên dáng và tự nhiên, cả thế giới dường như đang nhảy múa trong tay anh ấy.
Jeong Jihoon cảm thấy các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đều tỏa sáng rực rỡ.
Bố mẹ cậu cũng từng dạy cậu chơi nhưng chỉ đó như một sở thích, đăng kí cho cậu học mấy lớp piano còn hầu như là ép cậu học văn hóa.
Sự nổi loạn mạnh mẽ ở tuổi niên thiếu khiến Jeong Jihoon muốn thoát khỏi mọi thứ mà bố mẹ đã lên kế hoạch cho cậu, sau đó, nguồn tiền của cậu bị cắt, và ngay cả bạn bè cũng không thể giúp đỡ do áp lực từ bố mẹ cậu.
Sau khi Jeong Jihoon lang thang bên ngoài một tháng, cuối cùng cậu cũng phải trở về nhà và chấp nhận sự sắp xếp mà bố mẹ đưa ra.
Khi mới bắt đầu năm thứ nhất, trong một lần ra ngoài chơi, thời tiết vốn đang rất đẹp nhưng đột nhiên trên đường đi lại mưa to, hơn nữa bạn cậu đột nhiên có hẹn nên cũng phải hủy hẹn.
Jeong Jihoon cảm thấy có chút không vui, kế hoạch tốt đẹp của cậu đã bị phá hỏng.
Nhìn mưa rơi trên cửa kính trung tâm thương mại, Jeong Jihoon nắm chặt tay rồi lại yếu ớt buông ra, e rằng lúc này chưa thể về được, cậu cũng không có ý định mua sắm gì, chỉ đành đi linh tinh chờ tạnh rồi về trường.
Tình cờ trong trung tâm mua sắm có một cửa hàng bán đàn piano, lúc này trong cửa hàng có người đang tập đàn, âm thanh của đàn piano du dương, ngân vang, thanh tao.
Mặc dù Jeong Jihoon mới chỉ học vài bài và chưa bao giờ chơi nhạc một cách nghiêm túc nhưng cậu đã được nghe qua hầu hết các bản nhạc piano.
Đôi khi căng thẳng, lo lắng, mệt mỏi với cuộc sống, cậu thích nằm dài trên giường, chỉ nằm đó với một tư thế thật thoải mái thôi.
Qủa nhiên, âm nhạc phát ra từ điện thoại di động có cảm giác khác với khi nghe trực tiếp, Jeong Jihoon từ từ nhắm mắt lại và cẩn thận cảm nhận, nghe được một lúc thì tiếng đàn dừng lại.
Đây là một bản nhạc mà Jeong Jihoon chưa từng nghe qua, nó rất mỏng và mềm mại, như đang nhẹ nhàng kể một câu chuyện, lại có cảm giác dao động của tiết tấu.
Jeong Jihoon cảm nhận dư vị còn sót lại một lúc, từ từ mở mắt ra, quay lại nhìn vào tiệm đàn piano, từ lúc ấy trở đi không còn tiếng nhạc nữa.
Cậu bước đi chậm rãi với những bước đi ngập ngừng, tâm trạng cáu kỉnh dường như được xoa dịu bởi tiếng nhạc nhẹ nhàng, cậu đẩy cửa bước vào tiệm bán đàn piano.
Người chủ cửa hàng rất nhiệt tình và mời cậu xem qua đàn, Jeong Jihoon gãi đầu, cười gượng và khéo léo bày tỏ rằng kỹ năng chơi đàn của cậu không tốt, cậu chỉ bị âm thanh ở đây ban nãy thu hút.
Ông chủ nhận ra cậu nói đến người khách kia, vừa mới rời đi nhưng quả thật chơi đàn rất hay.
Chủ quán chỉ vào nơi người kia vừa ngồi đánh đàn, là cây đàn này, nếu có hứng thú thì có thể xem qua.
Jeong Jihoon bước lại gần và chạm vào cây đàn hai lần, có chút quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm. Lần cuối cùng cậu chơi piano đã lâu lắm rồi. Jeong Jihoon đã thử chơi một chút, nhưng ngón tay cậu vẫn run rẩy và cứng ngắc khi chạm vào những phím đàn.
Đây là một cây đàn piano tốt.
Jeong Jihoon nhìn vào giá,
Nó thực sự cũng không rẻ.
Sau đó cậu quay lại và hỏi người quản lý cửa hàng với vẻ bối rối:
"Người đó có đến thường xuyên không?" Cậu đang ám chỉ người vừa chơi piano ở đây.
Người quản lý cửa hàng cẩn thận nhớ lại, anh ấy có vẻ ngoài trắng trẻo, gọn gàng, đeo một cặp kính gọng tròn.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, cậu ấy bước vào cửa hàng của chúng tôi và ngồi đó một lúc, sau đó hỏi tôi rằng mình có thể chơi đàn một lúc không, rồi rời đi.
Jeong Jihoon gật đầu tiếc nuối, mỉm cười và lịch sự chào tạm biệt quản lý cửa hàng.
Kể từ ngày đó, Jeong Jihoon luôn nghĩ đến việc chạy đến nơi đó, trong giấc mơ, chiếc đàn piano luôn ở đó, và bài hát không tên luôn vang lên bên tai cậu.
Nhìn cậu chăm chỉ chạy qua chạy lại, các bạn cùng phòng đều cho rằng Jeong Jihoon đã biết yêu rồi, sau này không hiểu sao lại có tin đồn rằng rằng bạn gái của Jeong Jihoon là nhân viên tại một cửa hàng đàn piano, nếu không phải một vài người đã trực tiếp tới đó và thấy nhân viên bán hàng là một ông chú trung niên, thật sự họ đã tin vào mấy lời xàm xí của Choi Hyeonjoon rồi.
Kể từ đó, Jeong Jihoon không tiêu tiền linh tinh, thói quen xa hoa của cậu dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm, theo lời của bạn cùng phòng, trong giấc mơ cậu cũng lẩm bẩm về đàn piano.
Ngoài đắt ra thì không biết nó có gì tốt.
Jeong Jihoon cảm thấy như mất hồn, tuần nào cậu cũng phải kiểm tra xem đàn piano có còn ở đó không, làm sao cậu có thể tiết kiệm được hơn 200.000 tệ chứ?
Các nhân viên trong cửa hàng đều đã quen thuộc với cậu, cách đây không lâu họ đã gửi tin nhắn cho cậu, có người đến xem đàn và rất có thể sẽ mua nó.
Jeong Jihoon đã tiết kiệm được một thời gian, cộng thêm với tiền trong thẻ tín dụng mà bố mẹ cho, các dự án nghiên cứu khoa học và học bổng, tổng cộng cậu có gần 100.000 tệ.
Chủ cửa hàng biết anh ấy muốn mua cây đàn đến thế nào, đồng thời ông ấy cũng là người thích đàn và thích thưởng thức những bản piano hay, nên sau khi nói chuyện với cậu, ông ấy quyết định sẽ giảm giá cho cậu một chút.
"Bên đó họ liên lạc với chúng tôi, nói rằng trước đây có xem qua cây đàn này rồi, nhưng lúc ấy người ta đang làm việc ở ngoại thành, bây giờ đã chuyển đến đây nên đến hỏi xem cây đàn piano có còn ở đó không."
Jeong Jihoon nhìn đối phương một cách biết ơn,
Điều này thực sự rất quan trọng với tôi.
Jeong Jihoon không muốn làm khó quản lý cửa hàng, cậu bẻ bẻ mấy ngón tay và nói rằng chậm nhất là vào tuần sau sẽ cho ông ấy câu trả lời.
Trưa ngày hôm sau, Jeong Jihoon lần đầu tiên xuất hiện trong thư viện sau một thời gian dài, trong góc, cậu tìm thấy một người bạn dựa vào mông mình để tiếp tục việc học của mình.
Đối phương có chút rụt rè, bình thường không có người muốn giao du với cậu, bọn họ đều vì cậu làm loại chuyện đó mà coi thường cậu.
Jeong Jihoon mời cậu ta đi chơi, nhưng người kia chỉ cầm cuốn sách không dám ngẩng đầu lên. Sau khi giải thích mục đích của mình, tên mọt sách này hiển nhiên sửng sốt hồi lâu, lắp bắp nói:
"Tại sao một người như cậu lại làm loại chuyện này?"
Jeong Jihoon rõ ràng trông không hề nghèo chút nào.
Jeong Jihoon không giải thích gì thêm mà chỉ hỏi cậu ta nền tảng xã hội có thể nhận loại công việc này, anh chàng mọt sách cũng biết mình không có tư cách để thuyết phục người khác nên đành phải giới thiệu nền tảng đó cho Jeong Jihoon. .
Đây là một nền tảng hẹn hò an toàn và bí mật, nghe thì có vẻ hay nhưng nói trắng ra là app mua bán mông.
*tui biết nó là m@i d@m nhưng mà dịch word by word bán mông, mua mông nghe bcuoi quá nên tui giữ nguyên vậy=)))
So với các nền tảng khác, đây là nơi của những người dùng cao cấp, một số mức giá đưa ra thậm chí có thể lên tới hàng trăm nghìn.
Tuy nhiên, yêu cầu tương ứng chắc chắn cao hơn nhiều, chẳng hạn như mối quan hệ bạn tình lâu dài và ổn định.
Tất nhiên Jeong Jihoon sẽ không ngu ngốc đến mức bán mông, cậu chắc chắn sẽ phải là top.
Nhưng đây hiện là phương pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất rồi.
Vì lịch sự, Jeong Jihoon không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng tên mọt sách này lại bắt đầu tự nói chuyện với cậu trước.
Đầu cậu ta từ từ cúi xuống và không thể nhìn thấy biểu cảm.
"Tuy không biết cậu gặp phải vấn đề gì nhưng tôi vẫn muốn đưa ra một gợi ý nhỏ, nếu muốn thiết lập mối quan hệ lâu dài thì cầm tiền là được, đừng tơ tưởng gì nhiều."
Sau khi Jeong Jihoon đăng ký tài khoản, cậu bắt đầu nghiên cứu phần mềm một cách cẩn thận.
Lựa chọn một hồi, cậu không để ảnh đại diện mấy bức ảnh cơ bụng gợi cảm mà tìm trong album ảnh mấy bức ảnh chụp mèo con ở nhà và ngẫu nhiên tải lên.
Không ngờ lại có người gửi tin nhắn trước.
Xin chào,
Xin chào.
22 tuổi?
Đúng.
Độc thân?
Vâng, tôi có thể đưa báo cáo kiểm tra tổng quát.
Jeong Jihoon đã gửi báo cáo khám sức khỏe của mình cho đối phương, đối phương có lẽ đã nghiên cứu một lúc rồi gửi lại bản báo cáo của mình.
Jeong Jihoon không muốn lãng phí thời gian,
Anh muốn một cuộc hẹn chứ?
Thấy đối phương tiếp tục nhập hồi lâu, cuối cùng anh ta mới gửi một lời khô khan,
Ờ.
Hai ngày sau, đối phương gửi địa chỉ cho cậu, đó là một khách sạn khá hẻo lánh, nhìn thì thấy môi trường và cơ sở vật chất khá tốt nhưng lại hơi xa.
Jeong Jihoon trực tiếp nhắn lại rằng cậu rảnh vào thứ bảy và chủ nhật và có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Đối phương cuối cùng ấn định thời gian là ba giờ chiều, khi Jeong Jihoon theo số phòng được đưa ra gõ cửa, Lee Sanghyuk đã chuẩn bị mọi thứ kĩ càng từ trước.
Hơi nước mờ mịt có phần che khuất tầm nhìn của anh, anh đã nhìn thấy ảnh của Jeong Jihoon trong phần chat riêng trên app, có lẽ cậu ngoài đời trông đẹp hơn.
Jeong Jihoon nhìn vị kim chủ, tóc hơi ướt, quấn khăn tắm, để lộ cánh tay và bắp chân trắng nõn.
Jeong Jihoon không thể biết chính xác nên bắt đầu như thế nào, vì vậy cậu phải dựa vào cảm tính của mình và chủ động.
Jeong Jihoon đưa tay cởi dây thắt lưng cho anh, sau đó theo kỹ thuật đã học trước, ngập ngừng cúi đầu hôn nhẹ đối phương.
Toàn thân Lee Sanghyuk có chút cứng ngắc, Jeong Jihoon dựa trên nguyên tắc "kim chủ tối cao" nên cẩn thận an ủi anh rồi từ từ ôm anh lên giường.
Kim chủ đã cho cậu rất nhiều tiền, Jeong Jihoon tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi giao dịch thành công, may mắn thay, bản thân kim chủ cũng rất đẹp trai, Jeong Jihoon cảm thấy hình như cậu có phản ứng khi hôn anh.
Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyuk làm việc này, vì một số lý do không thể diễn tả được, bác sĩ riêng của anh đã đề nghị anh nên có chút "thân mật" với những người khác, điều này có thể giúp anh hồi phục nhanh hơn.
Thử một lần vậy, Lee Sanghyuk mệt mỏi nằm trên giường, đợi phần thân dưới từ từ dịu xuống, sau đó anh bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ở đầu giường ra, mở app do người bạn tốt giới thiệu.
"Hyung, anh thử đi nhé, em đã tốn rất nhiều tiền để có được app này, tuyệt đối bí mật và an toàn! Không cần phải chịu trách nhiệm, tiêu thêm một ít tiền là hoàn toàn có thể yên tâm, và nếu anh có thể cải thiện lại sức khỏe của mình thì hời quá còn gì!"
Do dự hồi lâu, Lee Sanghyuk cuối cùng cũng đăng nhập được vào app, các mẫu nam đẹp trai đủ loại không khiến anh có ý định thực hiện kế hoạch.
Anh quan sát một lúc, cuối cùng chọn được một người là Jeong Jihoon.
Lý do là vì cậu không lăng xê bản thân chăm chỉ như nhiều người, cậu có hình đại diện là một chú mèo dễ thương, khiến Lee Sanghyuk nhớ đến những chú mèo hoang mà anh ấy thường cho ăn trong khuôn viên trường đại học.
Đương nhiên, đối phương hồ sơ cũng rất trống rỗng, chỉ ghi là cậu là top, rất trực tiếp và ngắn gọn.
Lee Sanghyuk vốn tưởng rằng về sau sẽ không có quá nhiều tương tác, đối phương cũng chỉ như đang đi làm nhiệm vụ, anh thực sự cần một mối quan hệ như vậy.
Chỉ cần không quá rắc rối, sau này không gặp lại là được.
Lee Sanghyuk đã nghĩ vậy.
Người đến cao hơn anh tưởng tượng một chút, Lee Sanghyuk chưa kịp nói một lời chào hỏi đã bị nhấc bổng lên và được bao phủ một mùi hương kỳ lạ, đối phương hôn anh có chút lo lắng, Lee Sanghyuk thở không nổi.
Jeong Jihoon vẫn luôn thẳng thắn, dù sao kim chủ cũng đã trả tiền rồi, xem chừng cũng không trừu tượng như trước đây tưởng tượng, chỉ cần làm cho kim chủ thoải mái là được.
Sự thật hiển nhiên không như cậu nghĩ.
Cậu chỉ là một tên gà mờ, không ngờ kim chủ cũng vậy, cả hai cởi sạch quần áo rồi, Lee Sanghyuk do dự đẩy vai cậu, thở hổn hển nói, "Đeo bao."
Jeong Jihoon trước khi đến đây đã xem phim và bổ sung lý thuyết, cậu không hề có kinh nghiệm thực tế nên đương nhiên không có ý định mang thứ đồ kế hoạch hóa gia đình.
Bất đắc dĩ, cậu thất vọng rời khỏi khỏi háng đối phương, lục lọi các ngăn kéo, nhưng đều trống rỗng.
Đạn đã lên nòng, không bắn không được. Jeong Jihoon lại đỡ lấy đôi chân gầy gò đang run rẩy của kim chủ, nhìn đối phương hai giây, hôn anh an ủi một chút rồi trực tiếp đi vào.
Lee Sanghyuk bị choáng ngợp bởi nỗi đau xuyên thấu, anh vùng vẫy bất lực và rên rỉ yêu cầu đối phương rút ra.
Jeong Jihoon tê dại vì bị nhéo, cậu bình tĩnh lại trong vài giây, từ từ để đối phương thích ứng với kích cở của mình, khi người bên dưới không ồn ào, cậu mới bắt đầu đẩy chậm rãi, cuối cùng toàn bộ dương vật đều bị nuốt chửng.
Phần thân dưới của Lee Sanghyuk đau đớn và tê dại, cảm giác bị xâm nhập khiến cơ thể vô thức muốn bóp nát dị vật xuyên qua ranh giới cơ thể, Jeong Jihoon cũng khó chịu khi bị siết chặt lấy.
Cậu bắt chước đoạn video ngắn đã xem trước đó, ấn đầu gối của đối phương xuống và thúc mạnh, không để ý đến tiếng gào khóc của đối phương, không nhịn được mà bắn hết vào trong.
Chất nhầy nhụa dày đặc với những vệt máu chảy ra từ phần thân dưới của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon nhìn tất cả những điều này với đôi mắt đỏ hoe, sự bối rối do hạ bộ ỉu xìu mềm như bún khiến căn phòng trở nên ám muội.
Jeong Jihoon có chút lúng túng, lần đầu tiên ngắn ngủi như vậy...
May mắn thay, đối phương vẫn đang đắm chìm trong trạng thái lơ mơ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm, khóe mắt còn có những giọt nước mắt do trận giằng co đưa đẩy vừa rồi để lại.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Lee Sanghyuk khó nhọc nói: "Cậu, cậu về đi."
Jeong Jihoon vừa nghe xong liền sững người, tiền trao cháo múc, chẳng lẽ tôi lại là người bỏ cuộc giữa chừng sao? Vừa rồi là tai nạn thôi!
Nói xong, cậu liền nâng eo Lee Sanghyuk lên và làm lại.
Lee Sanghyuk lúc này thậm chí còn không còn sức phản kháng, nửa thân dưới lại bị xuyên thủng, tay chân yếu ớt ôm lấy eo của Jeong Jihoon, anh bị động tiếp nhận đợt va chạm mới của đối phương.
Sau nhiều lần đưa đẩy , Jeong Jihoon dần dần nhận ra hứng thú với nó, không thầy mà thành tài, cậu bắt đầu tìm kiếm sự đột phá ở các tư thế khác nhau.
Đương nhiên bản thân đã chạm được đến khoái cảm, nhất định phải để kim chủ cảm nhận cùng rồi, Jeong Jihoon vẫn rất chuyên nghiệp, đưa tay chạm vào hạ bộ của Lee Sanghyuk.
Không có phản ứng.
Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ, Jeong Jihoon nhìn không rõ biểu cảm của đối phương, tiếng khóc cũng bị chặn lại, dù sao thì mấy lời không có ích gì lúc đang trên giường thì đừng có nói.
Sau khi đổi vị trí, Jeong Jihoon bật một chiếc đèn khác bên cạnh giường và nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe của kim chủ.
Tóc không rối, có chút lộn xộn, cả người giống như một con gấu nhỏ hư hỏng.
Jeong Jihoon tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy dương vật của đối phương thực ra khá xinh xắn nho nhã, nhưng nó lại mềm mại tựa vào bụng dưới cậu, không hề có dấu hiệu tán thưởng tình yêu.
Cậu tò mò đưa tay chạm vào nhưng không có phản hồi, cậu lại vân vê nó lần nữa và nhận một cái đánh yếu ớt từ kim chủ.
Nhẹ hều, anh đập vào cánh tay cậu, Jeong Jihoon mỉm cười,
Vào thời điểm nước rút cuối cùng, cậu đè Lee Sanghyuk xuống, cúi đầu tiến lại gần đối phương và thì thầm, như thể đang chế giễu: "Thì ra phần thân dưới của anh không làm được sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro