Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mong chờ

"anh ơi, anh cung gì thế?"

câu hỏi đột ngột của em vang lên trong giờ giải lao sau những giây phút vùi đầu vào đống bài tập toán khó nhằn. anh bân đang xem đề cũng như chậm lại vài nhịp mà nghĩ một lúc. em nhìn chờ anh trả lời, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ điềm nhiên vốn có dẫu vậy lời nói vẫn có chút ngập ngừng.

"cung hoàng đạo á? anh sinh đầu tháng 12, để anh xem..." anh vội lấy điện thoại để tìm kiếm trên mạng về cung hoàng đạo của chính mình

"hình như tháng 12 là cung nhân mã đúng không nhỉ?"

"ừ nhân mã thật"

"ể nhân mã là cung nhà lửa, em cũng lửa, vậy là không hợp với em đâu. xem ra chúng mình không hợp nhau rồi anh bân ạ..." em chán nản nằm ra bàn, nghiêng mặt nói với anh.

"ầy mấy cái này chỉ đúng khoảng năm mươi phần trăm thôi, chẳng phải chúng mình hợp nhau lắm sao?" nét mặt anh bình thản đến mức kinh ngạc trong khi nét mặt em nhỏ đã nóng bừng sau câu nói vô tư của anh.

"g-gì chứ, hợp...hợp chỗ nào cơ, anh cứ khéo đùa"

"chẳng phải là về mọi mặt luôn sao"

anh nói vậy là có ý gì chứ! sao anh lại nói câu đó với vẻ mặt thản nhiên như vậy cơ chứ, thế này thì chết em rồi anh bân ơi. anh cứ vậy thì em sẽ siêu siêu thích anh mất, ngượng đến nóng cả mặt khiến em phải quay đi mà không để ý nét cười trên mặt của anh gia sư.

"thôi thôi học đi bạn nhỏ ơi" anh vỗ nhẹ lên vai em nhắc nhở em tập trung vào công việc chính.

em nghe anh nói vậy cũng vội vàng chấn chỉnh lại tư thế ngồi, mặt vẫn còn nóng ran, đầu cứ nghĩ mãi về câu nói ban nãy của anh bân. thế nhưng những câu toán hốc búa đã kéo em lại về mặt đất từ chín tầng mây, chẳng có cơ hội nào cho em mơ mộng bay bổng hết.

"anh ơi, câu này!"

"ừ câu này phải làm theo cách ban nãy anh chỉ ấy, hơi nâng cao chút..."

buổi học vẫn cứ thế mà diễn ra suôn sẻ, cuối cùng thì cũng hết giờ sau khi tiếng chuông báo từ điện thoại anh vang lên.

"chà hết giờ học rồi nhỉ" anh vươn vai để giãn cơ

"à anh đợi em tí" nói rồi em lại tủ quần áo lấy ra một túi giấy được gói cẩn thận

"anh ơi em gửi áo hôm trước anh cho em mượn!"

"ồ anh cảm ơn nha, lần sau không cần gói kĩ thế này đâu" anh bân đưa tay xoa đầu em. bình thường em rất ghét ai xoa đầu em vì em thấy như vậy mình sẽ không lớn được, nhưng cảm giác được anh bân xoa đầu rất thích và thoải mái. phải chăng tình yêu đã che mờ tâm trí em rồi sao.

"dạ thui, anh cho em mượn cơ mà, phải đáp lễ chứ he he"

"ừ ừ, thôi anh về nhé!"

"à khoan-" em vội đưa tay kéo tay áo anh níu lại

"à thì cuối tuần này...khoá em có tổ chức lễ tốt nghiệp ấy ạ. anh có thể đến tham gia với em một xíu thôi được không ạ?" chẳng biết động lực đâu ra khiến em có thể mời crush đến chung vui ngày lễ quan trọng của em cơ chứ, có lẽ em đã dùng hết can đảm còn sót lại trong vòng 18 năm xuân xanh qua mất rồi.

"cuối tuần này hả, để anh xem...nếu không bận việc thì anh sẽ đến" anh bân cười hiền đáp

"dạ vâng, em cảm ơn!" mặt em vui như bắt được vàng mà cười tươi

"có gì nhắn anh nhé, anh về đây"

"dạ anh về cẩn thận ạ"

chờ anh ra khỏi phòng em liền kêu một cái thật lớn rồi bay lên giường mà nhảy nhót, đạp tung chăn gối. không hiểu sao em cứ cười không ngừng được

"ê ê có chuyện gì vậy, gì mà kêu to thế? mày bị rồ rồi à"

phạm khuê từ đâu liền mở cửa xông vào phòng em hốt hoảng

"ê ai cho vào phòng người ta tự tiện vậy, có biết thế là xâm phạm quyền riêng tư không"

"tự nhiên hét lên như dở í, anh mày quan tâm mà dám nói hả, đá cho cái giờ" nói rồi phạm khuê cũng đóng cửa rời phòng em. em thì vẫn trong trạng thái vui vẻ mà hí hí nguyên buổi.

buổi cuối tuần đến nhanh như gió thoảng, buổi lễ tốt nghiệp diễn ra vào thứ bảy nên tối hôm trước em đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng cho buổi ngày mai. dù gì trong đời học sinh thì lễ tốt nghiệp là ngày quan trọng nhất sau kì thi tốt nghiệp, nên là em cũng muốn phải làm ra trò, phải lung linh xinh đẹp tí nhỡ sau này xem lại còn không hối hận. nằm đắp mặt nạ chợt em nhớ lại từ hôm trước đến giờ anh bân vẫn chưa hồi âm lại. mạnh dạn gửi vài dòng tin nhắn, nhưng anh chẳng online gì cả, lần cuối hoạt động là từ tận năm tiếng trước. có lẽ anh sẽ chẳng trả lời ngay được, ném điện thoại sang một bên, em nằm thẫn thờ. chắc anh sẽ không đến được đâu nhỉ, bỗng tiếng chuông điện thoại thông báo có tin nhắn, em vội với lấy điện thoại, là anh bân nhắnnn

"ngày mai anh đến được, nhưng chắc sẽ đến hơi muộn xíu"

"em chờ anh nhé!"

"vâng ạ, khi nào anh đến thì nhắn em nha"

"ừ, ngủ sớm đi nhé"

nhìn dòng tin nhắn của anh bân mà em cứ cười hi hí suốt, mai anh bân sẽ đến. em sẽ nhờ bạn chụp cho em và anh bân một tấm ảnh. thật là mong chờ quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro