Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Trở về

Qua hơn mười tiếng ngột ngạt bay trên không, rốt cuộc có thể rời khỏi con chim sắt kia, Sanghyeok hít sâu một hơi không khí trong lành.

Dọc đường đi về phía hải quan, xung quanh toàn là quảng cáo bằng chữ tiếng Hàn, mỗi lần đi nước ngoài trở về, nhìn những thứ này lại có cảm giác yên tâm "à, mình về thật rồi", lúc kiểm tra hộ chiếu lượt về cũng là người nước mình đứng ở cổng vào, đối phương dùng giọng lạnh nhạt nhưng vẫn nghe được thành ý nói: "Hoan nghênh trở về", rồi trả hộ chiếu lại cho hắn.

"Cảm ơn." Sanghyeok mỉm cười nhận lấy.

Đôi mắt hắn mảnh dài, màu da trắng nõn, bên cạnh khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn không rõ tuổi tác. Nhân viên hải quan ngơ ngác, nhớ lại ngày tháng năm sinh mình vừa xem trên hộ chiếu, còn chưa kịp nghĩ kỹ, người phía sau đã bước lên.

Sanghyeok xách hành lý ra khỏi cổng, mái tóc nâm đậm của hắn cũng không quá nổi bật trong sân bay đầy rẫy người nước ngoài, nhưng vẫn có người nhanh chóng nhận ra hắn —— "Sanghyeok! Bên này!"

Ối chà ~ Sanghyeok huýt sáo, thấy Minseok giơ một tấm bảng, bên trên viết "Cung nghênh Sanghyeok bệ hạ trở về độc hại dân chúng lần nữa!"

"Uầy, long trọng thiệt." Sanghyeok chớp mắt: "Hê ~ anh đẹp hơn trước, đúng không, đúng không, mau trả lời?"

Minseok: "......" Mới về nước lại lên cơn, đã vậy mình còn thấy hoài niệm mới ghê... "Đi thôi, em lái xe tới"

Minseok hỏi: "Chờ lát em dẫn anh đi ăn, tối nay ngủ lại nhà bọn em ha?"

"Anh muốn ăn mấy món xào nóng!" Ở Mỹ suốt một năm nuốt toàn mấy món gì đâu.

Hắn hỏi: "Hành lý gửi đến hết rồi phải không? Anh nhớ giường cũng có rồi, thôi anh về nhà ngủ, tiện thể sáng mai bắt đầu thu dọn luôn."

Mặc dù trong nhà thứ nên có đều đã có, nhưng dù sao cũng là nhà mới, có dọn cũng chưa đủ hoàn thiện. Minseok không đồng ý: "Ngủ ở nhà em đi, anh vừa mới về, còn chưa quen múi giờ, chắc mệt lắm rồi, nghỉ ngơi thoải mái quan trọng hơn, huống hồ nhà hai chúng ta đi bộ là tới ngay, không tốn quá nhiều thời gian đâu."

Sanghyeok lầm bầm: "Cho dù mệt cũng không muốn xem cặp nam nam vô sỉ nào đó phóng điện show ân ái, mắc công dằn vặt người cô đơn lẻ bóng anh đây!"

"Anh lại bắt đầu rồi đấy!" Minseok đỏ mặt. Cái chuyện phóng điện này, người phóng chỉ cho rằng nó là một phần của sinh hoạt hàng ngày, nhưng với người nhìn mà nói, đây quả là nỗi đau muốn mở mắt cũng mở không lên —— nhớ lại 5 năm trước mình cũng bị phóng không ít.

Minseok có chút cảm thông, nhưng không biết nên nói thế nào, suy tư một lát rồi quyết định tùy hắn: "Ngày mai em xin nghỉ qua giúp anh."

"Ừ." Dọn nhà cần giúp đỡ, Sanghyeok không khách sáo.

Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rời khỏi Hàn vừa đúng một năm, cảnh vật quanh mình cũng không thay đổi nhiều, nhất là một thứ gì đó, vững vàng đến lạ.

Đối với việc này, hắn đã vô cùng biết ơn.

...

Ăn uống no nê xong, Sanghyeok hài lòng thỏa dạ đi đến nhà mới.

Hành lý đã được đưa đến —— bao gồm những thứ trước đó cất tạm ở nhà ông bà, thùng giấy chất chồng khắp nơi, trông như một dãy núi. Nhà này là Minseok giúp hắn tìm, Sanghyeok xác nhận kết cấu căn nhà qua mạng, thấy cũng ok, bây giờ nhìn hình dạng thực tế thì càng ưng ý hơn.

Thật sự, về rồi. Sanghyeok vuốt tường, mặc dù hơi cũ kỹ, nhưng nhìn chung vẫn là một căn nhà sạch sẽ gọn gàng, không có lắp đặt trang bị thừa thãi, hắn có thể tha hồ chỉnh sửa theo ý mình.

Sanghyeok nổi hứng, dạo quanh nhà thăm dò, cuối cùng đi tới trước một vách tường, giơ tay ước lượng.

Vách tường này là nguyên nhân chính mà hắn chọn căn nhà này ngay cái nhìn đầu tiên, diện tích lớn nhỏ không chênh lệch mấy với vách tường ở nhà cũ của hắn. Sanghyeok quyết định biến nơi đây thành nhà cũ, tự mình bắt đầu lại, hắn muốn sơn màu xanh, màu xanh của bầu trời, sau đó dùng phấn đỏ vẽ trái tim tình yêu.

Thật nhiều tình yêu, thật nhiều trái tim.

Quyết định xong, hắn lục tung hành lý, cuối cùng tìm được một chiếc thùng ghi chữ "Love". Dưới lớp màng xốp hơi dày cộm là một đống hộp nhỏ, hắn tiện tay mở một hộp trong số đó, đủ loại ảnh chụp và trang giấy rớt ra, hắn liếc nhìn, khóe miệng nhếch thành nụ cười, bắt đầu động tác.

...

Lụi cụi một mạch đến bốn giờ sáng, rốt cuộc Sanghyeok cũng thấy buồn ngủ.

Cuối tháng hai, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, nhiệt độ không khí ở mức vừa phải, hắn lười lục chăn, mặc quần ống dài áo dài tay lên giường.

Một năm qua ở New York bị giày vò liên tục, mỗi ngày đụng đến giường là như tắt máy vậy, mất ý thức đến hừng đông, vất vả lắm mới thả lỏng thì lại trằn trọc, nửa mê nửa tỉnh. Nhiệt độ cơ thể của hắn thấp, trước khi ngủ cảm giác cũng tàm tạm, nhưng hễ ngủ là thấy lạnh cóng. Sanghyeok cuộn người lại, không ngừng chà xát chân và cánh tay, mơ màng nghĩ: Lạnh... lạnh quá, tại sao mùa xuân ở Hàn còn lạnh hơn New York?

Lạnh quá lạnh quá, viền mắt cay cay, nước mắt chảy ra, từng có một quãng thời gian, mặc kệ khí lạnh đột kích hay nhiệt độ không khí hạ xuống còn vài độ, hắn cũng không cảm thấy lạnh —— bởi vì có người sẽ ôm hắn, cẩn thận giúp hắn chà xát tay chân cho ấm, bất cứ lúc nào cũng mang đến hơi ấm cho hắn...

Nếu như trọng lượng hạnh phúc cả đời của một người đã được đong đếm sẵn, vậy thì những năm qua, hắn đã hưởng thụ đủ rồi.

Đời người có lên có xuống, có tròn có khuyết, âu cũng là chuyện thường tình, hắn không oán trách, hoàn toàn không.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ như vậy, sẽ run rẩy vì lạnh.

Chẳng biết lạnh bao lâu, một cảm giác ấm áp từ từ bốc lên, dường như có người đắp chăn cho hắn, Sanghyeok lập tức nắm chặt chăn, bật ra một tiếng thở dài khoan khoái, trong lúc mê man không khỏi gọi tên người kia, đối phương không đáp lại, chỉ bất đắc dĩ nói nhỏ: "Đồ đầu đất."

Hừm... câu này nghe cũng quen lắm, là ai tới vậy?

Được tấm chăn mềm ấm bao bọc, còn chưa kịp nghĩ kỹ, Sanghyeok đã thiếp đi.

"Nè, dậy đi." Buổi trưa, hắn bị Minseok đánh thức, ngửi được mùi lô hội quen thuộc.

Minseok cầm tô mì mua ngoài tiệm, mặc áo Polo và quần jeans đứng trước giường, bên cạnh là một đống thùng giấy đã được tháo gỡ.

Sanghyeok choàng tỉnh, liếc nhìn chăn bông trong tay, cứ tưởng mình moi nó ra từ trong đầu.

Minseok: "Sợ lạnh mà không đắp chăn, anh muốn bị cảm ngay ngày đầu tiên về Hàn à?"

"... Phiền lắm." Sanghyeok nhức đầu, đứng lên, mở vali hành lý lấy kem đánh răng bàn chải đánh răng sữa rửa mặt, đi vào phòng tắm.

Thừa dịp này, Minseok trải báo quảng cáo xuống đất, đặt mì, cơm chiên, dưa cải, canh thịt heo viên và trứng kho lên trên. Đi ra thấy vậy, Sanghyeok nhịn không được bật cười: "Chẳng phải cậu nói không ăn mì sao? Ăn là xui mà."

Minseok khinh bỉ: "Mê tín!"

Sanghyeok cười ha ha, đúng là vật đổi sao dời, hôm nay Minseok đã không còn để ý chuyện đó nữa —— không tin thầy tướng số, không quan tâm tử vi chòm sao, điều này chứng tỏ cậu ấy đã có đủ năng lực nắm giữ cuộc sống của mình.

Nếu đổi thành hắn, chắc tận mấy năm cũng không dám đặt chân vào tiệm mì.

Trong nhà không có bàn, hai người ngồi xếp bằng dưới đất ăn mì. Ăn một hồi, Minseok nâng đũa, chỉ về phía vách tường dán đầy ảnh chụp, tặc lưỡi: "Anh hại em suýt ói ra."

Sanghyeok đáp lại: "Chúc mừng tráng sĩ, cậu dính rồi."

Chỗ mà Minseok chỉ là "kiệt tác" trước khi ngủ của hắn. Mấy năm qua hắn đam mê sưu tập, sưu tập đủ loại bài báo và ảnh chụp về người nào đó, cứ như bị cuồng vậy. Hắn cẩn thận cắt rọc từ tạp chí, báo chí, cất kỹ những phần thuộc về người nọ —— sưu tập gần ba năm, tất cả đều vượt biển cùng hắn, đến New York rồi trở về quê cũ.

Tối qua hắn nổi hứng, dán những thứ mình cất giữ lên tường, ghép thành hình trái tim. Sáng sớm vào nhà, Minseok hú vía khi nhìn thấy cảnh tượng đó, phải nói là hú vía không hề nhẹ: "Sanghyeok, em tưởng anh chỉ hơi biến thái thôi, ai ngờ anh làm trò mắc ói đúng là không phải người!"

Sanghyeok "ờm ~" một tiếng, húp nước mì xong, chợt hỏi: "Cậu nói xem, anh nên đặt tên cho bức tường này là gì?"

"My Spoony Life?"

Sanghyeok lườm Minseok, spoony là thằng khờ luỵ tình, dù rằng nghe rất phù hợp, nhưng trong lòng hắn đã có sự lựa chọn khác. Sanghyeok nhìn bức tường và ảnh chụp bên trên, nhìn bóng hình làm tim mình mê đắm, trúng độc khó giải, ngẫm nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "My Love Life."

Minseok: "Hả?"

"Love." Sanghyeok cười cười, lặp lại: "My Love Life."

...

Sanghyeok vừa chuyển công tác về đây, ước chừng có tầm một tháng để nghỉ ngơi. Nửa tháng đầu hắn dùng để thu xếp hành lý, một chiếc áo lót phối với quần công sở cũ rích, khăn lông bẩn mắc trên vai, suốt ngày bận trước bận sau như công nhân. Đời này có vài lần hắn không đẹp, hầu hết đều vì dọn nhà.

Trong lòng đã sớm có ý tưởng, cộng thêm sống phải nhờ vào kinh nghiệm tích lũy, mới xem như phong phú về nội hàm, thế nên sau khi một chiếc cốc méo xẹo đặt lên kệ, cuối cùng Sanghyeok cũng hoàn toàn rảnh rỗi.

Hắn và đám bạn đã lâu không gặp hẹn nhau ra ăn uống, đến quán bar đã thật lâu không đến, mỗi ngày đều chạy tới chợ đêm, đọc một đống truyện BL... thậm chí còn đỡ việc cho người ta, nhận case biên tập mỹ thuật, ngâm mình cả đêm.

Nhưng cho dù là vậy, Sanghyeok vẫn cảm thấy thời gian nhiều phát ghét, hắn nghĩ mình đúng là mạng khổ, vài ngày nữa đã phải quay về cương vị, nhìn thời gian thì là cuối tháng.

Xuân qua thu đến, ban biên tập của Flawless vẫn như xưa, khẩu hiệu trước cửa vẫn là câu "Winter is coming!" đó. Vài đồng nghiệp rời chức, vài người mới vào thay, nữ thần trên tường cũng thay đổi. Vừa trông thấy hắn, Hyeon-jun hí hửng nói: "Còn sống! Còn sống kìa! Ha ha ha"

Hyeon-jun nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt: "Còn tưởng ít nhất ông sẽ thiếu một tay hay một chân chứ, ngờ đâu cũng toàn thây phết... bộ Ma đầu trọng nam khinh nữ à?" Ma đầu ám chỉ tổng biên tập của Flawless phiên bản New York, nữ hoàng, thượng đế... ác quỷ mà giới thời trang toàn cầu công nhận.

Sanghyeok phẩy tóc: "Anh đây mị lực vô biên, già trẻ xơi tuốt, nam nữ ăn sạch."

Hyeon-jun "xùy" một tiếng: "Nhảm nhí, nghe nói tuần đầu tiên người nào đó phải bò về nhà mỗi ngày mà?"

Sanghyeok bật lại: "Cũng đỡ hơn người nào đó phải lôi bạn trai ra ngoài hàng đêm để giải sầu."

Hai người lườm nhau một hồi, không biết ai phụt một tiếng phì cười trước, Hyeon-jun cười ha ha ôm Sanghyeok, "Cưng à, tui nhớ cái miệng tiện của ông chết đi được!"

Sanghyeok gật đầu sờ cằm, cùng cảm khái: "Ừ, nhắn tin quả nhiên kém một chút cảm giác thực."

Mỗi hai đến ba năm, Flawless sẽ tuyển chọn nhân viên từ khắp nơi trên thế giới đến tổng bộ ở New York —— nói dễ nghe là kiến tập, nói khó nghe là làm nô lệ. Hyeon-jun thuộc tốp đi trước hắn, thành tích xuất sắc, thế nên giám đốc đặc biệt bổ nhiệm Hàn phái thêm một người. Mặc dù đây là cơ hội rất tốt, nhưng đi một phát hai năm nói ngắn cũng chẳng ngắn, chưa kể áp lực cực lớn, người có gia đình không muốn đi trước, chọn tới chọn lui chỉ còn Sanghyeok là thích hợp.

Sau đó, bị xoay như vịt.

Trước khi đi Sanghyeok cũng từng được tuyên dương, ban đầu xác định hai năm, nhưng Hàn quá thiếu nguồn lực, không thể không triệu hồi hắn về sớm.

Vừa nhìn thời gian, Hyeon-jun kêu một tiếng "chết rồi": "Ấy trời, tui phải đến studio... đúng lúc quá, ông lái xe đi với tui đi."

"Được." Sanghyeok không phản đối, thông thường đến studio tức là có nhân vật thuộc chuyên mục phỏng vấn đặc biệt, vì tiết kiệm thời gian nên chụp ảnh và phỏng vấn làm chung một lượt. Hyeon-jun lười gọi taxi nên kéo Sanghyeok lái tạm xe công ty, ngồi trên xe đọc tài liệu. Sanghyeok tò mò hỏi: "Phỏng vấn ai vậy?"

Hyeon-jun cười hề hề: "Một anh siêu đẹp trai."

Đèn đỏ ngừng, Sanghyeok đưa khăn giấy qua: "Cưng có bạn trai rồi, bớt lại đi, lau nước miếng giùm cái."

Hyeon-jun thầm nghĩ đợi lát nữa không biết ai mới chảy nước miếng đầy đất đây: "Trước tiên đến trung tâm mua sắm một chuyến đi."

Sanghyeok: "Chi vậy?"

"Mua áo mưa cho anh."

"......" Sanghyeok: "Đẹp trai dữ vậy sao?"

Hyeon-jun cười bí hiểm: "Sẽ biết ngay thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro