Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌱1. II🌱

Author: liuchezhishui
Edit: Pepwwppi


___

03
"Hóa ra là Lehends đã chủ động gửi Jihoon đến đây hả."

Sau khi nghe lời giải thích vội vàng của Jeong Jihoon về mọi thứ, thiên thần Alpaca Kim Hyuk Kyu không thể không cười. Những lời này khiến Jihoon không hài lòng, không khỏi hét lên: "Anh Son "Lehends" Si-woo gửi em đến đây là có ý gì, em cũng đã có lựa chọn của riêng mình chứ bộ– là ông trời khiến em bốc phải tờ giấy ghi Rio đấy thôi."

Kim Hyuk Kyu bình tĩnh liếc nhìn Jeong Jihoon: "Jihoon có lẽ đã bị Si-woo lừa mất rồi."

Uh-huh.

— —HẢ?

...bị lừa nghĩa là sao chứ? ——Đợi đã, Kim Hyuk Kyu trở nên thân thiện với Son "Lehends" Si-woo từ khi nào vậy? Đã đến mức có thể gọi tên nhau chưa? Đó không phải là một mối quan hệ đã từ chối bất hòa trong một thời gian dài trước đó sao? Jeong Jihoon kéo theo hai chiếc vali nặng trịch, suy nghĩ còn rối bời hơn cả khi bị tài xế Fiat bỏ rơi, chẳng lẽ hai người họ đã liên lạc với nhau một cách khó hiểu nào đó trong khi hắn còn đắm mình trong quân đội? Tại sao  Son "Lehends" Si-woo chưa bao giờ nói rằng anh ta biết Kim Hyuk Kyu?

Anh ta giống như một con mèo suốt ngày bị nhốt trong nhà, sau này mới bàng hoàng phát hiện ra rằng mỗi ngày sau giờ làm việc anh ta đều lẻn ra ngoài gặp "chủ nhân mới". Còn hắn thì hàng ngày vẫn làm thêm giờ để kiếm tiền mua thức ăn cho mèo. Jeong Jihoon nhăn mặt vì tức giận. Ah, thật là một "con mèo" khó chịu quá đi mà.

Kim Hyuk Kyu đi ở bên phải phía trước hắn, bước chân nhanh nhẹn và hành lý nặng nề khiến hai người cách nhau nửa bước. Jeong Jihoon cũng nhân cơ hội này lặng lẽ nhìn người anh trai đã lâu không gặp một thời gian dài. Không có nhiều thay đổi, vẫn rất gầy, làn da tái nhợt, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay ẩn dưới lớp mặt nạ. Dưới lớp áo phông trắng chỉ còn một lớp bả vai mỏng manh, nụ cười vẫn ôn hòa trang nghiêm như ngày trước.

Dù đã khá nhiều năm không gặp, ai cũng sẽ thay đổi. Dẫu vậy, Jeong Jihoon vẫn gần như không nhận ra người trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không phải vì bỡ ngỡ bỗng gặp lại cố nhân nơi xứ người... thay đổi là gì? Jeong Jihoon không có cách nào lấy được thứ cảm xúc đó.

"Chờ anh." Kim Hyuk Kyu đột nhiên nói, sau đó tăng nhanh tốc độ. Jeong Jihoon còn chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng bước vài bước chạy về phía trước. Jeong Jihoon, người đang leo lên đồi với hành lý và đang đói, cảm thấy khó bắt kịp bước chân của bên kia. Jeong Jihoon muốn gọi để ngăn anh lại nhưng Kim Hyuk Kyu bước đi nhanh chóng và càng nhanh chóng biến mất ở góc ngã ba. Hắn chỉ có thể trốn vào bóng của bức tường thấp với hành lý của mình, tránh ánh nắng chói chang phản chiếu từ mặt đường nhựa trơn nhẵn của người đi bộ.

Trời nóng nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, thậm chí cả tiếng ve sầu và chim chóc thường thấy vào mùa hè ở Seoul cũng bị cái nóng ẩm ướt làm cho im lìm. Cái cây che bóng mát cho Jeong Jihoon là một cây cao su, thân cây dày được bao phủ bởi những chiếc dương xỉ tổ chim màu xanh ngọc bích bóng loáng, hướng về phía đông đầy sức sống và sinh khí. Nó làm cho Jeong Jihoon càng lúc càng uể oải...đúng là không phải không muốn. Bị nhiễm một chút không khí Rio. Bầu không khí nóng, chỉ là—

Khao khát thức ăn và nước uống gào thét trong dạ dày của Jeong Jihoon, thứ nước khiến hắn vừa uống liền trượt xuống cổ họng và bốc hơi trong cơ thể hắn trước khi nó có thể làm ướt cổ họng khát khô của hắn. Hắn không biết liệu mình có đang quá đói và khát không, hay liệu sự hiện diện ngắn ngủi của Kim Hyuk Kyu đã khơi dậy nỗi lòng thấp thỏm trong thẳm bên trong con người hắn. Rốt cuộc, việc đoàn tụ với một người đồng đội từng có mối quan hệ sâu sắc ở một thành phố xa lạ cách xa 10.000 dặm là một điều kỳ diệu khó tin hay không nhỉ?

Chỉ từng là đồng đội. Không phải bạn bè.

Những người bạn thực sự không thể nào trải qua ba năm mà không liên lạc với nhau được.

Jeong Jihoon xác định mối quan hệ của mình với Kim Hyuk Kyu theo một cách vô cảm, đồng thời cuối cùng cũng nhận ra lý do khiến Kim Hyuk Kyuthay đổi trong mắt mình.

Ba năm đủ để Kim Hyuk Kyu phai mờ trong ký ức của hắn, biến anh trở thành một cuốn sách không bao giờ mở ra, một đám mây mù mịt không thể nhìn xuyên thấu.

Vì Kim Hyuk Kyu bảo hắn đợi, Jeong Jihoon ngoan ngoãn ngồi xổm xuống và một lần nữa biến thành con vật nhỏ đi lạc bị mắc kẹt giữa những chiếc vali, trong khi nhìn vào điện thoại của mình. Lời nguyền mà hắn đã gửi cho Son "Lehends" Si-woo trước đó vẫn chưa được trả lời, bây giờ Seoul đã là lúc mấy giờ nhỉ? Jeong Jihoon đếm ngón tay. Nhưng hắn không thể đếm được mình đã vượt qua bao nhiêu múi giờ. Trên bầu trời ngàn dặm, cảm nhận về thời gian của con người sẽ luôn trở nên yếu ớt do độ cao lên xuống. Cho dù lúc này đang đứng vững vàng trên mặt đất, Jeong Jihoon vẫn cảm thấy chóng mặt sau một chuyến bay đường dài dưới bầu trời và phản ửng vẫn còn hơi chậm chạp.

Chống tay lên đầu gối, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ lung tung: đó không thể là một giấc mơ, đó là một ảo mộng do nỗi cô đơn bị bỏ rơi mang lại. Về việc tại sao Kim Hyuk Kyu lại xuất hiện trong giấc mơ đấy, chỉ có thể hiểu rằng, thỉnh thoảng, ký ức trong thực tại của hắn phải vén một chút bức màn quá khứ, nhìn lại anh ấy lần cuối trước khi hoàn toàn bị lãng quên. Có lẽ hắn nghe theo Son "Lehends" Si-woo gợi ý đi du lịch cũng là nằm mơ, có lẽ giờ phút này hắn đang nằm ở quân đội nằm vật trên giường gỗ, chờ đợi sắp tới tiếng chuông báo thức kỉ luật đánh thúc hắn dậy.

"Jihoon?"

Jeong Jihoon bị nướng cháy còn đang buồn ngủ nhìn thấy bóng đen che trước mắt, liền đặt bàn tay ấm áp lên trán hắn: "Mặt em hơi đỏ, có phải bị bệnh rồi không?"

Kim Hyuk Kyu không biết lúc nào lại xuất hiện ở trước mặt hắn, trong tay cầm một cái túi giấy, vẻ mặt vô tội: "Em có muốn đi bệnh viện không?"

Jeong Jihoon đoán rằng hắn bây giờ có lẽ sắc mặt không tốt, nếu không thì Kim Hyuk Kyu đã không tỏ thái độ an ủi khích lệ, luôn giả vờ đáng thương để lừa gạt quá khứ. Nhưng không phải ai cũng thích Ryu "Keria" Min-seok và Kim "Rascal" Kwang-hee hoặc vui vẻ diễn xuất với anh ấy.

"...Anh đã đi đâu vậy?"

Kim Hyuk Kyu gật đầu nhìn con đường phía sau: "Anh nghĩ Jihoon chắc chắn chưa ăn gì. Lúc trước khi anh đi ngang qua, anh nhớ ở đó có một nhà hàng thức ăn nhanh, vì vậy anh đã đi mua đồ ăn cho Jihoon nè."

Anh nhét thức ăn và uống vào trong lòng Jeong Jihoon, tự nhiên cầm lấy hai cái vali, đứng song song với Jeong Jihoon, "Đi thôi nhỉ? Cứ đi chậm một chút nhé."

Chiếc bánh hamburger bọc trong giấy thấm dầu tỏa ra mùi thơm của thịt bò và lúa mì, Jeong Jihoon cắn một miếng, nước sốt là loại sốt thịt nướng yêu thích của hắn. Răng hắn men theo từng thớ thịt, xé miếng thịt tươi mềm thành từng miếng, nuốt nước miếng hỗn hợp vào dạ dày của hắn... Thức ăn rơi xuống cổ họng và một cảm giác no khác thay thế cho sự trống rỗng trào ra khi Kim Hyuk Kyu rời đi——Khi lưng của Kim Hyuk Kyu ở trong tầm nhìn của hắn, anh ấy khó khăn kéo lê chiếc vali cho hắn.

Trông anh di chuyển ở khu phố có vẻ quen thuộc, anh ấy sống ở đây suốt sao?

Hắn và Kim Hyuk Kyu đã ít liên lạc với nhau trong vài năm qua. Sau khi xuất ngũ, Kim Hyuk Kyu không chọn trở lại ngành công nghiệp điện tử trước đây của mình và cạnh tranh danh hiệu ở các vị trí khác. Mà thay vào đó anh đã chọn một lối sống đáng ghen tị khác. Khi bắt đầu chuyến du lịch toàn cầu của Kim Hyuk Kyu, họ vẫn giữ liên lạc, Kim Hyuk Kyu đã cho Jeong Jihoon xem tuyết vào mùa đông ở Moscow trên Kakaotalk, sa mạc màu nâu đỏ và kaki ở Bắc Phi, sa mạc Gobi rộng lớn ở một quốc gia nội địa nhỏ ...

Kim Hyuk Kyu bận rộn là một chú chim gai không biết bay, anh đã thoát khỏi xiềng xích của danh xưng tuyển thủ chuyên nghiệp, rong ruổi khắp nơi trên thế giới tự do rộng lớn.

Nhưng Jeong Jihoon bận rộn như một con diều bị buộc chặt bằng dây, bị xiềng xích của danh xưng tuyển thủ chuyên nghiệp ám ảnh. Chỉ hiếm hoi trong thời gian nghỉ giải lao, hắn mới có thể thư giãn được một chút nhưng hắn vẫn cần phát sóng trực tiếp, vẫn phải cật lực thi đấu xếp hạng và kinh doanh câu lạc bộ.

Hắn đã quen với điều này từ lâu, nghĩ rằng mình sẽ luôn đồng điệu với bạn bè, đồng nghiệp.

Nếu bạn không thể đồng bộ hóa, đó không phải là bạn. Jeong Jihoon nghĩ, Choi "Doran" Hyeon-jun, Son "Lehends" Si-wo, Han "Peanut" Wang-ho...họ đã ở bên cạnh hắn và sống một cuộc đời dài hơn và tươi sáng hơn hai năm so với Kim Hyuk Kyu. Kim Hyuk Kyu chỉ mất tin tức vài ngày, sau đó đột nhiên xuất hiện với vài bức ảnh nhóm, biến mất khi Jeong Jihoon chìm trong bóng tối vì mắc kẹt trong trò chơi.

Họ đang đi chệch hướng.

Trong vài đêm, Jeong Jihoon đã xem qua các bản ghi trò chuyện và dấu chân mà Kim Hyuk Kyu để lại trên khắp thế giới trong phần mềm xã hội, trong khi suy nghĩ về nó. Jeong Jihoon, 24 tuổi, đã tham gia nhiều đội và đã trải qua một cuộc chia tay giống như thảm kịch. Khi hắn đã gần như không còn liên lạc với Kim Hyuk Kyu, hắn phải thừa nhận rằng hắn sẽ không thể nào đi đến cuối con đường này cùng với anh.

Hắn thừa hưởng cách chào tạm biệt nhẹ nhàng của Kim Hyuk Kyu. Lúc đầu, hắn không được đề cập đến, để hạ thấp hình ảnh của Kim Hyuk Kyu trong cuộc sống bận rộn và hối hả, sau đó hắn đã bị bỏ rơi. Những vật dụng liên quan đến Kim Hyuk Kyu — chẳng hạn như chiếc áo khoác mà anh bỏ quên trong bộ phim Gen. Biểu cảm Alpaca — còn nhiều nữa, những món đồ lưu lại hơi thở của Kim Hyuk Kyu và được "sinh" ra với Kim Hyuk Kyu khi anh ấy ở trong đội tuyển. Jeong Jihoon đã đặt chúng vào hộp carton trong phòng tiện ích, xóa sạch hoàn toàn dấu vết của Kim Hyuk Kyu.

Rất lâu sau, hắn mới lại được nghe thấy tên của Kim Hyuk Kyu.

Trong bữa tiệc chính thức vào cuối năm 2025, Ryu "Keria" Min-seok đã đi một đôi giày chạy bộ mới. Là một phiên bản giới hạn với màu sắc tươi sáng và hình dạng độc đáo, quảng cáo và tiếp thị bên ngoài đã gây xôn xao dư luận và các quan chức Hàn Quốc chỉ phát hành đặt trước một chữ số trên Internet mỗi ngày. Mặc cho người tiêu dùng la mắng, *hạn ngạch vẫn được đổ ngay tại chỗ. Jeong Jihoon mặc dù thích nhưng cũng cảm thấy thật mệt mỏi với việc tranh giành, chỉ lưu lại đường link chờ đợi niêm yết chính thức.
(*hạn ngạch hay hạn ngạch thương mại: là loại hàng với số lượng có hạn ấy, chỉ được nhà sản xuất cho ra với số lượng ấn định)

Họ đều là những chàng trai trẻ chạy theo xu hướng, vì vậy họ tự nhiên phát hiện ra đôi giày mới mà Ryu "Keria" Min-seok đang cố tình khoe ra và đã hỏi cậu ấy đã mua chúng từ nơi nào.

Ryu "Keria" Min-seok tự hào nói: "Hyuk Kyu-hyung đã mua nó cho em đó."

Hắn tùy ý lắng nghe, đột nhiên cái tên đã từ lâu bám bụi bặm này lọt vào tai Jeong Jihoon. Hắn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ryu "Keria" Min-seok đang vui vẻ, cảm thấy cổ họng như thắt lại, bất giác siết chặt ly rượu trong tay mình hơn.

"Tháng trước, Hyuk Kyu-hyung đã ở Hoa Kỳ và hỏi em muốn quà lưu niệm gì ..."

Đôi giày này quả thực đã chính thức lên kệ tại Bắc Mỹ, số lượng không nhiều và thậm chí còn không nhận đặt trước qua mạng. Chỉ có thể dậy sớm và đến các cửa hàng được chỉ định để xếp hàng mua. Jeong Jihoon gần như có thể tưởng tượng Kim Hyuk Kyu tốt bụng đã mỉm cười bất lực như thế nào trước yêu cầu của Ryu "Keria" Min-seok. Anh ấy đã dậy sớm như thế nào để chờ đợi một điều bất ngờ dành cho Min-seok, và anh ấy đã gửi nó qua đường bưu điện như thế nào—ồ không hẳng, mà có lẽ là như vậy. Ai quan tâm, Jeong Jihoon không biết Kim Hyuk Kyu hiện đang ở đâu và liệu anh ấy có trở về Trung Quốc gần đây hay không.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Jeong Jihoon đã rơi vào tâm trạng bất ổn vì những lời nói của Ryu "Keria" Min-seok.

"Minana và Deft đã liên lạc với nhau rất nhiều."

"Jihoon cũng vậy phải không? Không phải Jihoon có quan hệ rất tốt với Deft sao?"

......

Jeong Jihoon giả vờ như không nghe thấy, quay lưng lại và tập trung vào việc xử lý nước uống trong ly của mình.

Không— —hoặc, cứ nói là đi cũng được.

Lần cuối cùng hắn liên lạc với Kim Hyuk Kyu đã là lâu lắm rồi. Sau khi Kim Hyuk Kyu trở về Hàn Quốc một thời gian ngắn và hỏi Jeong Jihoon có muốn ra ngoài gặp mặt không. Khi đó, trong đội của hắn có rất nhiều xáo trộn do kì chuyển nhượng tuyển thủ. Ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại, thứ hạng, mất ngủ, hội hộp và thiếu năng lượng. Kết quả là hắn đã bị nghiền nát, đồng thời luôn giữ im lặng trong suốt quá trình trò chơi huấn luyện. Khi mẹ hắn gọi điện cho văn phòng giám sát, Jeong Jihoon nhận ra rằng cuộc gọi trong điện thoại đã tắt và chuyển thành gọi nhỡ từ lâu.

Tin nhắn từ Kim Hyuk Kyu vừa tức thì chìm xuống đáy. Về việc Jeong Jihoon mất tích, anh không truy đuổi cũng không quấy rầy hắn. Giống như anh đã hoàn thành nghĩa vụ của một người anh em và người bạn bằng cách gửi thiệp mời. Về phần câu trả lời của Jeong Jihoon, anh có lẽ không cần quan tâm đến nó có được hồi âm hay không.

Việc ngắt kết nối với Kim Hyuk Kyu dường như rất tự nhiên. Jeong Jihoon không nói gì và Kim Hyuk Kyu cũng không nghe thấy gì từ hắn. Ngoại trừ những cập nhật không thường xuyên trên mạng xã hội, không có tin nhắn mới nào sáng lên trong hộp trò chuyện với Kim Hyuk Kyu và hắn. Sau một tháng như vậy, rồi nửa năm, một năm, ba năm...

... rồi mãi cho đến bây giờ.

Khó chịu quá đi, Kim Hyuk Kyu!

Jeong Jihoon nghĩ thầm, cầm lấy chiếc bánh hamburger trên tay mà Kim Hyuk Kyu đã đưa, cắn đứt đầu, tay chân và thân mình một cách dã man. Đó là tưởng tượng của hắn khi ăn chiếc hamburger trên tay ... Khi Kim Hyuk Kyu quay lại với nụ cười bối rối và yên bình, hắn không khỏi suy nghĩ rằng anh ấy sẽ cầm một chai nước...

Kim Hyuk Kyu – người nắm lấy tay còn lại của hắn, Kim Hyuk-kyu – người cúi đầu để buộc hanbok vào thắt lưng cho hắn, Kim Hyuk – người sẽ thức khuya xếp hàng mua giày cho Minjae và Kim Hyuk Kyu – người đã chú ý đến cơn đói của hắn, từ xưa đến nay, anh vẫn dịu dàng và ân cần như một thói quen.

Những gì đang thay đổi dường như luôn chỉ là bản thân hắn...

___tbc___

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/41097876

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!
____
Pepwwppi
18.07.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro