🌱1.I🌱
Author: liuchezhishui
Edit: Pepwwppi
___
Bản tóm tắt.
•Sau khi giải nghệ, Jeong Jihoon gặp lại Kim Hyuk Kyu trên đường phố Rio
•
•
•
___
Chapter 1
__
01
Jeong Jihoon lau mồ hôi trên trán, nhận lấy chai nước từ Kim Hyuk Kyu và đáp lại bằng một nụ cười lịch sự. Nắng tháng ba ở Rio chói chang, rắc lên mặt đường nhựa, trong cái nóng oi bức có cảm giác chóng mặt choáng váng không chân thực.
Nước đang chảy xuống cổ họng và len qua khóe mắt, hắn thấy Kim Hyuk Kyu quay đầu và nhìn về một hướng khác. Jeong Jihoon thầm nhủ trong lòng: Nghĩ thế nào cũng quá trùng hợp... Quá nhiều sự trùng hợp cộng lại, dường như là một sự sắp đặt có chủ ý và vụng về của số phận trên cao.
Nhìn lại, chiếc Fiat màu trắng bị hỏng có thể là nguyên nhân hoặc chuyến bay bị hoãn bảy giờ vì bão cũng có thể là do Son "Lehends" Si-woo, người đang nằm yên bình trong câu lạc bộ vào lúc này. Nhưng sự cố thật chất chỉ là do các bộ phận động cơ của xe van bị mài mòn quá mức. Và sự chậm trễ chỉ là do cơn bão gần biển đã làm hoãn tất cả các chuyến bay ở Frankfurt. Hiển nhiên là Son "Lehends" Si-woo cũng chỉ đưa ra đề xuất cho Jeong Jihoon khi hắn đã hét toáng lên rằng hắn đã vô cùng chán.
"Em đang bối rối, phải không? Nó giống như một hồ chứa nước đột ngột bị rút cạn trong chớp mắt. Cuộc sống thay đổi quá nhanh. Hai năm trước đây dường như chỉ dài một tuần thôi vậy... và sau đó tới Jihoon, tiếp theo em muốn làm cái gì nhỉ?"
Jeong Jihoon sững sờ quay mặt đi khi được gọi tên. Thời tiết đầu xuân ở Seoul hay thay đổi, bầu trời nắng ấm khi bọn họ ra ngoài thì nay đầy gió và mưa. May mắn thay, qua lớp kính mờ mờ, họ khó cảm nhận được sự thay đổi đột ngột này, ngoại trừ những vị khách thỉnh thoảng ra vào mang theo hơi nước ẩm ướt.
Ánh mắt Jeong Jihoon rơi xuống chiếc cốc sứ màu trắng trong tay Son "Lehends" Si-woo, nhìn chằm chằm vết cà phê mà người phục vụ vô ý làm vấy bẩn trên khăn trải bàn màu xanh nhạt, chậm rãi nói: "Lúc đó anh đã làm cái gì?"
"Thì tìm bạn ăn tối, xem phim, đi tận hai năm nên không có thời gian chơi game, tóm lại là làm mấy chuyện bình thường." Son "Lehends" Si-woo trả lời. Vài năm đã trôi qua kể từ khi anh ta thực hiện nghĩa vụ quân sự, nhớ lại cuộc sống hàng ngày của một thời xa xưa thật vất vả. Giống như việc bạn không thể nói chính xác những gì bạn đã làm vào thứ tư tuần thứ hai của tháng trước: "Còn về em thì sao, Jihoon?"
Jeong Jihoon nhấp một ngụm đồ uống, đó là một thức uống mới trong cửa hàng: latte dâu tây, mùi vị lạ trong miệng khiến hắn hơi cau mày.
Làm điều gì đó bạn chưa từng làm trước đây. Jeong Jihoon nghĩ, chẳng hạn như đi chơi với Son "Lehends" Si-woo và thử hương vị cà phê mà hắn chưa bao giờ tò mò trước đây. Ngay cả việc hai người họ ngồi lặng lẽ trong một quán cà phê ở quận Jongno cũng là một cảnh tượng hiếm thấy. Sau khi giải ngũ, Jeong Jihoon hiếm khi bị tách khỏi khoảng thời gian bận rộn của 28 năm, và bị ném vào một nửa lĩnh vực khác của cuộc đời - một thế giới chậm chạp, trống rỗng, gần như đóng băng. Hắn đã ngủ trên giường suốt ba ngày, nuông chiều bản thân trong khoảng thời gian không ngủ để tập trung ngắm nhìn khung cảnh nhỏ đóng băng trong khe hở giữa những tấm rèm.
Sau đó, hắn bị Son "Lehends" Si-woo lôi ra ngoài... rõ ràng là hắn vẫn chưa sẵn sàng để gặp lại những người bạn cũ của mình.
"...Đi biển thì sao?" Giống như một cái điều khiển từ xa dần dần được bật lên từ trạng thái im lặng. Giọng nói của Son "Lehends" Si-woo truyền đến tai Jeong Jihoon cùng với tiếng piano êm dịu của quán cà phê bật sẵn.
"Anh biết có một nhà hàng mới ở Chợ cá tại Busan...
...Đi du lịch nghe thú vị hơn là đi chợ cá.
Âm thanh dừng lại. Ai đó đã ấn nút tạm dừng tiếng nói chăng? Jeong Jihoon định thần lại và tập trung ánh mắt của mình vào Son "Lehends" Si-woo. Đối phương sau đó đã nói: "Đi du lịch là một lựa chọn tốt đấy."
Hóa ra tiếng nói từ sâu thẳm trái tim hắn đã được nói ra một cách vô thức. Jeong Jihoon chớp mắt và cũng đồng ý với quyết định của hắn trong trạng thái xuất thần.
Mưa vẫn rơi, điều này liên tục làm dấy lên những lo lắng sâu thẳm trong Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon thuộc tuýp người hành động, hắn đã tìm kiếm bản đồ thế giới và chuẩn bị lên kế hoạch: "Nên đi đến một nơi đầy nắng, phải không hyung?"
Thế giới quá rộng lớn. Hàn Quốc, được bao quanh bởi những cơn mưa xối xả, có đất nước của riêng mình được chiếu sáng bởi mặt trời. Kiến thức về địa lý của Jeong Jihoon chỉ hỗ trợ cho sự hiểu biết của hắn về phương hướng đông, tây, bắc và nam, phân biệt rằng Seoul nằm ở phía tây của Hàn Quốc và Hàn Quốc nằm ở bờ biển phía đông của Châu Á. Xa hơn một chút, những vùng đất và vùng biển khác không khác gì vũ trụ bao la, cũng hỗn loạn và mơ hồ không kém. Jeong Jihoon móc ngón tay của mình trên dãy núi Andes, trượt xuống và rơi xuống Thái Bình Dương.
Son "Lehends" Si-woo đột nhiên đưa tay che điện thoại di động, trên mặt không biết từ lúc nào đã hiện lên một nụ cười.
"Anh có một ý tưởng này." Anh ta nói chắc nịch: "Thôi thì cứ bốc thăm đi nhé."
Không thể chịu đựng được sự phản đối của Jeong Jihoon, Son "Lehends" Si-woo lấy tờ giấy ghi chú mà cửa hàng chuẩn bị sẵn trên bàn, xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, vừa điền vào tờ giấy vừa nói: "Hãy vẽ bất cứ nơi nào em có thể nghĩ ra và muốn đến, thế nào? "
Jeong Jihoon bật cười, trong lòng cảm thấy thật trẻ con, lại dấy lên một chút tinh thần tranh giành để có thể gặp may mắn.
Có hơn chục mảnh giấy nhàu nát nằm trong lòng bàn tay của Son "Lehends" Si-woo, hình dáng và kích thước tương tự nhau. Jeong Jihoon giống như một cái vuốt máy, với những ngón tay treo trên quả bóng giấy, do dự trước nhiều lựa chọn.
"Jihoon, đứng có mà day dưa qua lại nữa." Son "Lehends" Si-woo cười như một con cáo đầy xảo quyệt. "Cứ tuỳ ý chọn một cái là được chứ gì."
"*Anida, đây là chuyện liên quan đến định mệnh đó, đương nhiên là em phải dốc hết sức lực để cầu nguyện rồi!" Jeong Jihoon bất mãn nhắn mắt lại, chắp hai tay trước người.
(*Anida: 아니다: không, tác giả chỉ ghi Anida nên tớ để vậy luôn nha. Chú thích cho mấy bợn hiểu nghĩa)
——Tôi hy vọng đó là một nơi có ánh nắng mặt trời, biển và thức ăn ngon.
Trước khi đưa tay nhặt một trong những "quả bóng" giấy, Jeong Jihoon đã nghĩ như vậy.
Jeong Jihoon ném những quả bóng giấy còn lại kia vào thùng rác, đứng dậy và cúi xuống đọc những dòng chữ trên tờ giấy mà Jeong Jihoon mở ra.
리오 데 자네이로 (Rio De Janeiro)
(Một thành phố ở phía Nam Brazil)
Mặt trời, bãi biển, bóng đá, thịt nướng.
Một vài từ khóa xuất hiện trong đầu nhanh chóng ghi sâu vào ấn tượng đầu tiên của Jeong Jihoon về thành phố vô danh này, và nó có vẻ giống như một điểm đến đáp ứng đầy đủ mong đợi của hắn. Son "Lehends" Si-woo dường như đã nhớ ra điều gì đó thú vị, anh ta giấu nụ cười của mình và nghiêm nghị thách thức Jeong Jihoon: "Nghe hay đấy... tất nhiên là Jihoon của chúng ta sẽ tuân theo sự an bài của Chúa, phải không?"
02
Kim Hyuk Kyu chớp mắt không nói, khi Jeong Jihoon ngẩng đầu dội nước đá, anh đảo mắt sang một bên và nhìn chằm chằm vào bên phải đường gần cống thoát nước. Sau cái chết lặng lẽ, Kim Hyuk Kyu lại để ý thấy Jeong Jihoon một hơi uống cạn cả chai, không khỏi nhắc nhở: "Uống nước quá nhanh không tốt cho sức khỏe đâu đấy."
—— Hyung vẫn ân cần như trước, nhưng Jeong Jihoon không phải là chú mèo con vẫn vây quanh anh trai mình ở tuổi 19, 21 hay 25. Là một người đàn ông trưởng thành vừa xuất ngũ, hắn nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể phớt lờ lời nói của Kim Hyuk Kyu nếu muốn. Dù sao thân thể giả tạo cũng là của hắn, không có bất kì liên quan gì đến Kim Hyuk Kyu cả.
Hắn dừng lại, lau một chút nước đọng trên khóe miệng rồi vặn nắp chai. Kim Hyuk Kyu tự nhiên cầm lấy chai nước còn lại ngụm cuối cùng trên tay mình. Từ khóe mắt, Jeong Jihoon nhìn thấy cổ tay bên trong của Kim Hyuk Kyu được bao phủ bởi băng. Và những đường viền trắng mềm mại bị cắt bởi miếng vải thô. Bị đau sao? Ánh mắt của Jeong Jihoon theo bản năng đuổi theo những viên sỏi bị mũi giày đá đi, thầm nghĩ, nhất định là bị thương.
Sự chu đáo của Kim Hyuk Kyu còn được thể hiện khi cố gắng kéo hai chiếc vali tối màu 26 inch của Jeong Jihoon, chỉ với một chút sức lực trên tay. Hắn biết rằng đây chắc chắn không phải là một ngọn núi khổng lồ mà hắn có thể dễ dàng lay chuyển chứ đừng nói đến việc vác chúng đến khách sạn. Jeong Jihoon rất thích thú xem Kim Hyuk Kyu biểu diễn *anh rể Gong. Nhiều năm trước, Jeong Jihoon là một cộng tác viên xuất sắc nhưng tại thời điểm này, hắn chỉ muốn đợi chờ xem liệu Kim Hyuk Kyu có hạ thấp hồ sơ tự trọng của anh ấy và nhờ hắn giúp đỡ hay không.
(*anh rể Gong: sao lại gọi vậy nhỉ? Một nhân vật trong bộ phim nào đó hả ta, nhưng mà tớ tìm trên gg thì không có:333)
Đây là con ngõ rộng nhưng hiếm khi vắng xe cộ qua lại như bây giờ, có lẽ buổi trưa nắng gắt, nhiệt độ tăng cao đột ngột khiến du khách và người dân phải lui vào trong nhà. Theo cách này, việc hai khuôn mặt châu Á nhìn nhau trên đường phố Rio de Janeiro là một cảnh tượng hiếm có. Đằng sau Kim Hyuk Kyu là một bức tường lợp ngói đỏ và một con cú khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt bằng đôi mắt màu xanh hoàng gia của nó. Những bức *graffiti đầy màu sắc kéo dài đến cuối con hẻm, biến mất trong góc tối.
(*graffiti: tranh nghệ thuật vẽ trên tường)
Kim Hyuk Kyu buông tay, chiếc vali kêu ùng ục và trượt đến chân Jeong Jihoon trên con dốc, va vào hắn khiến hắn loạng choạng.
Thủ phạm hếch cằm: "Đây là đồ của Jihoon, không phải của anh. Anh không thể chịu trách nhiệm về tính mạng của Jihoon nếu có chuyện gì xảy ra."
Hai mươi phút trước, ai đã thề rằng anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về bản thân vì anh ấy là anh trai của Jihoon cơ chứ?
Đón Uber từ sân bay quốc tế, tài xế là một thanh niên nước da ngăm đen, mặc áo vest dài màu cam sáng, trên cánh tay có hình xăm, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi dày hồng hào khi bịt kính râm. Trong khuôn mẫu của Jeong Jihoon, sự xuất hiện của Zhang Yang cũng đại diện cho những nguy hiểm chưa biết, hắn muốn chuyển sang chuyến xe buýt tiếp theo. Nhưng những thông báo đặt hàng khác đã đến tài khoản bên kia, hành khách và tài xế nhiệt tình cũng đang đợi chờ ở phía cũng đã đẩy hắn lên xe.
Jeong Jihoon kéo cửa sổ xe xuống, gió biển ẩm ướt phả vào mặt, dọc đường có những cây cọ cao lớn, hoa lan móng vuốt màu đỏ tím bám chặt vào bụi cây sắt Brazil rậm rạp dưới ánh mặt trời. Sau khi chạy vài trăm mét dọc theo lối đi dạo, chiếc xe rẽ vào một con đường nội địa, bỏ lại những người đàn ông và phụ nữ đang đi dạo trên bãi biển phía sau.
Cho đến thời điểm đó, nó dường như là một hành trình khá suôn sẻ.
Cỗ xe hơi lắc lư đã trở thành chiếc nôi thôi miên nhanh nhất và Jeong Jihoon đang buồn ngủ đã đi vào giấc mơ ở ghế sau: bầu trời và đại dương có độ bão hòa thấp, gió biển dễ chịu, sỏi vàng mềm mại, màu sắc và ánh sáng quyến rũ. .. Bức tranh đẹp đẽ mà tôi đã vẽ cho mình trước khi khởi hành, dù bảy tiếng đồng hồ chờ đợi nhàm chán ở Frankfurt, vẫn chưa bị nghiền nát, lúc này, chiếc Fiat đang chạy vào trung tâm Rio de Janeiro và từ từ kéo bức tranh mới lạ đó.
Xe phanh gấp, hắn không kịp phản ứng, trán đập mạnh vào lưng ghế lái đối diện. Jeong Jihoon đau lòng xoa xoa vết đỏ, đang định chửi thề thì thoáng thấy cơ bắp cánh tay cường tráng của tài xế, liền ngoan ngoãn nuốt trở về.
(Rén rồi thì nói đi Bi ơi)
Vặn chìa khóa, khởi động, động cơ gầm rú hai lần rồi chìm vào giấc ngủ say - điều này lặp đi lặp lại nhiều lần, ngay cả Jeong Jihoon, người tràn đầy kiên nhẫn cũng không thể ngồi yên. Người tài xế lẩm bẩm vài từ bằng ngôn ngữ mà hắn không hiểu, xuống xe và đi vòng ra phía trước, dựng mui xe lên, gần như vùi nửa thân trên vào đó và loay hoay với mớ dây điện rối rắm, rồi bước đến ghế sau và ra hiệu cho Jeong Jihoon ra khỏi xe.
Vào buổi chiều, nhiệt độ trong xe không có điều hòa dần dần tăng cao lên, Jeong Jihoon đẩy cửa ra như một vật nặng, cùng tài xế nghiên cứu khoang động cơ, điều này ngoài tầm hiểu biết của hắn thật rồi. Dù đã có trong tay bằng lái xe nhiều năm nhưng số lần lái thật sự cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói đến việc để hắn xử lý những mạch điện, bộ phận phức tạp và quá mức phức tạp này. Người lái xe vẫy tay, cố gắng cho Jeong Jihoon thấy tình trạng khó khăn hiện tại ngưng mà hắn thật sự chỉ nắm bắt được một vài từ chính trong phần mô tả bằng tiếng Anh và tiếng Bồ Đào Nha của người kia.
"...broken...won't start..." ["...bị hỏng...không khởi động được..."] Người lái xe chỉ vào chiếc Fiat, sau đó gật đầu với Jeong Jihoon: "Need anthor..." [Cần anthor..."]
Nếu biết mười năm sau sẽ lạc lõng trên đường phố Rio de Janeiro, chàng trai 18 tuổi Jeong Jihoon nhất định sẽ từ bỏ game Liên Minh Huyền Thoại mà chăm chỉ học tập, phấn đấu trở thành sinh viên năm nhất của Khoa tiếng Bồ Đào Nha tại Đại học Ngoại ngữ. Thật không may, trình độ tiếng Anh của hắn không hơn bất kỳ ngôn ngữ không xác định nào khác và vốn từ vựng hạn chế của hắn chỉ tập trung vào các lĩnh vực liên quan đến trò chơi. Jeong Jihoon có thể đánh vần chính xác tên đầy đủ của Irelia và Akali nhưng hắn sẽ không bao giờ đặt phòng khách sạn bằng tên bảng hiệu song ngữ Anh-Bồ Đào Nha trên trang quảng cáo. Hắn chỉ có thể bối rối và bối rối nhìn người tài xế và giơ lên bức ảnh quảng cáo khách sạn Banshan Linhai đẹp đẽ và tinh tế trong điện thoại di động, cố gắng giao tiếp với bên kia bằng thứ tiếng Anh dở hơi của mình.
"Here, Hotel...... I want to go here......"
["Nơi này, khách sạn ấy...... Tôi muốn đến đây......"]
Sự khởi đầu của một vòng giao tiếp không hiệu quả mới. Trong cuộc trò chuyện bằng ngôn ngữ hình thể với tài xế. Jeong Jihoon tự hỏi, nếu ai đó đi ngang qua vào lúc này, liệu họ có cảm thấy mình giống như hai con đười ươi đang nhảy múa không?
Khi một trong cả hai bọn họ thôi viẹc diẽn trò con đười ươi và nói một cách khô khan, điện thoại của hắn đổ chuông. Người đàn ông nhấc máy, âm thanh từ đầu dây bên kia dần mượt hơn nhưng giọng nói càng lúc càng lớn, cắn một điếu thuốc và sốt ruột đạp dí nó xuống đấy. Jeong Jihoon chỉ để máy một lúc và người lái xe đi càng lúc càng xa với chiếc điện thoại di động của mình, dần đần đi xa quên đi chiếc Fiat và hắn ở lại đó.
...sẽ quay lại chứ nhỉ?
Jeong Jihoon gãi đầu và quyết định cất chiếc vali trong cốp xe trước. Không có gì quá đáng lo ngại, một người đàn ông trưởng thành cao khoảng 1,8 mét, dù ở một quốc gia không hiểu ngôn ngữ cũng không thể xảy ra bất kỳ tai nạn nào. Huống chi, ở sân bay hắn đã đổi đủ tiền ở nơi này rồi, tệ lắm cũng có thể đổi ô tô hoặc khách sạn... và chí ít hắn có thể ra thẳng sân bay về nhà cũng là một lựa chọn tốt. Ít ra thì hắn cũng biết sân bay đọc là airport trong tiếng Anh.
Đói và khát, Jeong Jihoon không thể không ngồi xuống khi hắn đẩy chiếc vali của mình vào bóng cây bên đường. Mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi bất lực. Sau chuyến bay kéo dài gần 30 giờ, Jeong Jihoon hầu như không còn quá mức hứng thú với hành trình. Chiếc Fiat bị hỏng giữa chừng và những kỳ vọng của hắn dành cho thành phố Rio hoàn toàn tiêu tan. Con mèo trưởng thành Mi Mi cao lớn bị kẹp giữa hai chiếc vali cao đến nửa người, bực bội xoa xoa mặt, giống như một con thú hoang bị bỏ rơi chơi vơi giữa đường.
Chắc chắn, làm theo lời khuyên của Son "Lehends" Si-woo nhất định gặp xui xẻo. Jeong Jihoon không thể không nghiến răng hàm và nguyền rủa Son "Lehends" Si-woo, người đang nhàn nhã nằm trong câu lạc bộ với chiếc máy sưởi ấm áp và uống đồ uống có đá vào lúc này, kêu ca rằng mọi con rồng lớn trên bản đồ sẽ bị đối thủ cướp khi anh ta có 5 giọt máu còn lại.
Hắn ngoan ngoãn đợi mười phút. Chắc chắn lắm rồi, người tài xế Fiat đã ra đi mãi mãi và bỏ lại hắn. Tuy nhiên, con hẻm này bất ngờ hiếm khi có người chịu lui tới và nhiệt độ cao vào buổi chiều các ngày trong tuần cũng đồng nghĩa vaới việc Jeong Jihoon sẽ rất khó tìm được người để nhờ giúp đỡ. Thỉnh thoảng có người đi qua, với khuôn mặt vô cảm và những bước chân vội vã, họ kìm hãm lòng can đảm của Jeong Jihoon muốn gọi giúp đỡ. Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ chiếc Fiat dưới ánh mặt trời nóng bỏng, dường như không có vật thể nào khác có thể di chuyển, cả người và xe dường như bị ném vào hư không.
Tốt thôi — —
Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, đứng dậy và quyết định đi đến đại lộ Binhai mà hắn đã từng đi qua khi hắn đến. Có lẽ hắn có thể dừng một chiếc taxi mới ở đó và nhờ họ đưa đến khách sạn. Đó là một ý kiến hay, nhưng hàm răng của Jeong Jihoon đang va vào nhau lập cập lập cập một cách chua chát khi nhìn vào khoảng cách ít nhất hai dặm từ con hẻm đến đường Binhai dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Hắn nở một nụ cười buồn tẻ và đau đớn trong ngòi bút của El Greco và cầu nguyện như th* d*m:
——Với sự may mắn của tất cả các danh hiệu vô địch trong giải đấu và trò chơi S vừa qua, hãy ban tặng cho tôi một thiên thần sau năm bước đi tiếp theo và hãy để tôi về nhà suôn sẻ!
(flex chỉ là vô tình hả Bi béo)
Không cần năm bước...
Ngay khi Jeong Jihoon đặt tay lên cán đẩy của vali, một lời chào nhẹ nhàng và lịch sự từ phía sau vang lên:
"Can I help you?"
["Tôi có thể giúp bạn?"]
Hắn tức thì quay đầu đi và nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử hơi giãn ra của Kim Hyuk Kyu như thể hắn đã nhìn thấy một con ma.
——Shiyoko, hóa ra Brazil cũng có *Alpacas ha.
(*Alpacas: chắc không cần chú thích he. Tớ mở ngoặc chỉ để bắn lên đây sự đáng ew của Alpacas thoai:33
___tbc___
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/41097876
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!
Fic mới fic mới nhà mình oi. Có 1 chapter thoii mà tác giả ghi dài lắm ấy gần 34k chữ nên tớ dịch không kịp hết toàn bộ. Nên là tớ sẽ tách ra từng chapter nhỏ nha.
Fic vừa dài vừa khó dịch nữa, có mấy chỗ tớ còn không biết đang ghi tiếng gì🥲🥲
___
Pepwwppi
18.07.23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro