Chương 86
"Bora… Bora…." Junghwa lẩm bẩm nỉ non tên cô ấy, đột nhiên cảm thấy quen tai vô cùng. Là ở nơi nào đó đã nghe qua, cảm thấy bản thân đối với cái ten này rất ấn tượng.
Lúc này, một cô gái đi vào trong phòng trang điểm, kinh ngạc kêu lên.
"Aiz, cậu làm ơn nhìn lại chính mình một chút đi, làm sao mà trang điểm lại bị mờ thế này? Nhanh lên một chút dặm phấn lại đi, nếu không muốn bị hư hết đó!"
Nói xong, vội vàng chạy tới bên cạnh Bora, chụp lấy hộp giầy trong tay cô ấy, kéo Bora ngồi đến trước gương trang điếm, cầm lên hộp phấn, nhanh chóng dặm lại….
Bora cũng không để ý, khéo léo ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại, mặc cho cô bạn gái kia chỉnh sửa..
"Junghwa, cô thấy đôi giày này được chứ? Nếu không được thì cô cứ việc chọn đi ha, còn nhiều lắm! Chỉ là size không vừa, 37 là size lớn nhất đó!"
"A, tôi vừa đúng size 36 nè!"
Junghwa lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hộp giầy đã bị lấy ra để riêng, đi đến cái sofa nhỏ ngồi xuống, vén đôi giầy lên, nhìn thấy một một đôi giày da màu ngọc trai.
"Đôi giày này được lót ở dưới gót chân, chắc là vừa mà, cô mau thử đi nha!" Bora thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
“Ok!” Junghwa lấy ra đôi giầy da, đồng thời cũng tháo luôn đôi giầy cao gót đang mang.
Đôi giày màu trân châu này…. Thật là vô cùng hợp với bộ lễ phục màu trân châu của cô, đúng là vô cùng phù hợp nha! Tâm tư tinh tế của người con gái… như vậy hoàn mỹ, như vậy động lòng người…….
"Bora …” Junghwa trong lòng lẩm bẩm lặp lại tên của Bora, nhiều đến nỗi không biết bao nhiêu lần.
Luôn là cảm giác đó, đây cũng không phải lần đâu tiên cô được nghe đến Bora, nên cũng có loại cảm giác quen thuộc. “Ông---------” một tiếng, trong đầu cô chợt nhớ đến cái bưu tín được gửi tới cô nhi viện lúc trước.
Chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nghi ngờ nhìn cô ta, nhẹ hô lên một tiếng.
“Bora!”
“Hả? Thế nào? Giầy không thích hợp sao?” Bora nghe được có người kêu mình, cũng nghiêng đầu, nhìn về phía cô, lại thấy Junghwa mang vẻ mặt mê man.
Bora hướng về phía người bạn bên cạnh, vô cùng tùy tiện lấy đại một cái lý do.
"Tự nhiên mình thấy khát quá! Mình muốn uống nước!"
“Trời! Cậu thật sự là phiền phức quá nha! Sắp làm vợ của người ta rồi mà còn phiền toái như vậy!” Cô bạn gái không nhịn được liếc mắt nói.
“Rồi rồi, hôm nay cậu lớn nhất. để mình đi lấy!”
Cô gái vừa nói vừa xoay người, vội vã đi ra khỏi phòng hóa trang.
Giờ phút này, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Bora và Junghwa…..
Giống như thấy được trên mặt cô có chút nghi ngờ, Bora đầu tiên mở miệng hỏi.
"Junghwa, cô có gì muốn nói với tôi hả?”
“……….” Vốn là ánh mắt có chút tan rã, bởi vì cô ấy là người mở miệng nói trước nên có chút tiêu cực…….
Junghwa nhìn về phía Junghwa, cố gắng nhịn xuống sóng lớn đang dồn dập trong lòng mình, trấn định hỏi.
"Bora…. Có phải trước kia cô từng đi từ thiện, tặng quà cho một cô nhi viện không?”
Là cô ấy sao? Trùng hợp như vậy? Thế giới này nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhờ cô đi đến đây mà có thể làm sang tỏ vài chuyện, chẳng phải là do ý trời sao?
“Hử?” Bora không nghĩ tới Junghwa sẽ hỏi về vấn đề này, trong lòng mới vừa rồi còn tưởng rằng, cô ấy là hỏi về quan hệ của mình cùng Hani cơ!
Vì vậy tươi cười nhìn Junghwa, nói.
"Thì ra cô là muốn hỏi cái này! Có nha! Nhưng tất cả đều là chủ ý của Hani."
Nghe được câu trả lời của Bora, Junghw thở dài trong lòng, aiz, thì ra là cô ấy thật! Chuyện trùng hợp như vậy xảy ra, nhưng là trong lòng cũng trở nên hồ nghi, mơ hồ.
"Hani…..” Nỉ non một tiếng, ngẩng đầu lên. Chuyện này, tại sao tất cả sự tình đều liên quan đến Hani chứ hả?
"Đúng vậy nha! Aiz, bộ chị ấy không có kể cho cô nghe sao?" Bora đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve áo cưới của mình.
“Lúc đó, chị ấy có đến tìm tôi, muốn tôi quyên tiên cho cô nhi viện, tất nhiên là tôi cũng tự nguyện quyên một chút."
“Chỉ là nhắc tới có chút kì quái! Không hiểu tại sao chị ấy lại muốn dùng danh nghĩa của tôi để tặng!”
“Nói cách khác, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, người mà mỗi tháng quyên tặng cho cô nhi viện, không phải là cô, mà là Hani sao?”
Junghwa nhíu mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.
“A, vậy là chị ấy cũng nói cho cô biết sao?” Bora gật đầu một cái.
Hèn chi có chút cảm giác kì quái, Junghwa phân vân, cô nên giả vờ không biết, hay là biết đây? Quyên tiền cho cô nhi viện, thật là có chút kì quái.
Đúng lúc này, chú rễ đã đợi hồi lâu đến trước phòng hóa trang mà gõ cửa, trong tay còn cầm một chai nước tinh khiết đi về phía Bora, có chút xấu hổ nói.
"Uống nước đi em!"
“Dạ!” Bora nhận lấy chai nước, uống một hớp nhỏ, sau đó ngọt ngào nói.
"Cảm ơn nha, ông xã!"
Chú rễ là một người đàn ông ngoại hình bình thường, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nói.
"À, không cần…….. Vợ à, thời gian sắp đến rồi, cha xứ cũng đang đợi đó!"
“Dạ!” Bora cười cười, nói.
"Đợi tí! Để em giúp anh chỉnh lại cái nơ!"
Hai người thân mật mờ ám, nhìn Junghwa nháy mắt, bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc dâng trào. Ai nói mỹ nữ nhất định phải gả cho tuấn nam, còn tuấn nam phải lấy mĩ nữ nha? Aiz, chỉ cần được ở bên nhau, đã là có duyên phúc lắm rồi.
Nghiêng đầu, giống như có cảm giác gì đó, đang nhìn thẳng vào trang điểm.
Hani không biết đã đứng ngoài cửa từ khi nào, thân hình có chút giống bộ dáng của lưu manh dựa vào cửa phòng. Nhìn hai người kia đang dính lại vào nhau, tầm mắt lại rơi vào Jungjwa đang ngồi trên chiếc ghế sofa……
Vì cái gì, mới có thể như vậy gạt cô… Nếu như không có hôm nay, có lẽ đến bây giờ cô vẫn còn bị chị lừa gạt. Tại sao chị không nói cho cô, chị mới là người quyên góp cho cô nhi viện đây?
Nói hay không nói, hay là đang sợ cái gì đây?
Bora kéo tay chú rễ, ngọt ngào đi ra khỏi phòng trang điểm. Đi ngang qua Hani, trong mắt không còn những rung động trước kia nữa. Trong cuộc đời, kể từ bây giờ, tuyệt không cùng chị có quan hệ……
Tình cảm rối rắm, vốn là tóc mai không được sửa sang nên rối lại một đoàn, nhưng bởi vì cô hiểu được, nên lựa chọn lui về phía sau một bước, trời cao biển rộng…
Nói cho người yêu cũ của cô biết, cô đang rất hạnh phúc.
Hani nhìn hai người bọn họ nắm tay nhau rời khỏi phòng trang điểm, quay đầu lại, đi đến trước mặt Junghwa. Cô khom người xuống, nửa ngồi trước mặt Junghwa, cầm lấy đôi giày màu ngọc trai kia ân cần mang vào cho Junghwa.
“…………….” Junghwa cúi đầu, nhìn người trước mặt.
Động tác ấy của chị, sao lại dịu dàng đến vậy? Khuôn mặt thanh tú kia, đang nở nụ cười. Trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp. Nhưng ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác đó.
Hani thay Junghwa mang xong giầy, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang ngẩn người, không nhịn được mà đưa tay lên ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Thế nào? Em lại đang nghĩ gì thế? Tụi mình ra ngoài đi, hôn lễ sắp cử hành rồi!”
“Người quyên tiền cho cô nhi viện……. Là chị phải không?”
Thanh âm bình tĩnh vô cùng. Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng hoảng hốt khi nhận thấy nó trầm tĩnh vô cùng.
Không có trách cứ, cũng không có ý nghĩ gì khác, tất cả chỉ là cô muốn Chị tự mình xác nhận…
Hani sắc mặt hốt hoảng, tất nhiên không để ý đến việc vì sao cô lại biết tất cả. Chính là cô sợ Junghwa hiểu nhầm, vội vàng giải thích.
“Mọi chuyện….. mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Tôi chỉ là…”
“Là chị sao? Có phải hay không?” Junghwa nhìn thẳng vào mắt Hani, thản nhiên hỏi.
Dưới sự chú ý của Junghwa, Hani đành phải gật gật đầu, tay cũng nắm chặt tay cô, vô cùng kiên nhẫn nói.
“Là tôi! Nhưng mà tôi cũng không có ý muốn chế nhạo em đâu!”
Junghwa bực bội mấy phút, đầu óc cũng trở thành một mảnh trống rỗng. Đến khi hồn trở lại, nhìn thấy Hani đang chăm chú nhìn chằm chằm, thận trọng quan sát vẻ mặt của mình..
"Hani…… Ừa…….. Nghi thức cũng sắp được cử hành rồi. Chúng ta mau đi thôi!” Junghwa nói xong, đứng dậy, kéo tay Hani, đem cả người chị kéo lên, hướng cửa đi tới.
Hani vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau, lần này đổi lại chính là bị cô kéo đi.
Trong giáo đường vang lên thanh âm hạnh phúc. Tấm thảm màu đỏ thật dài, ở phía cuối, chính là nhân vật chính của buổi lễ. Đuôi áo cưới được túm lại, phù dâu đứng ở phía sau nâng lên váy áo, đứng ở phía sau bọn họ.
Junghwa cùng Hani đứng ở một góc khuất, lẳng lặng chờ đợi nghi thức tiến hành.
Ở trước Thánh Giá, cha xứ sắc mặt nghiêm trang, tay cầm Thánh kinh. Ông nhìn cặp đôi đang đứng trước mặt, bộ râu rậm rạp trên khuôn mặt nở ra nụ cười hòa ái.
“So Ji Sub, con có đồng ý lấy Bora làm vợ, yêu, quý trọng cô ấy, cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng không thay đổi?”
“Con đồng ý!”
Khi lấy được sự khẳng định chắc chắn của chú rễ, cha xứ chuyển sang cô dâu “Con có đồng ý chấp nhận người đàn ông này làm chồng con, yêu, quý trọng anh ấy, cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng không thay đổi?”
“Con đồng ý!”
……………..
Nghe được lời đồng ý kia, bọn họ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Junghwa xem bọn họ trao nhẫn cho nhau, còn ôm hôn nhau thắm thiết. Cô không nhịn được nghiêng đầu, ngả vào trong lòng người bên cạnh, hỏi.
"Cô ấy tốt như vậy, tại sao chị lại không chọn cô ấy?"
Đây chính là một vấn đề vô cùng lớn, đã nhịn từ lâu nhưng nay không nhịn được nên hỏi.
“Bởi vì……. Gặp em rồi…...” Hani cúi đầu, giống như cô, nói nhỏ.
Chợt, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hani, tất cả đều giống như đang cười, ánh mắt như vậy diu dàng. Đúng vậy nha……. Ai bảo chị gặp được cô đây……
“Aiz! Tự nhiên em cũng muốn mặc áo cưới!” Lại đem đầu xoay về, nhìn đôi uyên ương được mọi người chúc phúc, thuận miệng nói.
Hami hưng phấn kêu lên một tiếng, rung động vòng tay ôm cô.
“Thật sao? Thật tốt quá!”
Trong hôn lễ, hoa tươi được rải đầy “Phanh------” một tiếng, chai rượu sâm banh được ai đó mở ra, nhất thời trong không khí tràn ngập mùi rượu. Đang lúc mọi người vỗ tay, hôn lễ đơn giản này được kết thúc.
--------
Ở Anh quốc…….. Luân Đôn.
Trong biệt thự của Ahn thị, một cô bé với mái tóc xoăn dài được buộc thanh đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh hoàng. Mặc quần áo xinh đẹp, giày ủng, còn xách theo một va ly nho nhỏ.
“Đừng có ai phát hiện nha!” Hyojin nỉ non, càng tăng thêm bước chân.
Rốt cuộc mới vừa đi qua đại sảnh, sau lưng liền có giọng Ahn phu nhân dịu dàng truyền đến.
"Hyojin à, con đang định đi đâu vậy? Sao lại đem theo cái rương hành lý thế kia”
Aiz…….. vẫn bị chộp được nha~
“……….” Hyojin dừng bước, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về người phía sau, nở nụ cười lấy lòng, ngọt ngào kêu.
“Mẹ!”
Ahn phu nhân nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu nhưng vẫn giả vờ không biết.
"Hyojin à, con muốn đi đâu vậy? Lại muốn qua nhà bạn chơi sao?”
“Mẹ à! Con đâu có đi đâu đâu! Chính là qua nhà Judy mấy ngày thôi mà! Đúng nha, mấy ngày thôi!” Hyojin vội vàng đi theo cô, tiếp tục nói.
Ahn phu nhân gật đầu, đi đến bên người Hyojin, yêu thương sờ sờ đầu.
"Hyojin à, qua nhà người khác là phải biết phép tắc ! Biết không? Mẹ con qua đời sớm, ba con lại không để ý con! Chỉ có mẹ xem con là con gái thôi!”
Dĩ nhiên, nếu có thể cùng Hani thật sự là rất tốt rồi, nhưng mà…..
Nhưng mà lần trước nói chuyện điện thoại, Hani hình như rất thương cô gái đó. Đầu tiên sẽ để Hyojin đi qua thăm dò, rồi bà sẽ qua đó nhìn sau.
“Mẹ, con sẽ rất nghe lời! Mẹ yên tâm!”
Hyojin thở phào nhẹ nhõm, vội nở ra một nụ cười ngọt.
Tốt rồi, mẹ không có phát hiện cái gì khác thường, chỉ cần có thể an toàn đi ra khỏi biệt thự, mọi chuyện còn lại đều được giải quyết tốt. Vé máy bay cũng có sẵn rồi! Tất cả đều đã sẵn sàng.
Ahn phu nhân kêu một tiếng.
“Quản gia! Lấy xe!”
Được Ahn phu nhân đồng ý, Hyojin nghênh ngang đi ra khỏi biệt thự. Vừa đóng cửa xe lại, bé đã nói người tài xế
"Đến sân bay Heathrow!"
“….” Tài xế có chút kinh ngạc.
“Tiểu thư!”
Hyojin bỏ ra khuôn mặt tươi cười, tức giận nói.
“Bảo ông thì ông đi đi! Mẹ cũng đã đồng ý rồi!”
“Dạ!” Tài xế cũng không nói thêm, khởi động xe, đạp chân ga……. Chiếc xe chậm rãi rời khỏi Ahn gia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro