Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𐙚₊˚⊹ᡣ𐭩𝗍һіr𝗍ᥡ-᥆ᥒᥱ°ᡣ𐭩 . ° .




Buổi tối hôm đó đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí Hyeonjoon, khiến cậu hoàn toàn mất đi ý định trốn chạy và trở nên sợ hãi tột độ. Tính cách hiền lành của cậu bị cú sốc này làm cho sợ đến mức không dám nghĩ đến chạy trốn dù có cơ hội.

Nhìn thấy Hyeonjoon trở nên ngoan ngoãn, Jihoon và Minhyeong mới hài lòng, còn Wooje thì lại cảm thấy không vui. Hắn vẫn nhớ việc Hyeonjoon đã bỏ rơi bọn họ ngay khi hắn mới trở về, điều này khiến Wooje cảm thấy bực bội và không thể kìm nén được nên phải nói chuyện này với cậu.

"Mẹ à."

Nghe thấy giọng của Wooje, Hyeonjoon lập tức cứng người và quay lại với vẻ chần chừ: "Wooje, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy mẹ bây giờ khác xưa quá nhiều."

Quả thực, Hyeonjoon đã trở nên thướt tha hơn sau khi bị hai đứa con riêng dạy dỗ, làn da cũng trở nên mịn màng hơn.

"Vậy sao... Wooje, con ở trường học có ổn không?"

Hyeonjoon cảm thấy mình đã lơ là Wooje.

"Không ổn lắm, con rất nhớ mẹ, nhưng hình như mẹ không nhớ con."

"Không, mẹ cũng nhớ con lắm."

"Vậy sao khi nhìn thấy con, mẹ lại muốn chạy trốn?"

Có lẽ vì từ "chạy trốn" làm Hyeonjoon cảm thấy chột dạ, sắc mặt cậu lập tức tái nhợt: "Mẹ không có ý đó... Xin lỗi, mẹ sẽ không làm vậy nữa."

"Tối nay mẹ có thể ngủ cùng con không? Con thật sự rất nhớ mẹ."

Giọng của Wooje như đang nũng nịu, khiến Hyeonjoon mềm lòng và đồng ý: "Được thôi."

Cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ Wooje đã thật sự coi cậu là người nhà, nên cậu không thể từ chối.


----------


Khi Jihoon áp sát Hyeonjoon, cậu cảm thấy không thoải mái và muốn tránh đi, nhưng Jihoon kéo cậu lại không thương tiếc.

Jihoon ngẩng lên nhìn Hyeonjoon: "Ngoan nào."

Hyeonjoon không dám kháng cự. Khi Jihoon cúi xuống và để lại nhiều dấu hôn trên cơ thể cậu, cánh tay cậu bắt đầu run rẩy.

Cơ thể trắng nõn của Hyeonjoon nhanh chóng xuất hiện nhiều dấu vết mờ ám, trông rất gợi cảm. Cơ thể quá nhạy cảm làm cậu không thể chịu nổi mà trở nên mềm nhũn.

Jihoon vỗ mông cậu và nói: "Đi đi."

Hyeonjoon mặc lại quần áo, mang tâm trạng hoang mang đi tìm Wooje.

Wooje đưa cho cậu một bộ trang phục hầu gái, và Hyeonjoon nhận ra Jihoon rất hiểu em trai mình. Từ nhỏ Wooje đã thích cậu mặc trang phục nữ, và giờ hắn vẫn giữ sở thích đó.

"......"

Có lẽ trước đây Hyeonjoon không để ý, nhưng giờ Wooje đã mười bảy tuổi!

"Không được..."

"Tại sao không được, mẹ? Con rất muốn thấy mẹ mặc bộ này. Đây là món quà con mua cho mẹ."

Dù Wooje có lòng, Hyeonjoon vẫn không muốn mặc bộ trang phục đó. Tuy nhiên, Wooje rất kiên quyết và Hyeonjoon cuối cùng vẫn phải thay vào bộ trang phục hầu gái.

Wooje nhìn Hyeonjoon với sự hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve những dấu vết trên cơ thể cậu: "Những dấu vết này là do ai làm?"

Hyeonjoon không trả lời, trong lòng mắng Jihoon ngàn lần.

"Mấy ngày qua mẹ không ra ngoài, chỉ thấy anh cả và anh hai. Vậy thì, có phải anh cả hay anh hai đã làm không?"

"Hay là....cả hai?"

Nghe Wooje hỏi vậy, sắc mặt Hyeonjoon tái nhợt, cậu không biết phải nói gì. Bộ trang phục hầu gái rất ngắn, gần như không che chắn được gì. Wooje dễ dàng nhìn thấy dấu vết trên bắp đùi Hyeonjoon và biết rõ người kia đã dùng sức như thế nào.

"Vì sao?"

Wooje đột nhiên hỏi, không rõ đang hỏi điều gì. Hyeonjoon nghĩ hắn đang hỏi về việc tại sao cậu lại dụ dỗ Jihoon và Minhyeong, vẻ mặt tội lỗi.

Nhưng Wooje lại hỏi với vẻ tủi thân: "Tại sao lại cô lập con?"

"......?"

Hyeonjoon bất ngờ cứng người và ngẩn ra: "Cái gì cơ?"

"Tại sao anh cả và anh hai có thể, còn con thì không?"

Wooje ôm chầm lấy Hyeonjoon, cậu thở dài: "Không phải, con đừng như vậy..."

"Tại sao bọn họ được, còn mẹ lại nói con không được?"

Bộ trang phục hầu gái này rất bất tiện, Wooje vạch ra và thấy hai bên ngực của Hyeonjoon bị sưng lên: "Ngực mẹ đã bị hai anh làm sưng lên rồi, con có thể tham gia cùng không?"

"Không được!"

Khi thấy Wooje thật sự có ý định đó, Hyeonjoon vội vàng bịt miệng hắn và hoảng loạn: "Con còn nhỏ."

"Vậy mẹ có thể chờ con lớn hơn không?"

"....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro