Chương 96
Trong phòng ngủ, tràn ngập không khí mập mờ, grap giường xốc xếch, một người nằm trên giường lớn, chăn chỉ đắp một nửa, lộ ra gương mặt thanh tú pha chút tính trẻ con, mà cô nhíu chặt chân mày, tựa hồ như đang lo lắng gì đó!
Junghwa mặc áo sơ mi của Hani, im lặng đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thân ảnh làm cho cô yêu say đắm kia.
Hoan ái đi qua, còn dư lại là gì đây?
Chợt thân thể khom xuống, nửa ngồi ở trước mặt của Hani, vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của chị. Ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt của chị một chút, chỉ cần tiến lên trước một phân nữa thôi là có thể chạm vào được rồi.
". . . . . ." Ngón tay nhẹ nhàng, từ từ tiến tới gần Hani .
Trong giấc mộng Hani thì thầm một tiếng, đột nhiên lật người, lại yên tĩnh ngủ.
Mà ngón tay của Junghwa, cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cứ duy trì tư thế như thế. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật lâu sau tay cô mới từ từ thả xuống, kéo chăn, thay Hani đắp kín lại.
Cô đứng lên, đem quần jean trên đất mặc lại. Áo sơ mi của Hani, còn lưu giữ hơi thở của chị.
Mới vừa cởi ra một nút, cô liền phát hiện ra mình không cởi ra được nữa.
Lấy đi đi! Lưu làm kỷ niệm! Chỉ lấy đi một món đồ này thôi, một món này thôi! Những thứ khác, tất cả trả lại cho chị, tuyệt đối không lấy thêm thứ gì cả! Coi như chị chưa từng tồn tại qua!
Đi tới trước gương trang điểm , cầm lên son môi mà trước kia cô rất ít khi dùng kia lên.
Chợt nhớ tới trò đùa dai dấu môi son trước đây thật lâu, là bởi vì dấu môi son đó, cô mới cùng chị có giao ước. Hiện tại cô thu hồi lại, toàn bộ cũng thu hồi lại, tất cả đều thu hồi lại.
Xoay cây son lên, cô dùng nó viết vài chữ lên trên gương.
Cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón tay của mình. Cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra, trong hốc mắt lại bắt đầu ứa lệ. Động tác vô cùng nhẹ, cô đem chiếc nhẫn đặt ở trên bàn trang điểm.
Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chị một lần cuối, ánh nhìn thật sâu thật chăm chú.
Hít thở sâu một hơi, cô nắm lấy vali mình đã thu dọn sẵn.
Xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa "Răng rắc" một tiếng, vang lên rất nhỏ, cô đóng cửa rời đi.
Ngoài trời vốn là một màu xám mù mịt, rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên. Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là đã qua một thời gian rất lâu. Người đang ngủ say trên giường lớn cũng dần dần thức tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay dài ra, muốn tìm kiếm thân thể ấm áp kia.
Sờ về bên trái, không tìm được.
Lại đổi một cái cánh tay khác, sờ hướng phía giường bên phải, lại cũng không có gì cả.
Chân mày ban đầu đang nhíu chặt lại càng thêm rối rắm thành một đường. Chợt mở mắt, nhìn khắp phòng ngủ. Ánh mắt thâm thúy, mang theo chút hồ nghi, quét khắp cả căn phòng.
Gian phòng trống rỗng, trừ mình ra, cư nhiên không có một ai khác!
Hani liền ngồi bật dậy, hướng trần nhà hô một tiếng.
"Junghwa!"
Qua mấy giây sau, như cũ vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, Hani vội vàng cầm lên cái quần kia, mặc vào trên người. Thậm chí không thèm để ý tới việc phải mang dép mà vội vã đi tìm khắp căn nhà.
Junghwa? Junghwa! Em đi đến nơi nào rồi?
Có chút chán chường quay trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng không có một bóng người, Hani thất hồn lạc phách dựa vào cửa.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi chợt mở lớn ra.
Trên bàn trang điểm, một chiếc nhẫn đang yên tĩnh nằm đó.
Cô chạy vội tới bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy. Ngẩng đầu lên, lúc này, cô mới nhìn thấy trên mặt gương có bốn chữ được viết bằng son môi.
——"Vật về chủ cũ "
Hani hận không thể đem chiếc nhẫn bóp vỡ, nhớ tới những lời Junghwa lưu lại.
"Vật về chủ cũ!”. . . . . . Ha. . . . . . Hay cho một câu vật về chủ cũ. . . . . . Junghwa. . . . . . Em thật ác độc. . . . . ."
Có chút tức giận, nhưng rồi lại không tìm được phương thức phát tiết.
Hani nắm tay thành quả đấm, nặng nề đánh vào trên mặt kính, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu "Xoảng ——", tấm gương bị đánh đến nát bấy, mấy chữ cô dùng son môi viết cũng trở nên không trọn vẹn.
Một mảnh lại một mảnh, rải rác rơi lên trên bàn trang điểm.
Máu, một giọt, hai giọt, rơi xuống.
Nhưng mà cô cư nhiên một chút cũng không cảm thấy đau.
-------
Tòa nhà Ahn thị.
Thang máy đi tới tầng cuối, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã thấy Hani mím môi, suy sụp bước nhanh ra.
Mà quanh người cô tràn ngập một không khí tức giận, đáy mắt vốn dịu dàng đã không còn như thường ngày nữa mà chỉ còn lại nồng đậm sự nghiêm trang, còn có một ít phần lạnh lùng.
Hani đi tới phòng của Solji đang ngây ngô làm việc, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
"Cậu muốn hù chết người à! Đột nhiên tiến vào như vậy!" Solji đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cửa lại đột nhiên mở ra, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét kia, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Hani nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
"Hôm nay đem trợ lí Junghwa điều xuống phòng làm việc bên dưới đi!"
Nói xong, xoay người làm như muốn đi.
"À? Hai người có chuyện gì xảy ra à!" Solji kinh ngạc quát to lên.
Vốn là đã đi vài bước Hani bỗng dừng lại, không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.
"Có chuyện thì nói mau!" Nhưng trong lòng, cô cũng có thể đoán được kế tiếp cô sẽ nghe được chuyện gì rồi .
Solji sửng sốt một chút, cái ghế xoay về phía Hani, cũng không giữ bộ dáng hi hi ha ha nữa mà nghiêm túc nói.
"Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới rồi! Đã đưa thư từ chức rồi thì làm sao tôi có thể chuyển cô ấy đi đây!"
"Thư cũng đã chuyển giao đến trên tay tôi rồi!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu để cho cô ấy từ chức trước để tránh Hyojin nữa! Cho nên tôi cũng không có suy nghĩ nhiều! Chuyện gì xảy ra à? Chẳng lẽ chuyện này cậu cũng không biết sao?"
Solji khẩn trương nhìn Hani, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Hanin thì chính xác không biết rồi .
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại đến nông nỗi này rồi sao?
". . . . . ." Tay Hani nắm viền cửa, không thấy bất kỳ hành động nào nữa, chỉ nói có ba chữ.
"Tùy cô ấy !"
Nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đầu óc có chút trống rỗng, đi tới phòng làm việc của mình.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bàn làm việc Junghwa vẫn ngồi trước đây, sững sờ ngây ngô. Chợt nghe đáy lòng trống rỗng, Hani đi tới trước bàn làm việc, đem tất cả mọi thứ trên bàn quét xuống trên đất hết.
Tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất, trên đó viết —— “Ahn Hani biến thái”
Đầu đường Seoul, có một cô gái trẻ mặc áo lông và quần jean, bộ dáng có chút cô đơn.
Junghwa đưa tay nắm lấy cái túi xách, giống như là chỉ mang theo cho có vậy, cô mang theo nó cứ như vậy lang thang ngoài đường.
Cô sẽ đi đâu đây! Cô có thể đi đâu được!
Mới vừa rồi cô đi đến Ahn thị, đưa thư từ chức.
Thuận tiện lấy lại điện thoại di động, ngay tiếp theo nhìn thấy buổi tối ngày hôm qua chị đã gọi điện tới.
Giờ phút này, móc ra điện thoại từ trong túi quần, cô mù mờ ngỡ ngàng nhìn màn hình điện thoại di động mà ngẩn người, tra tìm danh bạ điện thoại, ngón tay càng không ngừng kéo xuống, lại càng phát hiện thêm những cái tên kia, bỗng nhiên lại xa lạ với mình đến như vậy.
Dừng lại ở chữ "Hani" này, Junghwa cắn môi dưới, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc .
Mạnh mẽ quyết tâm, tiếp tục kéo xuống rốt cuộc thì nhìn thấy cái tên.
"Hyelin".
Cơ hồ là nhếch nhác nhấn phím gọi rồi lại lo lắng chờ đợi điện thoại được tiếp.
"Alo! Junghwa?" Thanh âm sáng sủa của Hyelij xuyên thấu qua ống nghe giống như là cách mấy thế kỷ rồi mới được nói chuyện với nhau vậy .
Junghwa đưa tay bưng kín miệng mình, trên cổ tay cô còn treo một cái túi xách.
Cô sợ mình không nhịn được, sợ vừa mở miệng sẽ khóc lên.
Bên đầu điện thoại bên kia, giọng nữ vẩn vang lên cao vút.
"Junghwa chết tiệt! Tại sao không nói chuyện a! Đã lâu chưa gặp mặt cậu, cậu bây giờ đang làm gì vậy?
"Hôm trước tớ lại cùng Jackson ra nước ngoài! Nhắc tới cũng khéo nha! Ngày hôm qua tớ vừa trở về đây! Thì ngày hôm nay cậu đã gọi điện thoại ngay cho mình?"
"Buổi tối cùng đi dùng cơm được chứ? A đúng rồi! Mang theo vị hôn phu của cậu đi luôn nha...! Tớ lại có chút tưởng niệm nụ cười rất xấu hổ của anh Minho rồi nha!"
Nói xong, đột nhiên Hyelij hét lên một tiếng.
"Cái người đáng chết này! Anh cắn em làm gì vậy!"
Có thể tưởng tượng ra, là ai đang cắn cô ấy rồi!
"Ai? Junghwa à? Tại sao cậu lại không nói gì vậy? Alo —— cậu đâu rồi? Cậu có đang nghe không đấy——" thu hồi lại thanh âm, Hyelin lại hướng về phía điện thoại rống lớn.
Junghwa cầm điện thoại di động, qua thật lâu sau, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.
Mới vừa mở miệng kêu "Hyelin", cô cũng nhịn không được nữa mà ở ngay giữa đường đông người qua lại khóc lớn ra tiếng.
"Junghwa à! Cậu làm sao vậy hả! Đừng khóc nữa! Cậu đang ở đâu vậy? Bây giờ mình tới đón cậu!" Hyelin vừa nghe thấy Junghwa khóc, lập tức nóng nảy, thanh âm cũng trở nên hốt hoảng.
. . . . . .
Ước chừng qua mười phút, một chiếc xe màu đỏ dừng ở bên trái đường.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, người ngồi ở chỗ tài xế liền hướng tới bên đường đối diện hô lớn tên Junghwa.
"Junghwa! Mau tới đây! Ở đây không cho đậu xe! Mau lên!"
Junghwa nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngồi trong xe.
Cách cô chỉ có vài mét, nhưng tại giờ khắc này ở trước mặt cô, lại có cảm giác giống như là vị thần hộ mệnh đột nhiên xuất hiện. Sững sờ bước đi, không chần chờ nữa, cô kiên quyết đi tới.
Hyelin nhìn thấy Junghwa chạy tới, vội vàng đưa tay mở cửa xe kế bên ra.
". . . . . ." Junghwa vòng qua sườn xe, khom lưng chui vào trong xe. Đặt túi xách ở trên đùi, ôm thật chặt vào trước ngực, tư thế như vậy, là tư thế cô vẫn thích.
Nếu không thì cũng có thể nói, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cô cảm thấy một chút cảm giác an toàn.
Hyelin nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, cũng không hỏi nhiều. Nhưng lại nhìn thấy trong áo lông cô đang mặc lộ ra một chút vạt áo áo sơ mi, trong lòng cảm thấy kỳ quái!
"Đói bụng chưa? Chúng ta đi tớ nhà tớ đi, Jackson đang ở nhà nấu cơm! Về nhà vừa đúng lúc ăn cơm luôn!"
Giống như là không có gì xảy ra, cô quay đầu lại, nhìn về phía trước.
Junghwa vô cùng nghe lời gật gật đầu, vẫn lặng lẽ như cũ.
Trước cửa một căn hộ trong toà nhà cao ốc, Hyelin đang muốn lấy chìa khóa ra mở cửa. Không ngờ, cửa đã tự động mở ra.
Jackson tựa hồ đã đoán chắc thời gian, mở cửa ra trước, hướng về phía Hyelin lộ ra một nụ cười dịu dàng, ngay sau đó ánh mắt liền rơi lên trên người Junghwa đứng ở phía sau.
"Junghwa! Đi vào ăn cơm đi, anh đã nấu xong rồi!" Jacksom giống như không có gì xảy ra, vẫn giống như thường ngày vậy.
Junghwa buồn buồn gật đầu một cái, trong lòng chợt có chút cảm kích.
Những lúc như này, cô đột nhiên gọi điện thoại cho bọn họ, lại khóc thút thít, dọa cho bọn họ giật mình. Nhưng hai người lại không có hỏi gì cả, chỉ là lo sợ làm cho cô khó chịu thôi .
Lỗ mũi có chút nghẹn ngào, chua sót trong lòng mới vừa nuốt xuống lại dần dần dâng lên.
Nhưng bây giờ, không thể khóc được! Thật ra thì chính cô là một người rất ghét việc khóc ở trước mặt người khác, cho nên hiện tại càng không thể khóc nữa!
Cố gắng nhoẻn lên một nụ cười, cô muốn khôi phục là Junghwa của trước kia. Một người luôn luôn lạc quan, hơn nữa sẽ không bao giờ nhận thua, đột nhiên phát hiện, đã rất lâu không soi gương xem mình nổi giận ra sao rồi!
"Cám ơn anh Jackson!" Ngẩng đầu lên, chống lại nụ cười của Jackson, Junghwa nhẹ mà nói.
Hyelin không thèm để ý tới việc Junghwa đang khóc, vô cùng không thục nữ liếc cô một cái.
"Làm ơn đi! Ba người chúng ta cứ đứng ở cửa mãi như vậy làm cái gì a! Mau đi vào trong đi thôi!"
Nói xong, kéo tay Junghwa đi vào trong căn hộ.
Căn hộ nhỏ có hai phòng riêng một phòng khách, phòng khách cũng chính là phòng ăn.
Gian phòng tuy rất nhỏ, nhưng lại rất có cảm giác ấm áp.
Junghwa ngơ ngác ngồi ở trên bàn ăn, chờ đợi ăn cơm. Mà trước mặt cô, đã dọn lên bốn món mặn một món canh, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, chỉ nhìn qua cũng khiến cho người ta rất muốn ăn.
Đột nhiên, Hyelin từ trong phòng bếp nhô đầu ra, hỏi.
"Junghwa! Còn phải làm món cần thái nữa thôi, chờ một chút a! Tớ bảo Jackson làm cho cậu! Tớ nhớ rằng cậu thích ăn nhất là cần thái!"
"Không cần đâu! Những món này đã đủ rồi mà! Đã rất nhiều rồi! Ba người chúng ta làm sao ăn nhiều như vậy được!" Junghwa cười đáng yêu cự tuyệt, cầm lên chiếc đũa gắp một miếng thịt gà.
Hyelin lại cố ý nói.
"Không được a! Trước kia lúc học đại học, cậu ngày ngày thích nhất là cùng tớ giành món cần thái! Hôm nay nhất định phải nấu!"
"Jackson! Mau nấu!" Chui đầu trở về, Hyelin hướng về phía trong phòng bếp sai bảo cái người giúp việc kia.
Đại học? Là từ khi nào rồi nhỉ? Bọn họ đã bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua sao?
Có phải những gì đã từng tốt đẹp rồi cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ sẽ là dỉ vãng. Như vậy, sẽ có một ngày cô có thể hoàn toàn quên chị hay không, mà chị, cũng sẽ có thể quên cô sao. . . . . .
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm thấy thật là khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro