Chocolate đắng (cô bé lạnh lùng) (t64hj)
Halo !!! Tình hình là mình thấy nhiều người viết truyện hay quá . Nên mình mới bon chen viết riêng cho mình 1 truyện riêng . Là truyện đầu tay , nên mọi người thấy chỗ nào kôh hay thì cứ cho mình ý kiến nhé ^^!
__________________________________________________ _________________________
Chocolate Đắng
+ Nhân vật chính :
_Chu Nhi Lý : Là 1 vị tiểu thư con của tập đoàn Chu Nhi và là con 1 . Kôh xinh lắm , ở nhà thì hiền lành , trên trường thì mang tiếng chị 2 . Giỏi đánh nhau . Lạnh lùng . Rất ghét bà mẹ kế .
_Trương Thị Tiểu Phấn : Là 1 vị tiểu thư , đanh đá . Con 1 của tập đoàn Trương Thị .Là bạn thân của Lý . Ghét các công tử bột . Cũng như Lý , ở nhà là 1 đứa con ngoan , hiền diệu , nết na . Nhưng trong trường thì luôn luôn phụ Lý " xử đẹp " mấy đứa gây chuyện .
_ Phạm Ngọc Khiết : Cũng là 1 vị tiểu thư và là con 1 của tập đoàn Phạm Ngọc . Là bạn thân của Lý và Phấn . Là bộ 3 càn quét mấy đứa sở khanh và mấy nhỏ nhiều lời . Cũng như 2 đứa bạn thân , ở nhà thì .... Lên trường thì ....
_ Hoàng Nhật Long : Con trai 1 của tập đoàn Kim Cương lớn nhất ĐNÁ . Quậy phải biết , thích Lý từ cái lần đầu cô nàng quậy . Từ đó luôn là người dọn dẹp các bãi chiến trường do 3 nàng gây ra ...
_ Trần Thanh Đạt : Con trai độc nhất của tập đoàn Khách Sạn lớn nhất ĐNÁ . Cực kì bay bướm và lăng nhăng . Luôn luôn giúp bạn bè lúc khó khăn . Là bạn thân của Long & Điền . Sau này cũng là người dọn dẹp chiến trường do 3 nàng bày ra .
_ Ngô Mạnh Điền : Cũng là con trai độc nhất của tập đoàn Thời Trang . Học cực giỏi và cũng cực kì bay bướm . Cũng là bạn thân của Long & Đạt . về sau này cũng phụ bạn dọn dẹp chiến trường của các nàng bày ra .
+ Nhân vật phụ :
_ Ken : Anh họ của Lý .
_ Lan : Mẹ kế của Lý
_ Quốc : Ba của Lý
_ Quyền : Thích Lý nhưng chỉ đơn phương .
_ Ngọc : Con gái hiệu trưởng , thích Long .
_ Bích : Chi họ của Ngọc , thích Điền .
_ Vân : Là 1 vị tiểu thư nhà họ Quách , thích Đạt .
( Và nhiều nhân vật khác)
__________________________________________________ __
Lạnh lùng , ác độc , ít cười và máu lạnh là những điều mà những đứa trong trường nói về nó . Mới đầu thì nó cảm thấy hơi bực mình , nhưng càng về sau này thì nó như đã chai lì về những lời nói đọc mồm độc miệng của 1 lũ rách việc ấy bàn tán về nó . Năm lớp 1 đến lớp 6 thì nó là 1 đứa vui vẻ , hòa đồng . Nhưng đến năm lớp 7 thì dường như những từ ấy kôh thuộc về nó mà thay vào đó là những ánh mắt ghê tởm và sợ hãi . Năm nay nó đã và đang học lớp 9 , nó vẫn dữ cái chức danh chị 2 của trường nó đang học . Thật ra thì nó cũng chả thèm cái chức danh ấy chỉ vì nó đơn giản kôh muốn bị người khác xa lánh nó vì nó hay đánh nhau . Hôm nay , nó thức dậy như thường ngày ,ngồi ăn sáng 1 mình rồi đi bộ đến trường.
Đang đi thì ............
- Lý , chờ tao với _ Nó ngoảnh mặt về phía sau thì thấy con Phấn với con Khiết đang hộc tốc chạy tới gần nó .
- 2 đứa mày cũng đi trễ à ??? _ Nó mỉm cười hỏi 2 con bạn thân đang thở hồng hộc .
- Ừ , chứ ai như mày , lúc nào cũng thong thả cứ như kôh có chuyện gì ấy _ Con Khiết nhanh nhẩu nói móc nó . Như hiểu được ý của con Khiết nói gì nên nó lại trở về khuôn mặt lạnh lùng của nó rồi nói :
- Biết rồi , đi thôi .
Trong khi những học sinh khác đang truy bài đầu giờ thì trên đường đến trường vẫn còn 3 con nhỏ nhởn nhơ như còn dư rất nhiều thời gian . Vừa bước vào cỗng trường thì gặp ông bảo vệ già đang đứng có vẻ như đang chờ đợi 1 ai đó thì ...
- Bác Huy !!! _ Nó đập vai ông bảo vệ đã ngoài 60 ấy rồi mỉm cười thật tươi .
- À , nhóc con đây rồi . Sao vẫn đi học trễ nữa chứ gì ?? _ Bác Huy cười cười nói như hiểu ý của nó rồi bác tiếp ...
- Cứ vào đi , là nhóc con thì kôh bao giờ bác ngược đãi đâu nhóc _ Bác Huy nhìn nó âu yếm .
- Dạ , cháu thì cháu biết là cháu kôh bị gì . Nhưng mà 2 đứa đằng sau cháu kìa !!! _ Nó vừa nói rồi chỉ chỉ nói tay cái ra đằng sau lưng nơi 2 đứa bạn thân nó đang đứng rồi cười gượng . Như hiểu được ý nó muốn gì nên bác Huy mỉm cười nhìn nó nói :
- Kôh sao cả , là bạn của nhóc thì bác sẽ giúp mà !!! _ Rồi 2 bác cháu phá lên cười để 2 bộ mặt ngô nghê kôh hiểu gì của 2 bác cháu nó . Nó lúc nào cũng vậy , trong mắt lũ rách việc trong trường thì nó là 1 đứa lạnh lùng , ác độc , ... Nhưng đối với bác Huy nó như 1 đứa con gái vậy . Bác Huy đã ngoài 60 , vợ chồng bác Huy kôh có con cái nên bác Huy rất thương nó , và nó cũng thế . Trong trường chỉ có 1 mình bác Huy là thương nó thôi .
- À , bác Huy . Sao nhìn bác lúc nãy như đang đứng chờ 1 ai thế?? _ Nó chợt nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của bác Huy rồi hỏi .
- Đúng rồi , cháu nhắc bác mới nhớ . Trong trường có học sinh mới chuyển về đó . Nghe nói là 3 đứa con trai của 3 ngài Kim Cương , Thời Trang và Khách Sạn nước ta đấy nhóc con . Hình như 3 đứa nó học chung với tụi con đấy , về lớp mà tiếp khách đi . _ Bác Huy cười cười rồi kéo từng đứa vào trong .
- Haha , chắc tụi thằng Quyền lại chơi " ma cũ bắt nạt ma mới " đây , thế là hôm nay ra can-teen có film xem rồi . _ Nó thầm nghĩ .
Trên đường đi về lớp thì con Khiết buột miệng hỏi nó :
- Ê Lý , sao ông già ấy tốt với mày vậy ??
- Mày đừng có mà nói xấu bác ấy . Vợ chồng bác ấy kôh có con , với lại tụi trong trường kôh có đứa nào chơi với tao , nên tao hay ra đó ngồi 8 với bác ấy thôi !!! _ Nó kể lể linh tinh cho con Khiết & Phấn nghe và như nó đã hiểu lý do nên chỉ gật gù mà kôh nói gì .
+ TRONG LỚP 9/8 :
Lao xao , lao xao , lao xao . Nguyên 1 đám con gái bu thành 1 đống như đang bàn tán về 1 chuyện gì đó ghê gớm lắm . Còn đám con trai thì đứa nào đứa nấy mặt hầm hầm , nhìn là thấy 2 chữ TỨC GIẬN ngay trên mặt tụi nó ngay . 3 đứa ung dung vào lớp thì thấy lớp có vẻ khác như mọi ngày . Con Phấn thấy vậy liền nhảy bổ vào lũ con gái đang ngồi tán dóc về chuyện gì đó để nghe ngóng coi có gì mà tụi nó xôn xao dữ vậy . Còn nó và con Khiết thì te te chạy về chỗ ngồi , và 1 điều nữa là chỗ ngồi của nó là gần chỗ tụi con gái đang miên man tán dóc mà kôh biết sau lưng nó đang có 1 con nhỏ có tiếng trong trường nhìn chằm chằm . Bỗng nó nghe đc vài tiếng bàn tán của lũ con gái ấy ...
- Má ơi , nghe nói 3 ãnh học giỏi mà còn đẹp trai nữa . À mà 3 ãnh về trường mình học mà còn học chung lớp mình nữa đó tụi bay _ Con nhỏ thứ 1 .
- Ước gì 1 trong 3 anh để mắt tới tao _ Con nhỏ thứ 2 .
- Mày đừng có mà mơ mộng . Nghe nói 3 anh này thay bồ như thay áo đó . _ Con nhỏ thứ 3 nói có vẻ như là 3 thằng nhóc ấy sẽ kôh là của 1 ai hết .
Rồi tụi nó lại nhao nhao lên như cái chợ mà kôh để ý tới bản mặt của tụi con trai trong lớp hiện lên 1 chữ GHEN to đùng ngay chán . Nó chỉ mỉm cười cho cái thua của tui con trai . Bất chợt con Khiết và con Phấn lao vào nó như tia chớp rồi nhao nhao lên ...
- Nghe tụi nó nói mà tao đã phát nôn rồi mày ạ !! _ Con Khiết vừa nói vừa làm cử chỉ như ói làm nó bật cười vì cử chỉ ngô nghê của con bạn . Chưa kịp mở miệng thì con Phấn nhảy vào nói ...
- Khiếp , người gì mà đào hoa quá . Chắc bên trường cũ kưa hết rồi mới chuyển qua đây để kưa lũ con gái trường mình quá !!!
Rồi 3 đứa lại nhìn qua lũ con gái đang bàn tán xôn xao lên mà nhức cả óc . Nó nãy giờ mới mở miệng nói con Phấn ...
- Ê Phấn , tối nay qua nhà tao chơi nha , tao mới ... _ Nó chưa kịp nói hết câu thì 1 đứa con gái hét to lên nên đành im lặng ...
- Ê tụi bay , mụ simla đến rồi kìa , vào chỗ đi _Tụi nó đang nói pà cô HT ( Hiệu Trưởng ) đến lớp nó . Đứa nào đứa nấy đi vào chỗ để diện kiến Trai Đẹp trong lòng thì pà cô đi vào với 1 vẻ mặt tươi rói , cười cười rồi nói ....
- Các em yêu quý của cô . Hôm nay lớp chúng ta sẽ có 3 thành viên mới nè . Các em vào đi . _ Cả lớp nó nhìn ra ngoài cửa ra vào ( trừ nó và 2 nhỏ bạn thân ) để xem 3 chàng Hoàng Tử của tụi con gái và đối thủ nặng ký của tụi con trai xem thì 3 người kia bước vào giới thiệu ...
- Hello , mình là Long . Mong đc làm quen với các bạn nữ . _ Long bước vào rồi tặng cho các nằng trong lớp 1 cái nháy mắt cực kì duyên làm tụi con gái ngã oạch ( Trừ ai ra ách là biết rồi ). Chưa dừng lại ở đó thì 2 người kia bước vào và cũng tự giới thiệu ...
- Chào , mình là Đạt . _ Tên này cũng kôh vừa , vừa nói xong thì tặng cho tụi kia 1 nụ cười tươi rói làm tụi con gái trong lớp ngã tập 2 ( Trừ nó và 2 đứa bạn thân ) . Tiếp đó ...
- Hi , mình là Điền . _ Tên này ác hơn 2 tên kia , vừa nói vừa hôn gió làm cho tụi con gái nhãy lên chôm nụ hôn gió ấy . 1 cảnh tượng dở khóc dở cười khiến nó và 3 con nhỏ bạn thân chịu kôh nỗi nên ...
RẦM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng đập bàn mạnh mẽ của 3 đứa con gái ( ai thì biết rồi chứ gì . ) làm cho cả lớp và pà cô hồn may lung tung và 3 chàng công tử kia cũng kôh ngoại lể . Chưa kịp hoàng hồn thì lại bị 3 cô nàng này cho 1 phen nữa là ....
- Mấy pà làm cái quái gì thế . Kôh đáng mặt nữ nhi chút nào cả _Con Khiết kôh dữ nổi sự bức xúc nên hết to làm cả lớp muốn điếng cả tai .Chưa dừng lại đó ,con Phấn tiếp tục ...
- Thấy trai là mắt sáng như đèn ô tô , nhìn lại bản thân đi _ Còn nó kôh nói gì , chỉ nhìn vào pà cô Hiệu Trưởng khiến pà cô chảy mồ hôi khắp người ... Còn tụi con gái thấy chỉ có con Khiết và con Phấn kôh có nó nên 1 đứa mạnh dạn lên tiếng ...
- Bộ mấy người kôh thích sao ? Hay là mấy người ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng lại hơn cả chúng tôi thì sao . Ai mà ..... _ Con nhỏ chưa kịp nói hết câu thì ...
BỐP !!!!!!!!!!!! Tiếng tát tai dòn giã của nó cho con nhỏ hỗn láo kia , rồi nó gằn giọng ...
-Tao cấm mày nói như thế đối với tụi tao , rõ chưa ? _ Cái tát ấy khiến con nhỏ kia chảy cả máu miệng , nhưng cũng kôh dám nói gì chỉ gật gù rồi quay về bàn ngồi khóc nức nở . Bà cô bây giờ mới lên tiếng ...
- Lý , em làm gì vậy hả ??? _ Nghe bà cô hỏi , nó quay về phía bà cô và tiến lại gần khiến bà cô xanh cả mặt , rồi nói ...
- Cô muốn gì ??? _ nó nói 1 câu xanh rờn làm cô muốn khụy gối , bà cô kôh khỏi bàng hoàng , nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rồi nói với nó ...
- Cô .... Cô xin lỗi . Nhưng nhà cô chỉ sống vào đồng lương ít ỏi này thôi , nên cô xin em đừng làm gì hết nhé ... _ Bà cô gật nhẹ chào nó rồi bỏ đi để lại khuôn mặt 3 chàng trai kôh khỏi ngạc nhiên . Khi bà cô đi rồi thì nó lên tiếng ...
- Hồng , xếp chỗ cho 3 thằng nhãi này đi . _ Nó vừa nói vừa chỉ vào 3 anh chàng của chúng ta đứng lờ đờ vì chưa hết ngạc nhiên , thì ...
- Lý à , lớp mình chỉ còn 3 chỗ trống đó là chỗ của Lý , Phấn và Khiết thôi ... _ Nhỏ Hồng e dè nói . Còn nó thì phán 1 câu ...
- Tùy . _ Rồi đi về chỗ ngồi bịch xuống . Thế là 3 anh chàng bây giờ lấy lại bình tĩnh và ngồi theo sự chỉ dẫn của nhỏ Hồng . Chỗ ngồi như sau ...
Lý - Long
Khiết - Điền
Phấn - Đạt
Tiết đầu tiên vào là của bà cô Linh ( có tiếng là " Sát Thủ Học Sinh " và cực kì dữ dằn , kôh ngán 1 hs nào cả ), nó và 2 nhỏ bạn lại làm cho Long Điền và Đạt thêm 1 ngạc nhiên nữa là ...
- Thưa cô em muốn ra ngoài . _ Nó và 2 nhỏ bạn đồng thanh
- Kôh đc , giờ này đang là giờ học . _ Bà cô nói giọng bình thường .
- Thưa cô 3 đứa em muốn ra ngoài . _ Con Khiết nghiến răng nói .
- Kôh , ngồi xuống và học tiếp cho cô . _ Bà cô bắt đầu lên giọng .
- Cho tụi em ra ngoài . _ Tới lượt con Phấn bực bội .
- KÔH ....... _ Bà cô hét lên .
- Tụi em muốn ra ngoài , thưa cô . _ Nó gằn từng chữ một .
- Kôh là kôh , 3 em có tin tôi mời phụ huynh 3 em không hả ? _ Bà cô khó chịu nhíu mày lại nhìn nó . Tụi trong lớp thì cảm thấy chuyện này diễn ra như chợ huyện nên cũng chả có gì là lạ . Còn 3 anh chàng thì đang nghĩ rằng " Chắc 3 con nhỏ này chịu thua rồi , chứ làm sao mà dám ... " . Chưa kịp nghĩ xong thì ....
- Kệ bà .... _ Nó phán 1 câu xanh rờn rồi vác cặp kéo theo 2 nhỏ bạn đi . Ra đến ngoài cửa nó dơ chân đạp cái RẦM vào cửa rồi liếc bà cô 1 cái sắc lẻm và ung dung bước đi , mặc cho bà cô đang điên đầu lên vì nó và 3 anh chàng đang bất ngờ và cảm thấy thú vị trước 3 cô nàng đanh đá kia .
Còn về nó thì nó đi ra sân bóng đằng sau trường để mặc cho 2 con bạn đi xuống
can-teen tận hưởng sự sung sướng cuộc đời . Nó nằm dài ra sân để tận hưởng cái cảm giác yên lặng của sân bóng thì bất chợt 1 người bước gần đến nó thì nó nói ...
- Anh Ken , sao kôh dạy học mà lại ra đây ???
- Haha , nhóc biết anh sẽ ra đây sao ??? _ Người kia trả lời .
- Biết chứ , anh em ta hiểu nhau thế cơ mà _ Nó nhoẻn miệng cười rồi nhìn ông anh họ của nó .
- Hìhì , anh đc nghỉ tiết này . Còn em , sao kôh học mà lại ra đây ?? _ Ken hỏi nó và đưa nó lon nước ngọt .
- Chán . _ Nó đáp 1 câu gọn lỏn rồi nhận lấy lon nước từ tay anh mình và nhanh nhẹn khui ra .
- Em kôh sợ mẹ biết sao?? _ Ken hỏi nó
- Bà ấy kôh có quyền ... _ Nó nói rồi nhìn ra xa .
- Thôi em à , đừng chấp bà ấy đi ha !!! _ Ken nhìn nó bằng ánh mắt yêu thương .
- Nghe lời anh đấy ... _ Nó phì cười rồi nhìn anh thì ....
Reng !!! reng !!! reng ..... ( Chuông báo giờ ra chơi )
- Thôi chào anh ha , em ra can-teen đây . 2 nhỏ bạn đang chờ _ Nó chào anh rồi đi . Anh Ken nhìn theo nó và lắc đầu bỏ đi ....
+ TẠI CAN-TEEN :
- Lý , ở đây . _ Con Khiết nhìn thấy nó rồi ngoắc nó lại .
- Chắc 2 đứa mày ăn uống no say rồi nhỉ ?? _ Nó châm chọc 2 đứa bạn
- Mày cứ nói thế , ngồi đi . Ăn gì kôh? Tao kêu . _ Con Phấn phân bua ...
- Thôi khỏi , tao uống nước thôi . _ Nó nói trong giọng cảm ơn con Phấn .
Hì hì , so sorri ... . Phần tiếp theo nhá ...
________________________________________________
3 đứa nó đang cười nói thì ....
- Anh Điền , làm bạn trai em đi anh _ 1 con nhỏ ăn mặt hết sức thiếu vải lên tiếng .
- Anh Long , I love u _ con nhỏ thứ 2 õng ẹo làm dáng trước mặt 3 chàng .
- Anh Đạt , tối nay đi bar nha anh . Hay anh đi xem film với em đi _ con nhỏ thứ 3 nháy nháy mắt làm duyên trước mặt các vị thiếu gia ấy ... Đang nhao nhao lên thì ... Một lon nước ngọt kôh biết từ đâu văng ra làm ướt hết người 3 con nhỏ ấy . Làm nó quát tháo ầm lên ...
- Đứa chó nào vậy ??? _ Con nhỏ thiếu vãi lên tiếng ( Vân )
- Má , đứa nào . Ra mặt coi . _ Con nhỏ ẻo lả ( Ngọc )
- Tính chơi trò " Ném đá dấu mặt " à ??? _ Con nhỏ ngựa ( Bích )
Tụi nó trong can-teen đang xì xào vì kôh biết đứa nào láo đến mức dám chọi nguyên lon nước ngọt vào 3 nhỏ ấy thì ...............
- Tao !!!! _ Nó lên tiếng .
- À , thì ra là mày à??? _ con Vân đanh đá lên giọng .
- Kôh sai ... _ Nó nói tiếp .
- Hưmmmm , kôh nói nhiều . Ai cho mày ném nước ngọt vào người tụi tao _ Con Bích lên tiếng ( Con Bích là đứa số thứ 4 trong trường ) .
- Kôh chỉ có mình Lý đâu , mà có tụi tao nữa . _ Nhỏ Khiết lên tiếng rồi nó và con Phấn đi lại cầm lon nước ngọt đổ từ trên đầu của con Ngọc & Vân .
- Mẹ kiếp , tụi tao làm gì tụi mày . _ Con Ngọc hét lên .
- 3 con khốn nạn , tại sao lại đổ nước ngọt đầy người tụi tao hả ?? _ Con Vân là ầm ầm lên và chỉ nhận lại đc 1 từ của nó ...
- Thích !!!! .
- 3 anh ơi , tụi nó gây chuyện với tụi em kìa _ Cái giọng chua như quả tắc thúi của con Vân làm 3 anh chàng nổi da gà . Kôh chịu đc nên con Khiết liền lên tiếng ...
- Chuyện này kôh có liên quan đến mấy anh , làm ơn xê ra . _ Vừa lúc đó thì nghe tiếng hét của nhóc Quyền ....
- Tụi mày làm gì bu đông vậy hả . Xê ra coi . _ Lập tức 1 lũ rách việc đang lổm chổm xem film hay liền xê ra cho tụi nhóc Quyền đến . Quyền đi lại gần Long Điền và Đạt hếch mặt lên nói ...
- Chà , hs mới à?? Thế nào , biết luật của tui này chưa ? Trông cũng đc nhỉ , đâu đến nỗi tệ ...
- Nói nhiều làm gì Quyền , " giải quyết " luôn đi . _ 1 thằng trong đám nhóc Quyền te te nói . Nhóc Quyền chả nói gì , liếc 1 cái sắc lẻm về phía thằng vừa phát ngôn ra bừa bãi ấy . Lúc đó Long mới lên tiếng :
- Srr bạn nha , mình mới vào trường . Mong bạn thứ lỗi cho mình vì mình kôh biết luật .
- À ừ , thứ lỗi à?? Miễn nha con . _ Giọng nhóc Quyền dữ dần lên . Rồi tất cả nhìn nhau với ánh mắt khó chịu ...
- Thôi đi Quyền , kôh tính với tụi đó . _ Nó lên tiếng thì nhóc Quyền cũng bỏ qua ( vì thích nó mà ) . Tụi nhóc Quyền nhìn nó mà trong đầu đứa nào cũng co 1 dấu chấm hỏi to đùng đùng . Như hiểu ý , nó liền nói ...
- Để lúc khác , hôm nay cho Lý mượn 1 ngày ...
- À ừ ... _ Nhóc Quyền ậm ừ rồi bỏ đi và kôh quên để lại cho 3 anh chàng kia 1 cái nhìn dao kéo văng tứa tung ...
- Bây giờ tụi mày muốn gì ??? _ Giọng con Ngọc oang oang lên để phá vỡ cái nhìn của Quyền dành cho 3 chàng Bạch Mã Hoàng Tử kia .
- Xử đẹp . _ Nhỏ Phấn đáp thay nó . Liền lập tức , con Bích nói móc nó ...
- Hả , có nghe nhầm kôh vậy . 3 chị 2 của trường đòi " xử đẹp " mấy đứa này à?? Đâu dễ thế kưng ?? _ Nhỏ Khiết kôh vừa phán lại .
- Mẹ mày , con khốn nạn . Mày biết hôm qua mày đánh ai kôh ?? .
- Ai mà biết , con nhỏ Vy ấy à?? Tao đánh nó thì sao? Mày đau dùm à?? Mà đừng có chữi mẹ tao , nhìn lại mẹ tụi mày đi ... _ con Bích chưa nói hết thì ....
BỐP !!!!!!
Nó tát tai con Bích thẳng tay kôh nói nhiều , vì nó mang tiếng là 1 đứa chỉ hành động chứ kôh thích nói mà . Con Bích ôm mặt nhìn nó ...
- Mày làm quái gì mà đánh tao hả ??
- Thế mày làm quái gì mà đánh em tao ?? _ Nó hét lên .
- E .... em ... em mày á?? Con Vy là em mày à?? _ Nhỏ Bích lắp bắp .
- Mẹ kiếp ,mày lo mà cầu nguyện cho nó đi . Liệu hồn đấy . _ Nó nói giọng sắc như lưỡi dao . Xong rồi nó và 3 con bạn bước đi , nhưng con Bích có chịu thua , nó và 2 đứa bạn vừa đi đc 5 -6 bước thì con Bích la làng ....
- Cái đồ chết mẹ , ba thì đi ngoại tình mà còn láo . _ Vừa nói xong thì con Bích mới phát hiện ra là nó lỡ lời nhưng ....
@ Hero : Vâng , mình biết phải biết những gì .
@ All : Thax vì dã ủng hộ ....
__________________________________________________ ___________
- Mày nói cái gì ?? _ Giọng nó đanh lại , bước gần đến con Bích . Bích nhìn thấy 2 mắt nó long lên sòng sọc thì biết rằng đang rất tức nhưng kôh lẽ mang tiếng chị 4 của trường mà nói xin lỗi thì kôh đc nên con Bích gằn giọng là lặp lại ....
- Tao nói mày là đồ chết mẹ , còn ba mày thì đi ngoại tình . Nghe rõ chưa hả ????
Kôh để con Bích kịp thở sau khi nói , nó kéo áo con Bích lên rồi đẩy vào góc tường . Nó dơ tay lên và .....
CHÁT !!!!! CHÁT !!!! BỐP !!!!!
Nó thưởng 2 cái tát ngay mặt và 1 cái đấm thẳng vào bụng con Bích làm cho con Bịch ngã thẳng ra đất và ngất lịm . Nhưng nó chẳng quan tâm đến con Bích có làm sao hay kôh . Nó huơ tay với lấy cái ghế tính phang vào con Bích nhưng bị con Vân và con Ngọc chặn lại . Nó liền cầm cái ghế gần đó phang thẳng vào con Vân & con Ngọc làm 2 con nhỏ kôh kịp đỡ nên máu tuôn ào ào ra . Nó dơ cái gếh lên tính đập nhưng ....
- Lý , bỏ xuống . Ngay !!!!! _ Anh Ken đứng ngay cửa và hét lên .
Tất cả người trong can-teen quay về phía Ken nhìn với ánh mắt là 1 vị cứu tinh cho tụi con Bích , thấy nó vẫn chưa bỏ cái ghế xuống nên Ken tiếp ....
- Bỏ xuống đi Lý , lúc nãy em mới hứa với anh cái gì hả . Nhớ kôh???
- Anh !!!!!!!!! _ Nguyên 1 lũ đỗ mắt nhìn về phía Ken ...
- Thầy Ken là anh của Lý à???_ Con Khiết lắp bắp nói .
- Đúng !!!! _ Ken đáp lại nó bằng 1 ánh mắt dịu dàng . Còn nó , nó quăng cái ghế xuống đất , ngồi xuống kéo áo con Ngọc lên rồi nói ........
- Mang nó đi bác sĩ đi !!!!! Khi nào nó tỉnh , nhắc nó . Nếu kôh muốn chết thì đừng nhắc đến mẹ tao . Rõ chưa 3 con khốn .... !!!!!!!! _ Nó nói rồi bước đi , đi đến chỗ Ken nó khựg lại rồi nói .....
- Em có chết cũng kôh nhận con mụ kia!!!!! . Rồi nó tiếp bước đi để lại chiến trường cho 2 nhỏ bạn , Ken và 3 chàng Hoàng Tử kia dọn dẹp . 2 nhỏ bạn nó thì rất ngạc nhiên vì thầy Ken và anh họ của nó và tuy là bạn thân từ nhỏ , nhưng chưa bao giờ thấy nó đáng sợ đến như vậy . Ken thì nhờ những đứa gần đó đỡ tụi nhỏ Bích xuống phòng y tế . Về phần 3 anh chàng kia thì vô cùng sợ hãi mà quên rằng ngày mai họ sẽ bị tử hình vì nhóc Quyền .....
+ Tối hôm đó ( Tại nhà họ Chu ) :
- Mất mặt , mất mặt quá đi , Lý ơi là Lý . Sao mày lại đi phá hoại thế hả ?? _ Bà Lan hét ầm nhà đến ông quản gia cũng phải bức xúc .
- Bà chủ , bà đừng la hét như thế . Lỗi đâu phải của cô chủ . Chỉ là do mất bình tĩnh thôi mà ._ Ông quản gia lên tiếng bệnh vực cho nó .
- Ông còn nói giúp nó đc à?? Còn mày _ bà Lan chỉ tay vào nó nói _ Đợi ba mày về rồi mày biết . _ Rồi bà Lan bỏ mặc nó đi lên lầu . Còn nó , im lặng rồi bước chân lên lầu . Đến tối , đang ngồi học bài thì ...
- Lý , Lý đâu . Ra đây mau lên . _ Tiếng ông Quốc quát ầm lên trong vẻ tức giận . Nó não nề bước xuống những bậc cầu thang trong im lặng . Vừa bước tới sofa chỗ ông Quốc đang ngồi thì nó liền bị ông Quốc chữi ...
- Lý , con lại đánh nhau à ?? Tại sao ?? Hả ?? Nói ?? Lại còn về nhà trả treo với dì nữa à ?? _ Ông Quốc vừa nói xong , nó liền nghểnh mặt lên nhìn qua bên bà Lan đang tủm tỉm cười . Nó dần như hiểu ra là ba ta nói gì với người ba của nó nên nó nghiêm chỉnh trả lời ...
- Đúng , con đánh nhau . Còn tại sao ư ?? Tại vì tụi nó xúc phạm đến mẹ con . Tụi nó nói con là " Chết Mẹ , Ba Ngoại Tình " . Con kôh trách nó nói đến ba , nhưng con kôh muốn nó nói móc đến mẹ . _ Nó bước đến chỗ bà Lan gằn giọng nói _ Thứ 1 : Cô đừng nghe 1 nói 10 với ba con để hả dạ . Thứ 2 : Đừng làm phiền ba con để ba con phải bắt con kêu dì bằng mẹ . Thứ 3 : Dì nên nhớ con chỉ có 1 mẹ , duy nhất chỉ có 1 mẹ , dì nên nhớ điều đó . Thứ 4 : Con là tiểu thư của gia đình này , tài sản sau này sẽ thuộc về con , dì đừng phân bua . Coi chừng đứt gân máu mà chết đấy , con kôh muốn dự đám tang của dì sớm đâu . _ Rồi nó quay sang ba nó nói tiếp _ Con nói xong rồi , con xin phép trước . _ Nó nói 1 hơi dài mà kôh để 1 ai có thể chen vào , rồi bước lên cầu trang về phòng và .....
RẦM !!!!!!!! Nó cố tình dập cửa thật mạnh để cho bà Lan nghe thấy sự tức giận của nó . Cũng cùng lúc đó tại .....
+ CAN-TEEN của trường :
Sau khi dọn dẹp chiến trường của nhỏ Lý để lại thì Long mới lên tiếng ...
- Phấn , Khiết . Đi ăn kem kôh? Tụi này bao cho .
- Ừ , cũng đc _ 2 nhỏ củng đồng thanh rồi nhìn nhau cười .
+ Tại quán kem CHOCOLATE :
Cô phục vụ vừa bưng kem ra thì 5 đứa đã thọc muỗng vào ăn , đang ăn giữa chừng thì .....
- Khiết , cho tụi này hỏi 1 điều đc kôh?? _ Điền mạnh dạn hỏi .
- Nói đi . _ Thấy con Khiết im lặng nên con Phấn mới lên tiếng nói dùm .
- Tụi tui muốn hỏi về Lý . _ Tới lượt Đạt hỏi , như hiểu ý của 3 đứa ngồi trước mặt nên con Khiết nói luôn .
- Biết rồi , tính hỏi tại sao chứ gì ?
- À ... ừ ... _ Long ậm ừ trả lời ... Nhưng con Phấn kôh trả lời , nó nhìn qua con Khiết ý muốn Khiết nói . Con Khiết cũng hiểu ý con bạn than nên nó mới kể .
__________________________________________________ ___________
Cho mình sorri ha , mai mình sẽ viết tiếp . Đọc truyện vui vẻ !!!
Hìhì , cho sori hớ . Tại vào học gòi . Busi wó chừi . Nếu thấy hay thì Thax cho mình nha ... Tiếp nà ^^
_______________________________________________
- Lý hồi nhỏ nó rất hòa đồng , lúc nào cũng nói cười vui vẻ , cho đến năm nó lớp 6 thì mẹ nó mất . Từ lúc đó nó cũng chỉ ít nói thôi , chứ kôh có như bây giờ . Nhưng nó kôh tin mẹ nó lại chết lãng nhách như vậy , vì mẹ nó rất thương nó . Mẹ nó thương ba nó nhất thì thương nó nhì , vậy thì nó chả làm sai thì lấy gì mẹ nó phải mất vì nó , nó nghĩ là ba nó . Nên nó quyết định tìm hiểu . Hôm đó , tụi này đi chơi ở Nha Trang , 3 đứa đi chung với ông quản gia . Tới tối , tụi này nhờ ông quản gia thuê khách sạn để qua đêm 2 - 3 ngày . Rồi đứa nào lên phòng đứa nấy . Sáng hôm sau , nó rũ tụi này đi ra siêu thị nhỏ gần đó để mua ít đồ , vừa bước xuống thì nó thấy ba nó đi ra trả phòng , nó nhìn thấy nhưng kôh nói , cố tình núp sang 1 bên để xem ba nó đi với ai . 1 - 2 phút sau thì có một cô xinh lắm bước gần đến ba nó rồi 2 người ôm nhau đi . Nó kôh nói , chỉ thấy móc cái đt ra rồi chụp linh tinh gì đó rồi bỏ vào túi . Cũng ngay hôm đó , nó kôh chịu ở Nha Trang , đòi về nhà liền , thấy nó cố chấp quá nên tụi này và ông quản gia theo nó về . Tối hôm đó nó cũng rủ tụi này ở lại nhà nó ngủ 1 bữa , tại tụi này thân với nhau từ nhỏ nên thường qua nhà nhau ngủ lại . Lúc tụi này thiu thiu ngủ thì nghe tiếng mở cửa và tiếng xe đi vào , nó bước xuống thì thấy ba nó . Nó liền nói ....
- Ba , con có chuyện muốn nói .
- Chuyện gì hả con yêu . _ Ba nó yêu thương trả lời , nhưng nó chưa kịp nói thì ba nó gọi cô hồi sang mà nó thấy đi chung với ba nó .
- Đây là cô Lan , ba với cô ấy quyết định cưới nhau vào tháng sau . Ba biết khi mẹ con mất thì con rất buồn , ba muốn cô Lan sẽ bù đắp cho con . Cô Lan đây là người rất tốt . Đc kôh con ?? _ Ba nó biết nó rất cứng đầu nên dẻo miệng nói . Tụi này thấy tiếng nói chuyện nên xuống xem sao , lúc tụi đang đứng ở cầu thang thì thấy nó bước tới chỗ cô Lan rồi nói 1 câu ...
- Thưa cô , xin cô làm phúc cho nhà con . Và cô nên nhớ , con chỉ có 1 mẹ thôi . Nếu cô muốn tiền của cái nhà này thì con tình nguyện mỗi tháng xe chi cho cô sống . _ Nói xong nó quăng cái đt ngay trên bàn ba nó đang ngồi rồi hét lên ....
- Chính cô ta làm mẹ con phải chết , ba ngoại tình à ?? Con chưa hề dám nghĩ đến như vậy . Ba làm con xấu hổ quá . _ Nó khóc rồi chạy ra ngoài , tối hôm đó nó cũng chả về nhà . Bác Quốc thì muốn lục tung cả cái Tp này để kiếm nó nhưng bất lực . Tới 3 - 4 ngày sau thì nó về nhà , mặt xanh xao rồi ngất trước cửa nhà . Tụi này vừa đến thấy vậy liền đỡ nó vào nhà . Tới tối hôm đó nó tỉnh lại thì thấy cô Lan ngồi cạnh nó , nó kôh nói chỉ đứng lên rồi đi xuống , cô Lan đỡ tay nó , nhưng bị nó hất ra đến ngã bật cả người .
Từ tối hôm đó đến khi đi học , nó cũng chỉ im re kôh thốt 1 lời , từ đó nó cũng ít nói là lạnh lùng lắm . Đến hôm đám cưới của ba nó và dì Lan thì chả thấy nó đâu . Rồi mấy hôm sau cái đám cưới cũng là tụi con Bích nói nó là " Chết mẹ , ba ngoại tình " . Lúc đó thì con tụi con Bích bị nó làm cho hú vía và tụi này cũng kôh ngoại lệ . Nó nắm áo con Bích lên dập mạnh vào cửa kính làm cho con Bích xanh cả mặt ....
- Tao kôh muốn nghe câu đó lần thứ 2 , lần sau thì mày biết mày bị như thế nào rồi đấy _ Nó nói rồi đấm thẳng vào cửa kính đến bể cả kính . Tụi con Bích rất ngạc nhiên vì trước đó nó hiền lắm , cả tụi này cũng kôh ngờ nữa mà ... Rồi từ đó nó hay đánh nhau chữi thầy cô rất rất nhiều nữa ....
- Ê , Long ... Long ... mày nghĩ gì vậy ?? _ Điền đập đập vai Long khi thấy thằng bạn của mình đang mơ màng linh tinh .
- Hả , hả ... Chuyện gì ?? Có chuyện gì ?? _ Long ngơ ngác chả hiểu cái chi mô gì cả thì 4 đứa kia cười lăn cười bò ....
- Im coi , cười gì mà cười . _ Long bực mình quát .
- Ha ha ... haa.... Mắc cười quá , mày đang nghĩ cái gì mà mơ màng linh tinh vậy ?? _ Đạt vừa nói vừa cười làm Long đã quê lại càng quê hơn nên Long nói giọng giận dỗi mong cho mấy đứa ôn thần này tha cho mình ....
- Hứ , mơ gì mà mơ ... Chỉ tập chung nghe chuyện thôi ..._ Nhưng Long nào có ngờ tụi nó càng chọc hơn ...
- Đúng rồi , chỉ tập chung nghe chuyện thôi ... Ha ha hahaaa _ Nhỏ Phấn nhái giọng Long làm cho Long quê tập 2 .
- Thôi , đừng chọc nó nữa . Quê lắm gòi kìa .... À , mà chùi kem trên mặt đi , nghe chuyện gì mà kem dính đầy mặt cũng kôh biết ... haaahahaaa _ Điền nói giúp cho bạn. Còn Long thì tới bây giờ mới nhận ra tại sao tụi nó cười mình , nó giận dỗi chôm lấy miếng khăn giấy chùi kem rồi đánh trống lảng ....
- Khiết , có phải tại như vậy nên Lý mới ghét ai nhắc đến mẹ nó kôh??
- Ừ , đúng rồi . Biết tại sao nó chỉ nhắc đến mẹ mà kôh nhắc đến ba nó kôh? _ Khiết ậm ừ rồi hỏi lại 4 đứa đang trợn mắt lắc đầu nên đành trả lời ...
- Thì nó ghét ba nó lắm , người ngoài chửi ba nó sao cũng chả quan tâm , nhưng đụng đến mẹ nó thì đứa đó tới số rồi ..._ Nhỏ Khiết huyên thuyên giải thích 4 cái đầu chậm tiêu , còn 4 đứa kia thì gật gù như hiểu ra đc gì đó từ lời nói của nhỏ Khiết , chưa kịp gì thì ...
- Thôi , về Phấn . Qua xem còn Lý sao rồi . Chắc lại phải dọn lại cây đàn piano với lại sách vở , quần áo , ..... cho nó quá ... _ con Khiết đề nghị về .
- Tại sao ??? _ Đạt vẫn chưa hiểu , tại sao lại phải dọn dẹp ...
- À , thì chắc chắn nhà trường sẽ báo về phụ huynh , và thể nào nhỏ Lý cũng bị cô Lan mắng cho chứ gì , rồi lại nói nhỏ to chuyện trong nhà , và rốt cuộc nó đi hành hạ đồ đạc của nó cho đỡ ghét thôi ... _ con Phấn kôh để cho nhỏ Khiết kể mà chen vào kể luôn cả tật xấu của con Lý có 3 anh chàng kia nghe .Còn về 3 anh chàng kia nghe Phấn nói chỉ mỉm cười rồi ra tính tiền và đi về . Trên đường về , 5 người . Mỗi người theo đuổi 1 ý riêng của mình ....
__________________________________________________ _______
Tới đây thui ha ^^
Híc , sori tất cả mọi người nha , tại cái quên cái pass , làm chẳng đăng nhập được gì cả . Bây giờ mới vào được lên post cho cả nhà nè....
___________________________________________
+ Tại biệt thư nhà họ Chu .
Kính koong .... Kính koong ...... Kính koong .... Ông quản gia già lật đật chạy ra mở cửa ....
- Chào 2 vị tiểu thư , 2 người đến gặp cô chủ ạ ?? _ Ông quản gia mỉm cười âu yếm hỏi 2 vị tiểu thư của 2 tập đoàn Trương Trị và Phạm Ngọc ...
- Dạ , bác Huỳnh . Bác đừng khách sáo , cũng là người quen cả thôi . Chúng cháu đến tìm Lý , nó đâu rồi ạ?? _ Phấn nhanh nhảu nói ...
- À , cô chủ ở trên phòng . Cô chủ với ông chủ vừa cãi nhau xong , chắc giờ cô chủ đang buồn lắm đấy _ Ông quản gia ( từ giờ gọi là ông Quỳnh ) đáp với vẻ giọng buồn buồn . _ Củng chị tại bà chủ chứ nếu kôh thì cô chủ cũng chả cãi nhau với ông chủ đâu ...
- Dạ thôi , cháu xin phép lên phòng Lý ạ ._ Khiết nói rồi cúi đầu chào ông Huỳnh , sau đó nó kéo tay nhỏ Phấn chạy lên phòng của Lý thì y như những lời con Phấn nói với 3 thằng con trai kia ... quần áo thì quăng tứa tung , cây đàn piano thì bị đổ , mềm gối , gấu bông thì đầy dãy dưới đất , ......
- Trời đất , Lý , mày lại hành hạ đồ vật của mày à??_nhỏ Phấn thốt lên trong kinh hoàng .
Còn nó , đang năm trên giường thì nghe thấy tiếng của 2 nhỏ bạn nên quay ra ....
- Mày hiểu tao quá , lần nào cũng bắt 2 đứa mày dọn , ngại thật !!!! _ Nó mỉm cười nói nhưng trong giọng của nó có 1 chất buồn ... Thấy thế nên nhỏ Phấn mới chọc nó ...
- Híc , mày ngại thì lần sau đừng có thế nữa . Toàn đau thân tụi tao kôh nè ... _ Nhỏ Phấn giả vờ mếu máo , còn nó thì phá lên cười như điên ...
- Haahahahaaha , thế à , thế thì lần sau tao cho thân tụi mày đau dài dài , hahaha .
- Hứ , con quỷ . Dọn lại đi ... _ Con Khiết mắng yêu nó ...
- À , mà sao hôm nay đến muộn vậy , theo như mọi hôm tao biết thì tụi mày đến sớm hơn mà ??? _ Nó chợt nhớ ra và gặng hỏi 2 đứa bạn thân ...
- À , ờ .... thì .... _ Nhỏ Phấn lắp bắp ... Nó thấy thế nên chọc cả 2 con ...
- Khai , tụi mày đi với đứa nào , nói mau .... _ Nó ( giả vờ ) hăm he 2 đứa bạn . Còn 2 đứa bạn thấy thế sợ quá nên khai tuốt tuồn tuột ....
- À , 3 thằng nhãi mới vào lớp mình rũ tụi tao đi ăn kem , tụi tao vừa dọn chiến trường cho mày xong mệt quá nên ........... _ Nói tới đó 2 con im ru ...
- Thì ra , 2 đứa mày đi ăn kem ha , quên nhỏ bạn này ở nhà ha .... _ Nó tiếp tục hăm he .
- Ơ ... ơ ... đâu có . Chỉ tại mày về trước thôi mà ... _ Con Khiết thanh minh cho 2 đứa . Nhìn bộ mặt tái mét , xanh lè của 2 đứa bạn mà nó kôh nhịn cười đc . Thế là nó bò lăn ra giường cười khằng khặc làm cho 2 nhỏ bạn quê đến thúi cả ruột ....
- Giỡn với 2 đứa mày thôi , làm gì mà sợ đến xanh cả mặt thế kia , hahaha ... _ Nó lại buông thêm câu để trêu chọc ... Bây giờ , thay vào bộ mặt sợ hãi kia thì bây giờ bộ mặt đỏ lè vì tức của nhỏ Khiết & Phấn ......
- Mày chết chắc chắc rồi Lý ơi ........ _ Khiết & Phấn hét lên rồi nhảy vào chỗ nó đang nằm mà ..... thọt léc . Còn nó thì la um sùm ....... Tới tối , khi tụi nó dọn dẹp xong thì do mệt quá nên leo lên giường năm luôn cả 3 đứa .... Đối với nó là thế , chỉ khi nào được ở cùng với 2 đứa bạn thân thì lúc nào cũng vui vẻ và hòa đồng cả...
+ Sáng hôm sau :
Hôm nay là 1 ngày đẹp trời , nó dậy sớm hơn mọi hôm . Kôh phải do tự dậy , mà là do 2 nhỏ bạn quen đi sớm nên kéo nó dậy đi chung . 3 đứa ung dung đi trên đường thì ....
- Nè , 3 bạn . Đi kôh , mình chở cho ... _ Tên lạ mặt . 3 đứa tưởng mấy tên sở khanh thì tính quay lại dập cho 1 trận thì ....
- Ủa , là Long , Điền và Đạt à ??? _ Nhỏ Khiết thốt lên .
- Kôh phải tụi này chứ là ai , đi kôh . Tụi này cho quá dang . _ Điền lên tiếng .
- Đi chứ sao , ngu gì kôh đi . _ Nhỏ Phấn thấy có lợi nên nhảy tót lên sau xe của Đạt .
- Mày đi thì tao cũng đi luôn _ Nhỏ Khiết thấy nhỏ Phấn đã leo lên xe thì cũng leo luôn lên xe của Điền . Thấy Lý đứng im re kôh nói gì nên Long lên tiếng ...
- Lý , sao kôh lên ...
- Đi xe này á?? _ Nó chỉ tay lên chiếc xe của Long
- Kôh sai _ Long gật gật đầu .
- Có an toàn kôh?? _ Nó dò hỏi ..
- 100% là an toàn _ Long khẳng định .
- Ok , đi . _ Sau lời khẳng định chắc nịch của Long thì nó kôh còn nghi ngờ gì nữa , rồi leo lên xe của Long . Trên đường đi thì ....
+ Bên xe của Điền :
- Khiết ..... !!!! _ Điền nhỏ nhẹ
- Cái gì ?? _ Như cảm thấy cái gì bất bình nên nhỏ Khiết mới gằn giọng.
- Trời , người ta kêu nhỏ nhẹ thế mà lại trả lời độc thế à???_ Điền liền bắt lỗi ngay .
- Kệ tui , có chuyện gì . Nói đi _ Nhỏ Khiết đánh trống lảng .
- Kh...Khiế...Khiết ....._ Điền lắp bắp
- Mệt cha ghê , nói gì ? Nói đi _ Nó cảm thấy bực bội vì thấy Điền cứ lắp bắp hoài .
- À ... thì .... ờ .... thì .... Khiết có bạn trai chưa ?? _ Điền ậm ờ rồi hỏi nhỏ .
- Cái gì ??? _ Nhỏ Khiết hét ầm ầm lên ....
- Trời đất , hỏi xíu mà hét ghê thế ?? Kôh trả lời cũng đc ... _ Điền nói rồi im lặng rồi nhỏ cũng im lặng luôn ...
+ Bên xe của Đạt :
Nhỏ Phấn đang ôm Đạt cứng ngắc vì nhóc Đạt phóng bay như gió làm nó sợ đến tái xanh cả mặt ...
- Má 2 , làm gì ôm con cứng ngắc vậy ? Biết đau kôh? Buông ra coi ... _ Đạt nhắc nó .
- Híc ... híc ... ông chạy chậm lại đi ... Tui sợ ._ Nhỏ Phấn mếu máo .
- Pó tay , có thế cũng sợ . Thì chạy chậm lại , đc chưa ? _ Điền chọc nó .
- Cái gì , ông chê tui sợ tốc độ hả , muốn chết à ?? _ Nhỏ Phấn gắt
- Ha ha , chị 2 của trường sợ tốc độ . Kôh biết tin đồn này mà vang ra thì sao nhỉ _ Đạt lém lỉnh nói ...
- Hứ , thấy ghét . Cóc thèm nói với ông nữa . Mà tin đồn ấy mà vang ra thì ông chết chắc đấy . Liệu hồn mà im họng lại đi . _ Nhỏ Phấn hăm he .
Còn Đạt thì cười như điên nhưng mà Phấn nào biết đc . Còn bên xe của Long thì 2 người này im thin thít . Lý thì bản tính đã ít nói , với lại biết thì biết nhưng chả quen với tên này nên chả thèm nói . Còn Long thì sau khi nhìn thấy cảnh hỗn chiến hôm qua do Lý gây ra thì chẳng dám ho he gì . Tại củng chẳng muốn bị ngất lịm đi như Bích hay máu tuôn ra như suối giống Ngọc và Vân . Cứ thế , 3 chiếc xe lăn bánh cho tới cổng trường thì ngừng xe xuống . 3 nàng nhà ta te te đi xuống mà kôh hề quay lại nói 1 lời cảm ơn , nhỏ Phấn & Khiết thì đi lên lớp , còn nó thì ra chỗ bác Huy ngồi tán dóc . Về phần các cô nàng trong trường mê tít 3 anh chàng kia thì bây giờ trong lòng đang tiếc hùi hụi vì thấy 3 anh chở 3 chị 2 của trường . Tức thì tức nhưng cũng chẳng ai dám nói vì chẳng ai muốn rước họa vào thân . Nó đang tán dóc với bác Huy thì con Khiết & Phấn chạy xuống kêu nó lên , 3 đứa đang đi tàn tàn lên lớp thì đụng đổ với tụi nhỏ Bích ...
- Sao , bác sĩ nói sao hả ?? Có bị văng tí chất xám nào ra kôh?? _ Nhỏ Phấn thấy tụi nó " đeo nơ " trên đầu nên chọc quê , thấy thế nên con Khiết cũng hùa theo ...
- Trời đất , sao mày lại nói vậy?? _ Nhỏ Khiết nói rồi đi vòng quanh người 3 con nhỏ đó rồi tiếp _ Cái nơ đẹp đấy ... _ Rồi nhỏ Khiết và con Phấn cười lăn cười bò , còn nó chỉ nhếch mép .
- Chả tổn thương gì cả , bác sĩ chỉ bảo mấy đứa gây ra cái này là đứa đó bị điên rồi , máu của nó kôh đc bình thường thôi . _ Nhỏ Bích phá bỏ cái giọng cười của nhỏ Phấn & Khiết. Nhưng nhỏ Khiết nào vừa , nó cũng đốp chát lại ngay ...
- Chà , vậy tui khuyên các cô 1 câu rằng đi sang bệnh viện khác đi . Chứ bác sĩ ở bệnh viện các cô chữa tui nghi là toàn 1 lũ mới trốn từ " lầu 3 khoa não " ra đó . _ Nói rồi nhỏ Khiết kéo tay nó và con Phấn đi lên lớp và cũng kôh quên tặng lại cho tụi con Bích 1 cái lườm rõ dài ....
+ Trên lớp 9/8 :
Nó và 2 con bạn thân vừa đi tới cửa đã thấy cảnh hỗn chiến trong lớp .....
- Anh Điền cho em chữ ký đi .... _ NS 1
- Anh Long , em hâm mộ anh quá ._ NS 2
- Anh Đạt , wo xi khoai ni , moakz moakz _ NS 3
Còn các 3 anh chàng thì .....
- Cám ơn tụi em đã hâm mộ anh ... _ Long vừa nói vừa nháy mắt làm tụi con gái chảy mà máu cam ...
- Tối nay ai đi xem xi-nê với anh nào ?? _ Đạt oang oang và hôn gió
- Rõ dở hơi !!! _ Điền nói rồi bỏ về chỗ ngồi để mặc cho 2 đứa bạn 1 sự ngạc nhiên . Thằng Điền bạn thân nó ngày nào là 1 thằng cực kỳ hám gái . Bây giờ gái sáp vào lại chê. Thấy cảnh hỗn chiến thì máu trong người của 3 nàng lại tăng lên ngùn ngụt ...
- E hèm !!! _ Nó cố hơi cho thật to để cho cái tụi đang nhao nhao lên như cái chợ kia nghe thấy . Tụi con gái quay lại thì thấy nó Khiết & Phấn đang đứng trên bục giảng nên đứa nào đứa nấy mặt bí xị bỏ về chỗ ngồi . Về nó và 2 đứa bạn cũng về chỗ ngồi . 10p sau thầy vào lớp ....
- Xin chào các em , thầy là Ken . Hôm nay thầy Bình bận việc nên thầy sẽ dạy thay thầy 2 tiết này , mong các em tập chung _ Ken vừa nói vừa nở 1 nụ cười tươi rói . Rồi Ken bắt đầu giảng bài nào đâu biết ở dưới lớp đang có đạn bay lung tung .
...... Dưới lớp ......
- Chời ơi , thầy đẹp rai wó . _ NS 1
- Ừ , nhìn kool thiệt á nha ._ NS 2
- Thôi mày ơi , đừng mơ mộng . Thầy Ken này là anh của nhỏ Lý đấy . Khó nuốt lắm nha kưng . _ NS 3
- Xí , thần tượng chứ có phải iêu đâu mà sợ nhỏ đó _ NS 1
Rồi !#@$#@%^%*&^(*&*%$^$#%@#%$#^ . Nhưng tụi NS ấy nào có ngờ những lời ấy lại bị nó nghe kôh sót 1 lời . Thấy tình thế căng thẳng và nghi ngờ sắp có 1 trận chiến tiếp tục văng ra nên Long liền ....
- Này , đừng nóng . Tui mới vào lớp 2 hôm . Hôm đầu tiên đã muốn đứng tim rồi . Đừng làm hôm nay tui nhập viện lun đấy _ Long cố tình chọc nó để nó bớt giận . Nhưng 1 sự thật kôh ngờ . Nó kôh giận Long hay tức tối gì cả mà quay sang mỉm cười với Long , đến nó cũng tự ngạc nhiên vì hành động của mình . Nó nhìn qua 2 nhỏ bạn thấy đang say sưa ... cãi nhau với Điền & Đạt mà kôh để ý đến mình nên nó cũng an tâm . Nhưng sao nó đang biết đc 1 trái tim đang đập loạn nhịp lên vì nụ cười của nó . Còn về bên Đạt và Phấn thì ....
- Này , lo mà học bài đi . Cô vẽ lung tung gì thế ? _ Đạt thấy nhỏ Phấn chả chú tâm vào học nên nhắc , tưởng nhỏ Phấn sẽ ngưng mà học bài tiếp nhưng lại ....
- Kệ tui , ông thích học thì tự đi mà học . Rũ rê tui chi . Tui ghét học tiết này . _ Nhỏ Phấn quát nhỏ .
- Con gái mấy người thật kôh hiểu nổi . Sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt _ Đạt than thở.
- Thì kệ con gái tụi tui . Làm quái gì ông nghĩ tới làm gì ?? _ Phấn cũng chả vừa ....
- À Phấn , mày quên 2 ông tướng này là vua sát gái hả ??? _ Nhỏ Khiết từ đâu chen vô phán 1 câu làm cho Đạt tức đỏ mặt và Điền cũng kôh ngoại lệ ....
- Ha ha , bạn tốt . Mày nói đúng sự thật ghê á_ Nhỏ Phấn ba hoa thêm vào .
- Nè , cô vừa phải thui chứ . Cô có tin tui cho cả trường biết cô sợ ....._ Đạt chưa nói hết câu thì đã bị Phấn bịt mồm lại và hăm he ...
.
- Coi chừng cái miệng anh bị tui khâu lại đấy _ Rồi nhỏ buông tay ra rồi quay lên tiếp tục học bài .
Còn Đạt liền nở 1 nụ cười hơi hơi bị gian trên mặt , còn về 2 anh chị kia vẫn ngẩn tò te ra vì hành động vừa 2 người vừa rồi . Riêng nó , nó biết thể nào cũng có chuyện vui cho mà xem ...
Reng !!!! reng !!!! reng !!! _ Chuông báo tới giờ ra chơi nhỏ Phấn và Khiết nhảy cẫng lên như con nít vì được " gác kiếm " , còn nó kôh nói chỉ đứng lên rồi bước đi ra cửa . Thấy vậy nên nhỏ Phấn & Khiết cũng đi theo nó . Và 3 anh chàng kia cũng vậy , bước xuống theo tụi nó mà kôh biết rằng có họa đang đến .....
+ CAN-TEEN :
Tụi nữ sinh thì nhao nhao lên thì 3 vị Bạch Mã Hoàng Tử đang đi xuống , trong lúc đó nó và 2 nhỏ bạn cũng đã yên vị trên cái bàn gần chỗ chàng hoàng tử kia ngồi . Cốt yếu tụi nó ngồi gần là để xem tụi nhóc Quyền xử lý 3 " thằng oách con " này ra thôi . ( Khủng khiếp , ai cũng kêu là oách con đc ) .
Còn 3 anh chàng kia thì cũng vừa tới nơi , vừa chọn đc bàn ngồi xuống thì ....
- Ê , 3 đứa kia . Nhớ vụ hôm trước kôh?? _ Tụi nhóc Quyền đi tới và nói chuyện ...
- Ủa , chuyện gì??_ Đạt ngây thơ hỏi ....
- Não tụi mày tồi quá vậy ..._ Quyền hơi nóng , nhưng vẫn bình tĩnh nói ...
- Giải quyết ma mới .... _ Long vừa gặm cái san-wít vừa nói...
- Đúng , bây giờ tụi mày theo tao .... _ Quyền ra lệnh , 3 anh chàng kia hơi bực nên đập bàn quát. ....
- Làm quái gì tụi tao phải nghe lời tụi mày??
- Tại tao là trùm bên Nam Sinh trường này ..._ Quyền ra oai
- Đc , trùm à?? Vậy đánh nhau với tụi này . Nếu thắng thì muốn làm gì thì làm ... _ Điền nhếch mép khinh khỉnh ...
- Đc , ngay bây giờ . Tại sân bóng . Cho 3 chị 2 trường này làm trọng tài _ Quyền nói ...
Kôh cần trả lời , 3 anh chàng kia bước đi trước rồi tới nó Khiết & Phấn xong rồi mới tới tụi nhóc Quyền , đến nơi thì ....
- Để công bằng thì 3 - 3 , cấm đứa nào chen vào giữa . _ nhỏ Phấn lên tiếng nói trước ...
- Bên Quyền là có Quyền - Duy - Quý còn bên Long thì Long - Điền - Đạt _ tới nhỏ Khiết chia đội ...
- Kôh chơi vũ khí _ Nó chỉ nói gọn lõn rồi liếc sang 2 bên hét ...
" Gooooooooooooooooooooooooooo "
Đây đây .... Chapter mới cho mọi người đây ... Chúc mọi người đọc vui vẻ nhé ^^!!!
____________________________________________
Cuộc đánh nhau bắt đầu , dường như 2 bên không ai chịu nhường ai ... Bỗng dưng từ 6 người đang đánh nhau lóe lên 1 cái gì đó lấp lánh màu bạc ... Nó hét lên...
- Ngưng....
Nhưng dường như 2 bên vẫn không ngưng lại , nó liền cầm cục đá chọi về phía cái thứ màu bạc lấp lánh ấy và ... rơi xuống đất ... Trận đấu ngừng lại . Nó , con Phấn & con Khiết đi về chỗ đó và...
- Nhóc Quyền , không muốn thông báo điều này nhưng bên nhóc Quyền thua rồi , và phải bị chịu phạt vì bên nhóc Quyền chơi xấu , dùng dao ... _ Nó nói rồi cúi xuống lượm con dao dưới chân thằng Qúy lên ... đưa ngang mặt nhóc Quyền rồi cầm con dao bước đi ... Để lại nhóc Quyền đang đánh thằng Qúy tới tấp vì chưa bao giờ thua nhục đến nước này ... Còn 3 anh chàng hoàng tử thì chỉ bị trầy sơ sơ , không có gì nặng nên đi xuống phòng y tế băng lại ...
Nói về nó và 2 con bạn ... Tụi nó cúp tiết để về nhà ... Vì hôm nay là ngày dỗ của mẹ nó ... Nó về , bàn cỗ đã được bày ra và tất cả mọi người đã đến ... Nó & 2 con bạn bước vào trong sự chú ý của tất cả giới thượng lưu ... Nó lên phòng , thay đồ rồi xuống ... Nó mặc 1 bộ đồ thật giản dị , quần bò , áo thung đen ... vì đơn giản đây cũng là sở thích của mẹ nó lúc còn nhỏ ... Trái với nó , Phấn & Khiết mặc quần lửng và áo thun tay dài màu trắng ...
3 đứa nó bước xuống và đi lên bàn thờ ... cầm nhang lên và thắp cho mẹ nó ... Và mọi người cùng làm lễ theo phong tục nhà nó ... Sau đó buổi cỗ bắt đầu ... kôh thấy bóng dáng nó đâu cả ... Nhưng cũng chẳng ai để ý ... vì 2 con bạn nó lấy lý do mệt nên về nhà ... Còn nó , nó đang ở ngoài nghĩa trang , chính xác hơn là nó đang ngồi trước mộ của mẹ nó ... Vừa nhổ cỏ trên mộ , nó vừa huyên thuyên với mẹ nó...
- Mẹ này , lâu lắm rồi con chưa ra đây thắp nhang và trò chuyện với mẹ ... Con có mua ít trái cây mẹ thích nè , cả hoa nữa ... toàn là thứ mẹ thích không đấy ... Mẹ biết k? Lớp con có 3 đứa con trai mới chuyển từ trường khác về , tên Long , Đạt & Điền ... Mà mẹ à , Long , nó có cặp mắt y chang mẹ ... con nhìn vào mắt nó , con nhớ mẹ lắm ... Mẹ dưới đó có khỏe k?? Đừng tức bất cứ chuyện gì về ba con và con mụ hám tài kia mẹ nhá ... con quyết phải cho con mụ ấy bước ra khỏi nhà ... Vì nhà con là 1 lâu đài mẹ nhỉ , mẹ là hoàng hậu và con là công chúa ... còn con mụ hám tài kia sẽ làm con cóc ghẻ mẹ nhé ... Thôi trễ rồi mẹ à , con phải về để tạm biệt khách với ba ... mẹ ở lại mạnh khỏe nhé ... love you...
Nó khẽ hôn và nhẹ nhàng ôm cái bia mộ có hình mẹ nó ... nó cười và bước về ... Nó cảm thấy lòng nó khỏe lại , vui lại ... Thật sự nó rất yêu mẹ ... mặc dù mẹ "bỏ" nó đi thật xa , xa không bao giờ về lại được ... Nó quyết tâm phải sống vì mẹ ...
Khi nó về tới nhà , khách đã chỉ còn lác đác vài người ... Nó bước mỉm cười chào rồi bước lên phòng ... đi ngang qua phòng "mụ hám tài" của nó , tiếng nhạc du dương ... Nó mở cửa bước vào thì cảnh tượng đập vào mắt nó là ba nó đang ôm "con mụ hám tài" của nó ... Thấy nó bước vào , ba nó và bà Lan buông nhau ra ... nó khẽ nhíu mày rồi nói...
-Muốn làm gì thì biến ra nhà nghỉ mà làm ... Hôm nay là ngày dỗ của mẹ tôi ... đừng trêu ngươi tôi như thế , rõ chưa??
Rầm , nó xập cửa lại và đi về phòng ... Ba nó cũng về phòng để lại cho bà Lan tức hằm hặp vì sắp nài được cái nhẫn bạch kim trị giá 2200 USD từ ba nó...
Nói về nó , nó vào phòng , phone cho con Phấn & Khiết , huyên thuyên vài chuyện rồi nó tắm rửa , leo lên giường và chìm vào giấc ngủ ...
-Lý , con yêu của mẹ , mẹ k muốn con ganh ghét ai cả ... hãy sống đúng như những gì lương tâm mình mách bảo ... cám ơn con về đống quà mà con mua cho mẹ , mẹ thích lắm ...
Mẹ nó lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc nó , nó nài nỉ mẹ...
-Mẹ ơi , mẹ ở đây với con luôn mẹ nhé ...
Mẹ nó mỉm cười và hôn lên trán nó...
-Không được kưg à , mẹ k thuộc về thế giới này , con nhớ những lời mẹ nói nhé , mẹ yêu con nhiều...
Rồi hình bóng mẹ nó tan ra thành khói mây ... nó chỉ biết im lặng , trơ tráo mắt nhìn mẹ nó biến mất ...
Giật mình tỉnh dậy , hóa ra chỉ là giấc mơ , nhưng đối với nó như có thật vậy ... Vì đối với nó , mẹ nó luôn sốg và luôn quanh quẩn bên nó ... mới 1h sáng , nó nhắm mắt và tiếp tục ngủ ...nó có cảm giác như ai đang đắp chăn cho nó , vuốt tóc nó và hôn lên trán nó khi ngủ ... Nó nghĩ là mẹ ... nhưg k phải ... người đó là ba nó ...
Ba nó thương nó rất nhiều , nhưg từ khi mất mẹ nó đã ít nói hẳn , ông rất đau xót khi thấy đứa con gái kưg của mình như vậy ... Ông quyết định lấy bà Lan để lo cho nó có được tình mẹ , nhưg hình như nó k thích ... nó chỉ thích có mẹ bên cạnh và nó càng ngày càng căm phẫn ông ... Ông biết những gì bà Lan nói với nó vì ông đã nghe ông quản gia kể ... Ông tính li dị bà Lan trong tháng tới ... Có lẽ chỉ có vậy nó mới vui vẻ lại được...
7h kém 5p tại biệt thự nhà họ Chu , chính xác hơn là phòng của nó...
Reng reng reng ... Tiếng chuông đồg hồ vang lên , nó đẩy cái chăn sang 1 bên , với tay tắt cái đồng hồ và bước xuốg giường , sau đó vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân ... 1 ngày cũng như mọi ngày ... Nhưg đối với nó , hôm nay là ngày yên bình nhất ... Vẫn ung dung đi bộ đi học ... rồi vào trường , đi lên lớp và ngồi vào chỗ , đơn giản thế ... Nhưg đối với những học sinh trog lớp nó , đặc biệt là Phấn , Khiết , Long , Điền & Đạt rất ngạc nhiên về nó ... Lần đầu tiên thấy nó cười ... 1 nụ cười thật tươi , k giấu diếm chuyện gì ... Tuy những lần trước cười giỡn nhưng đó là vì giỡn với bạn , lần này k ai đùa giỡn gì với nó ... Nó gặp bất kỳ ai , cười và cúi đầu chào ... Ai cũng ngạc nhiên về thái độ của nó , nhưng k ai dám hỏi cả...
Nói về nó , nó cảm thấy hôm nay thật vui ... quay sang Long , nó hỏi...
-Hôm qua thế nào??
-Chả sao cả , bị trầy 1 chút xíu nhưng vẫn giữ được phog độ , rất là handsome , hehe ..._ Ngẩg mặt lên trời , Long trả lời nó pha chút tinh nghịch làm nó phì cười...
-Ừm , handsome lắm mà ... từ nay làm anh 2 của boy trường này rồi...
-Ui , chả ham ... tại tụi nó muốn đấu thôi ...
-Oái , kinh nhỉ ... thôi , cô vào rồi kìa...
Nó nói rồi nhìn lên bục giảng , bên kia Phấn , Khiết , Điền & Đạt đag nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ , ai nhờ chỉ trog 1 đêm mà nó lại yêu đời như thế ...
Tiết học bắt đầu ... hôm nay nó rất chăm chú và nghe bài giảng 1 cách say sưa đến cô giáo cũng hơi bất ngờ về nó ... 2 tiết trôi qua nhanh chóng và tới giờ giải lao ...
Bước trên sân trường , nó cùng con Khiết & Phấn dàn hang ba , nó vẫn luôn đi chính giữa ... đang đi thì nó nói...
-Theo chủ nghĩa hòa bình cũg vui nhỉ??
Con Phấn & Khiết ngẩn người chẳng hiểu nó nói gì thì tụi con Bích đi tới...vẫn nói cái giọng chua lét như dấm ấy lên...
-Chu Nhi Lý , hôm nay "dễ thương" đột xuất , tin này cả trường biết rồi đấy ... Không biết tai tao nó nghe nhầm không nhỉ??
Ngay lập tức , nó châm biếm liền ... vì với nó , hòa bình với ai chứ với 3 con nhỏ này nó không hề muốn ...
-À , tai của mày chắc chưa cạy ráy nên không nghe rõ ấy mà ... Dơ quá đấy , về cạy đi há ...
Đằng sau lưng nó , con Khiết & Phấn đag khúc khích cười vì câu nói châm biếm của nó dành cho con Bích ... Còn con Bích , tức điên cả người nhưng không làm được vì nó .... Chỉ biết bỏ đi để nó đứng đằng sau cười nụ cười mỉa mai...
Hôm nay , nó kôh xuống can-teen cùng với con Khiết & Phấn mà nó đi xuống sân bóng rổ ... Đã lâu rồi nó chưa chơi , từ ngày ba nó lấy "con mụ hám tài" thì nó chỉ biết có đánh nhau và phá hoại ...
Tự chơi 1 mình , nó không biết anh Ken đứng đó nhìn nó nãy giờ ... Khi đã thấm mệt , nó ngồi xuốg , anh Ken đi lại và chìa cho nó lon nước ...
-Uốg đi nhóc , hôm nay tính làm học trò ngoan à??
-Cám ơn , anh cũg biết luôn rồi à??
-Cả trường ai cũng biết hết rồi đấy nhóc , please ...
-Oho , đã nổi tiếng , nay còn nổi tiếng hơn à??
-Này , nhây vừa thôi ... Anh có 1 tin vui báo cho em biết , muốn nghe không??
-Hì , hôm nay tâm hồn thoải mái , anh kể đi...
-Ba của em , thág sau sẽ li dị với dì Lan đấy...
-Thế sao?? Chắc ỗng lại có con nhỏ nào mới hả??
Nó cười nửa miệng nói bằng giọng chua chát và nhân ngay cái cốc đầu đau điếng của anh Ken...
-Ngu gì mà ngu thế không biết ... Hôm qua đi dự cỗ của gia đình em , chả thấy em đâu ... Đành đứng nói chuyện với ba em ... ỗng kể anh nghe đấy...
-Đau , cốc đầu là học ngu nhá , vừa phải thôi...Mà anh có chắc không đó??
-100%...
-Haha , dễ đến thì đi phải khó ... đâu phải muốn đi là đi ... bà ta chết chắc với em rồi...
-Lại giở trò rồi...mà em tính đổi đời hả?? Không đánh nhau nữa mà chuyển sang quậy phá hả??
-Maybe , như vậy chẳg phải tốt sao??
-Anh hiểu cái tốt của em rồi ... thôi anh đi gặp người yêu ... tạm biệt em...
-Chị Brixu hả??
-Biết rồi còn hỏi , chị ấy mới về nước hôm qua ... hôm nay chị ấy xuống nhà em đó...
Nó gật đầu và cái đầu của nó bắt đầu hoạt động ... Nó sẽ phục thù những ngày qua , haha ... Nó nghĩ rồi cười 1 mình ... Nó không hiểu tại sao nó lại thay đổi nhanh như vậy ... Nhưg nếu mỗi lần nó muốn đánh nhau , thì lại nhớ đến câu nói của mẹ nó trong mơ "Hãy sốg thật với lương tâm của mình..." ... Cứ như vậy , nó không muốn đánh ai cả ...
Chiều , tan học ... Nó nhờ Điền & Đạt chở 2 con bạn nó về ... Còn nó nhờ Long chở nó về vì có 1 chuyện gấp ... Nó ghé vào tiệm hoa , mua 1 bó hoa hồng vàng , loại hoa nó mẹ nó thích ... Đi về phía ngôi mộ của mẹ , nó đặt bó hoa xuống và mỉm cười nhìn mẹ nó ... Long đi theo sau nó nãy giờ ... và bất chợt buột miệng nên Long hỏi...
-Bác ấy nó đôi mắt giống tôi??
Nó sau khi nghe Long hỏi thì mỉm cười rồi nói...
-Ừ , bởi vậy tôi mới không băm anh ra , haha... tôi đùa đấy ... Giờ chở tôi về nhà nhé...
-Ok...
Tại biệt thự nhà họ Chu ... anh Ken & chị Brixu đag ngồi nói chuyện với bà Lan ... nó bước vào , theo sau là Long ... nó bắt Long đi chug mà chẳg có lý do nào đích đáng cả ... Vừa thấy Long , bà Lan lắp bắp không nói lên lời ... thì nó lên tiếng...
-Giống lắm phải không "DÌ LAN" ...
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó gọi bà Lan là "dì" nhưg là kêu trog tiếng hằn học , trêu tức ... Còn bà Lan , nãy giờ nhìn Long mà ta hỏag hồn ... đôi mắt có lực hút như mắt của mẹ nó vậy ... Lúc đó , ba nó cũng vừa về ... Long quay người lại và cúi chào , ba của nó nhìn Long và cũng không khỏi hốt hoảng...ông lắp bắp...
-Giống , giống quá...
Trong khi đó , Long chả hiểu gì còn Ken & Brixu đã hiểu ra ... đúng thật là mắt của Long & mắt của mẹ nó giống như 2 giọt nước , ai nhìn vào đều bị cuốn theo đó ... Đôi mắt có sự ra lệnh rất lớn...
-Thưa ba , đây là bạn ngồi kế con ... "Giống mẹ con chứ??"
Nó nói câu sau làm ba nó hoảng hốt ... ông buột miệng kêu 1 tiếng ...
-Vợ...
Nó mỉm cười nhìn ba nó và đi lại chỗ bà Lan đứng như sắp xĩu xuốg vậy ... Nó nói trong kiểu học hành ...
-"Dì Lan" này , "dì" biết ba con vừa nói gì không??Vợ ấy ... nhựg k phải nói với "dì" ... nói với mẹ của "con" cơ ... "dì" lép vế rồi ... Ba con chán chê "dì" rồi ... Có lẽ "dì" chẳng còn ở trong nhà này lâu nữa ... Nhữg ngày còn lại để con "cung phụg dì" nhé ...
Nó hếch mặt lên , huých vai bà Lan 1 cái rồi cuối xuống cầm tách cà phê nóng trên bàn dùng 2 tay đưa cho bà Lan ... mặt bà Lan nhìn nó hơi tái nhưng cũng nhận , nhưng chưa đụng vào thì nó đã buông tách cà phê ra làm đổ hết lên chân bà Lan ... Nó bực dọc quát...
-Nè , có lộn k vậy?? "Con" muốn "cug phụg dì" mà "dì" xem thường "con" vậy hả???
-Ơ....dì....dì...
Bà Lan lắp bắp nhìn sang ba nó nhưng ba nó vẫn đang nhìn Long chằm chằm , nhìn qua bên anh Ken & chị Brixu đang bịt miệg cười khúc khích vì nó ... Vốn tất cả mọi người trong họ hang k ai thích bà Lan cả ...
Còn nó , giận dỗi kéo Long ra khỏi nhà rồi quát ba nó...
-Ba , ba thấy chưa?? Con muốn cung phụng dì ấy thế mà dì ấy lại hất cả ly cà phê xuốg ... Con k cần biết , con k muốn nhìn thấy mặt dì ấy trong nhà này nữa ...
Nó nói xong rồi kéo Long ra khỏi nhà , ba nó đứng nhìn Long miết bị nó quát cũng hơi giật mình ... Quay lại nhìn bà Lan thì đang ra vẻ tức tưởi lắm ... Nhìn đang 2 đứa cháu thì thấy đang ôm miệng cười khúc khích ... Ba nó cũng tự đoán ra là đứa con yêu của mình đã làm gì ... Ông mỉm cười rồi đi lên phòng , Ken & Brixu cũng xin phép ra về , còn mỗi bà Lan cau có đứng dưới nhà mà không làm được gì...
Nói về nó , nó kéo Long ra ngoài ...
-Cám ơn anh nhiều nha ...
-Ủa?? Sao cám ơn tui??
-Thì nhờ anh mà tui thắg con mụ già kia...
-Cô nói ai?? Bà nào?
-Thôi , k lien quan tới anh đâu ... Anh về cẩn thận nhé...
-Ờ ... pai cô ...
Nó đẩy Long lên xe rồi dục cho Long về , nó hênh hoang bước vào nhà , liếc xéo cho bà Lan 1 cái nhìn khinh khỉnh rồi nó về phòng ... Tắm rửa , online chat với con Khiết & Phấn nói về chuyện vừa rồi ... 3 đứa nói chuyện với nhau mà ôm bụng cười ... Sau khi out , nó cầm tấm hình của mẹ nó , hôn nhẹ lên và chìm vào giấc ngủ ... Cũg lại có cảm giác như ai đang dắp chăn cho nó , vuốt tóc nó và hôn lên trán nó ... Nó mỉm cười trog lúc ngủ....
Hê , tình hình là tác giả đang tiếp tục cắm đầu vào bài học . Trog nhữg time rảnh , nó có viết ra giấy đoạn tiếp theo ... Tạm thời thì hơi ngắn nhưng nó sẽ cố viết tiếp và em sẽ là người post thay nó nhé ... Mọi người thông cảm , lớp nó là lớp "đc chọn" , 1 ngày phải kt & dự giờ hơi bị nhiều nên hơi điên ....
__________________________________________________
Sáng hôm nay , nó thức dậy sớm hơn mọi ngày 30p , vì chiều hôm qua nó quá sung sướng khi phá cho bà Lan 1 trận đã đời ... nó tính hôm nay dự bữa ăn sáng để tiếp tục phá bà Lan , đánh răng , rửa mặt , thay đồ xong thì nó đi xuống cầu thang , nhưng chợt nhớ cái gì đó , nó chạy lại cái bàn phone cho Long , Khiết & Điền đến nhà nó ... Vì theo nó biết được Điền có tính tình hao hao giống mẹ nó , rất vui tính và hòa đồng ...
Sau khi mọi chuyện đã ổn , nó thong dong đi xuống bàn ăn với sự ngạc nhiên của ông quản gia & các cô người hầu ... Ngồi vào chỗ dành cho nó , nó khẽ mỉm cười với ba nó rồi quay sang bà Lan cười với nụ cười rất chi là ... độc địa . Ba nó & bà Lan chuẩn bị cầm nĩa lên ăn thì nó đập bàn...
-Khoan ....
-Có chuyện gì vậy??_ Ba nó nhìn nó mà thắc mắc...
-Bạn con tới bây giờ , con muốn bạn con dùng bữa sáng với con ... chị Hà [ người hầu riêng của nó] , mang 3 phần ăn sáng nữa ra nha chị...
Nó nhìn chị Hà mỉm cười , chị Hà gật đầu rồi đi vào trong làm thêm 3 phần ăn sáng như nó dặn ... Ở ngoài , chưa ai được ăn sáng vì nó không cho ăn ... 3 phần kia được mang ra ... bà Lan nhăn nhó khó chịu...
-Bắt cả nhà phải đợi lũ bạn vớ vẩn của nhóc sao??
-Tụi nó là bạn thân của tôi , đừng nói câu vớ vẩn trước khi khuôn mặt bà không còn hình dạng...
Nó nói giọng cứng chắc khiến bà Lan cũng nín họng , ba nó thì không nói gì , vẫn im lặng cho tới khi có tiếng xe ở ngoài... Nó la bai bải cái giọng của nó lên cho ba nó và bà Lan nghe ......
-Tụi nó tới rồi đó ...
Nó lăng xăng chạy ra ngoài cổng mở cửa trước khi ông quản gia chạy ra ...
-Hì , tới rồi à??
Cửa vừa mở , Long , Điền & Khiết nhận được nụ cười của nó ngay ... Con Khiết nạt nhẹ...
-Mày làm gì mà mới sáng sớm kêu tao qua nhà mày thế??
-Hehe , bí mật , chuyện vui còn ở phía trước ...
Nó cười gian tà rồi kéo 3 người vào trong ... 4 đứa nó bước vào trước sự ngạc nhiên của ba nó & bà Lan ... Long , Điền & Khiết cúi chào mọi người mà ai ai cũng cứng đơ ... Khiết thì không sao , nhưng Long thì có cặp mắt không khắc gì mẹ nó , còn Điền lại có cái tính cúi chào người khác nhưng chỉ gật đầu như mẹ nó vậy ... Ai cũng ngạc nhiên vì sao cô chủ lại "khéo chọn bạn" đến thế?? Nói về nó , kéo ghế cho Long , Điền & Khiết ngồi rồi nó mới giới thiệu...
-Long & Khiết thì ba và "dì Lan" biết rồi , còn đây là Điền , cùng lớp và cũng là bạn của con ... Khiết thì ba & dì Lan biết gia thế như thế nào rồi chứ . Còn Long là con trai của ông Hoàng và gia đình là tập đoàn Kim Cương lớn nhất ĐNÁ . Còn đây là Điền là con trai của bác Ngô đó ba , chắc ba cũng biết về gia thế của gia đình Ngô Mạnh chứ??
Nó nói xong để xem phản ứng của bà Lan như thế nào , ba nó thì vẫn vui vẻ bắt tay với Long & Điền , còn bà Lan như cứng họng ... nó mỉm cười rồi nói tiếp ...
-"Dì Lan" , lúc nãy con nhớ dì nói những đứa bạn "con" là những đứa vớ vẩn phải không?? Thế "dì" thấy cái vớ vẩn ấy cao sang không hả gì??
Nó mỉm cười toe toét nhưng đôi mắt nó không bao giờ cười ... sắc bén và nhọn hoắc cắm vào người bà Lan ... Còn bà Lan chỉ biết im lặng và cặm cụi ăn sáng ...
Nói về nó , thực hiện kế hoạch xong rồi , nó kéo 3 đứa kia chuồn đến trường mà không quên chào ba nó và liếc cho bà Lan 1 cái sắc bén ....
Chap tiếp theo nà bà con ... Nó mới viết đc có nhiêu đây nên em post nhiêu đây ... Nó bảo hiện tại suy nghĩ nó đang cạn kiệt nên viết ít , nên mong mọi ng thứ lỗi cho nó ... chẳng qua là nó học đâm ra lý T__T
_________________________
Nó kéo 3 đứa ra khỏi nhà rồi kêu 3 đứa đi học trước , còn nó cứ nhún nhảy lung tung [ đang vui mà] ... rồi cũng đến trường ... Do hôm nay nó đi sớm nên trường còn ít người , nó quyết định đi xuống sân bóng rổ chơi cho đã ... vì dù sao nó cũng đang vui mà ...
Nó cứ mải miết chơi mà không biết có người đang nhìn nó nãy giờ , là Long ... thấy nó chơi hăng qua nên Long cũng im lặng ... Khi nó mệt , Long đi lại đưa cái khăn cho nó ...
-Gớm , con gái gì mà chơi khiếp thế??
-Hì , lâu rồi không chơi mà...
Nó gãi đầu cười hì hì như con ngố mà không biết Long đã xao xuyến nó từ bao giờ ... Bỗng Long lên tiếng ...
-Chơi không??
-Chơi gì??
Nó ngây thơ hỏi lại...
-Bóng rổ chứ gì??
-Ok luôn ... 6 trái thắng !!!
Nó với Long cứ chơi mà chả ai thắng được ai , cứ vậy mà chơi còn không chịu lên lớp nữa ... 4 người kia ở trên lớp cứ tưởng 2 người này bị gì , cứ lo sốt vó cả lên ...
Lại nói về nó là Long , nếu nó không bị chật chân thì chắc 2 người này còn chơi dài dài..
-Đau quá...
Nó ngồi bệt xuống đất mếu máo , nó cảm thấy sao nó yếu đuối quá , mọi lần có chảy máu đến đâu thì nó cũng chẳng khóc đến 1 giọt , nhăn nhó đến 1 lần . Thế mà từ hôm mơ gặp mẹ nó tới nay , nó cứ như cục bột, hiền queo như kẹo kéo...
Long hốt hoảng chạy lại chỗ nó ...
-Trời , gì vậy??
-Không biết , chắc trật chân rồi ...
Nó tỉnh bơ đáp lại ngọt xớt ... Long thưởng cho nó cái cốc đau điếng ...
-Đau ...
-Đi được không???
-Được ... chết liền ...
Nó còn ức cái cốc đau điếng của Long nên cố tình trêu Long thêm lần nữa ... Còn Long chỉ biết lắc đầu mà đưa lưng ra để nó leo lên ... Thế mà nó vẫn thơ ngây chưa từng có...
-Gì thế??
-Trời ơi , ngốc thế là cùng , lên tôi cõng cho ...
-Nổi hông đó??
-Thì cứ lên đi , nhiều lời !!!
Nó cười toe leo lên lưng Long rồi Long cõng nó lên lớp ... 2 đứa nó vừa đi vừa cãi nhau chí chóe mà đâu biết rằng có đứa đã chụp lén 2 đứa nó ...
2 đứa nó đi vào lớp trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và cả bà cô ... Biết nếu mà để nó nói chuyện với bà cô thể nào cũng có chiến tranh xảy ra nên Long lên tiếng trước khi nó cãi tay đôi với bà cô đề 2 đứa bị ra ngoài đứng ...
-Dạ , bạn Lý bị trật chân nên em cõng bạn ý đi học nên trễ ...
Long vừa nói vừa khuyến mãi cho bà cô 1 nụ cười rất ư là lovely làm bà cô siêu lòng ngay ... Bà cô gật gật đầu , nhanh dịp bà cô chưa đổi ý , Long cố cõng nó chuồn về chỗ lẹ ... vừa đặt "chảo" xuống thì con Khiết & Phấn quăng giấy qua hỏi nó ngay ...
"Ê , sao mày vào lớp muộn vậy?? Mày bị trật chân hả??? Có sao không??" -Khiết & Phấn ...
"Trời ơi , tao còn khỏe chán . Tao chơi bóng rổ với Long => bị trật chân => đi không nổi => Long cõng ^^!" - Nó...
Thấy con bạn như vậy thì Khiết & Phấn nỡ lòng nào tra khảo nó , chỉ im im cho qua , chỉ tội cho Long bị Điền & Đạt soi mói riết ...
Buổi học cứ thế trôi qua nhanh chóng... Hết giờ , có rủ mọi người đi ăn kem và người cõng nó vẫn là Long ...
Tại quán kem :
Long thả nó xuống cái ghế rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh mà đấm vào lưng thùm thụp ... Còn nó thì vẫn vô tư cầm cái Menu lên xem và chọn kem !!! Im lặng nhất vẫn là Điền , Đạt , Khiết & Phấn , ai nhìn vào bàn tụi nó không cười chết liền :
+ Điền + Đạt + Khiết + Phấn thì trợn mắt lên nhìn 2 đứa nó ...
+ Long cứ đấm lưng như ông cụ non ...
+ Còn nó thì vừa nhìn vào cái Menu vừa kêu thủ loại kem lên !!
-Cô ơi có cháu 1 li kem vani nha !!
Nó la to rồi gấp quyển Menu lại và đẩy sang cho tụi bên kia...
-Tụi mày ăn gì kêu đi , tao trả tiền ...
-Ok , mày nói đó nha , đừng hối hận đó ...
Phấn & Khiết nhìn nhau nói rồi bắt đầu tằng hắng giọng ...
-E hèm , cô ơi , lấy giấy bút ra ghi nè cô ...
-6 cái hamburger , 6 ly kem đủ loại , 6 dĩa trái cây , 6 phần gà rán , 6 li sữa trân châu , 6 bịch snack lớn , ... bla bla ba bla...
Phấn & Khiết đồng thanh nói lớn đến nỗi tất cả mọi người đều nhìn 2 đứa , 1 phần vì tụi nó nói quá lớn và 1 phần vì sức ăn của tụi nó quá khủng ...
Nói về nội bộ trong bàn , nó đang ăn cây kem vani của nó mà mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra ròng ròng , Điền và Đạt nhìn 2 đứa kia như thể sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống , và Long đang đấm lưng cũng không ngoại lệ ngước lên nhìn 2 con "bao tử không đáy" kia =.=" ...
15 phút sau , đồ ăn được mang ra chật cả bàn , 6 đứa cắm cúi ăn như heo ăn tạp vậy... Sau 30 phút giải quyết thì tụi nó cũng xong , nó nói lớn :
-Cô ơi , tính tiền cho tụi con ...
-Của tụi cháu là ... 885.000 đồng ...
-Đây , khỏi thối cô nhé , cảm ơn cô !!
Nó lục lọi chiếc ví màu trắng đen của nó rồi rút ra 2 tờ 500.000 đưa cho cô chủ và đi ra ngoài cùng lũ kia trong những ánh mắt thán phục của mọi người trong quán ...
Ra đến chỗ để xe thì tụi nó chia nhau ra mà chở nhau về , Long với nó đi chung 1 xe , Phấn với Đạt & Khiết với Điền !!!
-:-:-:-:-:-:-:-:-:-:-
Tạm biệt Long rồi nó bước vào nhà ... Căn nhà hôm nay đối với nó hơi lạ , không còn tiếng quát ong ỏng của bà mẹ kế lắm chuyện , không còn nét mặt sợ hãi của các người làm trong nhà , mọi người ai ai cũng cười nói vui vẻ , gặp nó thì chào hỏi đủ thứ ... Nó cũng cười tươi với mọi người ...
Ngồi lên ghế sofa rồi nó kêu ông quản gia của nhà nó lại...
-Bác Huỳnh ...
-Có gì thế cô chủ??
-Trời đất , ba cháu với cháu nói hoài sao bác không sửa , cứ gọi cháu là Lý được rồi , đừng 1 cô chủ 2 cô chủ nghe nó kì cục lắm ...
-Hì , vậy có gì không Lý...
-À , bác thấy ba cháu đâu không??
-Có , hồi trưa ba con với bà Lan cãi nhau trên phòng rồi 2 người dẫn nhau ra ngoài ...
-Bác có biết họ đi đâu không??
-Cái đó thì bác chịu ...
-Vậy thôi , bác đi tỉa lại mấy cái cây ngoài kia dùm con nhé , con thấy nó xơ xác quá...
-Được rồi ...
Nó dợm tính bước lên cầu thang thì bác Huỳnh kêu nó lại...
-À , Lý này ...
-Sao ạ??
-Ba cháu ... Ba cháu thương cháu lắm đấy ...
Nó chau mày rồi cũng giãn ra và mĩm cười nhẹ nhàng ...
-Cái đó con biết đâu rồi !!!
Rồi nó bước lên cầu thang và lên phòng ... Để cái balô lên bàn học rồi nó bước lên phòng tắm ... Chắc do hôm nay vui quá nên nó vừa tắm rửa vừa líu lo hát ...
Sau khi tắm xong , nó đi lại gần cái đàn piano mà nó được mẹ nó tặng lúc lớp 4 , nó nhẹ nhàng ngồi xuống và đánh bài "Tong Hua" ... Bàn tay nó nhẹ nhàng lướt qua phím đàn mà lòng thấy lạ ... Lúc mẹ nó mất , nó cũng đánh bài này , cảm giác lúc ấy sao mà buồn quá ... nhưng lần này khác , bài hát buồn nhưng trong lòng nó không bao giờ buồn , nó vui lắm ấy chứ ...
Vừa kết thúc bài "Tong Hua" thì cũng là lúc nó mở mắt ra và nghe được tiếng cãi nhau trong dưới nhà ... nó cố im lặng để nghe cuộc cãi nhau dưới kia ...
-Em không ngờ ràng mới hôm bữa anh còn âu yếm em , mà hôm nay anh lại đòi li dị với em ...
-....
-Anh nói gì đi chứ , anh tưởng em là loại người như con gái anh nói sao??
-....
-Bộ anh bị câm hả?? Em nói cho anh biết nhé , em lấy anh vì em yêu anh chứ không phải vì tham tiền của cái nhà này đâu ...
-Không tham tiền?? Vậy chắc cô tham cái tài sản của con tôi hưởng được đúng không??
-Anh...
-Thôi , được rồi . Dù sao cũng ký đơn li dị rồi ... Sẵn đây tôi cũng muốn nói với cô luôn ... Tôi không phải là 1 người phụ bạc ân nghĩa nên đối với việc làm chồng thì tôi chẳng bao giờ quên vợ cả của tôi đâu ... Chẳng qua là vì con tôi thôi , cầm lấy 5000USD này rồi rời ra khỏi căn nhà này nhé ...
-....[Khóc nức nở]
-Bác Huỳnh , dọn quần áo cho cô Lan dùm tôi nhé , tôi muốn được nghỉ ngơi ...
-Vâng ...
..............................
Nó đứng trên phòng , nghe tất cả , ba nó li dị bà ta rồi đấy ... Nó không hiểu tại sao hôm nay ba nó lại lạnh lùng đến mức tàn nhẫn như vậy ... Ba nó về phòng rồi , nó đi xuống ... đứng trước mặt bà Lan vẫn đang cầm 5000USD khóc tức tưởi ...
Trong lòng nó căm hận người đàn bà này vô cùng , từ nhỏ nó chưa bao giờ bị ba và mẹ nó mắng 1 câu nào , thế mà từ khi bà ta về , nó liên tiếp bị ba nó chửi vô cớ ... Nó muốn bà ta bước ra khỏi căn nhà này với một bộ dạng thảm thương hơn bao giờ hết ...
-Khóc à?? Có quá giả sao không "mẹ 2"...
-...
-Tôi mới nhận được hồ sơ điều tra về bản thân bà của 1 thám tử nổi tiếng ... Bà làm cái nghề đó mà thời gian qua được nở mày nở mặt nhờ gia đình tôi thì lỗ cho gia đình tôi quá nhỉ ...Cái thứ bán-thân-thể như bà thì chết quách đi cho xong ... đồ-chó-cái...
Kết thúc 3 chữ kia là 1 bạt tai như trời giáng xuống mặt bà Lan ...
Ba nó trên phòng nghe được ... ông nghĩ thầm ...
"Bán-thân-thể cơ à?? Đúng là ác độc , sao mình dại thế này ... không chịu điều tra kỹ thân thế của bà ta cơ chứ ..."
Ông gục xuống cạnh giường nốc rượu liên tiếp ...
...................
Nói về nó , hôm nay đối với nó là 1 ngày cực vui , nó cực kì hả dạ ... nhưng nó vẫn cảm thấy ba nó buồn buồn sao ấy ... nó đánh bạo bước sang phòng ba nó ...
..........................
Vừa mở cánh cửa ra , mùi rượu xộc vào mũi nó đến khó thở , nhăn nhó mặt rồi nhìn vào , ba nó vẫn đang uống rượu ... chạy lại và dịch chai rượu ra khỏi tay bà nó ...
-Ba làm gì thế?? Sao ba uống nhiều thế??
-Ba ... ực ... ba ... ba nhớ ... ực ... nhớ mẹ con quá ... ực ực ..
-Thôi con biết rồi , ba nghỉ ngơi đi ...
Nó đỡ ba nó lên giường , đắp chăn cho ba nó rồi bước ra ngoài , nhưng nó chợt khựng lại vì ...
-Ba xin lỗi , ba biết con ghét ba lắm , nhưng con biết không?? Ba cũng thương còn lắm , thương con như mẹ con vậy , có một điều con không biết , mẹ con bị bệnh mà mất con ạ ... "Ung thư máu" con ạ ... Ba buồn lắm , nhưng vẫn phải đứng lên vì đã hứa với mẹ con ... Ba lấy cô Lan vì ba muốn con không thiếu thốn tình thương của mẹ , nhưng hình như ba đã lầm , con ghét cô ta lắm thì phải ... Thôi , chuyện qua rồi ... nhưng ba muốn con biết 1 điều rằng ... ba thương con rất nhiều !!!
Nó khóc , khóc vì vui & vì buồn ... thật ra nó đâu ghét ba nó , nó chỉ ghét bà Lan thôi ... Nhưng vì bà ta cứ nhũng nhiễu làm nó ghét lây luôn cả ba nó ... Nó thì thào rồi bước về phòng của mình ...
-Con cũng thương ba nhiều lắm ...
Reng !!! Reng !!! Reng !!!
Tiếng chuông đồng hồ vang lên trong phòng nó , lờ mờ mở mắt ra , đập vào mắt nó là cái đồng hồ đag réo inh ỏi đến lủng cả màng nhĩ ...
-Ôi , 8h rồi sao??
Do hôm nay là Chủ Nhật được nghỉ học nên nó vặn đồng hồ trễ 1 xíu ... Đưa tay che cái miệng đang ngoác rộng đến cả mang tai ( đang ngáp đấy ) thì có tiếng gõ cửa ...
-Ai vậy??
-Ba nè , vào được không??
-Ba vào đi !!
Ba nó vẵn cửa vào , trên tay cầm li sữa , đi lại giường nó và đặt lên bàn ...
-Tiểu thư của ba mới dậy à?? Đi rửa mặt rồi uống sữa đi rồi ba dẫn con đi đến một nơi này ...
-Nơi nào vậy ba??
-Bí mật ...
Ba nó đưa ngón trỏ lên miệng ra vẻ rất bí mật ...
.........................
20 phút sau ...
-Con xong rồi nè ba ơi ...
Nó vừa đi từ trên cầu thang xuống vừa hét to ...
-Ok , đi thôi con !!!
.........................
15 phút sau ...
-Ba , sao ba lại đến đây??
Trợn con mắt ếch lên nhìn , hiện giờ nó & ba nó đang đứng trước ... mộ của mẹ nó ...
-Con biết không? Ngày nào ba cũng ra đây hết đấy !!
Ba nó nói rồi ngồi xuống nhổ những ngọn cỏ non mới mọc trên mộ ...
-Hôm nào cũng đến á?? Ba đến đây làm gì??
Nhún nhẹ vai , ba nó nhìn nó rồi nói...
-Nhổ rồi trò chuyện với mẹ con ...
-Hèn gì con thấy sao mộ mẹ lúc nào cũng sạch , cứ nghĩ là không có cỏ mọc ...
.....
-Mà ba này ...
-Gì con ...
-Hôm qua , lúc say , ba có nói với con rằng mẹ bị ung thư máu mà mất phải không??
-À ... ừm ... có gì không con??
-Thế sao ba không cho mẹ chữa trị , nhà mình nhiều tiền mà??
-Giai đoạn cuối thì sao mà chữa được hả con?? Bao nhiêu tiền cũng vậy thôi con ạ ...
-Thế sao ba không cho con biết ??
-Không muốn con buồn thôi !! Thôi , ta về con nhé . Sáng sớm bé Phấn có gọi điện 9giờ nó với bé Khiết qua nhà mình đó ...
-Tụi nó qua nhà mình chi??
-Hì , chắc rủ con đi chơi , nghe nói còn có 3 thằng nào nữa ấy ...
-Chắc là Long , Điền & Đạt ...
-Long là cái cậu có cặp mắt giống mẹ con ấy hả???
-Dạ , mắt đẹp y như mẹ con vậy ...
-Ừ , Điền thì ba biết rồi , vậy Đạt là ai hả con??
-Chơi chung với Điền & Long luôn đó ba ...
-Thế hả?? Thôi , ta về nào ...
..............................
9 giờ tại biệt thự nhà họ Chu ...
Kính koog ... kính koog ... kính koog...
Ông Huỳnh lật đật chạy ra mở cửa ...
-A , mấy cháu đến rồi hả?? Vào nhà đi , bé Lý đang đọc truyện trên phòng ấy ...
-Lạ quá nha , hôm nay bác Huỳnh không kêu tụi cháu là tiểu thư nữa rồi !!
Con Phấn táy máy chọc ông Huỳnh làm ông phì cười ...
-Tính thế đấy nhưng bị ông Chu & bé Lý nó nhắc nhở ghê quá phải sửa thôi !!!
-Hihi , vậy tụi cháu lên phòng nó đây ...
-Ừ ...
-:-:-:-:-:-:-
Mai tớ post tiếp cả nhà nhé
[COLOR="Magenta"][B]Hỹ hỹ , tại dạo này mê mẩn ăn tết wớ nên có lên post truyện đc đâu , hehe . Cho e sori các pác nhé , để e ăn tết vui vẻ đê
______________________
Cóc cóc cóc ...
-Ai thế??
Nó nói vọng từ trong phòng tắm ra ...
-Bé Lý hả?? Có bạn đến nè em ...
Tiếng chị Hà vọng từ bên ngoài vào , nó thì lại vọng ra ...
-Đẩy cửa vào đi , em đâu có khóa ...
5 đứa ngóc đầu vào và lần lượt ngồi lên giường của nó ... Nó bước ra từ trong phòng tắm... nhảy cái bụp lên chính giữa chiếc giường nhe răng ra cười rồi nói...
-Có chuyện gì vậy??
Nhỏ Phấn cốc đầu có rồi nói...
-Mày mới đi đâu về hả?? Khỏi thay đồ , đi chơi với tụi tao luôn...
-Ừ , mà đi đâu??
-Đi ăn mừng...
Long chen vào vừa nói vừa cười đểu làm nó chả hiểu cái quái gì cả...
-Ăn mừng chuyện gì??
-Nhỏ này , ăn mừng chuyện chàng Điền và nàng Khiết quen nhau chớ sao...
Nó ngớ người , quay sang nhìn Điền và Khiết ... rồi nó bò lăn bò càng ra mà cười như thể kiếp trước nó không được cười vậy...Nhỏ Khiết quê , đá cho nó 1 cái rồi mắng...
-Cười con khỉ...
Nó bụp miệng cố nín cười rồi nói...
-Haha , tại tao mắc cười quá ... Ai đời 1 đứa cọp xạp như mày lại có người yêu ...
Lần này không chỉ nó cười mà cả Long , Điền , Đạt & Phấn đều ôm bụng cười luôn ... Nhỏ Khiết quê , không nói câu nào , giận lẫy bỏ đi trước làm cả đám chạy theo năn nỉ ỉ ôi...
-Thôi mà , bạn yêu của tao , tao đùa thôi mà...
Mặt nó phụng phịu nhìn như cún con khiến nhỏ Khiết nỡ lòng nào giận nó lâu được...
-Thôi , cất cái bộ mặt nai tơ ấy đi , thấy gớm ...
Nó gãi đầu cười hì hì , rồi Phấn chen ngang hỏi...
-Kết thúc tuồng diễn rồi , giờ tính đi đâu đây??
Cả đám nghĩ ngợi 1 lát rồi chợt đầu nó lóe lên tia sáng chói lòa ... nó la to...
-ĐI KHU VUI CHƠI ....
-Được đó _ Nhỏ Khiết tán thành ...
-Có vẻ vui đây _ Nhóc Điền cũng tán thành nốt ...
-Vậy giờ đi đến đó nhé ... đi bộ ... _ Nó nói
-OK , KHU VUI CHƠI THẲNG TIẾN ..._ Cả đám la hét om sòm ...
................
[Tí nữa tác giả post tiếp nhé ]
Hỹ , mọi người đừng nóng ... em post lên bây giờ này ...
________________
Tại khu vui chơi , tụi nó vừa bước vào thì chẳng hiểu sao biết bao nhiêu người xì xầm , chỉ trỏ rồi bàn tán nhau về 1 chuyện gì đó ... Nhưng tụi nó mặc kệ chẳng thèm quan tâm mà vẫn đi chơi đủ trò ...
Đến 1 giờ trưa , đứa nào cũng đã thấm mệt và tụi nó ngồi nghỉ chỗ cái cỏ ... Bỗng nó đề nghị...
-Hay giờ khỏi về nhà đi , mua đồ ăn rồi ngồi ăn ở đây luôn ...
-Ờ , nghe được đó _ Long tán thành ý kiến của nó 1 cách thích thú...
Nó đưa mắt nhìn lại 4 đứa kia , đứa nào cũng gật đầu lia lịa ... nó lên tiếng ...
-Điền & Khiết đi mua đồ ăn nhé ...Tui với bà Phấn đi mua đồ trải bạt & bếp gas...Còn Đạt với Long , 2 ông ngồi đây căn chỗ nhé ...
Sau khi tất cả tán thành với ý kiến của nó thì tụi nó bắt đầu chia nhau ra làm việc ...
........................................
1 tiếng sau...
4 đứa cùng về 1 lúc và cảnh tượng đập vào mắt 4 đứa là Long & Đạt bị 1 đám con gái bu kín mít ... Trong khi nó và 2 đứa bạn chí cốt đang còn trố mắt nhìn thì Điền lên tiếng ...
-Tôi thấy bà thật sai khi đề 2 ỗng ở lại canh chỗ ngồi đó Lý ...
Nó quay sang lắc đầu bó tay ... Nhưng lại nhận ngay ánh mắt của 3 đứa kia dành cho nó với đầy sức thuyết phục "CHÍNH BÀ PHẢI VÀO CỨU BỌN HỌ"...
Nó đành ngậm ngùi tiến vào 1 đám con gái nhằng nhịt như mớ chỉ rối ấy ...
Đi đến đâu , nó cũng luôn miệng nói "Xin lỗi , cho em qua" , "Dạ chị ơi cho em qua"... Nhưng kết quả là nó vẫn bị đẩy lùi về đằng sau ... Đã 5 -6 lần bị đẩy ngược lại nhưng lần này nó lại ngồi bệch xuống đất ... Khiết với Phấn dđịnh chảy lại đỡ nó dậy nhưng nó đã đứng lên và hét lớn ...
-BIẾN HẾT ĐI LŨ KHỈ , ĐIÊN HAY SAO MÀ BU LẮM THẾ...
Ngay lập tức có hiệu quả , tất cả đám con gái đều quay lại nhìn ... Bỗng 1 con nhỏ trong đó hét to ...
-CHỊ ẤY LÀ NGƯỜI TRONG TẤM HÌNH ĐẤY MỌI NGƯỜI ...
Nó chưa kịp hiểu cái mô tê gì thì đâu ra cả đám người còn nhiều hơn lúc nãy bu lại quanh nó , người xin chữ ký , người xin chụp hình chung , bla bla bla ... Nó quay ra ngoài kia nhìn Long với ánh mắt khẩn cầu thì nhận ngay cái nhún vai vô tội của Long ... Nó đành xuống nước khẩn cầu mấy người xung quanh ...
-Dạ mấy anh , mấy chị ơi , em đang đói lắm , mấy anh & mấy chị cho em ăn uống với bạn em xíu nhé ...
Nó dùng bộ mặt cún con nhất có thể và ... chả hiểu sao mọi người ôm bụng cười sặc sụa rồi người bảo "Dễ thương quá..." hay "Yêu quá đi mất ..." hoặc bla bla bla ...
Nhưng cũng may là tất cả mọi người dãn ra để lại nó ở đó với cái đầu hàng ngàn dấu chấm hỏi [?]to đùng ...
........................................
-Chuyện này là thế nào??
Nó nốc chai nước suối mát lạnh rồi quay sang Long & Đạt hỏi...
Long nhìn Đạt như muốn nói rằng "Mày trả lời đi ..." , hiểu ý nên Đạt nói ...
-Tụi tôi chả biết cái quái gì cả , đang ngồi căn chỗ như lời bà nói thì tự dưng đâu ra quá trời người bu quanh rồi xin chữ ký rồi xin chụp hình tè le ... Rồi có người còn nói với thằng này _ Đạt lấy tay chỉ sang Long rồi nói tiếp _ là "Anh chụp hình đẹp lắm..." rồi còn có người hỏi là "Chị kia đâu??" ... và kết quả là tụi tôi chả hiều quái quỷ gì cả...
Nó đăm chiêu suy nghĩ rồi phán quyết 1 câu quyết định ...
-Dẹp , tính sau đi ... Giờ ăn đã , đói lắm rồi !!!!
Và hình như 5 cái bụng kia cũng đang réo inh ỏi hay sao ấy nên quyết định nhanh như bắt được vàng ...
-OK _ 5 người đồng thanh !!!
......................................
30 phút sau ...
Sau khi tất cả món ăn cho Điền và Khiết mua về đã hết sạch , chỉ còn duy nhất 2 cái bánh kem bự . 6 đứa chả đứa nào ăn nổi nữa nên nó nghĩ lên 1 kế sách tuyệt vời ...
-Giờ còn 2 cái bánh kem nè ...
-Ờ thì sao??
Long hỏi nó rồi nó nói tiếp ...
-Thì chơi chứ sao...
Long lại hỏi tiếp ...
-Chơi gì???
Lần này nó chưa kịp trả lời thì Điền & Khiết hét lớn ...
-CUỘC CHIẾN THỨC ĂN BẮT ĐẦU !!!!!!!!!
Điền & Khiết vừa kết thúc câu nói xong là nó thưởng ngay cho Long 1 miếng bánh kem vào mặt mà Long vẫn ngơ ngác chả hiểu gì ... Cho đến khi bị 5 đứa đi đè ra choét đầy lên mặt mới chịu trống chả quyết liệt ...
Thế là từ 1 chỗ ngồi mát mẻ thành 1 bãi chiến trường kinh dị và dơ bẩn đến không thể nào tả nổi ...
Nhưng có 1 điều đặc biệt là khi tụi nó vui đùa đã bị chụp hình lại nhưng chả đứa nào hay biết cả...
____________________
Tới đây thôi nhá , tối tác giả tiếp tục post nữa , iêu cả nhà lắm ...
Đây đây ... tiếp đây ...
______________
Nó vừa bước vào nhà với bộ dạng lấm lem thì chị Hà ở đâu ra chạy lại ôm chầm lấy nó ...
-Ôi , bé Lý của chị dễ thương quá , đã nổi tiếng nay còn nổi tiếng hơn ...
Nó ngơ ngác đẩy chị Hà ra rồi nói...
-Oái người em dơ lắm , dơ đồ chị rồi kìa . Mà chị nói cái gì mà nổi tiếng thế??
-Thì...
Chị Hà chưa kịp trả lời thì ba nó ở ngoài chạy vào ôm chầm lấy nó cười tươi như hoa ...
-Ôi , ba yêu con nhất trên đời , không hổ danh là con gái cưng của ông Chu này ...
Tiếp đến là bác Huỳnh chạy ra ôm nó ...
-Hôm nay phải mở tiệc chúc mừng cháu đấy Lý ạ...
Nó ngơ ngác đến tội , đưa mắt nhìn ba nó , bác Huỳnh rồi tới chị Hà ...
-Là sao?? Con chả hiểu gì cả ... Ba , bác Huỳnh với chị Hà nói thế là sao ạ??
Giờ tới lượt 3 người kia ngạc nhiên nhìn nó ... Ba nó hỏi...
-Thế con không biết bộ ảnh của con được bán với giá 100.000 Euro hả??
Nó ngạc nhiên không kém ...
-Bộ ảnh gì của con cơ chứ?? Con có bao giờ chụp hình đâu mà ba nói thế??
Chị Hà từ trong nhà bếp chạy ra với 1 cuốn Album dày cộm đưa cho nó rồi nói...
-Thế cái này không phải là quang cảnh trường của em à??
Nó nhận lấy quyển Album nặng trịch ấy rồi mở ra và mắt nó như muốn lồi ra ngoài khi nhìn thấy những tấm hình Long cõng nó hôm 2 đứa chơi bóng rổ ...
Vừa lúc đó thì điện thoại nó đổ chuông , là Long ...
-Lý hả??
-Ừ , tôi đây ...
-Cô thấy bộ ảnh đó chưa??
-Bộ ảnh anh cõng tôi ấy hả?? Thấy rồi , mà ai chụp thế này...
-Làm sao tôi biết được ... gia đình tôi đang sung sướng âm ỉ bên này đây nè ...
-Gia đình tôi cũng vậy ... A!!! Nhớ ra rồi , hèn gì sáng nay nhiều người bu quanh xin chữ ký và chụp hình như thế ...
-Ừ , thằng Đạt gọi cho tôi , có gì nói chuyện với cô sau ...
-Ừ , tạm biệt ...
..........
Nó quay lại nhìn ba nó , bác Huỳnh và chị Hà cười ngớ ngẩn ...
-Đừng cười , tối nay ba mở tiệc nhé , mời bạn con đến luôn , cả cái đứa trong hình nữa ...
Từ nụ cười ngớ ngẩn chuyển sang méo mó nó chỉ biết gật đầu cho qua...
-Vâng , tùy ba vậy ...
Nó đi lên phòng bỏ lại những tiếng cười vui vẻ của ba nó , bác Huỳnh , chị Hà và những người giúp việc cho nhà nó nữa ...
......................
Nó đang tắm thì chuông điện thoại reo ... là Phấn ...
-Alo~~~
-Lý hả mày...
-Ừ, tao đây...
-Mày với ông Long ghê quá nha ...
-Ghê gì mà ghê , thì cái hôm tao bị trật chân nên vào lớp trễ đấy ... mày không nhớ gì à??
-A , nhớ rồi ...
-Ờ quên nữa , tối nay ba tao mở tiệc ... mày gọi điện cho Đạt , Điền & Khiết đi còn Long thì để tao gọi...
-Ok , tao gọi giờ nè ... Tạm biệt nha...
-Ok , tối nay gặp...
Cúp điện thoại rồi nó tiếp tục tắm ........
.........................
20 phút sau ...
Nó bước ra khỏi phòng tắm với cái điện thoại trên tay , nó nhấn nút gọi cho Long ...
-Alo~~
Giọng 1 người phụ nữ vang lên trong điện thoại ...
-Dạ , đây có phải là số điện thoại của Long không ạ??
-À , đúng rồi cháu , bác là mẹ của Long , cháu kiếm Long hả? Nó đi tắm rồi cháu , có việc gì nhắn với nó nói với bác này...
-Dạ , tối nay nhà con có mở tiệc về vụ mấy tấm hình đó bác . Ba cháu bảo mời vợ chồng bác và Long sang nhà cháu dự tiệc ạ...
-A , là cháu đấy à , nhà cháu ở đâu , cho bác địa chỉ nhé ...
-Vâng , địa chỉ nhà cháu là ... 4@#%@^%^@$# . Tối gặp lại bác sau nhé ...
-Ừ , tạm biệt cháu ...
Nó cúp máy thở phào yên tâm rồi lăn xã vào chiếc giường êm ái của mình như 1 con lợn và đánh 1 giấc cho đỡ mệt mỏi...
Chap tiếp theo nà bà koan
___________________________________
6 giờ đúng...
-CHU NHI LÝ , DẬY MAU ĐI MÀY ...
Nó ngồi bật dậy như cái lò xo và đập vào mắt nó là Khiết & Phấn với 1 bộ váy dự tiệc lộng lẫy trên người , nó dụi mắt xem mình có nhìn lầm không thì bị Khiết cốc đầu nó...
-Nhỏ này , giờ này mà còn ngủ hả?? dậy mau không thì bảo??
Nó ngơ ngác nhìn 2 nhỏ bân thân chí cốt của mình lắp bắp...
-Làm ... làm gì mà tụi mày ... mày ăn mặc lộng ... lộng lẫy quá vậy??
Khiết & Phấn nhìn nó cười rồi Phấn nói...
-Đánh lẽ tính mặc đồ bình thường thôi nhưng mà đến đây thấy tiệc lớn quá nên về thay đồ ...
Khiết tiếp lời nhỏ Phấn ...
-Với lại hôm nay ba mẹ tụi tao có tới nữa , rồi rất nhiều người có quan hệ làm ăn với gia đình tụi tao và gia đình mày nên phải mặc đẹp cho ba mẹ tụi tao nở mày nở mặt ...
Nó ngơ ngác như không tin lời 2 con bạn nó ... Theo quán tính , nó chồm ra phía lan can nhìn xuống khu vườn rộng bao la của nhà nó giờ đã kín mít người , phải hơn cả ngàn người chứ chả ít , nó dụi dụi mắt rồi chưa kịp thốt lên lời nào , nó đã bị chị Hà , nhỏ Khiết và Phấn đẩy vào trong trang điểm , thay đồ như 1 con búp bê Barbie vậy ...
.......................
Nó nhìn nó trong gương như không tin vào mắt mình , nó không ngờ nó mặc váy lại đẹp như thế , từ trước đến giờ nó toàn mặc quần bò hay quần jeans chứ có bao giờ mặc váy như thế này ...
Nhìn nó bây giờ hỏi đứa con trai nào không đổ thì chắc đứa đó mù...
.......................
Nó cùng nhỏ Khiết và Phấn bước xuống cầu thang mà tất cả mọi người nhìn 3 đứa nó như 3 vị công chúa bước xuống vậy ... Nhỏ Phấn & nhỏ Khiết thì cười tưoi khi các phóng viên soi máy tới nhưng riêng nó , mặt nó cứ phụng phịu như trẻ con mà không biết rằng Long đang nhìn chằm chằm nó nãy giờ ...
Tiếng của ông MC vang lên trên sân khấu khiến mọi người rời mắt khỏi 3 đứa tụi nó mà quay về sân khấu ...
-Xin chào tất cả mọi người , chắc hẳn mọi người đã biết được ý nghĩa của bữa tiệc ngày hôm nay rồi đúng không ạ?? Vâng , chính vì những bức ảnh của tiểu thư nhà họ Chu và người con trai độc nhất của dòng tộc nhà họ Hoàng ... Hãy chào đón 2 nhân vật chính của ta nào....
2 bóng đèn tròn màu trắng chiếu về phía nó và Long ... Long đi về phía nó và bây giờ nó mới nhìn kĩ . Long mặc 1 bộ vest màu đen nhìn thật lịch lãm , tự dưng nó có cảm giác xao xuyến trước Long khi Long chìa tay ra mời nó . Nó nhẹ nhàng đặt tay nó lên bàn tay của Long và cảm giác nó nhận được rằng sao bàn tay Long ấm áp đến vậy ...
Long nắm tay nó tiến về phía sân khấu , ai cũng nhìn nó và Long với ánh mắt ngưỡng mộ ...
Long cầm lấy cái micro từ tay ông MC , Long nói ...
-Dạ , con xin thay mặt gia đình con và gia đình bác Quân kính chào tất cả mọi người có mặt ở đây . Trước tiên , con xin cảm ơn bác Quân đã cất công mở ra bữa tiệc ngày hôm nay để dành cho tụi con . Sau đó , con xin cảm ơn những người bạn thân nhất, những người cộng tác với gia đình con và gia đình bác Quân đã có mặt trong buổi tối hôm nay vì con và Lý ạ ... Và bây giờ ... hãy nhập tiệc đi nào mọi người...
Mọi người vỗ tay rần rần sau khi Long kết thúc câu nói và tiệc đã bắt đầu . Long và nó đi xuống , hòa vào cùng đám người đông như kiến ấy ... Sau khi chọn được chỗ nhất định , Long hỏi nó...
-Làm gì mà lúc nãy run vậy??
-Chả biết , mọi lần đâu có như vậy ...
Nó mấp máy trả lời Long ... Thú thật , lúc Long cầm tay nó đi sân khấu , tay nó run và lạnh ngắt như cục đá ...
Long thấy mặt mày nó tái mét , mặc dù đã được 1 lớp phấn hồng che khuất nên Long nói...
-Có cần sưởi ấm không??
Nó giương mắt to tròn nhìn Long và hỏi Long 1 câu ngớ ngẩn ...
-Cách nào??
-Bằng cách này ...
Không đợi nó nói thêm câu nào , Long cầm tay nó kéo vào lòng mình ...
...............
Nó đã run , giờ còn run hơn ... nhưng thật sự lòng nó ấm thật , có phải vì Long ôm nó nên nó đã bớt lạnh hay một lý do nào khác mà nó không diễn tả được...giọng của Long vang lên làm cắt suy nghĩ trong đầu nó...
-Bớt run chưa??
-Thả tôi ra đi ... tôi ổn rồi ...
Long im lặng , không thả nó ra mà càng xiết chặt hơn ... Long khẽ mấp máy môi...
-Đừng vùng vẫy ... anh muốn em hãy ở tư thế này ...
Nó im lặng , không vùng vẫy , không hiểu sao nó lại không phản kháng như thế ... Nó im lặng và Long cũng vậy ...
Khoảng 10 phút sau , Long buông nó ra mỉm cười với nó ... nó quay mặt đi chỗ khác , tránh nụ cười của Long . Đúng hơn là tránh ánh mắt của Long ... nó quá ấm áp, tràn đầy tình cảm . Nó cảm thấy tim mình đập thật nhanh và thật mạnh ...
________________________
Dừng ở đây nha cả nhà
Hehe , tình trạng là vừa đi chơi về , gần 2h sáng ... ngủ không được nên viết truyện cho mọi người đọc để đỡ giận tác giả , ngắn ngủn à ... Vì đag viết tự dưng tác giả thấy mệt ... Sorry mọi người nhé !!!
____________________________
Không khí im lặng bao trùm cả nó và Long ... nó chưa biết phải xử sự như thế nào thì mẹ Long đi lại chỗ nó & Long ... không nói đủ biết nó mừng tới nào , cứ như nó đang chìm nghỉm mà được xuồng ghe tới vớt lên vậy ...
-Dạ cháu chào bác !!!
-Ừ , hôm nay trông cháu đẹp quá , bác nhìn hình đã thấy cháu đẹp , nhìn ở ngoài cháu còn đẹp hơn nữa ...
Nó đang cười sung sướng ở ngoài còn trong lòng nó đang gào rú tự sướng thì 1 giọng nói chen ngang làm nó cụt hứng....
-Con trai mẹ đẹp thế này không khen , đi khen mắm lùn này...
Nó cũng chả vừa đốp chát lại ngay...
-Này nhá , tôi 1m65 đấy nhá , tôi chỉ thua anh có 7cm thôi nhá , đừng có mà tự cao tự đại nhá ...
Long cũng đang tính nói lại gì đó nhưng mẹ Long lên tiếng...
-Thôi nào , sao lại cãi nhau thế , mỗi người nhịn một ít đi ..._Mẹ Long cười hiền hậu rồi quay sang nói với Long _ Lúc nãy ba và bác Quân kiếm con đấy ...
Long gật đầu rồi bỏ đi , chỉ còn nó và mẹ Long đứng đó , nó chưa biết nói gì thì mẹ Long lên tiếng...
-Nãy giờ bác bận kiếm 2 cháu , bác chưa ăn được gì ... bác và cháu cùng đi ăn nhé...
Nó gật nhẹ đầu để thay cho câu trả lời ...
Nó vừa ăn vừa trò chuyện với mẹ của Long ... qua cách nói chuyện và cách xử sự thì nó thấy mẹ Long thật hiền , đẹp , sang trọng và rất vui tính ...
Mọi người đang dự tiệc thì ông MC lúc nãy lên tiếng ...
-Xin mời các gia đình sau đây về phòng khách quý của gia đình họ Chu ạ : Gia đình họ Chu ( Chu Nhi Lý ), Trương (Trương Thị Tiểu Phấn), Phạm (Phạm Ngọc Khiết), Hoàng (Hoàng Nhật Long), Trần (Trần Thanh Đạt ) và Ngô ( Ngô Mạnh Điền )...
Sẵn đang đứng với mẹ của Long nên nó và mẹ Long về phòng khách quý của nhà nó luôn ...
Tại phòng khách quý...
Ba nó lên tiếng trước ...
-Tôi mời mọi người về phòng này là có 1 chuyện vui . Vừa lúc nãy đang trò chuyện cùng cháu Long đây thì có 1 anh bảo vệ của gia đình tôi đưa cho tôi cuốn album dày cộm này và nói là do 1 anh chàng paparazi đưa ...
Tất cả mọi người trong căn phòng đều tò mò nhìn quyển Album trên tay ba nó, và rồi niềm tò mò đó cũng bộc phát do nó chủ trì...
-Mở ra xem trong đó có gì đi ba...
___________________________
Dừg ở đây hén ^^
Hì , tác giả hiện tại đang bịnh sau những ngày ăn chơi về đêm...
Sức lực có hạn nên tác giả viết 1 ít thôi , thấy hơi mệt rồi cho tác giả sori nhé !!!
_________________________________
Ông Quân nhìn 6 đứa tụi nó rồi lên tiếng ...
-6 đứa ra ngoài đi , tí bác sẽ cho tụi cháu biết ...
Mặt 6 đứa nhăn nhó như em bé bị dành mất bánh rồi lủi thủi kéo nhau đi ra ...
Trong khi ở trong phòng khách quý , 6 gia đình đang xem những bức ảnh ấy thì ở ngoài đây , 6 anh chị này đang hậm hực ...
-Có cái gì trong đó mà không cho tụi mình xem chứ... ghét thật
Đạt lên tiếng trước ... rồi tới Phấn ...
-Làm như trong đó có bản đồ kho báu ấy ...
Và rồi ... !$%&^*#^*^&$^!!#%$!%^! ...
6 cái mỏ chụm vào nhau than thở , cáu gắt , gào rú như điên vậy ...
Và rồi sau 30 phút gào thú , cào cấu , cắn xé 12 vị phụ huynh kia bằng mồm miệng thì 6 anh chị này cũng im lặng lại khi nghe tiếng ông MC vang lên...
-Thưa các quý vị có mặt tại đây , xin các vị hãy hướng về màn hình lớn này để xem những tấm ảnh thú vị vào buổi sáng hôm nay nhé ...
Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cái màn hình lớn , từng tấm ảnh hiện lên... 6 đứa nó , không nói nên lời , chỉ biết ú ớ trong miệng như em bé đang tập nói vậy ...
Những bức ảnh đó , là lúc tụi nó đang chọi , quẹt ... bánh kem lên mặt và người nhau ...
Mọi người cười lăn lộn vì xem những bức ảnh ấy , còn tụi nó thì khỏi phải nói cũng đủ biết rằng tụi nó ngượng đến cỡ nào ...
________________________________
Stop ở đây ha !!!!
Đây đây , tác giả post chap tiếp theo đây , cũng hơi ngắn , mọi người thông cảm , hì hì ...
______________________________________________
Mọi người đang trầm trồ , cười hết cỡ , thì tụi nó lại không biết dấu mặt vào đâu...Đơn giản , vì hoàn cảnh lúc ấy thật tệ , nhất là bộ mặt lấm lem của tụi nó khi bị bánh kem dính đầy mặt ...
...................
Khi mọi người vừa thưởng thức bánh kem vừa xem những tấm ảnh ngộ nghĩnh của tụi nó thì bác Huỳnh chạy tới chỗ nó với vẻ mặt hết sức sợ hãi ...
-....................................
Bác Huỳnh thì thầm với nó vài câu ... Nó như không đứng vững , bản thân nó như vỡ vụn , không nhờ bác Huỳnh giữ người nó lại , chắc nó đã ngã nhào xuống đất ...
Nó thấy đầu óc xoay vòng vòng ... Phấn , Khiết , Điền , Đạt & Long quay về phía nó , nhỏ Phấn và Khiết mặt mày tái mét khi nghe bác Huỳnh nói ... Long , Điền & Đạt cũng im lặng nốt ...
.............................
Tất cả mọi người đã giãn về hết sau khi được ông MC thong báo rằng gia đình có chuyện đột xuất ... bác Huỳnh , chị Hà , Long , Điền , Đạt , Khiết và Phấn phải đứng ra xin lỗi từng người một ...
........................
Nó ngồi trên ghế sofa , vẻ mặt thất thần , nó không tin những gì bác Huỳnh nói ... Nó thật sự không tin ...
Phấn & Khiết ngồi xuống bên cạnh nó , khuôn mặt buồn không kém , những người làm trong nhà có người bật khóc khi nghe tin bác Huỳnh báo ...
Bác sĩ bước ra khỏi phòng ba nó , nó chạy tới hỏi tới tấp ...
-Bác sĩ , ba cháu có sao không?? Tình trạng ba cháu thế nào rồi , có phải là ổn rồi không?? Ba cháu vẫn khõe phải không?? Bác nhìn cháu này , trả lời cho cháu biết đi , kết quả đó chỉ là nhầm lẫn thôi phải không?? ...
Những giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt nó làm mọi người chạnh lòng ... bác Huỳnh lại gần ôm nó mà không nói gì ...
Ông bác sĩ bây giờ mới lên tiếng ...
-Ông Quân bị ung thư máu vào thời kỳ cuối , đồng thời ông Quân cũng bị mắc bệnh tim từ lâu ... Thời gian sống tôi nghĩ không còn lâu , mọi người hãy chuẩn bị tinh thần ...
Nó trôn chân dưới đất , bác Huỳnh tiễn ông bác sĩ ra về , nó nghe lảng vảng đâu đó trong căn biệt thự này có tiếng khóc than ...
Nó bỏ chạy , nó cầu mong như đây chỉ là 1 giấc mơ , một cơn ác mộng khủng khiếp , nó chỉ biết bỏ chạy ... Thậm chí hiện giờ , nó không biết nó đang đi đâu , nó không muốn tin bất cứ một sự thật nào ...
.......................
Mọi người đuổi theo nó , nhưng được chỉ một đoạn đã mất dấu , lùng xục khắp nơi cũng không thấy đâu ...
......................
Nó ngồi im lặng trên cây cầu ...... nhớ về những kỷ niệm của gia đình nó , nó bật khóc như một đứa trẻ........
[.......................]
-Con yêu của ba mẹ đâu rồi , ba mẹ có quà cho con nè ...
Một con bé chạy từ trong nhà ra líu lo ...
-Đâu ba mẹ _ từ từ bóc vỏ quà ra , con bé thấy con gấu to đùng , nó thít thú , hôn chùn chụt lên má của ba và mẹ nó rồi nói ...
-Ôi , đẹp quá , đáng yêu quá ba mẹ ơi ...
[.......................]
-Không , mẹ ơi .......mẹ đừng bỏ con mẹ ơi ......
[........................]
-Ngoan nào con của ba , ba thương con nhiều lắm ...
[........................]
-Ba ơi , con muốn ăn kem ....
[.......................]
-Ba cháu có chuyện rồi Lý ơi ... lúc nãy đang đứng cười vui vẻ , ông ấy ôột nhiên ngã nhào xuống , bác phải đỡ vào ... bác sĩ đã kiểm cha , ba cháu bị "Ung Thư Thời Kì Cuối" , bác không tin , nên đã mời bác sĩ khác đến khám lại rồi ...
[..................]
..........
..................
........................
...............................
Nó tàn tàn đi trên con đường nhộn nhịp , tiếng còi bin bin , nhưng đối với nó , những vật xung quanh chỉ còn số 0 duy nhất ..."Ung Thư Thời Kì Cuối" , sao dễ thốt ra thành lời đến thế??
_______________________________________
Sì-tốp ở đây nhé cả nhà yêu dấu ^^!
Mình post tiếp đây , ngắn thôi !!! Giờ mìh phải đi nhà thờ rồi , sori nhiều nhé
______________________________
Nó đưa tay lên nhấn chuông , bác Huỳnh chạy ra mở cửa cho nó , mặt mày nó xanh xao , nó gầy hơn sau 2 ngày mất tích ...
Nó bước vào nhà , Phấn , Đạt , Khiết , Điền , Long , chị Hà ngồi đầy đủ ở đó ... căn nhà hôm nay đối với nó như một nghĩa trang , âm u và lạnh lẽo đến mức đáng sợ ...
Nó bước lên cầu thang , mọi người nhìn bộ dạng của nó thì ai cũng muốn chạy lại hỏi xem 2 ngày qua nó đi đâu , nhưng không ai dám , sợ đụng tới nỗi đau của nó , chỉ biết đứng nhìn , nhìn cái dáng ủ rũ của nó ...
.............
Nó vặn nắm cửa , bước vào phòng ba nó ...
Ba nó vẫn nằm đấy , khuôn mặt xanh xao , đôi mắt nhắm tịt , đôi môi khô khốc ... nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ba nó , nó cầm tay ba nó lên , áp vào khuôn mặt nó rồi thì thào ...
-2 ngày nay , con không về nhà , ba có nhớ con không?? Con còn nhớ , mỗi lần con bỏ nhà đi như thế này , ba sẽ cuống cuồng kêu cảnh sát đi kiếm con ngay ... Nhưng sao lần này ba không kiếm con?? Ba không cần con nữa hả ...
Giọt nước trào ra khỏi mắt nó , nhẹ rơi xuống cái mềm ba nó đang đắp ...
-Ba biết không?? 2 ngày qua , con sống vật vờ , con muốn ngủ và khi con tỉnh dậy , ba lại mang cho con ly sữa nóng . Nhưng khi con tỉnh dậy , sung quanh chỉ toàn bùn đất , thật dơ bẩn ... Con đã cố gắng không tin vào sự thật này , mặc dù nó đã xảy ra...
Nó dừng lại 1 lát , nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt của nó ...
-Con còn nhớ , khi con còn nhỏ , ba từng bảo rằng , ba muốn nhìn lấy con trưởng thành thì ba mới yên lòng ... Nhưng sao giờ ba lại nằm đấy , con vẫn chưa trưởng thành , con vẫn còn hư đốn , nghịch ngợm ... sao ba không tỉnh lại đi ...
......................
Lúc nó bước lên cầu thang , mọi người lặng lẽ đi theo sau ... ai cũng thấy tội nghiệp cho nó ...
Bỗng có 1 vòng tay ôm chặt lấy nó , là chị Brixu ...
-Nhóc à , ba nhóc vẫn còn sống mà ...
-Chị Brixu à , ba em sống mà sao cứ nằm im thế này?? Có phải ba đang đùa với em không?? Em chả thích chơi trò chơi này tí nào ...
-Thôi !! Em nín đi , nghỉ ngơi đi , ở đây có bác Huỳnh và chị Hà lo có ba em rồi , em phải nghỉ ngơi để mai còn đi học nữa chứ ...
Nó im lặng đứng lên và trở về phòng ........
_______________________________________
Sì-tốp-hia nhá
Híc , tác giả tính viết thật dài để rồi post lên cùng 1 lúc nhưng mọi người hối quá ... Sợ mọi người giận tác giả nên tác giả phải post ... Post ít một thôi , hehe !!!!
____________________________________________
Sáng sớm , Khiết & Phấn vào phòng để kêu nó dậy thì không thấy bong dáng nó đâu ... Có linh tính không tốt , Khiết & Phấn gọi điện cho Long , Điền và Đạt tới...
5 người bác Huỳnh và chị Hà tìm nó khắp cả mọi nơi , không chừa chỗ nào trong thành phố này nhưng kết quả vẫn là con số không [ 0 ] ...
7 người ngồi thẫn thờ ra đó thì có chuông cửa , cả 7 người chạy ra mở cửa mong rằng là nó nhưng ...
[...] Cho hỏi ai là người thân của bệnh nhân Chu Nhi Lý??
7 người cứng đờ lại , họ đều có cùng suy nghĩ " Cái gì mà bệnh nhân Chu Nhi Lý?? " ... Bác Huỳnh là người giữ được bình tĩnh lên tiếng hỏi ông đưa tin trước mặt mình ...
[Bác Huỳnh] Cậu nói sao?? Bệnh nhân là sao??
[Đưa tin] Cô bé Chu Nhi Lý bị đụng ngay chỗ đường XXX , đã được người dân đưa vào bệnh viện ạ...
..............................
Sau khi ông đưa tin rời khỏi nhà , 6 người tức tốc đến bệnh viện , chị Hà phải ở nhà chăm sóc và có nhiệm vụ nếu ông Quân tỉnh dậy thì không cho ông ấy biết mặc dù rất muốn đi ....
..............................
Tại bệnh viện ...
6 người đang đứng nói truyện với ông bác sĩ đã cao tuổi ...
[Bác sĩ] Cô bé bị chấn thương ở đầu rất mạnh nhưng may là được người dân mang đến bệnh viện sớm ... Tuy đã qua cơn nguy hiểm nhưng phải xem cô bé ấy nó vượt qua thử thách lớn trước mắt này hay không ...
Nói xong , ỗng bác sĩ bỏ đi ... Mặc dù ông bác sĩ già ấy chỉ bong gió nhưng 6 người họ ai cũng hiểu rằng "Con bé có thể mất trí nhớ..."
Đúng nghĩa theo cuộc đời ... con gái luôn luôn yếu đuối hơn con trai ... Phấn và Khiết chết ngất khi vừa nghe ông bác sĩ nói xong ... Đạt và Điền phải đỡ 2 nhỏ lại ghế ngồi ... người bình tĩnh nhất vẫn là Long và bác Huỳnh ... họ đến thăm căn phòng nó ... Ai cũng mong nó thật mau tỉnh dậy để sớm biết được tình trạng hiện giờ của nó ...
...................................
Nó lờ mờ hé mắt , nó cảm nhận được bàn tay nó đang được một ai đó nắm rất chặt... nó nhìn xuống , là 1 cậu con trai ... trông đẹp trai thật ấy nhưng ... anh ta là ai ?? Sao lại nắm tay nó ??
Nó cựa mình , chàng trai ấy tỉnh lại ...nhìn nó rồi lại nằm xuống , sau 1s , chàng trai lại ngước mắt lên nhìn nó , 2 mắt trợn tròn ngạc nhiên , sau đó la hét om sòm ...
-Bác Huỳnh ơi , Lý tỉnh rồi , tụi bay ơi , Lý tỉnh rồi ...
Nó cau mày , anh chàng này là ai?? Sao lại biết bác Huỳnh ?? "tụi bay" là ai??
Nó nhìn ra ngoài cửa , Phấn & Khiết xộc vào ôm chầm lấy nó , nước mắt nước mũi lòng ròng trông thấy mà ghê ... bên cạnh đó là 2 anh chàng nào đó lạ hoắc ...
Nó nhăn trán lại rồi quát ...
-2 con khùng này , bỏ tay tao ra coi , gớm quá ... nước mũi dính đầy tay tao rồi này , khiếp tụi bay dơ quá đi mất ...
Phấn & Khiết ngước lên nhìn nó ngơ ngác ... Nó ngồi dậy , áp sát mặt mình vào mặt 2 đứa nó ...
-Tụi bay khóc sao?? Mắt đỏ ửng còn sưng múp lên thế kia?? Đứa nào bắt nạt tụi mày à?? Nói đi , tao kiếm tụi nó xử cho ...
Phấn & Khiết vẫn ngơ ngác ...
Nó nhìn chung quanh phòng , rồi hất mặt về phía 3 chàng trai lạ hoắc kia hỏi ...
-3 anh là ai?? Mà tai sao tôi lại nằm trong bệnh viện?? ghét cái mùi này quá đi mất >"<
Cả 6 người nhìn nó , chàng trai lúc nãy nắm chặt tay nó chạy ra khỏi phòng và hét gọi bác sĩ ...
...............................
-Cô bé mất trí nhớ trong thời gian ngắn , khoảng 3 tháng ... hiện cô bé sẽ quên hết những gì xãy ra từ 2 năm về trước...
Nói xong , ông bác sĩ bỏ đi ra ngoài ... còn nó thẫn thờ...
...............................
Nó mất trí nhớ?? Tại sao chứ?? Bây giờ nó mới để ý đến cái đầu nó , đau như búa bổ...
Nó đã nghe Phấn & Khiết tường thuật lại tất cả mọi chuyện ... nó bịđụng xe... ba chàng trai kia là Long , Điền & Đạt và điều làm nó khó hiểu nhất là :Ba nó bị ung thư??
Lạ , ba nó khỏe lắm cơ mà ...
..............................
Hôm nay nó trở về nó , theo lời Phấn và Khiết nó phải giả vờ như không có gì xảy ra và phải đối xử tốt với Long mặc dù nó rất khó chịu ...
.............................
Nó bước vào nhà , ba nó ngồi trên sofa , mặt mày xanh xao , đúng là ba nó bệnh thật...
Ba nó bật dậy như cái máy , nói trong giọng hoảng hồn ...
-Lý , đầu con sao vậy hả??
-Dạ , dạ ... con ... con bị .....
_________________________________
Ngưng lại ở đây cho nó gay cấn
Cho tác giả sorry mọi người nha ,chắc viết đến đâu post đến đó chứ không gom lại đc rầu ...
Nó đang còn ấp úng vì không biết trả lời sao thì cái anh chàng tên Long lên tiếng nói ...
-Dạ thưa bác , lúc trên trường , Lý sơ ý bị đập đầu vào cột tường ạ ...
-Bịa đặt _ Nó cau mày lại nghĩ thầm ...
Ba nó có vẻ tin sái cổ với gái lý do thật ngớ ngẩn đối với nó ...
..........................
Ba nó được đưa về phòng nghỉ ngơi ... Hiện giờ ngoài phòng khách chỉ có nó , Khiết , Phấn và 3 chàng trai kia ...
Nó lên tiếng đầu tiên ...
-Tôi thật sự cảm thấy khó chịu khi phải nói dối như vậy...
Khiết lên tiếng mắng nó ...
-Chứ mày tính làm sao?? Nói hết cho bác Quân à?? Mày biết tình trạng của ba mày rồi đó ... có thể mất bất cứ lúc nào ... mà mày còn nói vậy nữa đó hả??
Điền kéo tay Khiết xuống cau mày , nó thở dài ... Khiết nói cũng đúng nhưng nó rất ghét nói dối mà ...
Nãy giờ Long im lặng và bây giờ mới lên tiếng ...
-Tạm thời Lý chưa đi học được ... Với điểm học của tụi mình có thể khỏi làm bài kiểm tra cũng đủ điểm , từ giờ đến cuối nằm còn 7 tháng , không sao đâu ...Tạm thời thì 3 tháng này Lý cứ ở nhà , lâu kâu lên trường 1 - 2 ngày cho có mặt để khỏi bị kiểng trách là được ...
Ai cũng gật đầu đồng tình , còn nó thì ...
-Vậy mọi người??
Phấn ký đầu nó mỉm cười ...
-Dĩ nhiên tụi tao phải ở bên mày rồi , thôi đi nghỉ ngơi đi . Có gì gọi điện cho tụi tao...
.........................
Tiễn đám kia về nhà , nó lên phòng ba nó . Ba nó đang ngủ ... nó khép nhẹ cửa và trở về phòng ...
Chìm vào giấc ngủ ...
_______________________
Tác giả phải đi học bài để mai kiểm tra 1 tiết , cho tác giả dừng ở đây nhé ...
Yêu mọi người
Tình trạng nóng hổi .
Con tác giả chuyện này - đích thị con peChu94 [ pạn em ]
Nó đang ngất lên ngất xuống vì lo cho cái...điểm thi.
Mọi người đừng trách nó quá . Nó bị ba mẹ phán rằng nếu không vào được trường Võ Trường Toản thì nát đòn . Hôm qua nó mới phone khóc thút thít với em xong .
Hừm...Nó có gửi 1 ít "lời xin lỗi" đến cho mọi người đây . Cùng "tham khảo" nhé...
__________________________________________________ _
.....
Mơ, nó đang mơ. Nó đang mơ thấy những cái lạ lắm . Nó mơ thấy cánh đồng, có một đôi trai gái đùa nghịch . Nó mơ thấy sân bóng, lại đôi trai gái ấy cùng dành nhau trái bóng rổ . Nó mơ thấy hành lang trường, tiếp tục là đôi trai gái ấy, chàng trai kia đang cõng cô gái ấy...
Như thế là sao? Tại sao nó lại mơ thấy những điều đó . Người con gái kia là ai? Cả người con trai kia nữa...
A, nó thấy một buổi party . Nó lại tiếp tục thấy đôi trai gái ấy, hai bàn tay đan xen vào nhau trong cái đêm lạnh . Nó thấy mình trong mơ như một làn gió . Như bị thổi bay đi...
Nhưng, những hình ảnh kia là gì? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nó . A, có cả ba và mẹ . Nó mơ... mơ thấy gia đình nó đang hạnh phúc . Gia đình nó ngồi trong công viên để chụp ảnh . Mẹ nựng má nó, còn ba thì thơm lên trán nó âu yếm .
Một giọt nước long lanh rớt xuống . Là nước mắt...
Nó ngồi bật dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại . Đưa tay sờ lên đôi mắt . Nó nước mắt, có nghĩa...là nó đang khóc thật ư!?
Những giấc mơ kia có ý nghĩa gì!? Có phải đó là ký ức của nó bị lãng quên . Nhưng không phải, cho là cô gái trong giấc mơ là nó đi...nhưng nó vốn lạnh lùng, đâu dễ gì lại để một chàng trai đụng vào người!?
.....
-Ba à, dậy ăn ít cháo nhé...
Nó cầm tô cháo và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường . Đặt tô cháo nóng hôi hổi lên trên bàn, nó giúp ba nó ngồi dậy . Khuôn mặt xanh xao của ba, đôi mắt vàng hoe .
Đút từng muỗng cháo cho ba mình, mà bàn tay nó run run . Nó sợ, nó đang nghĩ tới sự ra đi của ba, vài giọt nước mắt lăn xuống...lăn từ từ . Nó quay mặt đi, cốt chỉ để ba nó khộng thấy...
-Bác Huỳnh, giúp ba cháu ăn hết nhé . Cháu ra ngoài có chút chuyện.
Chuyền tô cháo sang tay bác Huỳnh . Nó nhìn ba rồi bước ra khỏi phòng...
.....
Nó ngồi xuống ghế sofa rồi thơ dài liên tục . Cái ký ức quái quỷ là gì, tại sao nó lại chứa ẩn nhiều cái nó cần biết thế này . Nó chợt nhớ về giấc mơ hôm qua...đôi trai gái kia liệu nó trong ký ức của nó??
Mải nghĩ vớ vẩ, nó không biết rằng 5 người kia đến từ lúc nào . Khiết vỗ nhẹ vai nó
-Nè, đang nghĩ gì mà chăm chú quá vậy!?
Nó giật mình, nhìn Khiết với mọi người rồi lắc nhẹ đầu thì thào
-Không có gì, suy nghĩ về giấc mơ hôm qua thôi.
-Giấc mơ hôm qua!?
Cả 5 người, 5 cái miệng tròn vo, 10 con ngươi trợn trắng đồng thanh như cái giấc mơ của nó là ghê gớm lắm, nhưng biết đâu có thể dùng cái giấc mơ ấy để đánh đề cũng tốt nhỉ!? Lại nghĩ bậy, nó nhẹ lắc đầu tỉnh thức mình rồi đặt ra câu hỏi
-Sao thế!? Có chuyện gì lạ sao!? Dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ ...
-Mày thử kể lại mọi người nghe nào.
Nhỏ Phấn hồ hởi, chốn tay lên cằm ra vẻ rằng đây là việc quan trọng, nếu mày không nói sẽ khó mà giúp mày hồi phục trí nhớ...
Nó chợt nhíu mày, nhưng sau một lúc suy nghĩ gì đó thì cặp chan 6mày lại giãn ra . Nó từ từ, chậm rãi kể lại giấc mơ hôm qua cho mọi người nghe...
...
...
...
Kết thúc câu chuyện, nó đưa mắt nhìn Long, Điền, Đạt, Khiết và Phấn . Mỗi người một vẻ mặt . Long thì ra vẻ suy ngẩm . Điền thì lại vui như bắt được vàng . Đạt thì lại im lặng, vẻ mặt cau có như sắp đi đánh nhau . Khiết thì lại ra vẻ không quan tâm với khuôn mặt chả biểu lộ cảm xúc và Phấn lại y chang Điền...
-Cảnh ở đồng cỏ, tức là bộ ảnh đầu tiên của 2 người, đúng không!?
Điền hớn hở nói, Long thì lại gật đầu . Phấn tiếp lời Điền
-Cảnh ở sân bóng rổ và hành lang trường . Chắc chắn là hôm nhỏ Lý bị trật chân. Rồi cả cái cảnh ở buổi party, là lúc khai mạc 2 bộ ảnh của tất cả...
Long tiếp tục gật đầu . Phấn & Điền chợt mặt ỉu xìu như có chuyện gì đó khó nói . Nó thì lại ngơ ngác, vậy là chàng trai và cô gái kia đích thị là nó và Long...
Nhưng tại sao mọi người lại ra vẻ khó hiểu như thế kia!? Có phải có chuyện gì khúc mắc . Long lên tiếng đặt vấn đề
-Tại sao Lý lại chỉ mơ thấy những cảnh tôi và Lý vui chơi . Mà lại chả nghĩ đến cảnh cả nhóm cùng vui chơi??
Nó ngệch mặt khó hiểu . Cũng đúng . Nhưng tại sao!? A...A...A...nó ôm đầu lắc lư . Hiện tại đầu nó đang đau như búa bổ . Nó gục mặt xuống bàn đau đớn . Những hình ảnh trong giấc mơ kia vừa lướt qua đầu nó . Còn có cả một vài chi tiết mới . Có rất nhiều người, có cả máu và sự đùa vui nữa cơ...
-Lý, mày không sao chứ!?
-Lý à...
"Lý à..." ... " Mày ổn không đó"...
Tai nó ù đi ... Nó không muốn nhớ...sẽ đau lắm . Nó đau đầu lắm . Nước mắt lại chảy dài...Đầu nó buốt...buốt không có từ nào để nói được nữa rồi . Tối, tối quá, trước mắt nó toàn một màu đen . Sao thế!? Phòng sáng lắm mà...hay cúp điện . Đâu có...không hề có mà...Nó ngã xuống và chỉ biết rằng mọi người đang cùng kêu tên nó...
.....
Nó lờ mờ mở mắt, hé ra được một chút thì lại nhắm vào . Chói quá... cái ánh sáng đập vào mắt nó, chói kinh khủng .
-"Đúng là đèn Huỳnh Quang" - Nó lầm bầm
Với tay lấy cái gối đằng sau đầu, nó ụp lên mặt rồi từ từ mở mắt . Khá, như vậy chẳng phải đỡ chói hơn sao . Nhìn xung quanh, nó nhận ngay ra là phòng nó . Sao lạ vậy, lúc nãy nó còn nhớ rằng nó đang nói về cái giấc mơ lạ lẫm hôm qua với lại mấy người kia . Sao giờ lại ở trong đây!?
Bước xuống giường, nó đi xuống dưới lầu . Nhà vắng tanh, chả có bóng ma . Lạ nhỉ, theo nó biết thì căn nhà này lúc nào cũng có người đi qua đi lại cơ mà...
-Bác Huỳnh...Bác Huỳnh ơi...
Có tiếng mở cửa phòng . Nó nhìn sang phòng ba nó, bác Huỳnh từ trong ấy bước ra trong bộ dạng nhễ nhại mồ hôi . Ngạc nhiên, nó hỏi
-Ba cháu bị làm sao à?! Mà sao nhà vắng tanh thế, bạn cháu về hết rồi ư??
-Mấy bạn cháu kêu có việc gấp nên phải về . Còn ba cháu, cháu qua mà kêu ông chủ ăn đi . Bác dụ mãi mà có chịu ăn đâu...
Nó gật đầu rồi bước qua phòng Ba . Nhìn trên người, ba nó để cái chăn trùm qua đầu . Nó cười phì, lại cái kiểu dỗi con nít ấy . Nó ngồi xuống rồi thì thầm vào tai ba nó
-Ba này...Ba mà còn dỗi nữa thì đừng dòng con dẫn ba đi chơi nhá...
Ngay lập tức, tấm chăn bị hất ra và nằm gọn dưới đất . Mắt ông Quân sáng lừng lững nói
-Con dẫn ba đi vòng vòng đi . Ở nhà ngột ngạt quá.
Nó mỉm cười gật đầu . Gọi bác Huỳnh đỡ ba nó ngồi vào cái xe lăn để di chuyển rồi nó đẩy Ba nó ra ngoài công viên gần nhà cùng với bác Hùynh...
-Con đang dấu ba chuyện gì vậy Lý?
Ba hỏi nó khi nó vẫn đang đẩy chiếc xe lăn vòng quanh công viên. Ấp úng, nó không biết phải trả lời như thế nào? Nó cứ nghĩ rằng những lời nói của Long sẽ khiến ba nó yên tâm. Nhưng hình như không phải vậy?
Nó thật sự đang rất phân vân. Có nên nói hết tất cả mọi sự thật cho ba nó nghe không? Nhưng làm thế thì thật rất sốc. Nhưng sự thật thì nó lại không hề muốn nói dối ba nó chút nào cả. Hít một hơi dài, nó nói
-Con dấu ba rất nhiều điều, nhưng điều con dấu ba mà con vẫn chưa muốn nói đó là con vẫn là một đứa con nít.
Ba ngước cổ lên nhìn nó, nó thở dài rồi tiếp tục nói
-Một đứa con nít có thể vô tư với vạn vật mà không sợ một sự xúc phạm nào cả. Vì đối với chúng, tất cả vạn vật đều là người tốt. Con cũng thế, con cảm thấy con chỉ là 1 đứa con nít đội lốt người lớn. Con luôn tạo ra khoảng cách với ba trong thời gian qua. Điều con cảm thấy rằng mình tệ nhất là con chưa bao giờ làm tròn bổn phận làm con.
Thôi rồi, nước mắt nó lại tiếp tục rơi.Có phải chăng thời gian qua nó đã chai lì về những giọt nước mắt vô chủ này không? Im lặng? Tại sao ba nó không nói gì hết? Tim nó đập mạnh từng hồi...cái cảm giác này phải chăng, phải chăng là...??
-Baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
~~o0o~~~
Ba,
Có phải mọi việc đã kết thúc rồi không?
Mẹ,
Mẹ đã gặp ba chưa?
Bác Huỳnh,
Ba cháu đi rồi phải không?
Đúng rồi, ba bỏ nó đi thật rồi. Ba nó bỏ nó ở lại 1 mình và đi theo mẹ nó. Không, điều đó là không thể xảy ra mà...
~~~~~~~~~~~~~~
Tạm thời nhử các bạn bằng chap cũn cỡn này. Mai thi về sẽ type cho các bạn
Đi vòng quanh thành phố mà nó thấy mình thật nhỏ bé, riêng bản thân nó bây giờ chả khác gì trẻ con đội lốt người lớn cả. Nó chợt hiểu rằng cuộc sống nó khác rồi, không còn là 1 đứa lông bông nữa.
Nó cần phải hồi phục lại trí nhớ và tiếp quản công ty của Ba. Ghé vào quán Internet trên đường đi và yêu cầu mở 1 máy. Nó chọn 1 cái máy trong góc tối mà ít ai để ý đến và thật chậm, nó từ từ đánh dòng chữ "Thuốc gây tác động mau hồi phục trí nhớ" lên trang tìm kiếm Google.
Trở về nhà gặp bác Huỳnh, nó yêu cầu tất cả căn nhà phải được dọn dẹp lại cho có không khí hơn 1 chút. Bác Huỳnh đã khẽ hỏi nó rằng nó có còn buồn không. Nó lắc đầu nhưng thật sự thì nó vẫn đang rất buồn vì nó biết rằng, nếu như nó không tự mình đứng dậy thì nó sẽ mãi mãi ngồi dưới cái hố đen và ngước lên bầu trời xanh thẳm.
~~o0o~~
Nó phân vân nhìn viên thuốc màu bạc trên tay mà nó vừa mới mua được hồi tối từ 1 ông bán thuốc lậu. Đây là loại thuốc gây tác động giúp nó mau hồi phục trí nhớ mà nói rõ hơn là giúp nó tan được hết máu bầm trong não. Không còn cách nào khác, nó bỏ viên thuốc vào miệng và nuốt. Chỉ còn có cách này mới giúp được nó bây giờ mà thôi!!
Ngày mốt nó phải đến gặp bác sĩ để biết về tình trạng trí não của nó. Và theo nó đọc trên mạng thì loại thuốc này sẽ tác động rất nhanh nhưng chỉ có 1 điều mà nó lo rằng thuốc này có tác dụng phụ và cộng them vào đó thì nó là thuốc lậu, chưa cho sản xuất ở thị trường. Nhưng...thật vớ vẩn, nó đã quyết định uống rồi thì việc quái gì phải sợ nữa.
Can đảm, nó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Ba và lật hết đống hồ sơ công việc ở công ty mà xem. Ngày mai, nó phải lên công ty với bác Huỳnh ngay lập tức và nó chính thức được ủy công quyền làm cố vấn Tổng Giám Đốc. Nói vậy tại vì nó chưa đủ tuổi để nhận chức Tổng Giám Đốc nên bác Huỳnh sẽ thay mặt Ba nó làm Tổng Giám Đốc tuy nhiên mọi hồ sơ bắt buộc phải qua tay nó...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Stop ở đây nhá cả nhà, tối sẽ online và tiếp tục type. Bây giờ Chu tớ đây phải kiếm bánh ăn cái đã, hehe
Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/85436-Chocolate-Dang-Co-be-lanh-lung-/page52#ixzz1BgZrAN1B -Con bé ấy sẽ làm chủ chúng ta á?
-Con của Tổng giám đốc đấy...
-Còn bé thế, tôi chẳng phục tí nào...
-Này, dù gì thì cũng có cái tiếng đấy thôi...
...
...
Nó khó chịu khi bước vào công ty cùng bác Huỳnh và 2 người bảo vệ cũ cho Ba. Hàng chục, hàng trăm lời bàn luận về nó nhưng hầu hết chỉ mang tính tiêu cực. Không lẽ, trong mắt người từ đó đến giờ nó chỉ là 1 con nhỏ vô dụng?
Bác Huỳnh nãy giờ chỉ mong cho nó đừng tức giận ngay lúc này. Vì khi ấy sẽ chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra cả. Hôm qua, bác Huỳnh đã dẫn nó đến bác sĩ và nó được phỏng đoán đã hồi phục trí nhớ hoàn toàn. Nhưng không gì bằng lời thiên hạ, những lời nói xấu đó khiến nó chịu hết nổi. Đứng lại, nó phóng tia nhìn về những cô nàng tiếp tân mặc váy ngắn cũn cỡn rồi hét to
-AI QUẢN LÝ KHU VỰC ĐẠI SẢNH!?????????
Nguyên công ty chìm trong im lặng khi nó kết thúc tiếng hét kinh khủng ấy, 1 bà béo với bộ mặt hết sức hầm hố chạy lại nó và nói
-Là tôi.
-Ai thiết kế trang phục của nhân viên?
-Là tôi.
Nó nhíu mày khó chịu. Rồi mở miệng nói với bác Huỳnh
-Nhờ bác lấy giấy ghi lại những gì cháu nói và dán lên bảng thông báo của công ty trong ngày hôm nay.
Đảo mắt nhìn hết tất cả ở đại sảnh. Nó bắt đầu lên tiếng
-Thứ 1 : Đồng phục của nhân viên phải thay hết, không cho mặc váy nữa mà phải mặc đồ vest và nó phải màu đen trắng.
-Thứ 2 : Dẹp hết tất cả những chiếc ghế sofa kinh khủng này đi và thay bằng bộ ghế tròn.
-Thứ 3 : Thuê nhân viên dọn dẹp thật sạch sẽ vùng đại sảnh.
-Cuối cùng : Chi phí tính vào thẻ của cháu, coi như đây là quà ra mắt mọi người.
Nó kết thúc lời nói rồi kiêu hãnh bước đi để lại đằng sau là những ánh mắt ngưỡng mộ có, khó chịu có và hòa đồng có. Mặc kệ, nó bước lên phòng họp và đi theo sau nó là bác Huỳnh.
~~o0o~~
-Thật sự chuyện chủ tịch mất cũng tôi rất sốc. Nhưng tiểu thư phải làm cách gì đó. Chứ để 1 người đáng tuổi con mình giữ quyền điều khiển mình thì thật sự chúng tôi không phục.
Nó nhìn bác Huỳnh và gật đầu. Bác Huỳnh đẩy về phía nó một tập hồ sơ, riêng phần nó. Hít hơi thật dài, nó đứng lên và bắt đầu nói
-Việc ba cháu qua đời, cháu chân thành cảm ơn vì tình cảm của mọi người dành cho ba cháu. Trước khi ba cháu mất đã để lại cho cháu 1 bản di chúc. Ở trong đó có ghi rằng công ty này sẽ do bác Huỳnh làm Tổng Giám Đốc cũng như chức chủ tịch thuộc về bác ấy. Nhưng mọi hợp đồng, giấy tờ hay bất cứ chuyện gì có liên quan đến công ty bắt buộc phải qua cháu mới được xác nhận. Cháu biết rằng điều này sẽ rất khó đối với tất cả các bác ở đây. Nhưng đó là di chúc, cháu không sửa được và chẳng ai sửa được cả. Cháu xin phép!!
Nó bước ra khỏi ghế, cúi đầu chào mọi người rồi bước đi. Như thế là đã thanh thản, nó không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với thứ mà Ba nó đã cất công xây dựng...
Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/85436-Chocolate-Dang-Co-be-lanh-lung-/page53#ixzz1Bga8ZFda -Này, mày bình thường rồi sao mày không chịu đi học lại hả?
Khiết quay sang hỏi nó khi nó đang đàn bài Tong Hua, thật sự thì tâm trạng dạo này của nó không được tốt là mấy, nó cũng chả muốn bước chân đến trường. Theo nó lên đó để rồi tụi con Bích, con Ngọc sẽ lại lắm điều này nọ.
-Tao không thích, thế thôi.
Nó nói dối. Ừ, thì nó đang nói dối, nó thừa nhận điều đó. Nó rất muốn đi học, nó rất rất muốn cùng Khiết và Phấn đi học và quậy phá như xửa. Nhưng bây giờ nó không thể được nữa, tay nó dạo này bắt đầu run lẩy bẩy và không thể nào đứng vững trong 5 phút được như trước nữa.
Nó rời khỏi chiếc piano, tiến về giường và nằm lăn quay trên ấy. Khiết đang nhìn nó như thể sinh vật lạ, nhưng rồi nhỏ cũng thở dài rồi lên tiếng
-Mọi người nhớ mày và Long cũng...
-Tao không quan tâm.
Nó cất giọng cắt ngang lời của Khiết. Nó đang rất vui khi mọi người nhớ đến nó, nhưng Long thì... nó chẳng biết phải đối diện như thế nào nữa. Long đang ghét nó, đang giận nó và Long biết những điều nó đang làm...
♥Flash Back♥
-Thưa cô chủ, có cậu Long đến kiếm.
-Ừ.
Nó im lặng nhìn về phía cửa ra vào, Long đẩy cửa đi vô và tặng kèm cho nó nụ cười. Nó cũng vậy, mỉm cười lại với Long.
-Sao rảnh rỗi đến thăm tôi thế?
-Rảnh gì, đến xem coi Lý sống chết ra sao rồi?
-Ha ha.
Nó bật cười trong vô thức. Rồi đứng dậy đi về phía Long vỗ bồm bộp vào vai cậu ta
-Tôi khỏe, yên tâm đi. Phải chờ cho công ty ổn định tôi nhất định sẽ đi học lại.
Cả 2 đứa nhìn nhau rồi bật cười to. Đến giây phút này, nó không thể nào không thừa nhận rằng... Nó thích Long. Thích thật sự, Long đến bên nó vô cùng nhẹ nhàng và...
-Lý nói khỏe khi dùng thuốc tác động mạnh?
Mặt nó chuyển sang tái nhợt. Vậy là...
-Long...Long biết ư??
-Lý tưởng qua mặt được mọi người thì sẽ qua mặt được Long sao? Sao Lý phải tự hành hạ bản thân mình như thế?
Nó từ từ đi lại bàn, ngồi xuống và...
-Long đừng xen vào chuyện của Lý, Lý biết bản thân Lý đang làm gì.
-Lý thật cứng đầu. Nếu Lý không nghe thì thôi, coi như Long và Lý kết thúc ở đây.
-Mời.
Nó kết thúc câu nói nhẹ bẫng. Long bực tức đá ghế rồi bước ra ngoài trong sự hậm hực. Và ở trong phòng, nước mắt nó bắt đầu rơi lã chã.
♥End Flash♥
Đúng, Long đến bên nó thật nhẹ nhàng và ra đi cũng thật nhẹ nhàng. Kết thúc ở đó thì thật quá nhảm nhí nhưng thật sự thì nó cũng đã kết thúc rồi. Nó thích Long, còn Long lại không thích nó. Thật buồn cười cho cái số phận của nó.
-Này, mai đi học nhé?
Khiết đập nhẹ vào người nó. Nó quay sang Khiết, có lẽ nhỏ vừa nói huyên thuyên cái gì đó rất lâu khiến mặt nhỏ bỏ phừng phừng như vừa tắt thở vậy. Nó ngẫm nghĩ 1 lúc rồi gật đầu. Đi học thì đi học. Chẳng có gì phải sợ cả, chuyện của Long với nó đã kết thúc. Còn tụi nào lắm chuyện thì nó cũng sẽ bỏ qua, có lẽ bây giờ... nó đã khác.
Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/85436-Chocolate-Dang-Co-be-lanh-lung-/page57#ixzz1BgacX75R -Welcome you comeback
Nó mỉm cười với cô giáo viên môn Anh. Chẳng phải nói quá gì nhưng tất cả giáo viên thì cô dạy Anh là giáo viên duy nhất nó không kiếm chuyện từ trước đến nay.
Từ sáng đến giờ, à không, từ lúc nó bước chân vào trường đến giờ ai cũng nhìn nó và... cười. Điều lạ là kể cả nhỏ Bích và Ngọc cũng thế. Nhưng không sao cả, nó chẳng quan tâm tới đâu. Có vẻ như tất mọi người đã bị mua chuộc bởi...
-Phấn, mày làm tất cả chuyện này phải không?
Nhỏ Phấn nhìn nó cười khì khì mà như mếu. Nó vỗ nhẹ vào vai con nhỏ rồi lắc đầu. Dù là do nhỏ Phấn yêu cầu, bắt nạt, trấn lột hay làm bất cứ cái gì tương tự như thế thì nó vẫn cảm thấy vui. Có lẽ vì đó là bạn nó và vì tất cả mọi người đã đồng ý lời yêu cầu của nhỏ Phấn.
Những tiết học trôi qua êm đềm nhưng trong lòng nó bứt rứt khó chịu. Vì... Long đang ngồi bên cạnh nó mà giữa 2 đứa như có bức tường nào nó cao vời vợi ngăn cản. Long chẳng thèm đếm xỉa gì tới nó và chẳng ai biết nguyên do, trừ nó.
-Bạn có điện thoại đấy.
Nó giật mình. Điện thoại nó rung nãy giờ mà không biết. Nó khẽ gật đầu với Long rồi xin phép cô giáo đang dạy để ra ngoài nghe điện thoại. Là bác Huỳnh?
-Dạ?
"-...-"
Tai nó lùng bùng, đầu óc nó bắt đầu cảm thấy quay cuồng. Nó không nghe bất cứ điều gì bác Huỳnh nói cả. Khuôn mặt nó sa sầm và nó nhận ra mình... đang ngã xuống.
-o0o-
-Cháu không sao chứ Lý?
Vừa mở mắt ra nó nghe được lời hỏi thăm của bác Huỳnh. Nó lắc đầu rồi mỉm cười cho bác Huỳnh yên tâm. Nó đang buồn, thật sự đang buồn. Tại sao người nó thấy đầu tiên không phải là Long? Long đã bỏ mặc nó thật sao? Long là con người bội bạc vậy à?
-Cháu xin lỗi, lúc nãy bác nói gì với cháu trong điện thoại cháu không nghe được gì cả. Bác nói lại cho cháu nghe được không ạ?
-À là chuyện của bà Lan…
Nhận ra vẻ mặt thoáng ngạc nhiên của nó. Bác Huỳnh ngưng nói lại, nhưng nó ra dấu hiệu cho bác nói tiếp thì bác dứt khoát
-Cháu cứ yên tâm, việc này để bác lo cho.
-Bà ta đòi tiền à?
Bác Huỳnh khựng lại khi nghe nó nói như thế. Có lẽ là nó đoán đúng rồi… bác Huỳnh thở dài rồi mở lời…
-Ừ. Nhưng công ty đang…
-Cho bà ấy với cháu 1 cuộc hẹn. Cháu muốn ngủ thêm 1 chút ạ.
Nó kết thúc câu chuyện ở đó. Nó chẳng có hứng gì để gặp bà ta cả nhưng nó phải giúp ba nó kết thúc chuyện này. Bác Huỳnh im lặng rồi đóng cửa lại để cho nó nghỉ ngơi.
Thật ra, nó không ngủ. Nó đang nghĩ đến Long. Nó nhớ khuôn mặt Long đầm đìa mồ hôi khi chơi bóng với nó, nhẹ mỉm cười khi nó mắc phải lỗi nào đó, và nó nhớ cái nắm tay ấm áp ngày đó. Phải, ngày đó.
Long là 1 con người bội bạc. Đã kết thúc là kết thúc hoàn toàn vậy sao? Ít ra cũng còn tình bạn trong lớp chứ? Mà… nó đang nghĩ tới cái quái gì thế. Như thế này chẳng khác gì nó đi trông chờ vô vọng vào tình yêu của 1 thằng con trai cả. Mà đó giờ nó có vậy đâu cơ chứ…
-o0o-
-Nhà mày mà không đưa tiền ra cho tao thì đừng hòng tao buông tha cho gia đình thối nát của mày.
-Xong chưa?
Nó rời mắt khỏi ly nước cam trên bàn mà bác Huỳnh kêu cho nó. Nó đang ngồi trong quán café nào đó mà chẳng hề biết tên và đối diện nó là người nó ghét nhất – bà Lan. Nó nên mau chóng kết thúc câu chuyện ở đây, nếu không sẽ ngồi nghe bà ta “lải nhải” đến đau đầu cho mà xem…
Bà Lan trợn mắt nhìn nó, còn nó khó chịu đưa tay cầm lấy cái muỗng nhựa quậy lấy quậy để vào ly nước cam. Hớp 1 ngụm, nó nuốt xuống cổ họng rồi cương quyết.
-Với ba tôi thì có thể, còn bây giờ chỉ còn mình tôi thôi. Bà sẽ không lấy được bất cứ 1 đồng nào từ tôi.
Nó đứng dậy định bụng sẽ bước ra mặc cho bà ta có làm hại gì đến nó, nhưng chợt nó khựng lại rồi nói
-Này, mặt bà chưa đủ dày sau những chuyện làm tan nát gia đình tôi sao? Còn muốn tiền? Tôi sẽ đưa đủ số tiền bà muốn nếu như da bà đủ giày để dùng chống đạn.
Nó bước ra trước sự ngơ ngác của bà Lan. Có lẽ là nó đúng và cũng có lẽ nó đã sai. Nhưng bây giờ nó không còn tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện ấy nữa. Cảm giác đau đầu ở trường đã bắt đầu vồ vập tới nó không ngừng. Mắt nó hoa lên nhưng vẫn cố gắng tìm chiếc điện thoại trong giỏ sách…
-Bác Huỳnh, đến đón cháu…
“Cạch”
Cái nó biết được bây giờ là cái điện thoại nát bấy dưới đường, người nó ngá sụp vào gốc cây bên cạnh.
____
Lý bị bắt học ở nhà, làm việc ở nhà và tất cả những chuyên nó muốn làm đều phải nhờ người khác mà không được tự đi làm. Nó tự trách cái ngày đi gặp bà Lan, ngày gì mà xui xẻo, xui xẻo đủ đường.
Hôm ấy, lúc nó tỉnh dậy là đã thấy nằm trong bệnh viện. Bên cạnh nó có mặt đủ cả, trừ Long. Nó nhớ như in khuôn mặt Đạt cười trừ khi nói rằng Long bận công chuyện không đến được. Rồi thì bác sĩ đã thông báo tình hình bệnh của nó cho bác Huỳnh. Và nó tin chắc rằng bác Huỳnh giận nó lắm, vì sau khi về nhà nó đã bị bác Huỳnh lục tung cả cái phòng nó rồi vứt hết đống thuốc đi. Sau đó là nó bị bác Huỳnh cấm túc ở nhà, mời giáo viên về dạy học tại nhà mà không được ra đường nửa bước.
- Hey, ăn cháo nè, ăn cháo nè.
- Gì thế này?
Nó trợn mắt, nhìn nồi cháo nhỏ Khiết bưng ra. Trong nồi, cháo của nó đổi màu vàng và chỉ có lèo tèo mấy cọng hành chấm hết. Bên cạnh, nhỏ Phấn nháy mắt với tôi liên tục ý bảo đừng ăn.
- Nói thật thì… cám ơn mày rất nhiều khi tự vận động xuống nấu cháo cho tao. Tao biết là ngay cả Điền cũng không có “vinh dự” này. Nhưng mà… cháo này thuộc thể loại gì vậy. Định ám sát tao à?
Nhỏ Khiết nhíu mày, rồi bất chợt nó cầm lấy nồi cháo quay mặt đi thẳng, bồi thêm câu nói
- Không ăn thôi, tao đem đi đổ. Lần sau thề không làm cho mày nữa.
Nhỏ Phấn giật mình, chạy lại níu nồi cháo trên tay nhỏ Khiết lại rồi đưa cho nó. Mặt nhỏ Phấn méo sệch khi múc miếng cháo bỏ vào miệng rồi trệu trạo nói với nó
- Nè Lý, con Khiết tự xuống bếp làm rồi. Mày phải ăn chứ. Ngon lắm.
Nhìn mặt nhỏ Phấn khi nói “Ngon lắm” mà nó muốn cắm đầu tự tử. Nó thầm cầu nguyên cho lát nữa đây, khi nó và nhỏ Phấn ăn hết nồi cháo “tràn đầy tình thương” của nhỏ Khiết thì không có ai dành giựt nhà vệ sinh với 2 đứa nó. Khổ thân không tài nào nói nổi.
~o0o~
2 con bạn vừa về, nó thả phịch người xuống chiếc giường thở phào. Ơn trời vì cái món cháo khủng khiếp của nhỏ Khiết không làm nó bị tào tháo rượt. Nằm rỗi không, nó chợt nhớ đến Long rồi lại thở dài thêm lần nữa. Chắc Long ghét nó thật rồi, nó bị gì cũng không có Long bên cạnh, nó làm gì Long cũng chẳng quan tâm tới nữa…
Mà cũng đúng thôi, lỗi cũng chỉ tại nó. Ngay cả bác Huỳnh thân thiết đến như vậy mà còn không muốn tha lỗi cho nó, thì tại sao Long phải tha lỗi cho nó chứ? Thiệt khổ..!
- Em đang nghĩ gì đó?
Nó ngóc đầu dậy, là anh Ken.
- Không có gì. Một vài thứ linh tinh thôi...
- Bác Huỳnh vừa nói chuyện với anh xong.
Anh Ken bình thản ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào tôi kiểu như đòi một lý do chín đáng. Nó bĩu môi, lắc đầu.
- Thái độ hơi bị vô trách nhiệm đó, Caroline Bennett.
- Caroline Bennett?
Nó nhíu mày lặp lại khó hiểu.
- Ừ, Caroline Bennett.
- Nó có phải cái tên không vậy?
Anh Ken nhìn nó, gật đầu cái rụp. Nó lại càng thấy khó hiểu hơn. Tự nhiên sao anh lại gọi tên nó như vậy?
- Anh cho em 3 ngày quyết định. Nếu em đồng ý, tháng sau anh với chị Brixu sẽ sang Anh lại, và thêm cả em trong đó.
Anh Ken nói xong đứng lên bỏ ra ngoài, không quên quay lại nói với nó 2 chữ "Nhớ đó.!". Còn nó, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đi Anh á? Làm gì? Tại sao phải đi?
- "BÁC HUỲNH.!!!!"
~o0o~
- ĐI ANH?
Nó nhíu mày ra vẻ khó chịu vì tiếng hét khá to nếu không muốn nói là quá to của nhỏ Khiết và Phấn.
- Ừ, đi Anh. Mới đầu anh Ken nói, tao chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhờ bác Huỳnh ngồi giải thích tường tận tao mới hiểu được ấy.
Nhỏ Khiết gật gù, rồi nhướng mày hỏi nó
- Còn mày tính sao?
- Tính sao là tính sao?
- Thì chẳng phải anh Ken cho mày 3 ngày quyết định đấy sao? Nếu mà mày chịu đi, thì đi cùng với anh ý và chị Brixu, còn nếu không thì mày vẫn ở đây.
Nó lắc đầu thở dài thay cho câu “Tao chưa biết nữa!”. Nhỏ Phấn cười cười, vỗ cái bốp vào lưng nó rồi nói
- Mày cứ quyết định đi, nếu mày đi tao sẽ xin ba tao đi luôn. Dù sao mày đi, 2 đứa tao ở đây cũng chẳng vui vẻ gì cả.
- Ê, không lẽ chỉ có 1 mình mày theo nó chắc. Còn tao nữa chi, 2 đứa mày đi tao ở lại chơi với ma chắc?
Nó cười, can ngay 2 đứa bạn thân đang chí chóe um sùm trước mặt.
- Chưa gì đòi theo. Tao đã quyết định là đi hay chưa đâu mà la làng ghê vậy?
- Ừ ha…
~o0o~
- Cô chủ, có người đến kiếm.
Tiếng bác Huỳnh ngoài cửa khiến nó khó chịu. Chẳng hiểu sao nữa, bác Huỳnh chẳng phải rất thân với gia đình nó hay sao? Bác ấy làm quản gia ở nhà nó từ lúc nó chưa ra đời nữa, vậy thì ít nhất cũng hơn 15 năm rồi. Mà trong cái 15 năm ấy, nó chẳng thể nhớ ra được nó đã kêu bác ấy đừng kêu nó là “cô chủ” bao nhiêu lần rồi. Thế mà bác ấy hễ cứ mở miệng ra gọi nó là “CÔ CHỦ”.
Tuy cảm giác được làm tiểu thư có vẻ vui vui, nhưng thật sự thì bây giờ nó chẳng còn là tiểu thư đài cát gì nữa cả. Theo nó thì là vậy.
À mà ai kiếm nó nhỉ?.
- Oh, Lý. Sao dạo này bạn không đến trường nữa vậy?
- Ngưng ngay cái giọng đó lại đi Bích.
Bác Huỳnh hắng giọng, nhìn 2 người đi đằng sau con Bích. Nó khẽ nghiêng đầu nhìn rồi lễ phép cúi chào.
- 2 bác đến đây có chuyện gì ạ?
Nó vừa nói, vừa đi về chiếc ghế sofa rồi đưa tay mời họ ngồi xuống ghế – ba mẹ nhỏ Bích.
- Bác biết là quan hệ của cháu với con gái nhà bác không tốt lắm. Nhưng vì hợp đồng lần này giữa 2 công ty, bác mong 2 cháu hãy chấm dứt những xích mích ấy.
Nó nhìn sang bác Huỳnh tỏ vẻ không hiểu.
Có lẽ bác Huỳnh thấy nó hơi có vẻ khó chịu vì cái hợp đồng bất ngờ này, nên ông cố gắng mở lời với ba mẹ nhỏ Bích.
Thật ra thì nó cũng khó chịu thật, ai đời ký kết 1 cái hợp đồng mà không thèm cho nó biết, mặc dù hợp đồng đó có ít ỏi, nhỏ bé thế nào thì tốt hơn là nó vẫn nên được biết chứ. Nó lấy cớ nhức đầu, xin phép lên phòng rồi ở lì trong đó luôn…
~o0o~
“Lý ơi, bạn có rảnh không? Nói chuyện chút nhé!.”
Nó trùm chăn kín mặt, con nhỏ này trong trường thì cứ như muốn ăn thịt nó ấy. Bây giờ lại ra vẻ ta đây yếu mềm, xì.
- Mình hơi mệt, đừng làm… Này!
Nó chưa kịp nói hết câu thì nhỏ Bích đã vặn cửa bước vào. Cái kiểu cười tươi giả dối của nhỏ Bích làm nó phát ốm. Urghhh…
- Có chuyện gì không? Bạn nói lẹ đi…
- À, thì mình tính mời bạn với mấy bạn kia tối nay qua nhà mình có tiệc.
- Xin lỗi, không rảnh.!
- Bạn chắc là bận thật, nhưng bạn Khiết với Phấn chắc không bận gì đâu ha? Tại 2 bạn ấy đồng ý đi rồi mà…
Nó trợn mắt ngạc nhiên. Hai con nhỏ đó không đời nào đi dự tiệc mà không thèm rủ mình một tiếng. Mà đời nào 2 con nhỏ bạn thân chí cốt của nó lại đi đến nhà nhỏ Bích làm gì? Đi tiệc lại càng không? Lạ đời, dở chứng hết rồi sao?
- Vậy thôi, mình ngủ. Bạn ra ngoài nhé!.
- Ngủ ngon…
Argh! Cái giọng con nhỏ nói 2 chữ “ngủ ngon” làm nó phát nôn lên được.!
“U make me wanna call U in the middle of the night,
U make me wanna hold U till the morning light,
U make me wanna love, U make me wanna fall~
U make me wanna…”
Điện thoại reo, nó liếc sơ qua số máy – Nhỏ Khiết.
- Gì đó con kia?
“- Làm gì nóng thế? Có chuyện gì bực à?-”
- Ừ, đang bực. Bực vì có hai đứa bạn thân vô cùng tốt đây…
“- Chuyện đi tiệc ở nhà con Bích chứ gì? Hehe, biết ngay là mày sẽ giận chuyện này mà…-”
- Sao?
“- Ừ thì tao cũng mới biết đây thôi. Thật ra thì là Long rủ Điền với Đạt đi, Điền rủ lại tao, rồi tao lại rủ con Phấn. Thế đó…-”
- Thế là thế nào? Liên quan gì?
“- À, tin này hơi bị động trời. Tên Long trông thế mà trơ tráo, đầu năm kị tụi con Bích ra sao thế mà giờ lại đi quen với nhỏ đó. Tao hỏi cả tên Điền cũng nói là không biết từ khi nào luôn. Còn cái bữa tiệc này, kiểu như là tên Long ra mắt nhà con Bích ấy. Khiếp, cứ làm như đám cưới tới nơi vậy…-”
- Thế à? À, tao bận chút, gọi điện cho mày sau nhé.!
Không đợi câu trả lời của nhỏ Khiết. Nó tắt máy luôn.
Long đang quen với nhỏ Bích? Đúng là động trời thật. Nó khẽ nhếch môi cười, đúng là kẻ đến trước không bằng kẻ đến đúng lúc nhỉ?
Nó cầm máy, nhắn tin cho nhỏ Khiết: “Tối nay tao đi với, qua đón tao.!”
~o0o~
- Vậy là hợp đồng này chỉ mới là nói chuyện qua thôi, chứ không phải là lên kế hoạch rồi hả bác?
- Ừ, thì chỉ là vậy thôi. Bác chỉ suôn miệng nói với ông ấy là có dịp sẽ hợp tác. Ai ngờ ông ấy lên kế hoạch hết cả rồi đâu…
Nó thở dài. Thì ra không phải lỗi ở bác Huỳnh.
- À, tối nay cháu đi tiệc ở nhà 2 bác ấy. Để cháu xem thử ra sao đã rồi quyết định nhé bác?
- Cháu lại ra ngoài sao?
Nó gãi đầu cười hì hì.
- Bác yên tâm, có 2 con nhỏ khùng điên mà vô cùng đáng yêu tháp tùng cháu rồi!
Không cho bác Huỳnh nói thêm câu nào, nó dọt thẳng lên phòng chuẩn bị quần áo.
~o0o~
Tiếng nhạc khá to khiến nó hơi chóng mặt, có lẽ việc đến đây dự bữa tiệc không mấy vui vẻ này là một… tối kiến tồi tệ nhất.
Nó nhìn quanh. Nhỏ Khiết thì đang cùng Điền nhảy nhót trên chỗ sân khấu, Đạt với nhỏ Phấn thì đang nói chuyện gì đó, à mà nó giống như là cãi nhau hơn là nói chuyện. Long thì đang khoác tay nhỏ Bích đi chào hỏi mọi người và hình như đang tiến về phía nó thì phải?... À mà chắc nhìn nhầm thôi. Nó quay người đi về phía nhỏ Phấn
- Cãi nhau à?
- Tên ấy giống bị điên, tự nhiên tao đang ăn thì ỗng giựt mất cái dĩa, đổ hết thức ăn đi.
Nó khẽ bĩu môi, trông Đạt đâu giống kẻ thèm đồ ăn lắm, mà cũng không phải ghét cay ghét đắng con nhỏ bạn đáng yêu của nó? Thế thì việc gì phải làm vậy nhỉ?
- Nè, cô tốt hơn chỉ ăn mấy cái này thôi.
Nó quay lại nhìn, trên tay Đạt là dĩa đồ ăn cho nhỏ Phấn. Trời ạ..!
- Êh, ông tưởng tui là bò hay sao lấy toàn rau cho tui ăn vậy?
- Gì? Bà ăn mấy cái kia chi cho mập thây bà. Không ai thích đâu, tui cũng không thích thế…
Nhỏ Phấn cau mày, giựt lấy dĩa ăn đồ ăn rồi liên tục gắp thịt vào…
Hiểu rồi, nhỏ bạn thân đáng yêu của nó có mỗi cái việc này cũng không hiểu. Đương nhiên là Đạt thích con nhỏ rồi, ngây thơ thế không biết… Nó khẽ khều nhỏ bạn rồi thì thầm vào tai nhỏ mấy câu…
- Êh Đạt, ông thích tui hả?
- Gì?
- Không phải hả? Thế yêu?
- Hả?
Trời ạ, nó không ngờ được nó lại có nhỏ bạn vô cùng vô cùng… ngây thơ đến thế. Nhìn con nhỏ vô tư ăn mà gạt phăng Đạt qua một bên là đủ hiểu. Tội nghiệp…
- Chào mọi người, đồ ăn được chứ?
Tiếng nhỏ Bích khiến đám tụi nó quay lại nhìn. Con nhỏ mặc cái váy kim sa kim tuyến gì đó rõ chói, và đương nhiên kế bên nhỏ là Long với bộ vest đen lịch sự. Nó cũng có lúc như thế với Long rồi nhỉ?
- Nè Long, trông thế mà nhanh nhạy nhỉ. Giới thiệu sơ bộ “em ấy” cho tụi này biết coi…
Điền với nhỏ Khiết lại gần, khẽ chọc Long khiến cả đám phì cười.
- Vâng, đây là “em” Bích, học tầng dưới tụi mình. Thông minh, đẹp và không biết giả dối là gì.
Long vừa nói, vừa nhìn vào nó như thể xem biểu hiện. Nó cũng im lặng và cười hùa theo 2 nhỏ bạn. Có lẽ Bích tốt thật, mà ít ra thì cũng tốt hơn nó, vì Bích làm gì biết giả dối là gì đâu? Nó khẽ cười nhếch môi rồi nốc cạn ly rượu trên tay…
- Ya, Long vớ được tiên nữ hả bay.
Câu nói đùa của Đạt làm cả đám cười ầm lên.
- Lý đi vệ sinh chút nha.
Nó mỉm cười rút lui. Nói đi vệ sinh vậy, nhưng thật ra nó muốn lánh mặt ra chỗ khác.
~o0o~
Nó ngồi xuống cái xích đu nằm chơ vơ giữa khu vườn nhà nhỏ Bích, vắng tanh. Khẽ hít thở, rồi lại thở dài ra.
- Sao tránh mặt vậy tiểu thư?
- Long à?
- Sao thế? Sao không ở trong đó?
- À, hơi đau đầu một chút.
Nó khẽ đưa tay lên trán rồi nhăn mặt cho Long tin, nhưng như là Long không tin thì phải. Long ngồi xuống bên cạnh nó rồi không khí chìm vào yên lặng. Long không nói gì, nó cũng chẳng biết phải mở miệng ra sao…
- 2 người… hợp nhau lắm đó.
- Thật chứ? Cám ơn nhé.!
Nó cố gắng gỡ bỏ không khí ngột ngạt này, nhưng vô vọng. Cả 2 đứa nói chuyện nhưng trả bài, kiểu như “A, hôm nay áo bạn đẹp lắm” – “Thế à? Cám ơn. Tạm biệt nhé”. Nó muốn đứng lên, nhưng lại muốn nói ra hết tất cả lòng mình, mà lại thấy những điều ấy không cần thiết. Đến khi nó quyết định và chuẩn bị đứng lên thì Long lên tiếng…
- Lý vẫn không cho Long 1 lời giải thích hay 1 câu xin lỗi.
Nó khẽ cười rồi nói
- Giải thích gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là Lý muốn nhớ lại để không bị mọi người trong công ty ba xem thường. Lý do ấy ngớ ngẩn lắm.
- Vậy còn câu xin lỗi?
Nó hít một hơi thật sâu, rồi mở lời…
- Long biết gì không? Cho đến tận bây giờ, Lý vẫn cảm thấy Lý không làm gì sai với Long cả. Lý chỉ sai với chính bản thân mình, chính ba mẹ mình. Lý, từng thích Long, rất nhiều. Nhưng bây giờ nhìn Long được hạnh phúc như vậy, Lý cũng không có chuyện gì để nói đến tình cảm của mình nữa. Nhưng giữ mãi nó trong lòng, Lý thấy vô cùng ngột ngạt, tính không nói ra nhưng bây giờ lại phải nói. Chỉ vì Lý sợ, Lý sợ nếu Lý giữ mãi nó trong lòng, Lý sẽ dùng sự bướng bỉnh đến ngu ngốc của mình để phá huỷ hạnh phúc của Long. Còn đối với Long, nếu Long cho rằng trong chuyện này Lý thật sự có lỗi với Long, thì cho Lý xin lỗi nhé…!
Nó đứng lên, rời khỏi nhà nhỏ Bích trong sự im lặng. Nó đã trút được hết tất cả, cũng chẳng làm gì xấu hổ với chính mình.!
~o0o~
Nó cuộn tròn trong tấm chăn, ngoài trời đang mưa khá lớn. Nó không lạnh, chỉ thấy như có một chút gì đó bứt rứt trong lòng.
Ôm đống chăn gối, nó lạch bạch đi về phía phòng của bác Huỳnh…
- Ai đó?
Nó mở cửa, ló đầu vào cười hì hì…
- Bác Huỳnh, hôm nay cháu ngủ chung với bác nhé? Như hồi bé ấy!
- Con nhỏ này, hôm nay lại dở chứng gì nữa đây. Vào đây con.
Nó nằm xuống giường, ôm bác Huỳnh chặt cứng. Đến giờ nó mới nhận ra, bác Huỳnh già đi rất nhiều. Cũng phải, bác năm nay đã gần 65 mà vẫn phải chăm chút cho nó từng li từng tí một…
- Bác này, chuyện công ty con nghĩ kĩ rồi. Bác hãy quyết định tất cả nhé, ký hợp đồng hay làm bất cứ cái gì cũng vậy. Bác không cần phải hỏi ý kiến của con nữa, không còn bé bỏng gì cả, nhưng cũng không phải lớn khôn gì để hiểu tất cả những chuyện của thương trường. Bác thì khác, bác làm cho ba cháu lâu rồi, hiểu cặn kẽ từng tí một. Nên tất cả bác cứ việc quyết định nhé…
- Được rồi, nhưng còn cháu thì sao?
- Cháu ạ? Cháu chỉ vừa đủ lớn để biết mình phải làm những gì là đúng thôi.
- Ừm, thôi ngủ đi cháu.
- Lần đầu tiên bác kêu là “cháu” đấy, sau này cứ thế nhé bác? Bác kêu cháu bằng “Cô chủ” nghe khó chịu lắm.
- Được rồi, con nhỏ ngốc này. Ngủ coi nào.
- Vâng.!
Nó khẽ mỉm cười rồi cầm điện thoại nhắn tin cho anh Ken: “Em quyết định rồi.!”
~o0o~
Lý hiểu rõ tại sao bản thân nó lại đưa ra quyết định như vậy, chẳng phải vì nhìn thấy Long hạnh phúc mà khó chịu hay vì không muốn tiếp quản công ty của ba. Chỉ là nó muốn đi sang Anh, thế thôi.
Nó dấu nhẹm hết cả mọi chuyện, chẳng để ai biết. Từ bác Huỳnh, 2 nhỏ bạn thân đến hay cả chị Brixu. Nó chỉ nhắn tin cho anh Ken biết, sau đó nói anh đừng cho ai biết. Rồi ngày mai nó sẽ sang Anh trước, khi nó đi thì anh Ken hãng nói cho mọi người biết sau. Không phải nó cố ý khiến cho mọi người lo lắng, chỉ tại nó không thích cảnh chia ly, khóc lóc u sầu này nọ. Với cả nếu nó nói ra quyết định sang Anh, 2 con nhỏ bạn thân ngốc nghếch của nó thể nào cũng đòi theo, rồi ba mẹ tụi nó sẽ nhớ tụi nó lắm. Làm sao đành lòng mà để 2 con nhỏ ngốc ấy đi theo nó được?
Ngày nó đi ra sân bay, lặng lẽ chỉ 1 mình nó với anh Ken.
- Anh đã gọi điện cho bạn anh ở bên đó, khi em sang đến nơi nó sẽ chở em về khách sạn ở vài ngày. Rồi khi nào anh sang, anh sẽ đến đón em. Trong những ngày này, tập làm quen với cuộc sống ở bên đó trước nhé.
Nó mỉm cười gật đầu, rồi lặng lẽ kéo vali đi vào trong nộp hộ chiếu, chẳng hề biết anh Ken đứng ở lại, nhìn nó chỉ biết lắc đầu thở dài… Anh biết bên trong cô em họ của anh chẳng phải là một tâm hồn cứng rắn gì, chỉ là con bé đơn độc, đơn độc đến tự chịu đựng tất cả nỗi buồn, nỗi đau một mình mà không muốn chia sẻ với ai..!
~o0o~
- Máy bay sắp hạ cánh, vui lòng quý khách kiểm tra hành lý trước khi xuống, xin cảm ơn!.
Nó choàng tỉnh vì thông báo của nữ tiếp viên hàng không. Nó sợ khi nhìn khung cảnh ở ngoài sẽ buồn, sẽ khóc nên nó nhắm mắt ngủ suốt chẳng thức dậy lấy 1 phút.
Nó tự nhủ, cuộc sống sau này của nó sẽ đi theo một hướng khác, không phải một con đường mòn cũ kĩ nữa, mà là một con đường mới toanh. Một con đường không dành cho nỗi buồn nữa.!
Ra khỏi sân bay, nó cố căng mắt tìm kiếm xem ai là bạn của anh Ken nhưng vô vọng, nó chẳng phân biệt nổi giữa sân bay tấp nập người này cả.
- Hey, U’re Ly, right?
- U’re Joe?
- Come on.
- Eh?
Nó trợn mắt nhìn tên con trai trước mặt mình, nói hắn là bạn anh Ken thì dường như chẳng phải. Đơn giản vì hắn nhìn đâu có già đến mức ấy, chắc là anh em bình thường thôi, chứ hắn trông khoảng hơn nó 2 – 3 tuổi là cùng. Mà nhìn hắn quen quen ấy nhỉ?
Joe quay lại, đưa cặp mắt khó hiểu về phía nó.
- U’re Vietnamese?
- Ừ, thì sao?
Nó căng mắt ra nhìn, tên này kiểu như muốn giỡn mặt với nó ấy…
- Thế thì nói tiếng Việt đi, phiền phức quá. Làm ơn đưa tôi đến khách sạn, tôi cần tắm rửa.
Lần này thì đến phiên tên ấy trợn mắt nhìn lại nó. Nó chẳng chú tâm, quay người đi thẳng ra cửa. Giờ nó mới nhớ ra tên này hồi trước cũng có gặp, ở tiệc hôm chúc mừng mớ Album lần đầu tiên.
Mà tự dưng nghĩ đến bữa tiệc ấy, nó lại nghĩ đến Long. Chắc bây giờ mọi người bên đó đang nghe anh Ken kể lại cũng không chừng. Nó chẳng quan tâm gì hết. Bây giờ nó chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
~o0o~
Thả người xuống giường, nó chẳng buồn nhìn tên Joe lấy một lần. Mặc hắn đi xung quanh phòng kiểm tra hay làm cái gì đó tuỳ hắn. Nó chỉ nằm im đó. Chợt có tiếng điện thoại
- Alo?
“-Anh đây, sang tới nơi rồi hả?-”
- Vâng, đang ở khách sạn.
Trong lúc nó với anh Ken đang nói chuyện, tên Joe kia hí hoáy viết cái gì đó lên tờ giấy rồi quay mặt đi ra khỏi phòng, không quên quay lại cười toe toét với nó lần cuối. Nó chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục nói chuyện với anh Ken.
- Ở nhà có nói gì không?
“-Không, mọi người chỉ im lặng rồi thôi. Về hết rồi, còn anh bị chị Brixu mắng cho 1 trận tơi tả, híc.-”
- Hì, thế thôi nhé, em tắm rửa cái đã.
“-Ừm. À mà này, Joe tốt lắm đó, thằng nhỏ chuẩn bị đón em từ lúc em vừa lên máy bay đấy.-”
- Thằng nhỏ á?
“-Nói bạn vậy thôi, chứ nó hơn em có 2 tuổi à.-”
- Sao cũng được. Bye anh!
“-Ok, bye-”
Nó cúp máy, đúng là như nó đoán. Tên ấy cũng chỉ hơn có 2 – 3 tuổi là cùng.
~o0o~
Nó bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể mỏi nhừ khiến nó chỉ muốn lăn ra ngủ. Lúc đi ra cửa kiểm tra, nó mới thấy được tờ giấy mà tên Joe để lại, nói chuyện với anh Ken xong làm nó quên béng đi mất.
“Tôi kiểm tra phòng cho cô hết rồi.
Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi nhé, tối tôi qua chở cô đi vòng vòng cho biết.
p/s: cô xinh hơn hồi trước nhiều đấy.”
Nó vò tờ giấy quăng vào sọt rác rồi nằm ườn lên giường ngủ ngay lập tức. Có lẽ do quá mệt thôi!
~o0o~
- Hey, hey!!
Nó khó chịu mở mắt, đập vào mắt nó là khuôn mặt khá lo lắng của Joe. Nó khó chịu ngồi dậy rồi hỏi
- Có chuyện gì vậy?
- Này, cô không sao chứ?
- Không, chỉ mệt nên ngủ thôi.
Nó vừa nói xong lại nằm xuống lần nữa, mắt nó cứ díu lại, không thể mở ra nổi.
- Này, này. Tôi tốt bụng qua dẫn cô đi chơi mà cô lại ngủ như thế à.
- Ai muốn? Về đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Nói xong nó tiếp tục ngủ, không quan tâm tên Joe ấy nó ngồi lì đó chờ, hay bỏ ra về thì mặc kệ. Bây giờ nó chỉ biết có ngủ thôi!!!
~o0o~
Đường phố Anh trở nên đẹp lung linh khi màn đêm xuống, Joe phóng chiếc Lexus mui trần đi vòng vòng mà chán nản. Hôm nay anh tính chở Lý đi một vòng cho biết. Thế mà con nhỏ ấy lại lăn ra ngủ, rõ chán. Toan tính bất thành nên anh chạy thẳng về nhà, hết hứng đi chơi.!
- Joe? Không phải anh đi chơi sao? Sao về sớm vậy?
Joe liếc mắt về phía nhỏ em chanh chua của mình phán
- Mày có vẻ thích châm chọc tao đấy nhỉ. Đi ngủ!
Con nhóc lè lưỡi nhún vai như kiểu chọc tức anh chàng rồi hét toáng lên
- Mom, anh Joe bị leo cây nên về nhà mắng con.
- Ya, con nhóc kiaaaa
Jessi chạy tót về phòng nó mặc cho ông anh đáng yêu của nó đang tức xì khói ở hành lang. Tuy nhiên nó cũng không khỏi thắc mắc, cô nàng nào cả gan dám cho anh nó leo cây đấy nhỉ? Nhất định phải diện kiến
~o0o~
Nó mở mắt, bây giờ vẫn là 3 giờ sáng, có lẽ nó chưa quen giờ giấc bên này. Mò mẫm tìm chiếc điện thoại, nó trợn mắt khi nhìn thấy 34 cuộc gọi nhỡ với 17 tin nhắn. Của 2 đứa bạn thân với anh Ken, nhưng đa số toàn số lạ quắc.
Anh Ken hỏi thăm coi ở bên này sao rồi, nói chung là muốn nói là anh ấy với chị Brixu sẽ qua đây trễ khoảng 1 tuần. Nó cứ việc ở khách sạn, tham quan đây đó cho quen rồi khi nào anh Ken qua đây sẽ sắp xếp sau. Có cần gì thì cứ việc nói với tên Joe. Còn mấy tin nhắn của nhỏ Khiết với nhỏ Phấn là chửi nó, cái tội lừa dối bạn bè. Nghe nặng lời chết được. Nhưng mà tụi nó cũng bồi thêm câu là biết nó làm như vậy để ba mẹ 2 nhỏ không lo lắng, nên cũng thôi.
<Có tin nhắn tới>: "Hello, dậy chưa vậy?!"
Là số gọi cho nó bao nhiêu cuộc, nhắn tin bao nhiêu lần đây mà.
<Trả lời>: "Vừa dậy, ai vậy?"
<Có tin nhắn tới>: "Joe"
<Trả lời>: "Có chuyện gì?"
<Có tin nhắn tới>: "8h tôi qua dẫn cô đi chơi, không được ngủ."
Nó bĩu môi rồi vứt điện thoại qua một bên, trùm chăn lên đầu tiếp tục ngủ. Mặc kệ tên Joe kia nói gì đi nữa.
~o0o~
Nó chẳng biết nó đang ở nơi nào nữa, từ lúc nhắn tin xong nó chẳng ngủ vô nổi, nằm trằn trọc mãi đến 6 giờ thì dậy biến luôn ra ngoài. Giờ đã là 9 giờ mấy rồi mà nó lại đang lòng vòng ở cái thành phố này. Tiền với điện thoại lại chẳng mang theo, rõ chán!
Bây giờ đến cái tên khách sạn tên gì nó cũng chẳng nhớ nổi, không lẽ lại đi miêu tả cái khách sạn to to, sang trọng gì đấy khiến cho người ta cười vào mặt nó sao? Đúng là bực mình thật.
Nó cứ đi vòng vòng cho đến khi chân nó mỏi nhừ hết cũng chẳng thể nào tìm ra nổi cái khách sạn đó ở đâu. Bực bội nó ngồi phịch xuống kế bên thùng điện thoại công cộng, thở dài.
Số nó rõ khổ, ở bên kia thì tùm lum ra hết, qua tới bên này cũng từa lưa không kém. Giờ mà ngồi đây tới mai cũng chẳng ai kiếm ra nó hết. Híc.
- Này chị gì ơi?
Nó ngẩng đầu, 1 con nhóc lạ hoắc.
- Gì đó?
- Chị làm gì ở đây thế?
- Hỏi làm gì hả nhóc con?
Nó nhíu mày, con nhóc này lắm chuyện thế không biết, cứ kiểu như biết tỏng là nó bị lạc, không biết đường về nên ngồi lì ở đây ấy. Rõ ghét.
- Chị cần điện thoại không?
Con nhóc chìa điện thoại ra. Gớm, ba mẹ nào mà chiều thế không biết. Mới tí tuổi đã cho con xài Iphone4. Kệ, dù sao cũng đã muối mặt rồi, giờ lấy điện thoại gọi tí cũng chẳng chết ai.
Mà khổ nỗi, giờ cầm điện thoại trên tay rồi cũng chẳng nhớ ra số ai mà gọi. Nó lại gục đầu xuống
- Này chị, sao không gọi?
- Híc, làm gì nhớ số ai mà gọi?
Mặt con nhóc mếu xuống thấy rõ. Trời ạ, mình lạc chứ có phải nó lạc đâu mà làm như thật thế kia? Giờ dù sao cũng bí cả rồi, cứ gọi đại vào số của mình, biết đâu tên Joe kia đang ở trong phòng thì sao? Tên ấy vốn rảnh rỗi mà...
"-Alo?-"
- Joe?
"-Lý hả? Này, rõ ràng tôi nói cô ở khách sạn chờ, mới sáng sớm cô mò đi đâu thế hả? Tôi đang tính....-"
- Khoan đã, giờ tôi đang ở ngoài đường. Mượn điện thoại người khác, không nói chuyện lâu được. Cho tôi biết tên khách sạn đi.
"-Gì cơ?-"
- Lẹ lên dùm.
"-J Hotel-"
Nó cúp máy cái cụp, không thèm nói thêm gì nữa.
- Này, trả nhóc. Cám ơn nhé.
- Không có gì, dịp khác chị dẫn em đi ăn là Ok rồi.
Nó khẽ liếc, con nhóc ranh ma thật.
- Ok, khi nào chị rảnh sẽ dẫn nhóc đi.
- Ok, bye chị.
Con nhóc cười tít mắt rồi chạy biến đi mất. Xong, bây giờ công việc của nó là hỏi đường về khách sạn là xong rồi.
~o0o~
Nó nằm phịch xuống giường mệt mỏi. Đi bộ về tới tận khách sạn đúng là cực hình. Bây giờ là 2h trưa rồi, ơn trời may là nó về khách sạn trong tình trạng không có gì gọi là bê bối, không thôi chắc mất mặt chết thôi. Ờ mà cũng bù qua xớt lại, lúc vừa về đến khách sạn. Nó bị tên Joe sạc cho 1 trận tơi bời rồi bỏ về luôn, không để cho nó có 1 lời xen vào nữa...
"U make me wanna call U in the middle of the night
U make me wanna hold U till the morning light..."
- Alo.
"-Bên đó sao rồi mày?-"
- Ổn cả, ngoại trừ việc tao vừa bị lạc về.
"-Trời, mày đỉnh thiệt đó. Chứ sao anh Ken bảo là có bạn anh bên đó lo cho mày. Tên ấy ở đâu mà mày đi lạc chứ?-"
- Ôi thôi, đừng nhắc. Tao đang mệt chết đây. Con Khiết có nói gì tao không?
"-May cho mày là Phấn đây không bao giờ biết giận bạn bè. Nó không nói gì hết. Mày có rảnh thì gọi điện cho nó đi. Chắc cũng buồn lắm.-"
- Ừ, biết rồi. Thôi á.
Nó cúp máy, đúng là nhỏ Phấn chẳng bao giờ giận bạn bè cả. Bởi tính nó vậy nên được người ta thích cũng chẳng biết. Bó tay luôn.
<Có tin nhắn tới>: "Ở im trong khách sạn. Chiều tôi qua."
Xì, tên Joe này đúng là dở hơi cám lợn. Chửi cho đã vô rồi giờ bắt chờ. Ok thôi, để xem coi chiều nay Lý này hành hạ anh như thế nào.
~o0o~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro