Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𐙚₊˚⊹ᡣ𐭩𝗍ᥕᥱᥒ𝗍ᥡ-sᥱ᥎ᥱᥒ°ᡣ𐭩 . ° .

Nay sinh nhật em hổ nên mình chúc em sang tuổi mới hay ăn chóng lớn, ăn thành cái má bư cho tui nhe. Chúc em ngày càng thành công, đạt được mong ước và luôn luôn hạnh phúc mạnh khoẻ!!

Và mọi người giáng sinh vui vẻ nha 🫶🏼

__________________


Điều khiến Hyeonjoon không thể chấp nhận được là sau khi đã trải qua chuyện đó, Minhyeong và Jihoon thường không kiềm chế được mà trêu đùa cậu mỗi khi có thời gian rảnh, mọi thứ dường như vượt quá mức chịu đựng của cậu.

Nửa tháng qua, việc quan hệ thường xuyên khiến Hyeonjoon toát lên vẻ mê hoặc khó tả. Đôi khi nhìn vào gương, cậu cũng không nhận ra bản thân là ai nữa. Vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nét mơ màng, khóe mắt hơi đỏ và biểu cảm mang theo sự quyến rũ không thể phớt lờ.

Cậu siết chặt tay cầm gương, rồi đặt nó lại chỗ cũ. Khi xuống lầu, Hyeonjoon vừa kịp nghe thấy tiếng xe ngoài cửa. Minhyeong và Jihoon chưa về, nhưng khi nhìn ra, cậu thấy Wooje vừa bước xuống xe. So với trước, Wooje giờ trông cao lớn và mạnh mẽ hơn, da còn hơi rám nắng. Trước đây, hắn giống như một con búp bê dễ vỡ, nhưng bây giờ không còn chút gì liên quan đến sự ngây thơ đó.

Nhìn thấy sự thay đổi của Wooje, Hyeonjoon không khỏi thầm nghĩ: "Không lạ gì khi Jihoon và Minhyeong trưởng thành sớm như vậy." Hyeonjoon không biết đợt huấn luyện kia là gì, nhưng rõ ràng nó đã thay đổi Wooje rất nhiều.

Thấy Hyeonjoon ra đón mình, Wooje không kìm được nụ cười rạng rỡ: "Mẹ ơi!" Hắn ôm chầm lấy Hyeonjoon, khiến cậu cảm thấy cả người cứng ngắc vì mệt mỏi và đau nhức sau những cuộc làm tình quá độ.

Nhận thấy sự khác thường, Wooje cúi xuống hỏi: "Mẹ sao thế?"

"Không có gì đâu." Hyeonjoon cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng nhìn Wooje lúc này, cậu thấy hắn càng giống Jihoon hồi trước – không còn là một đứa trẻ nữa.

Hyeonjoon mím môi, định nói điều gì đó với Wooje, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Cậu muốn cầu xin Wooje đưa mình đi, nhưng lại biết rõ bản tính kiểm soát của hắn nên khả năng hắn giúp cậu trốn thoát là rất nhỏ.

"Muốn ra ngoài mua chút đồ ăn. Con vừa về, để mẹ nấu cho con vài món ngon nhé."

Nghe vậy, Wooje cười tươi hơn: "Con sẽ đi cùng mẹ."

"Được, được thôi."

Hyeonjoon hiểu rằng chỉ có Wooje chưa biết ý định bỏ trốn của mình nên cậu không dám từ chối quá rõ ràng. Khi ra ngoài, cậu đột nhiên nói: "Wooje, mẹ... mẹ thấy bụng không thoải mái."

Vừa trở về nên Wooje không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà, cũng không nghĩ rằng Hyeonjoon có ý định rời khỏi Jeong gia, vì vậy hắn không mảy may đề phòng.

Tuy nhiên, khi Hyeonjoon vào nhà vệ sinh ven đường, Wooje lại bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Đây là một nhà vệ sinh công cộng khá sạch sẽ vì nằm gần khu nhà giàu. Hyeonjoon muốn bỏ trốn, nhưng không biết đi đâu. Cuối cùng, cậu chạy về phía rừng cây phía sau, hy vọng Wooje sẽ mất thêm chút thời gian trước khi nhận ra.

Nhưng chỉ hơn mười phút sau, Wooje không còn kiên nhẫn nữa, hắn xuống xe tìm ngay. Là người có tính kiểm soát mạnh mẽ, Wooje thậm chí không muốn để tài xế đi tìm thay. Khi thấy nhà vệ sinh trống rỗng, sắc mặt Wooje lập tức biến đổi, hắn nghiến răng tức giận.

"Anh ấy chạy rồi..."

"Chạy sao?" Jihoon và Minhyeong khi nhận tin từ Wooje cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ đơn giản đáp: "Bọn anh biết rồi."

Nhưng Wooje thì sắp phát điên. Hắn vừa về nhà người đó đã muốn trốn mất, điều đó khiến hắn không thể kiềm chế cơn giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro