Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Lời của bác sĩ đã gõ vào lòng bọn trẻ một cái đủ để bọn họ tỉnh hồn lại. Tuy nhiên hiện tại quan trọng nhất vẫn là anh Sanghyeok khoẻ lại đã, tâm trí của lũ nhỏ đã không còn gì ngoài việc anh cả bệnh đột ngột.

Tầm chiều sau khi truyền dịch thì Lee Sanghyeok đã có dấu hiệu tỉnh lại sau cơn sốt mê. Mở mắt ra thì đã thấy đám nhỏ nhà mình đang vật vờ cạnh giường trông anh. Gấu bự đã lý trí cắt cử người thay phiên nhau trông, nhưng với tình hình thì không có một ai gọi là bình tĩnh để luyện tập cả. Bởi Lee Sanghyeok rất ít ốm vặt, thi thoảng tụi nhỏ ốm lên thì anh là người chăm sóc họ. Nên giờ tự nhiên anh bệnh như vậy, cho dù là Lee Minhyeong cũng vậy cũng không thoát nỗi hoảng loạn. Vì trên thực tế Lee Sanghyeok là chú họ hàng xa của cậu, người nhà cũng dặn dò anh chăm sóc cho người chú này. Vì Lee Sanghyeok trừ thi đấu với gia đình, bản thân thật sự rất lơ là với chính mình.

"Anh dạy rồi ạ, anh khát nước không ? Anh nằm yên đấy để em lấy cho..."

Ryu Minseok là người phát hiện ra anh Sanghyeok tỉnh đầu tiên. Cậu nhào lại hỏi han anh đủ điều, không quên sờ trán kiểm tra xem anh còn sốt không. Thấy anh Sanghyeok muốn ngồi dậy cậu liền ngăn cản, bận rộn rót nước đưa anh. Ba người còn lại chưa kịp phản ứng thì đã thấy Cún đã chăm anh rồi. Bọn họ có nhiều câu muốn hỏi han anh nhưng lại sợ anh đau đầu nên nhìn Ryu Minseok ân cần thay họ giúp anh này kia.

"Khụ... Sao vậy ? Không sao đâu, hạ sốt là khoẻ hơn rồi. Mấy em đã ăn gì chưa, lại còn làm phiền mấy đứa như vậy."

Lee Sanghyeok từ tốn uống ngụm nước thông cổ họng khô rát của mình, thấy mấy nhỏ nhìn anh mà lại không dám nói. Sự bất cẩn của anh lại khiến bọn nhỏ lo lắng rồi, nhìn ánh mắt thất trách vì không thể làm gì của tụi nhỏ anh cũng cảm thấy áy náy. Nhưng với cơ thể đau nhức, đặc biệt là từ khuỷu tay phải trở xuống lại đau thấu. Lee Sanghyeok cũng không dám biểu hiện ra mặt, âm thầm cắn răng chịu đựng chỉ đuổi khéo tụi nhỏ mới dùng thuốc xoa bóp cổ tay.

4 người, Lee Minhyeong, Ryu Minseok, Moon Hyeonjoon và cả Choi Wooje đều tinh ý nhận ra anh có vấn đề. Nhưng tụi nhỏ không dám hỏi ra, vì bác sĩ đã nhắc nhở cẩn trọng về sức khỏe tinh thần của anh. Thấy anh cần sự yên tĩnh nên bọn họ kéo nhau ra ngoài để anh nghỉ. Cũng không quên dặn dò cần gì thì dùng điện thoại nhắn cho bọn họ, đừng cậy mạnh.

Nhóm huấn luyện viên đến không lâu sau khi Lee Sanghyeok tỉnh dậy, vì có lịch trình nên khi tụi nhỏ báo tin Sanghyeok bệnh bọn họ không chạy tới kịp. Kim Jeonggyun định đi vào thăm thì bị Ryu Minseok cản lại, xong ra ý bảo Lee Minhyeong lùa Tom và Roach vào nhà bếp nói chuyện.

"Tình hình của anh Sanghyeok em đã nhắn riêng cho thầy rồi. Nhưng lúc nãy anh Sanghyeok mặt mày có vẻ khó chịu lắm, em sợ tay anh lại đau lại rồi nhưng mà không dám nói. Nên nhờ các thầy cả nhé, giờ bọn em càng lo lắng nhiều thì anh ấy lại càng tự trách bản thân của mình nhiều hơn."

Ryu Minseok nói, ánh mắt vẫn hướng về phòng anh cả. Lúc nãy nó đã thấy tay phải định giơ lên nhận ly nước nhưng lại khôn mà chuyển sang tay trái, Cún lùn nhạy cảm phát hiện rồi. Thầy Kkoma gật đầu đã hiểu xong đi vào phòng Lee Sanghyeok. Còn 2 người còn lại thì nhanh chóng đưa đồ ăn cho tụi nhỏ bầy ra để ăn, vì tự lúc trưa đến giờ họ chẳng bỏ gì vào bụng. Mà cũng không ăn nổi nữa cho dù có đặt đồ ăn sẵn.

"Sanghyeok..."

Kim Jeonggyun gõ cửa xin phép mới đi vào, thấy Lee Sanghyeok không kịp cất dầu xoa bóp thì đã biết. Đi lại giành lấy chai dầu từ tay cậu em rồi bắt đầu massage tay Sanghyeok.

"Nó lại trở đau à, dạo này thời tiết thay đổi thất thường buổi khuya trời dễ trở lạnh rét. Lần sau nhớ mang thêm áo khoác lạnh nhé, đã bảo lấy áo của anh mặc thêm rồi về. Con người chứ có phải thần thánh đâu mà không bệnh, đặc biệt là tuyển thủ như bọn em. Có bao giờ ra nắng tập thể dục điều độ như người ta đâu, ốm như vậy rồi bao giờ mới lên cân được..."

Gấu mẹ cằn nhằn vài câu cho bỏ ghét, tay thì vẫn thoang thoát xoa bóp cho Sanghyeok. Mấy đứa kia càng ngày càng nở ra, trong khi Lee Sanghyeok càng ngày lại gầy đi. Lúc thi đấu căng thẳng Kim Jeonggyun vẫn cố gắng dỗ dành cậu em đầu đàn của đội nên ăn nhiều vào để có sức. Nhưng ăn thì có ăn, còn đi đâu thì không biết. Lee Sanghyeok đau đầu, 1 Ryu Minseok đã đủ ồn nay lại tới phiên Kkoma "sấy" cho dù vậy anh cũng không ghét bỏ được. Chỉ cảm thấy lòng đang trĩu nặng của mình bỗng nhiên có làn nước ấm rót vào.

"Xin lỗi anh, lần sau em sẽ chú ý mà."

Lee Sanghyeok đợi Gấu mẹ nói đủ rồi mới mở lời. Còn may mắn vì người trước mặt không phải là Im Jaehyeon, không lỗ tai của anh chẳng còn được yên như vậy đâu.

Em nghĩ mình có lần sau nữa hả ?

Kim Jeonggyun liếc Lee Sanghyeok một cái rõ cháy mắt, đến khi Roach đem cháo vào thì không khí mới giảm. Lúc nhìn ra thì thấy 4 cái đầu lấp ló ngoài cửa nhưng lại không vào vì nhìn không khí trong phòng khá căng. Mặc dù người bị bệnh Lee Sanghyeok không cảm giác được gì.

Sau khi thu xếp xong và xác định Sanghyeok đã ổn thì tổ đội huấn luyện viên ra về. Moon Hyeonjoon ra ngoài cửa tiễn các thầy, Choi Wooje thì thu dọn rác. Bởi lẽ đây là việc mà út nhỏ của đội có thể làm tốt. Ryu Minseok đã từng chứng kiến thằng út vào bếp với hi vọng giúp ích gì cho các anh. Xong lại làm xáo trộn mọi thứ lên, vậy nên trong nhà có 2 đặc quyền tuyệt đối không có chuyện gì thì không cần đụng vào dao nĩa nhà bếp.

Là Choi Wooje và Lee Sanghyeok, nhóc út là hậu đậu bất cẩn còn anh già là miễn bàn. Chẳng có đứa nào dám để đôi bàn tay ngàn vàng của Quỷ vương bất tử đứt tay chảy máu đâu. Nó là viễn cảnh đáng sợ hơn nếu anh cả bị thương cho dù là vết nhỏ nhất.

Mặc dù Lee Sanghyeok tỏ vẻ bản thân không có chuyện gì, nhưng tụi nhỏ lại nhất quý bảo không. Và sẵn sàng rào đội trưởng nếu anh có ý định gì đó tỉ như cắt hoa quả. Lee Sanghyeok để lòng tụi nhỏ thì bọn họ lại coi Sanghyeok trên hết hơn cả chính bản thân mình. Và Lee Sanghyeok còn nói đùa rằng chẳng có cô gái nào dám tới gần anh cả nếu mấy đứa vẫn lo một cách thái quá như vậy.

Đáp lại anh chính là sự dè bỉu của 4 đứa nhỏ, xong út Wooje lại cười ngơ để hùa theo câu đùa hạt nhài của anh già. 3 người còn lại liếc nhau rồi cười xòa cho qua chuyện. Vì bạn Gấu ngồi kế đã biết bạn hỗ trợ của mình Ryu Minseok chính là hội đồng quản trị khó đối phó nhất của đội. Còn chưa kể những người "không có danh phận" ở LCK, nhìn thì cũng biết nửa kia tương lai của anh Sanghyeok gặp trắc trở đủ điều để qua ải rồi.

"Anh mặc thêm áo len đi ạ, bên ngoài phòng tụi em bật điều hòa hơi thấp ý."

Wooje thấy anh Sanghyeok định ra khỏi phòng thì chạy lại ngăn cản. Hổ bông thấy thế liền cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ trong khi út sữa nài nỉ anh cả. Xong mới chịu để anh ra ngoài, tính ra cả ngày nay anh đã nằm trên giường rồi. Mà căn bản một cơn cảm lạnh cũng đâu thể làm anh nằm lì trên giường được.

Vốn dĩ tối nay anh định rủ tụi nhỏ đi ăn lẩu, nhưng hiện tại thì không thể. Mà đầu chuỗi của nhà Ryu Minseok chỉ cần anh nói muốn ăn lẩu thì chắc chắn thằng bé sẽ thuyết giảng một tràng liền. Không thể ngăn, cũng chẳng dám nói lại. Lee Sanghyeok lại lần nữa nhìn cháu trai của mình đầy vẻ thương cảm. Tính ra vẫn có người còn khắc khổ hơn anh mà, vì Minseok chỉ nhắc nhở nhỏ nhẹ. Còn Gấu bự thì... thôi bỏ đi.

Hôm nay hoàng hôn đẹp thế nhỉ ?

Mắt Lee Sanghyeok nhìn ra cửa sổ nhìn mặt trời chiếu từng tia nắng cuối ngày ấm áp lên mặt anh. Thoang thoảng tiếng rầm rì của Ryu Minseok vì đồ ăn của út Wooje chứa đầy tủ lạnh và không còn chứa được những thứ khác. Lee Minhyeong ân cần hỗ trợ bạn vứt mấy thứ không dùng được trong tủ ra. Bên cạnh là Moon Hyeonjoon đang che miệng Choi Wooje lại, sợ thằng bé nhảy lên đòi sống chết cứu mấy bịch bánh ăn khuya của mình đang dần rời tủ lạnh đi vào túi rác. Lee Minhyeong nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt cầu cứu của thằng bé út.

"Anh chịu, anh không có gan đâu Wooje."

Lee Minhyeong vẫn cắn rứt lương tâm thốt lên một câu trăn trối rồi đem túi rác ra khỏi ký túc xá. Đúng ra chẳng có chuyện gì với đồ ăn của Choi Wooje, nhưng vì các thầy đem đồ ăn đến hơi nhiều và dự trữ để anh Sanghyeok ăn nên mới đụng chạm tới số đồ ăn xấu số của nhỏ. Có lẽ Ryu Minseok đã ngứa mắt và cần lý do chính đáng để dọn tủ nên nhân dịp, Cún lùn cho nó ra khỏi tủ luôn. Moon Hyeonjoon đâu dám phản bác lại chỉ đành kéo Choi Wooje ra khỏi khu vực nhà bếp rồi hứa hẹn sẽ lén đi mua đồ ăn với nhóc út thì câu chuyện mới dừng lại.

Khác với kí túc xá nhà T1 đang có trận bão quét ngang với lí do cần thanh lý không khí mầm bệnh trong nhà. Thì xem ra nhà GenG lại khá yên bình, bởi họ không cần chịu áp lực từ Ddos nhiều như nhà T1. Jeong Jihoon sau khi ngủ đủ giấc đã dậy bật máy tính lên chơi LoL, check thử list bạn bè thì không thấy ai thuộc nhà T1 online cả.

Mà hôm nay vẫn còn cuối kì nghỉ mà nhỉ, họ đâu có lịch trình gì đâu ha. Mèo bự cũng không định tọc mạch chuyện nhà hàng xóm, nhưng thấy thiếu thiếu. Check lịch sử trận thì trận cuối cùng đã là khuya hồi hôm.

"Làm gì mà mặt đừ ra vậy Jihoon ?" Son Siwoo đi ngang thấy mặt mèo Bi đần ra đấy tò mò, không lẽ nay tới lượt nó bị người ta report ? Chắc cũng đúng lắm, cái nết cãi nhem nhẻm đàn anh thì xứng đáng bị lắm ha.

"À không đâu..." Jihoon tắt vội lịch sử, với tính cách của anh Khỉ nhà nó. Nên phòng hẳn cho chắc ăn đi.

"Gì ? Nay không thấy nhà đỏ online nên buồn hả ? Mới nãy Ryu Minseok mới nhắn tin lên group chung hỏi cách trị cảm cúm. Mà chắc không phải người ấy bệnh đâu nhỉ..."

Son Siwoo liếc con mèo nào đó xem có tật giật mình không, thả nửa câu làm mồi để ai kia phản ứng như thế nào. Không ngoài dự đoán của Siwoo, Jeong Jihoon phản ứng ngay nhưng cảm giác có người ghim mình từ sau lưng nên không dám động.

Chết dở, vậy là lộ rồi hả ?

"Hỏi thừa, mày cứ lồ lộ ra đó ai mà chẳng biết hả con ? Đã vậy còn để camera bắt lên trên sóng nữa." Son Siwoo thấy thành quả của mình đã thành công thì bỏ về chỗ ngồi, để lại mèo bự đang đánh nhau với tâm lý của chính mình.

Nhưng mà chắc không sao đâu, hơn nửa cái LCK này ai chẳng kính nể người ấy, cho dù Jeong Jihoon có simp rõ thì vẫn đổ lỗi cho này kia được mà.

Tin nhắn của Ryu Minseok đã hiện lên trong group chung từ 15 phút trước với vỏn vẹn vài từ.

"Cả họ LCK nhà mình ơi, cách nào trị cảm mau hết vậy ạ ?" - từ Ryu Minseok

Jihoon đắn đo hồi lâu nhưng cũng không dám nhắn tin hỏi han đến Ryu Minseok. Vì cậu sợ Cún lùn cười chọc quê hỏi lại 'cậu có danh phận gì không mà quan tâm hỏi han người ta vậy ?'.

Rốt cuộc nên hay không nên...

Jihoon vò đầu bứt tóc một hồi, chung quy Mèo bự không dám đánh động. Âm thầm get trọng điểm để sau này có cớ để bắt chuyện với người kia.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro