1.
.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Jeong Jihoon thật sự muốn phát điên. Chỉ muốn lao đi tìm anh nhưng ngặt nổi cậu đang ở nhà bố mẹ trong kì nghỉ trước khi đi Berlin. Không chút thông tin về anh, liên lạc với mọi người thì đều nhận cái lắc đầu.
Đã một tuần từ khi Kim Hyukkyu biến mất, chỉ để lại vỏn vẹn lời nhắn cho đồng đội rằng anh vẫn ổn, đừng tìm anh. Có mà Jihoon tin, cỡ cậu trượt patin hẳn trong bụng anh.
Người mà sau mỗi lần thua đều lao đầu tập luyện, có khi tới 14 tiếng ròng vẫn chưa chịu buông chuột. Người mà dù đau lưng suốt tháng năm dài vẫn không bỏ cuộc, nhảy những điệu cuối cùng cho đến khi không thể nữa, sống vì Liên Minh Huyền Thoại, chết cũng trên chiến trường Summoner's Rift.
Người như anh luôn ôm đồm một thứ, tự quy hết trách nhiệm về mình. Khi Jihoon hỏi đến anh chỉ cười xoà giải thích.
"Bởi vì anh là anh lớn, phải làm gương cho tụi em, nếu anh gục ngã thì sẽ trở thành gánh nặng của đội mất."
Nhưng như vậy thì ai sẽ chở che, bảo vệ cho anh. Đã bao giờ Hyukkyu nghĩ cho bản thân chưa?
Jihoon cũng là tuyển thủ giống anh, cậu cũng đam mê tựa game này, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi gặp người hoài bão lớn như anh. Kim Hyukkyu đã dành gần nửa đời mình vùi đầu trên bàn phím, con chuột, sống trong những giấc ngủ chập chờn, những buổi ăn vội.
Dù đã đạt thành tựu cao nhất vẫn không dừng lại, kiên trì đến cùng vì lý tưởng của bản thân. Đó là lý do mà không chỉ Jihoon mà mọi người dành sự kính trọng và nể phục anh.
Nhưng đôi khi điều đó là con dao hai lưỡi, đâm những vết sâu hoắm trên trái tim kiên cường này. Đi hết vòng tuyển thủ cho đến người hâm mộ có ai không biết tuyển thủ Deft bạt mạng như nào, anh để cơ thể kiệt quệ đến khi nỗi đau đến dường như chẳng cảm nhận nổi, bỏ quên cảm xúc đến chai lì.
Như con tàu nhỏ lênh đênh trên biển, gió đập, sóng tan bào mòn từng ván gỗ, rồi sẽ có lúc con tàu bị nhấn chìm giữa đại dương sâu, vỡ tan. Jihoon không muốn Hyukkyu là con tàu đó, cậu không muốn anh bị nuốt chửng như vậy sau mỗi lần thất bại. Dẫu biết anh không mềm yếu như thế nhưng cậu sợ anh sẽ bỏ mặc bản thân, tự tổn thương chính mình. Giờ đây khi Hyukkyu không trong tầm mắt cậu, tự hỏi anh có ăn uống đầy đủ, có chịu ngủ sớm, uống thuốc giảm đau không.
Chỉ còn vài tuần nữa là Jihoon sẽ xuất cảnh, cậu muốn gặp anh, vừa để xoa dịu nỗi đau kia, vừa mưu cầu cho bản thân nhận được lời chúc từ anh. Nhưng dường như Hyukkyu không còn là lạc đà nữa, phải gọi là chuột chũi mới đúng, chơi trò trốn tìm mãi không chán.
Cậu thở dài một hơi, khoác áo ra ngoài, có lẽ gió biển sẽ giúp cậu tỉnh táo một chút. Đêm Incheon tháng chín se se lạnh, đủ thổi ra một làn khói trắng mỏng.
Tầm nhìn sau khi bị bao phủ, tan ra, trước mặt Jihoon là người mà cậu nhắn tin không lời hồi đáp cả tuần qua. Nheo mắt mèo nhìn kĩ lại, Jihoon không muốn nhận nhầm người đâu nhưng mà trước mắt cậu thật sự là anh. Hyukkyu xuất hiện dưới đêm trăng tỏ, bên tiếng sóng vỗ dào dạt.
Bước đi cùng nhau trên bãi biển, nhìn dưới đất một bóng cao cạnh một bóng thấp hơn. Jihoon vẫn hơi mơ hồ khi gặp anh, đặt ra hàng vạn câu hỏi. Tại sao anh lại ở đây? Những ngày qua anh đã đi đâu? Mọi tế bào trong Jihoon đang gào thét chỉ để nhận được lời giải thích.
Cậu nhìn anh một lượt từ trên xuống. Vẫn giống lần cuối Jihoon gặp anh, chỉ có điều đôi má anh hình như hóp vô, cổ tay cũng nhỏ đi một vòng, anh vẫn là anh nhưng nỗi buồn không thể che giấu nổi trên gương mặt. Nhìn vào đôi mắt Hyukkyu, Jihoon muốn đào sâu trong đó rằng anh đang nghĩ gì, có cảm xúc ra sao.
"Hôm nay anh đã ăn đủ bữa, cũng đã mặc ấm. Tuần qua anh ở nhà bạn gần đây, ở Seoul không có biển nên anh đến đây để khuây khoả. Anh thật sự ổn, dù có hơi mất ngủ một xíu nhưng anh đang tập làm quen, sau này vào quân đội sẽ cần phải thay đổi giờ giấc sinh hoạt."
Mèo nhỏ anh nuôi hai năm làm sao không biết đang nghĩ gì chứ. Rào trước để dỗ dành em nhỏ. Nếu là vài năm trước Jihoon đã giận dỗi khi anh biến mất rồi, nhưng giờ thằng bé trưởng thành hơn, biết nghĩ trước nghĩ sau cho anh.
"Em không nói là em hơi buồn khi anh không trả lời tin nhắn em đâu."
Môi mèo dẩu ra, Jihoon phụng phịu trả lời.
Được rồi Kim Hyukkyu rút lại lời ban nãy, Jihoon dù có lớn thì vẫn nhõng nhẽo khi ở cạnh anh như ngày xưa cũ.
Hyukkyu khẽ cười rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay chỉ có một ngôi sao lập loè cạnh mặt trăng.
Anh biết mọi người lo lắng cho anh ra sao. Chỉ là anh muốn đi đây đi đó cho nhẹ bớt nỗi lòng, tạm dừng liên lạc để cho bản thân có thời gian nghỉ ngơi sau khoảng thời gian chiến đấu không ngừng.
Mười một năm như một cái chớp mắt, có mơ anh cũng chẳng nghĩ rằng bản thân đã đi được quãng đường dài đến vậy, gặp gỡ và quen biết những người anh em đáng quý, nhận được sự yêu mến nồng nhiệt từ người hâm mộ.
Hyukkyu đã nghĩ rằng trải qua bao thăng trầm, sưu tập đủ danh hiệu hay đạt được chiếc cup cao quý nhất đã đủ viên mãn cho sự nghiệp dài đằng đẵng này rồi.
Nhưng không, đến giây phút cuối cùng trong sự nỗ lực tuyệt vọng, anh đã rất tự trách vì không thể đưa mấy đứa nhỏ đi CKTG, tiếc nuối vì chưa hoàn thiện vũ điệu cuối cùng một cách rực rỡ nhất. Chỉ có thể gượng nở một nụ cười để kết thúc cuộc hành trình này.
Có một điều anh giấu Jihoon và đám nhỏ, rằng anh đã đau đớn và dằn vặt đến chừng nào, cảm giác tội lỗi len lỏi trong từng mạch máu của anh, gặm khoét trái tim đầy mục rũa. Ông vua vòng loại khu vực gì chứ, anh thất bại rồi, thất bại trước hiện thực tréo ngoe này.
"Thế là anh không được ăn bánh Chocopie do Jihoonie chuẩn bị rồi."
Hyukkyu hít một hơi sâu vào phổi, cảm nhận hương gió biển len lỏi từng tế bào. Vậy là không thể đón sinh nhật cùng với đám nhóc lít nhít như mọi năm trước khi tạm dừng thi đấu.
Jihoon im lặng, cảm xúc đầy ngổn ngang. Kim Hyukkyu đến bên cậu thời niên thiếu đầy vụng về, dạy cậu về mọi thứ, từ trong game đến cuộc sống, ảnh hưởng rất lớn đến tư duy và cảm xúc của cậu. Không chỉ vậy mà còn gieo hạt mầm tình yêu vào tim cậu, nằm im lìm mà ngày một lớn lên. Ngay cả khi cậu không nói ra, thì gốc rễ trái tim cậu luôn hướng về anh.
"Jihoon cố lên nha, thi đấu thật tốt và ừm... anh tin em sẽ làm được."
Hyukkyu nói tiếp. Anh thường không ra khỏi nhà trong trời lạnh như thế này đâu. Chẳng biết trực giác mách bảo ra sao mà lại lật đật chạy ra biển. Thật may vì vũ trụ gửi cho anh câu trả lời thoả đáng. Em nhỏ nhà anh đang cần câu chúc cho hành trình những tháng cuối năm. Ngước nhìn Jihoon, anh thầm cảm thán thời gian trôi nhanh thật, mèo con ngày nào léo nhéo bên tai anh giờ trổ mã lớn hơn anh hẳn cái đầu.
Chỉ là anh không ngờ Jihoon lại to lớn hơn thế khi nằm gọn trong vòng tay cậu.
"Em sẽ nhớ anh rất nhiều."
Jihoon dụi đầu vào hõm cổ anh, dịu dàng lên tiếng. Cậu không muốn bản thân phải hối hận khi tạm biệt anh lúc này mà không làm gì, đành trao cho anh cái ôm ấm để xua tan bao tổn thương. Hai người đã từng vụn vỡ lại cố gắng chữa lành cho nhau.
Nhìn mắt anh mở to lúng liếng, Jihoon chỉ muốn rải nụ hôn lên đôi mắt tròn ấy. Đành kiềm lại, vì đây chưa phải lúc, bây giờ cậu vội vàng sẽ doạ trân quý chạy mất. Siết cái ôm thêm chút, sẽ rất lâu nữa để thời gian trôi qua được như bây giờ.
"Anh có dự tính như nào sau này không?"
Câu hỏi có hai nghĩa. Một là id Deft có còn đối đầu với em trên game hai là Hyukkyu sánh vai cùng em ngoài đời không?
Jihoon lo sợ rằng anh sẽ biệt tích như vậy lần nữa, một khi Hyukkyu biến mất sẽ chẳng ai tìm thấy anh cả. Trong trò chơi trốn tìm này thì Jihoon chưa bao giờ thắng anh được.
"Anh vẫn ở đây khi em cần và khi Liên Minh Huyền Thoại còn thì giai thoại về Deft vẫn sẽ tiếp tục được tạo mới thêm."
Ôm lấy tấm lưng rộng lớn của đứa nhỏ mình nuôi lớn, chỉ hôm nay thôi cho anh được dựa dẫm vào ai đó, chỉ hôm nay thôi cho anh được tỏ lòng sáng hơn trăng.
Những cơn sóng nhẹ vỗ vào bờ, như lời thề hứa lặng lẽ, kiên định, không cần phải lớn tiếng nhưng lại bền bỉ theo thời gian. Chính biển với sự mênh mông và bao dung là chứng nhân vĩnh hằng, gìn giữ và chứng giám cho tình yêu này, như bản giao hưởng bất tận của trời và nước.
Về sau Kim Hyukkyu nhận được bánh kem dâu kèm tờ giấy ghi chú:
"Gửi Kim Hyukkyu.
Chúc anh tuổi mười tám cộng mười vui vẻ và hạnh phúc. Tiếc là không có bánh kem Chocopie tặng anh được vì đó là hàng độc quyền chỉ có em làm được thôi hehe. Anh nhớ phải giữ sức khoẻ, trong quân đội khắc nghiệt lắm, em có nhờ anh Kyungho bảo kê cho anh rồi. Em ở London sẽ cố gắng dành chiến thắng, mang cup về sánh đôi với anh.
Jeong Jihoon."
Cũng rất lâu về sau, Jihoon gặp lại Hyukkyu tại LOL Park, vẫn là hai tuyến chiến khác nhau.
"Chào cậu, tuyển thủ Chovy."
"Rất vui được gặp lại anh, huấn luyện viên Deft."
Rất rất rất lâu về sau nữa, khi Jihoon và Hyukkyu về chung một nhà.
"Mừng em trở về, mèo nhỏ."
"Em nhớ anh quá, yêu của em."
Sau mỗi lần tan vỡ là khe hở cho tia sáng lọt vào, dù nhỏ bé nhưng đủ thắp sáng cả vùng đêm đen.
Nếu Hyukkyu là mặt trăng thì Jihoon là ngôi sao, cùng xuất hiện cạnh nhau, cùng chiếu sáng cho nhau.
Trải qua tháng dài, năm rộng mong Jeong Jihoon và Kim Hyukkyu một đời an yên.
End.
Đây là chút trải lòng của mình. Hyukkyu là người đầu tiên mình support từ khi biết đến LOL, sau đó là đến Jihoon, đây là 2 người mình yêu thích nhất. Mình biết LOL từ tiểu học lúc game mới ra mắt, những năm tháng tuổi thơ của mình là xem các anh họ bên ngoại chơi LOL nhưng chẳng ngờ sẽ có ngày mình thích trai esport. Phải nói Hyukkyu và Jihoon chính là ngoại lệ của mình, không ai nghĩ mình sẽ thích "trai cầm chuột" cả. Sau mỗi trận thua quan trọng lúc nào mình cũng phải tự chữa lành, cảm xúc mình bị ảnh hưởng theo khá nặng. Nhưng rồi mình nhận ra tuổi thọ của nghề này ngắn lắm, không nên chìm đắm trong nỗi buồn mãi. Bởi không phải ai cũng có hành trình hơn 10 năm đầy kiên cường và kì diệu như Deft nên mình càng trân trọng những tháng ngày đang thi đấu của tuyển thủ mình yêu thích. Cảm ơn Hyukkyu vì cả một hành trình dài ơi là dài nỗ lực không ngừng nghỉ, câu chuyện của anh thật sự truyền cảm hứng cho em. Cảm ơn những chàng trai mùa hè vì đưa em đến đầy khung bậc cảm xúc. Cảm ơn vì các anh đã tới, em biết ơn từ tận đáy lòng. Hôm nay cả đội đã cố gắng hết sức rồi, cầu chúc sau này cả 5 người sẽ thành công và hạnh phúc. Hẹn gặp lại tuyển thủ Kim "Deft" Hyukkyu vào một ngày không xa.
Ngày hôm nay mình ôm ktcon nhé, thế giới thì vẫn sẽ xoay đều, kỉ niệm đẹp đã qua thì hãy cất 1 góc nhỏ trong tim.🫂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro