Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83

Buổi chiều thứ sáu, cách giờ tan lf 15 phút.

Junghwa nhìn màn hình máy vi tính, vô cùng nhàm chán cầm con chuột, một bộ phim thần tượng nhiều tập vẫn đang được mở. Nhìn hơn 10 phút, nhíu nhíu mày, ấn nút tắt đi.

''Này! Em muốn làm việc! Em muốn giống như nhân viên bình thường!'' Vô cùng bất mãn bắt đầu oán trách.

Sắp hỏng mất rồi! Suốt một tuần lễ, cứ như vậy ngồi yên một chỗ, mỗi ngày nếu không phải uống trà, thì là xem phim. Được rồi! Thật ra thì cô thật thích xem phim, nhưng mà cũng không thể mỗi ngày đều như vậy chứ?

Dù gì cô cũng là một sinh viên a! Thật là! Không muốn làm sâu gạo!

Hani gật đầu một cái, cũng không xem việc Junghwa oán trách không cho cô làm việc là quan trọng, thuận miệng lừa gạt nói.

''Ừ! Biết! Nếu như em cảm thấy không có việc gì làm, thì phiền toái thì giúp tôi bóp vai đi!''

''..........'' Bóp vai? Chị lại có thể nghĩ ra!

Junghwa đi tới trước bàn làm việc của Hani, chỉ một ngón tay, không chịu nổi mà nói.

''Em là phụ nữ thời đại mới! Em không cần làm cô gái nhu nhược để chị nuôi!''

''Cho nên là?'' Người kia cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem văn kiện.

''Cho nên em muốn công việc! Em muốn tay làm hàm nhai! Chị có nghe hay không!''

Hướng về phía Hani kêu la nửa ngày, lại phát hiện chị căn bản không quan tâm, thở phì phò hô lên cả họ tên chị.

''Ahn ---- Hani ----- ''

Lúc này truyền đến tiếng ''cốc cốc -----'', có người gõ cửa phòng làm việc.

''.........'' Junghwa xoay đầu, không cần nghĩ cũng biết là người nào. Hướng cửa hô.

''Đại thư kí! Chị có thể tiến vào!''

Kể từ khi cô bị bắt buộc chuyển vào phòng làm việc của tổng tài, trừ một đại tổng tài, cô đáng thương ra, còn có đại thư kí ở bên ngoài, không còn một ai vào đây.

Bây giờ ở đây đã có hai người rồi, như vậy người ngoài cửa, trừ đại thư kí còn ai vào đây nữa chứ!

Quả nhiên, Solji với gương mặt trẻ con trắng noãn xuất hiện sau cánh cửa. Mà thái độ của chị, khiến Junghwa vô cùng xúc động muốn đánh. Lại có thể cười đến vô sỉ như vậy!

''A! Tôi đây không phải sợ quấy rầy hai người sao!'' Solji hết sức đàng hoàng nói xong, biểu tình trên mặt lại là trêu tức.

Cái gì cái gì! Chị đang nói cái gì! Quấy rầy cái gì! Hai người bọn họ ở trong phòng ngoài làm việc ra còn có thể làm được gì nữa! Vị đại thư kí này, cùng đại tổng tài cùng một ruột, trong đầu đều là những tư tưởng lộn xộn lung tung.

Junghwa tức giận hừ một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình. tay cầm con chuột, nhưng mà lại như đang trút giận dùng hết sức mà di di con chuột. Tức giận, cánh tay đụng phải ly trà. ''Phanh ------ '' một tiếng, cái ly rơi xuống đất.

Nước nóng trong ly , bắn tung tóe rơi vãi ra ngoài, làm bỏng cánh tay của cô.

''A ------ '' Nhịn đau, cố gắng không để cho những người ở đây phát hiện ra cô đau đớn.

Hani ngay lập tức đứng lên, sải mấy bước liền đi tới bên cạnh cô, nhíu mày.

''Sao thế! Sao lại không cẩn thận như vậy! Về sau trên bàn của em không được để ly nước!''

''Để tôi xem có bị bỏng không?'' Nói xong, đã nắm bàn tay của Junghwa, có chút đau lòng nhìn chằm chằm vào thật lâu. Phát hiện không có chuyện gì, mới ngẩng đâu lên nhìn cô.

Junghwa khóe miệng cứng đờ, không chịu nổi mà nói.

''Ha...... Tổng tài...... Chị không cảm thấy chị có chút chuyện bé xé ra to hay sao?''

Làm ơn đi! Chỉ bị vài giọt nước nóng bắn vào thôi mà!

''Đem cái ly dọn đi!'' Đầu cũng không quay lại, hướng về phía người phía sau mà phân phó.

Solji đưa tay chỉ cái mũi của mình, hét to một tiếng.

''Cậu không phải bảo mình chứ?'' Này! Cô là một thư ký, lại có thể luân lạc trở thành nhân viên vệ sinh a!

Ngay sau đó nhận được ánh mắt sắt lạnh của tổng tài.

Vô cùng vô tội giương mắt to, chấp nhận đầu hàng.

''Mình đi! Mình dọn dẹp! Mình dọn dẹp vẫn chưa được sao?'' Sớm biết thế cô không thèm tiến vào!bTức chết mất!

Hani kéo Junghwa ngồi lên ghế sofa, câu có câu không mà nói chuyện.

''Humh! Hôm nay tan làm về, dẫn em đi mua trang phục!''

''Mua trang phục làm gì?'' Junghwa mở miệng hỏi.

''Bạn tôi kết hôn!'' Lúc sáng không phải đã nói qua rồi sao?

''Ai?'' Quay đầu nhìn Hani, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

''Bạn của chị kết hôn, có liên quan gì đến em sao? Mua trang phục làm cái gì vậy?''

Hani có chút tức giận nhìn Junghwa, hận không cắn được cô một cái.

''Sao lại không liên quan! Em phải đi cùng tôi!'' Cái con nhím nhỏ này! Nói đến nửa ngày, sao em vẫn chưa hiểu?

''A! Hiểu!'' Junghwa gật đầu một cái.

''Em không đi!''

Nghe thấy Junghwa nói '' không đi'', vội vàng quát lên.

''Không được! Nhất định phải đi!'' Bắt đầu từ bây giờ, đi nơi nào cũng phải mang theo em đi! Ngược lại, em tới chỗ nào, tôi cũng muốn đi theo!

Junghwa trong đầu hiện hình ảnh một bữa tiệc thật lớn, cộng thêm có nhiều ánh mắt sát lãnh của nhiều cô gái bắn về phía mình. Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nhíu mày, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.

Trong lòng khẽ run rẩy, nói.

''Em ghét nơi đông người! Hơn nữa em không thích đi những nơi đó!''

Mình và cái loại tiệc tùng hoa lệ đấy, cản bản là không hợp nhau!

''Cũng không phải nơi lớn gì! Bạn tôi nói rồi, chỉ mời ít bạn bè thân thích. Chỗ kết hôn cũng là một lễ đường, rất an tĩnh'' Thở phào nhẹ nhõm, trấn an mà nói.

Cũng không tìm được lý do gì nữa để cự tuyệt, Junghwa thuận miệng mà hỏi.

''Bạn của chị là nam hay nữ vậy?''

''Bạn! Hani à, sẽ không phải là mấy cô tình nhân trước đây nào của cậu chứ?'' Solji bên cạnh chăm chú lắng nghe, rốt cuộc không nhịn được mà chen miệng, tò mò hỏi.

Hani, kết giao bạn bè lúc nào chứ! Trước không phải chỉ quan tâm đám phụ nữ sao!

Quả nhiên lời này vừa nói ra, bị một ánh mắt hung ác bắn tới.

A a a! Nói trúng!

Junghwa thấy Hani không có mở miệng phủ nhận, cắn cắn môi, đem mặt quay sang bên kia, quyết định không cùng chị nói chuyện. Biến thái chết tiệt này! Thế nhưng lại mang cô đi tham gia lễ kết hôn của tình nhân cũ!

"Cậu có thể ra ngoài!" Hani lạnh lùng nhìn Solji, đưa mắt ra hiệu, trầm giọng nói.

Solji vừa mới thu dọn xong mấy miếng thủy tinh vương đầy trên sàn, vô cùng xui xẻo tiếp nhận ánh mắt của Hani. "Aiz” lên một tiếng, ý bảo không cần nhiều lời hơn nữa cũng đã hiểu rồi, có chút bất đắc dĩ xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc. Trong nháy mắt đóng cửa lại, Solji không khỏi than thở.

“Tại sao mỗi lần có người bị đuổi ra ngoài lại luôn là tôi đây? Tại sao mỗi khi có chuyện luôn là tôi đi sử lí?” Lắc đầu một cái, Solji nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi từ từ cất bước đi trở về phòng làm việc của mình.

Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Hani ho khan một tiếng, cũng không biết nên nói gì. Trầm tư chốc lát, cô quyết định trung thực mà báo cáo tất cả, tuyệt đối quán triệt đạo lý.

"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

"Em nghe tôi nói!" Đưa tay xoay cả người Junghwa hướng về mình, nghiêm túc nói.

"Tôi không muốn lừa dối em! Nhưng mà tôi nói xong, không cho phép em tức giận!"

Liếc nhìn sắc mặt Junghwa, Hani lại bổ sung một câu.

"Được rồi! Có thể tức giận! Nhưng là không được không để ý đến tôi!"

"Cô ấy từng là tình nhân của tôi, nhưng cô ấy cùng những tình nhân kia có điểm khác biệt! Nói rõ trước, không phải là tôi thay cô ấy nói tốt! Còn nhớ rõ lần trước em ngã bệnh không? Em không chịu đi bệnh viện, lúc đó tôi không có cách nào khác!"

"Liền mời cô ấy đến, là cô ấy cho em uống thuốc, lại giúp em thay quần áo!"

"Hiện tại cô ấy rốt cuộc tìm được người cùng nắm tay cả đời, muốn kết hôn, em nói touo không đi là không biết xấu hổ sao?"

Nghe nói thế, Junghwa chợt ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn về phía Hani, nghiến răng phun ra mấy chữ.

"Cho nên! Lần trước chị nói là chị giúp em thay quần áo tức là chị gạt em!"

"..........." Hani bỗng chốc cảm thấy buồn bực, cũng không nghĩ tới Junghwa lại đột nhiên nói chuyện này. Không thể làm gì khác hơn là đưa tay ôm bả vai của cô, lấy lòng nói.

"Được rồi! Tôi nói đùa thôi mà! Em không cần phải tức giận! Chỉ là đi đám cưới, em nhất định phải đi với tôi!"

Aizzz! Sao nữ nhân này lại khó trị như vậy! Trời ơi!

"Em có nói không đi sao?" Junghwa đẩy tay của Hani ra, từ trên ghế sofa đứng dậy.

Mặc dù biết là tình nhân củ của Hani, cô có chút khó chịu! Nhưng cô cũng không phải loại người cố tình gây sự a! Người ta còn giúp cô uống thuốc, thay quần áo! Theo phép lịch sự, cô cũng nhất định phải đi!

"A!" Hani hưng phấn trợn to hai mắt, cũng từ trên ghế sofa đứng bật dậy, một phát bắt được cánh tay của Junghwa, kéo vào trong lồng ngực mình.

"Bà xã! Tôi biết ngay em sẽ không để tôi đi một mình trong trường hợp đấy mà!"

"Ahn tổng! Nơi này là công ty! Mời chị công và tư rõ ràng một chút!" Junghwa không có đẩy Hani ra, lạnh lùng nói.

Gần đây, đối với việc bị Hani đột nhiên tập kích, cô đã là thấy nhưng không thể trách nữa rồi! Lúc mới bắt đầu cô còn phản kháng, đến bây giờ thì đành tiếp nhận. Nếu như lại tiếp tục quái gở nữa, như vậy thì chính là cô có bệnh rồi!

Hani thông minh mà gật đầu một cái, nghiêm túc nói.

"Tôi biết a! Tôi rất rõ ràng mà!" Nói xong, rất nghe lời buông lỏng cánh tay.

"......" Junghwa liếc Hani một cái, không nói gì thêm.

Từ từ đi về bàn làm việc của mình, cô vô cùng nhàm chán ngồi xuống, cảm giác đột nhiên có chút khát nước, theo thói quen đưa tay muốn lấy ly nước, lại đáng thương mà phát hiện ra ly nước đã thành một đống mảnh vụn, hơn nữa đã được dọn ra ngoài. Nghiêng đầu, cô mím mím môi, cũng không nói một câu, dời tầm mắt lên màn ảnh.

Hani tinh mắt nhìn thấy Junghwa lén lút khẽ liếm môi, trong nội tâm đã hiểu rõ. Vội vàng ấn nút điện thoại nội tuyến, hướng Solji đầu điện thoại bên kia phân phó nói.

"Một ly sữa tươi! Cộng thêm một ly cà phê nóng!"

"Tôi......" Người kia vừa mới mở miệng, Hani liền nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại.

Junghwa nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm trò chơi nhàm chán trên màn hình máy vi tính, cũng là hướng về phía vị đại tổng tài nào đó hỏi.

"Làm sao chị biết em khát nước?"

Gần đây, chị đúng là càng ngày càng hiểu rõ cô! Cô cũng chưa nói mình muốn uống nước, chị cũng đã biết rồi!

"Hắc hắc! Tôi chính là biết! Bà xã đại nhân cần gì, tôi đều biết đấy!"

Ngẩng đầu lên, hướng về phía Junghwa nheo mắt lại, lấy lòng mà lộ ra một nụ cười thật tươi.

Này! Người điên khùng!

Junghwa không chịu nổi mà ném cho Hani một ánh mắt khinh thường, quay đầu tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán.

Ước chừng mười phút sau, Solji đá văng cửa phòng làm việc, đôi tay bưng khay nên không có tay mở cửa. Đi vào bên trong phòng làm việc, cô vô cùng khó chịu bắt đầu oán trách.

"Tôi van hai người! Có thể hay không đừng xem tôi như người giúp việc! Tôi dầu gì cũng là một thư kí a! Cậu nói một chút, hiện tại thế nào liền ngay cả việc hâm nóng sữa tươi pha cafe loại chuyện như vậy cũng để cho tôi làm rồi sao?" Oán hận thì oán hận, động tác trong tay vẫn không ngừng lại.

Solji bưng khay, đi tới trước bàn làm việc của Junghwa rồi đưa tay cầm lên ly sữa tươi ấm áp, muốn để xuống.

"Ừ! Cái này là cho Junghwa vĩ đại uống!"

"Đợi đã......! Tôi không uống cái này!" Junghwa ngửi thấy mùi cà phê thơm mê người, không nhịn được nghĩ muốn nếm thử một chút.

Cô nói xong bèn đứng dậy, liền muốn lấy ly cafe khác trên khay.

Hani giống như một trận gió vun vút bay qua xuất hiện bên người cô, nhanh chóng đoạt lấy ly cafe trong khay, lại nhận lấy sữa tươi trong tay Solji, đem sữa đặt vào trong tay Junghwa, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

"Ừ! Bà xã em uống cái này! Sữa tươi tốt cho da! Cafe không tốt! Sẽ làm da em đen!" Vô cùng nghiêm túc nói, thái độ của Hani hết sức trịnh trọng.

Két? Uống cafe da sẽ đen?

Junghwa bán tín bán nghi uống một hớp sữa tươi, hỏi.

"Sẽ đen sao? Đại thư ký, là thật sao?"

".........." Solji nhận được ánh mắt uy hiếp của người nào đó, nhắm mắt lại, ấp a ấp úng nói.

"Éc..... tôi đoán là ..... chắc là......"

Hani chết tiệt này! Lại kéo cô xuống nước!

"Không phải đâu!" Junghwa còn có chút hoài nghi, ánh mắt hồ nghi qua lại nhìn hai người bọn họ.

Hani liền vội vàng gật đầu như giã tỏi, chỉ vào cái người bên cạnh mặt trẻ con trắng nõn nói.

"Biết cậu ta tại sao lại trắng như vậy không? Bởi vì cậu ta thường uống sữa tươi, chưa bao giờ uống cafe!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1