chuyện ma có thật 5
Chap 13: Ai là hung thủ ?
Tôi dựa vào thành ghế, nhắm đôi mắt và miên man suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ông bác già nói đúng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc vì hung thủ thực sự vẫn chưa lộ diện, kẻ đó rốt cuộc là ai ? Hận thù giữa hắn và dòng họ của nạn nhân rốt cuộc là gì ?
Không cần chờ đợi lâu vì chiều hôm sau đội điều tra đã thu được kết quả ban đầu, Nam xồm cầm tập tư liệu rồi bắt đầu lên tiếng :
– Chiều qua chúng tôi đã đi dò hỏi thông tin về gia đình nạn nhân! Nói chung hầu như những người trong dòng họ đều không có thù oán sâu nặng với ai trừ hai người này!
Vừa nói, Nam xồm vừa chỉ vào 2 bức ảnh dán ở trên bảng :
– Một người thì chắc mọi người không còn lạ gì, vì đó là nạn nhân bị gặm não cũng chính là chú ruột của Nguyễn Thị Mai – Xác chết bị chặt mất ngũ chi! Người còn lại là bố của nạn nhân Nguyễn Thị Mai và theo đánh giá của tôi là người đang gặp nguy hiểm...!
Tôi khẽ suy tư rồi lên tiếng hỏi :
– Rốt cuộc 2 người này làm gì mà bị người ta hận đến tận xương tủy? Cậu có tìm được thông tin về nghi phạm không ?
Nam xồm nhoẻn miệng mỉm cười :
– Thông tin thì phải hỏi moa là chính con nhà bà xác rồi! Theo những gì tôi thu thập được thì 2 người này gây thù chuốc oán với cực kì nhiều người, họ luôn dùng thủ đoạn bỉ ổi để chiếm lợi ích khiến nhiều gia đình rơi vào cảnh tán gia bại sản! Và cái quan trọng nhất là kẻ này....!
Nam xồm chỉ vào bức ảnh thứ 3, đó là một người đàn ông gầy gò ốm yếu, đôi mắt y toát lên vẻ u buồn. Hắn vừa nói đến đây khuôn mặt bỗng nhiên tỏ ra buồn bã :
– Haiz! Gã này tên : Bùi Hải, 10 năm trước vốn là một người nuôi trồng thủy sản, ai ngờ bị kẻ gian bỏ thuốc vào hồ tôm khiến cả gia tài mất trắng! Sau đó hắn hóa điên bỏ quê trốn đi biền biệt, vợ hắn không chịu nổi áp lực nợ nần nhảy xuống giếng nước tự tử, phải nói là cực kì thê thảm!
Nam xồm im lặng thở dài rồi nói tiếp :
– Nghe nói dạo gần đây thấy nghi phạm xuất hiện tại ngôi nhà trước kia mà hắn từng ở! Ban ngày thì vật và vật vờ, ban đêm thì lén la lén lút! Chắc chắn có điều mờ ám!
Tôi nhìn vào tập hồ sơ rồi trợn tròn đôi mắt vì kinh ngạc, khuôn mặt này cực kì quen thuộc. Tôi mới gặp người đó tối qua, con quái vật bò ra từ cái giếng chính là vợ của nghi phạm...
Vậy là "hai năm rõ mười" rồi, hung thủ là tên : Bùi Hải. Chính hắn là kẻ đã luyện "thủ sinh quỷ" giết chết 2 mạng người nhà họ Nguyễn. Tôi định lên tiếng xác nhận thì cánh cửa chính bỗng nhiên mở ra. ông bác già lạnh lùng bước vào rồi thở dài cất lời:
– Tôi mới nhận được thông tin mới của cảnh sát Bắc Ninh! Bùi Hải – nghi phạm của vụ án đã treo cổ tự tử tại nhà riêng rồi!
Chap 14: Vụ án chưa kết thúc.
Chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời, mà biết nói gì đây khi mà hung thủ thực sự đã treo cổ chết. Vậy là vụ án đã kết thúc, chúng tôi có phải thành công hay là thất bại ? Tôi cũng không biết rõ nữa, Nam xồm rụt rè nhìn ông bác già rồi cất lời :
– Vậy giờ tính sao ? Vụ án kết thúc như vậy sao ?
Ông bác già ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi lạnh lùng đáp lại :
– Có thể nói là như vậy...! Hung thủ thực sự đã chết cũng coi như vụ án chính thức khép lại! Các người có thể về Hà Nội được rồi!
Chúng tôi thở dài rồi thu dọn đồ đạc định rời khỏi căn phòng, nhưng có điều gì đó tôi thấy không ổn. Ông bác già vẫn im lặng ngồi đó nhìn vào bức ảnh hung thủ, tôi ngạc nhiên lên tiếng hỏi :
– Hung thủ đã chết...! Vụ án đã kết thúc! Ông còn lo lắng chuyện gì nữa ?
Ông bác già quay lại nhìn tôi rồi cười nhạt :
– Chết chưa phải là hết ? Hung thủ chết rồi mới là lúc bắt đầu của một sự kinh hoàng mới...!
Khuôn mặt tôi đơ ra ngạc nhiên vì những gì ông bác già vừa nói, giọng tôi run run hỏi lại :
– Ý ông là.... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc...?
Ổng bác già không trả lời câu hỏi của tôi, ổng im lặng hồi lâu rồi cất lời hỏi lại :
– Theo cậu, thì chúng ta có bỏ sót vấn đề gì không ?
Càng ngày tôi càng không hiểu ý ông ấy nói, tôi bực mình lên tiếng :
– Tôi không hiểu ông muốn hỏi gì! Ông cứ nói thẳng về vấn đề chính luôn đi! Không cần phải nói kiểu đường vòng như vậy!
Ông bác già đứng thẳng dậy đi về trước mặt tôi rồi lạnh lùng gằn giọng:
– Một khi oán khí chưa dứt thì linh hồn sẽ vẫn trả thù, kẻ bắt đầu mọi chuyện chưa bị quả báo vậy cậu muốn pháp luật xử lý hắn hay quỷ báo oán hắn ?
Tôi quay lại nhìn những đồng nghiệp của mình, tâm trạng của họ cũng như tôi lúc này đều quyết tâm nhất định làm đến nơi đến chốn. Tôi mỉm cười nhìn về phía bức ảnh người đàn ông có khuôn mặt hộ pháp rồi lên tiếng :
– Kẻ nào vi phạm pháp luật thì dù là ai cũng phải bị trừng trị!
Chap 15: Quỷ đội lốt người.
– Mấy chuyện đấy tôi không biết gì cả!
Tôi đăm chiêu nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhẹ nhàng hỏi lại:
– Ông chắc chứ ?
Người đàn ông bỏ kính đen xuống rồi nhìn trừng trừng tôi, ổng gằn giọng nhấn từng lời :
– Có bằng chứng tôi làm thì mấy anh cứ còng tay lại còn nếu không có... thì đừng làm mất thời gian của nhau!
Tôi nhìn sang Nam xồm, nhưng hắn cũng trùng mặt lắc đầu. Tôi hết cách thở dài rồi lên tiếng:
– Thôi được rồi! Ông có thể về! Nhìn sắc mặt ông có vẻ không tốt đâu nên cẩn thận nhìn trước ngó sau nhé!
Người đàn ông đeo kính đứng dậy rồi nhếch mép cười :
– Anh dọa tôi à? Từ trước đến giờ chỉ có tôi dọa người ta thôi ? Anh nên giữ lại câu đó cho mình đi!
Gã cười lớn rồi bước đi ra khỏi căn phòng, tôi dựa vào thành ghế cười nhạt rồi nhắm mắt suy nghĩ. Cuối cùng tôi vẫn không thể làm gì khác, công lý với tôi lúc này có lẽ vẫn chỉ là diễn viên hài, một chút gì đó trong tôi đang mong chờ...quả báo xuất hiện...!
– Két...Rầm...!
Một tiếng va chạm lớn cắt đứt dòng suy nghĩ trong tâm trí tôi, tất cả chúng tôi chạy ra ngoài đường xem có chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông vừa nói chuyện với tôi đang nằm co giật dưới gầm xe tải, thân hình gã chảy ra rất nhiều máu và một nụ cười vui sướng đến ghê rợn từ trên khuôn mặt đó. Quả báo thực sự đã đến... hay nói đúng hơn là linh hồn Bùi Hải tìm gã trả thù.
*********************************************************
Ánh bình minh như chào đón một ngày mới, tôi hẹn với ông bác già tại sân thượng của tòa nhà vào thời điểm này. Vì sao ư ? Vì tôi muốn tâm hồn mình thanh tịnh nhất trước khi gặp ông ta...
– Cậu muốn gặp tôi ?
Ổng bác già đứng trước mặt tôi, trên vai ổng đang đeo chiếc balo. Có vẻ sáng hôm nay ông ta muốn bắt chuyến xe sớm để về Hà Nội. Tôi chau mày nhìn ổng lên tiếng :
– Sao ông vẫn muốn tôi tìm Nguyễn Ánh ? Nếu ông biết rằng ông ta không thoát khỏi số chết!
Ổng bác già nhìn xuống dưới đất rồi cười nhạt :
– Tôi tin rằng ai cũng xứng đáng có thêm một cơ hội! Chỉ tiếc rằng vẫn có kẻ chấp mê bất ngộ! Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Tôi ngạc nhiên nhìn ổng rồi nổi nóng :
– Vậy là ông có thể cứu lão ta! Vậy tại sao ông lại không cứu ? Tôn chỉ của đạo sĩ các người không phải là khử tà diệt sao ?
Ổng bác già ngước mắt lên nhìn tôi, rồi quay mặt nhìn về phía bình minh. Ổng nhẹ nhàng thở dài rồi cất lời :
– Ma quỷ và con người, ai là tốt ai là xấu ? Tên Nguyễn Ánh đó thực chất chỉ là quỷ đội lốt người mà thôi...! Nếu để hắn sống thì không biết sẽ còn bao nhiêu người rơi vào cảnh như gia đình Bùi Hải! Cậu có thể cho rằng tôi là kẻ máu lạnh, thấy chết không cứu!
Nhưng bản thân tôi tuyệt đối không hối hận!
Nói xong, ổng bác già quay mặt bước đi. Tôi định nói tiếp nhưng miệng không biết phải nói gì, phải chăng lời ổng nói là đúng ? Những gì tôi học ở trường cảnh sát là sai ? Chúng tôi không thể duy trì pháp luật một cách công bằng ?
Thời gian có lẽ sẽ trả lời câu hỏi đó...
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro