
Chương 21
Chú thích tên:
Trương Cảnh Hoán = MaRin
Kim Kiến Phúc = Canyon
Hoàng Tinh Huân = Kingen
Triệu Kiến Hi = Beryl
Trương Dung Chuẩn = Ghost
Chương 21:
Lý Tương Hách vừa dứt lời, còn chưa đợi tên người Tạng ngã trên mặt đất kia nói thêm gì nữa thì xa xa ngoài quán trọ có một đoàn người đang tiến nhanh về phía quán trọ. Lý Tương Hách giương mắt nhìn qua phía cửa rồi nhanh chóng quyết định, một kiếm cắt đứt dây thanh quản của tên người Tạng đã nói ra danh tính của y, hai tên người Tạng còn lại không biết nói tiếng Hán, thấy một kiếm này của y, lúc này tên người Tạng không bị thương trong ba người kia đứng dậy, đánh một chưởng về phía Lý Tương Hách, Lý Tương Hách không tránh không né, lại còn vung kiếm trong tay.
Tên người Tạng kia cũng không ra tay thành công được, phía sau hắn có hai thanh song đao còn ra tay trước cả hắn, đạo bào màu lam nhạt tung bay trên không trung, thân hình thiếu niên mạnh mẽ nhảy vọt lên giữa Lý Tương Hách và tên người Tạng, song kiếm hạ xuống, lưỡi đao chưa mở chém vào tay tên người Tạng, ngay sau đó thiếu niên lại rút ra phất trần sau lưng, Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân đẩy người Tạng kia ra. Tên người Tạng bị cuốn bay ra ngoài, đâm sầm vào bức tường thấp đối diện cửa quán trọ. Thu hồi phất trần, song kiếm vào vỏ, thiếu niên phấn khởi đứng đó, dáng vẻ tiên phong đạo vận.
Lý Tương Hách không biết người này, nhưng y nhận ra đạo bào trên người hắn, và cả hai chữ Lăng Tiêu trên đạo mũ của hắn. Người này là đồng môn của Hứa Tú đã bất phân thắng bại với Trịnh Chí Huân trong ngày đầu tiên của đại hội luận kiếm. Mà giờ phút này Hứa Tú kia cũng đang đứng trong đám người ở bên ngoài cửa, bên cạnh còn có một thiếu niên mặc đạo bào giống vậy, kế bên nữa là một đệ tử Huyễn Hoa Cung đeo trường cung, nhưng khác với Tôn Thi Vũ và Liễu Mân Tích đã gặp trước đó, tên đệ tử Huyễn Hoa Cung này có dáng người cường tráng, không quá giống với lời đồn trên giang hồ về chuyện đệ tử của Huyễn Hoa Cung toàn là những thiếu niên. Nhưng giờ phút này người đang đứng sau lưng đệ tử Huyễn Hoa Cung kia, là một người quen cũ của Lý Tương Hách.
Người kia mặc trang phục màu tím đặc biệt nổi bật giữa đám người, bên hông còn đeo đai lưng xích bạc, chính giữa xích bạc có khảm một viên đá mắt mèo màu đỏ thẫm, bên cạnh eo của hắn còn đeo một thanh trường đao, trên vỏ đao chạm rỗng hoa văn phức tạp hiếm thấy, trông không giống như là đao do thờ rèn từ Trung Nguyên làm ra, trong đêm tối thân đao tỏa ra ánh sáng hồng nhạt xuyên qua lớp hoa văn chạm rỗng.
Đao này, chính là giang hồ đệ nhất đao Hồng Dạ, người cầm đao này, chính là người duy nhất chưa từng giấu kín vũ khí của mình trong Liên minh thích khách, minh chủ Liên minh thích khách, Trương Cảnh Hoán. Phía sau hắn, cũng có một thiếu niên mặc trang phục của Liên minh thích khách đang đứng, chỉ là hai tay thiếu niên này trống trơn, đã giấu đi vũ khí.
Lý Tương Hách giả vờ như vô ý thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn đệ tử Lăng Tiêu Quán vừa chặn tên người Tạng, cất lời, trịnh trọng cảm tạ: "Cảm tạ ân cứu mạng của đại hiệp."
Y nói hay như hát kịch, chỉ còn thiếu cúi người quỳ xuống, đệ tử Lăng Tiêu Quán kia kịp thời đưa tay ngăn y lại. Nếu như lúc mấy người kia đến, không phải nhìn thấy cảnh y đang cầm kiếm từ trên cao nhìn xuống chỉa vào mấy tên người Tạng kia thì có khi màn diễn xuất này của y còn có chút đáng tin. Cả đám người đối mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết là Lý Tương Hách đang làm bộ làm tịch, nhưng cũng không ai vạch trần.
Lý Tương Hách đứng thẳng người lên, không để ý mà hỏi thăm: "Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp là?"
Thiếu niên chắp tay thu phất trần, cũng hành lễ nói: "Lăng Tiêu Quán Kim Kiến Phúc."
Lý Tương Hách sững sờ, không ngờ, đại hiệp này là người quen.
Thiếu niên Lăng Tiêu Quán này, lại là người của Kim mạch.
Thiên Vân Môn có thể trở thành đại phái đệ nhất trên giang hồ, một là vì sức mạnh, hai là nhờ thông gia. Tình nghĩa giang hồ, xưa giờ đều là thảo luận tình trước nói chuyện nghĩa sau. Kim Kiến Phúc này, và Kim Hách Khuê, là do con cháu Kim mạch và nữ đệ tử khác phái liên hôn sinh ra. Chỉ là Kim Hách Khuê xuất thân dòng chính Kim mạch, nhà ngoại là Chính Thế Phong, là đại phái thứ hai trên giang hồ chỉ sau Thiên Vân Môn, Lăng Tiêu Quán thì mấy năm gần đây mới có chút danh tiếng. Năm năm trước, Kim Hách Khuê vừa mới thành niên thì Kim mạch đã vội vã đón hắn trở về Thiên Vân Môn, nhưng đến giờ Kim Kiến Phúc này vẫn còn ở lại Lăng Tiêu Quán, có thể thấy được Thiên Vân Môn cũng không quá xem trọng hắn.
Lúc còn ở Thiên Vân Môn, Lý Tương Hách chỉ từng nghe qua tên của Kim Kiến Phúc, biết hắn là dòng thứ của Kim mạch. Chỉ có điều khi đó Lý Tương Hách chả bao giờ chú ý đến bất cứ kẻ nào, dù sao thì y chính là sự tồn tại được quan tâm nhất trong toàn bộ Thiên Vân Môn. Nội sơn Thiên Vân Môn rất xem trọng huyết mạch truyền thừa, một người ngoài như y lại có thể được nuôi dưỡng trong nội sơn từ nhỏ, cuối cùng còn có được kiếm Phá Vân chưa từng nhận chủ trong trăm năm qua, luyện thành Nhất Kiếm Hàn Sương. Mười bảy tuổi đã là thiên hạ đệ nhất, nhìn khắp giang hồ trăm năm nay, cũng là có một không hai trên thế gian.
Chỉ là toàn thân áo trắng năm đó, đứng giữa đám người Thiên Vân Môn mặc giáo phục màu đen, vừa nổi bật, nhưng cũng vừa không hợp nhau.
Chỉ dựa vào hai chiêu xuất kiếm ra phất trần vừa rồi của Kim Kiến Phúc, Lý Tương Hách có thể kết luận, e là Kim mạch đã để lọt mầm mống tốt này ra bên ngoài rồi. Song kiếm không linh hoạt bằng đơn kiếm, nhưng tốc độ xuất kiếm vừa rồi của thiếu niên, thậm chí không hề thua Thôi Hữu Tề. Nói không chừng tư chất của đệ tử Kim mạch Lăng Tiêu Quán này không thua Kim Hách Khuê đâu.
Lý Tương Hách đáp lễ, cũng báo tên họ của mình, sau khi cùng với mọi người chung tay khống chế ba tên người Tạng, rồi kể lại chuyện ba tên người Tạng này tiến vào quán trọ ném đinh giết người một phen, nói bản thân mình cũng là xuống lầu để ngăn cản, lúc lấy một địch ba sắp không xong thì may mà có Kim Kiến Phúc ra tay cứu giúp.
Đệ tử của Liên minh thích khách đứng sau lưng Trương Cảnh Hoán tìm xích sắt trói cổ tay ba tên người Tạng lại, lúc thấy đệ tử kia lấy xích sắt ra, Lý Tương Hách còn tặc lưỡi, thầm nghĩ không hổ là Liên minh thích khách, mang theo xích sắt thô to như thế bên người. Xong chuyện, mấy người còn lại cũng giới thiệu họ tên với Lý Tương Hách, đệ tử Lăng Tiêu Quán đứng bên cạnh Hứa Tú tên là Trương Dung Chuẩn, lúc nói chuyện từ đầu đến cuối đều dựa vào Hứa Tú bên cạnh, có chút sợ người lạ. Đệ tử của Liên minh thích khách sau lưng Trương Cảnh Hoán tên là Hoàng Tinh Huân, trông có vẻ cũng tầm tuổi với Thôi Huyền Chuẩn đã gặp ở thành Tô Châu lần trước. Còn đệ tử Huyễn Hoa Cung cuối cùng kia thì Lý Tương Hách đã biết trước rồi, là sư huynh của Tôn Thi Vũ và Liễu Mân Tích, đại đệ tử Triệu Kiến Hi của Huyễn Hoa Cung.
Lý Tương Hách hỏi: "Sao các vị lại đến đây?"
Kết quả ba người Lăng Tiêu Quán đều không giỏi ăn nói, một lúc lâu sau, Hứa Tú mới giải thích: "Lăng Tiêu Quán nhận lời mời của Thiên Vân Môn đến Nhàn Nguyệt Thành bàn bạc chuyện Bắc Minh."
Lăng Tiêu Quán nằm ở nơi tiếp giáp Tạng – Thục, muốn đến Nhàn Nguyệt Thành ắt sẽ phải đi qua nơi này.
Dứt lời, Trương Cảnh Hoán bên cạnh lại tỉnh bơ hỏi ngược lại: "Vậy cho hỏi vì sao Xích Mộc thiếu hiệp lại tới đây?"
Lý Tương Hách nghe vậy quay sang nhìn hắn, ánh mắt đối diện với đôi mắt như cười như không của Trương Cảnh Hoán, một tay của hắn còn nhàn nhã vuốt chuôi đao Hồng Dạ bên hông. Lý Tương Hách có chút không chắc hắn có nhận ra mình hay không, đành phải suy đoán mập mờ nói: "Tất nhiên là có việc."
Y nói như vậy, Trương Cảnh Hoán cũng không hỏi thêm, lúc này, Kim Kiến Phúc chuyển chủ đề, hắn nhìn về phía mấy tên người Tạng bị trói bằng xích sắt, hỏi: "Sao người Tạng lại tới đây?"
Xuyên – Tạng tiếp giáp với nhau, nhưng hai vùng cũng khác nhau một trời một vực, Tây Tạng thế cao, Xuyên Thục lại là vùng đất được bao quanh bởi những dãy núi, đa số người dân Tạng đều có niềm tin mãnh liệt vào tín ngưỡng, gần như chưa từng rời khỏi Tây Tạng, cũng có rất ít người Tạng có thể nói tiếng Hán. Vậy nên cho dù hai vùng đất liền kề nhau, vị trí của Lăng Tiêu Quán nằm ở nơi tiếp giáp của hai vùng, Kim Kiến Phúc lớn lên ở Lăng Tiêu Quán từ nhỏ, nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy người Tạng đi đến Trung Nguyên.
Hoàng Tinh Huân cũng đồng ý nói: "Lúc trước ta đến đây cũng chưa từng gặp người Tạng nào."
Lý Tương Hách không nói gì, nhưng đáy lòng lại không đồng ý, ngày trước y vừa mới tận mắt nhìn thấy A Âm cô nương đau khổ bị bán đến thôn Bạc Đầu xa ngàn dặm, trong lòng hiểu rõ chỉ sợ việc lui tới giữa Xuyên – Tạng này còn sâu hơn những gì mọi người thấy. Hơn nữa, loại lui tới này, còn là âm thầm, tám chín phần mười trong đó là có người dẫn dây. Buôn bán những cô nương trẻ tuổi của tộc Tạng, thậm chí nó chỉ là một trong những loại giao dịch ở đây.
Triệu Kiến Hi cũng nhìn ra điểm kỳ lạ, hắn chỉ vào trang phục tộc Hán trên người ba tên người Tạng, nói: "E rằng không phải trước đó ngươi chưa từng gặp, chỉ sợ là không nhận ra mà thôi. Xem ra khi đám người Tạng này đến Trung Nguyên, còn đặc biệt cải trang một phen nữa."
Cuối cùng Trương Dung Chuẩn cũng dời đi vài bước khỏi Hứa Tú, hắn vươn đầu đánh giá ba tên người Tạng kia một phen, nghi ngờ nói: "Nếu như muốn cải trang cách ăn mặc, thì sao lại hành động lớn lối như thế."
Trương Cảnh Hoán tiếp lời: "Nói thật thì, cũng không phải người Tạng chưa từng đến Trung Nguyên, ba năm trước, không phải đã từng đến một lần sao."
Ba năm trước, chính là vào cuộc chiến tranh lần thứ hai giữa Trung Nguyên và Bắc Minh. Năm đó trên chiến trường xuất hiện mười tên người Tạng, suýt chút nữa đã trở thành cơn ác mộng không thể trở mình của toàn bộ võ lâm Trung Nguyên. Điều kiện Tây Tạng khắc nghiệt, trên cao nguyên một tấc cỏ cũng khó sống, sâu trùng có thể sống sót dưới hoàn cảnh như vậy, tám chín phần mưới, là có độc. Người Tạng giỏi dùng độc, nhưng ba năm trước, toàn bộ Trung Nguyên đã phải trả một cái giá đắt đỏ đau đớn cực kỳ thê thảm mới khắc sâu hiểu rõ được việc này.
Ba năm trước, không biết Bắc Minh mời đâu ra mười tên Tạng tăng*, mười tên Tạng tăng này hợp sức hạ một loại độc ôn dịch ở Nhàn Nguyệt Thành. Chỉ trong vỏn vẹn ba tháng, trận ôn dịch này đã xâm nhiễm gần phân nửa phía bắc Trung Nguyên. Mà toàn bộ chuyện này, xảy ra trước trận đại chiến, thế lực bắc bộ của Trung Nguyên sụt giảm, binh lính Vân Nguyệt Giáo và Tử Tinh Giáo trong Bắc Minh ngũ giáo thừa cơ công chiếm Nhàn Nguyệt Thành, dẫn đến bắc bộ Trung Nguyên thất thủ, trong lúc đó bọn họ còn bắt cóc cả người duy nhất trong thiên hạ có thể phá giải loại độc này, Phác Tại Hách. Ôn dịch tràn lan trong Nhàn Nguyệt Thành, lúc đó không ai dám đi vào cứu Phác Tại Hách, nhưng nếu không đi cứu thì chuyện toàn bộ bắc bộ thất thủ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Trưởng lão Kim Chính Quân của Thiên Vân Môn dẫn đầu đệ tử trong môn phái cấp tốc tiến về phía bắc, lúc đến Kỳ Thành, đã lâm vào tình thế nan giải như vậy.
*Thầy tu
Về phần chuyện sau đó, chính là chuyện mà đến giờ trên giang hồ vẫn còn hào hứng kể lại. Trong tình thế lưỡng nan đó, Thiên Vân Môn có một người đứng ra, y chủ động xin một mình tiến vào Nhàn Nguyệt Thành nghĩ cách cứu Phác Tại Hách. Lúc ấy người này đã vang danh khắp Trung Nguyên, nhưng vẫn chưa phổ biến trong nội bộ Bắc Minh, lúc nghe nói Trung Nguyên thật sự chỉ phái một người đến đây, chúng chỉ cho rằng là đang phái một kẻ đến chết trước. Nhưng chúng không ngờ rằng, sau này, "Áo trắng một mình phá ngàn trận, Nhất Kiếm Hàn Sương mười bốn châu", đã trở thành ác mộng của người Bắc Minh cho đến tận bây giờ.
Trương Cảnh Hoán ngồi xổm xuống, gỡ y phục của tên người Tạng bị kiếm khí Nhất Kiếm Hàn Sương gây thương tích ra, chỉ thấy trên vết thương vẫn còn không ngừng có sương máu bay ra, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết kiếm khí này không giống bình thường. Trương Cảnh Hoán cười một tiếng, hơi quay đầu lại nhìn Lý Tương Hách, hắn nhíu mày với Lý Tương Hách, cười nói: "Xích Mộc công tử, ngươi không giải thích gì về vết thương này sao?"
Lý Tương Hách đã sớm đoán trước được, y lặng lẽ vận khí, độc Liệt Viêm bị cưỡng chế đè xuống một chút trước đó công phá kinh mạch của y, bỗng nhiên y rung lên một cái rồi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi lên khắp người Trương Cảnh Hoán, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi Lý Tương Hách tỉnh lại, trời đã hơi sáng, y quan sát xung quanh một phen, phát hiện ra đây là phòng trọ mà y đã đặt trước đó, thầm nghĩ tám chín phần mười là đám người Trương Cảnh Hoán khiêng y lên đây. Nhắc đến thì y và Trương Cảnh Hoán cũng là người quen cũ, nhưng cũng vì có quen biết, y mới phát hiện được tâm tính của Trương Cảnh Hoán, trước kia nói không chừng sẽ thật sự vạch trần thân phận Lý Tương Hách của y ngay tại chỗ, lúc đó Lý Tương Hách đành phải quyết định thật nhanh, dùng chút mưu mẹo lươn lẹo để cắt ngang màn tra hỏi của hắn.
Lý Tương Hách lại tự bắt mạch cho mình, trước kia y cũng không biết những thứ này, sau khi trúng độc bị Phác Tại Hách ép nên mới học được một chút. Mạch tượng cũng xem như bình ổn, tác dụng của Băng Tâm hoàn vẫn còn, chỉ là mấy ngày sau sẽ không còn tác dụng nữa, thì sẽ như thế nào, y cũng không biết. Không nghĩ nhiều nữa, y liếc nhìn xung quanh, nhìn cửa sổ ở hướng đông đang mở hé một chút, rồi đứng dậy nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Y nhất định phải nhanh chóng đến Thiên Sơn hái Tuyết Liên, dù sao toàn bộ Trung Nguyên cũng đều đã tiến về Nhàn Nguyệt Thành rồi.
Giống như ba năm trước đây vậy.
Nửa tháng sau.
Cuối cùng Trịnh Chí Huân cũng chạy tới Nhàn Nguyệt Thành, trên đường đi, hắn còn gặp được đoàn người của Thiên Vân Môn. Chỉ là lúc đám người Thiên Vân Môn nhìn thấy hắn, đều nhìn sang bên cạnh hắn, giống như đang tìm ai đó. Hắn đang muốn giải thích rằng mình đến đây một mình thì lại có một giọng nói cướp lời hắn trước.
Thanh niên cưỡi ngựa mà đến, đệ tử Thiên Vân Môn tự giác vì hắn mà nhường ra một con đường. Toàn thân áo đen cô độc ngạo nghễ, trên người hắn lại phối thêm hai thanh kiếm, chỉ là một thanh trường kiếm màu xanh tỏa ra ánh sáng xanh bốn phía, một thanh trường kiếm màu đen khác lại ảm đạm không màu, đã cô độc nhiều năm chưa ra khỏi vỏ. Thanh niên ghìm cương ngựa dừng ở trước người Trịnh Chí Huân, hắn từ trên cao nhìn xuống Trịnh Chí Huân, không chút che giấu nụ cười trào phúng ở khóe miệng, hỏi: "Thế nào, Trịnh thiếu hiệp đến đây một mình à. Bị tình nhân của ngươi bỏ rồi sao?"
Trong lòng Trịnh Chí Huân run lên, nhưng cũng không nói nên lời phản bác, đúng lúc này lại có một người thúc ngựa đến, hắn nhìn Trịnh Chí Huân một chút không nói gì, chỉ nói với thanh niên vừa khiêu khích Trịnh Chí Huân: "Nhuế Xán, ăn nói cẩn thận."
Lý Nhuế Xán hơi cụp mắt xuống, cũng không trả lời, chỉ gọi thanh niên kia một tiếng: "Đại sư huynh."
Bùi Tuấn Thực gật đầu nhẹ, điều chuyển đầu ngựa tiếp tục dẫn dắt đám người Thiên Vân Môn tiến về phía trước, phía trước cách đó không xa, trên ngôi đình điêu lan ngọc thế có khắc ba chữ như rồng bay phượng múa rất to —— Nhàn Nguyệt Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro