Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chuyên mục chuyện ma có thật 1


Chap 1: Tản mạn về tôi.

1000 năm trước, cái thời mà nhân giới vẫn còn cuồng tín thần linh, vẫn còn run sợ quỷ thần... Có một vị thần vì đi ngược tôn nghiêm của thiên giới nên bị trục xuất khỏi thiên cung, căm hận trước những gì mình phải trải qua, trước những bất công mình bị đày đọa nên vị thần này đã mở mang một thế giới mới... Thế giới của những á thần bị quên lãng và ruồng bỏ...

Thế lực của y càng lớn thì sự hận thù trong y càng lúc càng tăng lên... Quyết tâm phải đánh sập thiên cung để trả thù nỗi nhục bị trục xuất năm xưa nên y đã liên minh với đại quỷ thần vương nước la sát đem quân thảm sát nhân giới làm bàn đạp đánh đế thích thiên... Nhưng cuối cùng chính y lại phản bội vua pandaka của la sát giới vào phút chót để đổi lấy một danh thần...

Y chính là asura ( atula vương ) Vị thần chiến tranh của thiên giới năm xưa... Bắt đầu kỷ nguyên của một huyền thoại bất diệt....

Các bạn có tin câu chuyện bên trên không ?
Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào câu chuyện đó, bây giờ là năm 2016 rồi chứ không phải thời phong kiến nữa mà lừa thần gạt quỷ. Thế mà thằng bạn thân lâu ngày mới gặp, hôm nay đi uống cafe tâm sự với nó ai ngờ lại nghe nó chém gió. Nó còn bảo là giờ đang làm nghề đạo sĩ còn thuộc biên chế nhà nước mỗi tháng lương cứng 20 củ chưa tính màu mè nữa chứ...

Cái ngữ như nó nhìn đã biết là phường đa cấp rồi, chỉ có bọn đa cấp mới chém gió siêu đến mức đó thôi. Xin lỗi tôi quên giới thiệu, tôi là T à mà thôi không cần viết tắt gì cả vì tôi là người theo chủ nghĩa duy vật không tin vào vận rủi nên xin nói lại...

Chào các bạn, tôi tên là Thuận... Lê Thuận...! Tôi sinh ra trong một gia đình tư sản có truyền thống buôn bán bất động sản, nói chung các bạn có thể hiểu nôm na tôi là thiếu gia, tiền bạc thì không phải nghĩ. Tôi có thể không cần đi làm cũng sống dư dả 3 đời ăn không hết.

Nhưng tôi là người tự lập, có mục đích sống vì thế tôi không bao giờ ỷ lại vào tài sản của gia đình mình, ước mơ của tôi là được trừ gian diệt ác vì thế tôi cũng chọn cho mình ngành nghề hợp với chí hướng của tôi nhất: làm cảnh sát điều tra.

Nhưng trời không chiều lòng người... Đáng lẽ tôi có cơ hội là một cảnh sát tốt... chỉ sau vụ án đầu tiên bị kẻ xấu gài bẫy... Cấp trên không vừa lòng đẩy tôi đi đến bộ phận khác... Nhưng vẫn may là không phải ra khỏi ngành...

Nhưng đấy chỉ là những suy nghĩ ban đầu, nếu không sao tôi phải buồn như vậy...? Tôi vào đúng bộ phận vô dụng và cũng nhàn hạ nhất : Hồ sơ cuối...! Nghĩa là điều tra những vụ án không tìm được thủ phạm, hoặc vụ án kì bí không có lời giải sẽ thông qua chúng tôi lần cuối nếu vẫn không tìm ra thì sẽ cất vào kho tư liệu.

Nghe thì có vẻ oai nhưng nhân sự nơi này tập trung toàn những thành phần vô dụng nhất ngành cảnh sát gồm 5 người :

– Tổng bộ phận : Sếp Trương U50 ( Là sếp của chúng tôi, tính cách nhún nhường lúc nào cũng lấy phần thiệt về mình nên mới bị xếp làm tổng bộ phận này... )

– Lão Phong : To con lực lưỡng, tuổi ngoài tứ tuần ( Nhưng có vẻ lù đà, lù đù khả năng ăn để nuôi người là chính )

– Quỳnh : Bông hoa duy nhất của bộ phận : Hồ sơ cuối, tuổi khoảng 24 ( Đẹp thì có đẹp, xinh thì có xinh nhưng chỉ là bình hoa di động thuộc loại tóc vàng hoe nói chung là vô dụng )

– Trần Nam : Tuổi xêm xêm tôi ( Gã này tính cách nhát chết, thường hay đi cuối nên cũng bị đồng nghiệp kì thị chuyển vào đây)

Hôm nay chỉ kể lể qua loa vậy thôi, muốn biết có điều gì xảy ra, đón đọc hồi sau sẽ rõ...

Chap 2: Vụ án đầu tiên.

Lại một ngày trôi qua buồn đằng đẵng, tôi cảm nhận thời gian làm việc đang trôi một cách vô nghĩa không có mục đích, Sếp Trương thì hôm nay đi họp ở sở, lão Phong thì vừa ngồi vừa ngấu nghiễn nốt bữa sáng, nhìn qua bên em Quỳnh thì đang bận trang điểm vừa hóng hớt ở mục tâm sự EVA, còn tên Nam thì còn đang bận làm trận ARAM cho đỡ buồn...

Trời ơi... thế này có tốn biết bao nhiêu tiền của nhà nước không ? Tốn biết bao nhiêu tiền thuế của dân không ? Cầm đồng lương cuối tháng liệu có thấy nhục không ? Tôi chắc chắn là không... Có phải do lỗi chúng tôi đâu?

Đang hoang mang cho chuỗi ngày sống trong buồn tẻ thì Sếp Trương hớn hở bước vào phòng, ổng cười tươi nói với mọi người:

– Tất cả tập trung...! Tôi vừa mới tiếp nhận được một vụ án cấp trên giao cho...! Lâu lắm mới được làm việc... mọi người có thấy phấn khởi không...?

Tôi như có cùng tâm trạng với sếp Trương nên đi đến chỗ ổng với sự háo hức nhưng người khác thì không... Lão Phong có nhét nốt miếng xôi cuối cùng vào mồm tí thì mắc nghẹn nhưng biểu hiện của lão có lẽ sợ sếp phạt ăn trong giờ làm việc hơn là quan tâm đến vụ án.

Em Quỳnh thì ểu oải lê cái thân xác ra chỗ Sếp Trương dù khuôn mặt ẻm cũng chẳng quan tâm đến. Tên Nam xồm mới gọi là thô thiển nhất, hắn còn chẳng thèm ngước mắt đến Sếp Trương chỉ vỏn vẹn nói 1 câu :

– Trước sau cũng cất vào kho tư liệu thôi...! Đâu cần phấn khích thế hả Sếp...!

What the fuck...! Tôi không hiểu mình đang sống trong cái tập thể nào nữa, tại sao... tại sao một người có tài năng thiên phú như tôi lại sống trong cái tập thể... trời ơi đất hỡi thế này... ối ông trời ơi...!
Sếp Trương không biết là tôi đang nghĩ xấu về tổ chức do ổng đứng đầu, ổng hồ hởi lên tiếng :

– Vụ này thì khác nhé...! Nạn nhân bị ném xác xuống sông Hồng,khi phát hiện thi thể, pháp y có kiểm tra thì thấy tứ chi và đầu đều bị hung thủ chặt đứt và tiêu hủy nên không thể nhận dạng được nạn nhân là ai vì thế bên trên không thể điều tra tiếp được... Nếu chúng ta điều tra được thì tổ ta từ giờ vẻ vang rồi! :v

Nam xồm ngó mắt nhìn về phía Sếp Trương cười mỉm :

– Sếp ơi là sếp ơi...! Sếp nghĩ thử xem... ngay cả tổ trọng án, 113 v.v còn không điều tra được cái xác đấy là của ai... thì cái tổ có 5 mống người như chúng ta dựa vào cái gì để tìm được danh tính nạn nhân đây? Thôi xong... lần này tổ ta lại làm trò cười cho đoàn thể trong ngành rồi..!

Sếp Trương gãi đầu khuôn mặt trùng xuống, mọi người thở dài quay đi về vị trí làm việc. Đúng như lời tên Nam nói... ngay cả lãnh đạo cấp cao còn không tìm được danh tính xác chết thì chúng tôi có hi vọng gì để lạc quan đây? Đúng là bị đẩy cho cục nợ mà cứ nghĩ là cục tiền... có mà tiền âm phủ...!

Tiền... Âm...Phủ...! Đúng rồi... Tôi buột miệng lên tiếng :

– Vẫn chưa phải là hết hi vọng...! Nhưng không biết có khả năng thành công không ?

Sếp Trương nắm chặt vai tôi, giọng sốt sắng :

– Cậu có cách à ? Cách gì ? Cách gì cũng có thể thử hết ?

Tôi mỉm cười lên tiếng :

– Nhờ thầy đồng gọi hồn người chết nói chuyện...!

Tên Nam xồm vừa nghe xong cười chảy nước mắt :

– Ối giời ơi...! Nghiệp vụ còn không ăn ai... mà còn tin vào tâm linh...! Xin bố...! Bố còn nhớ vụ tìm xác chết trôi ở sông Hồng không? Mấy chục bà thầy đồng làm trò ngoài bãi sông hồng chỉ trỏ lung tung kìa... có ra được cái xác nào không? Hay toàn lừa thần bán thánh trục tiền thiên hạ...! Bố bớt ngây thơ đi cho con nhờ...!

Căm phẫn... Thực sự quá căm phẫn... Không ngờ một người thông minh như tôi... có ngày bị một tên nhát chết cười vào mặt. Nỗi nhục này biết tỏ cùng ai... Nhưng tôi không cãi lại được vì lời hắn nói đều đúng. Sếp Trương trầm ngâm suy tư hồi lâu rồi lên tiếng :

– Cái đó thì chưa chắc....!

Tôi như chết đuối vớ được phao cứu sinh liền hồi hở hỏi ổng :

– Sếp có cách rồi sao ạ?

Ông nhìn về phía tôi rồi nghiêm nghị nói :

– Tôi không có... Nhưng tổng cục tâm linh thì có...!

Chap 3: Người quen.

Tổng cục tâm linh... Lại một lần nữa tôi được nghe nói đến tổ chức này... Tất nhiên là trước khi gia nhập đội hồ sơ cuối thì tôi cũng nghe nói đến họ. Những nhà tâm linh học do nhà nước quản lý chuyên hỗ trợ điều tra những vụ án liên quan đến quỷ mà chính quyền không tiện can thiệp.

Có thể nói họ và đội của chúng tôi có mối liên hệ vô cùng mật thiết... Nhưng họ có thực sự là những người đáng tin tưởng không thì phải tận mắt chứng kiến mới biết được.

Đêm hôm sau, tôi và em Quỳnh có mặt tại nhà xác bệnh viện 19/8. Tất nhiên việc dị linh gọi hồn thì người như tôi cũng muốn được mở rộng tầm mắt vì từ trước giờ tôi rất nghi kỵ với những kẻ buôn thần bán thánh, ngay cả thằng bạn thân khi nghe nó giới thiệu đang hành nghề đạo sĩ thì bản thân tôi cũng cảm thấy gió trời hơi mát. Còn em Quỳnh tóc vàng hoe thì thật quá may mắn vì rút thăm với lão Phong và tên Nam xồm và trúng phải ô may mắn nên được sánh bước cùng tôi đi đến nhà xác xem gọi hồn.

Đêm mùa đông, gió trời se lạnh, bệnh viện vắng lặng bóng người khỏi cần này thì khu nhà xác càng âm u hơn rất nhiều. Đâu đây tiếng lá cây xào xạc khiến không khí chung quanh thêm rờn rợn. 2 chúng tôi đứng ngoài cửa chính lấy cớ buôn chuyện với bảo vệ chứ không dám vào trước, thật sự bản tính tôi cũng cứng cỏi lắm nhưng nếu các bạn hỏi tôi có dám bước vào nhà xác vào ban đêm hay không thì thật sự là... rất khó nói.

Đang mải mê với những suy nghĩ vớ vẩn thì một giọng nói ồm ồm vang lên :

– 2 người được Sếp Trương cử đến đây đón tôi à?

Tôi mỉm cười giơ tay ra niềm nở :

– Chào ông! Tôi là Thuận, còn đây là Quỳnh! Chúng tôi được cử đến để đón ông...cùng hợp tác để điều tra vụ án lần này...!

Ông bác già lạnh lùng đi thẳng vào trong nhà xác không thèm đếm xỉa cái bắt tay của tôi, miệng ổng lầm bầm nói :

– Dài dòng làm gì...! Đưa tôi đến chỗ tử thi đi...!

Cô gái trẻ bắt tay tôi rồi mỉm cười lên tiếng :

– Xin lỗi anh...! Cha em trước giờ tính tình thường như thế có gì anh đừng trách...! Em tên Hương... rất hân hạnh được làm quen với 2 người...!

Thần linh ơi...! Người đâu mà vừa dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng mà còn biết đối nhân xử thế... tôi... tôi chết mất thôi... tôi say nắng mất rồi... Giá như... có một người vợ như thế này... thì đời... chẳng còn gì hối hận...

– Nhanh lên...! Cậu còn làm cái gì mà đứng ngoài đấy thế...!

Giọng ông bác già làm ngắt quãng cái cảm giác đang say nắng của tôi... Khi ngoảnh mặt lại đã thấy 3 người họ và ông bảo vệ đi vào từ lúc nào... Chỉ còn tôi vẫn đang lê tê phê ngoài này...!

Bảo vệ nhà xác đưa chúng tôi đến một căn phòng lạnh, nhìn mọi thứ xung quanh tôi có thể đoán ra được đây khả năng là phòng giải phẫu tử thi... Ở giữa căn phòng chỉ vọn vẹn một cái giường sắt được phủ kín bằng một tấm chăn mỏng màu trắng...

Ông bảo vệ nhìn chúng tôi ái ngại rồi nói :

– Tôi đứng ngoài chờ...! Mọi người cứ từ từ mà làm việc....! Mà nói trước là nên chuẩn bị tinh thần trước khi mở chăn ra nhé...!

Vừa dứt lời là ông đi thật nhanh ra khỏi căn phòng luôn, tôi và e quỳnh nhìn nhau mà mặt mũi tái xanh lại. Em gái tên Hương kia cũng hồi hộp hít thở thật đều, tôi tiến lại gần hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm mở tung tấm chăn trắng ra.

Một cảnh tượng kinh dị có lẽ cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ quên được....

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #leothi79