Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Bị uy hiếp

Trường trung học Seoul.

Trên cột đá sừng sững ngay trước cổng, mấy từ được chạm trổ tinh tế màu vàng làm cho tâm tình của Sanghyeok nặng như chì.

"Trung học cơ sở à..." Ánh mắt của Sanghyeok mê man, hắn rời khỏi nơi này, rốt cuộc bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Cuối cùng cũng không nhớ ra nổi, hắn để lại giấy chứng nhận ở chỗ bảo vệ cổng, sau khi đăng ký giấy tờ xong, hắn bước vào sân trường đã lâu không đặt chân vào.

Kế hoạch ban đầu là ném bao đựng thẻ cho nhân viên quản lý rồi xong việc, nhưng sau mấy đêm suy tư sâu xa, cộng thêm bị Minseok trù ẻo, chỗ đó đau thiệt, hắn quyết định nói chuyện đàng hoàng với... bạn học họ Jeong này.

Jeong Jihoon.

Trên chứng minh nhân dân và thẻ học sinh đều là tên này.

Ngày tháng năm sinh, lệch một tháng là đủ mười sáu, đúng là sai một ly, đi ngàn dặm ── danh ngôn của tổ tiên quả là chính xác.

Sanghyeok móc bao đựng thẻ ra lần nữa, kiểu dáng bình thường, bảo quản tốt, sạch sẽ gọn gàng, giống như cảm giác mà cậu thiếu niên cho người ta vậy, cẩn thận vô cùng.

Hắn dựa theo số phòng học ghi trên thẻ học sinh, tìm kiếm từng nơi.

Trong sân trường luôn có một luồng khí thoang thoảng đặc trưng, yên ắng mà dễ chịu. Gần đến giờ tan học, bầu không khí lặng lẽ như loáng thoáng ẩn chứa tiếng đánh trống reo hò. Sanghyeok liếc nhìn di động, còn mười phút nữa, phòng học không khó tìm, nằm ở góc khuất nhất trong trường. Sanghyeok nhìn lướt qua xung quanh, bồn rửa tay thấp bé làm hắn sửng sốt, nhất thời có ảo giác như đang lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Tựa như lạc vào một thế giới khác vậy.

Mà thế giới này, rõ ràng là nơi hắn từng đi qua.

Sanghyeok đi đến trước phòng học, tiết cuối hình như là số học, trên bảng đen chi chít những công thức toán, dưới bục giảng một đống đứa ngủ gật. Jeong Jihoon ngồi ở dãy cuối cùng, cậu ấy ngồi thẳng lưng, nét mặt chăm chú, nhìn chằm chằm bảng đen.

Sanghyeok không khỏi nghĩ đến hôm đó, cậu thiếu niên ngồi ở mép giường, chờ hắn đi ra... cũng là dáng vẻ ngồi ngay ngắn này.

Giống như một chú chó Berger đã qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Cậu ấy thật sự rất cao, nhất là so với bạn cùng lứa, cứ như hạc trắng lạc giữa bầy gà, Sanghyeok vốn dĩ còn kinh ngạc với việc bọn trẻ thời nay phát triển tốt vậy sao? Bây giờ xem ra... là trường hợp đặc biệt.

Trong trường không thường có người lạ qua lại, huống hồ người như Sanghyeok ── hắn thề, hắn đã cố làm mình chìm lắm rồi, không có mặc quần áo màu sắc lòe loẹt, dưới áo khoác dài có thêm một lớp áo len rũ mỏng, trên người là một chiếc áo thun trắng cổ V, quần jeans xanh vừa người, thêm một đôi All Star màu đen.

Thầy giáo trên bục ngừng giảng, nghi ngờ ngó sang hướng này, các học sinh cũng phát hiện điều không ổn, nhìn qua đây ──

"Bang" một tiếng, ngay khoảnh khắc phát hiện Sanghyeok, Jihoon vịn bàn, đứng dậy. Động tác của cậu ấy quá lớn, khiến cho chiếc ghế ngã xuống đất, thu hút tầm mắt của bạn học cả lớp, thầy giáo trẻ tuổi nói: "Jihoon, phụ huynh của trò hả?"

Sắc mặt cậu thiếu niên không có gì thay đổi, nhưng chí ít xem hành động thì, cậu ấy có vẻ... bất ngờ lắm.

Nói thừa, tình nhân tìm tới trường học luôn còn gì.

Sanghyeok dụi dụi mũi, lập tức bỏ đi, trốn trong góc, tựa vào tường chờ đợi.

Tiếng chuông vang lên, bốn phía mừng như hội, tiếng hoan hô vang ầm ầm, giống như thủy triều ngập đầy sân trường vậy.

Sanghyeok thở ra một hơi, hắn đứng ở đây, nếu có người trong lớp đi ra, chắc hẳn sẽ nhìn thấy.

Trước tiên, hắn trông thấy thầy giáo kia ôm sách đi ra, thầy giáo dùng ánh mắt ngờ vực liếc hắn vài cái, Sanghyeok làm bộ không biết gì, tiếp theo là mấy học sinh cầm công cụ quét dọn. Jihoon nhanh chóng xuất hiện, thấy Sanghyeok, cậu bước lên trước, nói một câu: "Chờ em."

"Hả?"

Giọng cậu ấy trầm thấp mà bình tĩnh, Sanghyeok thì chẳng hiểu mô tê gì, còn chưa kịp hỏi chờ cái chi? Chờ kiểu nào? Jihoon đã quay trở vào phòng học.

Sanghyeok tặc lưỡi, đành phải đuổi theo.

Hắn đứng bên ngoài phòng học, thấy Jihoon đang dọn thùng rác ── hình như đây là nhiệm vụ của cậu ấy.

Trong phòng học có người đang quét dọn, có người đang đùa giỡn, một đám nhóc choai choai, bầu không khí ngập mùi thanh xuân, duy chỉ có Jihoon, cậu ấy rất yên tĩnh, không bắt chuyện với mọi người, lặng lẽ nhặt chai nhựa lon nhôm trong thùng, đạp từng cái từng cái, phát hiện chai nào uống chưa hết, cậu không để ý mùi hôi, cầm đến bồn rửa đổ, chẳng lười biếng chút nào.

Jihoon dọn dẹp đâu vào đấy, mặc dù có người đang chờ, cậu cũng không cố bước đi nhanh hơn, chỉ là trượt tay vài lần, cậu liếc về phía Sanghyeok, cúi đầu nhặt lên, rồi lại làm cho đống chai lọ rơi xuống đất...

"Phì." Sanghyeok mỉm cười, thật sự không nhìn ra cậu ấy đang căng thẳng.

Lúc cậu ấy căng thẳng sẽ không đếm được tiền, không cầm được đồ, thế nhưng sắc mặt lại trước sau như một không có gì thay đổi.

Sanghyeok phất tay một cái, ý bảo Jihoon cứ từ từ.

Jihoon tự hiểu. Cậu hít thở đều, làm tốt công việc thu gom phân loại, cột từng túi một, thoáng cái xách lên ba chiếc túi lớn, bước ra khỏi phòng học.

Cậu đi tới trước mặt Sanghyeok, trên người không tránh được việc bốc mùi rác hôi rình.

Nhưng mà, Sanghyeok lại không cảm thấy ghét bỏ.

Có lẽ do gương mặt cậu ấy quá bình tĩnh, hoặc có lẽ do từ đầu đến giờ cậu ấy cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, mỗi động tác đều không hề qua loa: bản thân cậu ấy còn không chê công việc của mình, vậy thì người ngoài càng không có tư cách ghét bỏ.

Nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị, thái độ chẳng hề oán trách lẳng lặng làm việc của cậu thiếu niên, đáy lòng Sanghyeok không khỏi dao động.

Jihoon: "Em đi đổ rác."

Sanghyeok: "Ồ."

Jihoon: "Chúng ta đi chung đi."

Sanghyeok nghẹn họng. Đồng ý thì kỳ cục quá, không đồng ý còn kỳ cục hơn ── hắn cũng đâu thể đứng ở đây một mình? Bị xem nhầm là ông chú quái đản thì phiền phức.

Huống chi, kế hoạch thật sự của hắn là muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.

Thế là hắn nghe lời đi theo.

Hai người một trước một sau, đi đến chỗ đổ rác.

Lon nhôm rỗng trong túi va vào nhau, lách cách lách cách, ánh nắng chiều đầu đông nhợt nhạt, rọi lên thân mình, không hẳn ấm cũng không quá lạnh.

Đặc biệt là Sanghyeok trời sinh thân thể phú quý, không có năng lực chống đỡ cái lạnh, mặc kệ chảy nước mũi, hắn ăn mặc phong phanh, vừa đi vừa run, Jihoon quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói: "Quần áo của anh mỏng quá, có phải chất lượng không tốt không?"

Sanghyeok: "......" Tuy rằng nhãn hiệu không đi kèm với chất lượng, nhưng bị người ta nói như vậy, đúng là dở khóc dở cười. "Tôi cầm một túi giúp cậu."

Hắn lười giải thích với cậu thiếu niên, bọn họ khác biệt về giá trị quan và lối sống.

Jihoon lắc đầu. "Không cần." Dứt lời, cậu ấy nắm chặt túi, cất bước đi về phía trước.

Sanghyeok luôn cảm thấy bản thân mình nói năng hay tuyệt vời, nhưng vừa gặp phải cái cậu... thiếu niên mặt tê liệt, một bụng lời muốn nói, bất kể tốt xấu, đang định trào ra thì nghẹn ứ, trình độ bình tĩnh của cậu ấy quả là không ai địch nổi, hơn nữa trông như đang nằm trong thế giới của chính mình, hưởng thụ nhịp bước của chính mình.

Lúc này, ngay cả trên đường đến chỗ đổ rác, cậu ấy cũng giống như đang dạo bước ngắm thắng cảnh, xung quanh không phải là trường học đổ nát cũ kỹ mà là một mảnh non sông tươi đẹp.

Một đường không ai nói gì.

Sanghyeok thế mà lại hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy này.

Jihoon ném túi rác, sau đó đi tới bồn rửa để rửa tay.

Sanghyeok không huyên thuyên được nên bắt đầu ngứa miệng, muốn hút thuốc, nhưng đang đứng trong sân trường cấp hai thần thánh, làm vậy tội lỗi quá ── Mặc dù tại góc tường cách đó không xa, một đám thiếu niên hư hỏng miệng còn hôi sữa đang ngồi chồm hổm ở đấy, dùng điệu bộ già đời hít lấy hít để, vui sướng như thần tiên.

Jihoon lắc lắc tay, Sanghyeok tranh thủ móc ra bao đựng thẻ. "Nè, của cậu."

Jihoon nhìn thấy, cậu hơi trợn mắt, giống như thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn anh." Cậu nhận lấy, không thèm liếc cái nào đã bỏ vào túi áo đồng phục.

Sanghyeok há hốc mồm. "Cậu không kiểm tra lại sao?"

Jihoon: "Kiểm tra cái gì?"

"Ờ thì, có... thiếu cái gì không?"

Jihoon suy nghĩ một chút. "Phiền lắm."

Sanghyeok: "......" Vua bình tĩnh nha vua bình tĩnh! Phú quý như phù vân, vinh nhục đều chẳng màng, thật ra là thiếu đòn đúng không????

Hắn tặc lưỡi, đúng là khác loài mà, giống người như cậu ấy thật khó xơi, nghiêm túc quá mức, không trêu chọc được, làm người ta nghẹn chết lên chết xuống.

May là bây giờ bứt ra kịp, chưa đến nỗi muộn. "Được rồi, đồ đạc trả lại cho cậu, từ nay về sau... cậu đi con đường xán lạn thênh thang của cậu, tôi phóng như bay lên cầu độc mộc của tôi, thiếu niên trẻ tuổi, hãy cố gắng tận hưởng cuộc đời học sinh hoàn hảo của cậu, hôm đó... cậu cứ xem là giấc mộng, sau khi tỉnh lại không nhớ gì hết, ngoan."

Cẩn thận ngẫm lại, cậu thiếu niên mới 15 tuổi đầu, làm gì không làm lại đi "làm" người ta, nuôi được một cây "trụ cột" như thế, hắn cũng muốn khóc thay nước nhà.

Nhưng thật ra bản thân hắn lại hạnh phúc rơi lệ: cuộc sống có hy vọng rồi!

Tuy rằng rất muốn bổ sung một câu chừng nào đủ 18 tuổi hẵng đến tìm ông, ông sẵn sàng theo hầu, nhưng ai mà biết được sau ba năm thế sự xoay vần thế nào, lúc đó tình hình ra sao, thôi thôi, nếu có duyên thì sẽ "dục" tiếp.

"Bye." Sanghyeok phất tay, xoay người định rút, nhưng mà cổ tay... lại bị nắm lấy.

Vẫn là cổ tay trái, vẫn là vị trí đó, vẫn là độ lực đó, vẫn... nóng đốt người như thế.

Lưng hắn tê rần, tê đến độ da đầu lẫn ngón tay cùng run rẩy. Sanghyeok không tài nào nhận định được cảm giác này do đâu mà có, hắn quay đầu lại, chỉ thấy cậu thiếu niên chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh hoàng hôn dần nhạt, con ngươi đen nhánh của cậu ấy càng thêm sáng loáng, làm cho lòng người thắt lại, đó là ánh mắt còn chưa trải nghiệm thế đời hiểm ác, chưa bị đám con buôn vấy bẩn, chưa vứt bỏ những gì đơn thuần sạch sẽ, chỉ như vậy mới có được ánh mắt trong suốt đến thế.

Sanghyeok nghẹn họng, sức lực của cậu ấy quá lớn, lớn đến độ hắn không thể tránh nổi.

Cậu thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thản nhiên vô vị, trong sạch như tấm gương, nhưng rồi đột nhiên thốt ra một câu: "Em điều tra rồi."

Sanghyeok: "Hả?"

Jihoon: "Hôm đó vừa nghe được tuổi của em, anh sợ chạy mất dạng, em về nhà Google, quan hệ tình dục với người chưa đủ 16 tuổi, bất luận thế nào, anh cũng phạm pháp."

"......" Sanghyeok đứng hình trong gió rét, sững sờ thật lâu mới hoàn hồn.

Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp?!

Có lộn không vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro