Oneshot
Âm thanh năm chiếc bàn phím cơ và chuột hoạt động cùng lúc giống như quả bom tiếng động hỗn tạp lọt vào màng nhĩ, khiến người ta phải nhăn mặt. Kim Hyukkyu xoa đôi tai đau nhức vì ép quá lâu trước khi đeo tai nghe vào, tiếng nhạc du dương thay thế cho tiếng ồn bên ngoài. Màn hình máy tính dừng lại ở kết quả của ván đấu xếp hạng vừa rồi, màu đỏ và chữ "Defeat" quen thuộc.
Chuỗi thua là chuyện thường tình của Liên minh huyền thoại. Tất cả người chơi trên thế giới cho dù ở cấp bậc nào, là người mới hay người chơi lâu năm đều đã từng trải qua "giai đoạn đen tối" này. Tuyển thủ chuyên nghiệp với 10 năm kinh nghiệm thi đấu chắc chắn không phải ngoại lệ.
Con trỏ chuột lướt qua lịch sử ván đấu một cách vô cảm, hôm nay là ngày xui xẻo đối với Kim Hyukkyu. Thông thường chuyện này chẳng ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của anh, nhưng dạo này có gì đó khiến anh cáu kỉnh hơn bình thường. Không phải cáu kỉnh với đồng đội mà là cáu kỉnh với bản thân. Đáng lẽ tình huống này nên xử lí tốt hơn, nên bình tĩnh hơn khi đưa ra phán đoán, ngay cả việc trượt một con lính cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Chết tiệt! Lại thua rồi." Tiếng ai đó hét lên, chắc hẳn là Changhyun. Cậu ta đứng lên vặn vẹo lưng trước khi nói lớn. "Đi ăn thôi mọi người."
Kim Hyukkyu liếc nhìn đồng hồ ở góc màn hình. Đã đến giờ ăn tối của bọn họ, anh tự vùi mình vào bảng xếp hạng đơn đến nỗi chẳng ngó ngàng gì tới thời gian.
"Đi ăn thôi anh Hyukkyu." Geonhee ngồi bên cạnh đứng dậy khỏi ghế và đợi anh đi cùng. Nhà ăn của bọn họ rất đa dạng và đặc biệt các dì nấu đồ ăn rất ngon. Ngay cả người kén ăn như Kim Hyukkyu từ khi gia nhập KT cũng tăng cân một chút. Anh lưỡng lự trước khi nhấn tìm kiếm ván đấu mới. "Mấy đứa ăn trước đi, anh chưa đói."
Kim Hyukkyu không nói dối, anh thật sự không cảm thấy đói. Có lẽ sự bực tức đã áp chế cả cơn đói, khiến anh chẳng cảm nhận được gì ngoài mong muốn phá vỡ chuỗi thua. Chỉ là bỏ qua một bữa tối thôi mà, anh sẽ không chết được.
.
Chiếc sofa mềm mại lún xuống dưới sức nặng của Kim Hyukkyu, lưng tựa vào thành ghế, mí mắt cụp xuống thơ thẩn nhìn vào đĩa bánh kẹo và tách trà nóng trên bàn, anh cảm thấy cơ thể mình thả lỏng và có xu hướng càng chìm vào ghế hơn.
"Vậy là... dạo này anh cảm giác nóng nảy hơn trước?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy cáu giận một cách khó hiểu."
Người trước mặt anh ngồi trên một chiếc ghế đơn cùng màu với chiếc sofa, anh ta mặc chiếc áo cổ lọ tối màu, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Cặp chân dài vắt chéo lên nhau được bao bọc trong lớp quần âu, nó hợp với đôi giày da sáng bóng. Trông anh ta đắt tiền nhưng không kém phần thoải mái và lịch sự. Kim Hyukkyu tự hỏi liệu anh ta có bao giờ mặc những bộ quần áo bình dân không, chẳng hạn như áo thun và quần jean.
Jeong Jihoon là vị bác sĩ mà Kim Hyukkyu đã gặp khi công ty sắp xếp một buổi tư vấn tâm lý cho các tuyển thủ trước khi mùa giải bắt đầu. Lần đầu tiên bước vào văn phòng anh đã bị sốc bởi bề ngoài trẻ trung của anh ta. Khi nhắc đến bác sĩ tâm lý, thường người ta sẽ nghĩ đến ai đó già dặn hơn, chắc chắn không phải chàng trai trông bằng tuổi anh, cao lớn và điển trai một cách bất ngờ. Buổi tư vấn đó khá tuyệt vời, nó gợi lên sự thích thú và hiếu kỳ của anh. Vì thế Kim Hyukkyu đã đặt lịch ở phòng khám của Jeong Jihoon mỗi khi anh cảm thấy tâm trạng mình xấu đi.
"Tôi đoán nguyên nhân của sự cáu giận này xuất phát từ game, hay nói đúng hơn, từ công việc của anh."
"Làm sao anh biết?"
Khóe miệng người kia nhếch lên thành nụ cười nhẹ "Mỗi ngày của anh khá đơn giản, anh đã kể cho tôi nghe rồi mà. Mọi thứ chủ yếu xoay quanh việc luyện tập, nếu có gì thay đổi thì chỉ có thể là cảm giác của anh đối với tựa game này."
Kim Hyukkyu dừng lại một chút trước khi nói. "Chỉ là... tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này, kể cả ở điểm thấp nhất của sự nghiệp. Nó khiến tôi kiệt sức và uể oải."
"Có gì đó thay đổi gần đây không? Nhiệm vụ mới cần phải làm? Chỗ ở mới? Ai đó mới?"
Anh suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu chán nản. "Chẳng có gì mới cả."
Vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi gấp cuốn sổ da trên tay lại, nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu. "Đôi khi cái "chẳng có gì mới" lại chính là nguyên nhân khiến cảm xúc của anh tệ đi. Hãy thử đổi cách sống, nghỉ ngơi, ra ngoài dạo chơi, tìm quang cảnh nào đó mới, tránh xa máy tính, chỉ cần một ngày thôi, tôi biết công việc của anh thế nào. Nếu mọi thứ vẫn không tốt hơn thì hãy đến gặp tôi, chúng ta sẽ tìm hiểu điều này từng bước một, được chứ?"
Nghỉ ngơi à? Nghe khá ổn đấy. Anh có thể làm điều đó.
"Được rồi, tôi sẽ thử. Cảm ơn vì lời khuyên nhé."
"Không có gì, đó là công việc của tôi mà." Anh ta vươn tay qua bàn và đặt nó trên đầu gối của Kim Hyukkyu, bóp nhẹ một cách an ủi trước khi thả ra.
Anh biết đó chỉ là hành động xã giao, vị bác sĩ làm điều này với tất cả những bệnh nhân khác, anh không phải là ngoại lệ. Nhưng điều đó cũng chẳng thể nào ngăn được dòng cảm xúc kì lạ chạy qua trái tim Kim Hyukkyu.
.
Những cơn nóng giận khó hiểu dễ để kiểm soát. Kim Hyukkyu không phải là kẻ thiếu tự chủ, anh có thể chấn chỉnh bản thân, như cách anh đã luyện tập để giữ vững vị trí của mình là một xạ thủ được coi trọng trong đấu trường chuyên nghiệp. Có thứ đáng ngại hơn cần được giải quyết lúc này.
Việc ăn uống chưa bao giờ là mối quan tâm lớn đối với Kim Hyukkyu. Mặc dù đôi khi chế độ ăn của anh có vẻ không được lành mạnh bởi vì quá nhiều đồ ăn vặt thay thế những bữa ăn đúng nghĩa, nhưng anh vẫn ăn. Điều đó đã thay đổi, theo chiều hướng không mấy tốt đẹp.
Nó bắt đầu từ lần bỏ bữa ăn tối sau những trận thua, chuyện này kéo dài thành thói quen bỏ bữa. Lúc đầu anh không nghĩ nhiều về nó, dinh dưỡng từ mỗi bữa ăn có thể được thay thế bằng thanh protein hoặc những lát bánh mì khô khốc, bất cứ thứ gì có khả năng làm dịu sự cồn cào của dạ dày và đủ thuận tiện để anh tiếp tục luyện tập mà không bị gián đoạn. Vấn đề xảy ra trong một bữa đi ăn cùng đồng đội. Hôm đó ngày nghỉ, cả đám quyết định đặt bàn tại quán thịt nướng quen thuộc của bọn họ. Thịt nướng ở đây tươi và được tẩm ướp vừa vặn, đã rất lâu rồi Kim Hyukkyu mới được dịp thưởng thức lại món ăn này. Vì lí do nào đó, mùi khói và mỡ nướng xộc vào mũi, khiến anh cảm thấy buồn nôn. Khối thịt trước mắt giờ đây trở nên ghê tởm và đầy dầu mỡ. Càng nhìn vào đĩa thịt, sợ hãi và lo lắng càng dâng cao. Mỗi lần nhai giống như có một lớp màng dày bao phủ lấy lưỡi, vị ngon của thức ăn hoàn toàn biến mất. Anh đã không đụng vào đũa của mình trong suốt thời gian còn lại của buổi ăn.
Sau đó Kim Hyukkyu thử lại với những bữa ăn lành mạnh, những món ăn vặt mà anh thích, để rồi kinh hoàng nhận ra rằng, tất cả mùi vị trở nên chán nản và buồn tẻ đối với anh. Thức ăn đưa vào miệng cảm thấy như đang nhai một miếng bìa cứng. Vị giác trở nên tê liệt, không còn cảm nhận được bất kỳ hương vị nào. Sự thèm ăn vốn dĩ nên có giờ đây gần như bị dập tắt, thay vào đó là cảm giác sợ sệt khi đối diện với thức ăn.
Sống bằng thanh protein và vitamin không phải là lựa chọn khôn ngoan cho sức khỏe. Kim Hyukkyu xoa chiếc bụng đau đớn cồn cào của mình trong khi trằn trọc trên giường, cơ thể giống như cỗ máy bị trục trặc, luôn trong trạng thái đói khát nhưng lại từ chối thức ăn. Chỉ việc nhai và nuốt dường như vắt kiệt toàn bộ ý chí và sức lực. Anh cần sự giúp đỡ, và anh biết mình nên tìm kiếm sự giúp đỡ ở đâu.
.
"Việc này xảy ra bao lâu rồi?"
"Khoảng hai tháng."
Người kia tháo cặp kính trên mắt xuống, thở dài trước khi đặt nó lên bàn. "Anh nên đến gặp tôi sớm hơn."
Kim Hyukkyu vô thức cuộn mình lại một góc trên chiếc sofa quen thuộc, cảm thấy như một đứa trẻ nhõng nhẽo với vấn đề ăn uống. "Tôi biết, chỉ là..."
"Chỉ là anh cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhặt và anh không muốn bị người khác biết, cho đến khi nó trở thành một vấn đề lớn hơn. Tôi hiểu, Hyukkyu. Chứng rối loạn ăn uống không phải là thứ dễ dàng tâm sự với người khác. Tôi rất mừng vì anh đã tin tưởng tôi."
Anh thở dài một cách nhẹ nhõm và nhìn về phía vị bác sĩ trẻ tuổi với ánh mắt cảm kích. Kim Hyukkyu thật sự phải cảm ơn người đã nảy ra ý tưởng cho buổi tư vấn tâm lý tuyển thủ vì đã cho anh cơ hội gặp được Jeong Jihoon.
"Anh đã từng có thói quen nhịn ăn trước đây chưa?"
Câu hỏi này đưa suy nghĩ của Kim Hyukkyu lang thang về khoảng thời gian lúc nhỏ. Khi ấy anh là một đứa trẻ khá nghịch ngợm và đam mê chơi game hơn bất cứ thứ gì. Anh sẽ trốn mẹ lẻn vào phòng anh trai và xin anh trai được chơi game trên máy tính. Sau này lớn hơn một chút, anh thường xuyên trốn học để chơi game tại quán cà phê điện tử gần trường. Mẹ anh không muốn đánh con cái, mỗi lần bị phát hiện, anh chỉ bị cấm ăn tối. Đó là hình phạt cỏn con đối với Kim Hyukkyu, vì thế anh rất ngạc nhiên khi Jeong Jihoon nói rằng nó có liên quan tới chứng rối loạn ăn uống của anh.
"Anh là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, có thể không phải trong cách sống hàng ngày nhưng trong công việc anh chắc chắn nghiêm khắc với bản thân nhất."
Lời nói như một lưỡi dao chọc thủng bí mật giấu kín trong lòng, Kim Hyukkyu chìm vào suy nghĩ về bản thân, về căn bệnh tâm lý mà anh vừa phải thừa nhận, hoàn toàn không để ý vị bác sĩ vừa đứng dậy khỏi ghế.
"Kết quả thi đấu gần đây của đội anh chắc hẳn không phải những gì anh mong muốn. Anh thấy mình cố gắng chưa đủ, rằng bản thân thật yếu kém. Anh lao vào luyện tập, nhưng cho dù cố gắng đến thế nào kết quả vẫn không thay đổi. Anh cảm thấy mình giống như đứa trẻ hư đốn của tuổi thơ, khiến cho người khác thất vọng."
Bước chân vòng qua ghế, chậm rãi tiến về phía người đang ngồi trên sofa. Anh ta cong lưng lại, bàn tay siết lại thành nắm đấm đặt trên đùi, đầu cúi thấp, mắt mở to run rẩy như chú nai con bị mắc bẫy.
"Chúng ta cần phải loại bỏ những suy nghĩ này. Anh đang tự trừng phạt chính mình." Ngón tay lạnh lẽo chạm vào phần tóc ẩm ướt trước khi ấn nhẹ vào phần gáy trắng trẻo. Nó dừng lại một giây, sau đó luồn qua lớp vải ở cổ, trượt xuống vùng lưng, chu du trên từng đốt sống gập ghềnh như nhà thám hiểm thích thú với vùng đất mới mà anh ta vừa tìm được. Giọng nói trầm thấp, gần như một lời thì thầm. "Xem này, anh gầy quá rồi Hyukkyu."
Kim Hyukkyu vẫn luôn ngưỡng mộ bàn tay của Jeong Jihoon, chúng to lớn và mạnh mẽ, những ngón tay thon dài được cắt tỉa sạch sẽ và gọn gàng. Anh thường bắt gặp bản thân nhìn chằm chằm mỗi khi vị bác sĩ viết lên cuốn sổ của anh ta, bị mê hoặc bởi chuyển động tao nhã của từng ngón tay.
Giờ đây chúng đang chạm vào anh, vuốt ve anh, vẽ những đường cong mềm mại trên tấm lưng trần của anh và Kim Hyukkyu giật mình trước sự động chạm lạ lẫm đó. Ánh sáng trong căn phòng bỗng nhiên trở nên quá chói, nhiệt độ bỗng nhiên quá cao, tiếng nói vang lên bên tai bỗng nhiên quá gần. Các giác quan dường như bị khuếch đại đến tối đa, quá nhiều đến nỗi anh không thể cảm nhận được gì khác ngoại trừ sự tiếp xúc trần trụi ở lưng.
Khi những ngón tay ấy rời đi, Kim Hyukkyu mới có thể hít thở bình thường trở lại. Anh cố gắng ổn định bản thân nhất có thể, trong lúc đó Jeong Jihoon chỉ thản nhiên quay trở về chiếc ghế của mình. Anh ta đặt lên bàn một lọ thuốc, vỏ nhựa màu vàng trong suốt để lộ những viên nén màu trắng ở bên trong.
"Đây là thuốc kích thích vị giác, anh nên uống nó trước khi ăn khoảng 15 phút. Tất nhiên điều trị bằng thuốc chỉ là biện pháp tạm thời, những ngày rảnh hãy thông báo cho tôi nhé. Chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau, tôi sẽ giúp anh làm quen lại với việc ăn uống mà không cần dùng thuốc."
Giọng nói nghẹn lại ở cổ họng, Kim Hyukkyu chỉ có thể gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Buổi khám bệnh kết thúc với cuộc hẹn ăn tối vào thứ tư tuần sau, để lại trong lòng anh một dư vị khó tả, vừa lo lắng vừa mong chờ. Kim Hyukkyu khẽ xoa gáy, cố gắng xua tan cảm giác còn đọng lại trên da, những viên thuốc nặng trĩu bên túi áo. Anh lướt qua vết hằn hình lưỡi liềm đỏ chót in sâu trong lòng bàn tay, có lẽ anh nên cắt móng tay sớm hơn.
.
Quá trình điều trị chứng rối loạn ăn uống diễn ra tốt hơn dự định. Ít nhất thì anh cũng đã hoàn thành một số bữa ăn và ép buộc bản thân không được bỏ bữa. Phần lớn công lao nhờ vào thuốc và Jeong Jihoon.
Các buổi hẹn ăn tối với Jeong Jihoon thật tuyệt vời. Ban đầu anh đã lo lắng vì không biết điều gì sẽ diễn ra, liệu nó có giống một buổi đánh giá và giám sát tiến triển của căn bệnh không. Thế nhưng vị bác sĩ đã thổi bay mọi mong đợi của anh, tất nhiên là theo hướng tốt.
Bọn họ không ăn ngoài, Kim Hyukkyu cảm thấy an lòng khi biết rằng những buổi hẹn sẽ diễn ra trong không gian riêng tư tại nhà Jeong Jihoon. Không có ánh mắt soi mói từ bên ngoài, không có tiếng ồn ào của nhà hàng, yên tĩnh và chậm rãi, đó chính xác là những gì anh cần. Việc làm anh ngạc nhiên hơn nữa đó là vị bác sĩ nấu ăn rất ngon. Hóa ra, những bữa ăn ngon miệng này là kết quả của những năm tháng tự lập từ nhỏ, khi ba mẹ anh ta thường xuyên xa nhà vì công tác.
Trong suốt quá trình dùng bữa, Jeong Jihoon không có gì khác ngoài sự kiên nhẫn và thấu hiểu. Đôi khi nó làm anh liên tưởng đến những buổi hẹn hò lãng mạn, và anh đã phải đấu tranh để xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu. Dù sao đi nữa, bản chất của những buổi hẹn này vẫn là để điều trị bệnh. Cho dù ánh mắt của vị bác sĩ khiến anh nóng bừng khắp người và trái tim xao xuyến, lý trí vẫn luôn nhắc nhở Kim Hyukkyu về điều đó.
Những viên thuốc cũng giúp ích, không giống Jeong Jihoon, nhưng chúng là vật thay thế tốt. Thuốc không giúp thức ăn trở nên hấp dẫn hơn mà đẩy lùi toàn bộ tiếng tranh cãi đan xen về sự tội lỗi và lo lắng trong suy nghĩ rối rắm của Kim Hyukkyu. Giống như đài radio hỏng bị tắt, trả lại cho thế giới sự yên tĩnh bình lặng vốn có. Việc còn lại thật dễ dàng. Cắn, nhai, nuốt, không quan tâm chúng có vị như thế nào, chỉ cần lặp đi lặp lại cho đến khi chiếc đĩa trống trơn và dạ dày đầy ứ.
Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ một vấn đề. Dạo gần đây, Kim Hyukkyu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi anh. Ánh mắt tò mò như những mũi kim đâm vào gáy, tiếng bước chân khẽ khàng sau lưng như lời nhắc nhở ám ảnh, khiến anh luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Cái bóng mờ nhạt luôn bám theo, tiếng thì thầm bí ẩn vang vọng trong tâm trí. Kim Hyukkyu chưa bao giờ có cảm giác như thế này, như thể có thứ gì đó đang ẩn náu, chờ đợi thời cơ để vồ lấy anh, nuốt chửng anh vào bóng tối.
Anh đã đối mặt với chúng, anh quay lại mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân, anh đuổi theo những cái bóng, anh bật dậy và lắng nghe những tiếng thì thầm. Chẳng có gì ở đó cả, những bức tường im ắng và góc phòng trống rỗng. Chỉ có sự cô đơn và nỗi sợ hãi vọng lại như đang chế nhạo, chúng cười phá lên trước nỗi hoang tưởng của anh. Thực tại và ảo giác, ranh giới ngày càng mờ nhạt, khiến anh chẳng thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
.
Kim Hyukkyu vỗ nước lên mặt, anh thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương. Khuôn mặt nhợt nhạt mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu, gò má tròn trịa đã hóp lại không ít. Việc dừng thuốc giống như mở cánh cửa cho chứng bệnh tâm lý quái quỷ bắt kịp anh.
Gần như mọi nỗ lực đều trở về vạch xuất phát. Kim Hyukkyu không thể không đổ lỗi cho chính mình vì đã đánh mất tấm vé cuối cùng đến với kì Chung kết thế giới. Cơn đói không chỉ là cơn đói về thể xác, mà còn là cơn đói về tình yêu, về sự công nhận. Những tiếng nói trong đầu là những con quái vật hung dữ, không ngừng cào xé tâm can anh.Yếu ớt, kém cỏi, nỗi thất vọng, không đủ.
Anh muốn xé toạc tâm trí và bảo chúng hãy im đi. Những viên thuốc đập vào vỏ nhựa, tiếng lách cách vang lên rõ ràng trong căn phòng trống vắng, hứa hẹn một sự giải thoát tạm thời. Sự yên tĩnh và đờ đẫn mà chúng mang lại thật hấp dẫn. Kim Hyukkyu liếm môi, anh cần nó, muốn nó, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để tiếp tục đương đầu với những bóng ma.
Căn phòng bỗng trở nên chật hẹp và ngột ngạt, tâm trí kêu gào được giải phóng. Anh cảm thấy bị mắc kẹt, bị giam cầm trong bức tường xác thịt, bắt buộc phải thừa nhận sự thất bại và sụp đổ của cơ thể.
Cánh cửa bật mở, Kim Hyukkyu gấp gáp lao ra khỏi nhà vệ sinh, vô tình đụng phải người khác từ hướng ngược lại, khiến cả hai lảo đảo. Anh nói xin lỗi một cách hời hợt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà thi đấu.
"Anh Hyukkyu, thuốc của anh."
Boseong cầm trên tay lọ thuốc đáng lẽ nên nằm trong túi của anh, có lẽ nó đã bị rơi ra sau cú va chạm lúc nãy. Anh nhận lấy lọ thuốc từ trên tay đồng đội, nhưng trước khi kịp nói cảm ơn, người đi đường giữa đã cắt lời.
"Sao anh lại dùng thuốc an thần, anh ổn chứ?"
"Không, đây là..." Kim Hyukkyu lấp lửng, ánh mắt tránh né. Anh không muốn đối mặt với sự quan tâm trong mắt Boseong, không muốn phải giải thích về những bí mật sâu kín của mình.
"Anh ổn mà, chỉ là đau đầu thôi. Em và mọi người về trước đi nhé, anh có chút chuyện cần làm. Anh sẽ về sau."
Kim Hyukkyu vội vàng quay người, bước đi nhanh như chạy trốn, để lại người đồng đội nhìn theo bóng lưng từ phía sau, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân vội vã vang vọng. Bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy, tạo nên những vệt sáng tối luân phiên trên tường.
.
Ngay cả thành phố đầy sức sống nhất cũng phải nằm dưới sự bao phủ của bóng đêm. Kim Hyukkyu lang thang trong vô định, để con đường tối tăm, u ám dẫn anh đến những góc khuất xa lạ, nơi mà ngay cả ánh trăng cũng không chạm tới. Ánh đèn đường mờ nhạt chỉ đủ để làm nổi bật những bóng đen mơ hồ, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Bóng đêm là một con cáo xảo quyệt, nó luôn đùa giỡn với trí tưởng tượng của con người. Lại thế rồi, những bước chân đó, chúng lại đi theo anh. Kim Hyukkyu tăng tốc độ bước đi, có lẽ anh nên trở về. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Anh quay đầu lại chỉ để nhìn vào khoảng không vắng lặng. Không thể nào. Đây không thể là thật, những viên thuốc nằm yên trong túi, anh vẫn chưa hề chạm vào chúng. Cảm giác sợ hãi ngày càng dâng lên, ăn mòn các giác quan, anh ép buộc đôi chân cứng đờ di chuyển nhanh hơn, bởi vì chẳng còn cách nào khác.
Bàn tay vươn ra từ bóng tối, ngón tay lạnh buốt chạm vào vùng gáy, siết quanh cổ anh như những con rắn. Nó quá thật để là ảo giác.
Không, không, không!
Anh muốn gào thét, nhưng cổ họng đặc quánh và tắc nghẽn. Đôi mắt anh mở to, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Mồ hôi lạnh túa ra từ trán, bản năng nguy hiểm kêu gào cảnh báo, Kim Hyukkyu chỉ có thể làm điều duy nhất mà anh biết ngay lúc này.
Chạy.
.
Jeong Jihoon vừa ném bộ tracksuit đẫm mồ hôi vào máy giặt khi chuông cửa nhà anh ta vang lên. Đứng trước cửa không ai khác ngoài Kim Hyukkyu. Người anh ấy lấm lem bùn đất, bàn tay có những vết xước và chúng đang chảy máu. Anh ấy liên tục quay đầu về phía sau, hơi thở dồn dập, rõ ràng sợ hãi một thứ gì đó.
"Hyukkyu? Ôi trời, anh làm sao thế, chuyện gì đã xảy ra?" Vị bác sĩ kéo anh vào nhà, cánh cửa đóng sầm lại, cắt đứt tiếng gió xào xạc bên ngoài.
"J-Jihoon, tôi..."
"Được rồi, chúng ta an toàn rồi. Bình tĩnh nào, hít vào, thở ra. Phải, cứ như thế."
Kim Hyukkyu liên tục đảo mắt xung quanh, đây là nhà của Jeong Jihoon, anh ấy đang ôm anh, vỗ về anh. Anh hít vào hơi thở yếu ớt, hoàn toàn để bản thân dựa vào vòng tay của vị bác sĩ cho đến khi cơ thể không còn run rẩy nữa.
Mọi thứ sau đó diễn ra thật mơ hồ, anh chỉ nhớ mình được đưa đến phòng tắm và tắm rửa một cách máy móc, tất nhiên anh đã mặc đồ của Jeong Jihoon. Chúng hơi rộng một chút nhưng dễ dàng mặc vào mà không chạm đến những vết thương. Giờ thì anh đang ngồi ở phòng khách với Jeong Jihoon quỳ trước mặt, hộp sơ cứu đặt bên cạnh.
Vị bác sĩ xắn ống quần anh lên, cẩn thận xem xét phần da trầy xước ở đầu gối, vừa nói vừa xé mở gói băng gạc mới.
"Sẽ xong nhanh thôi, nếu đau thì nói tôi nhé."
Cảm giác thuốc sát trùng chạm vào vết thương không tệ đến thế. Động tác của Jeong Jihoon rất nhẹ nhàng, ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống từng đường nét trên khuôn mặt, từ góc độ này có thể nhìn thấy chuyển động của hàng mi dày, chiếc mũi cao thẳng nam tính. Bàn tay to lớn bao quanh cổ chân, nóng bỏng và dịu dàng, giữ chân anh ở yên tại chỗ. Giống như chỉ cần Jeong Jihoon muốn, anh ta có thể dễ dàng để lại dấu vết bầm tím trên làn da sạch sẽ, và Kim Hyukkyu sẽ để anh ta làm điều đó không chút do dự.
Kim Hyukkyu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Anh cắn môi để ngăn bất kì tiếng động ngu ngốc nào tràn ra khỏi cổ họng. Suy nghĩ kì lạ này khiến anh cảm thấy thật bẩn thỉu. Thay vào đó, anh dồn sự chú ý của mình lên những thứ khác trong căn phòng.
Những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp trên chiếc kệ lớn trong góc. Chậu hoa nhỏ trên chiếc bàn đọc sách gần đó. Tủ kính chứa đầy những lọ thuốc với nhãn hiệu khác nhau. Chiếc lồng chim bên bệ cửa sổ.
"Anh từng nuôi thú cưng à?"
Jeong Jihoon cầm lấy tay phải của anh, vết rách ở lòng bàn tay trông khá dữ tợn. "Lúc nhỏ tôi nhặt được một chú chim sẻ bị thương. Nó xuất hiện trước cửa nhà tôi sau đêm bão lớn với đôi cánh gãy. Tôi đã mang nó vào nhà để chăm sóc."
Kim Hyukkyu rít lên đau đớn, vết thương ở lòng bàn tay sâu hơn vết xước trên đầu gối. Ánh mắt lướt qua chiếc lồng trống trơn. "Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
Vị bác sĩ dừng động tác băng bó trên tay, sự im lặng trải dài giữa hai người. Tưởng chừng Kim Hyukkyu sẽ không nhận được bất cứ câu trả lời nào cho đến khi giọng nói trầm ổn vang lên.
"Tôi đã chữa trị cho nó, đó là lần đầu tiên tôi băng bó cho thứ gì đó nhỏ như thế, phải thú thật là nó khá buồn cười. Anh biết đấy, một chú chim nhỏ xíu với đôi cánh bị quấn trong đống băng gạc bự gấp đôi nó chỉ vì tôi nghĩ làm như thế sẽ mau lành vết thương." Jeong Jihoon cười khúc khích, đôi mắt anh ấy nheo lại, chìm đắm vào kí ức xưa cũ.
"Tôi đút cho chú chim bất cứ thứ gì có trong nhà, gạo, trái cây, thậm chí tôi còn chui vào bụi cây để bắt sâu. Tưởng như chú chim không thể trụ quá ba ngày, nhưng nó đã sống sót một cách diệu kỳ, thậm chí còn bắt đầu hót và nhảy nhót khắp nơi trong lồng. Sau đó tôi nhận ra rằng cánh của nó không thể bay được mặc dù xương đã lành, nguyên nhân là do tôi đã không băng bó đúng cách."
"Tôi nghĩ rằng mình nên có trách nhiệm với đôi cánh của chú chim nhỏ đó, vì thế tôi đã nuôi nó. Mỗi khi tôi mở lồng, nó sẽ cố gắng vỗ cánh. Lần nào cũng thế, nó nhảy ra khỏi lồng và rớt xuống bàn, đôi khi là rớt xuống đất. Tôi luôn chụp lấy nó, đưa nó trở lại lồng. Một thời gian sau nó không còn cố gắng bay nữa, chỉ ở im trong lồng, ăn thức ăn từ tay tôi, để cho tôi vuốt ve. Tôi nghĩ rằng nó đã cảm nhận được tấm lòng của tôi rồi, nó chỉ cần ngoan ngoãn ở trong lồng, nơi luôn có thức ăn nước uống, có người chăm sóc. Nhưng vào một buổi sáng, tôi mở cửa lồng mà quên mất cửa sổ chưa đóng, và nó lại giương cánh. Xiêu vẹo và kì quặc nhưng nó đã bay ra khỏi cửa sổ, biến mất vào những tán cây."
Kim Hyukkyu không thể đọc được bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt của vị bác sĩ, anh ấy nói một cách đều đều, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi bàn tay bị thương của Kim Hyukkyu.
"Tôi rất tiếc vì anh đã không thể gặp lại chú chim lần nữa, có lẽ đó chỉ là bản năng động vật của nó, có lẽ sự tự do là thứ mà nó thật sự cần."
Jeong Jihoon nhún vai, anh ấy ngẩng đầu, trao cho Kim Hyukkyu một nụ cười hoàn hảo. "Ồ, tôi đã gặp lại chú chim nhỏ đó, nó bị con mèo hoang cắn chết, xác của nó nằm trong bụi cỏ cách nhà tôi không xa."
Kim Hyukkyu liếm đôi môi khô khốc, lời an ủi lơ lửng trên đầu lưỡi cuối cùng vẫn bị nuốt xuống. Có thứ gì đó ở biểu cảm của Jeong Jihoon, một tấm màn vô hình, thứ mà anh không thể xuyên thấu.
"Đã muộn rồi, đêm nay ngủ lại đây đi, sáng mai tôi sẽ đưa anh về."
Vị bác sĩ vỗ nhẹ lên đùi anh trước khi thu dọn thuốc và bông băng. Kim Hyukkyu đột nhiên cảm thấy anh cần phải nói gì đó, anh đảo mắt trong sự lo lắng, bụng thắt lại một cách bồn chồn.
"Tôi, ừm..."
Jeong Jihoon dừng bước trước sự bộc phát của Kim Hyukkyu. Anh ấy quay người lại, kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo vang lên.
Anh biết hiện tại trong mắt vị bác sĩ mình thảm hại đến mức nào, đứng ở đó, lạc lõng và lắp bắp với những vết thương trên người. Anh lấy hết can đảm bước lại gần, vẫn không thể nhìn vào đôi mắt sắc bén ấy.
"Tôi muốn xin lỗi anh vì đã gây ra nhiều rắc rối thế này, và tôi cũng muốn cảm ơn anh vì... tất cả mọi thứ. Tôi biết chúng ta là bác sĩ và bệnh nhân, nhưng tôi cũng muốn làm bạn của anh. " Anh hít một hơi thật sâu. "Chúng ta có thể trở thành bạn bè được không?"
Tiếng phì cười phá vỡ sự căng thẳng trong không khí. Kim Hyukkyu ngạc nhiên ngước lên, mắt tròn xoe chạm phải đôi mắt cong cong đầy dịu dàng. Bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay lành lặn của anh, ngón cái chậm chạp xoa những vòng tròn tùy hứng lên xương cổ tay.
"Tôi đã xem chúng ta là bạn từ lâu rồi. Thật ra..." Khuôn mặt điển trai từ từ tiến lại gần hơn, cho đến khi mũi họ gần như chạm vào nhau, lời thì thầm nóng ẩm thấp thoáng nơi đầu môi. "Tôi không chỉ muốn làm bạn với anh, tôi còn muốn nhiều hơn thế."
Những con bướm nổ tung trong bụng, cồn cào và dữ dội, lấn át cả cơn đói tồi tệ nhất. Má anh ấy nóng bừng vì những gì đang và sắp sửa xảy ra. Kim Hyukkyu lại đưa lưỡi liếm môi trong vô thức, thói quen mỗi khi anh lo lắng. Mí mắt Jeong Jihoon cụp xuống, dõi theo từng chuyển động của chiếc lưỡi trên môi. Vị bác sĩ nghiêng đầu, chậm rãi tiến vào không gian riêng tư của anh.
"Hyukkyu..."
Bàn tay đặt lên cổ, kéo anh lại gần. Những ngón tay ở sau gáy, siết nhẹ...
Không!
Kim Hyukkyu đột ngột lùi lại, thoát khỏi vòng tay của Jeong Jihoon, thoát khỏi những ngón tay cuộn tròn quanh cổ. Cơn hoảng loạn ập đến như cơn sóng thần. Cảm giác cả thế giới đang quay cuồng, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và xa lạ. Anh thấy mình quay trở lại đoạn đường tối tăm đó, bàn tay từ trong bóng tối tóm lấy cổ họng anh. Anh cố gắng hít thở, nhưng càng cố gắng, hơi thở càng nông và gấp gáp.
"Này! Là tôi đây! Đừng sợ, nghe tôi nào, hít thở sâu..."
Có ai đó đang chạm vào anh, đôi vai bị giữ và lắc nhẹ. Có ai đó đang nói vào tai anh, giọng nói gần gũi và thân thuộc. Dường như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, Kim Hyukkyu cả người đầm đìa mồ hôi, tay anh vẫn đặt lên cổ theo bản năng bảo vệ. Jeong Jihoon vẫn ở gần anh, dùng lời nói để xoa dịu anh, anh ấy không chạm vào anh nữa.
Kim Hyukkyu nhận ra anh vừa mới làm gì, vừa mới phá hỏng những gì. Anh ngước nhìn vị bác sĩ, đầy áy náy và tội lỗi.
"T-tôi xin lỗi, Jihoon. Tôi... tôi không-"
"Đừng, tôi mới là người nên xin lỗi. Anh vừa mới trải qua một ngày thật tệ và tôi đã... tôi chỉ không thể kiềm chế bản thân, thứ lỗi cho tôi, Hyukkyu. Anh chắc hẳn đã mệt lắm rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm, tôi sẽ dẫn anh đến phòng dành cho khách."
Nét mặt Jeong Jihoon trở lại với vẻ lịch sự thường ngày, sợi dây liên kết kì diệu giữa bọn họ gần như biến mất, những tia lửa lụi tàn hóa thành tro bụi. Khi bóng lưng người kia biến mất sau cánh cửa, cảm giác hụt hẫng như hố sâu dưới chân, nhấn chìm anh trong vũng bùn của sự tiếc nuối. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng trái tim như bị bóp nghẹt. Kim Hyukkyu cần phải sửa chữa điều này, trước khi trái tim anh ấy tan vỡ, trước khi mối quan hệ giữa hai người trở về như trước, chỉ là bác sĩ và bệnh nhân.
Ngày mai, anh ấy tự hứa với bản thân.
.
Thức dậy sau đêm thảm hại nhất cuộc đời trong tâm trạng thư thái là điều đáng kinh ngạc đối với Kim Hyukkyu. Anh bước xuống lầu, từng bước chân có chủ đích, đống suy nghĩ rối bời như tơ nhện bị quét sạch. Mục tiêu của anh hiện tại chỉ có Jeong Jihoon.
Sự im lặng bao trùm ngôi nhà, ánh nắng yếu ớt le lói qua những ô cửa sổ đan xen, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn. Kim Hyukkyu bước vào bếp, nơi mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp không gian. Chiếc nồi trên bếp nóng hổi, xua tan đi cái lạnh của buổi sáng, bên cạnh đó là đĩa dâu tây đã được gọt cuống và rửa sạch. Giấy note đặt trên bàn ăn. "Tôi đi dạo một lát, nếu anh dậy sớm hãy ăn sáng trước."
Vậy là chỉ còn lại anh ở nhà. Quyết định phớt lờ lọ thuốc trên bàn, Kim Hyukkyu phân vân, ăn một mình? Có thể không? Đã bao lâu rồi anh ấy thực sự ăn mà không có Jeong Jihoon hoặc không cần dùng đến thuốc?
Những quả dâu tây chín mọng, căng tròn. Lớp vỏ ngoài đỏ tươi, bóng mượt, điểm xuyết những hạt nhỏ li ti màu vàng. Cắn một miếng, vị ngọt thanh mát quyện lẫn vị chua nhẹ, tan chảy trong miệng.
Thật buồn nôn.
Ngay khi vị ngọt của dâu tây chạm đến lưỡi, dạ dày bắt đầu chuyển biến bất thường. Cảm giác muốn nôn mửa lan tỏa khắp cơ thể, bụng quặn thắt, cổ họng nghẹn lại. Anh ngay lập tức dùng tay bịt chặt miệng, ép mình nuốt hết trái cây trong miệng. Thực quản rõ ràng phản đối quyết định của chủ nhân nó, cố gắng trục xuất vật lạ ra khỏi cổ họng.
Anh cảm thấy thật bẩn thỉu, quá ốm yếu, quá vô dụng.
Một đôi tay đột nhiên nâng anh lên, cơ thể gầy gò bị xoay tròn, lưng đập vào thành bếp. Kim Hyukkyu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi môi khác đã áp lên môi anh, mang theo một quả dâu tây nhỏ. Đồng tử co rút, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt phóng to và những sợi tóc lòa xòa trước trán của vị bác sĩ trước khi mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy vì xúc cảm ướt át trên môi.
Jeong Jihoon cắn nhỏ dâu tây trong miệng, đẩy phần thịt quả vào giữa răng Kim Hyukkyu, đầu lưỡi uyển chuyển tìm kiếm kẽ hở giữa hàm răng nghiến chặt. Thịt dâu nát vụn giữa áp lực của răng và môi. Nước quả mọng tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm, để lại từng giọt nước sẫm màu trên cổ áo. Kim Hyukkyu bất giác thả lỏng cổ họng, nuốt mớ hỗn độn của quả mọng và nước bọt xuống dạ dày. Cảm giác đồ ăn trong bụng khiến anh phát ốm. Đôi tay quờ quạng đặt trên vai vị bác sĩ, muốn đẩy người kia ra, nhưng anh bị vòng tay mạnh mẽ kéo trở lại vào lồng ngực rắn chắc trước mặt.
Anh ta vươn tay nhặt trái dâu thứ hai. Khác với lần đầu, mềm mại và mang tính dụ dỗ nhiều hơn. Dâu tây theo chuyển động của lưỡi lăn tròn giữa đôi môi Jeong Jihoon, hương thơm dịu nhẹ của trái cây chiết ra từng chút một. Kim Hyukkyu vươn lưỡi trong vô thức, ngập ngừng tiến vào khoang miệng nóng ẩm, cuốn quanh thịt quả, cắn nó, uống nó, để nó trôi xuống thực quản một cách tự nguyện.
Hơi thở bị cướp đi, nụ hôn sâu khiến chân anh mềm nhũn, giống như viên socola béo bở, tan chảy dưới sự liếm láp và trêu chọc của Jeong Jihoon. Vị bác sĩ mải mê khám phá đôi môi hồng hào, anh ta liên tục mút và cắn một cách đói khát, nuốt chửng những tiếng rên rỉ ngọt ngào, thưởng thức từng giọt nước trái cây thơm ngon còn sót lại trong khoang miệng Kim Hyukkyu.
Nụ hôn kết thúc bằng vài cái liếm nhẹ nhàng trước khi bọn họ tách nhau ra. Kim Hyukkyu còn chưa kịp tưởng nhớ hơi ấm mới vừa áp lên mình vài phút trước thì đã bị lực kéo mạnh dẫn tới bàn ăn. Cơ thể bị buộc ngồi trên đùi Jeong Jihoon, cả người mềm mại dựa vào thân hình cứng rắn phía sau, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì nụ hôn vừa rồi. Anh nghĩ mình có thể chết như thế này, vui vẻ cuộn tròn trong lòng người mình thích.
"Ăn đi, anh đã nhịn đói từ tối qua rồi." Bát cháo nghi ngút khói đặt trước mặt, cách đó không xa là thuốc của anh. Trong vài giây, anh chỉ im lặng cầm lấy chiếc thìa trên bàn, không hề nhận ra bàn tay của mình đang run rẩy. Kim Hyukkyu trừng mắt nhìn những viên thuốc vô hồn, đánh giá chúng kĩ lưỡng trong khi những dòng suy nghĩ "nên" và "không nên" đan xen trong trí óc.
"Tôi không muốn uống thuốc nữa." Chiếc cằm nhọn tựa lên vai, mái tóc mềm mượtsượt qua má, bàn tay chạm vào eo qua lớp quần áo. "Tại sao?" Vị bác sĩ hỏi một cách bình tĩnh.
Anh ấy lắp bắp khi những ngón tay trượt vào áo, trực tiếp ấn vào làn da trần mẫn cảm ở bụng, xoa nhẹ nơi đó. Anh muốn chôn vùi bí mật này, không thể nào để Jeong Jihoon biết về bóng ma ám ảnh trong cơn ảo giác, bởi vì Kim Hyukkyu sợ rằng anh ta sẽ nhận ra anh là một kẻ rắc rối đến mức nào, phiền phức và đầy rẫy bệnh hoạn.
"Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ bỏ qua những viên thuốc. Nhưng anh chỉ có thể dựa vào tôi thôi, điều này không làm anh sợ sao? Nếu một ngày nào đó tôi biến mất?"
Bàn tay dưới áo lướt qua từng tấc da thịt mà chúng có thể chạm tới, lần theo từng chỗ lồi lõm quanh rốn, bóp nhẹ phần eo gầy ốm, đếm từng chiếc xương nhô ra bên mạn sườn. Kim Hyukkyu quằn quại và hổn hển trên đùi vị bác sĩ, ưỡn ngực về phía đôi tay kỳ diệu đó, mong muốn càng nhiều sự đụng chạm và vuốt ve mà Jeong Jihoon có thể trao cho anh.
Sợ? Phải, anh ấy rất sợ. Sợ rằng Jeong Jihoon sẽ rời bỏ anh, sợ rằng mình không xứng đáng với một người hoàn hảo như anh ta. Bởi vì anh ấy thậm chí không thể ăn nếu không có Jeong Jihoon, không thể giả vờ là một người bình thường khỏe mạnh nếu không có Jeong Jihoon, không thể thở nếu không có Jeong Jihoon. Anh ấy không thể sống thiếu Jeong Jihoon.
Kim Hyukkyu đột nhiên giãy giụa, cố gắng xoay thân thể đối diện với vị bác sĩ, anh cần phải thấy khuôn mặt Jeong Jihoon, xác nhận rằng anh ta đang ở đây, đang ôm anh. Vòng tay quanh bụng như chiếc vòng thép, mạnh mẽ cố định thân thể tại chỗ. Anh ấy chỉ có thể quay đầu, gần như nức nở cầu xin một cách tuyệt vọng.
"Jihoon, Jihoonie..."
Tại nơi mà Kim Hyukkyu không thể nhìn thấy, nụ cười thỏa mãn nở rộ trên môi Jeong Jihoon. Anh ta nheo mắt hài lòng, ánh mắt lấp lánh thứ ánh sáng kỳ lạ, chứa đựng cả sự đắc thắng và sự tàn nhẫn. Anh ta nhấc bàn tay lành lặn của người trong lòng lên và áp vào má mình, nâng niu như một kho báu quý giá.
"Tôi ở đây, Hyukkyu."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro