Chương 65
“Ting!” cửa thang máy mở ra.
Junghwa lê từng bước chân nặng nề ra khỏi thang máy, lục lọi tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Cả người uể oải đi đến trước cửa phòng, mở cửa ra. Dừng bước trước cửa, cả người đứng ngây ngốc một hồi, vẫn thủy chung không quay đầu nhìn lại. Junghwa thở dài một hơi, chán nản. Biết nói gì đây? Chính mình tự dưng ở trong lòng chị khóc lớn một trận, hiện tại nên dùng thái độ gì để đối mặt với chị đây? Sao tự dưng lại khóc trước mặt chị vậy nè? Hơn nữa dạo này chính mình sao lạ ưa khóc thế chứ? Bản thân cô bị gì thế này?
Hani đi theo sau, đưa tay kéo cả người Junghwa vào lòng. Nhìn thấy sự khó chịu nơi đáy mắt Junghwa, cô thở dài ẩn nhẫn mang theo chút bất đắc dĩ, cúi đầu hôn nhẹ trên trán, nhẹ nhàng nói
“Vào đi! Ngày mai tôi mắt nhắm mắt mở cho em trốn việc một hôm.” Hani cười cợt đùa giỡn.
Junghwa mím mím môi, buồn buồn hỏi.
“Chị sẽ trừ lương tôi sao Ahn tổng?”
Hani cười nhẹ một tiếng, bởi câu nói này mà mọi phiền muộn trong lòng liền biến mất trong nhanh chóng nói.
“Được rồi! Ahn tổng này quyết định sẽ không trừ lương của em được chưa nào?”
Junghwa không nói gì nữa, xoay người, tiến vào trong phòng. Trong nháy mắt, cánh cửa phòng đóng lại, Junghwa nghe được giọng nói rất nhỏ của Hani.
"Hôm nay cho phép em được ăn mì tôm."
Từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Junghwa lười biếng không lấy khăn lông lau khô. Bọt nước theo từng bước chân, nhỏ xuống áo ngủ hoạt hình của cô, một ít còn nhỏ xuống sàn nhà. Bước đến phòng bếp, Junghwa tiện tay cầm một gói mì tôm, bật công tắc cho máy đun nước, bắt đầu chuẩn bị nấu mì. Mấy phút sau, từ trong bếp đi ra, trên tay Junghwa là tô mì nghi ngút khói. Ngồi xuống ghế sofa, Junghwa từ từ thưởng thức bữa tối của mình.
Uể oải hút lấy sợi mì dài, lúc này cô chẳng có hứng thú mà ăn. Trong phòng quá yên tĩnh, với tay cầm lấy điều chỉnh TV, Junghwa tùy tiện điều chỉnh kênh. TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, Junghwa có chút nhàm chán nhìn theo diễn xuất của hai nhân vật chính, trong nội tâm lại càng thêm trống rỗng.
“Đô… Đô…” Là tiếng chuông điện thoại. Junghwa đến gần phía ghế bên kia, đưa cánh tay dài chộp lấy điện thoại “Alo” một tiếng.
“Đang ăn mì sao?” Bên kia điện thoại, Hani không nghĩ ngợi nói. Rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng trong miệng cô nói ra lại trở thành câu khẳng định. Junghwa hút thêm một sợi mì vào miệng, dùng tiếng hút mì thay cho câu trả lời.
“Điện thoại di động sao không gọi được?”
“Không gọi được à?” Junghwa nghi ngờ hỏi.
“Chắc là hết pin! Ba ngày rồi tôi chưa sạc pin! Tôi lười!”
“Về sau nhớ phải sạc pin đi! Đừng để cho tôi….” Không tìm được em….
Junghwa theo trực giác cảm thấy có gì không ổn, liền nói ra mấy chữ.
“Thật phiền hà!”
. . . . . .
"Tút tút tút ——" âm thanh báo điện thoại bận.
Bên trong hành lang bệnh viện, Minho cầm điện thoại, liên tục bấm gọi nhiều lần. Lần nào cũng chỉ nghe thấy tiếng báo điện thoại bận. Cuối cùng bất đắc dĩ, tắt điện thoại. Minho chán chường, gục đầu vào tường. Di động thì tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi được. Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Sao anh không thể nào liên lạc với cô được? Nếu như nói di động hết pin vậy điện thoại bàn thì sao? Là cô cố ý đặt máy kê hay sao?
Chuyện này khiến cô mất mát vậy sao? Cô khó có thể chấp nhận lắm hay sao? Cho nên, không muốn anh quấy rầy sao? Junghwa! Em đang làm gì vậy? Có phải hay không đang ở một mình, trốn vào một chỗ, ngồi khóc.
Minho ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt liếc thấy cửa phòng bệnh mở ra, bước ra ngoài là thân ảnh An Jae-hyeon trong bộ đồng phục bệnh nhân màu hồng. Hốc mắt có chút hồng, thân thể gầy yếu dán tại cửa, giương lên đôi mắt vô tội nhìn chính mình. Cảm giác tội lỗi bỗng nhiên xuất hiện trong anh.
Vội vàng đi về phía cô, cúi đầu hỏi.
“Jae-hyeon! Sao lại xuống giường? Có còn khó chịu hay không? Hay anh đi tìm bác sĩ đến bảo họ khám lại cho em nha!”
"Anh Minho!” An Jae-hyeon vội nói.
“"Anh Minho! Anh đừng giận em! Ngàn vạn lần xin anh đừng giận em được không?"
“Không có! Anh không có….” Tức giận, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Minho dắt tay An Jae-hyeon trở vào phòng bệnh. Ôm ngang người An Jae-hyeon đặt cô nằm yên ổn trên giường bệnh, thay cô đắp kín mền lai, nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Jae-hyeon! Em ngoan! Mau ngủ đi! Anh ở chỗ này cùng em!”.
An Jae-hyeon biết điều, gật gật đầu, chợt đưa ra cánh tay mảnh khảnh kéo tay áo anh.
"Anh Minho… Anh sẽ ở lại bên cạnh Jae-hyeon sao?”
"Jae-hyeon!" Minho trấn an sờ sờ cái trán cô, ngồi xuống bên giường. Nhìn ánh mắt vô tội ngây thơ của cô, không biết nên mở miệng thế nào. Người trong lòng anh mãi mãi chỉ có một người. Chính là Junghwa. Nhưng mà anh không cách nào bỏ mặc An Jae-hyeon. Cô gái này hiện tại đã trở thành trách nhiệm của anh rồi. Ngày hôm đó, giây phút anh đáp ứng An tổng, anh biết chính mình đã không có cách nào lựa chọn nữa rồi. Đây là vì cái gì….
“…….”
Đột nhiên, trên đầu truyền đến một trận đau đớn. Đau đớn thấu xương, từng đợt từng đợt không ngừng truyền đến. Minho đau đớn, kêu ra tiếng.
"Đau quá!... Đầu của tôi!.... Đau!....”
"Anh Minho! Anh Minho!" An Jae-hyeon nằm trên giường nghe thấy tiếng anh rên rỉ khó chịu, trong lòng sợ hãi không thôi vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
"Anh Minho! Anh không cần dọa em! Anh có sao không? Anh Minho!"
Nghiêng người, nhảy xuống giường bệnh, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, hô to.
“Bác sĩ! Tôi muốn tìm bác sĩ! Cứu mạng… Mau cứu mạng!.... Ai tới cứu anh Minho đi… Mau tời cứu anh ấy….”
An Jae-hyeon hốt hoảng quá mức, hướng về phía hành lang không người gào to. An Jae-hyeon như muốn phát điên, ra sức mà gào.
“Đến rồi đây! Có chuyện gì sao? Đến rồi! Đến rồi” Cuối dãy hành lang, hộ sĩ nghe được tiếng gọi ầm ĩ, vội vã chạy tới.
An Jae-hyeon chạy về phía bác sĩ, bắt lấy cánh tay bác sĩ.
“Bác sĩ! Mau cứu anh Minho….” Lời còn chưa dứt, trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó chính mình ngất đi.
Khi Minho tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Cố hết sức mở mắt ra, giây tiếp theo đã đóng chặt lại, cảm giác thân thể rất nặng nhọc, mệt mỏi.
“Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi!” Cô y tá phát hiện bệnh nhân đã tỉnh, nghiêng đầu gọi vị bác sĩ.
“….” Minho vội vàng muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện, mí mắt lúc này như nặng ngàn cân. Anh rốt cuộc là bị thế nào? Nhớ chính mình lúc trước gọi điện thoại cho Junghwa, nhưng hoài cũng không được. Sau đó nói chuyện với Jae-hyeon tiếp theo nhức đầu… còn là rất đau.
"Jae-hyeon đâu? Bác sĩ, Jae-hyeon sao rồi?”
Bác sĩ đi tới trước người Minho, nhìn thấy anh nhăn mặt chịu đau, vội vàng dặn dò.
“Anh không cần nhớ quá nhiều chuyện! Như vậy đầu óc anh mới có thể buông lỏng! Việc cậu cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt!”
Minho cố gắng mở mắt ra, vẫn lo lắng hỏi thăm.
"Jae-hyeon đâu? Cô ấy có sao không? Bác sĩ ông mau nói cho tôi biết!”
“Jae-hyeon cô ấy không sao? Chỉ là có chút thiếu máu cộng thêm việc bệnh suyễn có dấu hiệu tái phát mà thôi! Những cái khác rất tốt, anh không nên quá lo lắng! Cô ấy bây giờ đang ngủ!” Cô y tá bên cạnh thấy Minho lo lắng như vậy, trấn an nói.
Nghe vậy, Minho liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt!... Vậy thì tốt rồi!....” Tâm tình cũng bình tĩnh lại, Minho trấn định hỏi.
“Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?” .
Minho có thể cảm nhận được cơ thể của mình không ổn, chính bản thân mình minh bạch mà biết được điều đó. Mỗi lần đầu trở đau cũng không phải là chuyện bình thường. Trong lòng âm thầm đau buồn nhưng vẫn muốn bình tĩnh hỏi bác sĩ, muốn dùng sự bình tâm tĩnh khí mà đối diện với sự thật.
Nhân loại sống trên đời nay phải trải qua rất nhiều đau thương. Chẳng qua đây chỉ là trùng hợp, rơi vào người anh mà thôi. Có lẽ nếu xảy ra trên người khác chuyện tình có thể sẽ càng đau thương hơn mà thôi.
Bác sĩ vạn phần kinh ngạc, đối với phản ứng của Minho hết sức ngạc nhiên. Làm bác sĩ nhiều năm như ông, đối mặt với hàng trăm hàng vạn bệnh nhân bệnh nặng bệnh nhẹ khác nhau, ông đều cảm thấy bọn họ như thế nào sợ hãi trước ngưỡng cửa Sinh Tử… nhưng đối với người này, ông nhìn ra sự lạnh nhạt thờ ơ với sống chết của mình. Người này quả thực khiến người ta tò mò không thôi.
“Mong anh chuẩn bị trước tâm lý…” bác sĩ tận lực trấn an nói, dù sao đối với bệnh nhân mà nói, biết rõ bệnh tình mình có bao nhiêu trầm trọng là chuyện hết sức thống khổ.
Minho nâng người lên, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trầm tĩnh nói.
"Bác sĩ, ông nói đi!”
“Hiện tại chúng tôi cũng chưa có kết luận cuối cùng. Bệnh trạng của anh chỉ có thể nói là hư hư thực thực. Hôm qua chúng tôi đã đưa anh đi chụp X quang. Nhưng phải ba ngày sau mới có kết quả chính thức.”
Bác sĩ vỗ vỗ bả vai anh, tận lực trấn an.
“Bác sĩ, tôi muốn biết, căn cứ theo phán đoán của ông, tôi là bệnh gì?”
Minho buồn buồn hỏi. Đôi tay chợt nắm chặt, trong lòng có chút sợ hãi. Anh cũng không phải là loại người sợ chết, nhưng là anh sợ sau khi anh chết, Junghwa không có ai làm bạn, Jae-hyeon cũng không có ai chăm sóc. Có trời chứng giám anh không hề sợ chết.
" Anh là người bệnh nhân lý trí nhất tôi từng thấy” Bác sĩ dừng lại, rồi nói tiếp.
“Theo như kinh nghiệm y liệu của tôi, tôi đoán anh có thể mắc phải bệnh ‘ bướu não’.”
“…..”
Rầm! Đầu óc Minho lúc này hoàn toàn trống rỗng.
“"Anh không nên quá khẩn trương, đây tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi. Mọi thứ phải đợi có kết quả báo cáo lúc đó mới có thể xác định được.”
. . . . . .
Minho cúi đầu, đưa tay che mặt, nỉ non nói.
"Bác sĩ… Không cần đâu… Phán đoán của ông không sai đâu…”.
Bởi vì ba anh cũng là do bướu não mà qua đời, mặc dù nói loại bệnh này tỷ lệ di truyền là rất ít. Nhưng chính anh cũng đoán được sẽ có ngày mình như vậy giống ba. Ngay từ khi còn nhỏ anh luôn tỏ ra mình là đứa trẻ rất hiểu chuyện, luôn cố gắng học tập để đạt thành tích cao nhất. Chỉ có hai mẹ con, nhưng mẹ anh vẫn cố gắng làm việc để cho anh theo học đại học. Đến khi anh có thể tự mình kiếm ra tiền, mẹ cũng không hưởng được một ngày sung sướng, bệnh nặng rồi mất. Ở trên thế giới này, anh cũng là một người cô đơn mà thôi.
Cho nên anh có thể hiểu rõ cảm thụ của Junghwa và Jae-hyeon. Hiện tại, trong cuộc sống của các cô anh nên diễn vai gì đây?
Lựa chọn biến mất? Hay là nói cho hai người họ biết bệnh tình của chính mình? Như vậy đổi lại anh được cái gì đây? Họ sẽ đồng cảm, không rời xa anh hay sao?
Không! Không không! Không thể nào! Anh không thể chấp nhận chuyện như thế được. Không được làm hai người họ thêm khổ sở…
Hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là rời khỏi Junghwa. Về phần Jae-hyeon, anh sẽ tập cho cô sống cuộc sống độc lập, tập cho cô tính dũng cảm khi đối diện với mọi chuyện. Như vậy đến thời điểm đó anh có thể rời đi.
“Bác sĩ! Tôi muốn khẩn cầu ông một chuyện.” Âm thanh nghe thật nặng nhưng sao cũng thật bình tĩnh. Đúng thế! Minho! Ở tại thời khắc như thế này, cho dù nội tâm có thất vọng tuyệt vọng thế nào cũng không được thể hiện ra mặt. Bởi vì, chính mình không hy vọng nhìn thấy hai người kia thương tâm, buồn khổ.
Bác sĩ gật đầu một cái.
"Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết bệnh tình của anh thế nào, anh không cần quá lo lắng. Bây giờ y học hiện đại hơn rất nhiều, anh không cần mất lòng tin như thế!”
“Không cần! Bác sĩ… Tự tôi biết chính mình thế nào!" Minho nhẹ nói. Thật ra mỗi sáng khi tỉnh lại, chính mình sẽ thấy nhức đầu, hơn nữa còn có tình trạng nôn mửa. Nhưng anh vẫn không đi gặp bác sĩ. Anh sợ. Sợ biết mình đã ngã bệnh
“Bác sĩ… Tôi hi vọng… với bệnh tình của tôi… Ông có thể giúp tôi giữ bí mật với mọi người… Không cần nói cho bất cứ người nào biết… tôi không muốn bất cứ ai biết…. tất cả hết thảy mọi người…”
Bác sĩ hứa hẹn.
"Anh yên tâm, người làm nghề y như chúng tôi khi nào cũng tôn trọng quyết định và sự riêng tư của bệnh nhân.”
“….” Minho nằm xuống, cảm thấy mệt mỏi. Nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, anh còn bao nhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn cảnh đẹp rực rỡ thế này đây?
#ps: nay ad bận nên post 1 chap thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro