Chương 51: Chí hướng rộng lớn (tiếp)
Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, tình trạng quen nhau như thế lại duy trì được gần hai năm... Sanghyeok thật sự rất khâm phục mình.
Hắn vừa lái xe vừa mất tự nhiên xoa mông, Hyeon-jun thấy động tác mờ ám của hắn, bèn nói: "Có phải anh bị bệnh trĩ không? Hèn gì đi vệ sinh mà lâu phát ớn..."
Sanghyeok: "... Bản chất khác nhau."
Hyeon-jun: "Hả?"
Bệnh trĩ thì rất khó chui ra, hắn thì nhét vào trót lọt... đương nhiên bản chất khác nhau rồi.
Nhưng mà khác đường chung đích, cái nào cũng phải xức thuốc.
Sanghyeok nhịn suốt một đường, nhịn đến khi đưa Hyeon-jun về công ty, nhịn đến khi gặp tổng biên tập một tuần hiếm khi mới vào phòng làm việc một lần, nhịn đến khi nói chuyện gần 30 phút... Thằng nhóc kia không bắn bên trong, nhưng căn bản không có thời gian tẩy rửa, một chút dịch vẫn còn lưu lại, khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc tổng biên tập cũng phát hiện hắn không ổn: "Sao vậy, mông mọc côn trùng à?"
Hyeon-jun nhích lại nói nhỏ: "À cái này... ảnh bị trĩ rồi."
"Bị trĩ? Ồ ~" Tổng biên tập chợt hiểu: "Có nặng lắm không? Đi xem bác sĩ chưa? Chậc, cậu bị vậy chắc là tai nạn lao động rồi, nhất định do ở New York gặp áp lực quá lớn, ăn uống không đều đặn..."
Sanghyeok không phản bác được. Ai nói cho hắn biết đi, bây giờ hắn nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt đây?
Nói chứ việc này cũng không trách người khác được, tiểu biệt thắng tân hôn, đại biệt thành phát ngất, tại cậu tại tôi, tại cả hai bên, huống chi có bảy phần là hắn tự dâng tới cửa... dẫn đến sau khi xong việc trong toilet, Sanghyeok lập tức kéo quần lên, lấy di động ra: "Cái gì? Mẹ cậu nhập viện hả bây giờ tôi qua ngay..."
"......"
Mặc kệ di động không hề reo, rặt một kiểu ăn no bỏ chạy... Đây là lần thứ hai.
Chỉ có lần đầu gặp nhau, hắn mới phải bất đắc dĩ bước vào sân trường tìm người, lần này sẽ không như thế nữa.
Từ thật lâu về trước, hắn đã quyết định: Một khi rời khỏi, sẽ không đi tìm nữa.
Đứng đằng xa là được rồi, xin cậu sống thật tốt.
Cũng xin cậu... để tôi sống yên.
Rời khỏi cuộc đời, rời khỏi chặng đường của cậu.
Nhưng mà hiển nhiên ông trời và Jihoon đều không có ý định nghe lời cầu nguyện của hắn.
Thứ hai, Sanghyeok vừa về nhận chức đã nghe quầy tiếp tân dưới lầu thông báo có người ngoài đến tìm. Hắn vừa suy tư "ai vậy nhỉ?" vừa đứng từ lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu một, khi trông thấy bóng người bắt mắt kia thì đứng hình tại chỗ.
Đệt... đệt đệt đệt!
Mà trực giác hoang dã của đối phương thật sự không phải hạng vừa... Gần như vào lúc Sanghyeok liếc mắt nhìn xuống, cậu ấy lập tức ngẩng đầu lên.
Sanghyeok vô thức ngồi xổm xuống, ngồi xong mới kêu to không ổn: Bị phát hiện rồi! Hắn không để ý ánh mắt nghi hoặc của người ngoài, bò rạp về phía trước, đến khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của đại sảnh lầu một mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, lao về ban biên tập.
Sanghyeok thở hổn ha hổn hển, thấy hắn hốt hoảng sắc mặt khó coi, Hyeon-jun không khỏi trêu chọc: "Gặp bọn đòi nợ hả?"
Mặc dù không đúng, nhưng cũng gần trúng rồi.
Nợ tình cũng là một loại nợ, hắn không ngờ cậu thanh niên sẽ tìm được nơi này, nhưng thật ra cũng đâu có khó, địa chỉ của ban biên tập được tùy tiện in trong mỗi kỳ tạp chí xuất bản đúng hạn. Một cuốn gần hai trăm đồng, khỏi cần mướn thám tử tư luôn.
Sanghyeok đau đầu, hắn quá hiểu cậu thanh niên có nghị lực cỡ nào, trốn tránh không phải cách lâu dài, tuy rằng không phải chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại, nhưng không ngờ ngay tháng thứ hai hắn về Hàn, hai người lại đụng mặt nhau.
Thậm chí còn làm một phát.
Jihoon cắn trầy tai hắn, bây giờ nhìn lại vết cắn đó trông hệt như đeo một cái khuyên tai màu đỏ. Sanghyeok sờ nơi đó, thở dài trong lòng: Chí ít bây giờ vẫn chưa được.
Trước khi vết thương khỏi hẳn, hắn cứ cảm thấy mình đã bị đánh dấu thành của riêng cậu ấy.
Sanghyeok nhờ quầy tiếp tân chuyển lời: "Qua nửa tháng sau hẵng quay lại."
Nào ngờ đối phương lại hồi âm: "Từ nay về sau em sẽ tới đây mỗi ngày, trong khoảng từ 3 đến 5 giờ chiều."
Đã vậy nghe nói còn cười nữa.
Sanghyeok không hiểu cậu thanh niên làm vậy có ý nghĩa gì, nếu muốn chặn đường, xuất hiện không báo trước chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng mà chưa đến ba ngày, hắn đã thấu hiểu thâm ý trong hành động kỳ quặc của đối phương.
Mỗi lần tới đây Jihoon đều lại quầy đăng ký, mà sức lan truyền của mấy chuyện thị phi bao giờ cũng vượt mọi biên giới, chẳng mấy chốc cả tòa cao ốc hay thậm chí bà thím quét rác cũng biết anh đẹp trai này đến tìm người, đang chờ người.
Cậu thanh niên chỉ nhờ quầy tiếp tân thông báo hộ, sau đó đi tới khu tiếp khách, yên lặng ngồi đủ hai tiếng, không đọc sách thì xem tạp chí, tâm trạng khá là thoải mái, mấy cô bên quầy tiếp tân pha cà phê cho cậu ấy, cậu ấy rất lễ phép nói cảm ơn...
Lấy được hết lòng mọi người.
Ba năm trước thì rặt một bộ ngu ngơ khờ khạo, nhưng bây giờ đã biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, vận dụng hết sức thành thạo. Vốn dĩ cậu ấy đã đẹp trai sẵn, ăn diện một chút là xuất sắc cực kỳ, hễ là phụ nữ... không, chỉ cần là người thì đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cậu thanh niên đang đợi một người không muốn gặp mình, rõ ràng 200% có thể xếp vào hành vi cuồng bám đuôi, nhưng do tướng tá bảnh quá nên mới khiến người khác đồng tình. Đến ngày thứ tư, Sanghyeok đã bị những người không hiểu tình hình gây áp lực đủ kiểu: "Anh đi gặp người ta đi!"
Rõ là đe dọa vô hình... Cậu ấy là hạng người như vậy ư? Hình như đúng là vậy thật, chuyện năm đó bị uy hiếp, Sanghyeok vẫn chưa quên, chỉ là trong lúc ở cùng nhau, đối phương vẫn răm rắp nghe lời, nói đi đông không đi tây. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu ấy nghe lời mình, đa số toàn được thiết lập ở tình huống không trái với ý nguyện của bản thân cậu ấy.
Nói một cách đơn giản, nếu là chuyện mà Jihoon thật sự "muốn", cậu ấy sẽ đạt cho bằng được, thậm chí còn lợi dụng tính cách ăn mềm không ăn cứng của Sanghyeok để buộc hắn thỏa hiệp.
Chết thật. Sanghyeok càng nghĩ càng sợ.
Còn nữa, rốt cuộc cậu ấy không nổi cỡ nào mà có thể lắc lư ở đây suốt ngày như thế chứ?
Sanghyeok gọi cho người đại diện của Jihoon, hy vọng đối phương gây áp lực khuyên nhủ cậu ấy quay về, ai ngờ người đại diện còn cầu xin hắn: "Làm ơn đi mà, mặc kệ giữa hai người có vấn đề gì, mau giải quyết giùm đi! Tôi không muốn dính líu với cậu ta nữa hu hu hu ——"
Sanghyeok: "......" Thế mà lại có thể ép người đại diện đến mức suy sụp khóc than với người ngoài, rốt cuộc thằng nhóc kia đáng sợ cỡ nào...
Vì vậy chỉ mới năm ngày ngắn ngủi, hai ngày nghỉ cuối tuần còn chưa qua, Sanghyeok đã đầu hàng, cứ nhây tiếp chỉ là tranh chấp chủ quan, hoàn toàn không cần thiết.
Dù đã quyết định đi gặp, nhưng cứ chần chừ do dự mãi, không bước ra khỏi cửa ban biên tập được. Lần đầu tiên thấy Sanghyeok không dứt khoát như thế, Sanghyeok chẳng hiểu ra sao: "Cậu ta là bùa, anh là quỷ à?"
Gút mắc tình cảm giữa Sanghyeok và cậu thanh niên, ba ngày trước Sanghyeok đã nạy ra hết sạch từ miệng hắn... Chênh lệch hơn một giáp, hiển nhiên hắn đã bị sạc cho một trận.
Hyeon-jun: "Tuổi của bồ anh tốt thật."
Sanghyeok lầm bầm: "Nghe nói cưng cũng đâu kém."
Hyeon-jun: "Chỉ là gặp mặt thôi mà, nếu không thích cứ chạy về, cùng lắm thì báo cảnh sát."
Báo được thì cần gì phải phiền não... Nếu là người bình thường, có khi Sanghyeok sẽ cân nhắc đến việc báo cảnh sát, vấn đề là mặc dù cậu thanh niên không quá nổi, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có chút đỉnh là nhân vật của công chúng, khó tránh bị tổn hại hình tượng. Sanghyeok chợt nghĩ có lẽ đối phương đã suy tính cả điểm ấy rồi, bởi vậy nên mới giở trò bám đuôi giữa ban ngày ban mặt.
Sanghyeok nhìn Hyeon-jun, ánh mắt u ám: "Cưng thử tưởng tượng — tình huống này đi."
"Hở?"
"Cưng cố gắng giảm cân ba tháng, ba tháng đó cưng ráng nhịn không chạm vào bất cứ thực phẩm nhiều calorie nào, thành công giảm được 5 kg, đáng tiếc vẫn còn cách mục tiêu một đoạn. Khi cưng đang mắc kẹt tại điểm mấu chốt nơi cân nặng bắt đầu lỡ dở, bấy giờ một đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp lại bưng bánh ngọt sôcôla cực nhiều calorie mời cưng ăn —— Cưng chịu gặp không?"
Hyeon-jun nghiêm túc suy nghĩ một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, "Oh woa ~~ Quá đáng thiệt."
"Thì đó." Đúng là tri âm mà! Sanghyeok cảm động.
Hyeon-jun tức giận: "Dám từ chối bánh ngọt sôcôla, thiệt quá đáng, không thể tha thứ!"
Sanghyeok: "......" Cuộc đời mới cô độc làm sao, để hắn lặng lẽ chịu đựng một mình đi.
Hyeon-jun nhún vai: "Làm ơn đi, anh thử nghĩ xem, giảm cân muốn giảm lúc nào chẳng được, còn bánh ngọt sôcôla do đầu bếp siêu nổi tiếng của Pháp làm, anh tưởng ngày nào cũng thấy à? Cho dù phá giới đâm nghiện vì nó rồi mập ù trở lại thì sao chứ?"
"Chuyện tình cảm như người uống nước, lạnh ấm tự biết, em không rõ chuyện giữa anh và cậu ta, chỉ biết mấy năm qua anh không còn nhắc đến vết thương trên cổ tay trái nữa."
Sanghyeok sửng sốt, vô thức sờ cổ tay trái, nhưng đột nhiên phát hiện hành động từng rất quen thuộc, giờ đây lại xa lạ quá đỗi.
Hyeon-jun: "Anh đâu phải dạng người cố hết sức không nhắc đến nó, anh rất M, sợ đau nhưng lại thích lôi mấy chuyện đau khổ ra xem như gia vị, anh không nhắc đến nữa chỉ có một khả năng thôi, đó là anh đã quên mất nó vì có những ký ức tốt đẹp khác che phủ... chậc, đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp hả? Khổ cho anh phải nhịn quá."
"Đâu có." Sanghyeok thở dài một hơi: "Thừa dịp cậu ấy bận theo đuổi cảnh giới cao hơn, vất vả lắm anh mới chạy thoát đó."
"Quả là chẳng dễ dàng gì." Hyeon-jun cười hì hì, hỏi: "Còn thích không?"
"Thích chứ, thích chết đi được, ăn đến độ nóng trong người, bị bệnh trĩ luôn."
Hyeon-jun ngẩn ra, sực nhớ đến dáng vẻ như bị trĩ của Sanghyeok hôm đó... "Ặc —— anh dám... anh dám... Thảo nào! Loay hoay cả buổi trong nhà vệ sinh"
"Ờ." Sanghyeok cong ngón tay: "Lúc đầu anh đi vệ sinh thật mà."
Lúc đầu... Hyeon-jun đỡ trán, cảnh cáo: "Em cho anh biết, lát nữa quá mười phút mà chưa xong, em sẽ báo cảnh sát."
Sanghyeok: "Ừ."
Bây giờ nghĩ lại, giọt nước làm tràn ly chính là lần đó Jihoon đi Tây Tạng.
Chẳng còn tính được đây là lần thứ mấy cậu ấy đi xa, Sanghyeok cũng lười tính, nếu hiện giờ hỏi Jihoon tình yêu thật sự trong đời cậu ấy là gì, xếp thứ nhất chắc chắn là chạy bộ, còn xếp thứ hai là thế giới, xếp thứ ba mới tính đến Sanghyeok hắn.
Họa may.
Cậu thanh niên ngày càng bỏ bê việc liên lạc, Sanghyeok cũng không trách móc, thế nên bỏ bê hẳn luôn. Có lần thấy cậu ấy thì lại là trong tin thời sự về vụ bạo động xảy ra tại một quốc đảo ở Đông Nam Á, cảnh sát ném bom cay về phía quần chúng bạo động, Jihoon lẫn trong đám người, bảo vệ một quý cô khỏi bị xâm hại.
Hình ảnh rất ngắn, chợt lóe rồi biến mất, Sanghyeok lập tức hoảng đến mức ngay cả ngón tay cũng run cầm cập, hắn gọi điện thoại Jihoon, đáng chết là lại không thông. Cả một buổi tối, Sanghyeok không ngủ ngồi canh trước TV, không ngừng gọi điện thoại, đồng thời cảm ơn đài truyền hình của Hàn đã phát lại tin tức này lần nữa, để hắn có thể lưu luyến nhìn cậu ấy thêm vài lần.
Sanghyeok chẳng biết tại sao Jihoon lại ở đó... à không, cậu ấy ở đâu cũng chẳng có gì kỳ lạ. Mãi đến rạng sáng, cuối cùng Sanghyeok cũng nhận được tin tức, Jihoon dùng điện thoại công cộng gọi cho hắn, loáng thoáng nghe được tiếng quần chúng ồn ào náo động sau lưng cậu ấy. Sanghyeok sợ suốt một đêm, nhưng không hoảng quá đứt hơi, giọng điệu khi hỏi chuyện vẫn điềm đạm như cũ: "Sao lại bị cuốn vào bạo động vậy?"
Jihoon kể tóm tắt hành trình của cả đội: "Trong đội bọn em có người sống ở đây, anh ta muốn về quê hương góp sức cho nước nhà, những người khác mới đi theo."
Sanghyeok: "Điện thoại di động đâu?"
Jihoon: "Bị rớt lúc bạo động... phải dùng tạm điện thoại công cộng." Đây đã là chiếc điện thoại thứ ba mà cậu ấy đánh rơi rồi.
Cậu liên lạc với tôi được, nhưng tôi không liên lạc với cậu được. Chẳng qua trước đó dù có di động kề bên cũng không khá hơn là bao.
"A, đến giờ rồi, bây giờ truyền tin bị kiểm soát gắt lắm, một người chỉ được nói mười phút..."
Sanghyeok: "Đợi đã..."
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã không còn tiếng động.
Từng có một dạo, lúc cậu thanh niên mới vừa rời đi, mỗi lần liên lạc, cuối cùng trước khi gác máy bao giờ cậu ấy cũng nói thêm một câu: Em yêu anh, em nhớ anh.
Bây giờ thì... Sanghyeok không nghĩ tiếp nữa.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu nuôi thành một thói quen, mỗi ngày đọc báo quốc tế, xem CNN. Có lần Sanghyeok đi ngang nhìn thấy còn hỏi: "Anh định chuyển ngành hả?"
Sanghyeok mỉa mai: "Anh đây gọi là tu dưỡng cả trong lẫn ngoài, cưng xem bề ngoài của anh đã hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn rồi, buộc lòng anh phải chuyển sang bồi dưỡng bên trong thôi, khổ lắm đó biết không?"
Sanghyeok trực tiếp cho hắn một cái liếc mắt khinh bỉ.
Lý do Sanghyeok xem mấy thứ này rất đơn giản, hắn muốn có thêm nhiều cơ hội thấy được tin tức của Jihoon, đồng thời cũng sợ nơi đó xảy ra biến động, cậu ấy ở nơi đất khách, lỡ bị liên lụy thì mệt. Thỉnh thoảng Sanghyeok càng nghĩ càng sợ sệt hoảng hốt, hoang mang khó ngủ.
May là gần cuối năm, hắn nhìn thấy bóng dáng cậu thanh niên.
Đương nhiên, người vẫn chưa trở lại.
Lần này là ở kênh Du lịch và Đời sống, miêu tả một nhóm người trẻ tuổi lưng đeo hành lý chạy khắp thế giới, chinh phục từng hoàn cảnh gian khổ khác nhau. Phóng viên hỏi cậu ấy: Tại sao lại chạy? Cậu ấy chỉ đáp, cậu ấy đang truy tìm.
Trong phim điện ảnh Forrest Gump, di ngôn của mẹ Forrest: "Trong cuộc đời mỗi người đều có sự sắp đặt và phép màu của thần linh, chúng ta không biết đến cùng thì cuộc sống có ý nghĩa gì, giống như mẹ cũng không biết tại sao mẹ lại trở thành mẹ của con.
Mẹ đã cố gắng làm tốt nhất có thể, con cũng phải cố gắng đi tìm mục tiêu và phương hướng của cuộc đời mình, phát huy những gì Chúa trao cho con đến giới hạn mà Chúa biết con có thể đạt đến..."
Vì vậy Forrest Gump chạy xuyên nước Mỹ vài lần để tìm phương hướng. Sanghyeok nghĩ, có lẽ Jihoon cũng đang tìm kiếm, phát huy tài năng trời cho và sở trường của mình, truy tìm ý nghĩa thật sự của cuộc đời và chốn mình thuộc về.
Cậu ấy đang tìm, vậy chứng tỏ cậu ấy vẫn chưa tìm được.
Nhưng mà Sanghyeok cảm thấy mình tìm được rồi.
Do lần này là bản tin đặc biệt, hình ảnh của cậu thanh niên nhiều hơn so với bản tin ngắn lúc trước, đồng hành cùng cậu ấy có cả nam lẫn nữ, tuy chưa trang điểm gì nhưng gương mặt ai nấy cũng vui tươi hớn hở. Dưới ống kính máy quay, Jihoon giơ tay nhấc chân hết sức tự nhiên, chân mày khóe mắt đều tràn trề sức sống.
Cậu ấy rất vui vẻ... cực kỳ vui vẻ.
Sanghyeok chưa từng thấy dáng vẻ này của Jihoon bao giờ, thì ra tại lúc mình không nhìn thấy, cậu ấy như thế này đây.
Chương trình đó vừa phát sóng, Jihoon lập tức được chú ý. Có người đăng nó lên Youtube, bên dưới bình luận linh ta linh tinh, ban đầu thì khen bọn họ có can đảm thực hiện giấc mơ, nhưng sau này càng lúc càng lạc đề, có người khen Jihoon đẹp trai quá, hấp dẫn quá, không giống dân nghiệp dư, có phải đài truyền hình đặc biệt tìm đến không?
Dĩ nhiên không phải rồi! Cái hiệp hội mê nhan sắc này! Bình luận vớ va vớ vẩn! Còn cái ID gì gì kia nữa, nuốt nước miếng vô giùm cái! Tôn trọng chồng người khác chút đi!
Hệt như bị quỷ nhập vào người, Sanghyeok tức tốc đăng ký tài khoản chửi um sùm, có lẽ do hắn mắng người quá nhanh quá chất quá nguy hiểm, khiến cho phần bình luận trở nên vô cùng sôi động, khó mà cứu vãn.
Việc này khiến hắn tốn cả một tuần lễ, đăng ký gần mười mấy ID, phân công hợp tác tự biên tự diễn, thậm chí vì sợ lòi IP lòi mà chuyện đầu tiên trong mỗi ngày đi làm là ngoắc tay với đồng nghiệp: "Nhanh lên nhanh lên, ai có smartphone mau giao hết ra đây?"
... Ngốc hết thuốc chữa.
Tóm lại kết quả là chẳng hiểu sao lại cãi nhau ầm ĩ, chủ post nhìn hết nổi, cuối cùng dứt khoát gỡ clip xuống, bấy giờ Sanghyeok mới hoàn hồn: Mình quên lưu lại rồi!
Ôi mẹ ơi! Hắn vội đổi sang ID trung lập, cầu xin chủ clip gửi file cho mình. Nói chung chủ post cũng lười nhây nữa nên gửi file cho hắn, tiện thể kèm thêm một câu: "Anh yêu cậu ta thật đấy."
Sanghyeok không trả lời, thầm nghĩ: Tôi yêu cỡ nào, thím không biết đâu.
Bởi vì ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro