🌱1. IX🌱
Author: liuchezhishui
Edit: Pepwwppi
•
•
•
___
11
Jeong Jihoon có một giấc mơ và giấc mơ đó là đầu mùa đông năm 2021.
Một mô tả phù hợp hơn là hắn đã nhớ về trận tuyết đầu tiên ở Seoul vào năm 2021 trong giấc mơ của mình. Năm đó tuyết đến rất sớm, dưới bầu trời u ám, trận tuyết lớn không ngừng xuất hiện trên dự báo cuối cùng cũng đến muộn. Vào ngày này, Jeong Jihoon khởi hành từ Incheon bằng tàu điện ngầm, một điểm dừng trước khi đến Oryu-dong. Kim Hyuk Kyu mặc áo khoác đen và quần đen bước vào, đi thẳng đến chỗ JeongJihoon và ngồi xuống cạnh Jeong Jihoon như thể anh ấy đã có một cuộc hẹn.
Jeong Jihoon nói: "Hyung ơi, chúng ta hãy ở bên nhau vào năm tới nhé."
Kim Hyuk Kyu không nói và Jeong Jihoon nhắc lại.
"Hãy tiếp tục cùng nhau vào năm tới nhé!"
Chỉ có hai người họ trong tàu điện ngầm trống rỗng. Con tàu đang tiến nhanh về phía trước, ầm ầm, ầm ầm——
Jeong Jihoon cảm thấy đau lòng, Kim Hyuk Kyu sao có thể không nói gì cả nhue thế? Dù muốn từ chối cũng nên mở miệng. Hắn nghĩ rằng nó đã được một thời gian dài, nhưng rõ ràng là không có một nửa trên màn hình. Hắn nghĩ, nếu Kim Hyuk Kyu vẫn giả câm cho đến lúc cả hai đến Oryu-dong, thì hắn chắc chắn sẽ để Kim Hyuk Kyu ở lại và tự mình xuống xe.
Ding dong—tiếng nhắc nhở lanh lảnh của phát thanh viên vang vọng trong loa tài điện:
[Nhà ga phía trước sắp đến.]
Cũng chính lúc này, hắn thấy Kim Hyuk Kyu gật đầu.
"Anh cũng rất muốn ở bên Jihoon!"
Đó là giọng của chính hắn, không phải của Kim Hyuk Kyu. Khi Jeong Jihoon mở mắt ra khỏi bóng tối và hình ảnh phía sau của hắn và Kim Hyuk Kyu xuống xe ở trạm Oryu-dong vẫn còn trên võng mạc của hắn. Hắn đã nhận ra rõ ràng rằng đây là một giấc mơ. Mặc dù cái hiệu ứng tuyết rơi kia rất rõ ràng và hắn vẫn có thể nghe rõ thông báo lanh lảnh của giọng nữ ở ga tàu điện ngầm... Và cái cảm giác chộn rộn xem lẫn niềm vui không thể che giấu trong lồng ngực khi Kim Hyuk Kyu đồng ý với hắn... nhưng cũng đúng là hắn đã tỉnh dậy từ trong mộng tưởng của mình, tỉnh lại chỉ trong vài cái tích tắc.
Kim Hyuk Kyu không hứa với hắn, chưa từng hứa như vậy bao giờ.
Trận tuyết đầu tiên cũng chẳng hề rơi ở Seoul năm đó cho mãi đến tận cuối tháng 12.
12
Thời gian thực tế trong căn phòng chật hẹp vẫn là lúc Kim Hyuk Kyu rời đi.
Hắn không bật đèn và bóng tối cứ thế tù đọng bao trùm căn phòng. Trước khi đi, Kim Hyuk Kyu đóng cửa ra vào và cửa sổ cho hắn, điều chỉnh máy điều hòa ở nhiệt độ dễ chịu, kéo rèm cản sáng, cuối cùng đắp chăn cho hắn, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vuốt ve trán của Jeong Jihoon rồi ru hắn ngủ. Mỗi bước đi đều vừa phải, ân cần, không quá hoa lệ, khi rời đi cũng không có lưu lại bất kì dấu tích của sự tồn tại nào. Giống như mấy chục năm nay anh vẫn làm, dựa theo khuôn mẫu hoàn hảo của người tiền bối, đồng đội... cứ thế một bộ hệ thống mệnh lệnh, thiết lập được lập trình ra và để thực hành trên người Jeong Jihoon.
Hắn phát ốm với Kim Hyuk Kyu trông như thế này. Mọi cảm xúc đều giống như một bức tranh hai chiều chỉnh tề, được treo trên tường để người ta ngắm nhìn...nhưng người ta có thể thích và không thích.
...nó vẫn sẽ khác. Bởi vì Jeong Jihoon là Jeong Jihoon, không phải là đám nhóc ngoan ngoãn nghe lời anh. Trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ những người em khác sẽ thúc giục Kim Hyuk Kyu nghỉ ngơi... Nhưng Jeong Jihoon sẽ yêu cầu anh ở lại. Anh ấy rất đau khổ, với cổ họng bỏng rát và đầu óc choáng váng, đến nỗi Kim Hyuk Kyu buộc phải ở bên cạnh hắn.
(Báo người ta không zậy:]]] phụ nữ nên xem xét lại trước khi iu nha)
Anh đã đi đâu?
Jeong Jihoon cố gắng đứng dậy, lưng thấm đẫm mồ hôi mỏng, dính sát vào người. Trong trí nhớ của hắn, công tắc đèn ở cạnh giường, nhưng hắn tìm mãi cũng không thấy, đành phải đi chân trần xuống giường trong bóng tối, dựa vào tường tìm một cái ghế mà ngồi xuống từ từ.
"Hyung à......"
Cổ họng như khô cạn, không khỏi ho dữ dội.
Kim Hyuk Kyu đâu?
Ánh huỳnh quang yếu ớt của điện thoại di động lóe lên trong góc tối, như thể có tin nhắn nào đó được nhét vào. Jeong Jihoon không còn cách nào khác ngoài việc bỏ qua chiếc giường gỗ lớn vào lúc này và trở lại chiếc bàn cạnh giường ngủ. Đó là một quảng cáo, hoặc bất cứ điều gì, Jeong Jihoon thờ ơ vuốt nó đi và tìm thấy bản ghi liên lạc bị bỏ lỡ duy nhất trong điện thoại. Tám con số nhỏ từ từ biến thành những con kiến bò ngoằn ngoèo, Jeong Jihoon nhắm mắt lại, nhấn xuống và âm thanh bận rộn trống rỗng vang vọng trong phòng.
Không ai nghe thấy.
Hắn buông thõng hai tay và ngã ngửa ra giường.
13
Tuyết năm 2021 đến rất muộn, phải đến ngày cuối cùng, một số bông tuyết dạng bột mới chậm rãi rơi xuống, quá mịn để tích tụ, hòa quyện với không khí ẩm trước khi chạm đất.
Jeong Jihoon nằm trên ban công của GenG và ngắm tuyết. Son "Lehends" Si-woo tình cờ đi ngang qua và hỏi hắn đang làm gì.
Sau khi nghe câu trả lời của Jeong Jihoon, Son "Lehends" Si-woo vui vẻ cười: "Ở đâu có tuyết cơ chứ? Rõ ràng là mưa mà, trời ạ."
Tuyết tan rơi xuống, làm ướt con đường nhựa. Không phải là cơn mưa sảng khoái mà là mưa phùn rỉ rả từ muôn nơi, kẽ lá, mái nhà, ly nước, ga trải giường ngủ... Cơn gió nhẹ phả vào mặt mát rượi, luồn qua ô cửa sổ cái đuôi của một con chim ác là.
Jeong Jihoon nhăn mặt thành một quả bóng và hắn bướng bỉnh phản bác: "Có tuyết rồi. Shiyou-hyung à, đã đến lúc đi lấy kính mới rồi đó."
Dù trời mưa hay tuyết, Jeong Jihoon không thể phân biệt được. Hắn chỉ biết nếu là Kim Hyuk Kyu, anh cũng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ mong tuyết rơi giống như hắn.
Kim Hyuk Kyu yêu tuyết. Anh ấy thích sự lãng mạn khi không quá nhiều tuyết, và những bộ phim tình cảm lãng mạn luôn có cảnh tuyết rơi — nhưng nếu máu và giết người đồng nghĩa với sự lãng mạn, thì Kim Hyuk Kyu cũng thích xem phim kinh dị. Do đó, Jeong Jihoon kết luận rằng thứ mà Kim Hyuk Kyu thích chỉ là sự lãng mạn trừu tượng, bản thân sự lãng mạn và không liên quan gì đến con người hay sự vật cụ thể nào cả.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Jeong Jihoon ngày càng quen với việc lang thang trong ảo mộng không mục đích khi nghỉ ngơi, tạo ra một số câu hỏi vô nghĩa và không có lời đáp. Vì không có câu trả lời, Jeong Jihoon thường xuyên có thể để mình tưởng tượng, tưởng tượng ra những điều chưa từng xảy ra và không thể xảy ra, nhưng trong cốt truyện luôn có sự xuất hiện của Kim Hyuk Kyu.
Không có tuyết rơi, Jeong Jihoon không tìm được lý do tán gẫu với Kim Hyuk Kyu. Có rất nhiều chủ đề họ có thể nói, từ trò chơi đến truyện tranh, từ bóng đá đến mèo, trong cuộc trò chuyện miễn phí trước đây, Jeong Jihoon chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ khó nói chuyện với anh. Trước đây, hắn chỉ nhìn Kim Hyuk Kyu và đợi Kim Hyuk Kyu bắt gặp ánh mắt của mình và họ có thể nói chuyện một cách tự nhiên.
Có khi chỉ gọi qua lại tên nhau, trò chơi như vậy cũng chơi được nửa ngày trời.
Tuyết mà hắn đợi sau đó, chỉ rơi một chút sau khi màn đêm buông xuống, và nó không tích tụ thành tuyết dày như hắn deac mong đợi. Jeong Jihoon đã quên chính xác thời gian, một hai giờ sáng gì đó, khi hắn xếp hạng xong, đẩy bàn phím ra, vươn vai định quay về ký túc xá. Khi hắn bước ra ngoài, không khí vẫn còn một chút bột mềm, phảng phất trên những ngọn đèn đường, giống như những con muỗi nhỏ trong mùa hè, chỉ để lại một chút mát lạnh sau khi rơi vào cơ thể hắn.
Kể từ đó, giữa hắn và thế giới của Kim Hyuk Kyu có một khoảng cách rất xa vời.
Vào mùa hè năm 2025, Kim Hyuk Kyu từ Thượng Hải trở về Seoul, rủ bạn bè đi dự tiệc. Jeong Jihoon cũng ở trong số đó, lúc này hắn và Kim Hyuk Kyu đã không gặp nhau trong hơn nửa năm. Lần cuối cùng hắn gặp Hyuk Kyu là tại lễ xuất ngũ của anh ấy. Và tất cả các kỳ nghỉ của Hyuk Kyu kể từ đó đều trùng với ngày thi đấu của Jihoon... vào thời điểm Hyuk Kyucuối cùng cũng có thể rời quân ngũ, Jeong đã lên máy bay rồi. đến một quốc gia khác để tham gia cho Giải vô địch thế giới.
Lý do tại sao hắn nói nửa năm không gặp nhau là vì Kim Hyuk Kyu đã từng phát sóng trực tiếp sau khi thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Jeong Jihoon bảo vệ phòng phát sóng trực tiếp của Kim Hyuk Kyu ở Munich. Vào đầu giờ sáng, khi mức sử dụng Internet của khách sạn cao nhất, hình ảnh của Kim Hyuk Kyu trong camera rất mờ và hắn hầu như không thể nhìn rõ vị trí các nét mặt của anh ấy. Anh ấy thỉnh thoảng chơi game và thường xuyên trò chuyện vu vơ với người hâm mộ hơn. Kim Hyuk Kyu đã chơi một cuộc ẩu đả lớn và chơi một số trò chơi độc lập đã lỗi thời từ lâu trên Stream. Người anh vốn luôn trầm lặng, ngày hôm đó chỉ có rất nhiều điều để nói: anh kể về quá khứ, nhớ lại chặng đường dài mười năm sự nghiệp của mình. Và nhắc đến những ván đấu thất bại một cách rõ ràng và thường xuyên. Anh ấy không đề cập đến bất kỳ ai khác, không một ai, và thay vào đó chỉ sử dụng những danh hiệu mơ hồ như "đồng đội" và "huấn luyện viên". Jeong Jihoon ngồi trước máy tính lắng nghe cuộc trò chuyện của Kim Hyuk Kyu, như thể anh ấy đã trở thành Alisa giữa bầy thiên nga hoang dã trong suốt hai năm trong quân đội, và giờ anh ấy cuối cùng đã có được khả năng nói.
Kim Hyuk Kyu có một trí nhớ tốt, hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, giọng nói bình tĩnh rơi vào tai Jeong Jihoon. Nói về thất bại ở Thượng Hải trong 20 năm, anh dừng lại một chút, sau đó mỉm cười và tiếp tục. Trong ống kính không rõ ràng, không thể nhìn thấy chân thực biểu cảm nào.
Anh ấy đã phát sóng nó trong khoảng hai giờ và cuối cùng một người hâm mộ đã hỏi anh ấy về kế hoạch tương lai của mình.
Kim Hyuk Kyu suy nghĩ một chút rồi nói: "Mình nghĩ, mình sẽ đến Trung Quốc trước."
Sau đó, anh tắt phát sóng trực tiếp. Màn hình biến mất và Jeong Jihoon nhìn thấy khuôn mặt trống rỗng của mình phản chiếu qua từ màn hình bị tắt.
Đi Trung Quốc có ý nghĩa là gì?
Có rất nhiều ý kiến trên Internet, hầu hết đều chỉ ra rằng anh ấy sẽ đến LPL để làm huấn luyện viên và tiếp tục theo đuổi chiếc cúp mà anh ấy đã không có được ngày trước. Những tin đồn như vậy đã trôi qua từ lâu và vẫn chưa được xác nhận chính thức, phải đến khi một người hâm mộ Trung Quốc tình cờ bắt gặp Kim Hyuk-kyu đang lang thang ở Bến Thượng Hải. Lúc đí hắn mới nhận ra rằng "đi" của anh ấy thực sự chỉ là "đi" mà thôi.
Nếu anh ấy đi, anh ấy sẽ trở lại. Ngay sau đó, Kim Hyuk Kyu trở về Seoul từ Thượng Hải và sau đó lại đi đến chuyến đi tiếp theo.
Trên chuyến bay dài lang bạt, mọi thứ đều nhẹ bẫng. Ở độ cao 100.000 dặm, Jeong Jihoon cũng mất liên lạc cuối cùng với Kim Hyuk Kyu.
Vào mùa hè năm 2025, sau khi Jeong Jihoon ngồi xổm trên chương trình phát sóng trực tiếp ở Munich. Cuối cùng hắn đã gặp lại Kim Hyuk Kyu, đó không phải là tín hiệu video được truyền qua lục địa châu Á, mà là trực tiếp gặp Kim Hyuk Kyu thật. Anh ấy mặc quần áo đen tuyền, đứng bên ga tàu điện ngầm và cúi đầu nhìn vào điện thoại, có vẻ là đợi bạn bè.
Hắn thoáng thấy anh qua đám đông. Giống như có thần giao cách cảm, Kim Hyuk Kyu cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, bối rối nhìn xung quanh, rồi từ xa nhìn về phía Jeong Jihoon.
Hắn khẳng định Kim Hyuk Kyu nhất định nhìn thấy hắn. Nếu không anh cũng sẽ không ở xa xa vô duyên vô có mà cười cười, rõ ràng còn bị bao vây trong đám người đông nghẹt kia mà.
Jeong Jihoon tiến lại gần, kèm theo sự căng thẳng không thể giải thích được, giống như một đứa trẻ sắp mở quà Giáng sinh, vô cùng vội vã và háo hức.
Kim Hyuk Kyu gọi tên hắn trước: "Jihoon."
"...Hyuk Kyu-hyung, chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều Jihoon."
Ngày xưa chỉ cần là bắt đầu từ việc gọi qua lại tên nhau mà cũng có thể chơi được cả nửa ngày. Bây giờ Jeong Jihoon muốn thêm một lời chào... dù hắn có chào anh ấy hay không sẽ không ảnh hưởng đến phần còn lại của cuộc đời Kim Hyuk Kyu. Nhưng chỉ gọi tên là quá thân mật trong nhận thức của Jeong Jihoon, đối với những người đã hai năm sáu tháng không gặp, hắn có phần không còn chịu đựng được sự thân thiết còn sót lại ít ỏi kia.
Jeong Jihoon muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Ryu Min-seok, người đã xuất hiện từ lúc nào, đã lao vào Kim Hyuk Kyu và hắn đã vô thức lùi lại một bước để nhường chỗ cho hai người họ. Những người khác lần lượt đến, đó không phải là bữa tiệc của một đội cụ thể, có những người bạn mà Jeong Jihoon rất thân, cũng có những đồng nghiệp mà anh chỉ biết tên. Kim Hyuk Kyu bị bao vây và choáng ngợp với các câu hỏi dồn dập. Jeong Jihoon đứng sang một bên, không bước tới quấy rầy, nhìn Kim Hyuk Kyu xử lý tình huống này một cách không khéo léo. Anh theo thói quen xấu hổ liếm khóe môi khi bị hỏi một số câu hỏi khó trả lời. Trong một bầu không khí ấm áp như vậy, có một ảo ảnh buồn trong trạng thái thôi miên: Kim Hyuk Kyu thuộc về người khác vào lúc này. Nhưng trong quá khứ, ít nhất là trong vài năm ngắn ngủi -– anh ấy chỉ sống một mình, chỉ thuộc về riêng mình hắn...
Hắn lặng lẽ đứng ngoài đám đông. Trong quá khứ, hắn đã nhiều lần là cái bóng của Kim Hyuk Kyu, ở bên cạnh anh một cách âm thầm, dịu dàng và vững chắc trong nhiều khoảnh khắc. Giờ đây, hắn như linh cảm được sự chia tay, vẫn lặng lẽ nhìn anh, dịu dàng và kiên định, cảm thấy trong lòng mình biển đen dâng trào, có thứ gì ùa vào, có thứ gì đó bị lấy đi.
Kim Hyuk Kyu quay đầu tìm hắn, môi mấp máy, tựa hồ đang cùng hắn nói cái gì, thanh âm bị đám người vây quanh anh che lấp.
Đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Kim Hyuk Kyu. Hắn đã bỏ lỡ một vài cơ hội hiếm hoi để cả hai gặp lại nhau, nhưng nó qua mơ hồ và Jeong Jihoon không thể nhớ được nữa.
___tbc___
lên Link gốc: https://archiveofourown.org/works/41097876
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!
____
Pepwwppi
27.07.23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro