🌱1. VII🌱
Author: liuchezhishui
Edit: Pepwwppi
•
•
•
___
08
"Bãi biển?"
Kim Hyuk Kyu với một chiếc máy tính bị tắt màn hình trên tay và anh ấy đang nằm bơ phờ trên bàn mà không có nhiều sức lực. Đây là những gì Jeong Jihoon nhìn thấy khi bước vào cửa, kèm theo không khí nóng ẩm như đang bước vào khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp. Khác với cách sắp xếp trong phòng riêng, phòng của Kim Hyuk Kyu rộng hơn một chút, nên chủ nhà đặt một chậu gỗ Brazil rực rỡ gần ban công. Tán lá rộng khẽ đung đưa theo không khí lưu thông, đầy sức sống.
Jeong Jihoon vốn định hỏi về hành trình sắp tới của Kim Hyuk Kyu. Nhưng hắn đã mất cảnh giác trước tiếng kêu đầu tiên của người bên kia về việc "Máy điều hòa bị hỏng", và buột miệng đề nghị: "Đi biển đi hyung!"
Kim Hyuk Kyu vô cảm mở mắt.
"Bãi biển ấy." Jeong Jihoon xác nhận lại và cảm thấy rằng đó là một lựa chọn tốt từ tận đáy lòng. Anh đã mang theo quần bơi của mình trong vali — mặc dù lần cuối cùng anh đến bể bơi với Choi "Doran" Hyeon-joon.
"Đó không phải là lý do anh chọn nơi này sao?"
Anh ranh mãnh chớp chớp mắt, "Anh không thích tham gia mấy cuộc vui đó, rõ ràng là do Jihoon muốn đi."
Tòa nhà này không tiếp giáp với *Copacabana, mặc dù cách đó không xa, nhưng vẫn cần vượt qua khoảng cách hai tòa nhà và ba con đường. Mà tình cờ lại chính là căn phòng này, những khoảng trống giữa các tòa nhà đem ánh nắng dồi dào chiếu vào đây, đồng thời cũng có thể nhìn thấy dòng người đều đều tản bộ trên bãi cát vàng óng, phía sau là biển sóng trắng xóa.
(*Copacabana: một bãi biển nằm ở phía Nam Rio, Brazil)
Khi bước vào căn phòng này và nhìn thấy khung cảnh hoàn toàn khác từ cửa sổ của chính mình, Jeong Jihoon đoán rằng Kim Hyuk Kyu, người có vô số lựa chọn như vậy chắc hẳn đã ở lại đây vì lý do này.
"Em muốn đi, đến Brazil đương nhiên muốn đi biển rồi." Jeong Jihoon nhún vai, thẳng thắn nói: "Anh không nghĩ như vậy sao?"
Kim Hyuk Kyu đau khổ xoay người, quay mặt ra ban công, để lại Joeng Jihoon đối mặt với chiếc cổ gầy guộc trắng bệch của mình.
Hắn không kìm được mà bước tới đặt tay lên cổ Kim Hyuk Kyu, đầu ngón tay chạm vào mạch đập của Kim Hyuk Kyu vì thân mật tiếp xúc mà đột nhiên tăng tốc. Jeong Jihoon trong lòng cảm thấy có chút đùa giỡn, nhẹ nhàng véo vào gáy tinh tế Kim Hyuk Kyu như trêu chọc một chú cún nhỏ hay mèo con.
Người bị xiềng xích quay đầu lại và nhìn Jeong Jihoon.
"À, nếu hyung của em không thích biển, tại sao anh lại chọn căn phòng này." Jeong Jihoon lơ đãng hỏi.
Đương nhiên, Jeong Jihoon hiểu điều này. Kim Hyuk Kyu thỉnh thoảng có tâm lý thích la ó. Anh ấy sẽ đẩy người khác đến đỉnh điểm của bầu không khí và ẩn mình bên lề như thể anh ấy không có việc gì làm. Điều quan trọng hơn là phải giữ khoảng cách với mọi thứ anh ấy thích xem. Anh ấy thích bóng đá nhưng Min-seok yêu cầu anh ấy đi xem nó thì cạu ta đã bị từ chối. Trò chơi anh thích, anh chỉ nếm thử nó ở giai đoạn trước khi nạp tiền và hoàn toàn không thèm nghiên cứu chiến lược với nỗ lực lớn sau đó. Vì vậy, chỉ cần nhìn ra biển từ xa là đủ và Kim Hyuk Kyu đã thực sự do dự khi xuống nước giữa đám đông.
Vì vậy, khi Jeong Jihoon dũng cảm bắt chước người dân địa phương và đi dạo trên bãi biển chỉ với một chiếc quần đùi đi biển bên ngoài chiếc quần bơi, Kim Hyuk Kyu vẫn mặc áo phông xám và quần đen. Ngày thường nhìn thì không có gì lạ, nhưng nhìn vào thời điểm này thì toàn những nam thanh nữ tú với thân hình nóng bỏng ôm hôn nhau không chút ngại ngùng hay một gia đình có trẻ nhỏ chạy đuổi nhau với đồ chơi nhựa xúc cát. Len lỏi là hai gương mặt Châu Á thì lại có vẻ là càng hiếm hoi.
Jeong Jihoon nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ lao xuống biển để chơi trong nước nhưng hiện thực là Kim Hyuk Kyuđã đi ra khỏi bờ biển, lặng lẽ tránh những đứa trẻ hung hãn đó và dần dần xa cách Jeong Jihoon. Nhận ra rằng có lẽ Kim Hyuk Kyu đã không có vẻ gì là muốn tham gia vào cuộc vui. Jeong Jihoon bắt đầu hối hận vì đã ép Kim Hyuk Kyu tham gia trò giải trí mà anh ấy không hứng thú này.
Hắn quay lại gặp Kim Hyuk Kyu để hỏi liệu anh có muốn quay lại không, nhưng Hyuk Kyu đã biến mất. Vai kề vai sát cánh trên bãi biển, Jeong Jihoon nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Kim Hyuk Kyu, người vừa đi bên cạnh hắn vài phút trước.
Hắn đột nhiên có chút luống cuống trong lòng.
Chạy đi mất rồi? Anh ấy chịu không nổi nên về phòng trước. Hoặc anh bị bỏ lại phía sau, bị lãng quên giữa đám đông. Cho dù kết quả như thế nào, Jeong Jihoon cũng không thể chấp nhận được.
Lùi lại trong đám đông để tìm Kim Hyuk Kyu khó hơn hắn tưởng tượng. Thỉnh thoảng một đứa trẻ cầm xẻng nhỏ và đeo phao bơi sẽ va vào đùi hắn trong lúc rượt đuổi. Hoặc phải đi qua các cặp vợ chồng và những người bạn giống như những đứa trẻ dính sát nhau chơi đùa. Những chiếc ô trên bãi biển liên tục che khuất phần nào đó tầm nhìn của Jeong Jihoon. Khi Jeong Jihoon đi ngang qua cửa hàng nhỏ có mái che màu xanh lam bán kem sô cô la hạt dẻ lần thứ ba, cuối cùng hắn cũng nhận thấy điện thoại trong túi mình đang rung.
Số không xác định. Jeong Jihoon dừng lại và cẩn thận tìm kiếm chuỗi số lạ này trong trí nhớ của mình, nhưng hắn không tìm thấy kết quả. Hắn đang rất vội đi tìm Kim Hyuk Kyu, chưa kể đến thông tin được nhét vào chiếc thẻ điện thoại tạm thời này.
Đang muốn cất điện thoại lại vào túi, Jeong Jihoon lại chạm vào một thứ khác.
Kim Hyuk Kyu đứng phía sau thở hổn hển, không quen với cảnh tượng kỳ lạ khi Jeong Jihoon nắm tay anh và trông như một bóng ma, anh hít một hơi trước khi hỏi: "Sao em chạy nhanh như vậy? Dù gọi thế nào em cũng không nghe thấy."
Nếu là Jeong Jihoon 20 tuổi, có lẽ anh ấy sẽ thốt ra những lời phàn nàn của mình. Và hắn sẽ phải được anh trai nhắc nhở thật lâu thì chuyện này mới coi như kết thúc. Nhưng chàng trai 28 tuổi Jeong Jihoon chỉ thẫn thờ nhìn Kim Hyuk Kyu, đôi mắt lim dim, hồi lâu mới thở dài đáp: "Thật xin lỗi Hyuk Kyu-hyung, em đang tìm anh."
"Anh vốn muốn hỏi em có muốn ăn kem không, nhưng em trong nháy mắt liền biến mất, rốt cuộc tìm đâu cũng không thấy em, điện thoại cũng không cho thèm nghe."
Kim Hyuk Kyu chỉ vào cửa hàng kem mà Jeong Jihoon đã đi qua vài lần vừa rồi. Trước mái nhà màu xanh lam treo biển hiệu Barbie màu hồng, trông giống như một trận đấu mộng mơ chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích. Cô gái tóc vàng xinh đẹp đang tay trong tay với bạn trai của mình ở quầy và nói chuyện, đợi món tráng miệng của họ.
Hóa ra cuộc gọi lạ vừa rồi là từ di động của Kim Hyuk Kyu. Jeong Jihoon không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười: "Anh lưu khi nào?"
"Bí mật." Kim Hyuk Kyu chớp chớp mắt, nắm lấy cổ tay Jeong Jihoon kéo về phía tiệm kem, "Anh mời Jihoon ăn nhé, thế nào?"
Cái gọi là quán kem, nhìn kỹ mới thấy nó chỉ là một chiếc xe đẩy lưu động lớn hơn một chút. Ngoài những đồ trang trí cầu kỳ ra thì trước xe chỉ có hai chiếc máy làm kem và hai chiếc ghế nhựa tròn màu trắng. Trên quầy là một thực đơn viết tay trên giấy kraft, với các loại kem và giá cả được vẽ ngoằn ngoèo bằng bút dầu màu.
"Jihoon muốn gì?" Kim Hyuk Kyu háo hức nhìn thực đơn.
Trong đoạn văn dài bằng tiếng Bồ Đào Nha, Jeong Jihoon chỉ có thể hiểu được các chữ số Ả Rập thể hiện giá cả. Nhưng không hiểu sao hắn không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Kim Hyuk Kyu nên chỉ chỉ vào bức tranh đầu tiên có màu xanh kem nhạt, mạnh dạn nói: "Em muốn cái này nè."
Hắn hơi tò mò về tình trạng giao tiếp giữa Kim Hyuk Kyu và những người khác. Dù sao thì người đàn ông quanh năm trôi dạt này dường như có thể xử lý mọi việc một cách dễ dàng. Nhưng Kim Hyuk Kyu chỉ gọi những món ăn đã chọn, rồi đưa những tờ tiền đã được kiểm đếm.
A... cái anh này sẽ không giống trước đây, cái gì cũng chỉ biết một chút. Jeong Jihoon bắt chước dáng vẻ của Kim Hyuk Kyu, chống tay lên cằm đợi kem ở quầy. Nhưng ánh mắt lại không rơi vào que kem mà cẩn thận lén đặt lên Kim Hyuk Kyu. Dám đi vòng quanh thế giới một mình mà không cần biết quá sỏi ngôn ngữ. Cái đó đã được lên kế hoạch từ lâu — là khi họ ở cùng một đội hay là khi Jeong Jihoon một mình vật lộn với việc huấn luyện?
Sau khi gặp Kim Hyuk Kyu, một số suy nghĩ và ý tưởng kỳ lạ đột nhiên bùng lên trong lòng Jeong Jihoon và trở nên mãnh liệt hơn. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyến du lịch của Kim Hyuk Kyu trước đây, nhưng bây giờ hắn rất muốn hỏi anh ấy: Hyung à, anh có bao giờ nghĩ đến việc mang em theo khi anh nghỉ hưu và lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của tụi mình không?
Kem đã sẵn sàng. Người em trai đã trưởng thành tự nhiên đưa hai hương vị cho Kim Hyuk Kyu, người đã trả tiền. Màu xanh nhạt có thể là quả việt quất hoặc muối biển, trong khi Kim Hyuk Kyu đang cầm một chiếc nón sô cô la đặc trưng. Tóm lại, mọi thứ trông giống như kem trên tay của mỗi người, ngọt ngào, mềm mại và chỉ có thể cùng tồn tại trong thời gian ngắn trong mùa hè oi bức.
Có lẽ đã gần đến giờ ăn tối, rất nhiều người còn lại trên bãi biển và một số dù che nắng công cộng đã bỏ trống trên bãi biển. Kim Hyuk Kyu vui vẻ kéo Jeong Jihoon và đẩy hănz xuống nước, trong khi anh ta tìm một chiếc ghế tựa và nằm xuống, cuộn tròn trong bóng tối như một chú mèo con.
Anh ấy hiếm khi ngại ngùng vào phòng thay đồ để thay đồ và cởi bỏ toàn bộ cơ thể ngoại trừ một chiếc quần bơi. Jeong Jihoon vừa xuất ngũ, hai năm tập luyện đầy đủ và ăn kiêng nhẹ đủ để tạo nên một thân hình vượt trội. Hắn đứng trước gương với một chút lo lắng, cười nhạo bản thân rằng những động tác như vậy là không cần thiết. Trong khi lại đang cẩn thận kiểm tra cơ bụng, cánh tay và đùi của mình để đảm bảo rằng những gì Kim Hyuk Kyu nhìn thấy là hoàn hảo...do dự một lúc, lại quấn mình trong chiếc khăn tắm rồi từ từ chậm rãi bước đến bên Kim Hyuk Kyu. Kim Hyuk Kyu, người sẽ đóng vai người bảo vệ quần áo, không biết từ đâu gợi ra chiếc kính râm và chúng kẹp xiên vào mặt anh, anh đang nằm nghiêng và anh không biết mình đang nhìn gì.
Cậu bé Jeong Jihoon thường đưa đồ đạc của mình cho đối phương: "Hyuk Kyu-hyung, giúp em xem một chút."
Không nói lời nào, Kim Hyuk Kyu cầm lấy ba lô và đưa tay ra chờ đợi chiếc khăn tắm của Jeong Kihoon.
Jeong Jihoon dường như không muốn cởi nó ra, Kim Hyuk Kyu mở tay ra một lúc. Jeong Jihoon vò chiếc khăn tắm thành một quả bóng như thể hắn vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Sự chờ đợi có chủ ý của hắn dường như không thu hút được sự chú ý của người bên kia. Kim Hyuk Kyu thu dọn đồ đạc của mình và tiếp tục giữ nguyên tư thế. Jeong Jihoon không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương qua cặp kính râm, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi nứt nẻ và quai hàm bạnh ra của anh. Jeong Jihoon đi về phía biển, vừa bước chân trần trên sỏi vàng mềm vừa nghĩ: Hyuk Kyu-hyung căng thẳng và khó chịu, anh ấy đang nghĩ gì vậy?
Jeong Jihoon thoải mái ngâm mình trong nước biển ấm sau khi phơi nắng. Hắn có tất cả các vật dụng cần thiết mà mẹ hắn đã mua khi nghe tin anh ấy đi nước ngoài, kính bơi, nút tai, nút mũi ... Nếu Jeong Jihoon không phản đối kịch liệt, chắc chắn mẹ hắn sẽ thật sự đưa cho hắn một bộ đồ lặn chuyên nghiệp đanh cho thợ lặn. Học bơi trong quân đội là điều bắt buộc, Jeong Jihoon bơi rất giỏi và kết quả đánh giá của hắn luôn nằm trong top ba — dường như hắn luôn có thể đạt được kết quả tốt trong những điều mà hắn phải thành thạo.
Xa xa là chân trời nhảy múa như ánh lửa, ánh hoàng hôn vàng tím buông xuống mặt nước biển sẫm màu, những đốm sáng nhấp nhô theo làn sóng trắng lăn tăn. Đại lộ ven biển rộng mở được xây dựng dọc theo bờ biển với những hàng cọ cao lớn và xanh tươi. Bên kia là một nhóm khách sạn được trang trí sang trọng, đèn đã được thắp sáng, vỡ tan trên bầu trời đô thị nhộn nhịp.
Cách đó không xa là một vòng bơi bị ai đó bỏ rơi, Jeong Jihoon dùng sức nhô lên khỏi mặt nước và lười biếng trôi nổi trên mặt biển.
Khung cảnh thoáng đãng và đẹp đẽ như vậy... Thật đáng tiếc khi Hyuk Kyu-hyung không nhìn thấy nó.
Hắn quay sang để xem Kim Hyuk Kyu định làm gì. Hay khi thủy triều dâng cao, nước biển dâng cao làm vỡ kính bơi của Jeong Jihoon, chỉ còn lại bầu trời lơ lửng trong tầm nhìn của hắn. Hắn bơi ngược theo thủy triều và khi đứng vững trên bãi biển. Khi ấy hắn đã cách Kim Hyuk Kyu hàng chục mét.
Jeong Jihoon đi về phía anh, vượt qua một số thanh niên đang chơi bóng chuyền trên bãi biển và đi đến bên cạnh Kim Hyuk Kyu, người đang dần phóng to ra theo từng bước đi của hắn. Anh vẫn đeo kính râm, quay đầu sang một bên, ôm ba lô của Jeong Jihoon trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
——Dám cá là cái anh này 100% đang ngủ.
Jeong Jihoon có chút thích thú tháo kính râm của Kim Hyuk Kyu ra và đúng như dự đoán, mí mắt của Kim Hyuk-kyu run lên hai lần khi ánh nắng chiếu vào dưới tròng kính, rồi anh bàng hoàng mở mắt ra.
"Jihoon..." anh dụi dụi mắt, "Mấy giờ rồi?"
Jeong Jihoon lấy đồ của hắn và khăng khăng ép Jin Hekui vào một chiếc ghế tựa, buộc đối phương phải cuộn người lại và rời đi: "Anh hôm qua đã làm gì vậy? Hiếm khi nào anh lại ngủ ở một nơi ồn ào như vậy."
"Người già ngủ nhiều quá còn gì." Kim Hyuk Kyu hung hăng phản bác, "Người trẻ tuổi như Jihoon đương nhiên không hiểu rồi."
Có vẻ như từ một thời điểm nào đó, Kim Hyuk Kyu đã thực sự bước vào hạng người già mà anh ấy coi là già. Trong những lúc không thi đấu và không tập luyện, anh ấy buồn ngủ đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Và công việc của anh ấy cũng đã là một nỗ lực mạnh mẽ. Việc thiếu năng lượng luôn khiến Jeong Jihoon nghi ngờ rằng anh ấy sẽ gục ngã trước ống kính trong giây tiếp theo. Tuy nhiên, đánh Rank cũng đã làm việc cực kỳ chăm chỉ và vắt kiệt thời gian trong khoảng thời gian lẽ ra anh phải được nghỉ ngơi, khiến từng phút từng giây trong tương lai phải đền đáp giấc ngủ đáng lẽ phải có trong quá khứ.
"Anh không đi sao? Ở bên bờ biển, dù sao thì cũng nên xuống nước một chút đi."
Kim Hyuk Kyu cau mày nghiêm túc suy nghĩ, nhìn quần áo của mình: "...Hình như không vừa." Sau đó lại nhìn đôi giày trên chân, "Không vừa." Sau đó lại nhìn biển xanh nước và đám đông nô đùa, "Đừng quá bận tâm nữa."
Jeong Jihoon cảm thấy hơi tiếc nuối: "Em thấy các bạn đến Gapyeong để xây dựng đội nhóm và nghĩ rằng Kim Hyuk Kyu rất thích nước."
"Gapin? Cái gì..."
Kim Hyuk Kyu hồi lâu mới nhớ ra: "Lúc đó..." Anh dừng một chút, "Hóa ra Jihoon cũng quan tâm đến đội của chúng ta."
Đội của chúng ta. Jeong Jihoon lặp đi lặp lại điều đó trong lòng với vẻ không hài lòng. Đội của chúng ta.
"Nó được giới thiệu trên Youtube, nhưng em đã tình cờ nhìn thấy nó." Jeong Jihoon cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên và vội vàng chuyển chủ đề, "Nếu anh đã ở đây, Hyuk Kyu-hyung nên thử một lần. Anh có thể đừng để bản thân mình chìm xuống biển."
"Em không thể bỏ rơi biển." Kim Hyuk Kyu lặp lại, với giọng điệu nghiêm túc và cạnh tranh, "Em cũng không thể để cáp treo hoạt động. Jihoon thực sự rất ấm áp với thế giới." Vì vậy, anh ấy đứng dậy và đi về phía biển theo những gì Jeong Jihoon nói.
Có chăng là gầy hơn một chút, hay cao hơn một chút. Nhìn bóng lưng của Kim Hyuk Kyu, Jeong Jihoon không khỏi so sánh anh với quá khứ. Vào năm hắn mô tả rằng hắn và Kim Hyuk Kyu nương tựa vào nhau cả đời. Hắn luôn cố ý đi bên cạnh hoặc phía sau Kim Hyuk Kyu. Và hắn chỉ cảm thấy yên tâm khi xác nhận rằng tầm nhìn của mình có thể được lấp đầy bởi người này. Vì quá quen thuộc nên nhắm mắt hắn vẫn có thể diễn tả được màu áo trắng của đồng đội. Hắn chớp mắt thật nhanh, bóng dáng của Kim Hyuk Kyu dần nhỏ lại. Và nước biển từ từ nhẹ nhàng liếm mắt cá chân của anh chuyển sang làm ướt đùi anh với ống quần xắn lên. Kim Hyuk Kyu đứng giữa những con sóng cuồn cuộn như một chú chim non vừa rời tổ, như thể một cơn sóng dữ hơn cũng có thể quật ngã anh bất kì lúc nào.
Anh vốc một nắm nước biển và nước trượt giữa các ke ngón tay anh.
Chợt nhận ra những người phía sau không đi theo, Kim Hyuk Kyu vội vàng quay lại tìm Jeong Jihoon.
Không biết làm sao, Kim Hyuk Kyu vẫy tay với Jeong Jihoon và gọi tên anh.
"Hyung ơi! Cười lên đi!"
Jeong Jihoon vung điện thoại, hướng mắt camera ngắm về phía Kim Hyuk Kyu với vẻ mặt bối rối. Sau khi phát hiện ra ý định chụp ảnh của Jeong Jihoon, Kim Hyuk Kyu nhanh chóng trấn tĩnh lại và nở một nụ cười ngại ngùng về công việc, sau đó là tư thế con ong kiểu cũ.
Anh trai này thực sự trông không giống một chàng trai trẻ chút nào - Jeong Jihoon nhấn nút chụp, xác nhận rằng bức ảnh của Kim Hyuk Kyu đã được ghi lại một cách rõ ràng. Hắn đặt điện thoại của mình vào một chiếc túi chống nước và chạy về phía vị trí của Kim Hyuk Kyu bằng chân trần.
Dù mực nước không cao quá thắt lưng nhưng Jeong Jihoon không quên chất lượng nước của Kim Hyuk Kyu. Nước biển bị đầu gối đè lên lắc lư chảy theo hắn đến chỗ Kim Hyuk-kyu đang đợi hắn, khoảng cách dần được thu hẹp. Khi đó Jeong Jihoon càng có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Kim Hyuk Kyu ngày càng rõ ràng.
Không chịu nổi niềm tự hào dâng trào trong lòng, Jeong Jihoon ở vị trí vừa định vươn tay tóm lấy đối thủ: "Anh thật sự không thể không có em——"
Kim Hyuk Kyu đột nhiên mở to mắt: "Cẩn thận!"
Trong giây tiếp theo, bắp chân của Jeong Jihoon va phải một thứ gì đó rất cứng. Và Jeong Jihoon, người đang phấn khích lao về phía Kim Hyuk Kyu, đã bị một vận động viên bơi lội đột ngột xuất hiện từ dưới nước hất ngược xuống.
___tbc___
lên Link gốc: https://archiveofourown.org/works/41097876
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!
____
Pepwwppi
24.07.23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro