Chương 42: Không ngang hàng
Đến trưa Jihoon bị Sanghyeok kéo chạy khắp nơi, chọn quần áo xong lại thử giày, chỉnh kiểu tóc. Jihoon trời sinh quen tính tiết kiệm, đối với cách phung phí tiền kiểu này, cậu cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng Sanghyeok lại vô cùng thích thú, hắn vỗ mặt cậu an ủi: "Chỉ có hôm nay thôi, phối hợp chút đi."
Jihoon hỏi: "Hôm nay là... sinh nhật anh hả?"
Sanghyeok cười: "Không phải."
Jihoon: "... Sinh nhật anh ngày mấy?" Cậu phát hiện, mình không biết.
Thật nhiều thật nhiều chuyện liên quan tới anh ấy... cậu không hề biết.
"Qua lâu rồi." Sanghyeok không để bụng "Cuối tháng 1, lúc chúng ta mới quen nhau đã qua rồi."
Bây giờ là đầu tháng 11, bấm ngón tay nhẩm tính chỉ còn hai ba tháng, Jihoon bắt đầu cân nhắc chuyện tặng quà.
Sanghyeok không biết suy nghĩ trong lòng cậu ấy, chỉ đứng đằng kia rỉ tai thì thầm với nhà tạo mẫu. Động tác của nhà tạo mẫu nhanh thoăn thoắt, Jihoon còn chưa thấy đối phương hạ tông đơ thế nào thì tóc đã không ngừng rơi xuống.
Nhà tạo mẫu nhờ đàn em đưa Jihoon đi xả nước, gột rửa tóc thừa, sau đó mỉm cười huých Sanghyeok: "Lần nào cậu cũng dẫn đàn ông tốt tới đây cả."
"Ờ hớ." Rõ ràng người được khen không phải là mình, Sanghyeok lại vô cùng đắc ý.
Nhà tạo mẫu: "Cậu bạn mà lúc trước cậu dẫn đến cũng rất đẹp trai, nhưng chỉ là dạng khiến người ta muốn gần gũi... còn cậu bạn hôm nay cứ cho anh cảm giác nếu đi bộ ven đường nhìn thấy cậu ta trong tủ kính cũng không ngạc nhiên. Cậu có số điện thoại của bên công ty người mẫu phải không? Anh nghĩ họ sẽ hứng thú đấy."
Hắn cười cười: "Nói sau đi, cậu ấy còn nhỏ lắm."
Nhà tạo mẫu: "Xùy ~ bớt xạo đi, rõ ràng bản thân cậu không nỡ thì có."
Sanghyeok nghĩ thầm, hôm nay mấy người này thành tinh hết rồi à? Mình đây còn chưa phát hiện tâm tình của mình, bọn họ lại giống như hiểu tất tần tật.
Sanghyeok: "Cháu ngoại tôi mà, dù sao cũng phải bảo vệ kỹ chút."
"Ồ, cháu ngoại mà lại dẫn đi mua quần áo? Cho dù mua bằng thẻ thành viên thì bộ này cũng ngốn ba tháng tiền nước của cậu rồi, nếu làm cháu ngoại của cậu sướng vậy thì cho anh làm cháu ruột của cậu đi, ông ới ~"
Biết ngay mà. Dám chắc hắn vừa đặt chân trước ra khỏi cửa hàng, hai tên này đã ngấm ngầm liên lạc nhau tám chuyện.
"Rồi sao? Anh cũng muốn khuyên tôi đừng lún quá sâu?"
Nhà tạo mẫu rú lên: "Ế, sao cậu có thể gộp anh chung với thằng nhóc bán hàng không có mắt kia chứ? Quá sỉ nhục anh! Rõ ràng anh đã chuẩn bị đặt vòng hoa cho cậu rồi!"
Sanghyeok: "......"
Jihoon gội đầu xong, nhà tạo mẫu sấy khô và định hình kiểu tóc cho cậu ấy.
Từ đầu đến cuối Jihoon đều là người ngoài cuộc, cậu sờ mái tóc được tạo kiểu của mình, không quen cho lắm, mặc dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng giữa đôi lông mày đã nhíu lại, bây giờ trông cậu cực giống đứa con nít. Ban đầu Sanghyeok còn nhìn đến ngẩn người, nhưng thấy bộ dáng này của cậu ấy thì nở nụ cười.
"Cậu thấy thế nào?"
Jihoon rất thẳng thắn: "Kỳ cục quá, không quen lắm."
Nhà tạo mẫu ở đằng kia giật khóe miệng, Sanghyeok phụt một tiếng phì cười: "May mà cậu đẹp trai sẵn đó."
Jihoon nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tốt."
"......" Kỹ thuật không được coi trọng, nhà tạo mẫu tỏ vẻ bối rối.
Lần này cũng tiêu tốn một khoản. Khi nãy thừa dịp Jihoon đi gội đầu, Sanghyeok đã thanh toán tiền, nhà tạo mẫu giảm giá 90% cho hắn, Sanghyeok: "Sao tốt bụng thế? Hôm trước vừa tạo nghiệt à?"
Nhà tạo mẫu vẻ mặt từ bi: "Đưa bao trắng cho cậu đấy." (là tiền phúng điếu á -.-)
Sanghyeok: "......"
Rời khỏi salon, Sanghyeok dùng sức dụi mặt, Jihoon thấy thế bèn kề sát vào, hỏi: "Anh sao thế? Ngứa hả?"
Sanghyeok quan sát cậu thiếu niên, thật lâu thật lâu. Đám chị em kia tuy ăn ở không đáng tin, nhưng trực giác trên phương diện tình cảm lại chuẩn không cần chỉnh, hoặc là do hắn vốn không che giấu được. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bao giờ cũng có người thấy rõ hơn bản thân ta.
Thở dài một hơi, Sanghyeok nhếch miệng cười, đưa hai tay kéo khăn choàng trên cổ cậu thiếu niên, kéo cậu ấy xuống.
Sau khi chưng diện, Jihoon trông rất là đẹp trai, cậu ấy trẻ trung da dẻ mịn màng, không có tỳ vết nào, giống như lời nhà tạo mẫu nói, chẳng khác gì người mẫu nam trong tủ kính, vô cùng thu hút. Vừa rồi Sanghyeok và cậu ấy đi cùng nhau, tính ra tỷ suất người đi đường ngoảnh đầu lại rất cao, thậm chí không phân biệt nam nữ. Sanghyeok mù quáng nghĩ thầm trong bụng: Cậu ấy tốt như thế, sao người kia có thể không thích chứ?
Nhưng may là người kia không thích, nếu không hoàn hảo như vậy mà phải chắp tay nhường cho người khác, xét ở mọi phương diện mà nói, hắn đều không nỡ.
Nghĩ vậy, Sanghyeok mỉm cười, híp mắt nói: "Hôn tôi."
"Yêu cầu" của hắn nhanh chóng được đáp ứng ── Jihoon cúi đầu hôn hắn, không hề do dự. Hai người đàn ông ở góc đường hôn đến tối tăm trời đất, thật may nơi này là hẻm nhỏ ít người qua lại. Hiếm khi Sanghyeok mới bị động tiếp nhận nụ hôn như thế, điệu bộ dựa dẫm hoàn toàn của hắn khiến Jihoon cảm thấy rất mới mẻ, không khỏi tăng thêm độ lực, lưỡi càng luồn sâu vào bên trong. Sanghyeok khó chịu rên ư hử, muốn giãy dụa nhưng lại bị chế ngự.
Sanghyeok bị hôn đến mặt đỏ ửng, hai mắt mơ màng, kháng cự không hiệu quả nên dứt khoát tập trung hưởng thụ nụ hôn luôn, thậm chí ngay cả hành động mút nhẹ vào môi trên khi chấm dứt của cậu ấy cũng là do một tay hắn dạy dỗ. Bây giờ Jihoon đang ngắm nhìn biểu cảm của hắn, cậu ấy trông quyến rũ chết đi được, bỗng nhiên Sanghyeok rất muốn về nhà.
Chẳng qua trước đó đã nói đi xem phim, vé cũng đặt cả rồi, hai người đứng trong hẻm nhỏ ôm siết lấy nhau, làm dịu độ nóng xao động đang từ từ hội tụ.
Jihoon: "... Anh Sanghyeok"
"Hả?"
"Anh nói những thứ này đều là mượn, không cần tiền... thật vậy ư?" Cậu hơi nghi ngờ.
Sanghyeok: "......"
Trong nháy mắt, tim hắn như bị quất một phát, cậu thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng không đần độn, bây giờ cậu ấy giống hệt ông chồng đã sớm tìm được chứng cứ vợ mình ngoại tình nhưng ngoài mặt không có động tĩnh gì, chỉ dò hỏi chờ đối phương chủ động thú nhận. Vào những lúc như thế này, bản tính con người khó mà chịu nổi thử thách, Sanghyeok cũng không ngoại lệ.
"Thật mà, cậu xem nè, có cả giấy nợ đây." Hắn lấy ra đạo cụ đã chuẩn bị trước.
"... Ừm." Jihoon đáp một tiếng, cuối cùng nói: "Anh nói gì, em tin hết."
Sanghyeok: "......"
—---------------
Hai người đến rạp chiếu phim xếp hàng lấy vé, lấy được phân nửa, Jihoon chẳng biết thấy ai, bỗng nhiên ngớ ra ở đằng kia, Sanghyeok nhìn theo, lập tức chửi thầm: Thế giới này nhỏ thật.
Thật mẹ nó nhỏ.
"Thầy..." Jihoon lầm bầm.
Dường như cũng phát hiện, người nọ ngẩng đầu lên, mất một lúc lâu mới nhận ra: "Ớ... Jihoon?"
Ngồi cạnh người nọ là một cô gái mặt mũi xinh xắn, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, người nọ nói vài câu với cô gái rồi bước lên trước: "Trùng hợp quá, tới xem phim hả?"
Jihoon nhất thời có chút lóng ngóng, cậu vô thức... thật sự chỉ là vô thức, chắn trước người Sanghyeok, nhưng Sanghyeok và thầy giáo đã gặp nhau, muốn không chú ý cũng khó: "Ồ, xem với anh họ à?"
Thấy không trốn được, Sanghyeok bèn bước lên cười: "Chào."
Hắn liếc mắt nhìn Jihoon, thằng nhóc này ngoài mặt lạnh tanh, nhưng có lẽ trong lòng căng thẳng lắm đây. Hắn chợt nhận ra, suy cho cùng quan hệ giữa hai người cũng khó nói thành lời, huống hồ là đối mặt với người cậu ấy thích, vậy thì càng xấu hổ hơn, nói khó nghe một chút thì còn nhơ nhuốc nữa, cử chỉ nhỏ nhặt vừa rồi của cậu ấy đã phản ánh đầy đủ điều đó.
Hắn có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả người ngoài trên thế giới, chỉ quan tâm duy nhất một người này.
"Trò ăn mặc như này... lúc nãy suýt nữa tôi đã không nhận ra. Cắt tóc rồi hả? Trông đẹp đấy! Bình thường thấy trò toàn mặc áo thun trắng với quần jeans, tự dưng nay khác quá, bộ yêu đương rồi à?"
Jihoon đáp ngay: "Không phải."
"Ồ." Thầy giáo cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ hỏi: "Hai người xem phim nào? Giống nhau? Nhưng mà chỗ ngồi của hai người tốt hơn nhiều, chúng tôi ngồi ở góc đằng trước."
Sắp đến giờ chiếu phim, phòng chiếu mở cửa cho khách vào, thầy giáo vẫy tay chào, quay về bên cạnh bạn gái.
Jihoon: "Đi thôi."
Thái độ của cậu ấy bình tĩnh vô cùng, nhưng Sanghyeok cảm thấy, khoảng cách vốn có thể xem là thân mật giữa hai người thoáng cái bị kéo ra thật xa.
Giống như bạn bè bình thường, hoặc thật sự là anh em họ.
Hai người vào rạp, phim này là phim tình cảm lãng mạn, nội dung hết sức cẩu huyết, cũng may nam chính tướng tá ngon lành. Có điều phim dành cho đại chúng, khó tránh nữ chính cũng khoe thân một tí, mặc dù không lộ tuốt luốt, nhưng Sanghyeok chưa chuẩn bị tâm lý, suýt nữa bị nghẹn bắp rang.
Hắn rụt về bên Jihoon, muốn sờ mấy cái để an ủi, nào ngờ vừa ngước lên đã thấy ánh mắt cậu ấy hoàn toàn không đặt ở màn chiếu huỳnh quang, mà là ở góc xéo đằng trước... chẳng biết là chỗ nào.
Sanghyeok cười một tiếng, từ từ dời đầu khỏi vai cậu thiếu niên.
Từ đầu tới cuối, Jihoon không hề chú ý hắn từng thân cận như vậy.
Trong phim, nữ chính gặp đủ mọi trắc trở, bị nam chính hiểu lầm bỏ rơi, cuối cùng mắc bệnh máu trắng, chết trong cô độc. Nam chính phát hiện mình hiểu lầm người ta, vội vã chạy tới, tiếc thay giai nhân đã khuất, thế là nam chính ngồi dưới hoàng hôn quạnh quẽ tiêu điều, vừa khóc vừa thực hiện lời thề ngày xưa ấy "anh sẽ cõng em đi thật lâu thật lâu", cõng nữ chính đi về phía trước... hết phim.
Má ơi, xàm quá thể đáng. Sanghyeok nổi da gà khắp người. Phim chiếu xong, đèn vừa sáng, hắn giật mình khi thấy thật nhiều cặp tình nhân trong rạp rúc vào nhau khóc sướt mướt... thiệt hả trời? Nam chính bị thế là đáng đời có được không? Lúc nên quý trọng thì không quý trọng, chờ người ta chết ngắt thì cõng một cái xác, có giỏi thì lượn một trăm vòng Trái đất đi, để xem nữ chính có sống lại không. Nghĩ vậy, Sanghyeok thích đến thiếu điều cao trào nữa thôi.
"Tôi đi mua cà phê." Thành thật mà nói, lúc sau phim diễn biến thế nào, Sanghyeok chẳng chú ý xem tiếp.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ chú ý ánh mắt cậu thiếu niên chú ý một người khác.
Lẽ ra hắn định cảm động rơi vài giọt nước mắt vì nội dung phim, biết đâu Jihoon sẽ hiểu ý nhớ đến hắn, thế nhưng cái phim này thật sự quá tệ, Sanghyeok muốn phối hợp một chút cũng không được..
Sanghyeok vừa nghĩ vẩn vơ vừa mua xong cà phê, quay trở về.
Ba người Jihoon và thầy giáo cùng bạn gái đứng ở lối ra, viền mắt thầy giáo đỏ bừng, cho thấy vừa rồi cảm động quá đỗi, bạn gái ở bên cạnh nắm tay thầy giáo, chẳng biết đang nói gì mà thầy giáo không ngờ rơi nước mắt, Sanghyeok thấy bàn tay cắm trong túi áo của Jihoon giật giật, nhưng bạn gái nhanh hơn một bước, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bạn trai.
Tay của Jihoon không nhúc nhích nữa, trong túi áo của cậu ấy có khăn giấy, Sanghyeok biết ── là vì hắn nhét chứ ai. Trước khi xem phim, hắn nói đùa: "Tôi sợ tôi khóc, đến lúc đó nhớ lau nước mắt cho tôi đó."
Kết quả phim quá xàm xí, Sanghyeok không khóc, nhưng một người khác lại khóc.
Đáng tiếc khăn giấy vẫn không có chỗ dùng.
Thầy giáo và bạn gái mải mê show ân ái, Sanghyeok đứng đây chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu thiếu niên, không thấy sắc mặt của cậu ấy, bỗng nhiên hắn muốn bước lên kéo người đi biết bao... nhưng với thân phận gì, lý do gì?
Có khi nào Jihoon nghĩ rằng hắn nhiều chuyện hay không?
Sanghyeok đứng ở đằng kia, nhất thời mê man, cà phê trong tay từ từ giảm nhiệt.
Lúc này, cô bạn gái chợt kêu lên: "Ơ, áo của cậu chưa tháo mác."
Jihoon sửng sốt, cúi đầu mới thấy dưới lai áo khoác lòi ra một cái mác. Cô gái nói: "Cậu chờ chút", rồi lấy ra kềm cắt móng trong túi trang điểm, cắt mác giúp cậu.
Nhãn hiệu rất lớn rất nổi tiếng, cho dù không tiếp xúc nhiều với mốt thời trang cũng từng nghe qua, huống chi giá bên trên còn đắt khủng khiếp. Thầy giáo thấy thế liền trợn to mắt: "Cái này... từ đâu mà có?" Thầy giáo biết gia cảnh của Jihoon, cũng biết bản tính của cậu ấy, vật có giá đắt đỏ như vậy, thật khó tưởng tượng cậu sẽ khoác lên người.
Jihoon không có cách nào trả lời, Sanghyeok bước lên: "Là tôi mua cho nó."
Ba người sửng sốt, Sanghyeok cười nói: "Mẹ tôi rất thương nó, thấy quần áo của nó chỉ có vài ba món nên bảo tôi mua cho nó vài bộ."
"Ồ..." Thầy giáo hoàn hồn, cười với Jihoon: "Anh họ với mợ của cậu đối xử với cậu tốt thật, hiệu này tôi có thích cỡ nào cũng không dám mua."
"......" Jihoon không trả lời, mãi đến khi thầy giáo và bạn gái khuất bóng, cậu mới mở miệng hỏi: "Quần áo, là mua?"
Sanghyeok: "......"
"Tóc và giày... cũng thế?"
"Phải." Sanghyeok không giấu diếm nữa, đến nước này rồi, giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bầu không khí im lặng chảy xuôi giữa hai người, Jihoon không nhiều lời, tự mình đi về phía trước. Bọn họ đi thật lâu, rời khỏi rạp chiếu phim, vội vã lướt qua dòng người nhộn nhịp, tới trạm xe điện ngầm. Jihoon dừng bước, xách chiếc túi đựng quần áo ban đầu đi vào toilet, khi trở ra đã thay lại bộ đồ cũ.
Áo thun trắng và quần jeans giản dị... hệt như phép màu của cô bé lọ lem, thời gian vừa đến, tất cả sẽ trở về nguyên trạng.
Cậu nâng túi đưa cho Sanghyeok, Sanghyeok nhận lấy, không nói lời nào. Vậy cũng được, là mình gạt cậu ấy trước, huống chi ngắm đủ một ngày, lại còn chụp ảnh lưu niệm, thật ra cũng đủ lắm rồi, nhưng rốt cuộc Sanghyeok vẫn nhịn không được nói một câu: "Hay là... cậu cứ nhận đi, dù sao cũng không trả hàng được."
Jihoon nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, cuối cùng nhả ra ba chữ: "Em không cần."
"Ừ." Sanghyeok chỉ có thể đáp như thế.
Không cần thì thôi vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên không cần.
Jihoon im lặng một lúc lâu, hỏi: "Tại sao gạt em?"
Tại sao ư... Sanghyeok ngơ ngác, nào có tại sao, muốn người mình thích ăn ngon mặc ấm, xinh đẹp rạng ngời, là chuyện thường tình mà?
Nhưng cậu thiếu niên hỏi tại sao gạt cậu ấy.
"Gạt" tức là mình biết cậu ấy không thích nhưng vẫn cứ làm.
Trong đầu bức bối khôn tả, Jihoon phân vân lưỡng lự tiếp theo nên nói gì, có nên nói hay không. Sanghyeok nhìn là hiểu ngay: "Muốn nói gì cứ nói, đừng có bày ra cái mặt táo bón đó."
Jihoon: "......"
Sanghyeok cũng không thúc giục. Nhìn phản ứng của hắn, Jihoon bèn nói: "Anh đã hứa với em, không có lần thứ hai."
Sanghyeok: "......" Đúng vậy, hắn đã hứa.
Cẩn thận cân nhắc tâm tính của mình, lần này không giống ý tốt thuần túy khi tặng giày lúc trước, lần này hoàn toàn xuất phát từ hứng thú và sở thích cá nhân của hắn, trang hoàng cho cậu ấy thật lộng lẫy...
Không phải vì tốt cho cậu ấy.
Không phải.
Sanghyeok chợt thấy khó mà đối mặt với mình thế này, chỉ lo lưu lại kỷ niệm đẹp, sơ ý đi quá trớn, trực tiếp chạm đến vũng mìn của đối phương, giẫm trúng kíp nổ.
Quá mất mặt.
Không có lần nào hắn càng muốn biến mất, càng muốn tìm chết hơn bây giờ.
Trong lòng hắn sóng cuộn biển gầm, trên mặt lại không có biểu cảm gì rõ ràng, có lẽ qua một giới hạn nào đó, đờ đẫn chính là phản ứng duy nhất. Thế nhưng trong mắt Jihoon, dáng vẻ thất thần của hắn trông hệt như chẳng quan tâm. Đúng thế, người này bao giờ cũng vậy, ghét thì bỏ, thích thì làm, mình không nên để tâm như thế, nhưng mà...
Nhất định anh ấy chưa bao giờ biết, trước mỗi lần gặp anh ấy, cậu đều chuẩn bị đủ điều: Mặc kệ đối phương ném cho cái gì cũng liệu mà nhận lấy, không nghĩ sâu xa nhiều, vậy là tốt rồi.
Như vậy, Sanghyeok sẽ vui vẻ, giữa hai người, sẽ không xảy ra xung đột.
Thế nhưng... đến cực hạn rồi.
Cậu vốn định nhịn, cậu vẫn chưa quên lúc trước hai người suýt đứt gánh giữa đường vì chuyện tặng giày.
Cậu cố gắng muốn trở thành người mà đối phương cần, không muốn đối phương thấy mặt trẻ con của mình. Giống như đối mặt với đề toán mà bản thân chán ghét, cậu vẫn kiên trì không nhảy bước, hoàn thành theo trình tự ── không thể hấp tấp, từ từ sẽ đến, làm theo từng bước một, cậu vẫn tự nhủ như vậy, nhưng nếu sự nhẫn nại của cậu đổi lấy kết cục hoặc quan hệ không bình đẳng, vậy rốt cuộc còn ý nghĩa gì?
Tình cảm nghiêng về một phía... cậu từng cho rằng như vậy là được rồi, được rồi, nhưng hôm nay lại thấy đau.
Đau đến tứ chi run rẩy, lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.
Nếu mình và người trước mắt giống nhau, nếu mình là người trưởng thành đủ khả năng gánh vác trách nhiệm và báo đáp đối phương, phải chăng mình sẽ có thể chín chắn cười giả lả, thậm chí là vui vẻ, chứ không phải buồn khổ vì mặc cảm do chênh lệch tuổi tác như hiện tại?
Cậu không biết. Có một vấn đề cậu vẫn luôn muốn hỏi nhưng không dám mở lời ── cuối cùng bây giờ cũng lên tiếng hỏi: "Anh Sanghyeok, dù cho một chút, một chút thôi cũng được... anh có từng nghĩ, em với anh ngang hàng không?"
Sanghyeok ngẩn ra... như thể nơi nào đó bỗng dưng bị vặn chặt, kéo tới kéo lui, khiến cho hắn bật thốt: "Tôi với cậu, làm sao ngang hàng được."
Ngang hàng? Mình thích người ta, vậy thì định trước chỉ có thể nằm dưới đất nhìn lên, từ đầu tỉ trọng tình cảm đã không tương quan, làm sao ngang hàng được.
Một trận im lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp khi tàu điện ngầm rời trạm vang lên vài lần.
"Ừ, em nghĩ cũng vậy." Jihoon hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm: "Em hiểu rồi."
Sanghyeok biết cậu ấy hiểu lầm ý mình, nhưng chẳng còn sức giải thích.
Hắn rũ mắt. Giải thích cái gì chứ? Đây là sự thật, không lẽ bảo hắn khóc lóc thổ lộ tôi yêu cậu nhưng cậu không yêu tôi nên chúng ta không ngang hàng? Nhưng trong tình huống yêu đơn phương, làm thế chỉ khiến người khác khó xử thêm phải không? Nhất là quan hệ giữa bọn họ, càng không thể so sánh với bình thường.
Học sinh cấp hai, người lớn.
Chênh lệch mười hai tuổi.
Hôm nay hắn thật sự rất vui, cậu thiếu niên mặc quần áo và mang giày hắn mua, chưng diện theo hình dạng lý tưởng của hắn, giống như triệt để biến thành thứ gì đó thuộc về riêng một mình hắn.
Lần trước Sanghyeok có thể phát hiện tình cảm của mình là nhờ chạm đến điểm mấu chốt của cậu thiếu niên, lúc đó hắn nhiều lần nhắc nhở bản thân đừng làm chuyện thừa thãi nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Bởi vì thật ra không phải hắn không có chờ mong: Chờ mong cậu thiếu niên dù biết hắn dối gạt vẫn thản nhiên nhận lấy, thành toàn một chút hư vinh và tùy hứng của người lớn tuổi như hắn.
Nhưng suy cho cùng, Jihoon không có nghĩa vụ phải nhận.
Sanghyeok đứng lặng ở đằng kia, nhìn cậu thiếu niên xoay người vào trạm, bóng dáng cao lớn khuất dần theo thang cuốn, hắn uống một ngụm cà phê trong tay, lập tức cau mày, đi tới thùng rác phía trước, đổ hết cà phê, giữ lại cái ly.
Sanghyeok nghĩ, sau này mình không bao giờ muốn uống cà phê lạnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro