🔞Chap 3🔞
Warning: R18, có chứa từ ngữ thô tục.
~
03.
Người ta nói đàn ông càng cao thì càng cứng hơn cả kim cương, đàn ông lớn tuổi dường như còn hơn thế nữa, vì thế cho nên trong kinh nghiệm tình dục hạn chế của Lee Sanghyeok chưa từng có lần nào kết thúc. Vừa làm xong một hiệp còn chưa kịp lấy lại sức, thứ ngậm trong miệng lại có xu hướng tràn đầy sức sống trở lại.
Ngồi ghế sofa quá mềm lâu ngày dễ bị đau lưng, Jeong Jihoon bế người lên đi về phía phòng ngủ, dương vật dọc đường vẫn chôn trong huyệt động theo từng động tác, chiếc vòng đeo tay trên người lủng lẳng như đồ trang trí. Lee Sanghyeok chỉ có thể buộc phải kẹp chặt hai chân vào eo cậu, hai tay cũng bám chặt vào cổ mới miễn cưỡng không bị rơi xuống.
Hành động ngậm bao cao su xé bao bì gợi cảm như vậy Jeong Jihoon sẽ không bỏ lỡ. Mặc dù lần đầu tiên đã xuất tinh bên trong, nhưng sau đó bị chủ tịch đại nhân cằn nhằn rất lâu vì khó dọn dẹp. Xét đến việc họ chưa phải là mối quan hệ có thể ân ái sau khi làm tình, Jeong Jihoon sau đó cũng khá nghe lời bắt đầu ngoan ngoãn đeo bao, dù sao cũng có nhiều loại hương vị khác nhau cũng như loại siêu mỏng chấm bi có gân để lựa chọn.
Đẹp trai quả thực có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, rõ ràng là những hành động có phần sáo rỗng thậm chí là sến súa, nhưng Jeong Jihoon làm lại rất tươi mới và phong độ. Tóc mái ướt đẫm mồ hôi được rẽ ngôi để lộ hàng lông mày anh tuấn, khóe mắt dài hếch lên rất quyến rũ. Hành động cắn bao cao su dùng sức lộ ra chút tàn nhẫn khiến người ta mềm nhũn chân, Lee Sanghyeok không tự chủ được đưa tay lên muốn vuốt phẳng đôi lông mày hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn xuống dưới lại bị cơ bụng làm lóa mắt, liền chuyển sang chạm vào nó.
Cánh tay thon thả trắng nõn, những ngón tay thật mềm mại xinh đẹp. Jeong Jihoon để mặc anh mê mẩn sờ mó đủ rồi, sau đó nắm lấy cổ tay Lee Sanghyeok nhét bao cao su đang rỉ nước vào tay anh.
"Đeo cho tôi."
Là giọng điệu ra lệnh không thể từ chối, rõ ràng chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như vậy. Nhưng cái tính xấu muốn bị chinh phục trong tình dục lại bị kích thích bởi sự mạnh mẽ như vậy, Lee Sanghyeok run rẩy lần đầu tiên chạm vào thứ nóng bỏng đó, mất một lúc lâu mới đeo vào được.
Đây được coi là bài tập cardio hay anaerobic nhỉ, thời gian lâu như vậy chắc là cardio, cảm giác như có thể thay thế luôn cả việc tập gym. Lee Sanghyeok mồ hôi nhễ nhại bám lấy ga giường, đầu óc quay cuồng, dựa vào những suy nghĩ vẩn vơ để duy trì một chút lý trí. Làm tình hóa ra lại là một chuyện đáng sợ như vậy, khiến cho cơ thể của bản thân hoàn toàn bị người khác khống chế.
Anh gần như có chút sợ hãi sự mất kiểm soát này.
"Sướng không? Thích tôi đâm chỗ này, hay chỗ này sướng hơn?"
"...."
"Chủ tịch Lee, với tư cách là người tiêu dùng sản phẩm đặt làm riêng, nếu ngài không đưa ra yêu cầu thì tôi không biết phải làm thế nào đâu."
Sao lại có người ác ý như vậy, cậu rõ ràng biết nhưng lại cố tình muốn anh tự mình nói ra từng điều một. Dương vật ra vào mạnh mẽ, nhưng lại hoàn toàn tránh né nơi anh muốn nhất.
"Sướng... thích ưm... a... chậm một chút..." Lee Sanghyeok nói không nên lời, xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, thật sự mở miệng rồi mới phát hiện cũng không khó nói ra như vậy, tôn trọng dục vọng và bản năng, vốn dĩ không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Cậu đang khai phá một cơ thể từ con số không, biến một trinh nữ ngây thơ thành một con điếm dâm đãng, còn có chuyện gì kích thích hơn thế này sao? Loại khoái cảm không chỉ về mặt sinh lý này khiến Jeong Jihoon cảm thấy tê dại cả da đầu. Đôi mắt Lee Sanghyeok mất đi tiêu cự, làn da trắng nõn ban đầu giờ ửng hồng vì dục vọng, thành thật thừa nhận thích bị cậu sờ mó chỗ nào, thích được chịch ra sao. Dương vật kích thước đáng kể ra vào trong lỗ huyệt ẩm ướt thậm chí còn kéo theo cả phần thịt đỏ au bên trong, đôi chân của ngài chủ tịch dang rộng bất lực, bụng dưới toàn là dịch thể hỗn loạn, khi lên đỉnh điểm toàn thân run rẩy rúc vào lòng cậu, thật tuyệt vời.
Quả nhiên mình vẫn muốn bắn vào trong anh ấy, muốn anh ấy ngậm tinh dịch của mình, ăn mặc chỉnh tề, mặt lạnh tanh tham dự cuộc họp bị rất nhiều cấp dưới nhìn chằm chằm với cái quần thì ướt sũng. Jeong Jihoon nghĩ một cách tức tối, mặc kệ Lee Sanghyeok vẫn còn trong giai đoạn không phản ứng sau khi lên đỉnh, bóp chặt gốc đùi, ra vào mãnh liệt tạo ra âm thanh nhầy nhụa của sự giao hợp thể xác, đâm đến khi đối phương bấu chặt cánh tay cầu xin nhỏ nhẹ, lắc đầu nước mắt giàn giụa, mới thỏa mãn bắn sâu vào bên trong.
Jeong Jihoon như bị mê hoặc, tháo chiếc kính vướng víu ra hôn lên đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ đáng thương của anh, hai tay Lee Sanghyeok mềm nhũn chống đỡ trước ngực không có ý đẩy ra, bầu không khí có chút vấn vương. Không ngờ khi thuận thế đi xuống thì vẫn bị đối phương đưa tay ra cản lại, Jeong Jihoon có chút bực bội.
"Làm người không nên hai mặt như vậy chứ, chủ tịch-nim?"
Cậu thiếu niên cao lớn thè đầu lưỡi liếm lòng bàn tay anh, ẩm ướt và nóng bỏng khiến người ta ngứa ngáy, Lee Sanghyeok lại run rẩy một trận, ngay cả lỗ huyệt cũng siết chặt lại.
Rõ ràng là thích đến phát điên.
"Không phải mà... hôn má thì ai cũng có thể làm, nhưng hôn môi là chuyện của những người yêu nhau."
Lee Sanghyeok thật sự rất cố chấp, một số nguyên tắc kỳ quặc cứ khăng khăng khiến Jeong Jihoon không thể hiểu nổi. Làm tình thì không phải sao? Rõ ràng đã gần gũi đến thế, rõ ràng chỉ có mình tôi mới được thấy bộ dạng dâm loạn này của chủ tịch-nim.
"Anh không thể coi là như vậy khi lên giường sao?"
"... Không thể, chúng ta đâu phải người yêu của nhau."
Trong bầu không khí ái muội thế này, cái miệng 37°C này sao có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy, khiến Jeong Jihoon bốc hỏa, chỉ muốn chịch luôn cái miệng của anh.
"... Ngoài hôn môi ra thì chủ tịch đại nhân cái gì cũng chịu làm, đúng không?"
Cho đến khi quỳ xuống giữa hai chân của Jeong Jihoon và đối mặt trực tiếp với thứ gây ấn tượng mạnh về mặt thị giác kia, Lee Sanghyeok vẫn còn hơi choáng váng. Đáng ghét hơn là cậu còn đeo kính vào, bắt anh phải nhìn cho rõ. Trực giác mách bảo Lee Sanghyeok rằng người này có thể đang hơi tức giận, nên anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm dỗ dành, dù anh cũng không hiểu tại sao mình vừa bỏ tiền vừa bỏ công lại phải dỗ dành cậu. Anh thử ngậm lấy nó, dựa trên những ký ức hạn chế về phim khiêu dâm thời niên thiếu, mùi vị không quá khó chịu, nhưng thứ này chắc chắn không thể gọi là ngon được.
Jeong Jihoon cứ nghĩ mình đã làm quá đáng lắm rồi, xét đến việc trước đây anh thậm chí còn không chịu liếm tinh dịch trên tay cậu, có thể sẽ bị mắng hoặc bị đá xuống giường. Thế nhưng không, Lee Sanghyeok lại rất ngoan ngoãn, thật sự thử nắm lấy dương vật của cậu, tai đỏ bừng nhưng vẫn cúi xuống liếm rất ngoan, dù kỹ thuật thật sự kém cỏi.
Vậy thì làm quá đáng hơn một chút cũng được nhỉ, Jeong Jihoon sờ lên má anh, hơi phồng lên trông thật đáng yêu, sau đó ấn gáy anh rồi đâm vào. Lee Sanghyeok lập tức mắt đỏ hoe, sâu quá, đến cả cổ họng cũng vô thức thắt lại muốn nôn ọe. Nhưng sự phản kháng nghẹn ngào này chỉ càng khiến cậu nam sinh kia thích thú, dương vật được mút đến sảng khoái, không nhịn được mà đâm vào trong cùng rồi thúc mạnh. Khuôn mặt vốn dĩ điềm tĩnh ôn hòa, giờ đây lại mang vẻ sắp sụp đổ, đang ngoan ngoãn cố gắng há miệng, nước bọt lẫn với dịch nhờn không kiểm soát được mà tràn ra khóe môi.
Jeong Jihoon chọn vứt bỏ lòng thương hại, chỉ muốn phá hủy thêm một chút nữa.
Cuối cùng, cậu rút ra rồi bắn lên khuôn mặt đã rối bời kia, dương vật khi rút ra kéo theo dịch nhờn dâm đãng, đôi môi mèo xinh xắn bị làm cho đỏ chót, đến cả đầu lưỡi cũng thè ra một chút, đôi mắt hoàn toàn mất hồn và khuôn mặt dính đầy tinh dịch trắng đục, đúng là một bộ dạng bị chơi đến hỏng.
"Anh Sanghyeok, cá cược nhé."
Jeong Jihoon cảm thấy ngực hơi nóng lên, một sự thôi thúc khó hiểu khiến cậu nảy ra một ý nghĩ chưa từng có.
Ngay cả khi đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, Lee Sanghyeok vẫn nhạy bén bắt được từ khóa, phản xạ có điều kiện với hai chữ "cá cược".
"... Hửm?"
"Cá cược trong vòng một tháng anh sẽ yêu tôi, bằng lòng để tôi hôn, thế nào?"
Lee Sanghyeok mất một lúc mới lấy lại được tinh thần. Chữ "yêu" đối với anh thật xa lạ, anh chỉ phân loại con người đơn giản thành dễ sống chung và khó sống chung. Về tình yêu, anh chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ cũng đã từng nghĩ đến, nhưng lại mơ hồ, trừu tượng và nhạt nhòa.
"... Cá cược gì?"
Điều này lại khiến Jeong Jihoon á khẩu, tính hiếu thắng trong xương cốt khiến cậu đưa ra lời thách đấu, còn chưa kịp nghĩ đến hậu quả.
"Ừm... nếu tôi thua, sẽ giảm giá, được chứ."
Jeong Jihoon vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được cái cá cược nào hấp dẫn. Bất quá thì chủ tịch Lee có vẻ khá tiết kiệm, nghe nói xe sang là được tài trợ, âu phục cao cấp cũng vậy, bao nuôi cậu đối với anh có lẽ là một khoản chi tiêu khá xa xỉ.
"Nếu tôi thắng... để tôi nghĩ xem, chủ tịch Lee hãy cho tôi một cơ hội làm việc tại tập đoàn quý giá của ngài đi."
Dù nghĩ thế nào cũng là một vụ làm mãi không lỗ, thắng thì có thể kiếm tiền, thua thì với lý lịch của Jeong Jihoon, công việc cũng không phải là vấn đề gì, cùng lắm thì không dùng được nữa thì sa thải cậu là được.
"Deal."
Jeong Jihoon tự giác được rằng lần này làm hơi quá, cúi đầu ngoan ngoãn bế vị chủ tịch đại nhân đang mềm nhũn vô lực vào phòng tắm lau rửa. Lee Sanghyeok ngâm mình trong làn nước ấm áp dễ chịu, mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó liền mở to mắt.
"Jihoon-ssi là người rất coi trọng công bằng nhỉ."
"Ờ... đúng vậy."
Jeong Jihoon hơi lạnh, chui vào ngâm cùng anh. Lee Sanghyeok nghĩ nghĩ rồi chỉ xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc lại có chút ngây ngô.
"Lần sau cậu cũng phải làm cho tôi."
Anh không nói tôi cũng sẽ làm, nói đúng hơn là vừa rồi nếu không phải thấy anh sắp chịu không nổi thì tôi đã làm rồi. Nhưng Jeong Jihoon vốn là con mèo giỏi mặc cả, vùi đầu vào vai anh khẽ rên rỉ.
"Cũng được, vậy bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dọn vào ở."
"?"
"Chủ tịch Lee không keo kiệt vậy chứ, vốn dĩ có phòng trống, tôi đến đây cũng tiện phục vụ anh." Jeong Jihoon giơ tay lên làm điệu bộ thề, "Tuyệt đối không làm phiền anh làm việc."
... Sao lại có người nói chuyện chiếm tiện nghi mà nghe thanh tao thoát tục như vậy chứ.
Thôi được rồi. Lee Sanghyeok cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sự nài nỉ mè nheo của cậu, nào là đang gấp rút viết luận văn, ký túc xá tắt đèn sớm, nào là bạn cùng phòng ngáy ngủ không ngon. Jeong Jihoon ôm lấy anh làm nũng dính như sam, trông thật đáng thương, cứ như bị người này mè nheo một cái là anh có thể đem cả thế giới cho cậu vậy.
"Vậy thì cậu ở đi, tiền thuê nhà trừ vào lương."
Kiên quyết không lay chuyển, đại khái là như vậy rồi.
~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro