Con Tin
Tác giả: neosunnyside
Link:https://archiveofourown.org/works/53424796
Nguồn AO3
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không chuyển ver hay reup dưới mọi hình thức.
___________________________________________
Trận đấu với GenG vẫn đang diễn ra, Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc dây thần kinh từ bụng dưới đến tim, đầu óc anh trở nên trống rỗng trong giây lát. Tuyến thể kém phát triển ẩn dưới làn da mỏng sau gáy đang đau nhức âm ỉ.
Anh không thể nghe thấy âm thanh gì của trận đấu, không thể nghe thấy tiếng mấy đứa nhóc đồng đội nói chuyện, cũng không thể nghe thấy được tiếng cổ vũ và phấn khích thường thấy của khán giả.
Cảm giác bối rối này biến mất ngay lập tức và bị đè nén.
Lee Sanghyeok kéo quần áo ra cố gắng xua tan cảm giác nóng bức trong cơ thể, nghe mấy đứa nhóc bên cạnh có chút bực bội lên tiếng: " Pheromone omega từ đâu ra vậy?"
Chỉ có ba giới tính có thể xuất hiện trong đấu trường này, đó là alpha, beta và không được phân hoá, và điều này cũng áp dụng đối với khán giả.
Không biết tại sao lần này có omega nào lẻn được vào xem trận đấu nữa.
Một số người còn nói đùa rằng nếu Faker phân hoá thành omega thì dự là luật này đã được thay đổi từ lâu rồi. Vì vậy, đã có trường hợp các omega tụ tập lại để cầu nguyện cho Faker phân hóa thành omega. Nhưng cuối cùng mọi chuyện không diễn ra như dự tính của mọi người, Lee Sanghyeok trở thành một beta.
Anh không thể cảm nhận được pheromone omega. Mặc dù nam beta có cấu trúc cơ thể giống như nam alpha và omega, nhưng khoang sinh sản cũng như tuyến thể đều không phát triển đầy đủ, không thể đánh dấu, không thể hình thành thắt nút và khả năng thụ thai là cực kỳ thấp.
Mặc dù không đáp ứng được sự mong đợi của công chúng nhưng Lee Sanghyeok cảm thấy việc trở thành beta có thể tránh được rất nhiều rắc rối, anh không bị ảnh hưởng bởi pheromone, không phải lo lắng về việc tính toán thời gian đến kỳ nhạy cảm, và anh không phải lo lắng về việc bị đánh dấu .
Nhưng tất cả điều này chỉ là suy nghĩ của anh trước khi yêu.
Bởi vì cậu không thể đánh dấu anh hoàn toàn như omega, nên nó thực sự đã kích thích Jeong Jihoon. Cậu thường xuyên tiêm pheromone của mình vào tuyến thể kém phát triển của anh, pheromone còn sót lại sẽ lưu lại trên đó. Theo thời gian, anh dần dần quen thuộc với pheromone và những thay đổi trong cảm xúc của Jeong Jihoon, và đôi khi trạng thái của anh hỗn loạn gần như bị mê hoặc
Mà kẻ chủ mưu vẫn đang ngồi ở ngay đối diện anh trong khi trận đấu của họ đang diễn ra.
Anh bình tĩnh lại rồi hỏi mấy đứa nhóc còn lại: "Có cần anh gọi tạm dừng không?"
"Không sao đâu hyung, không sao đâu." Đồng đội của anh nhanh chóng trả lời.
Phía bên kia không yêu cầu tạm dừng thời gian nên tác động cũng không lớn lắm.
"Tập trung." Lee Sanghyeok lấy lại sự bình tĩnh và dồn toàn bộ sự chú ý của mình cho trận đấu.
Kết thúc hiệp một, sau khi vừa bước ra sau khán đài, anh đã bị kéo vào phòng chờ chỉ dành cho alpha. Giữa phòng bày một bộ bàn ghế, xung quanh tường được dán xốp dày cách âm.Còn có một hộp dụng cụ y tế khẩn cấp ở góc phòng.
Không cần nhìn cũng biết ai đã kéo anh vào.
Lee Sanghyeok hỏi Jeong Jihoon: " Em có cần tiêm thuốc ức chế không?" Sau đó anh đi đến chỗ để hộp y tế.
Anh không thể ngửi thấy pheromone của Jeong Jihoon, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Jeong Jihoon khác với bình thường, và anh lo lắng rằng mình sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn khi kỳ nhạy cảm của cậu đến gần.
Jung Jihoon lao lên như một con chó lớn nhìn thấy người chủ đã lâu không gặp, và áp mặt vào bộ ngực gầy gò của Lee Sanghyeok.
"Anh..." Cậu vùi mặt vào lòng Lee Sanghyeok, giọng nói có chút nghẹn ngào, giọng điệu có vẻ rất ủy khuất.
Lee Sanghyeok biết rằng không phải vì cậu vừa thua một trận mà tức giận, cả hai đều không phải là người sẽ giận chỉ vì thua cuộc như vậy, sở dĩ mèo béo hành động như vậy đơn giản là vì hai người lâu rồi chưa có hành động thân mật gì.Hai người bọn họ đã không gặp nhau quá lâu.
Mặc dù ở cùng một tòa ký túc xá nên có nhiều cơ hội gặp gỡ nhau, nhưng do lịch trình quá dày đặc của cả đội và thời gian tập luyện hoàn toàn bị xáo trộn nên lần cuối cùng cả hai gặp nhau là khi cùng nhau chơi ở team mid khi diễn ra Kick Off trước mùa giải mới.
"Em cần an ủi." Jeong Jihoon tự tin nói: "Anh còn hiệu quả hơn so với bất kỳ chất ức chế nào khác."
Lee Sanghyeok lo lắng: "Liệu một chút pheromone omega này có khiến em khó chịu không? Vậy thì MinHyung và những người khác cũng cần ..."
Jeong Jihoon ôm chặt Lee Sanghyeok một cách chiếm hữu: "Dù họ có cần hay không thì anh cũng không cần an ủi họ. Chỉ có em mới cần được anh an ủi."
Xong cậu cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy thái độ của mình có chút cứng rắn và vô lý, cậu sợ Lee Sanghyeok sẽ phớt lờ mình. Nhưng trên thực tế, cậu không hề biết rằng anh sẽ chấp nhận tất cả chỉ cần đó là cậu.
Anh hôn cậu một cách nhẹ nhàng như một lời an ủi, cậu cũng rất hài lòng với cách an ủi này của anh.
"Cái này có tính là đầu hàng địch không?"Cậu hỏi: "Cung cấp 'chất ức chế' cho đối thủ sao."
Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu, cắn môi, hối hận vì đã hôn con mèo béo xấu xa này: "Anh là bị em bắt cóc, Jeong Jihoon."
"Vậy giờ anh là con tin của em." Jeong Jihoon ngẩng mặt lên từ trong vòng tay của Lee Sang hyeok: "Nhưng con tin này..."
Cậu tiến lên một bước, Lee Sanghyeok sẽ lùi lại một bước.
"Ngay khi em không bịt miệng anh"
"Em không trói tay anh"
"Cửa còn không kịp khóa lại." Lee Sanghyeok đã không còn chỗ để lùi , anh muốn dùng đầu gối đẩy Joeng Jihoon ra, nhưng đối phương đã trực tiếp giữ đùi anh và bế anh lên.
Lee Sanghyeok theo phản xạ quàng tay qua cổ Jeong Jihoon, dựa vào lòng cậu như một thói quen hằng ngày, điều mà Jeong Jihoon thích nhất.
Cậu ôm Lee Sanghyeok đặt lên bàn phía sau, cúi đầu nhìn người đang ôm mình:
"Sao anh không chống cự?"
"..."
Lee Sanghyeok có chút bối rối trước hàng loạt lời nói của cậu.
"Cho nên anh là tự nguyện ở lại sao, con tin của em?" Jeong Jihoon hôn lên đôi môi mèo của anh, dùng lực buộc Lee Sanghyeok phải mở miệng.
Lee Sanghyeok nổi tiếng là người có tính cách điềm tĩnh và không bao giờ làm việc gì mà không cân nhắc đến hậu quả, tuy nhiên, trong thời gian nghỉ giữa trận, việc cọ xát thân mật trong cùng một phòng chờ với đối thủ mà anh vừa thi đấu xong vẫn là hơi bất thường, thậm chí còn có phần không hợp lý trước khi trận đấu của họ kết thúc.
Có lẽ sự ảnh hưởng của pheromone vừa rồi thực sự quá khốc liệt, khiến mọi người dễ bối rối và có những ham mê không đáng có.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, lưỡi họ quấn lấy nhau, Jeong Jihoon hôn liếm từng ngóc ngách bên trong khoang miệng Lee Sanghyeok, tâm trí Lee Sanghyeok trở nên mơ hồ vì bị hôn.
"Ưm... Jihoonie..."
Nước bọt chưa kịp nuốt chảy ra từ môi, dọc theo hàm dưới rơi xuống cổ, bị Jeong Jihoon liếm sạch.
"Sao em lại trở nên giống một con chó thế này..."
Con mèo béo dù nào đó bị coi là giống chó cũng không hề khó chịu, nó tóm lấy xương cổ tay của Lee Sanghyeok và đẩy anh nằm xuống bàn, mặt bàn quá cứng khiến lưng Lee Sanghyeok bị đau, anh thoáng cau mày.
Cậu kéo anh vào lòng mình dùng tay đỡ anh.
Lee Sanghyeok dạo này có vẻ sụt cân, Jeong Jihoon cảm thấy khi ôm anh, anh còn gầy hơn cả lần cuối cùng hai người họ gặp nhau.
Có lẽ vì bị viêm dạ dày và lịch trình tập luyện bận rộn nên anh mới sụt cân. Con mèo béo cảm thấy xót người yêu và yêu cầu anh bám vào cánh tay mình một lần nữa. Ngay cả bộ đồng phục nhỏ nhất cũng trông lớn quá mức đối với anh ấy, giống như một chiếc túi nhựa đen khổng lồ.
Chiếc quần của đồng phục đội cũng quá rộng, nhưng cơ thể Lee Sanghyeok quá gầy, Jeong Jihoon cố nhớ lại xem các đồng đội của mình mặc bộ đồng phục này trông như thế nào nhưng lại bỏ cuộc ngay lập tức.
Jeong Jihoon nắm lấy mắt cá chân anh: "Trời lạnh như vầy, anh mang tất dài hơn đi."
Mắt cá chân của Lee Sanghyeok lạnh ngắt, cậu đưa tay dọc theo ống quần rộng và sờ lên, bắp chân cũng lạnh, chạm vào xương bánh chè mỏng.
Sự đụng chạm dịu dàng của người yêu giống như sự sợi lông cọ vào lòng khiến Lee Sanghyeok cảm thấy hơi ngứa ngáy, khi bàn tay ấm áp ấy chạm vào đùi anh và xoa bóp, anh cảm thấy cả hai chân mình tê dại, như sắp bị bỏng.
Anh véo vào tay cậu, tỏ ra yếu đuối với cậu: "Chỉ có năm phút thôi, chúng ta sắp bước vào trận đấu tiếp theo, sẽ không kịp đâu ."
Jeong Jihoon nói với giọng điệu trêu chọc: "Ồ ~ thật sao anh."
"Anh có thể làm được rất nhiều việc trong năm phút đấy." Jeong Jihoon chân thành nháy mắt và rút tay lại, "Ví dụ như anh có thể an ủi alpha đang sợ hãi của mình."
Lee Sanghyeok có chút ngạc nhiên trước sự vô liêm sỉ của con mèo béo này, bối rối một lúc, quyết định đưa tay ra ôm lấy cậu. Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Jeong Jihoon như vuốt ve một con mèo.
Jeong Jihoon nhếch môi, không đồng tình cũng không phản đối cách Lee Sanghyeok đối xử với mình như một con mèo, cậu chỉ thành thật ôm lại anh.
Cằm của bạn trai tựa vào vai mình , quần áo bị kéo lên, cậu có thể nhìn thấy một mảng gáy trắng trẻo sạch sẽ của anh mà không cần phải cúi đầu xuống.
Chỉ là quá sạch sẽ khiến cậu khó chịu.
"Nếu có thêm dấu răng của mình sẽ đẹp hơn biết bao nhiêu." Jeong Jihoon thầm nghĩ.
Lúc đầu hai người dù có kéo đẩy, đụng chạm thế nào thì bây giờ cũng được coi là chân thành,cậu không nỡ buông Lee Sanghyeok ra, nảy sinh tính chiếm hữu đối với người yêu mình không hề bẩn thỉu nhưng cũng rất xấu hổ.
Trong thời niên thiếu, cậu cảm thấy rằng trong tương lai mình nhất định sẽ tìm được một omega mềm mại và thanh tú với bộ ngực to đẹp và có pheromone phù hợp với mình.
Nhưng mà Lee Sanghyeok hoàn toàn không phải là omega, cơ thể và xương cốt của anh ấy có phần mỏng manh, nhưng không liên quan gì đến cái gọi là sự mềm mại, và bộ ngực của anh ấy thì rất bằng phẳng. Trong lúc suy nghĩ, cậu hôn từng chút một lên chiếc cổ mềm mại của đối phương, toàn thân Lee Sanghyeok tràn ngập sắc hồng dâm đãng. Nhưng cậu đặc biệt thích nó.
Sẽ thật tuyệt nếu anh ấy không phải là beta, khi đó anh ấy sẽ hoàn toàn là của riêng mình. Nhưng điều đó cũng không tốt, có rất nhiều người thích con mèo của cậu hơn, cậu không khỏi ôm chặt anh hơn một chút.
Lee Sanghyeok gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy lưng minh của Jeong Jihoon ra, "Chặt quá..." Người kia lại nắm lấy tay anh, xoa xoa xương ngón tay thon dài, đan các ngón tay vào nhau, siết chặt rồi ấn lại xuống.
Jeong Jihoon vùi mặt vào tuyến thể chưa phát triển của Lee Sanghyeok và hít một cách mãnh liệt, cậu quay đầu lại và ngửi rồi lại ngửi một cái mất kiểm soát, nó có mùi của cậu, nhưng nó yếu đến mức cậu thậm chí không thể ngửi thấy nó bên cạnh tai của anh.
Con mèo béo có chút không vui.
Điều đó được biểu đạt bằng một cái cắn nhẹ vào tai Lee Sanghyeok.
"Bên ngoài có rất nhiều camera..."
Vì vậy, nó sẽ được chụp ảnh.
"Em tự có tính toán mà, anh phải tin em chứ." Jeong Jihoon cắn dái tai mỏng manh của anh, dùng đầu lưỡi liếm xương tai, khiến Lee Sanghyeok run rẩy.
Trong lòng Lee Sanghyeok khẽ thở dài , sự lo lắng của anh và sự lo lắng của cậu có lẽ không giống nhau, nhưng anh vẫn phục tùng hành vi của Jeong Jihoon.
"Ít nhất thì..." Lee Sanghyeok nghĩ đi nghĩ lại: "Không được để lại dấu phía trên cổ áo."
Anh kéo khóa áo khoác, Jeong Jihoon nắm lấy tay anh, đặt trước ngực và hôn lên đầu ngón tay anh.
Điện thoại của Jeong Jihoon reo lên trước điện thoại của Lee Sanghyeok, cậu miễn cưỡng vuốt ve gương mặt của anh: "Nếu em thắng, tối nay em có thể qua phòng anh được không?"
Chủ đề quay trở lại trận đấu.
"Jihoon, có lòng tin là chuyện tốt."
Jeong Jihoon không cho rằng đây là một lời khen: "Anh không tin em à?"
"Anh cũng tin vào chính mình."
"..."
Lần này đến lượt Jeong Jihoon im lặng thì điện thoại của Lee Sanghyeik reo lên.
"Nếu anh thắng thì sao?" Lee Sanghyeok bấm điện thoại và hỏi.
"Nếu anh thắng thì em có đợi anh trong phòng không?"
"Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không buồn đâu, Jeong Jihoon."
___________________________________________
Vì quá mê choker nên tui quyết định edit cái này. Vì là lần đầu tiên edit và chưa được beta cẩn thận nên có sai sót gì thì mọi người cmt cho tui biết nha 🫶🫰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro