Chương 16: Quả Nhiên Là Con Trai Anh Chương 17: Giục Cưới
Chương 16: Quả Nhiên Là Con Trai Anh
Sáng hôm sau, Ninh Tịch bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lục Đình Kiêu bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: "Làm cô tỉnh à?"
Ninh Tịch nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.
Lục Đình Kiêu vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.
Cô đưa tay sờ sờ mũi, còn may, không bị nhỏ giọt nào.
Lục Đình Kiêu như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cô, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: "Công ty có chuyện gấp, tôi phải đi rồi, phiền cô gọi Tiểu Bảo dậy giúp tôi."
"À, được!" Ninh Tịch gật đầu, cô vội chạy đi gọi Tiểu Bảo.
Kết quả chẳng cần cô phải gọi, vừa ngoảnh lại cô đã thấy một chú pikachu đáng yêu không tả nổi đang đứng trước cửa phòng ngủ, cậu bé nhìn chằm chằm ba Lục của mình không chớp mắt, trông có vẻ không vui.
"Tiểu Bảo, thay quần áo đi." Lục Đình Kiêu mặc áo khoác vào, sau đó ra lệnh cho con trai.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại. Lục Đình Kiêu: " "
Ninh Tịch: " "
Nạnh nùng ghê ~~~
Lục Đình Kiêu đi tới vặn cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở trong, anh liền nhìn Ninh Tịch: "Có chìa khóa không?"
Ninh Tịch lúng túng lắc đầu: "Thật ra thì có, nhưng chìa khóa cũng ở trong phòng mất rồi!"
Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Lục Kình Vũ, ba cho con ba phút, nếu con còn không chịu ra thì sau này đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa."
Ba phút trôi qua, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
"Lục Kình Vũ, đi ra! Nếu để ba phải vào lôi con ra, ba sẽ không nói chuyện tử tế với con nữa đâu."
Vẫn không có động tĩnh gì ~
Có chiếc bánh bao nhỏ nào đó không hề nể mặt bánh bao lớn nhà mình nữa rồi~
Ninh Tịch đứng bên cạnh muốn cười lại không dám cười: "Lát nữa tôi mới phải đi làm, nếu không cứ để Tiểu Bảo chơi ở đây thêm một lúc nữa cũng không sao đâu."
Sắc mặt Lục Đình Kiêu rất khó coi, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Ninh Tịch lén liếc qua, phát hiện ra anh đang gọi cho bác sĩ tâm lý, cô nhất thời chết lặng, chuyện nhỏ thế này mà cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý sao, có phải làm hơi lớn chuyện rồi không?
Ninh Tịch ho hẹ một tiếng, đề nghị: "Hay để tôi thử xem?" Lục Đình Kiêu chần chừ một hồi rồi gật đầu.
Ninh Tịch đứng dán vào cửa, cô cố gắng dịu dàng nói: "Tiểu Bảo, lát nữa cô còn phải đi làm, không thể chăm sóc con được, hay con về nhà với ba trước, được không?"
Bên trong vẫn không có phản ứng gì.
"Thế này đi, chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau để lúc nào cũng có thể liên lạc được đi? Còn có thể video call nữa!"
Bên trong truyền ra tiếng bước chân trù trừ.
"Cô sắp bị muộn mất rồi, muộn là sếp sẽ mắng cô mất, sếp cô dữ lắm, cô thật đáng thương quá mà hu hu hu hu "
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Đôi mắt đã hiện lên vẻ sẵn sàng chiến đấu lâu dài của Lục Đình Kiêu thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt phức tạp..
Không ngờ cô nói có ba câu liền có thể dỗ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra ngoài.
Nếu biết có lần Tiểu Bảo cũng tự nhốt mình trên sân thượng như vậy, cả nhà bọn họ và người giúp việc, bác sĩ tâm lý, thậm chí cuối cùng phải mời cả chuyên gia đàm phán tới nói gãy lưỡi cả buổi trưa cũng không tác dụng gì, cuối cùng đành phải phá cửa, sau đó cả tháng trời bạn nhỏ kia không thèm để ý tới họ nữa, thì cô sẽ nghĩ gì nhỉ.
Tất nhiên Ninh Tịch không biết những chuyện này, cô chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất ngoan, bánh bao nhỏ không nỡ để cô bị ăn mắng, cô bế cậu nhóc lên khen: "Tiểu Bảo ngoan thật đấy, cảm ơn cục cưng nhé!"
Bánh bao nhỏ được khen nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, cậu nhóc lẳng lặng đưa cho cô một mảnh giấy, trên giấy có viết một dãy số.
Ninh Tịch cầm mảnh giấy: "Í, đây là sống điện thoại của con à? Được rồi, để cô lưu lại, khi nào cô hết bận nhất định sẽ gọi cho con nhé!"
Lục Đình Kiêu thấy kỳ lạ, Tiểu Bảo không có điện thoại thì lấy đâu ra số?
Mượn ưu thế cao lớn của mình, anh liếc nhìn một cái thì phát hiện là số điện thoại của anh.
Được lắm, quả nhiên là con trai ruột!
...............
--- O ---
Chương 17: Giục Cưới
Công ty giải trí Tinh Huy.
Trong phòng làm việc, Thường Lị thở hổn hển: "Ninh Tịch được phân vai nữ thứ!"
"Nữ thứ?" Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì chân mày nhăn lại: "Không phải lúc đó cô ta đang đóng vai quần chúng sao ở phim trường nào đó sao? Làm sao lại có thời gian đi thử vai nữ thứ!"
"Tôi cũng thấy lạ đâu, hỏi ra mới biết, hôm qua lúc thử vai nữ chính, giám khảo vừa mới kết thúc chuẩn bị đi thì đột nhiên thấy Ninh Tịch, họ cảm thấy cô ta vô cùng thích hợp vai nữ thứ nên chọn cô ta luôn. Khó trách cô lại đề phòng cô ta như vậy, Ninh Tịch này đúng là quá gian xảo, buổi thử vai cũng kết thúc rồi mà còn lắc lư trước mặt giám khảo, cũng không biết là cô ta muốn dụ dỗ ai!"
Còn có mấy lời Thường Lị không dám nói, nhan sắc của Ninh Tịch quả thật là vũ khí sát thương hạng nặng, những giám khảo kia liếc mắt liền nhìn trúng cô ta cũng không lạ.
Nhớ lúc cô ký hợp đồng với Ninh Tịch vốn cũng có lòng chú trọng bồi dưỡng, ai biết được giữa đường lại nhảy ra một Ninh Tuyết Lạc.
Một người mới không quyền không thế với một nghệ sĩ đang ăn khách có gia thế lớn, có là người ngu cũng biết nên chọn như nào. Cái giới giải trí này không phải cứ đẹp là được.
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc u ám: "Mặc dù không phải nữ chính, nhưng bộ phim này là bộ phim được đầu tư quy mô lớn!"
Lời này cho thấy rõ cô ta không hy vọng Ninh Tịch nhận được vai này.
Thường Lị có chút khó xử, "Lần này sợ rằng có chút phiền toài, dù sao công ty cũng đầu tư vào dự án này không ít tiền, ông chủ rất cao hứng khi biết được nữ chính và nữ thứ đều là nghệ sĩ của công ty. Nếu trong công ty có người thay thế được Ninh Tịch thì tốt, đáng tiếc lần thử vai trước đã trượt hết cho nên thật sự không có lý do nào để đổi vai của Ninh Tịch..."
Ninh Tuyết Lạc không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta vuốt vuốt cái móng tay tinh xảo của mình rồi bật cười một tiếng: "Được rồi, nếu cô ta muốn diễn hồ ly tinh thì để cô ta diễn! Hừ, yêu nữ hại nước, quả thật rất hợp với cô ta!"
...
Ninh Tịch nhận được điện thoại của Thường Lị, cô ta thông báo cô đã được nhận vào vai nữ thứ của phim Thiên Hạ, yêu cầu cô phải chuẩn bị thật tốt.
Nội dung của Thiên Hạ là nữ chính thông minh gan dạ, hiểu sâu biết rộng trợ giúp nam chính lên ngôi vua, còn nữ thứ là yêu nữ hại nước hại dân, âm hiểm xảo trá bị người phỉ nhổ, đến cuối cùng thì bị nữ chính ép nhảy vực, thật hả hê lòng người.
Loại nhân vật như vậy thảo nào Ninh Tuyết Lạc lại hào phóng không ra tay phá hoại.
Mặc dù nhận được vai nữ thứ trong Thiên Hạ nhưng công việc trên tay vẫn phải làm xong, nhân vật cô phải diễn hôm này là một tiểu tam, còn dư lại năm phút diễn cuối cùng, đại khái là đứng dưới ánh mặt trời để người ta hung hăng đánh năm phút.
Trên thực tế để có năm phút cảnh quay thì lại phải tốn đến hơn hai tiếng ngoài đời, bởi vì diễn viên quần chúng không có kinh nghiệm, động tác với biểu cảm không thống nhất cho nên cô đành phải bị đánh lặp đi lặp lại.
Về đến nhà, Ninh Tịch tiện tay mở ti vi, kiệt sức mà nằm vật ra trên ghế sofa.
Nằm một hồi, cô cứ có cảm giác dường như dã quên chuyện gì
Lúc này trong ti vi đang chiếu thời sự, trên màn hình bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Khuôn mặt đẹp trai và một thân khí chất cao ngạo như cách tám ngàn thước so với mực nước biển.... Đây không phải ba của bánh bao nhỏ thì là ai!
Lục Đình Kiêu dường như đang ở một buổi lễ ký kết hợp đồng, đang bắt bắt tay với mấy người nước ngoài.
Người dẫn chương trình kích động nói về chuyện Tập đoàn Lục thị hợp tác với nhãn hiệu DR của Italia tiến quân vào thị trường châu Âu, lần này có thể coi là một lần trở mình lớn của Lục thị...
Xem một lúc Ninh Tịch mới nhớ ra, cô quên gọi điện cho Tiểu Bảo rồi!
...
Khu căn hộ cao cấp Platinum Palace Jindi - Bạch Kim Đế Cung.
Cha mẹ của Lục Đình Kiêu từ nước ngoài trở về, một nhà năm người cùng ăn cơm.
Lục thị đàm phán được hợp đồng lớn khiến Lục lão gia vô cùng vui vẻ, rất tán thưởng Lục Đình Kiêu, ngay cả Lục Cảnh Lễ ngồi một bên cũng được khen một trận.
Chẳng qua đó là tiền đề cho trọng điểm phía sau.
Công việc quan trọng nhưng cháu trai bảo bối của ông còn quan trọng hơn!
Lục lão gia: "Đình Kiêu, công việc rất quan trọng nhưng cũng không thể bỏ mặc Tiểu Bảo được, khoảng thời gian này ký hợp đồng xong rồi thì nhớ tìm chút thời gian ở bên Tiểu Bảo!"
Lục lão phu nhân: "Nếu con không có thời gian thì tìm người giúp con chăm sóc nó! Tiểu Bảo cũng lớn rồi, con cũng nên suy tính chuyện của con đi!"
Lục lão gia: "Mẹ con nói có lý!"
Lục Cảnh Lễ âm thầm nháy mắt với anh trai, nhìn nè, ba mẹ lại bắt đầu hát song ca.
Lục Đình Kiêu vùi đầu ăn cơm, không nói một lời. Lục Tiểu Bảo ôm di động, không nhúc nhích.
--- O ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro