a
hyukkyu ngồi một góc trong nhà kho cũ kỹ sau trường, thân hình nhỏ bé co ro giữa ánh sáng nhạt nhòa từ chiếc bóng đèn gần như hỏng. những vết bầm tím hằn rõ trên gương mặt gầy gò, là dấu tích từ lần bị đánh hôm qua. cậu không khóc, đôi mắt mơ hồ nhìn ra ngoài ô cửa sổ nứt toác. đã quen rồi, phải không? không khóc, không phản kháng – đó là cách duy nhất để tồn tại.
ở góc đối diện, jihoon – người được mệnh danh là "ông hoàng ngầm" của trường – đứng dựa tường, ánh mắt lãnh đạm dõi theo hyukkyu. cậu chẳng hiểu nổi bản thân mình, từ khi nào lại thường xuyên để mắt tới người con trai bé nhỏ, yếu ớt này.
"yah, hyukkyu. học bổng thì ngon nhỉ? mày định làm gì để cảm ơn tao vì đã để mày sống yên ở đây hả?" giọng một đàn anh khác vang lên, kéo theo đó là một đám côn đồ. bọn chúng túm lấy áo cậu, quẳng xuống nền đất lạnh lẽo. jihoon khoanh tay, đứng đó như một kẻ ngoài cuộc, nhưng hôm nay có gì đó lạ lắm.
chúng bắt đầu đấm, đá, không thương tiếc. một tên bật cười độc ác: "không ai quan tâm mày đâu, đồ con nhà nợ nần. sao không chết đi cho rảnh nợ hả?"
hyukkyu vẫn im lặng, ánh mắt trống rỗng như thể cậu đã rơi vào một thế giới khác. nhưng điều đó lại khiến jihoon khó chịu. cậu không thể chịu đựng nổi khi thấy người kia không phản kháng, cũng không van xin.
bước tới gần, jihoon lạnh lùng lên tiếng:"đủ rồi"
đám kia ngớ người, nhìn jihoon với vẻ kinh ngạc, anh tiếp lời, giọng đầy uy quyền: "biến. tao không muốn thấy tụi bây đụng vào anh ta nữa"
hyukkyu ngẩng đầu nhìn, đôi mắt bất ngờ thoáng chút cảm xúc.
đuổi đám đó đi, jihoon quay lại nhìn anh, giọng điệu không mấy dịu dàng:"anh bị gì mà ngu dữ vậy, bọn nó đánh cũng không biết tránh à?"
nhưng anh chỉ im lặng cúi đầu nói nhỏ: "cảm ơn em"
sau ngày đó, jihoon thầm đoán anh bị chai lì cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro