Chương 73
Rèm cửa được kéo xuống, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, thấp thoáng qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đỏ mờ nhạt từ mặt trời tỏa ra. Junghwa từ từ mở mắt, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Ở rạp xem phim anh Minho nói chia tay với cô. Anh muốn cùng Jae-hyeon ra nước ngoài, hai người họ muốn đi sang Pháp. Sau đó, trời bắt đầu đổ mưa…. Nước mưa rất lạnh, cô đứng trong mưa rồi cuối cùng một mình về nhà. Sau khi về nhà cô ngủ, trùm chăn rồi ngủ. Sau đó thì sao có chuyện gì đã xảy ra. Sao cô không thể nào mà nghĩ ra được. Giật giật tay, trong lúc mơ màng tay cô không may chạm vào thứ gì đó mềm mại như là tóc vậy. Junghwa giật mình, cúi xuống nhìn, lại thấy Hani đang nằm cạnh giường ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai đạo mày kiếm thì chau lại, cho dù lúc ngủ bộ dáng cuồng ngạo của người này vẫn không biến mất. Chị sao lại ngủ ở đây chứ? Đưa mắt nhìn xung quanh, Junghwa kinh ngạc mở to miệng. Nơi này không phải là ổ chim sẻ của cô, trong đầu cô giờ phút này chỉ biết kêu trời. Cô cư nhiên trở lại như lúc trước cùng biến thái thi hành khế ước, ở nơi được xem là ‘Ổ vàng’ thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu.
“Hani.” Junghwa ngồi dậy, đưa tay chọc chọc vào mặt Hani. Sao chị lại ngủ say thế này? Chị đang làm gì ở đây vậy? Buồn ngủ sao không về phòng mình mà ngủ, tự dưng nằm ở giường cô mà ngủ. Đây là chị lại bị vấn đề gì nữa thế này? Trong giấc mộng, Hani vẫn như cũ không tỉnh dậy, chỉ hơi hơi nhíu mày.
Junghwa thấy Hani phản ứng lại có vẻ khó chịu, trong nháy mắt cảm thấy thật vui vẻ. Có lẽ chính chị cũng không biết, vẻ mặt chị lúc này lại dịu dàng đến mức cùng cực luôn rồi. Nhìn nhìn người đang nằm ngủ thế này, ý định xấu xa trong đầu Junghwa lại được dịp thi triển.
Cô thật nhẹ từ tấm chăn bước ra, đưa tay che mặt, ngay cả thở cũng không dán. Bước xuống giường, chân không đi đến phòng khách, cầm lấy quyển tạp chí, nhón nhón chân đi lại phòng ngủ. Đem cuốn tạp chí cuốn lại thành cái loa, cô để sát vào tai Hani. Cả người hít thở sâu một cái, đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
“Hani! Dậy đi! Dậy đi! Bây giờ là 9 giờ 13 phút! Hani!Rời giường!”
Quả nhiên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, khiến Hano giật mình từ trên giường bật nhanh dậy. Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, nhìn thấy trên giường không có ai nằm, giây tiếp theo liền xoay người tìm kiếm “tên đầu sỏ” gây chuyện. Nghiêng đầu sang bên cạnh, trong nháy mắt thấy được mặt cười đắc ý của Junghwa, mọi khí nóng trong lòng Hani đều tan rã. Junghwa nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Hani, cho là chính chị bị mình hù sợ, có chút nóng nảy vươn tay, đưa trước mắt Hani vẫy vẫy.
“Nè! Chị không sao chứ? Nè nè nè!”
Trời ạ! Không phải là bị cô gọi lớn như thế liền biến thành ngu dại chứ?
“Nói chuyện a! Nè! Đừng có im lặng thế chứ! Chị giả bộ ngốc làm cái gì? Nói nhanh lên nào!” Junghwa hướng Hani quát to.
Chị xảy ra chuyện rồi à? Sao lại ngu ngơ thế chứ!
Hani bất chợt cử động, đưa ra cánh tay dài, dễ dàng đem cả người Junghwa bế lên cao, lộ ra nụ cười xấu xa.
"Hắc hắc he he! Để cho tôi bắt được em đi! Phải đánh đòn em mới được! Dám không đi dép đã xuống giường!"
“Oa!” Junghwa không ngờ Hani sẽ có động tác như vậy, hai chân dùng sức đạp, muốn trốn khỏi chị.
Đôi tay nhỏ của cô dùng sức níu lấy y phục của Hani, kêu la.
"Mau buông tôi ra! Chị có biết xấu hổ không vậy?”
Hani hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
"Câu nói đó không thích hợp nói về tôi!”
“sao lại không thích hợp! Thích hợp hơn hết á! Biến thái chết tiệt! mau thả tôi xuống!” Junghwa nhất quyết không từ bỏ kêu la, cố ý cùng Hani phản kháng.
“Em là vợ tôi, từ đầu cho đến móng chân đều là của tôi!” Hani khoác lác vô sỉ nói một câu.
Aaaaaaaaaaaa! Gương mặt Junghwa phút chốc đỏ ửng cả lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hani, đưa tay chỉ chỉ mặt Hani.
"Biến thái chết tiệt! Ai nói tôi là vợ chị hả? Tôi lúc nào thì gả cho chị hả? Chị đừng có nói lung tung đi!"
“Ngày đó ở cô nhi viện, em đã chấp nhận!” Hani tốt bụng nhắc nhở Junghwa.
Junghwa mở to miệng, bội phục bản lĩnh bóp méo sự thật của Hani. Đưa tay lên đấm liên tục vào vai Hani.
“Làm ơn đi! Khi đó tôi chỉ miễn cưỡng đáp ứng làm “bạn gái” của chị thôi nha!"
“Sẽ đau!” Hani nhíu mày, đột nhiên nói lên hai chữ.
Hả…. Đau?....... Junghwa đấm thêm hai cái nữa, hài lòng nói.
“Đương nhiên sẽ đau! Không đau tôi đấm chị làm cái gì? Thật là!”
“Tay của em sẽ đau!” Hani trực tiếp nói rõ cho Junghwa hay.
Junghwa dừng tay, ngón giữa còn sờ sờ nhẹ vào vai Hani, lúng túng hoảng hốt, ấp úng nói.
"Quan… liên quan gì đến chị!”
Biến thái buồn nôn. Từ khi nào thì chị lại trở nên buồn nôn thế này chứ?
“Liên quan đến tôi!” Giọng nói đầy vẻ kiên quyết vang lên, Hani thuận thế ôm Junghwa xoay người đi đến giường.
Junghwa trong lòng hiện lên cảm giác không ổn, vừa kêu to vừa nói.
"Biến thái chết tiệt! ban ngày ban mặt, chị nghĩ muốn làm gì! Tôi nói cho chị biết! Không phải chik muốn làm gì tôi cũng có thể làm đâu đó. Tôi….”
“A?” Hani hứng thú nhìn Junghwa.
"Nếu như tôi muốn làm gì gì đó với em, em có thể làm gì nào?"
Cái gì cái gì à?
"Tôi sẽ kêu to đấy! tôi nhất định sẽ kêu thật to.” Junghwa tựa như đang tuyên thệ lời thề vậy. Rất kiên quyết, rất mạnh mẽ mà nói.
Hani đem cô cẩn thận sắp đặt trên giường lớn, nở nụ cười nhạt.
"Em kêu người à! Nói cho em biết tin vui! Từ tầng 15 đến tầng 20 tất cả đều thuộc quyền sở hữu của tôi! Cho nên em có kêu đến rát cổ cũng không có ai nghe được đâu!"
Chống lại vẻ mặt khẩn trương của Junghwa lúc này, Hani cố ý kéo dài âm điệu muốn chọc tức cô.
A! Nhìn vẻ mặt hoảng hốt này của Junghwa tâm tình thật tốt nha. Ai ai ai! Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống thật là tốt đẹp nha.
Gì chứ? Từ tầng 15 đến tầng 20? Trời ạ! Chuyện gì thế này? Người có tiền phô bày mức độ giàu sang sao? Nhiều phòng ốc như thế, một mình chị ở làm sao hết chứ? Thật là! Chị đừng có ra vẻ nhà giàu nữa có được hay không? Đi chết đi. Chị đi chết đi biến thái chết tiệt!
Junghwa nuốt một ngụm nước bọt, từ trên giường nhảy xuống, nhấc chân muốn chạy trốn.
"Tôi không chơi với chị! Tôi muốn về nhà. Chị là biến thái chết tiệt."
“Em dám bước chân xuống giường? Em dám làm thế thử xem?” Hani lạnh lùng cảnh cáo cô.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết tối hôm qua chính mình bị sốt cao hay sao? Hôm nay vẫn còn mặc đồ ngủ, thậm chí dép cũng không mang ở trên sàn chạy tới chạy lui? Sàn nhà lạnh như thế, cô còn muốn tiếp tục bệnh hay sao?
Junghwa nhất thời cảm thấy sống lưng mình cứng đờ, dè dặt nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn bã nhìn Hani.
"Là do chị bỉ ổi đấy! Là chị không tốt! đều là lỗi của chị!”
Bỉ ổi? Con nhím nhỏ ghê gớm này? Ai bỉ ổi hả? trong đầu em là chứa những thứ gì thế này?
“Hiện tại ngay lập tức nằm xuống cho tôi!” Hani cảm thấy thật nhức đầu, nghiến răng nghiến lợi quát Junghwa một trận.
"Tôi cho em ba giây đồng hồ, nếu như em không ngoan ngoãn nằm xuống, tôi liền ‘bỉ ổi’ cho em xem…..”
Trời ạ! Em có hiểu hai ý nghĩa của hai từ kia không vậy? Lại có thể nói cô như thế!
Nghe được câu này, Junghwa vội vàng nằm xuống, đem chăn che kín cả người, chỉ để lộ ra ngoài cái đầu nhỏ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Hani.
Động tác thật nhanh, khiến cho Hani không biết nên thế nào. Thật đúng là có chút mong đợi, em khi nãy tiếp tục chống đối chính mình. Chỉ là Hani hiểu được cần phải có thêm thời gian. Sau này thời gian nuốt em vào bụng của tôi cũng không ít.
Hani đứng ở phía mép giường, đôi tay đang để trong túi quần, cúi đầu nhìn Junghwa, vô thức vươn tay ra.
“Nè! Chị muốn làm gì?” Junghwa nắm chặt lấy chăn, cả người càng chôn sâu vào trong, tựa như đang đề phòng
Hani vậy.
Hani ngạc nhiên cười một tiếng.
"Em yên tâm! Tôi đối với kiểu ‘khô quắt cá khô ’ tạm thời không có hứng thú!". Lời nói vừa dứt, bàn tay để trong không trung đã chạm xuống trán Junghwa. Cảm thấy nhiệt độ trên trán cô đã trở lại bình thường, không còn nóng như tối hôm qua nữa, lúc này bản thân Hani mới thấy yên lòng lại.
“Cả ngày hôm nay, em đều phải nằm trên giường!” Hani rút tay về, bá đạo nói.
Junghwa giật giật khóe miệng, phun ra ba chữ.
"Không có đâu!”
“Em dám!” Hani trợn to hai mắt.
Ai đó to gan đáp lại.
“Tôi dám!”
Rốt cuộc, Hani giơ cờ hàng, bày ra vẻ đầu hàng, có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Chủ nhật vừa rồi, trời mưa to, em bị mắc mưa đúng không?”
“Làm sao chị biết?” Junghwa nghi ngờ nhìn về phía Hani.
Chẳng lẽ chị có ba mắt hay sao? Chuyện cô mắc mưa, chị cũng biết? có khi nào chị thuê thám tử theo dõi cô 24/24 hay không?
“Dẹp ngay mấy ý nghĩa điên khùng trong đầu em đi.” Hani không chịu nổi nhíu mày.
Junghwa mím mím môi, không nói lời nào thêm nữa, trong lòng thì không ngừng thắc mắc "biến thái chết tiệt ! chẳng lẽ chik có năng lực siêu phàm sao? Sao lại đọc được ý nghĩ của người khác chứ!”
“Ngày hôm qua em bị sốt!” Hani đơn giản nói, đem sự tình ngọn nguồn nói ngắn gọn trong một câu.
Hả? Cô bị sốt? Sao cô lại không cảm thấy gì hết vậy? Cô nhớ trước kia khi còn học đại học, cô rất ít khi bị bệnh, bởi vì cô sợ bệnh sẽ phải đi bệnh viện. Lâu lâu cô cũng bị bệnh, những lúc như vậy Hyelin vô cùng khó chịu, nói cô cả đời nổi bệnh, cả người mơ hồ không biết gì cả. Trong giây lát nghĩ được gì đó, Junghwa ấp úng hỏi.
"Cái đó quần áo của tôi…..” Áo ngủ hoạt hình đáng yêu của cô khi nào thì biến thành áo ngủ tơ tằm thế này.
“Sao nào?” Hani nhíu mày, cố ý kích thích nói.
"Tôi thay cho em, được không?” Junghwa đỏ bừng cả mặt, cầm lấy gối sau lưng, hung hăng đập tới.
"Chị còn không biết xấu hổ dám nói! Chị lợi dụng tôi bị bệnh đụng tay đụng chân với tôi!”
“Em tốt nhất nên tạo thành thói quen đi sau này tôi sẽ thường xuyên đối với em ‘động tay động chân’ đấy!” Hani quẳng lại một câu, lạnh lùng bước khỏi phòng.
Junghwa buồn bực nhìn theo bóng lưng Hani, có chút phát điên nhưng lại không thể làm được gì. Biến thái chết tiệt! Được lắm! Không phải cô là bạn gái của chị sao?
Điện thoại để đầu giường bỗng nhiên reo lên. Junghwa nghiêng đầu sang nhìn, nhìn chiếc điện thoại của Hani đang nhấp nháy kia, phồng má kêu to.
“Nè!Nè! Nè! Điện thoại của chị!”
Thanh âm của Hani từ phòng bếp truyền ra.
“Em nghe đi!”
“Vậy cũng tốt! Nếu là nhân tình của chị gọi đến tôi cũng không biết gì đâu!” Junghwa cầm điện thoại trên tay, tốt bụng nhắc nhở. Cô mở điện thoại, nhìn trên màn hình hiện lên chữ ‘Solji’ liền lớn tiếng nói.
“Là điện thoại tay sai của chị, sao lại để tôi nghe máy chứ?” A! Đúng rồi! Hôm nay là thứ hai! Mấy giờ rồi nhỉ? Giờ hình như là trong lúc làm việc, không trách được tên tay sai kia sẽ gọi điện thoại đến đây.
“Nghe đi.” giọng nói Hani thâm trầm truyền đến. Junghwa lười biếng ấn phím nghe, đưa điện thoại lại gần bên tai ‘Alo’ một tiếng.
Đầu bên kia, Solji nghe thấy giọng lạ, hiển nhiên cảm thấy buồn bực.
“Hani?”
“A! Chị ấy bảo tôi nghe máy! Có chuyện gì chị cứ nói đi!” Junghwa đàng hoàng đem lời nói truyền đạt lại.
Solji kinh ngạc quát to lên.
"Hả. . . . . . Junghwa?"
“Chị rốt cuộc có chuyện gì không?” Junghwa đổi điện thoại sang bên kia, hỏi lại lần nữa. Solji lúc này sửng sốt một hồi, hồn vía vẫn chưa tìm thấy chủ, ngơ ngác nói.
“Hiện tại cũng sắp mười giờ rồi! Tôi muốn hỏi hôm nay Hani có đến công ty không?”
Junghwa đem điện thoại để cách ra, nghiêng đầu gào lên.
"Tay sai của chị hỏi chị hôm nay có đi làm không?”
"Không đi!”
"Không đi!" Junghwa đem đầy đủ câu chữ của Hani truyền đạt lại bên trong điện thoại.
“À! Tôi muốn hỏi thêm, Hani hiện tại đang làm gì vậy?" Solji hết sức tò mò hỏi.
Junghwa liếc một cái, tiếp tục hỏi.
"Chị ấy hỏi chị hiện đang làm gì?”
"Nấu cháo!"
“Nấu cháo!” Junghwa lại lần nữa truyền đạt lại thông tin. Nhưng lần này lời vừa dứt, cô ngẩn cả người. Đợi đã… Xem chút…. Nấu cháo? Đường đường là tổng tài, mà cũng có lúc đi nấu cháo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro