Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45.

thời gian chầm chậm trôi đi, mới ngày nào còn ngỡ ngàng khi biết mình có em bé, mà giờ đây em đã đang chuẩn bị đồ đi sinh rồi. người ta bảo thời càng về mấy tháng cuối, là cả sức khỏe thể chất lẫn sức khỏe tinh thần đều rất dễ đi xuống. sức khỏe thể chất của em ừ thì có đi xuống một chút vì hết đau lưng rồi lại chuyển sang đau bụng vì con đạp. nhưng sức khỏe tinh thần trộm vía còn hơn cả ổn, ông chú ổng chăm em tốt quá cơ mà. chưa kịp khóc đã được dỗ, chưa kịp dỗi đã thì bên kia đã xuống nước xin lỗi trước rồi. còn cái nữa em tính vào luôn, là từ lúc em với em đậu bắt đầu trở nên khó ngủ, là hai ông già về muốn sẽ không bế một trong hai người rời phòng nữa, vì sợ sẽ bị mất giấc ngủ của một trong hai. nhưng vào thơm người ta người ta cũng bị giật mình đó nhé.

vì em là trường hợp đặc biệt, không bác sĩ nào dám để em sinh tự nhiên cả. ông chú già cũng sợ em đau, sợ em mệt, sợ em khóc, sợ đủ thứ trên đời. thế là hắn một chút cũng không ngần ngại, kí giấy đồng ý sinh mổ cho em. phòng bệnh cũng là phòng cao cấp nhất bệnh viện, bác sĩ cũng là một trong những bác sĩ hàng đầu của khoa sản bệnh viện, bạn thân hắn đấy. mọi thứ đã chỉnh chu như vậy rồi, thế mà vẫn cứ lo mãi thôi.

"bị cái gì đấy ông ơi? vợ chưa sinh đã như này rồi"

"vợ mà bị gì là con chết thật đó mẹ ơi"

mẹ em cũng lo lắm chứ, con bà đứt ruột sinh ra mà, nhưng nhìn hắn cứ rối tung rối mù lên thì lại buồn cười không chịu được. còn ông bà sui gia nữa chứ, lo thì cứ phải gọi là lấn át cả ba mẹ ruột luôn. nhưng nhìn như này thì mẹ yên tâm rồi, gia đình chồng yêu thương em như vậy, mẹ sẽ không sợ em thiệt thòi gì nữa rồi.

thanh niên ba hai tuổi lần đầu có con, lần đầu nhìn vợ bị đẩy vào phòng sinh, cửa vừa đóng lại thôi là đã nước mắt ngắn nước mắt dài, lo đến nỗi chẳng ngồi yên được trên ghế luôn. ai nhìn hắn thì cũng buồn cười muốn chết, nhưng người ta cũng đang có chút ghen tị với người đang ở trong phòng sinh đó.

hôm nay mấy đứa nhỏ tụ họp cứ phải gọi là đông đủ, có mỗi em đậu là bị cấm đến sớm thôi. dù gì thì em đậu cũng sắp sinh, sợ đến sớm vô tình thấy gì không hay thì sẽ lại sợ. nên em đã phải dặn ông chú sanghyuk đủ kiểu, là khi nào xong xuôi an toàn hết rồi mới được để em đậu đến.

"ba lớn của em đâu rồi ạ? ba đến bế em đi"

từ lúc tiếng khóc em bé vang lên trong phòng sinh, là hắn đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi. nhưng phải ngóng con đâu, hắn chỉ muốn biết vợ hắn có ổn hay không thôi. y tá bảo bế con thì có bế đấy, nhưng mắt chỉ toàn hướng vào trong đợi em được đẩy ra thôi.

"nhìn mặt con đi cái thằng này, không nhìn rồi lại bế nhầm con"

"sao không xinh giống vợ con vậy mẹ? đen thui à"

"tội chịu anh đấy"

cảm thấy tình cảm cha con nhà này có vẻ không ổn, bà nội đành bế luôn cháu cho lành. ai cũng sợ một lát em được đẩy ra, hắn lại vứt con luôn xó nào thì lại khổ.

"vợ ơi"

"lại khóc, em còn chưa khóc nữa"

"vợ vất vả rồi"

nhìn thấy em rồi, biết em an toàn rồi, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. mấy đứa nhỏ đàn em của em trông vô tư vậy thôi, chứ cũng biết thương anh lắm. ban nãy có đứa nào dám cười dám nói câu nào đâu, thấy anh nó bình an rồi là lại thành cái chợ ngay. có hai đứa thôi mà nó ồn cỡ đó, đợi em đậu với cả siwoo vào thăm chắc cái chợ cũng không ồn bằng luôn.

"muỗng ơi, muỗng lớn chú dạy muỗng đi top nha?"

"mày đừng có dụ cháu mê game giống mày coi"

"đi top vui mà"

"nín liền, lấy lại hết bánh kẹo của mày bây giờ"

"hai đứa bây im cho em nó ngủ đi"

thật sự là em vẫn còn mệt đấy, nhưng em không thể im lặng trong trường hợp này được. mà con em cũng tài ghê, hai cái mỏ tía lia cỡ đó mà vẫn ngủ ngon lành được. chắc lúc còn trong bụng quen với môi trường tự nhiên này rồi, nên cũng không bỡ ngỡ lắm.

mọi thứ vẫn đang rất ổn, cho đến khi em hết thuốc tê, nó đau cứ phải gọi là thấu trời. nhưng mà, ông chú của em ổng sợ nhất là em bị đau, nên ổng chuẩn bị xong hết rồi. park jaehyuk kiểm tra cho em, mọi thứ đều ổn thì đã truyền giảm đau cho em. một ngàn điểm tinh tế, kinh tế, tử tế, thực tế.

"chưa có sữa thì cho uống sữa ngoài trước, không sao đâu"

"không ảnh hưởng gì đến con đâu đúng không ạ?"

"không có sao, đừng nghe hàng xóm nói nữa em ơi. hai mẹ của em còn đi mua sữa ngoài cho con em nữa kìa"

người có bầu người ta tâm lý yếu lắm, nghe mấy bà hàng xóm nói là bin lay động ngay. nhưng may là anh bác sĩ đẹp trai ảnh tinh ý, giải đáp ngay trước khi em kịp thắc mắc. chứ mà nghe mấy cái phương pháp bậy bạ để kéo sữa về của mấy cô hàng xóm, có mà đi luôn.

trộm vía em sinh suôn sẻ gần như tất cả mọi thứ, trừ việc hắn cứ bảo con không xinh giống em. ừ thì làm sao mà xinh giống em được, cái mặt một khuôn hắn đúc ra mà. cái mặt nhăn cũng giống hắn, cười lên lại càng thấy giống. ngộ ha, em khổ sở biết bao nhiêu, vừa nghén vừa đau lưng vừa chịu bị đạp, vậy mà lại tòi ra một cục y hệt hắn. thấy bất công lắm rồi đấy.

"có đau lắm không anh?"

"một xíu thôi yên tâm, chú jaehyuk giỏi mà"

"thật hả?"

"thật"

để phòng tránh trường hợp em đậu sẽ sợ quá khóc oe oe từ đây cho tới lúc sinh, em đã phải có một tí nói dối em nó bớt sợ. nhưng mà thật sự không đau lắm thật, trừ cái lúc hết thuốc tê thôi. nhưng mà kệ đi, nói ra thì em nó lại sợ, mình im lặng vậy.

vậy là ngày em sinh cứ vậy mà bình yên trôi qua, em thì được hai mẹ chăm tất tần tật, còn hắn thì bù câu đầu ra mà chăm con. giỏi lắm đấy, biết học y tá cách tắm cho con này, biết pha sữa cho con uống, con khóc cũng biết dỗ luôn. chú ta không xứng đáng làm người yêu, chú ta chỉ xứng đáng làm chồng em, làm ba của con em thôi. yêu lắm lắm luôn đó.

˜”°º×׺°”˜

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro