Chương 94
"Junghwa. . . . . . Cô. . . . . . Không có sao chứ? . . . . . ." Solji vừa mới chuyển qua thân, liền nhìn thấy người phía sau sắc mặt trắng bệch, không nhịn được lo lắng hỏi.
Tình huống mới vừa rồi, cũng may mắn Junghwa có thể bình tỉnh ném đau lòng lấy đại cuộc làm trọng.
Bằng không, Le Đại Tiểu Thư đoán chừng sẽ đại náo Ahn thị. Cứ như vậy thật đúng là sẽ có chuyện lớn!
Nhưng dáng vẻ bây giờ Junghwa, ngược lại có chút làm cho người ta sốt ruột. Sắc mặt khó coi như vậy, cặp mắt trống trơn , không có tinh thần, thực sự chỉ có thể dung từ "Thất hồn lạc phách" bốn chữ này để hình dung.
Junghwa ngẩng đầu, ánh mắt như cũ không có tiêu cự, đối mặt với Solji.
"Sao? . . . . . . Đại thư ký. . . . . . Tôi không sao. . . . . ."
Đúng là không có sao a. . . . . . Chỉ là có chút đau lòng. . . . . .
Đau lòng. . . . . . Nên coi như là không có sao. . . . .
Solji chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là cô phần này tỉnh táo cũng không phải bởi vì lấy đại cục làm trọng, mà bởi vì là một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này, có thể giải thích là "Ghen tỵ"?
Cũng không chỉ là ghen tỵ đơn thuần, hơn nữa tựa hồ còn xen lẫn một thứ gì đó. . . . . .
"Bằng không, hôm nay cô đi về sớm nghỉ ngơi đi?" Solji suy tư, nhìn mặt của Junghwa trắng bệch, tốt bụng nói.
Jungjw buồn buồn gật đầu một cái.
"Cám ơn đại thư ký! Vậy tôi đi trước!"
Đúng là không ở nổi nữa…Không khí nơi này…Làm cho cô cảm thấy quá mức buồn bực rồi…
Chân sải bước, hướng về phía Solji cảm kích mỉm cười. Sau đó hướng thang máy từ từ đi tới, máy móc bấm thang, đi vào trong thang máy.
Trong phòng làm việc của Tổng tài, Hani nghe được thanh âm đóng cửa, không đếm xỉa đến Hyojin, nóng nảy mà đi đến trước bàn làm việc, có chút chán chường ngồi xuống, đưa tay xoa mi tâm.
Mình rốt cuộc đang làm gì? Bọn họ đến tột cùng tại sao lại như vậy?
Nhưng là Junghwa …? Tại sao như vậy…
Hyojin nhìn đến Hani ngồi ở trên ghế, bộ dạng có chút mệt mỏi. Lòng tốt nổi lên, bước đến sau lưng Hani, đưa tay nhẹ nhàng xoa bớp vai Hani.
"Chị Hani! Chị biết không? Khi còn ở Anh quốc, em mỗi ngày đều có cố gắng học tập ! Ahn gia gia nói, như vậy mới có thể trở thành một người vợ xứng đáng với chị!"
"Cho nên, em vẫn rất cố gắng!"
"Mẹ cũng nói với em rồi, không thể giống con nít nữa, như vậy chị sẽ không thích ! Em về sau nhất định sẽ thay đổi! Không đúng! Không phải về sau! Bắt đầu từ bây giờ em liền sẽ thay đổi!"
Hyojin nói thầm lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn không có ngừng. Chợt, có chút mong đợi hỏi
"Chị Hani… Lần này em tới Seoul… chị sẽ cùng em cùng nhau trở về Anh quốc sao. . . . . ."
". . . . . ." Hani nhắm hai mắt lại, không nói gì.
"Đing ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Junghwa không có ngẩng đầu lên, đứng ở trong thang máy chậm chạp không có đi ra. Cửa thang máy ở sau vài giây tự động đóng lại, rồi lần nữa mở ra.
Thế này cô mới ý thức được mình mất hồn, đưa tay vuốt mặt.
Trong đại sảnh, nam nam nữ nữ nhân viên đi qua. Mà bọn họ khe khẽ tiếng nghị luận, tuy vậy âm lượng không phải là nhỏ.
"Ai? Nhìn! Cô ấy xuống kia! Làm sao cô lại đoán chuẩn như vậy a! Cô mới vừa nói cô ấy một lát sau đó, không nghĩ tới cô ấy thực sự đã đi xuống! Có phải hay không có nội chiến!" Một nữ nhân viên tò mò hỏi.
Bên cạnh vội vàng trả lời.
"Tôi thế nào không biết a! Bởi vì cô ta là tình nhân! Tình nhân không xuống, chẳng lẽ dám ở trên đó sao!"
"Không phải nói Jungjwa là người có khả năng trở thành vợ của Ahn tổng nhất sao?" Nữ nhân viên thích buông chuyện ở một bên chen miệng.
Nữ nhân viên liếc mắt nhìn Junghwa, khinh thường nói.
"Vừa lấy được tin tức! Các người biết không? Ahn tổng xinh đẹp thanh tú của chúng ta nhưng thật ra là có vị hôn thê rồi!"
"Hơn nữa, vị kia vị hôn thê, đã tới! Nghe nói là từ Anh quốc tới !"
"A ——"
Một đám Nữ nhân viên vây lại, giật mình há to miệng, một bộ không dám tin.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt toàn bộ dời đi, tập trung ở trên người Junghwa. Giống như muốn từ trên người cô, nhìn ra chút dấu vết, nhưng là cô cúi đầu, không nói một lời rời khỏi công ty.
Mùa đông, gió lành lạnh, không ngừng thôi vào mặt cô.
Junghwa theo phản xạ co người lại, sau đó lại buông lỏng ra. Nắm chặt tay, nhìn tư thế cô có chút cô đơn, những thứ kia rét lạnh, gió xuyên thấu qua khe hở, đem lạnh lẽo thấm vào tới trong lòng.
Trước kia, bên cạnh chắc chắn sẽ có người vươn tay, cầm thật chặt tay cô.
Hiện tại đây? Cô chỉ có một mình không phải sao?
"Jungjwa!" Chợt, bên cạnh có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Junghwa vội vàng quay đầu, muốn biết là ai đang gọi cô. Vốn là tròng mắt nở rộ tia sáng, nhưng bởi vì nhìn thấy người tới, nháy mắt, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
"Chị Min Young. . . . . ." Cúi đầu, vô cùng nhẹ hô một tiếng.
"Uhm" Min Young nghe Junghwa hữu khí vô lực nỉ non, cảm thấy cô có cái đó không ổn.
"Thế nào? Em gái đáng yêu của chị, người nào chọc giận em không vui đây? Nói cho chị, chị thay em đi trả thù!"
Hôm nay vừa đúng có chuyện tới Ahn thị nói chuyện một chút về trước hạng mục không chưa có thỏa đáng, không nghĩ tới vừa tới nơi, đã nhìn thấy Junghwa. Junghwa cho cô cảm giác giống như là một luồng không khí lạnh cùng cô đơn.
Junghwa buồn buồn nói.
"Không có sao! Không có gì không vui! Cám ơn chị!"
". . . . . ." Min Young vô cùng bất đắc dĩ nhìn Junghwa, một trăm phần trăm là không tin tưởng.
Loại giọng điệu này, loại dáng vẻ này, loại vẻ mặt này, làm sao có thể sẽ không có chuyện gì? Chỉ cần là người tinh mắt, cũng sẽ biết cô nhất định gặp được chuyện gì đó không vui.
Không muốn nói sao? Như vậy. . . . . .
Min Young đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thân thiết nói.
"Junghwa! Chị rất lâu không có đi về thăm trường! Nếu không. . . . . . Hôm nay em cùng chị đi đi dạo một chút được không. . . . . ."
" Thăm trường?" Junghwa ngẩng đầu lên, có chút khốn đốn nhìn Min Young, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Min Young, thờ ơ gật đầu một cái.
Đi đâu cũng được… Không có chị ở đây. … Đi nơi nào cũng như nhau thôi .
Bốn giờ chiều
Vốn là an tĩnh ngồi ở trong phòng làm việc, Hyojin rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Hani cách đó không xa kêu lên
"Hani, em đói quá, bao giờ chúng ta về nhà?"
Từ lúc lúc cô xuống máy bay tới giờ chưa ăn cái gì! Thực rất đói nha!
"....." Nghe hai chữ 'về nhà' này, Hani chợt ngẩng đầu lên nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của Hyojin.
Nhà của mình, hiện tại mình đang ở cùng Junghwa. Như vậy hiện tại, mình nên về nhà nào? Vẫn là biệt thự bà Han trông chừ sao? Vậy nếu mình cũng không trở về biệt thự?
Hyojin thấy Hani không nói lời nào, liền nói nhẹ nhàng.
"Có phải còn rất nhiều công việc hay không? Chị bận quá đi! Em cũng không phải là quá đói! Em có thể nhịn thêm chút nữa!"
Thấm thoát....mẹ đã nói qua... Muốn hiểu chuyện thì phải nghe lời. Không thể tùy hứng....
Như vậy mới có thể làm chị Hani thích mình....
Chưa tới 10 phút nữa! Chị sẽ dẫn em về nhà ăn cơm!" Hani cúi đầu, tầm mắt trở lại trên văn kiện.
Chưa tới 10 phút nữa tới giờ nhân viên tan làm!
Tầm mắt xốc xếch nghiêng mắt nhìn qua những bảng mục lục, chữ trên văn kiện tràn đầy, Anh ngữ cùng Hàn ngữ, lần lượt thay đổi một lần, tuy nhiên ngay cả một chút ý định ngồi xem nó cũng không có.
Tại sao chữ ở phía trên những văn kiện này đều chỉ biến thành chữ "Prak Junghwa".
Thật ra thì Hani đã ngồi yên tại đây nhiều giờ đồng hồ.
Kim chỉ phút từ 4 chạy đến 6, 4h30 chính xác là lúc tan làm.
Nhưng Hyojin không có lên tiếng, một đôi mắt to nhìn Hani, kiên nhẫn chờ đợi Hani lên tiếng. Nhưng mà bụng của cô lại vô cùng không có tiền đồ phát ra tiếng vang "ùng ục, ùng ục".
Hyojin cẩn thận từng li từng tý nhìn về phía Hani, mắt theo dõi đôi môi Hani, muốn nghe thấy được Hani mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt Hani tùy ý liếc về hướng màn hình máy tính, nhìn thấy thời gian, liền từ trên ghế đứng lên. Thậm chí đã quên để ý tới Hyojin ngồi ở trên ghế sofa chờ cô một lúc lâu, liền hướng đến cửa phòng làm việc mà đi tới.
"Chị Hani." Hyojin đứng lên, lớn tiếng hô.
Quả nhiên bước chân Hani dừng lại.
Hani ảo não nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hyojin đứng cạnh ghế sofa, có chút ủy khuất. Đột nhiên cảm thấy mình làm có chút quá đáng, nhẹ nhàng nói.
"Dẫn em về nhà ăn cơm!"
"Được." Hyojin vui vẻ lộ ra nụ cười, vọi vàng chạy nhanh tới bên cạnh Hani. Mà tay của cô rất tự nhiên ôm cánh tay của Hani, giống như cái bộ dáng này quá đổi bình thường.
Hani không có lên tiếng, cúi đầu im lặng, nhìn tay của Hyojin. Vị trí này nên chỉ thuộc về một người. Thế nhưng người đó cũng không ở bên cạnh cô.
"Đi ăn thôi! Đã lâu không gặp bà Han! Kể từ bà đi theo chị tới Seoul, em cũng chưa từng ăn món của bà nấu! Hôm nay rốt cuộc lại có thể ăn rồi...!"
Hyojin có chút hưng phấn, ngẩng đầu ngắm nhìn Hani, cười rực rỡ.
Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, liền chạm mặt nhìn thấy Solji cũng chuẩn bị rời đi.
"Chị mặt con nít, chúng ta về nhà ăn cơm! Chị cùng bọn em về nhà ăn cơm đi!"
Hyojin tốt bụng đề nghị, quên mất có chút oán giận lúc trước với Solji.
Solji cười nói.
"Aiza! Sao em tốt bụng vậy? Cùng nhau về nhà ăn cơm?"
Cũng tốt! Dù thế nào thì mình cũng đã rất lâu rồi không ăn cơm nhà! Aiz! Kể từ khi đi theo Hani từ Anh quốc bay tới Seoul, chính mình cũng trải qua cuộc sống không nhà!
Hyojin mỉm cười hạnh phúc, nghiêng đầu làm nũng nói.
"Chị Hani! Chị nói có hay không cho chị mặt con nít theo chúng ta về nhà ăn cơm đây? Nếu không thì bỏ rơi chị ấy được không?"
"Cái gì?" Solji kêu lên một tiếng, cô biết là Hyojin đang đùa cô.
Giống như khi còn bé vậy, cô luôn bị đứa bé này xoay vòng! Thật không hiểu nổi, ngay lập tức từ một cô bé nhỏ dễ thương làm sao lại trở nên khó trị như vậy!
Hani cũng là thuận miệng nói.
"Tùy ý đi."
Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cuối đường đi, phòng làm việc nho nhỏ, em có ở chỗ này hay không? Em tan làm chưa? Đã đi chưa? Có phải về nhà rồi hay không? Hôm nay em ăn cơm một mình, có cô đơn không?
"Chị Hani?" Hyojin nhìn Hani đang sững sờ mất hồn, hô một tiếng.
Hani lấy lại tinh thần, nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh, sau đó liền đưa mắt nhìn sang Solji, không nói một câu.
Nhưng mà ánh mắt của Hani lại tiết lộ một cái tin tức "Junghwa,em ở nơi nào!"
Solji là một người thông minh, lớn lên từ nhỏ cùng Hani, làm sao không hiểu đây? Lập tức, lập lòe chút có đều được hay không, cuối cùng đem tun tức hồi đáp người nóng lòng muốn biết kia.
"Aiz! Tất cả mọi người tan việc rồi...! Một ngày bận rộn lại kết thúc! Tốt lắm! Chúng ta cũng đi thôi! Hôm nay cũng không cần phải chờ trợ lí Junghwa cùng nhau tan việc! Cô ấy mới vừa nói thân thể không thoải mái, cho nên tôi liền cho cô ấy về nhà trước!"
Cắm đầu cắm cổ nói xong, phát hiện mình đem vấn đề cần nói đã nói được!
"Trợ lí Junghwa không thoải mái sao? Mới vừa rồi còn rất tốt a!" Hyojin nghĩ đến mới lúc nãy cô ấy còn cùng với mình xem kịch vui, theo trực giác hỏi.
Thật sự là kỳ quái! Nói thế nào mà bệnh là liền bệnh!
Giọng Solji mang hàm nghĩa nói.
"Đúng a! Chính là có chút bệnh đến kỳ quái! Hơn nữa quả thật chính là không giải thích được, cộng thêm lại không biết là bệnh gì, làm cho người ta càng không hiểu nổi a!"
"Chị mặt con nít, chị đang nói gì vậy, nghe cũng không thể hiểu nổi!" Hyojin thì thầm một tiếng.
Solji đưa mắt nhìn sang một người khác, càng thêm tinh tế nói.
"Chỉ là bệnh này có thể tự hết, không cần phải đi gặp bác sĩ điều trị!"
"Nói bậy! bệnh nên đi bác sĩ!" Hyojin thấy lời nói của Solji rất lạ, liền sẵng giọng nói.
Vẫn trầm mặc không nói, Hani thu hồi tầm mắt, rốt cuộc bước chân, tiếp tục đi về phía thang máy.
Mà thanh âm của Hani, nhẹ nhàng bay tới, hời hợt nói câu.
"Không chết được!"
Em cũng sẽ khó chịu à. . . . . . Vì mình. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro