Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Trong biệt thự của Ahn gia ở Seoul, đèn đuốc sáng rỡ. Biệt thự vẫn vốn tồn tại không khí trầm mặc, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng cười vui, xen lẫn tiếng kêu gào của nữ hài tử, liên tiếp vang lên.

"Mọi người từ từ ăn! Vẫn còn có canh cá!" Bà Han vừa cười vừa nói, vội vàng chạy trở về phòng bếp, chuẩn bị thức ăn ngon.

Kể từ khi tới Seoul, căn biệt thự này đã quá lâu không có không khí như vậy rồi.

"Oa ——bà Han! Bà nấu canh cá cực kỳ ngon! Những đầu bếp đang nấu chính là ngốc, làm thế nào cũng không nấu được như bà! Vừa ngọt vừa chua đấy!"

"Ai? Thật là khó gắp a! Gắp không lên được!"

Hyojin đã thật lâu chưa dùng qua đũa rồi, ở Anh quốc cô có thói quen dùng dao nĩa, hiện tại tới Seoul, ngay bây giờ chưa sử dụng đũa được, ngược lại cảm thấy có chút không quen.

". . . . . ." Đang cố gắng kẹp một miếng cá, thật là vất vả gắp sắp vào trong chén mình rồi, lại đánh rơi nửa đường.

Nhất thời, cô cong miệng lên, có chút nổi giận, cứ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn.

Liền nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút mong đợi nhìn về bên cạnh Hani. Ánh mắt của cô, hi vọng chị có thể giúp cô gắp thức ăn.

Chỉ là quá đáng tiếc, Hani chỉ khô khốc bới hai miếng cơm. Đặt chén ở trên bàn cơm, ngay sau đó đứng lên, lạnh lùng bỏ xuống một câu nói, liền đi lên lầu hai.

"Các người từ từ ăn!"

Hyojin nhìn thấy Hani biến mất nơi khúc quanh ở cầu thang, cả người vô cùng buồn bực cúi đầu, chiếc đũa đảo chỗ cơm tẻ.

"Em lại làm sai chỗ nào! Em thật sự vô dụng, không sử dụng được đũa!"

Đột nhiên, trong chén mình, có nhiều thịt cá.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Solji, Solji nhìn cô cười nói.

"Hani công việc quá mệt mỏi! Em ngoan! Ăn cơm!"

"A!" Mím mím môi, Hyojin nghe lời tiếp tục ăn cơm.

Trên ban công lầu hai, Hani dựa vào lan can. Chỉ mặc đơn giản áo sơ mi, áo khoác tây trang đã cởi xuống. Một tay cắm ở trong túi quần tây, lấy điện thoại di động ra, có chút chần chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

. . . . . Hay là không gọi. . . . . .

Cái vấn đề này, thế nào mà bây giờ lại trở nên khó khăn như vậy.

Trước kia luôn không chút do dự lấy điện thoại ra, nghĩ đến Junghwa rồi, sẽ gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà bây giờ, ngón tay đã đến lại trở về đè xuống.

Nhấn xóa, xóa lại nhắn, nhắn rồi vẫn như vậy lại xóa.

Đột nhiên phát hiện, Junghwa cơ hồ không có gọi qua một cú điện thoại nào cho mình. Giữa bọn họ, đến bây giờ đều là cô gắt gao trói lại Junghwa ở bên người, mà Junghwa thì sao, vẫn ở vị trí bị động.

Nếu như không phải là Hyojin đột nhiên xuất hiện, có lẽ còn có thể vẫn tiếp tục như vậy.

Chỉ là như vậy sao? Chỉ có thể như vậy sao?

Nhưng mà mình rồi lại không nhịn được, Hani à Hani, thật ra thì đoạn tình cảm này, chỉ có mình có ý! Là ngươi chỉ đang làm theo ý mình, chứ không phải là lưỡng tình tương duyệt đây?

Không cách nào nhịn được rồi, ngừng thở, nhấn dãy số kia.

"Tu tu tu ——" , bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang.

Vẫn không người nào nghe, Hani cảm thấy có chút phiền não.

Cuối cùng, bên đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng người phụ nữ êm ái trả lời.

"Xin lỗi, chủ máy hiện nay không thể trả lời cuộc gọi của bạn, xin vui lòng gọi lại sau."

Cùng thời khắc đó, trong phòng nhỏ trên cao ốc Ahn thị, một chiếc điện thoại cô đơn mà nằm ở trong ngăn kéo đang rung chuông.

Vừa nhanh chóng bấm xuống một dãy số, trực tiếp gọi về nhà. Điện thoại một mực vang, nhưng cũng là giống nhau không người nào nghe. Em thậm chí ngay cả điện thoại đều không nhận!

"Đáng chết! Tại sao không nhận điện thoại!" Nhìn màn hình điện thoại di động, áo não mà khẽ nguyền rủa ra tiếng.

Một khắc cũng không chờ được, vội vã chuyển hướng, cầm lên áo khoác tây trang đang để ở một bên, hướng lầu dưới sải bước đi tới.

Trên ghế sofa trong phòng khách, Hyojin đã ăn uống no đủ, mắt tinh nhìn thấy thân ảnh Hani mở miệng la ầm lên.

"Chị Hani! Đã trễ thế này chị muốn đi đâu?"

"Em ngủ trước đi!" Hani trầm giọng nói, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi biệt thự.

Trong xe thể thao, Min Young thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh, trêu chọc nói.

"Junghwa! Em không phải sẽ cứ như vậy sao! Cười một cái đi! Bộ dạng em nghiêm mặt thật là dọa người! Lòng của chị thật ra thì rất nhỏ yếu!"

"Chị Min Young!" Junghwa có chút vô lực cười ra tiếng.

Min Young nhìn thấy rốt cuộc Junghwa cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm khái nói.

"Bây giờ chị mới phát hiện, dỗ dành con gái vui vẻ, thực sự là một việc siêu cấp khó khăn!"

"Sao?" Junghwa nghiêng đầu, tò mò hỏi nói.

"Chị Min Young gặp lại cô gái kia rồi hả?"

Min Young sửng sốt một chút, không nghĩ tới Junghwa sẽ vừa đoán liền trúng như vậy, lắc đầu một cái, tản ra lửa giận ngút trời trong đầu, nhưng mà trước khuôn mặt kiều diễm kia, thật sự là đối với cô không cách nào duy trì.

"Không đề cập nữa! Đi một bước tính một bước đi!" Nói xong, vừa lạnh nhạt nói.

"Cùng người yêu… Cãi nhau? …"

". . . . . ." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Junghwa lại ảm đạm, xoay đầu hướng qua bên kia, nhìn cửa sổ xe.

"Không có. . . . . ."

Cãi nhau sao? Đây coi như là gây gổ sao?

"Tại sao chị lại ở chỗ này á ? Thật là một câu hỏi buồn cười !" Trêu chọc mà nói.

Hani nhìn thấy bộ mặt chấn định của Junghwa khi nói những lời này, trong lòng liền cố đè nén lửa giận đang hừng hực thiêu đốt. Cũng không thèm nhìn tới người đang ngồi trong xe thể thao mà lôi kéo tay của cô đi về phía cao ốc .

Đáng chết! Cô cư nhiên chỉ trong chớp mắt đã ở cùng một chỗ với người khác rồi !

". . . . . ." Junghwa im lặng nhìn bóng lưng của Hani, trong lòng chợt hoảng hốt một hồi.

Chị đang tức giận sao? Đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt cô như vậy! Chị không phải là nên cùng một chỗ với vị hôn thê của chị sao? Cô vốn còn tưởng rằng chị sẽ không tới nơi này! Ít nhất, hôm nay cũng sẽ không tới!

Min Young ngồi ở trong xe thể thao nhìn ra được giữa hai người bọn họ có cái gì đó không đúng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng giây kế tiếp cô lại lắc đầu một cái, quyết định không xen vào là tốt nhất!

Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa hai người, nếu thêm vào một người khác chỉ có thể càng tô càng đen hơn thôi!

Nhìn thấy thân ảnh của hai người biến mất ở trong cao ốc, lúc này Min Young mới nghiêng đầu nhìn về phía trước. Đạp chân ga, lái xe đi .

Còn bên kia, Hani cầm lấy tay Junghwa, kéo cô ra khỏi thang máy, không có một chút thương tiếc. Cô chỉ im lặng bị chị lôi vào thang máy, từ đầu đến cuối thủy chung không nói một lời nào.

Cửa phòng vốn không có khóa, chỉ kép hờ. Trong phòng tối sầm, không hề bật đèn.

"Em . . . . . ." Hani nói ra một chữ, trong bóng tối không thấy rõ mặt của cô, nhưng lại có thể biết rõ biểu tình trên mặt Junghwa đang không có một chút biến hóa nào.

Thậm chí ngay cả một câu giải thích, em cũng không muốn nói sao? Cho dù chỉ là nói một câu "chỉ là trùng hợp", hoặc là bất kỳ nguyên nhân nào khác cũng được!

Tại sao em chỉ là chết cũng không chịu nói gì?

Nghĩ như vậy, trong lòng lại buồn bực không chịu được, lời nói ra miệng cũng biến thành chanh chua.

"Không nghĩ tới nha! Tôi vừa mới rời đi, em liền lập tức hướng về phía người khác ôm ấp yêu thương rồi hả? Junghwa! Không phải tôi đã nói em rất có bản lãnh sao? Vậy thì bãn lãnh của em cũng chỉ đến như vậy thôi sao?"

"Trước thì đi theo Minho, ngay sau đó thì đi theo tôi, bây giờ không phải là liền bám theo Min Young so với tôi còn có tiền hơn hay là so với tôi có thể cho em thỏa mãn nhiều hơn sao?"

"Hay là, em còn muốn thả dây dài câu cá lớn?"

Quá tức giận nên không còn lý trí nữa.

Hani lúc trước còn tỏ ra dịu dàng đa tình. Nhưng bây giờ lại tàn khốc đến mức khiến cho lòng người sợ hãi, mà trong miệng, Hani câu câu chữ chữ, đều là đánh Junghwa rơi vào vực sâu.

Đau lòng, đều sinh ra từ trong vô hình .

"Tùy chị!" Junghwa thờ ơ nói ra hai chữ.

Hani rống to.

"Cái gì là tùy tôi!"

"Tùy chị muốn nói thế nào! Chị thích nói như thế nào thì cứ nói như thế đi! Tùy chị!" Cúi đầu, mắt cũng đóng lại, đem tất cả ý tứ của hai từ ấy nói ra hết.

Ở trong lòng của chị, cô hoá ra chỉ là một người như vậy thôi sao? Thả dây dài câu cá lớn. . . . . .

Junghwa có chút vô lực dựa lưng vào cửa, cảm thấy uể oải cả người .

Giữa bọn họ, từ khi nào thì bắt đầu diễn biến thành cục diện như bây giờ rồi. Kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, thủy hỏa bất dung như vậy, thứ gì đã gặm nhấm lòng của bọn họ, để cho bọn họ cách nhau xa đến như vậy.

Hani chợt cười lạnh, dùng thân thể nặng nề của mình đè lên Junghwa, càng thêm vô tình nói ra miệng.

"Mới vừa rồi hai người ở chung một chỗ, là đi nơi nào hả? Còn nữa? Đã làm chuyện gì?"

"Có phải làm chuyện như vậy hay không hả? . . . . . ." Vừa mới dứt lời, môi của Hani liền mang theo lửa nóng hôn lên môi của Junghwa.

Trong nháy mắt, tay của cô đã đặt lên nơi rất tròn của Junghwa.

Không có tình cảm, không có nhiệt độ, chỉ là đòi lấy, đòi lấy thứ vốn phải là thuộc về mình. Xen lẫn hơi thở dày đặc tan không được, ở nơi lưỡi của Junghwa, muốn tìm được phần đã từng là tốt đẹp trước kia.

Junghwa không có phản kháng, không có lên tiếng, không làm gì cả. Trầm mặc đè nén, để Hani hôn.

Nụ hôn của Hani, thô bạo mà chà đạp lên môi Junghwa.

Hani thấy Junghwa không có bất kỳ phản ứng nào, hôn lưỡi của cô rồi chợt phát tiết tự đắc cắn vào. Junghwa bị đau, nhưng cũng không phát ra âm thanh nào mà chỉ cảm thấy mùi máu tươi đang tràn ngập ở trong khoang miệng.

Tại sao lại không phản kháng? Tại sao lại không nói lời nào!

Chẳng lẽ đối với mình, em đã trở nên khinh thường đến như vậy rồi sao? Khinh thường đến nỗi mở miệng ra cũng lười luôn rồi sao? Cho nên, em tình nguyện lựa chọn không nhìn tới cùng với im lặng cũng không muốn đối mặt với sự tồn tại của mình sao?

Em có biết hay không, tôi đang khi dễ em!

Đang ở thời điểm Hani thấy chán nản, Junghwa vốn đang không có phản ứng lại chợt đưa tay ra vòng lên cổ của Hani. Hai cái tay mảnh khảnh gầy nhỏ như vậy, nhưng khi nhẹ nhàng vòng lên cổ Hani lại làm Hani thấy khiếp đảm đến như vậy.

Mà môi của cô, giật giật. Từ từ nghênh hợp Hani, đốt lên chân tình khác thường.

". . . . . ." Hani cũng hít một ngụm khí lạnh, cảm giác đã bị Junghwa khơi lên. Nhưng cô lại không muốn trong tình huống như vậy mà muốn Junghwa, cô quý trọng Junghwa như thế . . . . . .

Nhưng thân thể đã không còn khống chế được nữa, phải biết hầu như không có một người nào có thể nhịn được sự hành hạ như vậy!

Hơn nữa, dưới người mình lại là cô gái mình vẫn luôn một lòng. . . . . .

Hani cúi đầu, đầu tựa vào cổ của Junghwa, ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu thật quen thuộc, khàn khàn hỏi.

"Em có biết mình đang làm những gì không? Em nhất định là không biết!"

". . . . . ." Junghwa không nói gì, trong bóng tối, chủ động hôn lên môi của Hani.

Nụ hôn này tựa hồ là lần đầu tiên cô chủ động hôn chị, nụ hôn ngượng ngùng như vậy, thậm chí cũng không thể coi như là hôn, chỉ là học bộ dáng của chị, đụng vào lưỡi của chị, cũng không có động tác gì khác nữa.

Đây là có phải chính là muốn gọi mời sao? Em gọi mời tôi?

Hani áo não rên rỉ, mạnh mẽ hôn Junghwa, nỉ non nói.

"Đây mới là hôn. . . . . ."

Thật ra thì, cô càng muốn nói, những lời trước đây cô nói, đều là tức giận mà nói ra, là cô hoang đường mà nói. Là vô tâm, vô ý, là cô không hiểu phát bệnh thần kinh gì !

Không biết. . . . . . Có thể tìm về . . . . . . Những ngày yêu nhau sao. . . . . . Có thể có em sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1