𐙚₊˚⊹ᡣ𐭩sі᥊°ᡣ𐭩 . ° .
Khi Hyeonjoon dọn dẹp xong và trở ra, đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe. Cậu ngồi xuống bàn, không kìm được mà dụi mắt, trông càng thêm đáng thương. Bỗng nhiên, một chiếc khăn lau xuất hiện trước mặt. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minhyeong đang mỉm cười, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Lau đi."
Dù mới chỉ 16 tuổi, Minhyeong đã có vẻ ngoài rất điển trai. Khuôn mặt hắn không mang vẻ hung hăng mà ngược lại, toát lên nét ôn hòa, ấm áp. Nghe nói, mấy đứa trẻ này đều thừa hưởng nhan sắc từ mẹ. Hyeonjoon từng nghe kể về mẹ của Jihoon, một người phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, thuộc tầng lớp thượng lưu với vẻ đẹp rực rỡ như đóa hồng kiêu sa nhưng đầy gai góc. Tính cách cứng rắn của Jihoon dường như phản ánh điều đó, cậu thiếu niên 17 tuổi này đã sớm có một phong thái lạnh lùng, khiến người khác không dám đến gần.
Mẹ của Minhyeong là một họa sĩ, cơ thể gầy yếu, thường xuyên ốm đau, không có nhiều thông tin về bà. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của Minhyeong, Hyeonjoon có thể hình dung ra sự yên tĩnh và thanh nhã của bà.
Còn về Wooje... mẹ của hắn lại là một ẩn số, không ai rõ ràng về danh tính của bà. Chỉ biết rằng Wooje có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng lại mang trong mình chút tinh quái của một cậu nhóc được chiều chuộng.
Hyeonjoon nhận lấy khăn từ Minhyeong, lau khô khóe mắt ẩm ướt. Cả bữa ăn sau đó trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Đến khi ăn xong, Wooje híp mắt cười, ngồi sát bên Hyeonjoon. Hắn chạm nhẹ vào khóe mắt còn đỏ của Hyeonjoon, giọng nói vang lên với chút hối lỗi: "Con xin lỗi mẹ nhỏ, con không biết mẹ không ăn được cay."
Bị Wooje chạm vào khóe mắt, Hyeonjoon cảm thấy có gì đó lạ lùng nhưng vẫn mỉm cười, lắc đầu: "Không sao đâu."
Bỗng nhiên, Wooje dựa sát vào cổ Hyeonjoon, vòng tay ôm lấy cậu: "Mẹ nhỏ, mẹ có thể giúp con làm bài tập được không?"
Trước sự nhiệt tình của Wooje, Hyeonjoon có chút lúng túng, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. "Được," cậu đáp.
Wooje chịu gần gũi với mình ngay từ đầu là điều tốt, nếu không, Hyeonjoon thực sự không biết phải làm gì. Tính cách cậu mềm mỏng, dễ bị dẫn dắt, nên dù người yêu cầu là một người nhỏ tuổi hơn, cậu cũng dễ dàng nghe theo. Wooje kéo Hyeonjoon lên tầng hai, lúc đi qua Jihoon và Minhyeong, Hyeonjoon thoáng liếc nhìn, nhưng cả hai đều không có phản ứng gì, dường như họ vẫn chưa thể chấp nhận sự có mặt của cậu.
Trong lòng Hyeonjoon cảm thấy hơi lo lắng và không thoải mái. Cậu cùng Wooje bước vào một căn phòng trông giống như thư phòng. Ngồi bên cạnh Wooje, cậu càng thêm căng thẳng. Nói là giúp làm bài tập, nhưng thực ra Wooje đã biết làm hết, chỉ thỉnh thoảng giả vờ không biết để nhờ Hyeonjoon giúp.
Sau khi làm xong bài tập xong, Wooje bất ngờ nói: "Mẹ nhỏ tốt với con quá. Con muốn chơi trò chơi với mẹ nhỏ, được không?"
Hyeonjoon không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu theo phản xạ. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Wooje trở nên ngọt ngào hơn: "Tuyệt quá! Con muốn chơi trò búp bê với mẹ nhỏ, mẹ làm búp bê của con nhé?"
"Cái gì..." Hyeonjoon hơi bối rối, chưa kịp hiểu rõ thì Wooje đã chạy ra ngoài và quay lại với một bộ quần áo trên tay. Cậu bé đặt bộ quần áo vào tay Hyeonjoon như một báu vật.
Hyeonjoon cầm lên, bất ngờ khi nhận ra đó là một chiếc váy. "Mẹ là đàn ông, mẹ không thể mặc váy được," cậu lúng túng nói.
"Nhưng con muốn mẹ mặc. Búp bê thì phải mặc váy chứ, mẹ nhỏ..." Wooje nũng nịu, không chịu từ bỏ ý định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro