3333
Chương 11. NGÔI NHÀ VÀ TRÁI TIM
Trời vừa hừng sáng thì điện thoại báo thức đã kéo nhà môi giới ra khỏi giấc mơ tuyệt vời: anh mơ thấy mình giành được thắng lợi tột đỉnh trên thị trường chứng khoán. Nhà môi giới mò mẫm bật công tắc đèn ngủ và liếc nhìn đồng hồ. Sực nhớ mình còn phải tập thể dục buổi sáng và có cuộc hẹn sáng nay với nhà điều hành, anh vội vã ngồi dậy.
Ngay khi anh vừa cột dây giày xong thì điện thoại đã réo hồi thứ hai. Chính là nhà điều hành. Ông hào hứng thông báo:
- Tôi đang đợi anh dưới nhà.
- Ông dậy sớm thế! - Nhà môi giới làu bàu.
- Vâng, tôi có thói quen dậy sớm. Hiếm khi tôi bỏ lỡ buổi bình minh, vả lại chúng ta sẽ có nhiều điều để làm hôm nay đấy.
Bước xuống tầng dưới, nhà môi giới đã trông thấy ngay nhà điều hành từ xa, trên tay ông là hai túi giấy đựng thức ăn nhanh.
Nhà điều hành giơ cao các túi giấy:
- Tôi chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta rồi đây.
- Chúng ta ăn trên xe sao?
- Đúng vậy, anh bạn trẻ.
Trong lúc nhà môi giới đã ngồi vào xe và thưởng thức bữa sáng, nhà điều hành giải thích:
- Tôi đoán anh đói bụng lắm, vả lại từ đây đến trang trại của tôi chẳng có nhà hàng nào. Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một ngày vui vẻ ở đó.
- Thế mà tôi nghĩ ông chỉ đưa tôi ra phi trường thôi. Tôi về nhà hôm nay mà? - Nhà môi giới phản đối.
- Không được đâu, anh bạn. Anh sẽ bỏ lỡ lớp học chủ nhật ngày mai của tôi mất. Ở đó anh sẽ học được rất nhiều điều. Anh cần phải ở lại đây!
- Thôi được, tôi sẽ ở lại nếu quả thật ông thấy cần thiết - Nhà môi giới ngập ngừng sau một hồi suy nghĩ.
- Rất cần đấy. Tôi sẽ giới thiệu bà nhà tôi với anh. Bà ấy là niềm hạnh phúc của tôi và là người quan trọng nhất trong đời tôi đấy.
* * *
Khi họ ra khỏi Denver, nhà điều hành hỏi nhiều câu khiến nhà môi giới cảm thấy khó chịu.
- Anh có biết người nghèo nào không - những người thường xuyên túng thiếu ấy - hay anh chỉ giao thiệp với người giàu thôi?
- Tôi biết một số người nghèo, ít ra là thế. Họ nhan nhản trong cuộc sống.
- Thế ai là người nghèo nhất mà anh từng biết? - Nhà điều hành hỏi thẳng thừng.
- Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ đó là người tài xế của tôi. Ô không, có lẽ là người đàn bà ăn xin hay lảng vảng trước tòa nhà văn phòng của tôi mới là người nghèo nhất.
- Anh biết một người phụ nữ ăn xin sao? - Nhà điều hành thắc mắc.
- Thực ra thì tôi không biết bà ta mà chỉ gặp bà ta mỗi ngày. Bà ta luôn xin xỏ tiền bạc.
- Thế anh có cho bà ấy đồng nào không?
- Tất nhiên là không! Tôi không giúp người lười biếng. Tôi đã gọi cảnh sát xử lý bà ta cách đây mấy hôm. Bà ta không có quyền lảng vảng ở đó.
- Vậy là anh được phúc, còn bà ấy thì không? - Nhà điều hành thăm dò.
- Được phúc à? Lại một khái niệm khác của ông về Thượng Đế?
- Tôi tin là thế. Đó là lý do tại sao tôi luôn cố ghi nhớ hạnh phúc của mình trong từng ngày. Tôi cố nhớ tất cả dù chẳng dễ dàng gì. Nhưng như tôi đã nói, tôi tin tất cả là do Thượng Đế ban tặng.
- Nói thật với ông, tôi không hề thấy những điều này có liên quan gì đến bí mật của lòng chia sẻ cả!
- Đó là vì anh chưa ráp hết mọi chi tiết cho đúng chỗ trước khi có thể hiểu từng điều riêng biệt.
- Thế thì chúng ta làm điều đó đi - Nhà môi giới có vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Hay lắm. Có bao giờ anh lập danh sách những niềm hạnh phúc của mình không?
- Ông muốn nói là ông hay làm thế sao?
- Tất nhiên rồi. Tôi làm điều đó mỗi ngày.
- Vậy tôi có thể xem được không?
- Tôi sẽ cho anh xem, nhưng trước tiên anh phải tự liệt kê cho mình. Anh có thể làm ngay tối nay khi về khách sạn. Sau đó chúng ta sẽ cùng xem lại nó vào sáng mai.
Nhà điều hành rẽ vào con đường dẫn đến một khu đất rộng có một ngôi nhà cũ kỹ, đơn sơ. Ông đậu xe phía trước và dẫn vị khách trẻ vào bên trong.
Nhà môi giới chỉ có thể nói:
- Ông sống ở đây sao?
- Không giống như anh tưởng tượng à?
- Không giống chút nào - Nhà môi giới thú thật - Tôi cứ tướng đó là một tòa biệt thự nguy nga nhìn ra cảnh núi non hùng vĩ. Ý tôi là một ngôi nhà đẹp, đầy đủ tiện nghi...
- Cảm ơn anh, anh biết đó, ngôi nhà này là một món quà đấy.
- Nghĩa là ông được thừa kế từ cha mẹ sao? Hay của người thân nào đó?
- Không, tôi được chủ nhân của nó trao tặng.
- Lại là Thượng Đế sao?
- Anh đã hiểu rồi đấy, anh bạn.
Một người phụ nữ bước ra phòng khách.
- Xin giới thiệu với anh, đây là Carolyn, nhà tôi. - Và quay sang vợ mình, ông giới thiệu. - Đây là người bạn mới của anh đến từ New York.
- Rất vui được gặp anh. - Người phụ nữ mỉm cười bắt tay nhà môi giới trẻ. - Tôi đã được nghe rất nhiều điều thú vị về anh. Nhà tôi bảo là anh muốn tìm hiểu về lòng chia sẻ.
- Vầng, đúng vậy. Nhưng có vẻ như tôi học chậm quá.
Carolyn cười lớn và quay sang chồng:
- Có lẽ mình nên nói cho anh ấy biết trước về nguyên tắc ba "M". Đây là những yếu tố đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc đời của một người hạnh phúc.
- Ba chữ "M" nào mới được chứ? - Nhà môi giới ngạc nhiên.
- Vâng. - Nhà điều hành trả lời. - Đó là 3 chữ M trong các từ Master (Bậc thầy), Mission (Sứ mạng) và Mate (Người bạn đời).
- Tôi e rằng ông phải giải thích cụ thể hơn mới được - Nhà môi giới nhìn nhận - Sách vở chưa bao giờ dạy tôi về nguyên tắc này!
- Dĩ nhiên là không có sách vở nào nói đến nguyên tắc này. Theo tôi, đó là ba điều căn bản nhất. Tôi khám phá ra Bậc thầy của mình khi nhận thấy Thượng Đế có thể mang đến cho cuộc đời tôi những biến chuyển tích cực ngoài tầm kiểm soát bản thân.
- Thế còn Sứ mạng và Người bạn đời?
Nhà điều hành vui mừng nói tiếp:
- Tôi đã nhận ra Sứ mạng của mình từ khi bắt đầu nhận việc ở trạm xăng nhỏ ngày trước ở Wisconsin. Tôi quyết tâm phục vụ khách hàng bằng cách giúp họ được thỏa mãn. Kể từ đó, tôi xem đó là bổn phận của mình trong bất kỳ điều gì tôi làm.
- À - Nhà môi giới góp lời. - Tôi nghĩ mình đã hiểu rõ về Bậc thầy và Sứ mạng rồi đấy!
- Nếu anh đã hiểu những điều đó, anh sẽ hiểu Người bạn đời là gì. Tôi đã tìm đúng người bạn đồng hành để chia sẻ cuộc đời của mình. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đóng quân ở pháo đài Carson. Carolyn là y tá, cô ấy là người phụ nữ có trái tim nhân hậu và dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Chúng tôi yêu nhau và gần như ngay lập tức quyết định sống với nhau trọn đời. Chúng tôi chỉ biết đó là một điều đúng đắn. Nhà tôi là người bạn đường tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời tôi.
- Ước gì tôi cũng có được mối quan hệ như thế. - Nhà môi giới ao ước.
- Tôi tin rằng tốt nhất là hãy để Thượng Đế quyết định. Anh cũng là người bình thường dù anh không tìm được bạn đồng hành. Thượng Đế hẳn đã có sự sắp đặt riêng cho anh. Cũng như Người đã mang Carolyn đến với tôi. Chúng tôi cưới nhau hơn 45 năm và chưa bao giờ nghĩ đến việc ly dị vì chúng tôi tin rằng đó là sự kết hợp của Thượng Đế. Mỗi ngày tôi đều cám ơn Người.
- Tôi hiểu có thể là ông tin Thượng Đế đã sắp đặt chuyện đó, nhưng chẳng lẽ không hề có điều gì khác hơn, như tiếng sét ái tình chẳng hạn? - Nhà môi giới phản đối.
Nhà điều hành cười lớn:
- Cũng có thể là vậy. Tôi chỉ biết mình yêu cô ấy. Và tôi muốn luôn quan tâm, chia sẻ với tình yêu của mình.
- Ông ấy là thế. - Carolyn tiếp lời. - Không chỉ đối với tôi mà với cả những ai cần tình thương.
- Em luôn là người số một đối với anh! - Nhà điều hành trìu mến nắm lấy bàn tay vợ.
Chương 12. BẢN DANH SÁCH HẠNH PHÚC
Khi nhà môi giới về đến khách sạn, anh dành ra vài phút để ghi chú lại những điều cần ghi nhớ. Sau đó, anh kiểm tra lại lịch hẹn, bỗng thấy trên màn hình hiện ra chữ "Nhà hát".
Anh chợt nhói lòng. Stephanie! Mình có hẹn với nàng tối nay! Mình gặp rắc rối to rồi!
Nhà môi giới vội vàng gọi điện xin lỗi người yêu có lẽ đang rất thất vọng. Mình sẽ tìm cách bù đắp cho cô ấy khi trở về.
Vẫn còn bối rối vì sự sai sót nhất thời này, anh thay đồ thể thao, vớ lấy bộ đồ bơi rồi đi về trung tâm thể thao. Anh tập chạy bộ trên máy, leo thang, tập tạ tự do rồi vào hồ bơi hai mươi vòng.
Thường ngày, anh hay suy nghĩ về tình hình thị trường hiện tại. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại, anh đang mải miết nghĩ về cuộc trò chuyện với nhà điều hành khi đến thăm nhà ông.
"Có lẽ mình nên suy nghĩ lại về những điều được gọi là hạnh phúc trong đời mình. Mình nên làm một bản danh sách...". Nhưng anh lại xua tan những ý nghĩ này ngay khi chúng vừa xuất hiện.
Trở lại phòng, dù mệt nhưng rất phấn khích, anh cuộn mình trong chăn và xem tờ Headline News. Ý nghĩ lập danh sách hạnh phúc lại lóe lên.
Nhưng thôi, đã đến lúc nghe tin thể thao đài CNN!
Thế nhưng, ý nghĩ lập danh sách các niềm hạnh phúc vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu anh.
"Thôi được! Mình sẽ làm!". Tiếng nói trong tâm trí anh vang lên. Anh với tay lấy xấp giấy và một cây viết của khách sạn để sẵn trên bàn. Hẳn là khách sạn chỉ mong mình giữ lấy mớ giấy viết này để dùng và luôn nhớ đến thương hiệu của họ. Ngay ở hàng đầu tiên anh viết:
DANH SÁCH NHỮNG HẠNH PHÚC CỦA TÔI
- Một ngôi nhà ở Long Island
- Công việc kinh doanh hiện tại
- Tiện nghi của Internet
- Quang cảnh nhìn từ văn phòng hiện tại
- Căn hộ hiện tại
- Xe hơi đang dùng
- Du thuyền hiện đại
- Thuyền câu cá thể thao
- Bộ sưu tập nghệ thuật
- Câu lạc bộ ở đồng quê
- Câu lạc bộ tại thành phố
- Nhà hát tại nhà
- Chơi gôn
- Cưới Stephanie (mong là nàng đồng ý!)
…
Anh tiếp tục viết và viết. Anh cố gắng viết đầy ba trang giấy nhỏ trong vòng chưa đến mười phút.
"Thế đã là quá đủ!" - Anh làu bàu. "Hẳn ông ấy sẽ rất hài lòng!"
Cứ như thế, nhà môi giới thực dụng nhất trong thế giới của những chiếc máy tính Apple tắt đèn, thao thức một hồi lâu trước khi ngủ thiếp đi.
Chương 13. LÒNG BIẾT ƠN
Sáng chủ nhật khi gặp lại nhà điều hành, chàng trai tự hào tuyên bố:
- Tôi đã làm theo đề nghị của ông. Tối hôm qua tôi đã liệt kê các hạnh phúc của mình.
- Chúng ta đi ngay để có thể bắt đầu sớm. Trước hết hãy cứ ghé qua văn phòng vài phút dù hôm nay mọi người không làm việc. - Nhà điều hành đề nghị. - Như vậy chúng ta có thể chia sẻ với nhau về bản danh sách của mình.
- Đồng ý. - Nhà môi giới trẻ nói.
Nhà điều hành đỗ xe ngay trước tòa nhà. Khi bước ra khỏi xe, nhà môi giới chợt nhìn thấy một tảng đá cẩm thạch lớn trên có gắn một tấm bảng đồng chạm nổi.
- Mấy hôm nay tôi không để ý đến chỗ này.
- Nó vẫn luôn ở đây đấy. - Nhà điều hành cười nói. - Đó chính là mục đích của công ty chúng tôi, hay anh có thể hiểu nôm na đó là lý do kinh doanh của chúng tôi.
Nhà môi giới đọc những dòng chữ trên tấm bảng:
MỤC TIÊU CỦA CÔNG TY
1. Làm rạng danh Thượng Đế bằng cách trở thành người quản lý trung thành đối với những gì Người đã tin cậy giao cho.
2. Tạo ảnh hưởng tích cực đến tất cả mọi người có quan hệ với công ty.
"Ngay cả mục tiêu của công ty ông ấy cũng hướng vào việc cho mà không hề nói tới việc nhận", nhà môi giới thầm nghĩ. Sau đó anh nói lớn:
- Tôi nghĩ tất cả các công ty đều có những mục tiêu như "trở thành số một" hay "tạo ra những sản phẩm hoàn hảo nhất", hoặc "kiếm được nhiều lợi nhuận hơn để thỏa mãn các cổ đông".
- Đối với chúng tôi, cổ đông tối cao chính là Thượng Đế, và tôi cho là Người mong sao cũng có nhiều công ty có cùng mục tiêu như chúng tôi. - Nhà điều hành nhận xét khi họ bước vào trong để lên văn phòng.
Khi đã ngồi vào chiếc ghé bành êm ái đối diện với nhà môi giới, vị chủ nhà bèn hỏi:
- Thế anh đã ghi được những gì?
- Đây, ông hãy nhìn xem. - Nhà môi giới vừa trả lời vừa trao bản danh sách.
Nhà điều hành xem kỹ các mục đã được liệt kê. Ông đặt nó xuống bàn:
- Thú vị thật!
- Thế còn danh sách của ông? - Nhà môi giới thắc mắc. - Tôi có thể đọc được chứ?
- Tôi rất tiếc, anh không thể đọc nó.
Nhà môi giới trả lời khó khăn:
- Nhưng chẳng phải ông đã nói chúng ta sẽ chia sẻ với nhau về bản danh sách của từng người ư?
- Tôi đã nói với anh như thế, và tôi sẽ làm như thế. Chỉ có điều tôi vẫn chưa viết chúng ra. Tất cả vẫn còn đang ở trong tôi.
- Thôi được, ông đã nói chia sẻ. - Nhà môi giới thừa nhận đầy vẻ thất vọng. - Vậy mong ông hãy thực hiện nó.
Thế là nhà điều hành bắt đầu.
- Danh sách những điều tôi xem là hạnh phúc khá dài đấy. Tôi không muốn làm anh chán nên sẽ chỉ nói những điểm nổi bật. Đầu tiên, tôi biết ơn tình thương vô điều kiện của Thượng Đế đã dành cho mình.
- Còn gì nữa? - Nhà môi giới nôn nóng.
- Cùng những thứ khác. Ví dụ như hạnh phúc của tôi là tình yêu không vị kỷ, thủy chung với vợ mình, là ba đứa con - đặc biệt là Josh, cháu bị hội chứng Down. Nó thật có phúc!
- Ông nói sao? - Nhà môi giới như không tin vào tai mình.
- Đúng thế. Cháu nó rất có phúc! Josh giúp Carolyn và tôi nhận ra rằng mỗi người đều có một giá trị riêng. Mọi người đều có những món quà đặc biệt. Josh là một trong những người biết cho đi và đáng yêu nhất mà tôi biết.
- Nhưng những gì còn lại của ông quá hoàn hảo... - Nhà môi giới nói mà không cần suy nghĩ.
- Nghe này, Josh rất hoàn hảo. Cuộc sống chúng tôi phong phú hơn nhờ có thằng bé. Thượng Đế dạy chúng tôi về lòng tin cậy và sự lệ thuộc qua Josh. Nhờ Josh chúng tôi biết rằng mọi cuộc đời đều quan trọng. Và tất cả những gì chúng ta có thẻ làm là biết ơn về những điều đang có.
- Thật đáng kinh ngạc! - Nhà môi giới thừa nhận - Tôi thấy người ta thường oán trách Thượng Đế vì không được những thứ như ý. Trong khi ông lại cám ơn Ngài vì điều đó.
- Tôi còn có vô số niềm hạnh phúc khác. - Nhà điều hành từ tốn nói tiếp. - Tôi rất biết ơn khi thấy rất nhiều đứa bé được tôi giúp đỡ đã trở nên giỏi giang. Tôi rất biết ơn vì bệnh tật của vợ tôi, con tôi và của tôi trong những năm qua không có gì nghiêm trọng. Sức khỏe là món quà tuyệt vời và tôi rất biết ơn vì mỗi ngày được sống trên đời này! Riêng hôm nay, tôi tin mình được ban phúc vì đã gặp anh. Tôi xin cảm tạ vì có thể góp phần hướng dẫn cho anh về lòng chia sẻ trong cuộc sống.
Nhà môi giới chứng khoán trẻ tuổi ngồi trong yên lặng.
- Tôi nghĩ tôi đã hiểu sai mọi thứ. - Cuối cùng anh thừa nhận. - Khi tôi đếm hạnh phúc của mình, nhìn lại chúng toàn là các nhu cầu vật chất. Giờ thì tôi hiểu rồi. Khi bạn nhớ đến những điều hạnh phúc, chúng đều là những món quà được ban tặng. Mình không thể tự kiếm ra thứ gì cả. Đó quả thật là những món quà vô giá... Kể cả Josh, con trai ông.
Nhà điều hành mỉm cười:
- Đúng thế. Hạnh phúc là quà tặng. Tôi chỉ là người quản lý những gì đã được trao tặng. Và vì tôi được nhận quá nhiều nên cũng có nghĩa là tôi phải có nhiều trách nhiệm hơn. Tôi xin cảm tạ bằng việc nhận lấy trách nhiệm đó.
- Về lời ông đã nói, có thật là đối với ông tôi cũng chính là một niềm hạnh phúc không?
- Thật chứ! Nếu tôi có thể hướng dẫn cho anh hiểu về lý do, thời gian, địa điểm và cách thực hiện lòng chia sẻ, tôi tin rằng anh cũng có thể để lại tác động lâu dài đối với mọi người trong cuộc sống này. Thật là hạnh phúc biết bao!
Nhà môi giới không dám nhìn thẳng vào mắt nhà điều hành. Anh không chắc mình đã sẵn sàng trở thành niềm hạnh phúc của ai đó. Vì thế, anh quyết định lái câu chuyện sang hướng khác.
- Tôi thấy ông nhắc đến lòng biết ơn trong bản liệt kê những điều hạnh phúc của mình rất nhiều lần.
- Đó là chìa khóa cuối cùng để hiểu rõ về lòng chia sẻ. - Nhà điều hành nhấn mạnh. - Vì Thượng Đế mang đến cho tôi những thứ hiện tại, tôi nợ Người lòng biết ơn. Món quà của Người thật ngoài sức tưởng tượng của tôi. Và càng nhận thức rõ điều đó, tôi lại càng biết ơn Người nhiều hơn. Lòng chia sẻ là sản phẩm tự nhiên của lòng biết ơn thật sự.
- Dù vậy tôi vẫn chưa hiểu rõ vì sao ông lại có thể mang ơn về mọi thứ đang có. Tôi có thể hiểu chuyện của Josh, nhưng hẳn trong cuộc đời ông phải có những điều thật sự tồi tệ chứ?
- Anh nói đúng đấy. Cha tôi bỏ nhà đi từ khi tôi còn bé. Rồi tiếp theo, anh trai tôi lại mất ở Triều Tiên. Ban đầu, tôi đã nghĩ mình không thể cám ơn Người vì điều đó. Nhưng rồi đến một lúc tôi hiểu ra rằng anh ấy chỉ là sự vay mượn ở Người, cũng như cuộc đời tôi, vợ tôi con tôi, công việc, xe của tôi, tòa nhà này, và những thứ khác nữa. Tôi thấy mình nên biết ơn vì Người đã mang anh ấy đến cho tôi trong nhiều năm trên cõi đời này, thay vì oán giận vì Người đã chia lìa chúng tôi.
Một nhà văn và cũng là người thầy vĩ đại, Gordon McDonald, từng nói một câu như thế này: "Có những người sống vì động cơ và cũng có những người sống theo tiếng gọi của người khác. Nhóm thứ nhất luôn nghĩ mình làm chủ mọi thứ; trong khi nhóm thứ hai tin rằng mọi thứ đều là những món quà đang được vay mượn. Nhóm thứ nhất nghĩ mình làm chủ mọi mối quan hệ, tài sản, công việc kinh doanh. Họ dành hầu hết thời gian và năng lực để bảo vệ mọi thứ của bản thân. Còn nhóm thứ hai biết rằng các mối quan hệ của họ thậm chí cũng là những thứ đi vay, vì thế họ dành thời gian để nuôi dưỡng những mối quan hệ đó".
Tôi không sống chỉ để kiếm tiền. Tôi sống theo lời kêu gọi giúp đỡ người khác - bằng cách cố gắng trong công việc, bằng việc tạo ra công ăn việc làm cho mọi người ở các trung tâm sửa chữa bảo trì ô tô của mình. Chúng tôi dạy cho nhân viên những kỹ năng sống quan trọng - dạy họ biết lắng nghe khách hàng, biết đứng dậy từ thất bại, cộng tác với những người khác, mở rộng niềm hy vọng và biết cảm thông. Chúng tôi chia sẻ thái độ và thói quen làm việc tích cực. Chúng tôi cố gắng mang nhân viên của mình vào trường đại học của cuộc đời.
- Trước đây tôi chưa từng gặp ai có quan điểm như ông. - Nhà môi giới nhận xét.
- Thật ra quan điểm của tôi cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Một trái tim biết ơn thường trở thành một trái tim biết chia sẻ. Người ích kỷ luôn hỏi: "Tại sao điều này lại xảy ra với tôi?". Điều đó sẽ tạo cho họ cảm giác trở thành nạn nhân, mà nạn nhân thì không bao giờ biết rộng lượng và chia sẻ cả. Họ không muốn cho. Họ chỉ muốn nhận bằng mọi cách.
- Ông nói có lý, nhưng sáng sớm mai tôi đã đi rồi mà tôi vẫn chưa hiểu hết ý ông về lòng chia sẻ. Tôi không hiểu bí mật mà ông đã hứa, thành thực mà nói, tôi hơi thất vọng vì không thể nào hiểu rõ hơn.
- Tất cả đã có sẵn trước mắt anh. Tôi vừa cho anh những thứ tôi có thể trao đi. Hãy nhẫn nại, cuối cùng anh sẽ thấy thôi.
* * *
Lúc này, nhà môi giới chỉ mong đang ngồi trong một quán cà phê ở New York cùng Stephanie vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời như hôm nay, hoặc ở bất kỳ một ngôi nhà thờ nào đó dự lễ sáng thường lệ. Thế nhưng anh lại đang ở đây, giữa một căn phòng nhỏ đầy những nam học sinh lớp tám - những chú bé ồn ào, hiếu động trong trang phục jeans và nhai kẹo cao su.
Hơn thế nữa, nhà điều hành lại là người thầy đáng kính của chúng.
"Làm sao một người già như ông ấy lại có thể nói chuyện với đám nhóc hiếu động này?", anh thầm hỏi.
Điều thắc mắc của anh được giải đáp ngay lập tức. Đúng là nhà điều hành không có lối ăn mặc thời thượng, kiểu tóc, gu nhạc hay thói quen sử dụng tiếng lóng như bọn trẻ, nhưng họ chia sẻ với nhau tình thương, sự tôn trọng, và một thứ tình cảm "huynh đệ thắm thiết" mà nhà môi giới chưa bao giờ chứng kiến giữa hai thế hệ cách nhau hàng mấy chục tuổi như thế.
Nhà điều hành thâm trầm và kiên nhẫn mượn Kinh Thánh để giảng dạy cho đám trẻ những bài học về cuộc sống. Bọn trẻ chăm chú lắng nghe, đặt câu hỏi và mạnh dạn chia sẻ với nhau những thử thách mà chúng gặp phải ở trường và ở nhà.
Cuối cùng, nhà điều hành chấm dứt bài học với lời khuyên bọn trẻ hãy làm việc chăm chỉ, đối xử công bằng với mọi người, và luôn cố gắng làm tốt mọi việc. Bọn trẻ thực sự quấn quýt ông như hình với bóng mỗi khi ông đến thăm chúng.
- Tôi đã dạy bảo các cháu như thế hơn ba mươi năm qua. Nhiều đứa rất thành đạt trong cuộc sống - chúng trở thành những người chồng, người cha, và những công dân tốt. Vài em phải tranh đấu đôi chút trong đời, nhưng tôi luôn tự hào về chúng.
- Tôi dám cá là ông rất tự hào nữa là đằng khác! - Nhà môi giới nói với chút ghen tỵ.
Và, nhà môi giới càng bất ngờ thêm khi thấy Carolyn cũng nồng nhiệt và đáng mến như nhà điều hành:
- Chúng tôi rất vui nếu anh có thể ghé qua nhà dùng bữa trưa cùng chúng tôi sau buổi lễ. - Bà tươi cười niềm nở.
- Tôi rất sẵn lòng. - Nhà môi giới đồng ý không chút do dự.
* * *
Buổi cơm trưa hôm đó tại nhà người điều hành tràn đầy những câu chuyện thân mật. Chủ nhà dẫn khách tham quan khắp các phòng. Ngược với những gì nhà môi giới vẫn nghĩ, vị chủ nhà lại tỏ ra rất hãnh diện về đàn ngựa, về những chiếc xe gắn máy và mấy chiếc xe đạp cũ kỹ đầy bụi bặm.
- Bọn trẻ rất thích ngựa và xe đạp. Tôi muốn được chia sẻ với chúng bằng cách giúp đỡ chúng trong những chuyến phiêu lưu đầy thử thách.
- Tôi cảm thấy bài báo nói về ông hoàn toàn chính xác. - Nhà môi giới nhận xét. - Cho đi là niềm vui lớn nhất trong đời ông.
- Dĩ nhiên là thế, nhưng còn phải có niềm tin, gia đình và bạn bè của mình nữa chứ. - Nhà điều hành không hoàn toàn đồng ý.
Dù rất hăm hở quay lại công việc kinh doanh của mình, nhưng nhà môi giới không khỏi lưu luyến khi nhận ra rằng mình sắp phải chia tay nhà điều hành.
Đúng thế, chiếc xe hơi sang trọng đã đậu trước cửa chờ anh đúng như đã hẹn.
- Xin cám ơn ông bà đã nồng nhiệt đón tiếp tôi.
- Ô, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh được tiếp đón anh mà. - Bà mỉm cười.
Nhà môi giới cầm tay nhà điều hành:
- Xin cám ơn ông đã chia sẻ cuộc đời mình với tôi. Tôi còn nhiều điều để suy nghĩ và tự ngẫm. Thực sự tôi rất muốn hiểu hết về lòng chia sẻ.
- Rồi anh sẽ hiểu thôi. - Nhà điều hành nói với giọng quả quyết. - Tôi biết anh sẽ làm được mà. Rồi mọi thứ sẽ rõ ràng trước mắt anh.
Sau đó ông ôm chặt người học trò của mình trước khi chia tay. Chàng trai cảm thấy thật ấm áp, ông ấy cứ như một người cha mà trước nay mình chưa từng có.
Khi chiếc xe đã đi xa, nhà môi giới ngoái nhìn lần cuối hình ảnh của người cố vấn mới thấp thoáng nơi khung cửa.
"Thật là một đôi vợ chồng đáng kính. Họ thực sự đang giúp cuộc sống ngày càng trở nên tốt đẹp hơn cho từng con người một", anh thầm nghĩ.
- Ngài có cần tôi vào ngày mai không ạ? - Người tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
- Có chứ, nhưng tôi chỉ cần anh đưa tôi ra sân bay vào buổi sáng.
- Vâng, mấy giờ ạ?
- Khoảng sáu giờ. Tôi bay chuyến 7 giờ 30.
- Sáng thứ hai đường có thể đông, tôi sẽ có mặt tại đây lúc 5 giờ 30. Nếu ông cần đi sớm hơn thì xin cứ gọi. Tôi rất biết ơn vì đã có cơ hội gặp ông.
Chiếc xe chìm trong sự im lặng. Cuối cùng nhà môi giới hỏi:
- Anh tin vào Thượng Đế đúng không?
- Vâng, thưa ông. Không thể không tin được. Người đã làm nhiều thứ cho tôi.
- Thế Ngài đã làm những gì?
- Ngài tạo cho tôi cơ hội giúp tôi từ bỏ ma túy, tìm cho tôi người vợ tuyệt vời, cho tôi hai chú nhóc thật dễ thương. Tôi chẳng làm được gì để xứng đáng với điều đó, ngoại trừ giao phó cả cuộc đời rối ren của tôi cho Ngài.
- Thật vậy sao?
- Đúng thế. Ngài đã thay đổi tâm hồn tôi, thay đổi cuộc đời tôi.
- Ước gì cuộc đời tôi cũng được dễ dàng như thế.
- Có thể đấy thưa ông.
Qua hai lần rẽ, họ về tới khách sạn. Anh cảm ơn người tài xế, bắt tay anh ta và không quên tặng anh ta món tiền boa hậu hĩnh và lời hẹn: "Gặp lại anh sáng mai nhé!".
Vừa đi qua cửa, anh gọi ngay cho người trợ lý: "Tôi sẽ về tới La Guardia lúc 12 giờ 45 trưa ngày mai, và tôi muốn có xe ra đón. Cám ơn".
Nhà môi giới lên phòng, xem ti-vi khoảng một giờ rồi tắt đèn đi ngủ. Đêm đó, anh ngủ rất say và chẳng hề biết những gì đang chờ đợi anh ở New York.
Chương 14. TRỞ VỀ
Chuyến bay của nhà môi giới đến La Guardia vào lúc 1 giờ 10 phút chiều, trễ hơn hai mươi phút do có sự trì hoãn của bộ phận kiểm soát không lưu. Bất kỳ sự trễ nải nào cũng thường khiến nhà môi giới cảm thấy bực dọc đến độ đánh mất cả sự hưng phấn của một ngày mới. Tuy nhiên hôm nay anh lại tỏ ra ít cáu kỉnh, đó chính là nhờ tác động kỳ lạ của nhà điều hành.
Nhà môi giới rảo mắt nhìn khắp khu vực cổng ra để tìm người tài xế. Bỗng anh sực nhớ ra có thể cô con gái của người tài xế vẫn còn phải làm việc thay cha và cô ta không hề biết gì về kế hoạch đã thay đổi này. Anh lấy hành lý trên băng chuyền và bước ra đường. Không tài xế, không xe hơi.
Anh lưỡng lự vài phút và gọi điện về nhà người tài xế. Có tiếng phụ nữ trả lời điện thoại.
- Xin lỗi, ông ấy không có ở nhà. Ông ấy đến nhà thờ rồi.
"Ai lại đi nhà thờ vào sáng thứ hai chứ?", anh tự hỏi.
- Thế con gái ông ấy đâu?
- Cô ấy đi cùng với cha. Hầu hết mọi người trong nhà đang ở đó. Chốc nữa tôi cũng sẽ đến đó với hai cháu nhỏ nhất. Nhân tiện, xin anh vui lòng cho biết quý danh?
- Tôi là sếp của ông ấy. Tôi mới về tới La Guardia. Tôi đang chờ xe đến đón đây.
- Thế anh chưa biết chuyện à?
Như bị đánh đố, nhà môi giới càng trở nên bực tức:
- Biết chuyện gì kia chứ?
- Vợ ông ấy mất hôm thứ sáu. Tang lễ sẽ được tổ chức lúc 2 giờ chiều nay.
Nhà môi giới giật mình. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, anh nói:
- Tôi thành thật xin lỗi. Tôi không biết điều đó vì không có mặt ở thành phố mấy hôm nay.
- Không sao đâu ạ. Tôi rất tiếc phải báo cho anh tin không vui.
- Ô, không sao, tôi cũng cần phải biết chứ. Bà có thể cho tôi biết nơi tổ chức lễ tang không?
Anh nhanh chóng ghi lại địa chỉ và cảm ơn người phụ nữ bên kia đầu dây. Sau đó, anh gọi một chiếc ta-xi.
* * *
- Đến nơi rồi. Anh làm ơn dừng ngay chỗ chiếc xe kia giúp tôi.
- Nhà môi giới chỉ cho người tài xế khi anh trông thấy chiếc xe tang đang đậu ngay trước ngôi nhà thờ nhỏ trong một khu dân cư lao động.
Khi anh bước vào nhà thờ, buổi lễ đang được tiến hành. Nhà môi giới lặng lẽ ngồi vào hàng ghế cuối. Một người phụ nữ to lớn dẫn đầu dàn đồng ca đang cất cao bài kinh cầu hồn. Nhà môi giới chưa bao giờ nghe thấy bài hát nào cảm động đến thế. Anh cố kìm những giọt nước mắt chực trào ra.
Một vị mục sư cao gầy với khuôn mặt già trước tuổi đang đọc điếu văn. Ông ấy nói về người quá cố, một con người có trái tim dịu dàng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, thậm chí ngay cả khi cuộc sống của bà đang phải đối diện với những khó khăn lớn nhất. Ông ấy kẻ về sự giàu có tinh thần của gia đình người tài xế dù họ có thể phải sống trong khó khăn, chật vật. Đặc biệt, họ luôn vui vẻ chia sẻ với mọi người những gì mình có: đó là thời gian và tài năng của họ.
- Sự thật là - vị mục sư nói - nếu như hôm nay cô ấy vẫn còn có thể ở đây với chúng ta, tôi tin chắc cô ấy sẽ vui vẻ làm món gì đó ngon miệng để đãi mọi người sau tang lễ. Người phụ nữ tử tế ấy luôn nghĩ đến mọi người như thế!
Nhà môi giới bỗng nghĩ lại những ngày anh ở Denver và về những lời nói của nhà điều hành, chúng gần như giống hệt những gì vị mục sư đang nói: Cách cho đẹp nhất là hãy cho một cách vui vẻ.
Điều đó lại càng ý nghĩa hơn khi bạn cho đi những thứ vốn rất ít ỏi của mình.
Cho dù ở hoàn cảnh nào bạn vẫn có nhiều thứ để cho. Ai cũng cần đến một sự quan tâm/chia sẻ.
Và nhà môi giới càng ngạc nhiên hơn khi lắng nghe những điều người tài xế riêng của mình phát biểu: "Cô ấy là món quà mà Thượng Đế đã ban cho tôi. Mỗi ngày đi qua cô ấy càng trở nên thật đặc biệt đối với tôi. Tôi luôn cố gắng thổ lộ cho cô ấy biết tình yêu sâu đậm của mình bằng mọi cách. Tôi rất vui vì mình đã làm được điều đó. Vì như thế, tôi sẽ không phải có bất cứ sự hối tiếc nào về những gì mình còn chưa làm cho cô ấy".
"Sao ông ấy lại có thể nói hay đến thế. Thật là những ý nghĩ tuyệt vời, nhất là trong giờ phút đau buồn này. Quà là mỗi ngày là một cơ hội", anh nghĩ.
Người tài xế nói tiếp: "Người đã ban cho tôi nhiều hạnh phúc trong đời. Con xin cảm ơn Người vì tất cả mọi điều. Xin cảm ơn Người đã ban cho con con cái, công việc, bạn bè và ngôi nhà thờ nhỏ này để phụng sự Người. Và trên tất cả, xin cám ơn Người vì đã cho con những năm tháng tuyệt vời bên người phụ nữ luôn yêu thương tất cả chúng con, luôn tận dụng mọi cơ hội hành động vì tình yêu. Như con đã nói, cô ấy là món quà Người đã ban tặng cho con, và giờ đây hẳn Người rất đẹp lòng khi cô ấy trở về bên Người".
Người tài xế nói xong quay về chỗ ngồi ở hàng ghế trước. Nhà môi giới thấy ông khóc và ôm từng đứa con vào lòng.
Nhà môi giới cảm thấy ông không phải là kiểu người như anh vẫn nghĩ. Những ngày tiếp theo sẽ rất khó khăn cho ông. Ông biết xoay xở ra sao với đàn con? Có lẽ đường vào đại học đã đóng lại trước mặt bọn trẻ.
Chương 15. TIẾT LỘ MỚI
Sáng thứ ba, vừa ra khỏi thang máy, nhà môi giới nhanh chóng vào văn phòng của mình. Khi đi ngang qua quầy tiếp tân, anh nhìn thấy một người đàn bà xinh đẹp, ăn mặc sang trọng vào khoảng năm mươi hay sáu mươi tuổi đang ngồi như chờ đợi ai đó.
Anh gọi trợ lý vào hỏi:
- Bà ấy là ai thế?
- Bà ấy bảo rằng bà ấy là hàng xóm của ông.
- Thật sao? Ở Long Island hay chỗ căn hộ của tôi?
- Tôi cũng không rõ.
- Nhưng tôi không biết bà ấy? Cô có thể bảo bà ấy đi đi.
- Thưa ông, tôi không thể.
- Tại sao?
- Vì bà ấy nói rằng bà sẽ không đi nếu chưa gặp được ông. Kể từ khi ông đi Denver gần như ngày nào bà ta cũng ghé qua đây.
- Vậy sao? Thế thì tôi cho bà ấy hai phút, sau đó bà ấy phải đi ngay.
- Vâng ạ.
Nhà môi giới ngồi vào chiếc ghế da sau bàn làm việc, nhịp nhịp tay chờ đợi vị khách không mời.
Người phụ nữ đứng tuổi tự tin bước vào văn phòng và ngồi xuống chiếc ghế gần bàn làm việc của anh.
Anh chăm chú nhìn vị khách lạ trong giây lát. Cuối cùng anh đành hỏi:
- Tôi có biết bà không nhỉ?
- Tôi là hàng xóm của anh.
- Xin lỗi. Trông bà rất quen nhưng tôi không thể nhớ ra.
- Tôi sống chỗ căn hộ của anh, tầng thượng, trên anh ba tầng. Tôi tưởng anh nhận ra tôi ở thang máy.
Nhà môi giới bỗng giật mình.
- Bà sống ở tầng trên cùng à? Cả một tầng ư?
- Đúng thế.
“Hẳn bà ấy thừa hưởng cả một gia tài đồ sộ mới sống ở nguyên tầng thượng như thế. Hay bà ấy là chủ một công ty phần mềm nào đó đang ăn nên làm ra chăng?", anh nghĩ.
- Sao bà lại đến đây?
- Tại sao anh lại kêu người bắt tôi? - Người phụ nữ thẳng thừng hỏi.
- Bà nói sao? - Nhà môi giới giật nảy người.
- Hôm thứ hai vừa rồi, cảnh sát lôi tôi vào đồn. Họ nói anh đã yêu cầu bắt tôi và còn đưa cho tôi xem bản fax có chữ ký của anh. Họ nói anh cho tôi là kẻ thù của mọi người hay gì gì đấy.
Nếu không nhờ năng tập thể dục nên có một trái tim khỏe mạnh thì hẳn nhà môi giới đã sụp đổ vì nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ. Anh lắp bắp nói không ra lời và đỏ bừng cả mặt.
- Hóa ra bà là người phụ nữ ăn xin đó sao?
- Là tôi đấy, nếu anh thích gọi như thế.
- Nhưng tại sao? Tại sao bà lại ăn mặc tồi tàn xuống đường và lang thang với đám người hạ lưu đó chứ? Họ không thuộc đẳng cấp của bà.
- Họ là thế. - Người phụ nữ trả lời nhỏ nhẹ. - Tôi cũng bẩn thỉu, lôi thôi và nghèo khổ như họ.
- Nhưng bà sống trên tầng thượng. Bà sang trọng là thế... Sao bà lại nói thế? - Nhà môi giới chống chế.
- Khi mới sinh ra trên đời, tôi cũng không có áo quần, yếu ớt và lệ thuộc. Tôi khóc vì đói. Mình mẩy và đầu tóc bê bết máu. Nếu không có bác sĩ, y tá và cha mẹ tôi thì có lẽ tôi cũng chỉ sống được vài giờ thôi.
- Xin lỗi tôi nghĩ tốt hơn hết bà hãy nói về hiện tại!
- Anh nói đúng, thật ra giờ đây tôi không còn nghèo khổ. Nhưng tiền bạc chẳng là gì cả. Tiền không phải thứ làm cho người ta giàu. Mà chính những người trên phố đã giúp tôi trở nên giàu có.
- Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Mọi chuyện rất đơn giản. Họ dạy tôi biết rằng tôi lệ thuộc vào Thượng Đế mỗi ngày. Họ giúp tôi có cơ hội tác động đến họ thật sự qua mối quan hệ, lời nói, những thứ nhỏ bé tôi cho họ. Và tôi giàu vì điều đó.
- Rất cảm động. Nhưng sao bà phải làm thế? Chẳng lẽ những tổ chức từ thiện dành cho người vô gia cư không giúp họ gì sao?
Người phụ nữ do dự. Ban đầu, bà không nghĩ bà sẽ kể toàn bộ câu chuyện cho chàng trai này.
- Không giúp gì cả phải không nào? - Anh hỏi tới.
- Tôi biết một vài nơi, nhưng có một nơi đặc biệt quan trọng đối với tôi. Cha mẹ tôi đã lập ra nó cách đây nhiều năm, qua một tổ chức từ thiện. Gần cả đời mình tôi đã quay lưng lại với những gì họ quý mến. Tôi thừa hưởng gia tài, sống xa xỉ, đi du lịch vòng quanh thế giới với người chồng giàu có, đeo trang sức đắt tiền, dĩ nhiên là cả căn hộ sang trọng ở tầng thượng. Một ngày kia, một câu hỏi thoáng qua đầu tôi: "Tại sao lại như thế?".
Tại sao tôi được hưởng những ưu đãi như thế? Tôi đã làm gì để xứng đáng với sự sung túc của mình? Tôi không hề làm ra nó, đó chỉ là món thừa kế từ cha mẹ tôi để lại. Rồi tôi hiểu ra rằng chúng ta đang thừa hưởng những gì chúng ta được Đấng Tạo Hóa ban tặng. Ngay từ đầu tất cả là của Ngài.
Nhà môi giới thầm nghĩ, "Mình đã nghe những lời này rồi".
- Thế rồi sau đó bà quyết định cho lại những người trên đường những thứ mình đang có à? - Anh hỏi.
- Không, tôi không cho họ tất cả. Thỉnh thoảng chỉ là vài đồng 25 xu mà thôi. Tiền bạc của tôi góp phần giúp nhà bếp lo món xúp, lót thêm chút bông trên giường người già cho ấm, thêm đôi chỗ ngủ cho người vô gia cư và một số công việc khác.
- Thế thì bà đứng ngoài đường làm gì? Ngày nào tôi cùng thấy bà ở đó. Chẳng phải bà đang cho họ đấy sao?
- Nếu tôi đứng trước tòa nhà của anh và cho tiền những người vô gia cư, tôi chỉ giải quyết vấn đề trước mắt của họ. Liệu món tiền đó có làm thay đổi cuộc đời họ không? Liệu họ có tìm thấy điều thật sự cần được giúp đỡ, dù là để cai ma túy, lấy lại lòng tự trọng/hay học hành để kiếm được một việc làm tốt? Không, những gì tôi làm là lắng nghe họ ngay trong chính hoàn cảnh của họ. Đôi khi tôi khóc với họ và dán một miếng gạc nhỏ lên vết thương của họ. Sau đó tôi chỉ cho họ hướng đi. Một chỗ ở, một chương trình tái định cư, một nơi mà họ có thể cống hiến bản thân để đổi lại, họ có thể tìm thấy cái ăn, cái mặc. Thỉnh thoảng tôi cho họ một vài địa chỉ có thể giúp họ và thẻ đi xe điện ngầm. Cũng có lúc tôi đích thân đi cùng họ để đảm bảo họ đến đúng nơi cần đến. Tôi biết sẽ có những người nhân hậu đang chờ đón để giúp đỡ họ ở đó.
Nhà môi giới chỉ hiểu được phần nào câu chuyện của bà.
- Ra thế. Đó là cách sống chia sẻ của bà. Nhưng vẫn có nhiều cách thể hiện điều đó. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao bà phải rời xa căn hộ xinh đẹp mỗi ngày và hòa lẫn vào những con người hôi hám đó?
- Dễ hiểu thôi anh bạn, tôi theo gương của Chúa. Trong nhiều năm Ngài sống trên đường phố, lang thang khắp nơi để giúp đỡ mọi hạng người mà Ngài gặp.
- Tại sao lại không để những người làm công tác xã hội thực hiện việc này chứ? Tôi tin là bà có những mối quen biết cấp cao. Thế thì sao bà không tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện và mời vài người bạn giàu có tham dự?
- Thế anh chưa hề đọc Kinh Thánh sao? - Người phụ nữ hỏi lại.
Trước sự im lặng của chàng trai, bà nói tiếp:
- Có nhiều câu chuyện trong Kinh Thánh nói về lòng chia sẻ, nhưng có một câu chuyện làm tôi rất cảm động. Một ngày nọ khi Chúa Giê-su đang ở trong đền thờ, Ngài thấy những người giàu trong đền đang bố thí rất nhiều tiền. Sau đó, có một góa phụ nghèo khó bước vào cho hai đồng xu nhỏ - món tiền duy nhất mà bà có. Chúa nói với đám đông rằng người phụ nữ này đã cho nhiều hơn tất cả, vì họ chỉ cho một phần của cải trong khi bà ấy đã cho hết những gì mình có. Tôi nghĩ Chúa muốn nói: lòng chia sẻ thực sự không phải là điều để so sánh hơn thua hay tạo tiếng thơm trước thiên hạ. Nó phải rất chân thật, và xuất phát từ trái tim.
- Tôi đã nghe về điều này nhiều lần rồi. - Nhà môi giới trả lời.
- Anh bạn, anh thấy đó, tôi không cần được khen vì những gì tôi làm. Chúa Giê-su bảo khi chúng ta giúp đỡ người đang cần, chúng ta không cần long trọng tuyên bố gì cả. Chúng ta cho để bàn tay trái không biết bàn tay phải đang cho. Điều đó nghĩa là cho trong bí mật. Chúng ta phải học cách rộng lượng mà không cần đến những động cơ ích kỷ bên trong.
Nhà môi giới vẫn chưa rõ lắm về lòng chia sẻ. Cuối cùng thì đó chỉ là sự tự nguyện cho đi những gì mình có - là sẵn lòng từ bỏ địa vị quyền lợi của thừa kế, quyền hành, thậm chí là một phần tương lai - tất cả để cho người đang cần.
- Tôi có thể dễ dàng cho đi tiền bạc. - Người phụ nữ nói tiếp. - Nhưng những người này thực sự cần tấm lòng, thời gian và đôi tai biết lắng nghe. Họ cần một ai đó bên cạnh để giúp họ chữa lành các vết thương.
Nhà môi giới nhớ lại cuộc nói chuyện với nhà điều hành - họ thảo luận về thời gian, tài năng, của cải và lòng quan tâm. Anh nhận thấy người phụ nữ này hào phóng cho đi tất cả mọi thứ. "Có lẽ chính điều đó đã giúp bà ấy chuyển đổi vị trí từ người thành đạt sang người hạnh phúc", anh thầm nghĩ.
Nhà môi giới tiễn người bạn mới ra thang máy và thành thật xin lỗi vì đã làm bà gặp rắc rối với cảnh sát.
- Có lẽ bà không biết bà đã làm tôi xúc động như thế nào đâu. - Anh nói. - Tôi đang nhìn lại bản thân mình. Tôi không có gì đáng tự hào cả, nhưng tôi nghĩ mình có thể thay đổi.
- Anh đã thay đổi rồi, chỉ tại anh không biết. Có thể nói là anh đang bắt đầu hiểu vài điều về bản chất của lòng chia sẻ. Anh chỉ cần đi tiếp và hành động theo cảm nhận của mình.
Người phụ nữ bước vào thang máy và cửa khép lại. Anh suy nghĩ mãi lúc về văn phòng. Anh cần phải hành động.
- Cô làm ơn cho tôi mượn quyển niên giám điện thoại. - Anh nói với người trợ lý khi đi ngang qua quầy tiếp tân. Cầm quyển sách dày cộm trên tay, anh quay lại văn phòng và đóng cửa lại. Lật nhanh những trang giấy, anh nhìn vào thư mục cần tìm và bắt đầu gọi điện.
Chương 16. RÁP MỌI THỨ LẠI VỚI NHAU
Bầu trời đêm trong trẻo lạ thường. Nhà môi giới ngắm nhìn khu công viên trung tâm bên ngoài cửa sổ. Anh cũng thấy trung tâm mua sắm ở hướng tây nam và cầu George Washington xa xa ở hướng tây bắc. "Giá như có ai đó cùng anh tận hưởng cảnh đẹp này", anh thầm nghĩ. Đó là một suy nghĩ mang tính chia sẻ và lạ lẫm trong anh, nhưng nó thường xuyên lập lại từ sau khi anh gặp nhà điều hành đáng kính.
Nhìn lại mọi việc vào cuối ngày, anh cảm nhận sự chia sẻ chân thành thật sự chứ không chỉ là một hiện tượng lan tỏa như anh nghĩ lúc đầu. Anh cảm nhận điều đó qua những gì nhà điều hành đã làm cho các nhân viên cấp dưới, với bọn trẻ và những điều ông đã cố gắng truyền dạy cho chúng. Anh cũng đã chứng kiến sự hy sinh giản dị của người tài xế và gia đình ông ấy. Và anh đã ngạc nhiên trước hành động của người phụ nữ giàu sang sống trên tầng thượng nơi anh ở.
Đêm đó nhà môi giới không thể ngủ yên vì tâm trí hãy còn vướng bận với vô số ý nghĩ.
Hôm sau, anh đi làm như thường lệ nhưng vẫn trăn trở với những ý nghĩ trong đầu. Stephanie đến ăn tối cùng anh. Khi họ đứng ở ban công nhìn ngắm ánh đèn thành phố, anh chợt nhận ra mình chẳng có câu trả lời nào hay bất kỳ khám phá nào mới sau cả ngày dài...
Trưa thứ năm, anh quyết định phải có ai đó giúp mình làm sáng tỏ mọi việc vừa mới xảy đến với anh trong những ngày qua. Anh gọi điện cho cô phóng viên.
Câu hỏi đầu tiên của cô gái là:
- Anh đã đến Denver gặp nhà điều hành phải không?
- Tôi đã gặp ông ấy. Cơ bản mà nói, tôi chỉ đi theo ông ta loanh quanh mấy chỗ.
- Thế rồi sao?
- Tôi hiểu một ít về việc làm và lý do của ông ấy. Ông ấy hứa là tôi sẽ tìm ra chìa khóa của lòng chia sẻ. Nhưng nếu có, chắc tôi cũng không nhận ra chúng.
- Tôi cũng phải mất một thời gian để liên kết mọi thứ lại với nhau. Nói thật với anh, khi xem lại tất cả ghi chú, phải đến lần thứ sáu tôi mới hiểu ra. - Cô phóng viên cười lớn.
- Thế đó là gì? - Nhà môi giới ngập ngừng.
- Anh hãy đón đọc trên số báo tuần sau. - Cô phóng viên cười bí mật.
- Tuần sau ư? Tôi không thể chờ được đâu. Hay tôi mời cô bữa trưa và cô chia sẻ điều đó với tôi nhé?
- Thôi được.
- Tôi sẽ cho xe đón cô lúc 11 giờ 45.
* * *
Cô phóng viên liếc nhìn đồng hồ thầm nghĩ, "Chẳng hiểu anh ta đưa mình đi đâu đây?".
Mười một giờ bốn mươi lăm phút, cô ra thang máy và đi xuống đường. Chiếc xe đã ở đó, thật đúng hẹn. Cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy nhà môi giới ngồi trong xe.
- Tôi không nghĩ anh cũng đến. Tôi tưởng sẽ gặp anh ở nhà hàng.
- Có lẽ do tôi quá sốt ruột muốn gặp cô. - Anh cười nói.
Khi xe lăn bánh, anh kéo cứa kính ngăn buồng tài xế lên và giới thiệu người tài xế với cô phóng viên:
- Ông ấy làm việc cho tôi khá lâu rồi, tôi xem ông ấy như người trong nhà.
Người tài xế nhanh nhảu đáp:
- Ông đây luôn rất tốt với tôi, và mấy ngày nay ông ấy đã đối xử với tôi thật đặc biệt và rộng rãi.
- Thật sao? - Cô phóng viên tỏ vẻ không hiểu.
- Vợ tôi vừa mất tuần trước. - Người tài xế giải thích. - Đám tang bà ấy diễn ra hôm thứ hai vừa qua. Và trưa thứ ba, ông ấy điện cho công ty giới thiệu việc làm tìm người đến giúp tôi lo nhà cửa, chăm sóc bọn trẻ, cơm nước cho chúng tôi và cố thu xếp sao cho mọi thứ không bị xáo trộn.
- Anh đã làm thế sao? - cô phóng viên ngạc nhiên hỏi.
- Thì cùng phải có ai đó giúp ông ấy chứ! Ai cũng có thể làm như tôi mà.
Nhà môi giới hỏi người tài xế:
- Thế anh thấy cô gái đó làm được không?
- Thưa ông, còn phải xem đám trẻ nhà tôi có thích một người phụ nữ mới trong nhà hay không. - Người tài xế trả lời. - Thật tôi không biết phải tỏ lòng cám ơn ông ra sao. Không có cô ấy, tôi chẳng biết xoay xở ra sao nữa.
Nhà môi giới liếc nhìn vào kính chiếu hậu, anh thấy đôi mắt người tài xế ngân ngấn nước bèn an ủi:
- Tôi hiểu việc này cần phải có thời gian. Nếu như tôi có thể giúp gì cho anh thì...
- Cám ơn ông, tôi rất biết ơn lòng tốt của ông.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn ở khu Broadway.
- Chúng ta đến nơi rồi. - Nhà môi giới tuyên bố.
- Nathan's à? - Cô phóng viên hỏi đùa. - Tôi bỏ món spaghetti yêu thích ở căn tin văn phòng để ăn trưa ở Nathan's à?
Nhà môi giới cười:
- Tôi quá mệt mỏi với mấy nhà hàng năm sao rồi. Thỉnh thoảng một ổ bánh mì thịt lợn lại hay hơn.
Họ chọn hai phần ăn kiêng ngon lành rồi tìm một góc để ngồi. Tiệm Nathan's này chẳng bao giờ yên tĩnh, nhưng ít ra thì nó đặc biệt.
- Tôi quên mất là món này rất ngon. - Cô phóng viên bình luận.
- Nào, giờ cô có thể chia sẻ với tôi cốt lõi của vấn đề không? - Nhà môi giới không chờ đợi được nữa.
- Vậy chính xác thì nhà điều hành đã nói gì với anh. Anh có ghi lại chứ?
- Vâng, có. - Nhà môi giới trả lời rồi rút cuốn sổ tay điện tử ra khỏi túi.
Cô phóng viên cũng mở quyển sổ tay của mình, lật đến trang cô đã đánh dấu.
- Nào chúng ta cùng so sánh nhé. - Cô phóng viên đề nghị.
- Có thể nói gần đúng là lòng chia sẻ có năm nguyên tắc, nhưng chúng chẳng có mối liên hệ gì với nhau. Điều đầu tiên là "Ông ấy làm chủ nhiều thứ, nhưng chính Thượng Đế mới làm chủ tất cả." - Nhà môi giới nói.
- Chính xác như trong sổ của tôi. Tiếp theo là gì nào? - Cô phóng viên mỉm cười.
- Ông ấy nói mỗi ngày là một cơ hội. Ông luôn tìm những cách mới để tác động lên cuộc đời người khác qua lòng chia sẻ hàng ngày.
- Đúng rồi. Gì nữa nào?
- Ông ấy nói "Cần phải hành động". Ông nêu rõ nghĩ là một chuyện, nhưng thực hiện nó là chuyện khác.
- Thật ngạc nhiên! Cho đến phút này thì ghi chú của hai chúng ta hoàn toàn trùng khớp. - Cô phóng viên nói.
- Rồi ông ấy bảo tôi: "Hãy nhớ đến hạnh phúc của mình". Phải thú thật ban đầu tôi chẳng hiểu gì cả. Ông ấy bảo tôi lập danh sách những điều hạnh phúc, tôi toàn nêu những thứ vật chất. Khi ông cho tôi xem danh sách của ông, tôi thấy mình thật đáng xấu hổ.
- Ông ấy cũng bảo tôi viết ra một danh sách như thế. - Cô phóng viên nhớ lại. - Danh sách của tôi cũng chứa đựng khá nhiều hạnh phúc về mặt vật chất, nhưng tôi cũng nhớ đến sức khỏe, gia đình, bạn bè và cơ hội được học hành đàng hoàng.
- Thế thì cô làm tốt hơn tôi. - Nhà môi giới thừa nhận.
- Còn gì nữa? - Cô phóng viên hỏi tiếp với vẻ thông cảm.
- Ông ấy nói: “Cám ơn Người” - Người nghĩa là Thượng Đế đấy. Ông nói đó là cách duy nhất để nhớ rằng chúng ta không phải là trung tâm vũ trụ. Và thực ra tất cả chúng ta không thể tự mình có được mọi thứ.
- Còn gì nữa không?
- Không, chỉ thế thôi.
- Rất đúng trình tự. Anh đã có chìa khóa rồi đấy.
- Sao cơ? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Cô phóng viên đưa cho nhà môi giới tờ giấy trong sổ. Trên đó ghi rõ năm điểm:
- Thượng đế làm chủ vạn vật (He owns it all)
- Mỗi ngày là một cơ hội (Every day is an opportunity)
- Cần thiết phải hành động (Action is required)
- Hãy nhớ đến những ơn phúc được ban tặng (Remember your blessings)
- Hãy biết ơn Thượng Đế (Thank him)
Nhà môi giới nhìn vào tờ giấy rồi ngẩn ra.
- Anh không thấy gì à? - Cô phóng viên ngạc nhiên.
- Thấy gì chứ?
- Anh hãy nhìn vào những chữ cái đầu tiên của năm dòng ấy!
- A! Chúng ráp lại thành từ TRÁI TIM (HEART) - Nhà môi giới tỏ ra nhẹ nhỏm vì đã giải mã được bí mật - Nhưng tôi nghĩ bí mật phải là điều gì khác chứ. Suy cho cùng thì mỗi người chúng ta đều có một trái tim phải không?
- Đúng, nhưng tất cả chúng ta không có chung một tấm lòng. Không lẽ anh không nhận thấy rằng có những trái tim cứng rắn, mềm yếu, tan vỡ, đau khổ, trống rỗng, lạnh lùng, tàn nhẫn, hào phóng, tha thứ, hay đáng yêu ư?
- Tôi nghĩ thế, nhưng không ngờ đơn giản vậy. Cô muốn nói lòng chia sẻ đến từ trái tim?
- Theo tôi là thế.
- Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu bí mật này sẽ thay đổi cuộc sống của tôi như thế nào?
- Tôi nghĩ điều đó đã xảy ra rồi. Anh đã chứng tỏ mình là người có tấm lòng. Anh đã tác động lên cuộc đời của người tài xế và gia đình ông ấy. Ngày thứ ba mà người tài xế đã nhắc đến chính là một ngày bình thường nhưng cũng rất đặc biệt trong đời anh vì ngày đó, anh đã nhìn thấy cơ hội và hành động theo tiếng gọi cần giúp đỡ của người khác. Anh đã sống trong bí mật đó.
- Tôi nghĩ cô nói đúng. Phải thừa nhận là tôi cảm thấy rất mãn nguyện khi giúp đỡ ai đó và xem đó là niềm hạnh phúc thật sự. Nhưng tôi không hoàn toàn chấp nhận việc Thượng Đế làm chủ tất cả và tôi phải cảm ơn Người vì điều đó.
- Tôi đang tranh đấu với bản thân vì điều đó, nhưng tôi là phóng viên điều tra, chứ không phải phóng viên đời sống. Tôi luôn sẵn lòng học hỏi thêm - Cô phóng viên thẳng thắn bày tỏ.
- Tôi tin vào điều đó. Tôi cũng cần học hỏi thêm! - Nhà môi giới tiếp lời.
* * *
Vài phút sau khi trở về văn phòng, nhà môi giới quyết định gọi cho nhà điều hành. Giống như lần trước, anh gặp ông ngay. Nhà điều hành thân mật chào anh:
- Tôi đang mong gặp lại anh.
- Tôi nghĩ mình đã hiểu bí mật mà ông muốn tiết lộ cho tôi. - Anh mở lời.
- Thật sao?
- Vâng. Đó chính là từ TRÁI TIM. Đúng thế chứ?
- Phải rồi.
- Tôi phải mất nhiều thời gian mới hiểu ra, nhưng sao mọi thứ có vẻ đơn giản quá! - Nhà môi giới nói với giọng đầy quả quyết.
- Nhìn bên ngoài thì vậy - Nhà điều hành đồng tình - Chìa khóa của lòng chia sẻ thật ra còn hơn cả “TRÁI TIM”.
- Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu là còn nhiều hơn thế.
Nhà điều hành ước gì ông có thể đứng trước mặt chàng trai trẻ ngay lúc này. Giọng ông trở nên chậm rãi và quả quyết:
- Bí mật sau cùng là một trái tim biết thay đổi.
- Thay đổi ư? Thay đổi như thế nào?
- Đúng hơn đó là người đã thay đổi trái tim. - Nhà điều hành giải thích. - Đối với tôi, một trái tim thay đổi luôn đồng hành cùng Thượng Đế. Đó là vì tôi hiểu Người làm chủ tất cả - tôi cám ơn Người vì Người đã thay đổi trái tim tôi.
- Ông có thể giải thích rõ hơn không?
- Tôi nhận thấy lúc nào anh cũng mang máy theo để ghi chép. - Nhà điều hành đáp.
- Đúng vậy, tôi rất cần chiếc máy này.
- Làm sao anh biết chắc thông tin trong máy là chính xác, được cập nhật và hoàn hảo?
- Tôi chỉ cần nối với máy vi tính để bàn và đồng bộ dữ liệu - địa chỉ lịch trình, ghi chú, mọi thứ. Và thế là nó sẽ được cập nhật ngay.
- Thế nếu anh nhập thông tin mới trực tiếp lên chiếc máy này thì sao?
- Ô, thì tôi có thể dùng nó để cập nhật thông tin cho máy tính để bàn.
- Đó cũng là cách trái tim của chúng ta nối kết với Thượng Đế. Ngài gửi thông tin qua những lời nhắn trong Kinh Thánh, qua lương tâm của chúng ta từ lúc mới sinh, và qua ảnh hưởng của những người khác. Chúng ta cập nhật thông tin qua lời cầu nguyện, qua cách sống biết phục vụ cho người khác và qua lòng chia sẻ. Đó cùng là mối quan hệ hai chiều.
- Hay thật! - Nhà môi giới không nén được sự thán phục.
- Điều này thật sự thú vị vì nó giúp trái tim chúng ta trở nên biết quan tâm, chia sẻ. Trước đây ta chỉ mong ước điều tốt lành đến với chúng ta. Bây giờ thì bản thân chúng ta lại mong ước điều tốt đến cho người khác. Kết quả là, thậm chí chúng ta còn nhận được nhiều điều hạnh phúc lớn lao hơn nữa.
- Phải nói là những điều này hoàn toàn mới lạ đối với tôi.
- Anh có nhớ lời tôi nói với đám trẻ ở trại Kỳ Vọng chứ?
- Tôi vẫn nhớ.
- Anh còn nhớ những gì tôi đã viết lên tấm phim chứ?
- Tôi nhớ chút chút...
Thế là nhà điều hành giải thích lại tầm quan trọng của việc chuyển từ người thành công sang người hạnh phúc, nhờ đó nhà môi giới có thể hình dung lại rõ ràng hơn những gì ông đã viết:
- Khi anh gắn liền với mục đích và kế hoạch của Thượng Đế, con người anh sẽ được mô tả bằng những dòng chữ bên phải. Nếu anh đo lường bản thân bằng của cải, thành quả và địa vị, thì anh không ngừng lao vào cuộc chơi. Càng có nhiều, anh lại càng muốn có thêm nữa. Không bao giờ anh cho là đủ cả. Nếu anh tập trung vào tầm quan trọng của tinh thần, anh sẽ thấy mình luôn được yêu thương và chấp nhận - thứ tài sản giá trị nhất mà ai cùng có thể sở hữu.
Nhà môi giới chăm chú lắng nghe và đặt câu hỏi. Trong lòng anh vẫn đầy nghi hoặc. Anh kể cho nhà điều hành về người tài xế, về người phụ nữ ăn xin, về những người sống vì người khác mà anh vừa gặp. Anh phải thú nhận là dường như có một sự thật nào đó đã nối kết họ lại với nhau. Và anh tự hỏi không biết có phải đó chính là từ những trái tim đã được thay đổi của họ hay không.
- Làm sao tôi biết được khi nào mình trở thành một người hạnh phúc? - Nhà môi giới nêu lên câu hỏi cuối cùng.
- Rồi anh sẽ biết từ sự thành tâm chia sẻ của mình, từ niềm vui khi được cống hiến cho người khác và bản chất quên mình trong các mối quan hệ. Anh sẽ thấy trái tim mình thay đổi rất nhiều.
Nhà môi giới chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra trái tim mình đang thay đổi thật sự. Anh bắt đầu nhận thấy rõ sự tác động của Thượng Đế trong cuộc đời anh. Anh nhìn nhận thành công của bản thân là món quà từ Thượng Đế, và hiển nhiên là Ngài làm chủ tất cả. Anh bắt đầu thấy mỗi ngày là một cơ hội để chăm sóc và ban tặng cho mọi người. Trước mỗi cơ hội khác nhau, anh chăm chú lắng nghe tiếng gọi của sự giúp đỡ để hành động cụ thể. Sau cùng anh khám phá ra rằng hạnh phúc thật sự không phải là sự thỏa mãn vật chất trong đời.
Trong nhiều tháng liền, nhà điều hành chỉ cho nhà môi giới những điều kỳ diệu của lòng chia sẻ và cách đi sâu khám phá vai trò và ý nghĩa của Thượng Đế trong cuộc sống.
Chàng trai đã tìm ra nhiều cách chia sẻ hạnh phúc riêng và chung trong công việc mỗi ngày. Mỗi lần đi tới văn phòng, anh dừng lại đôi chút để nhìn lên tòa cao ốc cao vút, tâm trí thoáng hiện dòng chữ ngắn gọn mà giản dị.
"Xin cám ơn món quà của nhà điều hành. Xin cám ơn ông đã kiên trì chỉ dẫn tôi trên hành trình đi từ thành công tới niềm hạnh phúc thật sự."
Chương 17. CÂU CHUYỆN CỦA TƯƠNG LAI
(Ghi chú riêng của Ken Blanchard)
Bạn đã bao lần đọc một cuốn sách, xem một bộ phim và tự hỏi bản thân rằng: "Có thật là nó kết thúc như vậy không?".
Tất cả chúng ta đều cố gắng tạo ra một kết thúc riêng cho từng câu chuyện - đặc biệt là những chuyện còn bỏ ngỏ, tựa như:
- Chàng trai có lấy được cô gái không?
- Cô gái có hạnh phúc với người mình yêu không?
- Họ có được thành công, tìm ra ý nghĩa và điều quan trọng trong đời không?
- Sau này họ sống có hạnh phúc không?
Tôi muốn giúp bạn không phải mất thời gian để tự tìm câu trả lời. Tôi sẽ trả lời ngay cho bạn. Vì tôi tham gia tạo nên các nhân vật và câu chuyện của họ, tôi nghĩ tôi có quyền làm như vậy. Bạn có thể đồng ý với kết thúc của tôi, bạn cũng có thể viết ra một kết thúc khác theo ý mình. Nhưng đây thực sự là những gì xảy ra cho các nhân vật trong câu chuyện "Cho là Nhận":
Cô phóng viên tiếp tục viết những câu chuyện tác động đến cuộc đời của người khác cũng như với chính cô. Loạt báo của cô về nhà điều hành cuối cùng trở thành quyển sách bán chạy nhất và nhận được nhiều lời khen rộng rãi cùng với giải thường báo chí Pulitzer.
Còn người tài xế thì sao? Quãng thời gian đầu sau khi vợ mất, ông rất vất vả. Cho dù có người giúp đỡ chăm lo chuyện nhà cửa mà nhà môi giới đã hỗ trợ, ông vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc thu xếp trách nhiệm của một người cha và nhu cầu kiếm tiền để chu cấp cho gia đình. Ông cần bù đắp nhu cầu tình cảm cho bọn trẻ, bởi chúng chưa hiểu tại sao mẹ chúng lại về với thiên đường.
Sau ba năm sống một mình, cuối cùng ông tục huyền. Vợ mới của ông là một người phụ nữ đáng yêu, đảm đang và rộng lượng. Bà chăm sóc bọn trẻ như con đẻ của chính mình. Ban đầu, bọn trẻ không chấp nhận bà. Chúng vẫn còn nghĩ đến người mẹ thân thương của chúng. Nhưng bà đã giành được tình cảm của chúng bằng sự kiên nhẫn không hề dao động và lòng yêu thương vô điều kiện.
Cô con gái người tài xế tốt nghiệp đại học nhờ có học bổng của nhà môi giới. Cô tiếp tục học lấy bằng thạc sĩ và cuối cùng đảm nhận công việc chuyên viên phân tích công nghệ tại công ty của nhà môi giới. Từ đó, cô đã góp phần đáng kể cho sự thành công liên tiếp của nhà môi giới.
Stephanie và nhà môi giới tiếp tục gặp nhau và họ vẫn là bạn bè của nhau từ xa. Cô thật sự cảm động về sự thay đổi trong anh nên cuối cùng đã quyết định từ bỏ công việc đầu tư ở ngân hàng và chuyển về quê nhà ở Minneapolis, làm việc cho một tổ chức từ thiện lớn và danh tiếng ở đây. Hiện cô đang là giám đốc điều hành của tổ chức này.
Trong khi đó, người phụ nữ ăn xin vẫn tiếp tục lui tới bên ngoài văn phòng của nhà môi giới. Bà và nhà môi giới vẫn đều đặn chào nhau mỗi sáng. Anh rất cẩn thận không tiết lộ về bà với mọi người. Bà vẫn kiên trì bước ra khỏi thế giới giàu sang của mình để giúp đỡ những người bất hạnh bằng sự chăm sóc dịu dàng, bằng lời nói cảm thông và trái tim rộng mở của mình. Công việc của bà thêm hiệu quả nhờ sự tham gia của nhà môi giới - anh hỗ trợ tiền bạc để bố trí chỗ ở và cho phép các tình nguyện viên đến phục vụ bữa ăn cho những người vô gia cư mỗi tháng một lần.
Nhà môi giới đã trở thành một con người hoàn toàn mới. Ban đầu anh làm việc để sống. Giờ thì anh sống để làm việc. Ngày nay, anh sống và làm để cho đi. Anh vẫn chưa lập gia đình hay có con cái; anh tin tưởng đầu tư tài sản của mình nhằm tạo ra nhiều của cải khác để tiếp tục phục vụ cho nhiều mục tiêu cao quý.
Về phần nhà điều hành đáng kính, ông vẫn tiếp tục con đường đã chọn. Ông không ngừng chăm sóc cuộc đời người khác, lúc thì bằng học bổng, bằng những trại trẻ mới xây, bằng những đứa cháu nuôi mới nhận và tạo cuộc sống yên ổn cho chúng qua trường học và trại Kỳ Vọng. Ông vẫn dạy cho những cậu bé mười ba tuổi trong ngôi nhà thờ của ông về tình yêu của Thượng Đế. Ông vẫn luôn bảo rằng nếu chúng muốn trở thành nhà lãnh đạo, thì trước hết chúng phải học làm tôi tớ. Ông tiếp tục chia sẻ nguyên tắc "TRÁI TIM" với bất kỳ ai muốn lắng nghe.
Khi bạn đọc đến phần cuối, bạn có thể có một kết luận riêng của mình về các nhân vật của quyển sách. Thậm chí, bạn có thể nghĩ rằng một người như nhà điều hành là hoàn toàn không thể có thật: "Làm gì trên đời này lại có một người tốt bụng đến thế!".
Vậy, tôi xin tiết lộ cho bạn:
Ý tưởng viết ra quyển sách này đã theo đuổi tôi suốt một thời gian. Lý do tôi chưa muốn viết ra là vì tôi không thể đưa ra ví dụ cụ thể về lòng chia sẻ so với những khái niệm thành công trong thế giới hiện đại. Liệu có chăng lòng chia sẻ - mối quan hệ hữu hình giữa việc cho đi và tầm quan trọng? Đơn giản là tôi không biết.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã gặp gỡ người thể hiện nguyên tắc TRÁI TIM trong cuộc sống hàng ngày. Thật ra ban đầu tôi nghĩ người đó không có thật. Vì thế tôi lặng lẽ theo dõi anh ta - từ cuộc sống, thói quen cho đi, sự chăm sóc và quan tâm đến người khác của anh ta - tất cả đều có thật.
Người đó giống hệt như nhà điều hành trong câu chuyện trên đây. Ông ấy đang điều hành mười hai nhà chăm sóc trẻ và nhận hàng trăm đứa con nuôi. Cũng như nhân vật nhà điều hành, ông ấy thành lập trại nuôi trẻ, không phải ở vùng núi Colorado mà ở khu rừng phía bắc bang Georgia. Ông đã trao hơn mười sáu triệu đô la học bổng cho nhân viên như trong câu chuyện. Người đàn ông này dạy cho các cháu vào các ngày chủ nhật, không phải kéo dài liên tục trong ba mươi năm mà đến bốn mươi năm! Ông là nhà sáng lập doanh nghiệp thành công tột đỉnh với hơn 1.000 chi nhánh, thay vì 800 trung tâm sửa chửa bảo trì ô tô như nhà điều hành trong câu chuyện của chúng ta.
Không những thế, ông ấy vẫn kể về nguyên tắc "3M" (Master - Bậc thầy, Mission - Sứ mạng và Mate - Người bạn đời) cho những người ông quen biết. Vì câu chuyện ông kể là có thật, nên ông có cơ sở tiếp tục tác động đến cuộc đời của những người bạn trẻ mà tương lai đang hứa hẹn những điều tốt đẹp. Ông làm điều đó mà không cần khoe khoang hay cần được thừa nhận. Ông đồng ý tham gia câu chuyện nếu và chỉ nếu bối cảnh và hoàn cảnh được thay đổi để không tiết lộ về cuộc đời mình. Ông không cần lời khen. Ông chỉ mong chúng ta hiểu và thực hành những gì ông đã học được về lòng chia sẻ.
Người đàn ông đáng kính này - hiện thân của nhà điều hành - chính là đồng tác giả của tôi và cũng là một người bạn quý, nhà sáng lập công ty Chick-fil-A, S. Truett Cathy.
Xin chân thành cám ơn Truett, anh đã tác động sâu sắc đến cuộc đời tôi. Cám ơn anh đã chỉ ra cho chúng tôi hành trình đi từ thành công đến những điều quan trọng có ý nghĩa nhất trong cuộc sống.
ĐÔI NÉT VỀ TÁC GIẢ KEN BLANCHARD
Tiến sĩ Kenneth H. Blanchard là một tác giả, nhà giáo dục, nhà tư vấn/huấn luyện nổi tiếng thế giới và là giáo sư chuyên giảng dạy về bộ môn năng lực lãnh đạo và hành vi công sở của Đại học Massachusetts, Amherst. Ông có rất nhiều tác phẩm viết về lĩnh vực năng lực lãnh đạo, về những động lực khích lệ con người và vẻ các kỹ năng kiểm soát sự thay đổi trong cuộc sống, trong đó có quyển sách nổi tiếng do Prentice-Hall xuất bản mang tựa đề "Management of Organizational Behavior: Ultilizing Human Resources" (Quản lý Hành vi công sở: Tận dụng các nguồn nhân lực), một tác phẩm do ông viết chung với Paul Hersey và cho đến nay, quyển sách này đã được tái bản lần thứ tư. Ngoài ra, ông còn là tác giả của quyển sách bán chạy nhất nước Mỹ mang tựa đề "The One Minute Manager" (Vị Giám Đốc Một Phút, First News đã xuất bản), viết chung với Spencer Johnson do William Morrow & Co. xuất bản.
Tiến sĩ Blanchard nhận bằng Cử nhân về Lãnh đạo và Triết học tại Đại học Cornell, bằng Thạc sĩ Xã hội học và Tư vấn của Đại học Colgate, và bằng Tiến sĩ Khoa học Quản trị của Đại học Cornell.
Trong vai trò Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Blanchard Training and Development, Inc., một công ty có trụ sở chính đặt tại Chicago, chuyên về lĩnh vực phát triển nguồn nhân lực, Tiến sĩ Blanchard đã huấn luyện hơn 100.000 giám đốc và đã tư vấn cho rất nhiều tập đoàn và công ty lớn nhỏ khắp thế giới. Phương pháp của ông được các công ty nằm trong danh sách Fortune 500 cũng như rất nhiều doanh nghiệp thành công khác áp dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro