Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

Minho lái xe trở về bệnh viện đã là gần năm giờ chiều. An Jae-hyeon đã tỉnh từ sớm, sữa cũng đã uống, lúc này cô đang vùi đầu vào mấy bản vẽ của mình. Trên giường phủ kín những tờ giấy A4, trên mỗi tờ là hình dáng mơ hồ của một người đàn ông nào đó. Cô khẽ thở dài, đem bản vẽ trên tay sửa sang lại cho hoàn chỉnh nhất, trong miệng ảo não, lầu bầu.

"Tại sao vẽ mãi mà không giống thế này?"

Minho im lặng tiến đến trước giường bệnh, cúi đầu mỉm cười.

"Thứ gì vẽ không giống?"

"A___" An Jae-hyeon ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, hốt hoảng đem hết bản vẽ trên giường giấu xuống gối, quay đầu lại nhìn Minho xấu hổ cười cười, trên mặt đỏ lên một vùng.

"Không có gì hết! Anh Minho, không có gì cả!"

Minho cũng không hỏi thêm, tâm tư của cô không phải là anh không hiểu, nhưng bắt đầu từ bây giờ anh chỉ có thể dạy cô học được cách sống kiên cường mà thôi.

"Jae-hyeon! Em thích vẽ tranh sao?"  Minho ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc hỏi.

An Jae-hyeon vội vàng gật đầu một cái, mang theo ước mơ của mình nói.

"Lúc mẹ vẫn còn sống, mẹ luôn dạy em vẽ tranh! Anh biết không em rất thích vẽ tranh!"

"Jae-hyeon! Anh dẫn em sang Pháp được không? Nghe nói nơi đó được xem là thiên đường bồi dưỡng nghệ thuật. Anh cùng em đến nơi đó học vẽ!" Minho trầm tư một hồi, ngẩng đầu lên nói với An Jae-hyeon.

"Sang Pháp?" An Jae-hyeon có chút nghi hoặc hỏi.

"Sang Pháp cũng tốt! Dù sao trước đây ba cũng cho em học qua tiếng Pháp, lần này vừa đúng có cơ hội sử dụng!"

Minho gật đầu một cái.

"Ngôn ngữ cũng không thành vấn đề, anh ở trong đại học cũng từng học qua tiếng Pháp. Jae-hyeon! Chỉ là cứ đi như vậy công ty ba em không có cách nào khác chỉ có thể đưa cho các vị cổ đông khác nắm giữ...."

"Không sao! Không sao hết! Anh  Minho, em không quan tâm lắm những thứ này! Ba em cũng đã đi rồi, những thứ đó đối với em mà nói không có chút ý nghĩa nào cả. Cho nên không sao hết!" An Jae-hyeon nhìn Minho, nơi khóe mắt lộ ra một ít lệ quang. Chuyện duy nhất có ý nghĩa với cô mà nói chính là có anh làm bạn.

"Vậy chị Junghwa sao đây? Chị ấy cũng đi qua Pháp luôn sao?"

Minho đứng dậy, đặt tay lên vai cô, thở dài nói.

"Jae-hyeon! Anh muốn em biết, anh cùng chị Junghwa phải chia tay!"

Ngày mai hai người bọn họ sẽ tách ra.

"Làm sao vậy..." An Jae-hyeon kinh hãi.

"Có phải do em hay không? Có phải chuyện này có liên quan đến em hay không? Để em đi xin lỗi chị Junghwa."

"Jae-hyeon! Chuyện này không liên quan đến em!" Minho lắc đầu, nhẹ giọng khuyên can.

"Chuyện này không liên quan gì đến em. Anh cùng cô ấy chia tay không có liên quan gì đến em! Nhưng mà anh hi vọng em có thể hiểu anh chỉ xem em như em gái mình mà thôi. Anh hi vọng sau này em có thể tìm thấy một nửa còn lại của chính mình, sau đó anh sẽ đem em giao cho người đó."

Minho thản nhiên nói, bỗng nhiên có cảm giác thật bình tĩnh. Phải chăng do biết chính mình không bao lâu nữa sẽ biến mất khỏi thế giới này, cho nên tâm trí cũng bắt đầu trở nên thản nhiên, bình tĩnh.

"Không cần!" An Jae-hyeon liên tục lắc đầu, bàn tay nhỏ bé bắt lấy áo khoác của anh.

"Không cần! Anh Minho, em không muốn xa anh! Hiện tại sẽ không, về sau cũng không!"

Nói xong, cô thấp giọng sụt sùi.

"Chỉ cần anh đừng rời khỏi em...."

"Jae-hyeon..." Minho vuốt ve mái tóc cô, tầm mắt trở nên mơ hồ. đầu lại bắt đầu trướng đau, lý trí nói cho anh biết, nên kiên quyết một chút, không nên giống như trước đây không quả quyết. Minho nhắm mắt lại, kiên quyết nói.

"Nếu như em không nghe lời thì bắt đầu từ bây giờ anh không quản em nữa!"

"Em nghe lời! Em nhất định nghe lời! Em đều nghe anh!" An Jae-hyeon ôm lấy anh, nỉ non nói.

"Về sau em chỉ xem anh là anh trai. Chỉ là anh trai."

"Được!" Minho đưa tay ôm lấy cô, có chút yêu thương nói.

"Anh sẽ sớm làm xong mọi việc của công ty sau đó chúng ra rời đi..."

Nhanh một chút rời khỏi nơi đây mới có thể quên được Junghwa đồng thời hoàn tất nhiệm vụ cuối cùng của mình, khiến cho Jae-hyeon trưởng thành.

Minho cùng An Jae-hyeon ăn cơm tối xong liền ra khỏi bệnh viện, từ từ lái xe trở về nơi ở của mình. Từ xa chiếc xe từ từ tiến đến, mùa đông năm nay đến tưởng chừng như rất sớm. Dưới ánh đèn xe, bóng dáng chiếc xe cũng có vẻ mơ hồ, hòa vào bầu trời đêm thế này nhuộm thành một bức tranh thủy mặc.

Junghwa! Không biết em ấy tan làm chưa, có lẽ hiện tại em ấy đang cùng Hani ở chung một chỗ. Nếu không có vậy em ấy ăn cơm chưa? Nghĩ đến đây Minho không nhịn được cau mày, đưa tay đánh mạnh tay lái, đạp chân ga, hướng nơi nào đó nhanh chóng đi tới.

Tám giờ tối, chiếc xe MB dừng hẳn trước cửa Cao ốc. Junghwa nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bướng bỉnh hừ một tiếng.

"Tôi đi trước đây!" Sau đó nhanh chóng đưa tay mở cửa xe, đi ra ngoài.

"Khoan đã!" Hani bắt lấy tay Junghwa, lôi cô trở lại, khẽ tiến đến bên cạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, bất ngờ hôn một cái lúc này mới buông lỏng tay, cười nói.

"Được rồi! Em hiện tại có thể đi rồi! Nhớ ngủ sớm một chút!"

Junghwa đỏ mắt mím môi, không nói thêm gì nữa, đối với những hành động bất chợt này của Hani tập mãi cũng thành thói quen. Cô cố ý đi thẳng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong thang máy, trong nháy mắt không nhịn được mặt đỏ tim đập.

Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, Junghwa tìm chìa khóa trong ba lô vừa đi khỏi thang máy. Ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa chạm đến người trước cửa phòng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thây ngượng ngùng. Minho trên tay xách theo một túi đồ ăn, trên mặt có chút bất an nhìn cô. Có lẽ đứng chờ quá lâu mà trên mặt có vẻ mệt mỏi không chịu được nhưng một giây tiếp theo nhìn thấy cô, trên mặt đã nở nụ cười ấm áp.

Junghwa nắm trong tay chìa khóa cửa, trong nhất thời cảm thấy tay chân mình luống cuống, không biết làm gì. Thiệt là! Chuyện gì đã xảy ra thế này? Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp sao hiện tại cảm giác giữa hai người lại lạnh nhạt thế này? Thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái anh Minho, thậm chí còn là vị hôn thê của anh mà! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Phải nói với anh chuyện của mình thế nào đây? Cô đã thích người khác, hơn nữa còn cùng biến thái kia ở cùng một chỗ. Rốt cuộc nên làm thế nào đây? Cô thực sự không thể mở miệng được.

"Junghwa." Minho nhàn nhạt gọi một tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt đè nén kia của cô, anh biết được trong lòng cô lúc này đang rất khó chịu, tận trong đáy lòng im lặng nói "Junghwa! Làm bạn gái của anh một ngày nữa thôi! Ngày mai anh sẽ để em tự do!"

Junghwa đi về phía trước mấy bước, cố gắng cười.

"Anh Minho... Jae-hyeon có khá hơn không?"

Trong đầu nghĩ cả buổi, cư nhiên phát hiện mình chỉ có thể nói ra một câu như thế. Từ khi nào giữa cô và anh Minho biến thành thế này? Là từ khi nào đây?

"Ừ! Em ấy sắp xuất viện rồi!" Minho đơn giản nói một câu, đem túi cơm thịt nướng trong tay đưa lên trước mặt cô.

"Em ăn cơm chưa? Lâu rồi không mua món này cho em."

Mặc dù biết cô hẳn đã ăn cơm rồi, mới vừa rồi từ trên này nhìn xuống anh tinh tường nhìn thấy Hani lái xe đưa cô về, nhưng là anh vẫn giả vờ không biết, hỏi lại. Đây là lần cuối cùng. Junghwa cẩn thận đem tay ra nhận lấy cái túi, buồn buồn nói.

"Dạ chưa!"

Trong lòng hai người đều biết rõ nhưng lại đồng thời làm như không biết chuyện gì. Làm bộ điềm nhiên như không có việc gì! Thật là tức cười đến khiến người ta cảm giác buồn cười!

"Junghwa! Ngày mai là chủ nhật, em có thời gian rảnh không?" Minho nhìn Junghwa chằm chằm trong chốc lát, mở miệng hỏi.

Junghwa vội vàng nói.

"Có! Em có thời gian!"

Mặc kệ, cô đem biến thái kia bỏ qua một bên! Không cần quản chị khỉ gió gì nữa!

"Vậy ngày mai chúng ta đi xem phim đi!" Minho đưa đau đớn thu vào trong lòng, mỉm cười nói.

"Sau đó, muốn cùng em nói một ít chuyện!" Kể một ít chuyện? Nói cái gì đó?

Junghwa nghi hoặc nhìn anh, chần chờ một chút.

"Được! Vậy ngày mai gặp lại!"

---------

Bầu trời hôm nay, so với hôm qua khác một trời một vực, tối tăm khác thường. Bầu trời ám trầm, mây đen dày thành từng mảng, đem trời xanh che lấp hoàn toàn, tựa như lòng người hôm nay, bỏ không được ưu sầu.

Trong rạp đang chiếu phim, trên màn ảnh rộng lớn đang chiếu bộ phim hài hước. Xung quanh hai người bao trùm bởi những tiếng cười vui vẻ, vào lúc này hai người bọn họ quả thật rất khác người. Hai người bọn họ tạo ra bầu không khí quỷ dị khác thường. Minho ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc nhìn nhàn ảnh trước mắt, giọng cười trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Nhưng ánh mắt sau gọng kình đen đang dần dần ngưng tụ sương mù.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Junghwa, chỉ có thể nắm tay em lần này nữa, mọi thứ khác đều không thể nữa rồi. Đây là lần cuối cùng cùng em đi xem phim, cứ coi như đây là một sự tạm biệt của anh đi. Anh cũng không thể mua cơm cho em nữa rồi. Lời hứa sẽ làm bạn cùng em suốt đời anh đã chuyển giao cho người khác rồi. Người đó nhất dịnh sẽ làm được hơn nữa còn làm tốt hơn anh. Người đó so với anh có thể mang lại cho em rất rất nhiều thứ. Bởi vì người đó là người trong lòng em.

Hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, khí trời càng ngày càng thêm lạnh. Minho sải bước đi lên, không bận tâm Jungjwa đang ở phía sau. Anh đã từng nghĩ mình tiến lên trước, thay em chống đỡ từng cơn gió lạnh, nhưng mà hiện giờ anh chỉ có thể lạnh lùng mà đối mặt.

"....." Junghwa dừng bước, xuyên qua bả vai người bên cạnh nhìn về phía anh. Nhìn bóng lưng anh cô bỗng nhiên có thứ cảm giác vào giờ phút này, anh cách cô cực xa. Khoảng cách đó cô chưa bao giờ nghĩ nó lại xa đến mức đó.

Rốt cuộc đám người cũng tản đi hết, trong không khí nhiệt độ càng thêm lạnh. Lạnh không chỉ là thân thể, nơi này còn có tâm lạnh, bởi vì tình cảm lúc trước giờ đã không còn.

Minho xoay người, nhìn Junghwa từ từ đi về phía mình, khi cô đến gần anh rất nhẹ nhưng cũng rất trấn định mở miệng.

"Junghwa.... Chúng ta.... Chia tay thôi...."

"Mọi việc đều là lỗi của anh! Là anh phụ em. Anh thích Jae-hyeon. Mấy ngày nữa anh sẽ cùng Jae-hyeon ra nước ngoài. Cho nên anh không thể cùng với em nữa rồi!"

Tất cả hãy để cho anh, để cho anh gánh chịu lỗi lầm này. Chỉ cần từ nay em được hạnh phúc.

Đột nhiên, vang lên tiếng sấm, "Rầm rập --" , từ xa đến gần. Bầu trời đổ mưa. Từng giọt, từng giọt từ trên cao chảy xuống, rơi xuống trên mặt đất. Qua thật lâu thời gian mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào.

"Anh Minho...."

"Junghwa... em là cô gái tốt. Anh nhất định sẽ hạnh phúc... không cần phải nói lời xin lỗi, không cần...."

Bởi vì, lời xin lỗi này, đâu chỉ có mình anh. Trong đoạn tình cảm này, cô phản bội anh, làm anh cũng tại nơi này, lựa chọn Jae-hyeon. Kết thúc thế này là tốt nhất rồi, mỗi người đều lựa chọn người mình yêu.

"Anh Minho.... Khi nào hai người đi... em đến tiễn hai người...." Junghwa ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt lại cùng cực chua xót. Cô vẫn còn lệ thuộc vào anh, đã từng có ý niệm sẽ dựa vào bờ vai anh. Cô muốn đi....

Minho lắc đầu, lạnh nhạt nói.

"Không cần, Junghwa! Không cần đâu!"

Nếu như em xuất hiện trước mặt anh, anh sợ chính mình không thể nhịn được, không thể buông tay em được. Anh làm sao có thể cam lòng rời khỏi em đây? Mặc cho không phải người yêu cũng chẳng phải vợ chồng, nhưng anh cũng không thể rời khỏi em

Hiện tại, anh chỉ có thể nói với em: Hướng hạnh phúc đi tới! không nên quay đầu nhìn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1