𐙚₊˚⊹ᡣ𐭩ᥱᥣᥱ᥎ᥱᥒ°ᡣ𐭩 . ° .
Một lúc sau, Hyeonjoon cố gắng ngẩng đầu hỏi Jihoon: "À, Minhyeong đâu rồi? Tôi không thấy đâu cả."
Jihoon trả lời: "Có lẽ nó ngủ quên. Anh có thể gọi nó dậy được không?"
Jihoon thấy việc gọi Hyeonjoon là "mẹ nhỏ" là không cần thiết, hắn thích vẻ thẹn thùng của cậu, nhưng lúc này hắn lại tỏ ra lạnh nhạt. Hyeonjoon do dự, không muốn đi gọi Minhyeong, nhưng vì Jihoon đã nói vậy, cậu cảm thấy không thể không làm.
"Được rồi," Hyeonjoon nói.
Cậu biết phòng ngủ của Minhyeong ở đâu, đi lên tầng và gõ cửa. Đợi một lúc lâu không thấy phản ứng, cậu nhẹ nhàng mở cửa. Trong phòng, cậu thấy một đống chăn trên giường. Hyeonjoon không biết phải làm thế nào, nhưng vì đã đồng ý với Jihoon, cậu chỉ có thể gọi nhỏ: "Minhyeong..."
Minhyeong không phản ứng gì. Hyeonjoon nghĩ có lẽ hắn không nghe thấy, nên cậu định tiến lại gần hơn thì đột nhiên cảm thấy cổ chân lạnh buốt.
Cậu cúi xuống và thấy một con rắn đang quấn quanh cổ chân mình. Trong tích tắc, cả người cậu cứng đờ, không thể phát ra âm thanh. Cuối cùng, cậu không chịu nổi và ngồi phịch xuống đất, tiếng ồn đánh thức Minhyeong.
Khi Minhyeong tỉnh dậy, hắn thấy Hyeonjoon đang ngồi dưới đất, đôi mắt đầy sợ hãi rưng rưng. Hyeonjoon nhìn Minhyeong như thấy cứu tinh, kêu lên: "Minhyeong, cứu tôi với, Minhyeong..."
Minhyeong bình tĩnh nói: "Không sao đâu, đây là bé Hắc, nó rất hiền, không cắn người đâu. Bé Hắc, đi qua một bên đi."
Sau khi thấy con rắn rời đi, Hyeonjoon vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Cậu đi sát cạnh Minhyeong, mỗi bước đều rất cẩn thận, sợ hãi không thể kiềm chế. Khi Minhyeong đứng dậy, con rắn vẫn có vẻ muốn bò lại gần.
Hyeonjoon nhìn thấy cái lưỡi của con rắn, đầu óc lập tức trở nên hỗn loạn. Cậu ôm chầm lấy Minhyeong, cố gắng trốn trong lòng hắn. Minhyeong hơi bất ngờ, gen của nhà họ Jeong tốt, hắn vẫn thấp hơn một chút so với Jihoon, nhưng với Hyeonjoon thì cao hơn.
Minhyeong quay đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hyeonjoon, cậu căng thẳng cộng thêm bất lực, nắm chặt cánh tay hắn, như thể hắn là cứu tinh của mình.
Minhyeong thấy cảnh đó rất thú vị. Hắn xoa nhẹ lưng Hyeonjoon như như muốn an ủi: " Bé Hắc rất ngoan, sẽ không cắn đâu, anh thử chạm vào nó đi." nói xong liền cầm con rắn lên rồi nhẹ nhàng đặt vào tay Hyeonjoon.
"Không...Không được..." Cảm giác lạnh lẽo trên tay làm cậu sợ hãi, với ánh mắt cầu cứu nhìn Minhyeong trông càng đáng thương hơn:
"Tôi sợ quá....rất sợ...Cậu bỏ nó ra được không?"
Nhìn Hyeonjoon chui vào lồng ngực hắn trong vô thức, cảm thấy con người này thật thú vị, còn có phần dễ thương. Dù con rắn là của hắn và cũng chính hắn đặt con rắn lên tay Hyeonjoon, cậu vẫn bám chặt lấy quần áo của hắn như sợ bị đẩy ra sẽ ngay lập tức gặp nguy hiểm.
Minhyeong nhẹ nhàng vuốt lưng Hyeonjoon để an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ bắt bé Hắc và nhốt vào lồng kính." Hắn lấy con rắn đi và vuốt nhẹ lên mắt Hyeonjoon, lau đi những giọt nước mắt, rồi hỏi: "Mẹ nhỏ, tìm tôi có việc gì hả?"
Sau khi Minhyeong lấy con rắn đi, Hyeonjoon mới ngượng ngùng rời khỏi lòng hắn trả lời: "Tôi chỉ muốn gọi cậu xuống tầng ăn cơm thôi."
Vẻ ỷ lại của cậu hoàn toàn biến mất, khiến Minhyeong cảm thấy hơi tiếc nuối. Hắn vuốt ve chỗ vừa bị Hyeonjoon nắm lấy một lát, rồi cười nói: "Tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro